Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 113
CHƯƠNG 113
Hai người không kiên nhẫn gật đầu: “Rồi rồi, cô làm việc tiếp đi."
…
Nhà trẻ Tân Tâm.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến nhà trẻ gần như cùng lúc.
Tưởng Minh Trúc đang xếp hàng đến sân thể dục cùng với các bạn nhỏ, nhìn thấy hai người từ xa, khóe miệng cô bé âm thầm mỉm cười.
Nhóc con kia cố ý làm ra vẻ ‘Hai người có tới hay không thì con cũng không quan tâm’, đi tới giữa hai người, mỗi tay dắt một người, ánh mắt thì lại lặng lẽ cong nhẹ.
Một nhà ba người có giá trị nhan sắc cao, đứng chung với nhau lập tức hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Thỉnh thoảng lại có phụ huynh và giáo viên liếc mắt qua.
“Mau nhìn gia đình ba người bên kia đi, trai tài gái sắc, con gái cũng rất ngoan, vui mắt quá."
“Trước đây Tưởng Minh Trúc luôn được ba đưa đón, tôi còn tưởng cô bé không có mẹ chứ, hóa ra là xinh đẹp quá nên bị ba cô bé giấu kín."
“Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy mẹ của Tưởng Minh Trúc hơi quen mắt sao?"
Sau khi được nhắc nhở, lực chú ý của mọi người lập tức chuyển hết lên mặt Tống Hân Nghiên.
Rất nhanh đã có người nhận ra: “Ôi, không phải cô ta là cô chủ sa cơ bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi cửa đó ư?"
“Không phải nghe nói chưa kết hôn sao? Từ khi nào mà đã có một đứa con lớn như vậy thế?"
“Chậc, giới quyền quý loạn thật."
“Nghe nói ba của Tưởng Minh Trúc là bác sĩ. Cô chủ sa cơ ghép đôi với bác sĩ tầm thường. Bề ngoài đẹp thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ thế thôi…"
Dù vẻ ngoài kém hơn một chút, nhưng trong lòng mọi người tìm lại được ưu thế trên thân phận nên cũng cân bằng không ít.
“Đợi lát nữa chơi trò chơi, mọi người đừng truyền cho bọn họ."
“Đúng, đừng tưởng ai cũng được học ở trường này."
…
Trò chơi gia đình được gọi là Cả Gia Đình Cùng Vận Động, mục thứ nhất là ba người bốn chân.
Đứa trẻ đứng giữa ba mẹ, ba người xếp thành một hàng, hai chân buộc sát vào nhau, mọi người phối hợp đồng lòng chạy về đích.
Tưởng Minh Trúc một tay ôm chân ba, một tay ôm chân Tống Hân Nghiên.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc tham gia trò chơi gia đình như vậy nên vừa hưng phấn vừa kích động, gắng sức di chuyển đôi chân ngắn cũn, nhưng vẫn không sao chạy nổi.
Ba người chạy khập khiễng.
Tống Hân Nghiên cắn răng, tay mon men ôm lấy thắt lưng thon gầy khỏe khoắn của Tưởng Tử Hàn.
Chậc!
Đã tay thật!
Cô bất giác nhéo nhéo.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Tống Hân Nghiên lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười giải thích: “Không phải tôi đang sàm sỡ anh đâu nhé, tôi đang tìm cách tốt nhất, xem thế nào để chạy nhanh hơn thôi."