Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?
Chương 60: Ông anh trai rắc rối!
Giờ nó đang lê bước chân về nhà đây. Khà khà, hôm nay không như mọi lần nó đi tìm việc, tuy không thể nói là nó có được công việc hoàn toàn nhưng là miễn cưỡng có rồi a, vậy là đã quá thành công rồi... hì hì!
Trời cũng đã chập choạng, nhá nhem tối, vậy là một ngày oi bức của mùa hè đã trôi qua yên bình. Từ lúc nó đến đây cũng được khoảng gần tháng rồi, nó cũng đã gặp sáu người kia và hôm nay còn có một buổi nói chuyện với Bảo, mặc dù có thể cho rằng đó là một cuộc nói chuyện hết sức nhạt nhẽo. Cơ mà, nó cũng không muốn có nhiều dây dưa với bọn họ cho lắm, tuy nó yêu họ nhưng cũng không đồng nghĩa là nó đã hết giận họ sau những sự việc của hai năm trước. Haiz, thôi, tốt nhất là không nên nhớ lại những chuyện buồn ấy đi!
À mà, hôm nay nó còn kết bạn với một cô bạn hết sức xinh đẹp và quyến rũ nha, hơn nữa lại cô ấy lại còn cho phép nó đến công ty của cô ấy làm việc. Thế thì còn tốt gì bằng...
Cuộc sống của nó cứ như vậy thì thật tốt, luôn luôn yên bình. Nếu không gặp họ thì có lẽ nó sẽ không nhớ họ nhiều hơn. Sống trong thân phận là Long Hỏa Nhi thì có lẽ cuộc sống của nó mới được yên bình.
Nhưng có một điều mà nó khá là thắc mắc từ lúc gặp sáu người kia, đó là: Vân đi đâu rồi? Tại sao nó không thấy cô ta bên cạnh họ?
Hừm, có nên hỏi Như và Thư không ta??
Hừ, ả Vân quả là một con đàn bà thối tha hết sức mà, nghĩ đến sự việc của hai năm về trước, cơn tức giận của nó vẫn còn sôi sùng sục, nếu ở đây mà gặp cô ta, chắc chắn nó sẽ trả lại đủ cho xem. Hừ!!
...
Cơ mà, dạo này nó suy nghĩ nhiều quá, chậc, tóc lại sắp bạc đến nơi.
...
" Bụp "
- Á! - Nó kêu lên.
Có một bàn tay đang bịt miệng nó và còn lôi nó vào một góc tối om.
Chẳng lẽ, nó bị bắt cóc sao?
Ôi không, hu hu, nó sống thiện lương như vậy, có hại ai đâu...
Đang chuẩn bị khóc rống lên thì một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nó, đồng thời bàn tay bịt miệng nó cũng bỏ ra...
- Ây, Tiểu Hỏa Nhi, em làm cái gì mà run dữ vậy?? Em tưởng anh bắt cóc em nên sợ phải không? Há há... Đúng là không thay đổi gì hết, đồ thỏ đế!
Đó là một giọng nói trầm ấm, vô cùng quen thuộc với nó...
Giọng nói này là... của Bảo Kiệt - anh trai nó!
- Anh... Kiệt? - Nó.
- Hử? Em nghĩ còn ai vô đây? Đương nhiên là ông anh trai đẹp trai ngời ngợi của em rồi a. - Kiệt vừa tự hào nói.
- Khụ, thế mà em còn tưởng tên biến thái nào đó cơ... - Nó trề môi.
- Em mà gặp phải tên biến thái nào mà đẹp như anh cũng là có phúc lắm đấy! - Kiệt cười cười.
- Xì, phúc hay họa thì em còn chưa có rõ. Cơ mà, sao anh lại qua bên đây làm gì?
- Thế em không muốn anh qua đây hở? Anh được bố giao nhiệm vụ qua đây là để bảo vệ cô em gái của anh đó nha! - Kiệt dang rộng vòng tay để chuẩn bị ôm nó.
Nó chắn tay trước mặt để ngăn hành động của Kiệt rồi trề môi nói:
- Bố kêu anh qua đây thật sao?? Anh lại nói dóc em rồi, em biết tỏng ấy.
- Thì... kể cả bố không kêu anh qua đây thì anh cũng sẽ tự mình qua chứ sao. Anh yêu thương em nhiều lắm a. Em có biết không, nguy hiểm luôn luôn rình rập xung quanh chúng ta. Anh không thể yên tâm nổi khi để một đứa con gái chân yếu tay mềm như em qua đây mà chỉ có một mình được. Thì anh cũng biết là em có mấy người bạn nữ nhưng ít ra cũng phải có con trai để bảo vệ cho chứ. Vì vậy mà anh đã tình nguyện qua đây để bảo vệ em, em thấy anh thương em nhiều không, Tiểu Hỏa Nhi? - Kiệt tỏ ra cái vẻ ' nam tử hán, đại trượng phu ' vô cùng khí thế mà nói.
- Vâng, em biết anh ' thương' em nhiều lắm. ' Thương' em đến nỗi có lần cố tình làm em suýt cháy tóc, ' thương' em đến nỗi suốt ngày đánh lén em khi em ngủ, rồi lại còn bôi mấy thứ chì màu tùm lum lên mặt em biến em thành con hề, rồi còn...
- Ây ây, dừng a. Mấy cái đó qua hết rồi mà. Giờ đây, anh không thế nữa, anh sẽ bảo vệ em! - Kiệt chắc nịch nhìn nó.
- Xì, chứ không phải anh qua đây chỉ để chơi chứ? - Nó nghi hoặc nhìn anh.
- Khụ, bậy nào! Anh sang đây không phải để chơi đâu! - Kiệt ho nhẹ.
- Thôi, chơi hay không chơi thì cũng kệ anh. Nhưng em nói trước, chỗ em ở toàn con gái thôi, cho nên anh không ở chung được đâu! - Nó liếc Kiệt.
- Sao lại phân biệt đối xử như vậy? Anh đến để bảo vệ em mà em lại không cho anh sống cùng thì anh biết bảo vệ làm sao? - Kiệt cắn răng, ánh mắt hết sức long lanh nhìn nó.
[ Hime: Đề nghị nam nhân đẹp ngưng làm như vậy a, đáng yêu ứ chịu nổi!!:>> ]
- Hừ, cho anh sống cùng bọn họ quá nguy hiểm!
Trai đẹp như vậy mà sống cùng hai người kia thì.. chẹp, quả thật, không thể được!
- Anh thề, anh sẽ không làm gì họ đâu. Anh sẽ luôn ghi nhớ mục đích chính của mình là để bảo vệ em gái thân yêu xinh xắn, đáng yêu! - Kiệt nịnh nó.
- Với lại, anh có quen biết ai ở đây đâu. Anh mà ở đây một mình thì khác gì ' người rừng giữa thành thị'. Anh làm sao mà sống nổi đây? Em không thương anh gì hết, vậy mà.. anh thương em nhiều như vậy, đến nỗi bỏ mọi người ở bên kia để qua đây sống cùng với em... anh...
- Thôi, thôi được rồi. Sao anh lắm mồm thế nhỉ? Nói rõ nhiều ấy. Được rồi, em sẽ cho anh ở nhà em khoảng hai ba tuần thôi đấy, sau đó anh đi tự mà tìm thuê nhà nào khác đi! - Nó miễn cưỡng đồng ý.
- Đường đường một người có thân phận cao quý như anh đây mà phải đi thuê nhà sao? Anh chỉ có mua chứ không có thuê đâu a. - Kiệt hất mặt.
- Thế thì giờ, phiền anh đi mua nhà ngay cũng được, em đỡ phải rước thêm một của nợ như anh! - Nó trề môi.
- Ây da, rước được một của nợ như anh về nhà là em hơi bị có phúc đấy nhá! - Kiệt vuốt tóc.
- Hừ, có mà có họa thì có, rước anh về chỉ được cái chật nhà chứ có ngon nghẻ gì! - Nó.
- Ai...
- Không được nhiều lời nữa, em nói sai gì hả? Giờ anh phải nghe theo em không thì đừng có mà vào nhà em sống cùng! - Nó hất mặt nghênh ngang nói. Hà hà, nó chờ lâu lắm cái cơ hội được lên mặt với anh như này lâu lắm rồi a, giờ có cơ hội, dĩ nhiên phải tận hưởng tốt thôi.
Kiệt ấm ức im lặng, ai oán nhìn nó. Hừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!!
...
Thế là hai anh em nó, người thì bày ra vẻ mặt thỏa mãn, người thì bày ra vẻ mặt như chịu nhiều ấm ức lắm lon ton đi trên đường về căn nhà nhỏ của Như và Thư...
Trời cũng đã chập choạng, nhá nhem tối, vậy là một ngày oi bức của mùa hè đã trôi qua yên bình. Từ lúc nó đến đây cũng được khoảng gần tháng rồi, nó cũng đã gặp sáu người kia và hôm nay còn có một buổi nói chuyện với Bảo, mặc dù có thể cho rằng đó là một cuộc nói chuyện hết sức nhạt nhẽo. Cơ mà, nó cũng không muốn có nhiều dây dưa với bọn họ cho lắm, tuy nó yêu họ nhưng cũng không đồng nghĩa là nó đã hết giận họ sau những sự việc của hai năm trước. Haiz, thôi, tốt nhất là không nên nhớ lại những chuyện buồn ấy đi!
À mà, hôm nay nó còn kết bạn với một cô bạn hết sức xinh đẹp và quyến rũ nha, hơn nữa lại cô ấy lại còn cho phép nó đến công ty của cô ấy làm việc. Thế thì còn tốt gì bằng...
Cuộc sống của nó cứ như vậy thì thật tốt, luôn luôn yên bình. Nếu không gặp họ thì có lẽ nó sẽ không nhớ họ nhiều hơn. Sống trong thân phận là Long Hỏa Nhi thì có lẽ cuộc sống của nó mới được yên bình.
Nhưng có một điều mà nó khá là thắc mắc từ lúc gặp sáu người kia, đó là: Vân đi đâu rồi? Tại sao nó không thấy cô ta bên cạnh họ?
Hừm, có nên hỏi Như và Thư không ta??
Hừ, ả Vân quả là một con đàn bà thối tha hết sức mà, nghĩ đến sự việc của hai năm về trước, cơn tức giận của nó vẫn còn sôi sùng sục, nếu ở đây mà gặp cô ta, chắc chắn nó sẽ trả lại đủ cho xem. Hừ!!
...
Cơ mà, dạo này nó suy nghĩ nhiều quá, chậc, tóc lại sắp bạc đến nơi.
...
" Bụp "
- Á! - Nó kêu lên.
Có một bàn tay đang bịt miệng nó và còn lôi nó vào một góc tối om.
Chẳng lẽ, nó bị bắt cóc sao?
Ôi không, hu hu, nó sống thiện lương như vậy, có hại ai đâu...
Đang chuẩn bị khóc rống lên thì một âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nó, đồng thời bàn tay bịt miệng nó cũng bỏ ra...
- Ây, Tiểu Hỏa Nhi, em làm cái gì mà run dữ vậy?? Em tưởng anh bắt cóc em nên sợ phải không? Há há... Đúng là không thay đổi gì hết, đồ thỏ đế!
Đó là một giọng nói trầm ấm, vô cùng quen thuộc với nó...
Giọng nói này là... của Bảo Kiệt - anh trai nó!
- Anh... Kiệt? - Nó.
- Hử? Em nghĩ còn ai vô đây? Đương nhiên là ông anh trai đẹp trai ngời ngợi của em rồi a. - Kiệt vừa tự hào nói.
- Khụ, thế mà em còn tưởng tên biến thái nào đó cơ... - Nó trề môi.
- Em mà gặp phải tên biến thái nào mà đẹp như anh cũng là có phúc lắm đấy! - Kiệt cười cười.
- Xì, phúc hay họa thì em còn chưa có rõ. Cơ mà, sao anh lại qua bên đây làm gì?
- Thế em không muốn anh qua đây hở? Anh được bố giao nhiệm vụ qua đây là để bảo vệ cô em gái của anh đó nha! - Kiệt dang rộng vòng tay để chuẩn bị ôm nó.
Nó chắn tay trước mặt để ngăn hành động của Kiệt rồi trề môi nói:
- Bố kêu anh qua đây thật sao?? Anh lại nói dóc em rồi, em biết tỏng ấy.
- Thì... kể cả bố không kêu anh qua đây thì anh cũng sẽ tự mình qua chứ sao. Anh yêu thương em nhiều lắm a. Em có biết không, nguy hiểm luôn luôn rình rập xung quanh chúng ta. Anh không thể yên tâm nổi khi để một đứa con gái chân yếu tay mềm như em qua đây mà chỉ có một mình được. Thì anh cũng biết là em có mấy người bạn nữ nhưng ít ra cũng phải có con trai để bảo vệ cho chứ. Vì vậy mà anh đã tình nguyện qua đây để bảo vệ em, em thấy anh thương em nhiều không, Tiểu Hỏa Nhi? - Kiệt tỏ ra cái vẻ ' nam tử hán, đại trượng phu ' vô cùng khí thế mà nói.
- Vâng, em biết anh ' thương' em nhiều lắm. ' Thương' em đến nỗi có lần cố tình làm em suýt cháy tóc, ' thương' em đến nỗi suốt ngày đánh lén em khi em ngủ, rồi lại còn bôi mấy thứ chì màu tùm lum lên mặt em biến em thành con hề, rồi còn...
- Ây ây, dừng a. Mấy cái đó qua hết rồi mà. Giờ đây, anh không thế nữa, anh sẽ bảo vệ em! - Kiệt chắc nịch nhìn nó.
- Xì, chứ không phải anh qua đây chỉ để chơi chứ? - Nó nghi hoặc nhìn anh.
- Khụ, bậy nào! Anh sang đây không phải để chơi đâu! - Kiệt ho nhẹ.
- Thôi, chơi hay không chơi thì cũng kệ anh. Nhưng em nói trước, chỗ em ở toàn con gái thôi, cho nên anh không ở chung được đâu! - Nó liếc Kiệt.
- Sao lại phân biệt đối xử như vậy? Anh đến để bảo vệ em mà em lại không cho anh sống cùng thì anh biết bảo vệ làm sao? - Kiệt cắn răng, ánh mắt hết sức long lanh nhìn nó.
[ Hime: Đề nghị nam nhân đẹp ngưng làm như vậy a, đáng yêu ứ chịu nổi!!:>> ]
- Hừ, cho anh sống cùng bọn họ quá nguy hiểm!
Trai đẹp như vậy mà sống cùng hai người kia thì.. chẹp, quả thật, không thể được!
- Anh thề, anh sẽ không làm gì họ đâu. Anh sẽ luôn ghi nhớ mục đích chính của mình là để bảo vệ em gái thân yêu xinh xắn, đáng yêu! - Kiệt nịnh nó.
- Với lại, anh có quen biết ai ở đây đâu. Anh mà ở đây một mình thì khác gì ' người rừng giữa thành thị'. Anh làm sao mà sống nổi đây? Em không thương anh gì hết, vậy mà.. anh thương em nhiều như vậy, đến nỗi bỏ mọi người ở bên kia để qua đây sống cùng với em... anh...
- Thôi, thôi được rồi. Sao anh lắm mồm thế nhỉ? Nói rõ nhiều ấy. Được rồi, em sẽ cho anh ở nhà em khoảng hai ba tuần thôi đấy, sau đó anh đi tự mà tìm thuê nhà nào khác đi! - Nó miễn cưỡng đồng ý.
- Đường đường một người có thân phận cao quý như anh đây mà phải đi thuê nhà sao? Anh chỉ có mua chứ không có thuê đâu a. - Kiệt hất mặt.
- Thế thì giờ, phiền anh đi mua nhà ngay cũng được, em đỡ phải rước thêm một của nợ như anh! - Nó trề môi.
- Ây da, rước được một của nợ như anh về nhà là em hơi bị có phúc đấy nhá! - Kiệt vuốt tóc.
- Hừ, có mà có họa thì có, rước anh về chỉ được cái chật nhà chứ có ngon nghẻ gì! - Nó.
- Ai...
- Không được nhiều lời nữa, em nói sai gì hả? Giờ anh phải nghe theo em không thì đừng có mà vào nhà em sống cùng! - Nó hất mặt nghênh ngang nói. Hà hà, nó chờ lâu lắm cái cơ hội được lên mặt với anh như này lâu lắm rồi a, giờ có cơ hội, dĩ nhiên phải tận hưởng tốt thôi.
Kiệt ấm ức im lặng, ai oán nhìn nó. Hừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!!
...
Thế là hai anh em nó, người thì bày ra vẻ mặt thỏa mãn, người thì bày ra vẻ mặt như chịu nhiều ấm ức lắm lon ton đi trên đường về căn nhà nhỏ của Như và Thư...
Tác giả :
Đàm Hime-ka