Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 522
CHƯƠNG 522
Có lẽ vì giọng điệu của Dạ Vũ Đình nghe quá cô đơn buồn bã, Dạ Nhất lại khuyên: “Bác sĩ nói khả năng hồi phục lại của cơ thể anh là rất lớn. Anh yêu cô Tống như vậy, cố gắng chờ cơ thể khỏi hẳn rồi hẵng quay lại tìm cô ấy. Anh đã hi sinh vì cô ấy nhiều như vậy rồi, đòi cô ấy một cơ hội được theo đuổi cô ấy chắc cũng không quá đáng. Trên đời này, cũng đâu được mấy người đàn ông có thể vì người phụ nữ mình quan tâm mà hi sinh đến mức này như anh chứ…"
“Dạ Nhất, cậu chưa yêu, không biết được khi yêu một người mình sẽ trở nên hèn mọn thế nào, dè dặt thế nào đâu. Tôi yêu cô ấy, nhưng đây là chuyện của tôi. Tôi cứu cô ấy, cũng là tôi tự nguyện, tôi sẽ không lấy chuyện này ra để trao đổi bất kì thứ gì với cô ấy. Càng không muốn khiến cô ấy hiểu làm. Bạn của cô ấy nói tôi không xứng với cô ấy, cũng không hề sai. Bây giờ tôi cũng chẳng hơn một kẻ tàn phế. Hơn nữa…"
Dạ Vũ Đình có chút mất mát, giọng nói kìm nén mà đau khổ: “Cô ấy còn chưa ly hôn với Tưởng Tử Hàn. Giờ tôi theo đuổi cô ấy là đang quấy rầy cô ấy, gây thêm phiền phức cho cô ấy. Tôi không muốn làm người thứ ba phá hoại tình cảm người khác, cũng sẽ không để cô ấy gánh trên lưng tiếng xấu ngoại tình được. Có thể nhìn ra, thật ra cô ấy vẫn rất quan tâm Tưởng Tử Hàn. Tôi cũng tin rằng giữa họ chắc chỉ hiểu lầm mà thôi. Bọn họ sẽ làm hòa, mà chắc chắn sẽ làm hòa thôi. Tưởng Tử Hàn tốt hơn tôi, chắc chắn có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn, khiến cô ấy hạnh phúc…"
Trái tim Tống Hân Nghiên như bị kim đâm vào.
Cơn đau chồng chéo khiến cô không thể thở nỗi.
Bàn tay định mở cửa cũng dừng lại giữa chừng cũng không buông xuống.
Cô lặng lẽ âm thầm lui về phía sau, ngồi lại ghế sa lon, chỗ ngủ tạm thời của cô.
Một người đàn ông tốt như vậy, chu đáo như vậy, lại tinh tế như vậy, nhưng cô lại không thể rung động được nữa…
Ngoài cửa.
Dạ Nhất liếc nhìn ánh sáng lóe qua ở phía cửa, khẽ gật đầu với Dạ Vũ Đình.
Lúc này giọng nói khe khẽ của hai người cũng dừng lại.
Dạ Nhất lặng lẽ đẩy Dạ Vũ Đình trở lại, Tống Hân Nghiên đã nằm lại.
Cô kéo chăn lên trên đỉnh đầu, trùm kín cả người.
Dạ Vũ Đình điều khiển xe lăn đến gần, dừng lại ở trước ghế sa lon.
Anh ta kéo chăn của cô xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ra.
Cô gái bé nhỏ dường như ngủ rất say, dáng vẻ không biết gì hết.
Bàn tay Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Tống Hân Nghiên: “Thật xin lỗi! Hân Nghiên, tôi yêu em, nhưng tôi càng muốn nhìn em được vui vẻ hơn. Nhất định em phải vui vẻ hạnh phúc nhé."
Nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Dạ Vũ Đình mới trở lại giường với sự giúp đỡ của Dạ Nhất.
Dạ Nhất lại ra ngoài.
Đèn đọc sách trong phòng bệnh cũng tắt đi.
Trong bóng tối, Tống Hân Nghiên mở mắt ra, đầu lặng lẽ quay về phía giường bệnh, nhìn bóng đen nhô lên trong bóng tối trên giường bệnh.
Chất lỏng ấm nóng nơi khóe mắt trượt xuống, đọng lại trên chăn bông.
Chắc đây chính là số mệnh rồi.
Người mình thích thì lại chỉ biết làm tổn thương mình, người mình không thích thì lại luôn hi sinh.