Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 106 106 Chồng Ngoan Đừng Nóng Giận
Tống Hân Nghiên lạnh lùng lườm anh ta: “Quản người của anh cho tốt vào, cứ như chó điên vậy...!Lần sau tôi sẽ không tốt tính thế này đâu."
Cô hất bàn tay đang cầm khăn ướt của anh ta ra rồi bỏ đi.
Hoắc Tấn Trung buồn bã vo tròn chiếc khăn lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cuối cùng Tống Mỹ Như cũng tỉnh táo lại, khóc òa lên.
“Đủ rồi!" Hoắc Tấn Trung tức giận quát: “Tống Mỹ Như, hôn ước giữa chúng ta đã bị hủy bỏ rồi, gặp gỡ vui vẻ thì chia tay trong yên bình đi.
Sau này, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Anh ta chuẩn bị rời khỏi.
Tống Mỹ Như lại từ phía sau nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng Hoắc Tấn Trung không buông: “Tấn Trung, em sai rồi, em biết sai rồi mà! Xin anh đừng rời xa em, bây giờ em chỉ còn có anh thôi… Tấn Trung."
“Không, cô không sai, là tôi sai.
Trước đây là tôi mù nên mới bỏ trân châu chọn mắt cá.
Tống Mỹ Như à, tôi không muốn tiếp tục sai lầm nữa.
Nếu cô thật sự biết lỗi thì nên nghĩ cách quay đầu bù đắp, chứ không phải mơ ước viển vông rằng những người sai lầm những điều sai trái sẽ tự sửa chữa."
Hoắc Tấn Trung dứt khoát hất tay Tống Mỹ Như ra, đẩy cô ta sang một bên rồi lạnh lùng bước đi.
Tống Mỹ Như hơi lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
“Tấn Trung, Hoắc Tấn Trung!"
Cô ta khóc đến mức xé gan xé ruột nhưng Hoắc Tấn Trung lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn dứt khoát rời đi không thèm quay đầu lại.
Người xung quanh chỉ trỏ Tống Mỹ Như.
“Lúc nãy rõ ràng cô gái kia muốn tránh bạn trai cô ta còn không kịp, đâu có giống kẻ thứ ba như cô ta nói đâu?"
“Haiz, tội nghiệp ghê.
Tôi nói chứ, người đàn ông kia cũng tuyệt tình thật đấy."
“Trông cô này cũng không đến nỗi xấu xí.
Có thể khiến một người đàn ông lạnh lùng dứt áo ra đi như vậy thì chắc chắn cũng chẳng tốt lành gì đâu."
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, ai mà nói rõ được."
Tống Mỹ Như nghe thấy vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta siết chặt nắm tay.
Tống Hân Nghiên!
Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Chắc chắn không!
Tống Hân Nghiên vừa mới lên xe, Tưởng Tử Hàn đã gọi điện đến: “Anh hẹn lịch tư vấn tâm lý buổi tối cho em đấy, bao giờ thì em xong việc?"
“Hôm nay không được rồi, tối em có hẹn với Đầu Gỗ mời ân nhân cứu mạng ăn cơm.
Người ta giúp mình một việc lớn như thế, không tỏ vẻ gì thì cũng không hay cho lắm."
Tưởng Tử Hàn trầm ngâm giây lát: “Ừ."
Tống Hân Nghiên cúp máy, khẽ thở dài.
Khai thông tâm lý thì có thể giúp cô tìm được con sao?
…
Khách sạn Radisson.
Tống Hân Nghiên đưa bộ quần áo đã giặt sạch sẽ ra: “Anh Dạ, cảm ơn anh vì chuyện hôm đó! Tôi đã giặt sạch quần áo của anh rồi."
Dạ Vũ Đình nhìn bộ quần áo và người đang ngồi trước mặt mình, thoáng ngẩn người một chút rồi mỉm cười: “Tôi nói rồi, không cần đâu."
Anh ta đưa tay nhận lấy rồi đặt sang một bên.
Ôi vãi!
Anh chàng Dạ Vũ Đình đã cứu bọn họ lại là một anh chàng ngầu cỡ này ư!
Hai mắt của Khương Thu Mộc sáng rực, cầm rượu đứng lên: “Ầy, cảm ơn sao có thể chỉ nói mồm mà không bày tỏ gì chứ.
Anh Dạ, ơn cứu mạng không thể báo đáp, tôi mời anh một ly."
Tống Hân Nghiên cũng vội vang cầm ly rượu lên.
Dạ Vũ Đình cảm thấy buồn cười: “Được."
Anh ta uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.
Khương Thu Mộc giơ ngón cái với anh ta: “Sảng khoái!"
Nói xong, cô ấy cũng định uống.
Dạ Vũ Đình rất ga lăng ngăn lại: “Tôi đã nhận tấm lòng của hai cô rồi.
Hai cô, một người đang bị thương, người kia vừa mới bị hoảng sợ, uống rượu không tốt đâu.
Hay là chúng ta dùng nước trái cây để thay thế nhé."
Anh đẹp trai chẳng những điển trai mà còn dịu dàng như vậy nữa!
Khương Thu Mộc còn chưa uống đã bắt đầu say: “Sao làm thế được? Vậy chẳng phải chúng tôi không có đủ thành ý à?"
Tống Hân Nghiên gật đầu phụ họa.
Hai người vô cùng phóng khoáng uống cạn ly.
Dạ Vũ Đình mỉm cười nhìn bọn họ, không ngăn cản nữa.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc không phải kiểu người quá câu nệ.
Dạ Vũ Đình cũng rất biết nói chuyện, suốt cả bữa cơm, ba người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Tống Hân Nghiên uống không nhiều, nhưng vì tửu lượng kém nên chẳng mấy chốc đã cảm thấy ngà ngà say.
Những lúc hơi chuếnh choáng, ánh mắt của cô rất sáng.
Rõ ràng không có tiêu cự, nhưng khi nhìn người đối diện lại khiến cho người ta có ảo giác rằng toàn bộ thế giới của cô chỉ có mình mình.
Dạ Vũ Đình thấy Tống Hân Nghiên còn muốn uống tiếp, bất giác đưa tay túm lấy cổ tay cô: “Cô Tống, cô say rồi."
Anh ta cầm ly rượu đi.
Dạ Vũ Đình đứng lên: “Để tôi đưa các cô về."
“Không cần đâu, cảm ơn anh."
Mặc dù Tống Hân Nghiên hơi váng đầu, phản ứng có vẻ chậm chạp nhưng vẫn còn lý trí.
Cô bình tĩnh rút tay ra, từ chối.
Khương Thu Mộc thuận theo ánh mắt của Dạ Vũ Đình, nhìn sang Tống Hân Nghiên.
Tim cô ấy giật thót một cái, vội vàng đứng lên nói: “Hân Nghiên tiện đường với tôi, tài xế của nhà tôi ở ngay bên ngoài, để tôi đưa cô ấy về là được rồi."
Trước khi Dạ Vũ Đình kịp mở miệng, Khương Thu Mộc đã kéo Tống Hân Nghiên chạy như bay.
Dạ Vũ Đình nhìn theo bóng lưng của hai người đến tận lúc biến mất.
Dạ Nhất mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện: “Có cần tôi…"
“Không cần." Dạ Vũ Đình thong thả bước vào bóng đêm: “Không cần vội, còn nhiều thời gian mà.
Đừng dọa bé thỏ trắng sợ."
Dạ Nhất im lặng rút lui.
…
Trước khi lên xe, Tống Hân Nghiên còn giữ được năm sáu phần tỉnh táo.
Sau khi lên xe, điều kiện thoải mái khiến cho cảm giác say trong máu mà cô cố kìm nén bỗng chốc xộc thẳng lên đỉnh đầu, lập tức chỉ còn lại ba bốn phần tỉnh táo.
Phản ứng cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Khương Thu Mộc nghĩ đến ánh mắt Dạ Vũ Đình khi nhìn Tống Hân Nghiên, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an: “Hân Nghiên này, cậu với Tưởng Tử Hàn phát triển đến bước nào rồi?"
Tống Hân Nghiên bỗng nhớ đến sự chịu đựng lúc trước của Tưởng Tử Hàn, mất mát nói: “Đầu Gỗ, tớ vẫn chưa thể.
Rõ ràng là kìm lòng không đặng, tất cả đều tự nhiên như thế… Nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, tớ lại không nhịn được mà nghĩ đến chuyện ba năm trước bị…"
“Tưởng Tử Hàn đúng là một quân tử!"
Khương Thu Mộc cảm thán: “Bé yêu, đã nghe câu uống rượu sẽ lấy thêm can đảm chưa?"
“Là sao?"
Khương Thu Mộc nói: “Cậu á, không phải sợ mà là chưa đủ can đảm.
Có đôi khi, rượu cũng là thuốc có thể làm tê liệt thần kinh, có thể chữa khỏi tất cả những bệnh vô phương cứu chữa.
Chuyện như thế này, chỉ cần cắn răng nhắm mắt… Sau khi có được ký ức đẹp đẽ một lần rồi thì sẽ không còn nút thắt nữa."
Cô ấy xúi giục: “Đêm nay cậu có muốn nhân cơ hội đang ngà ngà này mà tóm lấy Tưởng Tử Hàn không?"
Thần kinh bị rượu làm cho tê liệt của Tống Hân Nghiên chợt nhảy nhót, bắt đầu âm ỉ hưng phấn.
“Thật không?" Cô nghi ngờ.
“Tớ là loại người không đáng tin cậy như thế à?"
Tống Hân Nghiên bị rượu làm cho hồ đồ, hoàn toàn quên mất chính là do sai lầm của cô bạn tốt không đáng tin này mà cô mới đi tán Tưởng Tử Hàn!
Cô gật đầu: “Hình như thế."
Khương Thu Mộc đưa Tống Hân Nghiên về nhà, lúc xuống xe còn không quên ghé vào tai cô dặn dò: “Còn nhớ vũ khí bí mật mà tớ đưa cho cậu không? Nếu cậu thật sự không biết làm thế nào thì lấy ra nhá!"
Cô ấy bày ra dáng vẻ lão luyện, nói đầy ẩn ý: “Đàn ông đều là thú hoang hết! Một khi đã châm lửa rồi, cho dù cậu muốn rút lui cũng phải xem Tưởng Tử Hàn có cho cậu cơ hội không."
Vũ khí bí mật?
Vũ khí bí mật nào cơ?
Tống Hân Nghiên chân nhẹ hơn đầu, bộ não đã không còn nảy số nữa.
Vừa nhìn thấy Tưởng Tử Hàn, cô cười híp mắt rồi nhào vào trong lòng anh.
Nghĩ đến những gì Khương Thu Mộc nói, Tống Hân Nghiên đưa tay ôm cổ Tưởng Tử Hàn, kiễng chân hôn chụt một cái lên môi anh.
Tưởng Tử Hàn: “…"
Cơn giận tích tụ cả đêm lập tức trút hơn một nửa.
“Lại uống rượu?"
Anh cau mày, âm thầm nổi nóng: “Còn uống đến mức này nữa!"
“Không say!"
Tống Hân Nghiên cười ngốc nghếch, lại hôn lên khóe môi đang mím chặt của Tưởng Tử Hàn một lần nữa: “Chồng ngoan, đừng nóng giận."
Cô gái nhỏ nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, bên trong chỉ có hình bóng của anh.
Tưởng Tử Hàn lại bỗng dưng mềm lòng: “Lần sau còn dám uống rượu nữa thì để xem anh có xử lý em không!"
Anh cúi người bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng, Tống Hân Nghiên lại nhớ tới lời nói của bạn thân.
Cô cười ngây ngốc, nhảy xuống rồi xô Tưởng Tử Hàn ngã ra giường, bàn tay nhỏ bé cởi loạn xạ quần áo anh: “Chúng ta đi ngủ thôi.".