Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 46-2
Lúc này, điện thoại di động của An An đột nhiên đổ chuông. An An móc ra xem, sau đó giơ tay ra hiệu cho ta đừng nói. Ta bỗng có dự cảm, người gọi đến là Trang Minh.
Ta nhích lại gần An An, dán sát lỗ tai vào mu bàn tay đang cầm điện thoại của An An để nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai người.
“Trang Minh à? Anh tới nhà chưa? Sao không chào một tiếng đã đi rồi? Đã là việc gấp thì đành vậy." Giọng An An rất thản nhiên, dù biết Trang Minh có ý tưởng lạ nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản.
Diễn hay lắm!
Ta giơ ngón cái với An An tỏ vẻ tán thưởng. An An bắt lấy tay ta không cho ta quấy rối.
Ta cúi đầu nhìn tay An An, cảm nhận lòng bàn tay khô ráo ấm áp, ma xui quỷ khiến bỗng vươn ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay đó… An An nghiêng đầu nhìn ta. Cái nhìn này khiến tim ta đập bịch bịch khác thường. Ta vội giật tay ra, xoay lưng lại nhìn đám cây ngoài cửa sổ, cố gắng trấn an trái tim cuồng loạn.
Bùm bùm.
Cảm giác này thật đáng sợ! Ta cần ăn chút gì đó cho đầu óc tỉnh táo lại.
Ta đứng dậy đi vào phòng bếp.
An An cúp điện thoại, đi theo ta.
“Tôi đã nấu cơm rồi."
“Hả? Hôm nay cậu không đi công ty à?"
“Hôm nay là chủ nhật."
“À, tôi quên mất."
Ta ngồi đối diện An An, vừa gặm sườn vừa lén quan sát An An.
Giang Ôn à, mày lạ quá.
Ta suy nghĩ mất vài ngày vẫn không biết mình bị làm sao vậy? Không ngờ người cơ trí như ta cũng có ngày lãng phí thời gian cho vấn đề kiểu này! Ta quyết định tạm thời không nghĩ nữa, cứ để vậy đi, không chừng sau đó sẽ bỗng nhiên ngộ ra.
Ta vừa quay xong một cảnh, ngồi chán quá, quyết định đi dạo xung quanh một vòng xem thử. Nay đã là giữa tháng năm, phim cũng sắp quay xong, tuy có lúc cảm thấy khô khan vì cuộc sống đơn điệu trong đoàn phim, nhưng nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi một nơi đã ở lâu như vậy, lòng vẫn có chút không nỡ.
Gần đây đột nhiên đa sầu đa cảm hẳn, chẳng lẽ tháng năm là tháng u buồn sao?
Ta và anh vệ sĩ đi tới đi lui một hồi, đột nhiên bắt gặp Chu Bái trên đường. Chu Bái chào hỏi, “Thường Trụ, Phì Phì quay xong rồi à?"
Anh vệ sĩ đáp, “Vẫn chưa, lát nữa còn một cảnh."
“Vậy anh còn dẫn nó đi dạo? Không vào phòng nghỉ ngơi à?"
Anh vệ sĩ đáp, “Phì Phì muốn đi dạo."
“Anh chiều nó quá!" Ta đoán có lẽ Chu Bái còn muốn nói, “Chỉ là một con chó thôi, có cần khoa trương dữ vậy không?! Chó mà biết cái gì muốn hay không muốn?!"
Trong đoàn phim, Chu Bái được đánh giá là nhiệt tình với tất cả mọi người, hễ há miệng là em em anh anh ngọt xớt, nên mặc dù phần diễn không nhiều, lại hay diễn sai, nhưng vẫn lăn lộn thuận buồm xuôi gió, trở nên đối lập mãnh liệt với Diêu Viễn cứ bị đạo diễn Triệu trách mắng liên tục. Càng như vậy, Chu Bái càng thích tiếp cận Diêu Viễn. diễn;ln.đàn;;lê"quý"đn;lôn Nếu Diêu Viễn bị la, Chu Bái nhất định sẽ là người đầu tiên xông tới an ủi lúc Diêu Viễn nghỉ ngơi. Trong đoàn phim ai cũng nói hai người đúng là học cùng trường có khác, thân thiết hơn hẳn.
Chỉ có ta, do Chu Bái không đề phòng, nên mới nghe được những lời oán thầm và chửi rủa của tên này với mọi người, điển hình khẩu phật tâm xà. Ta đã bắt gặp mấy lần Chu Bái dùng tài khoản nặc danh viết bài bôi xấu Diêu Viễn và vài diễn viên khác trong đoàn. Cho nên mỗi lần Chu Bái lại nói chuyện phiếm với Châu Châu và Thường Trụ ta đều không thèm để ý tới.
Chu Bái là người duy nhất trong đoàn phim ta không thèm nể mặt, không thèm chơi chung. Ta lười đóng kịch với tên này, thấy ghét quá diễn không nổi.
Cứ nhìn Chu Bái là ta lại nghĩ Diêu Viễn có một tên bạn học như vậy thật là bất hạnh.
Chu Bái cúi đầu cười thân thiết với ta, rồi ngồi xổm xuống vuốt đầu ta, nói, “Cứ mỗi lần thấy Phì Phì là em lại hận không thể ôm nó về nhà nuôi!"
Thường Trụ cười ra tiếng, đáp, “Nhưng Phì Phì lại không thích chơi với chỉ mình cậu!"
Chu Bái mặt dày ôm ta cọ cọ. Ta ghét muốn chết lại tránh không thoát. “Em lại thích cái tính kiêu ngạo của nó! Dễ thương quá đi mất!"
Thường Trụ không biết bộ mặt thật của Chu Bái, nhận xét, “Trong đoàn nhiều thú cưng như vậy hình như cậu cũng chỉ thích mỗi Phì Phì."
Chu Bái ừ một tiếng, buông tay ra, cười híp mắt nói, “Phì Phì càng không để ý tới em, em lại càng muốn làm thân với nó, lúc này mới thể hiện em không chỉ có duyên với người còn có duyên với động vật, ha ha."
Nếu không do ta đã thấy qua bộ mặt vô sỉ của Chu Bái thì có lẽ ta đã bị sự trong sáng giả vờ của tên này lừa rồi. Vào giờ phút này ta chẳng biết nói gì, chỉ có thể ha ha ha.
Thường Trụ vốn mê chơi game online, giờ tìm được Chu Bái hợp ý, hưng phấn tới mức nói gần như không dừng lại được. diễn.đàblkn/lê,quý,bvđôn Dây xích cổ của ta bị Thường Trụ nắm chặt, có muốn bỏ đi cũng đi không nổi.
“Tôi đi vệ sinh một chút, cậu ở đây chờ tôi ha." Thường Trụ đưa sợi dây xích cổ của ta cho Chu Bái cầm giùm.
Chu Bái bảo đảm, “Được, dù sao em cũng đang rảnh, tới tối mới có cảnh của em. Anh đi nhanh đi, ra trong quần không tốt đâu! Ha ha!"
Thường Trụ đập vai Chu Bái một cái, cười nói, “Bậy bạ! Tôi sẽ về nhanh thôi, đứng đây chờ tôi!"
“Được rồi, được rồi! Anh đi nhanh đi!"
Ta nhích lại gần An An, dán sát lỗ tai vào mu bàn tay đang cầm điện thoại của An An để nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai người.
“Trang Minh à? Anh tới nhà chưa? Sao không chào một tiếng đã đi rồi? Đã là việc gấp thì đành vậy." Giọng An An rất thản nhiên, dù biết Trang Minh có ý tưởng lạ nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản.
Diễn hay lắm!
Ta giơ ngón cái với An An tỏ vẻ tán thưởng. An An bắt lấy tay ta không cho ta quấy rối.
Ta cúi đầu nhìn tay An An, cảm nhận lòng bàn tay khô ráo ấm áp, ma xui quỷ khiến bỗng vươn ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay đó… An An nghiêng đầu nhìn ta. Cái nhìn này khiến tim ta đập bịch bịch khác thường. Ta vội giật tay ra, xoay lưng lại nhìn đám cây ngoài cửa sổ, cố gắng trấn an trái tim cuồng loạn.
Bùm bùm.
Cảm giác này thật đáng sợ! Ta cần ăn chút gì đó cho đầu óc tỉnh táo lại.
Ta đứng dậy đi vào phòng bếp.
An An cúp điện thoại, đi theo ta.
“Tôi đã nấu cơm rồi."
“Hả? Hôm nay cậu không đi công ty à?"
“Hôm nay là chủ nhật."
“À, tôi quên mất."
Ta ngồi đối diện An An, vừa gặm sườn vừa lén quan sát An An.
Giang Ôn à, mày lạ quá.
Ta suy nghĩ mất vài ngày vẫn không biết mình bị làm sao vậy? Không ngờ người cơ trí như ta cũng có ngày lãng phí thời gian cho vấn đề kiểu này! Ta quyết định tạm thời không nghĩ nữa, cứ để vậy đi, không chừng sau đó sẽ bỗng nhiên ngộ ra.
Ta vừa quay xong một cảnh, ngồi chán quá, quyết định đi dạo xung quanh một vòng xem thử. Nay đã là giữa tháng năm, phim cũng sắp quay xong, tuy có lúc cảm thấy khô khan vì cuộc sống đơn điệu trong đoàn phim, nhưng nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi một nơi đã ở lâu như vậy, lòng vẫn có chút không nỡ.
Gần đây đột nhiên đa sầu đa cảm hẳn, chẳng lẽ tháng năm là tháng u buồn sao?
Ta và anh vệ sĩ đi tới đi lui một hồi, đột nhiên bắt gặp Chu Bái trên đường. Chu Bái chào hỏi, “Thường Trụ, Phì Phì quay xong rồi à?"
Anh vệ sĩ đáp, “Vẫn chưa, lát nữa còn một cảnh."
“Vậy anh còn dẫn nó đi dạo? Không vào phòng nghỉ ngơi à?"
Anh vệ sĩ đáp, “Phì Phì muốn đi dạo."
“Anh chiều nó quá!" Ta đoán có lẽ Chu Bái còn muốn nói, “Chỉ là một con chó thôi, có cần khoa trương dữ vậy không?! Chó mà biết cái gì muốn hay không muốn?!"
Trong đoàn phim, Chu Bái được đánh giá là nhiệt tình với tất cả mọi người, hễ há miệng là em em anh anh ngọt xớt, nên mặc dù phần diễn không nhiều, lại hay diễn sai, nhưng vẫn lăn lộn thuận buồm xuôi gió, trở nên đối lập mãnh liệt với Diêu Viễn cứ bị đạo diễn Triệu trách mắng liên tục. Càng như vậy, Chu Bái càng thích tiếp cận Diêu Viễn. diễn;ln.đàn;;lê"quý"đn;lôn Nếu Diêu Viễn bị la, Chu Bái nhất định sẽ là người đầu tiên xông tới an ủi lúc Diêu Viễn nghỉ ngơi. Trong đoàn phim ai cũng nói hai người đúng là học cùng trường có khác, thân thiết hơn hẳn.
Chỉ có ta, do Chu Bái không đề phòng, nên mới nghe được những lời oán thầm và chửi rủa của tên này với mọi người, điển hình khẩu phật tâm xà. Ta đã bắt gặp mấy lần Chu Bái dùng tài khoản nặc danh viết bài bôi xấu Diêu Viễn và vài diễn viên khác trong đoàn. Cho nên mỗi lần Chu Bái lại nói chuyện phiếm với Châu Châu và Thường Trụ ta đều không thèm để ý tới.
Chu Bái là người duy nhất trong đoàn phim ta không thèm nể mặt, không thèm chơi chung. Ta lười đóng kịch với tên này, thấy ghét quá diễn không nổi.
Cứ nhìn Chu Bái là ta lại nghĩ Diêu Viễn có một tên bạn học như vậy thật là bất hạnh.
Chu Bái cúi đầu cười thân thiết với ta, rồi ngồi xổm xuống vuốt đầu ta, nói, “Cứ mỗi lần thấy Phì Phì là em lại hận không thể ôm nó về nhà nuôi!"
Thường Trụ cười ra tiếng, đáp, “Nhưng Phì Phì lại không thích chơi với chỉ mình cậu!"
Chu Bái mặt dày ôm ta cọ cọ. Ta ghét muốn chết lại tránh không thoát. “Em lại thích cái tính kiêu ngạo của nó! Dễ thương quá đi mất!"
Thường Trụ không biết bộ mặt thật của Chu Bái, nhận xét, “Trong đoàn nhiều thú cưng như vậy hình như cậu cũng chỉ thích mỗi Phì Phì."
Chu Bái ừ một tiếng, buông tay ra, cười híp mắt nói, “Phì Phì càng không để ý tới em, em lại càng muốn làm thân với nó, lúc này mới thể hiện em không chỉ có duyên với người còn có duyên với động vật, ha ha."
Nếu không do ta đã thấy qua bộ mặt vô sỉ của Chu Bái thì có lẽ ta đã bị sự trong sáng giả vờ của tên này lừa rồi. Vào giờ phút này ta chẳng biết nói gì, chỉ có thể ha ha ha.
Thường Trụ vốn mê chơi game online, giờ tìm được Chu Bái hợp ý, hưng phấn tới mức nói gần như không dừng lại được. diễn.đàblkn/lê,quý,bvđôn Dây xích cổ của ta bị Thường Trụ nắm chặt, có muốn bỏ đi cũng đi không nổi.
“Tôi đi vệ sinh một chút, cậu ở đây chờ tôi ha." Thường Trụ đưa sợi dây xích cổ của ta cho Chu Bái cầm giùm.
Chu Bái bảo đảm, “Được, dù sao em cũng đang rảnh, tới tối mới có cảnh của em. Anh đi nhanh đi, ra trong quần không tốt đâu! Ha ha!"
Thường Trụ đập vai Chu Bái một cái, cười nói, “Bậy bạ! Tôi sẽ về nhanh thôi, đứng đây chờ tôi!"
“Được rồi, được rồi! Anh đi nhanh đi!"
Tác giả :
Hà Thư