Duyên Tới Là Anh

Chương 7: Hận ý

Phòng ngủ của sinh viên nam, nữ năm nhất đều mới được xây, bốn người một phòng, từ cửa vào một bên là phòng vệ sinh, đi vào chỗ giường số 1 và giường số 4 kê sát tường có đặt một giá để đồ, phía trên đều có tủ lớn hai tầng dùng để chứa chăn. Phía dưới còn có khăn và hai cái chậu rửa mặt. Giường chiếu bàn học của mỗi người được lắp đặt tổng thể thành bộ giống y như đúc, phía trên là giường chiếu, phía dưới là tủ quần áo, giá sách bàn học, mỗi người còn có thêm một chiếc ghế gỗ.

Triệu Thừa Dư đã để sách lên rồi, chỉ còn tủ quần áo là trống.

Cố Hàm Ninh cẩn thận lau tủ quần áo xong, lúc này mới lấy quần áo từ trong vali hành lý ở trên mặt đất ra.

Triệu Thừa Dư ở trên giường, mắc màn mà tư tưởng không tập trung, Cố Hàm Ninh thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu đồ để chỗ nào, Triệu Thừa Dư thì thỉnh thoảng nhô đầu ra đáp lại.

Không khí hài hòa ấm áp khiến tim Triệu Thừa Dư đập nhanh…

Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Cố Hàm Ninh phía dưới, có chút ngây ngốc, đột nhiên tỉnh táo lại, ba bước thành hai bước nhảy xuống giường, một tay túm lấy quần áo trong tay Cố Hàm Ninh.

“Cái này, để mình, mình tự bỏ vào đi…"

Triệu Thừa Dư cúi đầu, cầm quần lót trong tay nhét vào góc khuất nhất của tủ quần áo, lúc này mới mải miết bò lên giường lần nữa, Cố Hàm Ninh chỉ có thể nhìn thấy một bên tai đỏ bừng của Triệu Thừa Dư, mím môi cười trộm.

Mất hai tiếng đồng hồ, Cố Hàm Ninh giúp Triệu Thừa Dư thu xếp tương đối ổn thỏa.

Bạch Vũ Hân bên kia cũng không kém, Cao Thần nói buổi tối mời ăn cơm.

Bạch Vũ Hân mặt mày hớn hở, có vẻ rất vui sướng.

Cố Hàm Ninh chỉ cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước, cô và Bạch Vũ Hân cùng nhau giúp đỡ Cao Thần dọn dẹp, nhưng lại là buổi tối, bởi vì Cố Hàm Ninh đến nhập học muộn, Miêu Miêu và Mạn Mạn trong phòng ngủ đều đã ra ngoài, ba mẹ Cố Hàm Ninh liền mời Bạch Vũ Hân ăn cơm, sau bữa tối, hai người bọn họ mới đến tìm Trần Minh.

Mà lần này, bỗng nhiên có thêm bữa tối...

Cuối cùng, Cao Thần gọi thêm Phạm Ý Mân, đang ở phòng tầng bốn.

Nói tới, ba người bọn họ thật có duyên, cấp ba cùng lớp, đại học cùng trường. Nhất là Triệu Thừa Dư và Cao Thần, không chỉ cùng trường, còn cùng ngành, cùng phòng ngủ.

Hồi năm nhất, dường như ba người bọn họ đều như hình với bóng, cho đến sau năm thứ hai, Cố Hàm Ninh và Cao Thần chính thức yêu đương, nên rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Thừa Dư, chỉ có Phạm Ý Mân ngẫu nhiên ăn cơm cùng bọn họ.

Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ tất cả đều có nguyên do...

Địa điểm ăn cơm là nhà hàng Hữu Bằng ở ngoài cổng khu ký túc xá.

Kiếp trước, nơi đó là cứ điểm của bọn họ.

Nói là nhà hàng, thật ra chỉ là một quán ăn nho nhỏ, trang trí đơn giản, giá tiền phù hợp, được sinh viên ưu ái, tầng một là một phòng trang nhã, tầng hai có phòng riêng.

Đứng ở cửa vào nhà hàng Hữu Bằng, nhìn cảnh tượng quen thuộc, nhất thời Cố Hàm Ninh có chút hoảng hốt…

Cao Thần kêu một gian phòng riêng nhỏ, Cố Hàm Ninh đi rửa tay trước, lúc đẩy cửa vào, những người còn lại đều đã ngồi xuống, lần lượt là Bạch Vũ Hân ngồi cạnh Cao Thần, đối diện là Trần Minh, đang rót trà cho Bạch Vũ Hân, bên cạnh là Triệu Thừa Dư.

Phạm Ý Mân còn chưa tới, ghế ngồi còn thừa hai chỗ, một ở bên cạnh Cao Thần, một ở bên cạnh Triệu Thừa Dư.

Lúc Cố Hàm Ninh đi vào, mấy người đồng thời nhìn sang, Cao Thần cười vẫy Cố Hàm Ninh, Cố Hàm Ninh thấy Cao Thần hình như muốn đứng dậy ân cần kéo ghế ngồi bên cạnh, vội vàng bước nhanh ngồi xuống cạnh Triệu Thừa Dư.

Bạch Vũ Hân nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sắc mặt bởi vì Cao Thần thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với Cố Hàm Ninh mà trở nên u ám, giờ dễ nhìn hơn rất nhiều, còn cười cười với Cố Hàm Ninh.

“Ninh Ninh, cậu thích ăn gì?"

“Ninh Ninh?" Cao Thần cười nhìn Bạch Vũ Hân một chút, lại nhìn Cố Hàm Ninh, “Là nhũ danh sao?"

“Đúng vậy, bây giờ, phòng ngủ của bọn mình đều gọi nhũ danh, Ninh Ninh, Hân Hân, còn có Miêu Miêu và Mạn Mạn." Bạch Vũ Hân cười đến mắt cong cong, xem ra rất vui vẻ.

“Cám ơn." Cố Hàm Ninh khẽ cảm ơn Triệu Thừa Dư đang ở bên rót trà cho mình, nâng chén trà lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Hân, mím môi hơi cười cười.

“Ninh Ninh, vậy cậu thích ăn cái gì? Bọn mình còn chưa gọi đâu." Cao Thần cười đến xán lạn, nhìn Cố Hàm Ninh với ánh mắt nhộn nhạo, chuyên chú mà ngầm nóng bỏng.

“Ngại quá, mình không thích nghe người không quen gọi nhũ danh của mình. Cậu cứ gọi mình là Cố Hàm Ninh đi." Cố Hàm Ninh trả lời thẳng thắn vô tư, ý tứ rất rõ ràng.

Nghe vậy, Cao Thần tươi cười cuối cùng cứng đờ, Bạch Vũ Hân cũng lộ vẻ kinh ngạc, lập tức thu lại, dần dần tỏ vẻ mừng rỡ.

Cô và Bạch Vũ Hân là chung một phòng, cùng Miêu Miêu, Mạn Mạn đều gọi nhũ danh của nhau, cũng không thể đối xử khác biệt với Bạch Vũ Hân. Hôm nay là lần đầu tiên các cô gặp mặt, cô và Bạch Vũ Hân lại là đồng hương, theo lý mà nói hẳn phải thân thiết hơn chút, kiếp trước quả thật quan hệ của cô với Bạch Vũ Hân đúng là thân thiết gắn bó hơn so với Miêu Miêu, Mạn Mạn.

Nhưng với Cao Thần, trước giờ cô đều không có ý định cho gã thêm cơ hội thân cận.

Kiếp trước, gã theo Bạch Vũ Hân gọi cô là “Ninh Ninh", lần đầu tiên nghe thấy nhũ danh bật ra từ trong môi mỏng xinh đẹp của Cao Thần, tim cô cũng đã từng dần dần tăng tốc, mặt đỏ bừng.

Nhưng, hiện tại, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao Thần, cô đã rất cố gắng, mới có thể áp chế được hận ý tuôn ra!

Nếu như nói, lúc ấy, Bạch Vũ Hân đẩy cô chỉ là một hành động vô tâm, thì Cao Thần cố ý chậm trễ cơ hội cứu cô, lại là cố tình.

Bạch Vũ Hân, tuy hai người bọn họ có hơn mười năm tình bạn, nhưng ở trong lòng Bạch Vũ Hân, các cô chính là tình địch, tuy vô tình, nhưng dù sao miễn cưỡng cũng có thể coi là lý do.

Cô chán ghét Bạch Vũ Hân, nhưng không có hận ý mãnh liệt như vậy.

Nhưng còn Cao Thần? Bọn họ là người gần gũi nhất, hiểu nhau nhất, nhiều năm vợ chồng cùng giường chung gối, cô cho rằng, hai người tay trắng làm nên sự nghiệp, sẽ có thêm một phần chân tình cùng chung hoạn nạn.

Buồn cười chính là, đôi vợ chồng gương mẫu trong giới thương nhân thành phố S này, cũng giả dối vô tình tàn nhẫn đến cực điểm.

Cao Thần! Anh có lý do gì mà đối xử với tôi như vậy?

Cuối kiếp trước, Cố Hàm Ninh vẫn muốn chất vấn Cao Thần, rốt cuộc lương tâm gã ở chỗ nào?

Nhưng bây giờ gặp lại, cô phải chất vấn sao đây?

Cố Hàm Ninh cúi đầu, nhìn chằm chằm nước trà xanh trong chén, thu lại lạnh lùng trong mắt. Gò má trắng nõn, dưới ánh đèn vàng ấm nổi lên một tầng ánh sáng ôn nhu, giống như có chút ngượng ngùng căng thẳng.

Cao Thần từ trong kinh ngạc và lúng túng phục hồi lại tinh thần, nét mặt lộ vẻ tươi cười xán lạn như bình thường, như không có chút khúc mắc nào.

“Được, mình sẽ gọi cậu là Cố Hàm Ninh, chờ đến lúc cậu cảm thấy chúng ta đủ quen, lại cho phép mình sửa xưng hô sau."

Cao Thần đáp lại rất săn sóc, rất bao dung. Phần săn sóc này, phần bao dung này, lại khiến cho sự tin tưởng trên mặt Bạch Vũ Hân dần dần biến mất, cũng làm cho vẻ mặt của Triệu Thừa Dư vốn bình thường trở nên u ám.

Cố Hàm Ninh lại không có tâm tình nhận sự săn sóc và bao dung kia của Cao Thần, chỉ yên lặng nhấp một ngụm trà, quyết định bỏ qua đề tài này.

Kiếp này, cô còn có thể có lúc để Cao Thần gọi cô là “Ninh Ninh" thêm một lần sao?

Mắt thấy không khí có chút tẻ nhạt, Bạch Vũ Hân vội vàng cười mở miệng hỏi:

“Buổi sáng ngày mai là đi nhận sách mới đúng không?"

“Hình như sáng ngày mai còn phải đi kiểm tra sức khỏe nữa." Cao Thần rời mắt khỏi Cố Hàm Ninh, cười đáp lại, “Sách mới có vẻ rất nhiều, muốn bọn mình tới giúp đỡ không?"

“Đúng nha, phòng cậu ở tận tầng sáu, để mình tới giúp cậu chuyển đi." Trần Minh vội vàng nói với Bạch Vũ Hân.

Bạch Vũ Hân nhìn Cao Thần, cười gật đầu: “Vậy thì tốt quá. Hôm nay chỉ mang hành lý lên thôi, đã khiến mình mệt muốn chết rồi. Tầng sáu cũng quá cao, nghĩ tới tương lai bốn năm mỗi ngày đều phải xách phích nước bò bốn tầng, mình đã cảm thấy sợ hãi."

Bạch Vũ Hân hơi nhíu mi lại, bộ dáng ôm lấy ngực, nhìn quả thật khiến người ta thương hại.

Cố Hàm Ninh chỉ nhấc chén trà, che môi cười lạnh, yên lặng không tham gia.

“Thế… ngày mai, mình cũng tới giúp cậu chuyển sách nhé…" Một giọng nói cực nhỏ vang lên bên tai Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh hơi giật mình, mới phản ứng lại, đây là Triệu Thừa Dư đang nói với mình.

Cô nghiêng đầu thì thấy đôi mắt đen láy của Triệu Thừa Dư đang nhìn mình, thấy mình quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Cố Hàm Ninh tinh tế phát hiện, lỗ tai Triệu Thừa Dư lại đỏ dần lên, tầm mắt cũng rời đến chén trà trong tay.

Triệu Thừa Dư như vậy, khiến Cố Hàm Ninh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn đùa cậu ta…

Giống như một dòng suối trong vắt, nhẹ nhàng rửa sạch đáy lòng đen tối không ánh sáng của cô, mang đến một luồng hơi thở khiến người ta yên lòng.

“Được thôi." Cố Hàm Ninh cũng nhẹ giọng đáp, nói xong liền quay đầu cắn môi dưới, nhịn xuống khóe môi hơi cong lên, cũng đồng thời bỏ lỡ ánh mắt đột sáng lên của Triệu Thừa Dư.

Đề tài tạm chấm dứt sau khi Phạm Ý Mân đi vào.

Mọi người đều là tân sinh viên, cũng chưa quen thuộc nhà hàng này, nên dứt khoát để Cao Thần làm chủ, gọi mấy món ăn nổi danh của quán.

Chờ món ăn nóng lên được bày lên, Phạm Ý Mân vung đôi đũa trong tay, cười hô:

“Ha ha, hôm nay là ngày tốt như vậy, thế nào cũng phải kỷ niệm một chút. Muốn kỷ niệm, không có rượu sao mà được?"

Cao Thần nở nụ cười.

“Tùy cậu, dù sao hôm nay mình mời khách. Cậu muốn uống rượu gì? Rượu đỏ, rượu trắng, hay rượu Thiệu Hưng?"

“Hì hì, bia đi, bia nhạt." Phạm Ý Mân nói giọng nhỏ đi.

Gần đây, bia có một loại có độ cồn thấp, Cố An Quốc đã từng mua mấy chai, về nhà thưởng thức, làm hỏng miệng, chỉ nói hương vị quá nhạt, không mùi vị gì.

Mọi người nghe vậy liền cười ha ha, nhưng mà, tất cả đều là sinh viên chưa từng uống rượu, nên cuối cùng, chỉ gọi mấy chai bia nhạt Tây Hồ, không mùi vị.

Tất cả mọi người đều hăng hái, Cố Hàm Ninh cũng chuẩn bị hùa theo uống vài cốc, chỉ là bia nhạt thôi, độ cồn không đáng kể.

Cốc thứ nhất rót đầy, Cao Thần đứng dậy, nâng cốc thật cao.

“Nào, cốc thứ nhất, chúc mọi người mở ra cuộc sống đại học tốt đẹp, sôi động, hạnh phúc."

Tuy chưa nói tới thời gian học tập gian khổ, nhưng dưới áp lực thi cử chồng chất, đại học cũng là nơi học sinh mơ ước tha thiết, bây giờ, một bước tiến vào, hưng phấn của mọi người, nghĩ cũng đủ biết.

Dù Cố Hàm Ninh đã sớm trải qua một lần, lại vẫn tràn ngập hưng vấn và chờ đợi lặp lại cuộc sống vườn trường.

“Cạn ly!" Mọi người vô cùng vui vẻ đứng dậy nâng cốc, từng cốc chạm vào, ngửa đầu uống cạn.

Chờ khi cốc đầu xuống bụng, Cố Hàm Ninh lập tức hối hận.

________Hết chương 07________
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại