Duyên Trời
Chương 14
Cô thức dậy sớm, đem những đồ cần thiết bỏ vào vali, còn tất cả để lại, sau đó cặp sách vở lên lớp. Nhã Phương thấy hành lí, không hiểu gì nhăn mày hỏi.
-“Làm gì thế, chuyển đi đâu à!"
_Mình về nhà.
-“Nhà, nhà mẹ Hồng hay là Dương gia."
_Họ.
Cô nói như thế, Nhã Phương cũng đủ biết đáp án.
-“Cậu có sao không, cảm thấy như thế nào, nhưng sao lại quyết định như vậy, ôi trời, thật không thể mà hiểu nổi. Người bỏ mình 16 năm qua không ngó ngàng gì, xong bây giờ muốn cậu quay về là quay về, không biết cảm xúc của cậu hay sao."
Nhã Phương ôm trán bức xúc, cô chỉ thở dài, đúng là chỉ có cô nàng hiểu cô thôi.
_Mình không sao, thật đấy! Đôi khi bỏ qua mọi chuyện cũng là một sự bao dung mà Đức phận thường nói.
-“Thôi thôi bỏ đi, tùy cậu quyết định, đừng lôi phật vào nói với mình."
Nhã Phương phất tay rồi vào nhà vệ sinh, cô đứng ở ngoài nhíu mày. Hình như lúc nãy cô có thấy mắt Nhã Phương đỏ hoe, hay là nhìn lầm. Thế là cô đứng nguyên trước cửa. Nhã Phương vệ sinh xong, mắt đúng là đỏ, tưởng cô đi học rồi, nhưng không ngờ cô vẫn còn đứng đó, nhất thời không biết nói sao, vội vàng lau nước mắt.
_Khóc gì chứ, đâu phải là không gặp nhau.
Cô ôm Nhã Phương vào lòng, chả biết ai an ủi ai, đáng lẽ người được an ủi là cô mới phải chứ. Cô lắc đầu thở dài.
-“Mình nói thật, rõ ràng Dưng gia có gì đó rất uẩn khúc, mình sợ cậu ở đó bị ức hiếp thôi, cậu không thấy ánh mắt của Ly Thư sao, nhìn cậu rất ác ý, về đấy rồi chắc cậu sẽ không yên ổn. Mà với lại dù có là con ruột, không chung sống với nhau mà đùng một cái hợp lại, chắc chắn sẽ không khớp. Mình rất thắc mắc là lúc sinh cậu ra, nhà họ cũng đâu nghèo khó tới mức phải cho con cho người khác, chắc chắn có gì đó. Tốt nhất cậu nên cẩn thận. Không phải mình không tin ba mẹ ruột cậu đâu, mà mình chỉ cảm thấy không yên tâm với cậu thôi, đừng hiểu lầm."
Nghe Nhã Phương vừa sụt sùi khóc vừa nói một hơi dài làm cô vừa bực vừa vui. Cô biết là Nhã Phương sẽ quan tâm cô mà, bằng thứ gì đó, cô sẽ bảo vệ tình bạn này.
Vừa vào lớp, cô đã nhanh chóng cúi xuống hộc bàn lấy thức ăn, nó như một thói quen vậy, 2 tháng nay cô như bị thói quen đó làm cho không bỏ được.
Đang chuẩn bị ăn, một người mang khí thế bức người đứng trước mặt cô, cô biết người đó không ưa gì mình, mà tại sao không ưa thì cô không thể nào biết. Nhưng từ trước đến nay, dù cô ta có ghét cô thì cũng không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt chán ghét thôi. Nhưng nay tự dưng đứng trước bàn cô làm cô không khỏi nhíu mày.
Phía bên trên Nhã Phương nhìn xuống chỗ cô đầy cảnh giác, cứ như Ly Thư mà làm gì cô, nhỏ nhất quyết lao xuống bảo vệ cô bằng được.
-“Chào mừng em gái, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi."
Ly Thư chỉ thì thầm vào tai cô một câu rồi quay lại chỗ ngồi mình, trên môi nở nụ cười nửa miệng. Mọi người trong lớp chỉ nhìn chứ không dám nói gì. Đến khi Hàn Phong và Thành Danh vào lớp, không khí trong lớp càng quỷ dị hơn.
-“Cậu sao thế?"
Thành Danh bên cạnh quan tâm hỏi thăm, cô nghe thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trượt xuống phía dưới nhìn về phía Hàn Phong, giơ cao phần ăn trong tay lên, ý muốn cảm ơn. Hắn thấy thế chỉ mỉm cười không nói gì, rồi lúc sau lại gật đầu.
Hành động đó của hai người làm cho hai người khác chau mày, nhưng không biết làm sao mới phải.
Kết thúc buổi học, cô lên nộp sổ tổng kết tháng rồi lên sân thượng như lời Hàn Phong đã nói, là kèm cô Hóa.
-“Thằng khốn, tất cả thứ tao có, mày đều muốn cướp, mày là loại người gì."
Một tiếng bụp một phát, một thân hình ngã xuống, cô thất kinh trợn mắt đứng nhìn, không dám bước tiếp nữa.
Bóng người mới ngã đứng dậy, quệt máu bên khóe miệng, cười nửa miệng nói với người kia.
-“Ô, nói vậy là sai rồi anh bạn, thứ gì của mày thì mãi là của mày, còn không phải thì không phải tao thì cũng là người khác cướp."
-“Thật nực cười, mày cứ đợi rồi xem."
-“Cú đấm ngày hôm nay tao sẽ trả lại mày hôm sau, yên tâm. Nhưng chuyện đó tao và mày sẽ cạnh tranh công bằng."
-“Tao chờ."
Thành Danh quay người bước đi, thấy cô đứng im chỗ cửa không nhúc nhìn, cứ nhìn mãi khóe miệng chảy máu của cậu, bất giác chau mày.
Cả hai người họ đều thất kinh, cứ tưởng cô sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng không. Cô lướt qua Thành Danh, bước lại chỗ Hàn Phong đứng, giơ tập vở lên rồi tùy ý chọn chỗ ngồi. Thành Danh thì ngạc nhiên không nói nên lời, nhưng ít phút sau lại quay người bỏ đi.
Còn Hàn Phong, bị hành động tự nhiên hơn mức tự nhiên của cô làm cho chột dạ, chẳng biết cô có nghe cuộc nói chuyện đó không, mà sao cô lại tỏ ra không có gì thế này.
-“Cậu không hỏi gì sao?"
_Không, có dạy tôi không thì bảo.
-“Ờ."
Hắn không thể nào dò ra được thái độ của cô lúc này là gì nữa, thật đúng là một người giỏi che đậy cảm xúc.
-“Phóc, là 12g chớ không phải 1,2g."
Kiểu như không đổi, sai ở những bước chẳng đâu vào đâu làm hắn nhăn mặt, bức quá phải búng vào trán cô mấy phát, cô biết mình sai, không dám cãi chỉ biết nhăn mặt chịu trận thôi.
-“Cậu có tính háu thắng, lại chủ quan, hoặc cậu có chút coi thường môn này, hoặc là cậu ghét nó, lí do duy nhất là gì mà khiến môn này của cậu lại tệ như vậy? Rất biết đường làm người khác khó chịu."
_Mặc kệ tôi.
-“Không có chí hướng làm sao tôi kèm cặp. Thật lạ là những bài khó thì lại làm ra, còn cơ bản thì sai be bét, đầu óc cậu bỏ đâu thế."
Lần này như vượt quá giới hạn rồi, cô bực bội lấy tay che miệng hắn lại, trợn mắt nhìn hắn như ai oán, mà ánh mắt như đe dọa dám nói nữa là tiêu đời làm hắn phải câm nín luôn.
-“Nè, có ai được kèm miễn phí mà bị ức hiếp thế này không?"
Hắn đưa khuôn mặt đáng thương nhìn cô, cô thì chẳng thương hại, chỉ để hai chữ “IM MIỆNG" rồi phủi mông bỏ đi luôn.
Hắn nở nụ cười tươi rói, chẳng màn để ý câu chữ kia, mà chỉ để ý cảm xúc của cô, ngoài lạnh lùng ra, cô còn biết để cả xúc nóng giận của mình ra nữa, thật là đáng yêu chết mất.
***
Chiều đó, xe của Dương gia đến đón cô, chào tạm biệt Nhã Phương xong, chiếc xe lăn bánh.
Phải nói, lần đầu tiên ngồi trong chiếc xe đắt tiền, cảm giác xa xỉ và không với tới này chỉ ở trong mơ mới có. Cô Lọ Lem đùng một đêm trở thành công chúa, nhưng lúc nào đó, vẫn sẽ biến thành lọ lem mà thôi, có phải cô cũng sẽ vậy không. Nực cười.
Đến Dương gia, ngôi nhà như trong truyền thuyết làm cô ngẩng mình, như một lâu đài cổ, phong cách Châu Âu, phải nói nếu dùng chữ đẹp thì không thể nào diễn tả hết.
-“Chào nhị tiểu thư."
Một người phụ nữ tầm 50 tuổi đón cô, người làm đứng hai hàng chào đón, chắc cũng tầm hai mươi người, người lái xe thì nhanh chóng xách đồ giúp cô.
_Gọi con Kì Thư là được rồi.
Cô đưa mảnh giấy nhỏ cho bà, bà giật mình không tin được. Vì lúc sáng nghe bà Ngọc Lan nói con gái thứ hai của bà về, ở đây 15 năm, đây là lần đầu tiên bà nghe được Dương gia có con gái thứ hai này. Đến khi thấy cô, bà ngạc nhiên khi cô lại giống Ly Thư, nhưng càng ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiên cô không nói được.
-“Ta là quản gia ở đây, ta tên Nở."
_Con chào bác Nở.
-“Vào nhà đi, con muốn ăn gì?"
Chẳng hiểu sao bà vừa nhìn là có cảm tình ngay với cô nên là hỏi cô muốn ăn gì.
Cô lắc đầu bảo không đói, muốn lên phòng mình, bà đành dẫn cô vào nhà.
-“Bác Nở, ba mẹ đâu ạ, có gì ăn không?"
Giọng một cậu bé vang lên, từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt rất chán ghét, thế nhưng vừa thấy khuôn mặt sau lưng bà Nở, cậu nhóc nheo mắt suy nghĩ có phải người trên xe bus hôm trước không, hay lại là bà chị ngây thơ ở nhà.
Thật tình thì cậu nhóc không biết mình có thêm một người chị.
-“AA, là chị Kì Thư?"
Cô cũng ngạc nhiên nhìn thằng nhóc, không nghĩ là nó ở đây, hỏi ra mới biết nó là em mình. Thật tình cô rất có cảm giác gần gũi với đứa bé này.
Cô lại gần nó, xoa xoa đầu tóc hơi xù của nó như chứng minh mình là Kì Thư, tự dưng Mạnh Quân ôm chặt cô.
-“Ôi đúng là mùi cỏ hương này rồi, chị dùng nước hoa gì thế, hôm trước gần chị em bị mùi này quyến rũ tối ngủ một giấc thật dài luôn, tìm hoài mà chẳng ra mùi nước hoa này ở đâu."
_Chị không dùng nước hoa.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của thằng nhóc, cô thấy nó thật đáng yêu, hóa ra căn nhà này không áp lực như cô nghĩ.
-“Ơ, mùi này thơm nhẹ nhàng, ngửi qua một lần là không thể quên, bác Nở xem thử đi ạ!"
Vừa nói Mạnh Quân vừa đẩy cô qua bà Nở.
-“Ơ, là mùi cỏ hương à, rất ít người chế tạo được mùi hương này, sao con có."
Cô nhăn mặt lắc đầu.
-“Thôi bỏ qua đi, vậy hóa ra phòng kia là của chị hả, ba mẹ chẳng nói cho em nhe gì về chuyện này cả."
Cậu kéo cô lên lầu, quay lại lại nói với bà Nở.
-“Bò hầm cho con nha, cho hai dĩa luôn, chị Thư ăn được chứ."
Đúng món ăn tối của cô, thế là gật đầu. Bị nó kéo như búp bê nhỏ, cô thấy mình hơi chóng mặt.
-“Phòng chị bên cạnh em, còn chị hai ở trên, chị ấy thích một mình yên tĩnh, không muốn bị làm phiền."
Cô gật đầu.
Bước vào phòng của chính mình, cô thật ngạc nhiên, rộng khoảng gấp 6 lần phòng kí túc cô ở, có một phòng vệ sinh, một phòng tắm, một phòng pha đồ uống, một phòng bếp, một chỗ để học, một phòng ngủ, một phòng đựng đồ. Phải nói là cô không thể nào thích ứng được.
-“Chị thích màu xanh."
Mạnh Quân ngây ngô hỏi, tay vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Cô gật đầu, một tay xoa đầu nó, cô cảm giác được xoa đầu nó rất dễ chịu.
-“Bọn con gái thường thích màu hồng, em cảm thấy ai cũng quê mùa yểu điệu, chỉ riêng chị, ôi thần tượng của em."
Cô nghiêng người né đi cái nụ hôn bất chấp tất cả của thằng nhóc, nhăn mặt chỉa tay về trán thằng nhóc rồi lắc đầu.
-“Hừm, em chỉ định chọc cho chị cười thôi, thế mà chẳng hé nổi một cái răng."
Cô nghe thế buồn bã, ngoảnh mặt đi nhìn cặn phòng rồi ngã người xuống nệm, giả vờ nhắm mắt.
-“Làm gì thế, chuyển đi đâu à!"
_Mình về nhà.
-“Nhà, nhà mẹ Hồng hay là Dương gia."
_Họ.
Cô nói như thế, Nhã Phương cũng đủ biết đáp án.
-“Cậu có sao không, cảm thấy như thế nào, nhưng sao lại quyết định như vậy, ôi trời, thật không thể mà hiểu nổi. Người bỏ mình 16 năm qua không ngó ngàng gì, xong bây giờ muốn cậu quay về là quay về, không biết cảm xúc của cậu hay sao."
Nhã Phương ôm trán bức xúc, cô chỉ thở dài, đúng là chỉ có cô nàng hiểu cô thôi.
_Mình không sao, thật đấy! Đôi khi bỏ qua mọi chuyện cũng là một sự bao dung mà Đức phận thường nói.
-“Thôi thôi bỏ đi, tùy cậu quyết định, đừng lôi phật vào nói với mình."
Nhã Phương phất tay rồi vào nhà vệ sinh, cô đứng ở ngoài nhíu mày. Hình như lúc nãy cô có thấy mắt Nhã Phương đỏ hoe, hay là nhìn lầm. Thế là cô đứng nguyên trước cửa. Nhã Phương vệ sinh xong, mắt đúng là đỏ, tưởng cô đi học rồi, nhưng không ngờ cô vẫn còn đứng đó, nhất thời không biết nói sao, vội vàng lau nước mắt.
_Khóc gì chứ, đâu phải là không gặp nhau.
Cô ôm Nhã Phương vào lòng, chả biết ai an ủi ai, đáng lẽ người được an ủi là cô mới phải chứ. Cô lắc đầu thở dài.
-“Mình nói thật, rõ ràng Dưng gia có gì đó rất uẩn khúc, mình sợ cậu ở đó bị ức hiếp thôi, cậu không thấy ánh mắt của Ly Thư sao, nhìn cậu rất ác ý, về đấy rồi chắc cậu sẽ không yên ổn. Mà với lại dù có là con ruột, không chung sống với nhau mà đùng một cái hợp lại, chắc chắn sẽ không khớp. Mình rất thắc mắc là lúc sinh cậu ra, nhà họ cũng đâu nghèo khó tới mức phải cho con cho người khác, chắc chắn có gì đó. Tốt nhất cậu nên cẩn thận. Không phải mình không tin ba mẹ ruột cậu đâu, mà mình chỉ cảm thấy không yên tâm với cậu thôi, đừng hiểu lầm."
Nghe Nhã Phương vừa sụt sùi khóc vừa nói một hơi dài làm cô vừa bực vừa vui. Cô biết là Nhã Phương sẽ quan tâm cô mà, bằng thứ gì đó, cô sẽ bảo vệ tình bạn này.
Vừa vào lớp, cô đã nhanh chóng cúi xuống hộc bàn lấy thức ăn, nó như một thói quen vậy, 2 tháng nay cô như bị thói quen đó làm cho không bỏ được.
Đang chuẩn bị ăn, một người mang khí thế bức người đứng trước mặt cô, cô biết người đó không ưa gì mình, mà tại sao không ưa thì cô không thể nào biết. Nhưng từ trước đến nay, dù cô ta có ghét cô thì cũng không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt chán ghét thôi. Nhưng nay tự dưng đứng trước bàn cô làm cô không khỏi nhíu mày.
Phía bên trên Nhã Phương nhìn xuống chỗ cô đầy cảnh giác, cứ như Ly Thư mà làm gì cô, nhỏ nhất quyết lao xuống bảo vệ cô bằng được.
-“Chào mừng em gái, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi."
Ly Thư chỉ thì thầm vào tai cô một câu rồi quay lại chỗ ngồi mình, trên môi nở nụ cười nửa miệng. Mọi người trong lớp chỉ nhìn chứ không dám nói gì. Đến khi Hàn Phong và Thành Danh vào lớp, không khí trong lớp càng quỷ dị hơn.
-“Cậu sao thế?"
Thành Danh bên cạnh quan tâm hỏi thăm, cô nghe thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trượt xuống phía dưới nhìn về phía Hàn Phong, giơ cao phần ăn trong tay lên, ý muốn cảm ơn. Hắn thấy thế chỉ mỉm cười không nói gì, rồi lúc sau lại gật đầu.
Hành động đó của hai người làm cho hai người khác chau mày, nhưng không biết làm sao mới phải.
Kết thúc buổi học, cô lên nộp sổ tổng kết tháng rồi lên sân thượng như lời Hàn Phong đã nói, là kèm cô Hóa.
-“Thằng khốn, tất cả thứ tao có, mày đều muốn cướp, mày là loại người gì."
Một tiếng bụp một phát, một thân hình ngã xuống, cô thất kinh trợn mắt đứng nhìn, không dám bước tiếp nữa.
Bóng người mới ngã đứng dậy, quệt máu bên khóe miệng, cười nửa miệng nói với người kia.
-“Ô, nói vậy là sai rồi anh bạn, thứ gì của mày thì mãi là của mày, còn không phải thì không phải tao thì cũng là người khác cướp."
-“Thật nực cười, mày cứ đợi rồi xem."
-“Cú đấm ngày hôm nay tao sẽ trả lại mày hôm sau, yên tâm. Nhưng chuyện đó tao và mày sẽ cạnh tranh công bằng."
-“Tao chờ."
Thành Danh quay người bước đi, thấy cô đứng im chỗ cửa không nhúc nhìn, cứ nhìn mãi khóe miệng chảy máu của cậu, bất giác chau mày.
Cả hai người họ đều thất kinh, cứ tưởng cô sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng không. Cô lướt qua Thành Danh, bước lại chỗ Hàn Phong đứng, giơ tập vở lên rồi tùy ý chọn chỗ ngồi. Thành Danh thì ngạc nhiên không nói nên lời, nhưng ít phút sau lại quay người bỏ đi.
Còn Hàn Phong, bị hành động tự nhiên hơn mức tự nhiên của cô làm cho chột dạ, chẳng biết cô có nghe cuộc nói chuyện đó không, mà sao cô lại tỏ ra không có gì thế này.
-“Cậu không hỏi gì sao?"
_Không, có dạy tôi không thì bảo.
-“Ờ."
Hắn không thể nào dò ra được thái độ của cô lúc này là gì nữa, thật đúng là một người giỏi che đậy cảm xúc.
-“Phóc, là 12g chớ không phải 1,2g."
Kiểu như không đổi, sai ở những bước chẳng đâu vào đâu làm hắn nhăn mặt, bức quá phải búng vào trán cô mấy phát, cô biết mình sai, không dám cãi chỉ biết nhăn mặt chịu trận thôi.
-“Cậu có tính háu thắng, lại chủ quan, hoặc cậu có chút coi thường môn này, hoặc là cậu ghét nó, lí do duy nhất là gì mà khiến môn này của cậu lại tệ như vậy? Rất biết đường làm người khác khó chịu."
_Mặc kệ tôi.
-“Không có chí hướng làm sao tôi kèm cặp. Thật lạ là những bài khó thì lại làm ra, còn cơ bản thì sai be bét, đầu óc cậu bỏ đâu thế."
Lần này như vượt quá giới hạn rồi, cô bực bội lấy tay che miệng hắn lại, trợn mắt nhìn hắn như ai oán, mà ánh mắt như đe dọa dám nói nữa là tiêu đời làm hắn phải câm nín luôn.
-“Nè, có ai được kèm miễn phí mà bị ức hiếp thế này không?"
Hắn đưa khuôn mặt đáng thương nhìn cô, cô thì chẳng thương hại, chỉ để hai chữ “IM MIỆNG" rồi phủi mông bỏ đi luôn.
Hắn nở nụ cười tươi rói, chẳng màn để ý câu chữ kia, mà chỉ để ý cảm xúc của cô, ngoài lạnh lùng ra, cô còn biết để cả xúc nóng giận của mình ra nữa, thật là đáng yêu chết mất.
***
Chiều đó, xe của Dương gia đến đón cô, chào tạm biệt Nhã Phương xong, chiếc xe lăn bánh.
Phải nói, lần đầu tiên ngồi trong chiếc xe đắt tiền, cảm giác xa xỉ và không với tới này chỉ ở trong mơ mới có. Cô Lọ Lem đùng một đêm trở thành công chúa, nhưng lúc nào đó, vẫn sẽ biến thành lọ lem mà thôi, có phải cô cũng sẽ vậy không. Nực cười.
Đến Dương gia, ngôi nhà như trong truyền thuyết làm cô ngẩng mình, như một lâu đài cổ, phong cách Châu Âu, phải nói nếu dùng chữ đẹp thì không thể nào diễn tả hết.
-“Chào nhị tiểu thư."
Một người phụ nữ tầm 50 tuổi đón cô, người làm đứng hai hàng chào đón, chắc cũng tầm hai mươi người, người lái xe thì nhanh chóng xách đồ giúp cô.
_Gọi con Kì Thư là được rồi.
Cô đưa mảnh giấy nhỏ cho bà, bà giật mình không tin được. Vì lúc sáng nghe bà Ngọc Lan nói con gái thứ hai của bà về, ở đây 15 năm, đây là lần đầu tiên bà nghe được Dương gia có con gái thứ hai này. Đến khi thấy cô, bà ngạc nhiên khi cô lại giống Ly Thư, nhưng càng ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiên cô không nói được.
-“Ta là quản gia ở đây, ta tên Nở."
_Con chào bác Nở.
-“Vào nhà đi, con muốn ăn gì?"
Chẳng hiểu sao bà vừa nhìn là có cảm tình ngay với cô nên là hỏi cô muốn ăn gì.
Cô lắc đầu bảo không đói, muốn lên phòng mình, bà đành dẫn cô vào nhà.
-“Bác Nở, ba mẹ đâu ạ, có gì ăn không?"
Giọng một cậu bé vang lên, từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt rất chán ghét, thế nhưng vừa thấy khuôn mặt sau lưng bà Nở, cậu nhóc nheo mắt suy nghĩ có phải người trên xe bus hôm trước không, hay lại là bà chị ngây thơ ở nhà.
Thật tình thì cậu nhóc không biết mình có thêm một người chị.
-“AA, là chị Kì Thư?"
Cô cũng ngạc nhiên nhìn thằng nhóc, không nghĩ là nó ở đây, hỏi ra mới biết nó là em mình. Thật tình cô rất có cảm giác gần gũi với đứa bé này.
Cô lại gần nó, xoa xoa đầu tóc hơi xù của nó như chứng minh mình là Kì Thư, tự dưng Mạnh Quân ôm chặt cô.
-“Ôi đúng là mùi cỏ hương này rồi, chị dùng nước hoa gì thế, hôm trước gần chị em bị mùi này quyến rũ tối ngủ một giấc thật dài luôn, tìm hoài mà chẳng ra mùi nước hoa này ở đâu."
_Chị không dùng nước hoa.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của thằng nhóc, cô thấy nó thật đáng yêu, hóa ra căn nhà này không áp lực như cô nghĩ.
-“Ơ, mùi này thơm nhẹ nhàng, ngửi qua một lần là không thể quên, bác Nở xem thử đi ạ!"
Vừa nói Mạnh Quân vừa đẩy cô qua bà Nở.
-“Ơ, là mùi cỏ hương à, rất ít người chế tạo được mùi hương này, sao con có."
Cô nhăn mặt lắc đầu.
-“Thôi bỏ qua đi, vậy hóa ra phòng kia là của chị hả, ba mẹ chẳng nói cho em nhe gì về chuyện này cả."
Cậu kéo cô lên lầu, quay lại lại nói với bà Nở.
-“Bò hầm cho con nha, cho hai dĩa luôn, chị Thư ăn được chứ."
Đúng món ăn tối của cô, thế là gật đầu. Bị nó kéo như búp bê nhỏ, cô thấy mình hơi chóng mặt.
-“Phòng chị bên cạnh em, còn chị hai ở trên, chị ấy thích một mình yên tĩnh, không muốn bị làm phiền."
Cô gật đầu.
Bước vào phòng của chính mình, cô thật ngạc nhiên, rộng khoảng gấp 6 lần phòng kí túc cô ở, có một phòng vệ sinh, một phòng tắm, một phòng pha đồ uống, một phòng bếp, một chỗ để học, một phòng ngủ, một phòng đựng đồ. Phải nói là cô không thể nào thích ứng được.
-“Chị thích màu xanh."
Mạnh Quân ngây ngô hỏi, tay vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Cô gật đầu, một tay xoa đầu nó, cô cảm giác được xoa đầu nó rất dễ chịu.
-“Bọn con gái thường thích màu hồng, em cảm thấy ai cũng quê mùa yểu điệu, chỉ riêng chị, ôi thần tượng của em."
Cô nghiêng người né đi cái nụ hôn bất chấp tất cả của thằng nhóc, nhăn mặt chỉa tay về trán thằng nhóc rồi lắc đầu.
-“Hừm, em chỉ định chọc cho chị cười thôi, thế mà chẳng hé nổi một cái răng."
Cô nghe thế buồn bã, ngoảnh mặt đi nhìn cặn phòng rồi ngã người xuống nệm, giả vờ nhắm mắt.
Tác giả :
Duyên Yully