Em Chỉ Biết Yêu Anh
Chương 12: Vượt cạn
Khả Vân rất nhanh đã đưa Lâm Tuyết đến phòng khám của cô. Sau khi Khả Vân chắc chắn bảo bối vẫn bình an, Lâm Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Con của cô và Cảnh Từ vẫn bình an, và sẽ mạnh khỏe chào đời.
Khả Vân khó xử lên tiếng: “Thai nhi chỉ bị động nhẹ, không ảnh hưởng gì đáng kể, còn mắt của em... em có muốn điều trị hay không?"
Lâm Tuyết nghe ra điều che giấu trong lời Khả Vân, cười cười: “Em muốn chứ, nhưng nếu sẽ ảnh hưởng đến bảo bối thì thà cứ để em mù đi."
“Nhưng nếu em không chữa trị, em sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội có đôi mắt sáng. Em có chấp nhận không?"
Lâm Tuyết vẫn bình thản, như đã quyết tâm: “Chuyện quan trọng nhất đối với em bây giờ, chính là bình an sinh hạ bảo bối, chuyện khác em tạm thời không tính đến. Lúc trước em chữa mắt là vì muốn nhìn thấy diện mạo của Cảnh Từ. Nhìn cũng đã nhìn rồi, tuy rằng chỉ mới 1 lần, nhưng như vậy em cũng mãn nguyện..."
Khả Vân xót xa nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, hi sinh nhiều như vậy, có đáng không?
Lúc nãy cô có gọi cho Mộ Cảnh Từ, nói với nó chuyện mẹ con Lâm Tuyết, không ngờ nó chỉ ậm ờ không để tâm rồi cúp máy. Phải chăng chính Khả Vân cô cũng nhìn lầm, Mộ Cảnh Từ thực chất chẳng hề có chút tình cảm gì đối với Lâm Tuyết?
Không đành lòng làm tổn thương Lâm Tuyết, Khả Vân im im không nói gì.
Biết đâu, khi đứa con chào đời, Mộ Cảnh Từ sẽ thay đổi...
==*==*==
“Cảnh Từ tới chưa chị Khả Vân? A..." Lâm Tuyết cắn chặt răng, cố chịu cơn đau đớn.
Khả Vân lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Lâm Tuyết, trấn an cô: “Nó nói nó sẽ đến, em yên tâm đi. Nào, hít thở sâu đi."
Từ tuần trước Lâm Tuyết đã chuyển đến phòng khám của Khả Vân để chuẩn bị sinh con. Dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng Lâm Tuyết lúc này vẫn cảm thấy rất khó khăn. Cô muốn Cảnh Từ ở bên cạnh cô lúc này, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“A...a..."
“Dùng sức... thở sâu..."
“A...a..." Lâm Tuyết không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể cất tiếng rên vì đau đớn. Trong lòng Lâm Tuyết không ngừng gào thét tên Mộ Cảnh Từ.
Cả cuộc đời người phụ nữ, lúc họ cần người đàn ông nhất, chính là lúc sinh con. Loại đau đớn này vô cùng thống khổ, nhưng, chỉ cần có người đàn ông của mình bên cạnh, người phụ nữ sẽ mạnh mẽ vượt qua.
Lâm Tuyết lại không may mắn như bao người phụ nữ khác, Mộ Cảnh Từ không hề xuất hiện, anh đã quên mất mẹ con cô rồi.
“A... đau quá..."
“Lâm Tuyết, em phải mạnh mẽ lên! Sắp được rồi, con của em sắp chào đời rồi!"
Đúng rồi, cô phải mạnh mẽ lên, vì con của cô!
Tiếng 'oa oa' khóc lớn của trẻ con vang lên trong phòng khám, khiến người bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, khiến trái tim người vừa chính thức trở thành mẹ run rẩy vì xúc động.
“Tuyết, con gái của em đây này. Vừa sinh ra đã xinh xắn thế này sau này hẳn sẽ là một mỹ nhân giống như em!"
Lâm Tuyết run run vươn tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nhăn nheo, tâm mềm nhũn. Đây, là con của cô, cũng là con của anh. Mộ Cảnh Từ, anh ở đâu? Anh mau tới nhìn con của chúng ta đi!
Lâm Tuyết kiệt sức, ngất đi...
Khả Vân khó xử lên tiếng: “Thai nhi chỉ bị động nhẹ, không ảnh hưởng gì đáng kể, còn mắt của em... em có muốn điều trị hay không?"
Lâm Tuyết nghe ra điều che giấu trong lời Khả Vân, cười cười: “Em muốn chứ, nhưng nếu sẽ ảnh hưởng đến bảo bối thì thà cứ để em mù đi."
“Nhưng nếu em không chữa trị, em sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội có đôi mắt sáng. Em có chấp nhận không?"
Lâm Tuyết vẫn bình thản, như đã quyết tâm: “Chuyện quan trọng nhất đối với em bây giờ, chính là bình an sinh hạ bảo bối, chuyện khác em tạm thời không tính đến. Lúc trước em chữa mắt là vì muốn nhìn thấy diện mạo của Cảnh Từ. Nhìn cũng đã nhìn rồi, tuy rằng chỉ mới 1 lần, nhưng như vậy em cũng mãn nguyện..."
Khả Vân xót xa nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, hi sinh nhiều như vậy, có đáng không?
Lúc nãy cô có gọi cho Mộ Cảnh Từ, nói với nó chuyện mẹ con Lâm Tuyết, không ngờ nó chỉ ậm ờ không để tâm rồi cúp máy. Phải chăng chính Khả Vân cô cũng nhìn lầm, Mộ Cảnh Từ thực chất chẳng hề có chút tình cảm gì đối với Lâm Tuyết?
Không đành lòng làm tổn thương Lâm Tuyết, Khả Vân im im không nói gì.
Biết đâu, khi đứa con chào đời, Mộ Cảnh Từ sẽ thay đổi...
==*==*==
“Cảnh Từ tới chưa chị Khả Vân? A..." Lâm Tuyết cắn chặt răng, cố chịu cơn đau đớn.
Khả Vân lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Lâm Tuyết, trấn an cô: “Nó nói nó sẽ đến, em yên tâm đi. Nào, hít thở sâu đi."
Từ tuần trước Lâm Tuyết đã chuyển đến phòng khám của Khả Vân để chuẩn bị sinh con. Dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng Lâm Tuyết lúc này vẫn cảm thấy rất khó khăn. Cô muốn Cảnh Từ ở bên cạnh cô lúc này, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“A...a..."
“Dùng sức... thở sâu..."
“A...a..." Lâm Tuyết không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể cất tiếng rên vì đau đớn. Trong lòng Lâm Tuyết không ngừng gào thét tên Mộ Cảnh Từ.
Cả cuộc đời người phụ nữ, lúc họ cần người đàn ông nhất, chính là lúc sinh con. Loại đau đớn này vô cùng thống khổ, nhưng, chỉ cần có người đàn ông của mình bên cạnh, người phụ nữ sẽ mạnh mẽ vượt qua.
Lâm Tuyết lại không may mắn như bao người phụ nữ khác, Mộ Cảnh Từ không hề xuất hiện, anh đã quên mất mẹ con cô rồi.
“A... đau quá..."
“Lâm Tuyết, em phải mạnh mẽ lên! Sắp được rồi, con của em sắp chào đời rồi!"
Đúng rồi, cô phải mạnh mẽ lên, vì con của cô!
Tiếng 'oa oa' khóc lớn của trẻ con vang lên trong phòng khám, khiến người bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, khiến trái tim người vừa chính thức trở thành mẹ run rẩy vì xúc động.
“Tuyết, con gái của em đây này. Vừa sinh ra đã xinh xắn thế này sau này hẳn sẽ là một mỹ nhân giống như em!"
Lâm Tuyết run run vươn tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nhăn nheo, tâm mềm nhũn. Đây, là con của cô, cũng là con của anh. Mộ Cảnh Từ, anh ở đâu? Anh mau tới nhìn con của chúng ta đi!
Lâm Tuyết kiệt sức, ngất đi...
Tác giả :
Cuồng Ngôn Loạn Ngữ