Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 67
Trên đường về, trong lúc ta đang nghĩ làm sao để trả thù Triệu Minh Vũ mà không gây tổn thương đến Hạ Dao, đột nhiên cảm thấy cơ thể có gì đó là lạ, ráng chịu đựng một hồi, rốt cuộc vào thời khắc mấu chốt trốn kịp vào trong một con hẻm nhỏ, hoàn thành việc biến hình. Ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, may mắn không bị ai bắt gặp, nếu không chắc chắn sẽ ‘được’ lên trang đầu của báo ngày mai, xui hơn là bị mấy tổ chức kỳ quái gì đó tìm tới yêu cầu phối hợp nghiên cứu này nọ.
Ta không còn cách nào trở về nhà, đứng nhìn đống quần áo trước mặt thất thần một lát, rồi cố gắng dùng miệng moi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, vất vả dùng móng vuốt mở ra những số liên lạc gần nhất, ấn gọi cho An An.
An An nhanh chóng bắt máy, nhưng ta không thể khạc ra tiếng người, đành phải gâu gâu mấy tiếng, hi vọng An An hiểu được.
“Giang Tư?"
“Gâu gâu…" An An…
“Sao?"
“Gâu gâu…" Cứu tôi!
“Einstein-Phì, cậu rảnh lắm quá phải không?"
Cũng trách ta, bình thường cứ hay giỡn, gọi điện thoại gâu gâu với An An… Phiên bản hiện đại của ‘Cậu bé chăn cừu và đàn sói’? Hôm nay ta thảm rồi!
“Gâu gâu!" Không phải giỡn đâu!
“Nếu là giỡn thì kêu một tiếng, không phải giỡn thì kêu hai ba tiếng."
“Gâu gâu gâu!" An An nhà ta thông minh quá! Sém chút rơi lệ! Tôi yêu cậu!
Giờ ta không dám chạy rông trên đường, sợ bỗng nhiên chốc nữa lại biến thành một gã thanh niên trần truồng trên phố, chỉ còn cách nhờ An An tới đón.
“Cậu…"
Ta chưa kịp nghe hết câu, điện thoại đột nhiên mất tiếng, nhìn lại màn hình mới phát hiện, hết pin! Vừa nãy lòng ta nóng như lửa đốt nên không chú ý điện thoại còn bao nhiêu pin! Trời ạ, không cho người ta đường sống à? Sớm biết sẽ có ngày này thì tối qua đã không chơi game tới khuya rồi ngủ ngay đơ quên sạc pin điện thoại rồi!
Ta vô cùng căng thẳng, cứ sợ đột nhiên sẽ xuất hiện tình tiết như trong tiểu thuyết, có một tên côn đồ hoặc một con chó dữ nhảy xổ ra đòi quyết đấu sống chết với ta, trước khi cắn chết ta còn hỏi: Đây là địa bàn của tao, ai cho mày bén mảng tới?
Không có biện pháp liên lạc với An An, ta chỉ còn cách chờ đến khi trời tối vắng người bớt rồi tự chạy về, tạm thời tìm chỗ giấu quần áo, di động và ba lô trước, sau này quay lại lấy sau, về phần chúng có còn hay không thì đành dựa vào ý trời thôi.
Ngay lúc ta ngậm quần áo chuẩn bị tha đi giấu, đột nhiên xuất hiện một người đứng ngoài con hẻm, trời chiều làm bóng người nọ kéo thật dài, khiến ta sợ hết hồn, cố gắng nheo mắt nhìn, nhưng vì ngược sáng nên không cách nào thấy rõ mặt được.
Chẳng lẽ xuất hiện tình huống xấu như trong tưởng tượng? Người này vô duyên vô cớ chạy vào hẻm làm gì? Nhất định là muốn bắt ta về làm thịt ăn rồi! Dù đã sang hè, trời nóng hừng hực, người ăn thịt chó ít đi, nhưng không có nghĩa là không có người muốn ăn thịt chó!
Người nọ chậm rãi bước tới gần ta, khẽ nói, “Đừng sợ…"
Tôi không sợ! Anh đừng tới đây! Muốn làm gì?
“Tao tình cờ đi ngang qua, đột nhiên thấy có gì đó nhoáng lên nên vào xem thử, quả nhiên không sai… Mày từ đâu tới? Màu lông sạch sẽ, trông khỏe mạnh thế này hẳn không phải chó lang thang rồi. Mày có cần giúp đỡ gì không?"
Lòng người khó dò, hiện tại anh ta nói chuyện lịch sự tỏ vẻ muốn giúp ta một tay trông giống người tốt, nhưng ngộ nhỡ là kẻ mặt người dạ thú thì sao?
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu…" Ta nhả đồ ra, sủa điên cuồng, ý đồ ngăn anh ta tới gần. Tôi là chó dữ đó!
“Mày đang cố tình hù tao à? Dễ thương quá! Giống hệt con lông vàng tao nuôi hồi trước." Rõ ràng ta đã tỏ vẻ rất ghét, nhưng anh ta vẫn không hề sợ hãi, ngược lại còn rất vui.
Chẳng mấy chốc, ta đã thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Ừm, rất đẹp trai, mặc dù không bằng An An, trông lịch sự nhã nhặn, có phong độ của người trí thức.
“Lông vàng nhà tao lưu lạc bên ngoài, không biết có đúng lúc gặp được người tốt giúp đỡ lúc khó khăn không… Hi vọng nó vẫn ổn…" Anh ta khẽ rũ mắt xuống, tự lẩm bẩm.
Thì ra là vậy, bởi vì sợ lông vàng nhà mình không được ai giúp đỡ lúc khốn khó nên muốn cố gắng hết sức giúp đỡ những con chó đang gặp khổ sở khác? Dù sao, nhìn bề ngoài, trông anh ta rất đáng tin.
Hay là thử một lần xem sao? Không chừng anh ta có thể giúp ta sạc pin điện thoại, chờ An An gọi vào thì báo cho An An hay. Không biết giờ An An nhà ta đã sốt ruột tới cỡ nào rồi.
Thôi, thử một lần vậy!
Ta quay thân đi, sau đó xoay đầu lúc lắc, ý bảo anh ta bước theo. Tới chỗ ba lô, ta móc di động của mình ra.
“Gâu…"
Anh ta ngạc nhiên hỏi, “Mấy thứ này là sao đây?" rồi ngồi xổm xuống nhặt di động của ta lên, vỗ vỗ bụi bậm trên đó, “Còn rất mới, không giống đồ người khác vứt đi… A, có cả đồ nhỏ nữa?"
Trời ạ, bớt nói nhảm đi! Biến hình xong tất nhiên tất cả đồ đạc trên người tôi đều bị rớt xuống hết chứ sao!
“Vớ, giầy… Có vẻ như ai đó đã cởi hết đồ ra để lại đây. Kỳ lạ… Chẳng lẽ mày bị bỏ lại cùng với mớ đồ này? Nếu đúng vậy thì quả là đáng thương…"
“Gâu gâu gâu…" Dĩ nhiên là không rồi! Đồ ngốc! Bây giờ không phải thời điểm để hỏi mấy chuyện đó, mau sạc pin giúp tôi đi!
“Mày phản ứng dữ như vậy, chẳng lẽ đây là đồ của chủ mày?"
“Gâu…" Cứ coi như vậy đi!
Anh ta gấp gọn đồ đạc bỏ hết vào ba lô giùm ta, còn cẩn thận lấy túi ni lông bảo vệ môi trường của mình bọc riêng giầy và vớ của ta, sau đó ngoắc ngoắc tay với ta, “Được rồi, đi thôi! Chắc di động hết pin rồi, chờ về nhà sạc pin là có thể liên lạc với người chủ kì lạ của mày liền!"
Không ngờ lại gặp được người tốt! Cảm động! Tình người có khắp thế gian!
Chẳng mấy chốc bọn ta đã đến khu chung cư anh ta sống, phòng anh ta ở lầu mười. Khu chung cư này đã cũ, nhưng hoàn cảnh không tệ lắm, cây cối sum xuê tươi tốt. Trên đường, có mấy ông cụ bà cụ chào hỏi anh ta trông rất thân quen khiến cho chút nghi ngờ còn sót lại của ta đã nhanh chóng tan biến hết.
“Sở Hồi về rồi à! Ủa, Chíp Bông hả? Chíp Bông về?!"
Sở Hồi chỉ cười, nói sang chuyện khác, “Con đã tìm ra mớ sách vở lớp mười hai, mai mốt gì đó sẽ ôm qua cho bà."
“Tìm được rồi à? Tốt quá! Sao bắt con đem qua được! Chờ cuối tuần Kiều Kiều về, bà sẽ kêu nó qua lấy!"
“Dạ, vậy con đi trước ha."
“Ừ, đi đi! Bận rộn cả ngày rồi mau về nghỉ ngơi cho khỏe! Bà không giữ con lại nữa!"
“Chào bà ạ!"
“Ừ, bé ngoan!"
Sở Hồi, tên hay, thêm điểm! (ta nông cạn như vậy đó!).
Bọn ta đi thang máy lên lầu mười tới phòng của Sở Hồi. Căn phòng trông ấm áp sạch sẽ, màu sắc tao nhã. Trên tường treo mấy bức tranh màu nước phong cách cổ kính, dường như mỗi bức đều ẩn chứa một câu chuyện riêng, cũng xen kẽ mấy bức mang màu sắc diễm lệ.
Vào nhà, Sở Hồi để đồ xuống, đi vào phòng vệ sinh, lúc ra thấy ta vẫn còn đứng ở cửa bèn vừa xắn tay áo vừa hỏi, “Sốt ruột lắm hả?"
Lúc này ta chẳng còn tâm tình để lo lắng những thứ khác, vội gật đầu một cái.
Sở Hồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cho là mình nhìn lầm rồi, lắc đầu, nói, “Được rồi, tao sẽ sạc pin ngay!"
Nghe vậy, ta vẫy đuôi mừng rỡ, đi về phía Sở Hồi.
Sở Hồi vừa đi lấy đồ sạc pin vừa lẩm bẩm, “Mày đói bụng không, tao đói rồi, vốn định chờ ăn cơm xong sẽ sạc giúp mày…"
Nghe tiếng báo điện thoại đang nạp pin, ta bớt sốt ruột hẳn, cọ cọ đầu vào chân Sở Hồi biểu đạt sự cảm kích.
Quả là một thanh niên vừa hiền lành vừa lương thiện! Nhất định Chíp Bông đã rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Sở Hồi, hi vọng một ngày nào đó nó sẽ tìm được đường về nhà. Chíp Bông à, mau về đi, chủ mày đang rất nhớ thương mày đó!
Sở Hồi vừa đi vào bếp vừa nói, “Để tao lấy nước cho mày, ngồi nghỉ chút đi. Chắc nạp chừng mười phút là có thể khởi động điện thoại lại, lúc đó tao sẽ liên lạc ngay với chủ của mày cho!"
Có lẽ Sở Hồi cho ta cảm giác đặc biệt tin cậy nên trong lúc đợi anh ta đi lấy nước mắt ta cứ díp lại, cảm giác vô cùng buồn ngủ. Trực giác ra lệnh ta không thể ngủ, phải liên lạc với An An rồi mới được nằm.
Tại sao lại tự dưng biến hình? Hay là điềm báo gì đó? Có khi nào không biến thành người được nữa không? Đừng, ta mới vừa thể nghiệm sự tốt đẹp của tình yêu thôi mà!
Không biết ta đã ngủ bao lâu, hình như có người đang vuốt cổ ta, bàn tay lành lạnh, rất thoải mái, muốn mở mắt ra xem thử nhưng mở không nổi, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi lại chìm vào mộng đẹp.
“Chíp Bông, dậy đi, dậy ăn cơm!"
“Gâu…" Không phải Chíp Bông! Tôi tên Einstein-Phì!
“A, lộn rồi! May mà mày không nghe thấy… Dậy ăn chút gì đi! Sắp liên lạc với chủ mày được rồi, có lẽ sẽ về nhà nội trong tối nay thôi!"
Về nhà. Đúng, về nhà tìm An An!
Ta không còn cách nào trở về nhà, đứng nhìn đống quần áo trước mặt thất thần một lát, rồi cố gắng dùng miệng moi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, vất vả dùng móng vuốt mở ra những số liên lạc gần nhất, ấn gọi cho An An.
An An nhanh chóng bắt máy, nhưng ta không thể khạc ra tiếng người, đành phải gâu gâu mấy tiếng, hi vọng An An hiểu được.
“Giang Tư?"
“Gâu gâu…" An An…
“Sao?"
“Gâu gâu…" Cứu tôi!
“Einstein-Phì, cậu rảnh lắm quá phải không?"
Cũng trách ta, bình thường cứ hay giỡn, gọi điện thoại gâu gâu với An An… Phiên bản hiện đại của ‘Cậu bé chăn cừu và đàn sói’? Hôm nay ta thảm rồi!
“Gâu gâu!" Không phải giỡn đâu!
“Nếu là giỡn thì kêu một tiếng, không phải giỡn thì kêu hai ba tiếng."
“Gâu gâu gâu!" An An nhà ta thông minh quá! Sém chút rơi lệ! Tôi yêu cậu!
Giờ ta không dám chạy rông trên đường, sợ bỗng nhiên chốc nữa lại biến thành một gã thanh niên trần truồng trên phố, chỉ còn cách nhờ An An tới đón.
“Cậu…"
Ta chưa kịp nghe hết câu, điện thoại đột nhiên mất tiếng, nhìn lại màn hình mới phát hiện, hết pin! Vừa nãy lòng ta nóng như lửa đốt nên không chú ý điện thoại còn bao nhiêu pin! Trời ạ, không cho người ta đường sống à? Sớm biết sẽ có ngày này thì tối qua đã không chơi game tới khuya rồi ngủ ngay đơ quên sạc pin điện thoại rồi!
Ta vô cùng căng thẳng, cứ sợ đột nhiên sẽ xuất hiện tình tiết như trong tiểu thuyết, có một tên côn đồ hoặc một con chó dữ nhảy xổ ra đòi quyết đấu sống chết với ta, trước khi cắn chết ta còn hỏi: Đây là địa bàn của tao, ai cho mày bén mảng tới?
Không có biện pháp liên lạc với An An, ta chỉ còn cách chờ đến khi trời tối vắng người bớt rồi tự chạy về, tạm thời tìm chỗ giấu quần áo, di động và ba lô trước, sau này quay lại lấy sau, về phần chúng có còn hay không thì đành dựa vào ý trời thôi.
Ngay lúc ta ngậm quần áo chuẩn bị tha đi giấu, đột nhiên xuất hiện một người đứng ngoài con hẻm, trời chiều làm bóng người nọ kéo thật dài, khiến ta sợ hết hồn, cố gắng nheo mắt nhìn, nhưng vì ngược sáng nên không cách nào thấy rõ mặt được.
Chẳng lẽ xuất hiện tình huống xấu như trong tưởng tượng? Người này vô duyên vô cớ chạy vào hẻm làm gì? Nhất định là muốn bắt ta về làm thịt ăn rồi! Dù đã sang hè, trời nóng hừng hực, người ăn thịt chó ít đi, nhưng không có nghĩa là không có người muốn ăn thịt chó!
Người nọ chậm rãi bước tới gần ta, khẽ nói, “Đừng sợ…"
Tôi không sợ! Anh đừng tới đây! Muốn làm gì?
“Tao tình cờ đi ngang qua, đột nhiên thấy có gì đó nhoáng lên nên vào xem thử, quả nhiên không sai… Mày từ đâu tới? Màu lông sạch sẽ, trông khỏe mạnh thế này hẳn không phải chó lang thang rồi. Mày có cần giúp đỡ gì không?"
Lòng người khó dò, hiện tại anh ta nói chuyện lịch sự tỏ vẻ muốn giúp ta một tay trông giống người tốt, nhưng ngộ nhỡ là kẻ mặt người dạ thú thì sao?
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu…" Ta nhả đồ ra, sủa điên cuồng, ý đồ ngăn anh ta tới gần. Tôi là chó dữ đó!
“Mày đang cố tình hù tao à? Dễ thương quá! Giống hệt con lông vàng tao nuôi hồi trước." Rõ ràng ta đã tỏ vẻ rất ghét, nhưng anh ta vẫn không hề sợ hãi, ngược lại còn rất vui.
Chẳng mấy chốc, ta đã thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Ừm, rất đẹp trai, mặc dù không bằng An An, trông lịch sự nhã nhặn, có phong độ của người trí thức.
“Lông vàng nhà tao lưu lạc bên ngoài, không biết có đúng lúc gặp được người tốt giúp đỡ lúc khó khăn không… Hi vọng nó vẫn ổn…" Anh ta khẽ rũ mắt xuống, tự lẩm bẩm.
Thì ra là vậy, bởi vì sợ lông vàng nhà mình không được ai giúp đỡ lúc khốn khó nên muốn cố gắng hết sức giúp đỡ những con chó đang gặp khổ sở khác? Dù sao, nhìn bề ngoài, trông anh ta rất đáng tin.
Hay là thử một lần xem sao? Không chừng anh ta có thể giúp ta sạc pin điện thoại, chờ An An gọi vào thì báo cho An An hay. Không biết giờ An An nhà ta đã sốt ruột tới cỡ nào rồi.
Thôi, thử một lần vậy!
Ta quay thân đi, sau đó xoay đầu lúc lắc, ý bảo anh ta bước theo. Tới chỗ ba lô, ta móc di động của mình ra.
“Gâu…"
Anh ta ngạc nhiên hỏi, “Mấy thứ này là sao đây?" rồi ngồi xổm xuống nhặt di động của ta lên, vỗ vỗ bụi bậm trên đó, “Còn rất mới, không giống đồ người khác vứt đi… A, có cả đồ nhỏ nữa?"
Trời ạ, bớt nói nhảm đi! Biến hình xong tất nhiên tất cả đồ đạc trên người tôi đều bị rớt xuống hết chứ sao!
“Vớ, giầy… Có vẻ như ai đó đã cởi hết đồ ra để lại đây. Kỳ lạ… Chẳng lẽ mày bị bỏ lại cùng với mớ đồ này? Nếu đúng vậy thì quả là đáng thương…"
“Gâu gâu gâu…" Dĩ nhiên là không rồi! Đồ ngốc! Bây giờ không phải thời điểm để hỏi mấy chuyện đó, mau sạc pin giúp tôi đi!
“Mày phản ứng dữ như vậy, chẳng lẽ đây là đồ của chủ mày?"
“Gâu…" Cứ coi như vậy đi!
Anh ta gấp gọn đồ đạc bỏ hết vào ba lô giùm ta, còn cẩn thận lấy túi ni lông bảo vệ môi trường của mình bọc riêng giầy và vớ của ta, sau đó ngoắc ngoắc tay với ta, “Được rồi, đi thôi! Chắc di động hết pin rồi, chờ về nhà sạc pin là có thể liên lạc với người chủ kì lạ của mày liền!"
Không ngờ lại gặp được người tốt! Cảm động! Tình người có khắp thế gian!
Chẳng mấy chốc bọn ta đã đến khu chung cư anh ta sống, phòng anh ta ở lầu mười. Khu chung cư này đã cũ, nhưng hoàn cảnh không tệ lắm, cây cối sum xuê tươi tốt. Trên đường, có mấy ông cụ bà cụ chào hỏi anh ta trông rất thân quen khiến cho chút nghi ngờ còn sót lại của ta đã nhanh chóng tan biến hết.
“Sở Hồi về rồi à! Ủa, Chíp Bông hả? Chíp Bông về?!"
Sở Hồi chỉ cười, nói sang chuyện khác, “Con đã tìm ra mớ sách vở lớp mười hai, mai mốt gì đó sẽ ôm qua cho bà."
“Tìm được rồi à? Tốt quá! Sao bắt con đem qua được! Chờ cuối tuần Kiều Kiều về, bà sẽ kêu nó qua lấy!"
“Dạ, vậy con đi trước ha."
“Ừ, đi đi! Bận rộn cả ngày rồi mau về nghỉ ngơi cho khỏe! Bà không giữ con lại nữa!"
“Chào bà ạ!"
“Ừ, bé ngoan!"
Sở Hồi, tên hay, thêm điểm! (ta nông cạn như vậy đó!).
Bọn ta đi thang máy lên lầu mười tới phòng của Sở Hồi. Căn phòng trông ấm áp sạch sẽ, màu sắc tao nhã. Trên tường treo mấy bức tranh màu nước phong cách cổ kính, dường như mỗi bức đều ẩn chứa một câu chuyện riêng, cũng xen kẽ mấy bức mang màu sắc diễm lệ.
Vào nhà, Sở Hồi để đồ xuống, đi vào phòng vệ sinh, lúc ra thấy ta vẫn còn đứng ở cửa bèn vừa xắn tay áo vừa hỏi, “Sốt ruột lắm hả?"
Lúc này ta chẳng còn tâm tình để lo lắng những thứ khác, vội gật đầu một cái.
Sở Hồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cho là mình nhìn lầm rồi, lắc đầu, nói, “Được rồi, tao sẽ sạc pin ngay!"
Nghe vậy, ta vẫy đuôi mừng rỡ, đi về phía Sở Hồi.
Sở Hồi vừa đi lấy đồ sạc pin vừa lẩm bẩm, “Mày đói bụng không, tao đói rồi, vốn định chờ ăn cơm xong sẽ sạc giúp mày…"
Nghe tiếng báo điện thoại đang nạp pin, ta bớt sốt ruột hẳn, cọ cọ đầu vào chân Sở Hồi biểu đạt sự cảm kích.
Quả là một thanh niên vừa hiền lành vừa lương thiện! Nhất định Chíp Bông đã rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Sở Hồi, hi vọng một ngày nào đó nó sẽ tìm được đường về nhà. Chíp Bông à, mau về đi, chủ mày đang rất nhớ thương mày đó!
Sở Hồi vừa đi vào bếp vừa nói, “Để tao lấy nước cho mày, ngồi nghỉ chút đi. Chắc nạp chừng mười phút là có thể khởi động điện thoại lại, lúc đó tao sẽ liên lạc ngay với chủ của mày cho!"
Có lẽ Sở Hồi cho ta cảm giác đặc biệt tin cậy nên trong lúc đợi anh ta đi lấy nước mắt ta cứ díp lại, cảm giác vô cùng buồn ngủ. Trực giác ra lệnh ta không thể ngủ, phải liên lạc với An An rồi mới được nằm.
Tại sao lại tự dưng biến hình? Hay là điềm báo gì đó? Có khi nào không biến thành người được nữa không? Đừng, ta mới vừa thể nghiệm sự tốt đẹp của tình yêu thôi mà!
Không biết ta đã ngủ bao lâu, hình như có người đang vuốt cổ ta, bàn tay lành lạnh, rất thoải mái, muốn mở mắt ra xem thử nhưng mở không nổi, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi lại chìm vào mộng đẹp.
“Chíp Bông, dậy đi, dậy ăn cơm!"
“Gâu…" Không phải Chíp Bông! Tôi tên Einstein-Phì!
“A, lộn rồi! May mà mày không nghe thấy… Dậy ăn chút gì đi! Sắp liên lạc với chủ mày được rồi, có lẽ sẽ về nhà nội trong tối nay thôi!"
Về nhà. Đúng, về nhà tìm An An!
Tác giả :
Hà Thư