Duyên Tới Là Anh

Chương 17: Tin nhắn

Edit: diệptử94 Beta: Vi Vi Từ lúc xuống xe lửa đến trạm xe bus cũng không đến 5 phút, Cố Hàm Ninh liền thiếu chút nữa gãy tay rồi, vừa rồi gọi 2 cuộc gọi, Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn đều không ở trường học, Thịnh Mạn Mạn cũng cho biết Bạch Vũ Hân cũng không ở phòng ngủ.

Cố Hàm Ninh nhìn ba cái ba lô một to hai nhỏ hai bên chân muốn khóc mà không có nước mắt.

Để cho cô mang những thứ này lên tầng 6 đúng là muốn lấy mạng của cô nha!

Cố Hàm Ninh chưa từ bỏ ý định, lục danh bạ, thấy một số điện thoại ngón tay liền dừng ở trên cái tên này.

Cố Hàm Ninh chần chờ mà nghĩ: gọi cậu đến, sẽ không bị từ chối chứ?

Trong phòng vệ sinh nhà ăn Hữu Bằng, Triệu Thừa Dư hắt nước lên mặt, ngẩng đầu thuận tay lau đi, mới nặng nề thở ra một hơi, xoay người trở về phòng.

Đẩy cửa ra, người tham dự đã có mặt.

Cao Thần, Mạnh Khởi Đức, còn có Phạm Ý Mân và hai người bạn cùng phòng khác của Phạm Ý Mân, chiều nay sáu người họ cùng nhau chơi đùa bóng rổ, chỉ đánh cho ra khỏi một thân mồ hôi, Phạm Ý Mân liền đề nghị cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó Cao Thần còn gọi thêm Trần Minh.

Giờ phút này cậu mở cửa ra lại phát hiện thêm một người, bạn cùng phòng của Cố Hàm Ninh, Bạch Vũ Hân.

Cố Hàm Ninh…………..

Triệu Thừa Dư dưới đáy lòng yên lặng nhớ nhung, nghĩ đến đã ba ngày không nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi vọt lên một trận mất mát.

Vào học được hai tuần lễ, giữa bọn họ chỉ có thể tính là bạn học bình thường thôi sao?

Triệu Thừa Dư lặng lẽ ngồi xuống một chỗ trống, Cao Thần đang cùng Phạm Ý Mân nhiệt liệt thảo luận vừa rồi đánh chỗ nào không tốt, ai đánh cầu không đúng nơi.

Thường ngày Triệu Thừa Dư cũng rất có hứng thú, hôm nay vô ích, cảm xúc liền lạnh xuống.

“ting___"

Có tin nhắn.

Triệu Thừa Dư lấy điện thoại ra không để ý lắm mở ra, lúc đầu cau mày, trong mắt mang theo nghi ngờ, cuối cùng là ngồi thẳng người, nghĩ cũng không nghĩ thoáng cái đứng lên.

“Mnh có việc, đi trước." Triệu Thừa Dư mặt không biểu lộ nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại, đẩy cái ghế ra, bước nhanh ra khỏi gian phòng, chờ đi xuống được tầng 2, lại càng không nhịn được đi bước lớn.

Gió hè nhẹ nhàng thoải mái thổi qua má, mang theo một vị rất tươi và ngọt ngào.

Triệu Thừa Dư tim đập ngày càng nhanh, lại không biết bởi vì chạy quá nhanh hay vì tin nhắn vừa rồi.

“Cậu có đang ở trường học không? Mình đứng trước cổng trạm xe buýt, cậu có thể đến xách giúp mình ít đồ được không? Cố Hàm Ninh"

Triệu Thừa Dư cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.

Xa xa, cậu liền nhìn thấy hình bóng khắc sâu trong trái tim đứng ở trạm xe buýt,cúi đầu nhìn di động, một khắc kia, Triệu Thừa Dư phảng phất có thể cảm thấy tim đập kịch liệt đến mức có thể phá hủy màng nhĩ !

“Cố Hàm Ninh!"

Cho đến còn năm sáu mét, Triệu Thừa Dư mới chạy chậm lại, cố gắng làm giảm nhịp tim đập, đưa tay lau mồ hôi mới gọi cô.

Cố Hàm Ninh đang mở di động, nghĩ đến tin nhắn gửi rồi, có nên gọi điện thoại nữa không? Có lẽ Triệu Thừa Dư không thấy tin nhắn? Đang do dự không quyết liền nghe có người gọi mình, ngẩng đầu vừa nhìn, chính là Triệu Thừa Dư, chờ cậu đến gần rồi, Cố Hàm Ninh liền phát hiện cậu còn đang thở gấp, chân tóc còn bị ướt nhẹp.

“Cậu, từ rất xa, chạy lại đây?"

“A, không phải, mình vừa mới rửa mặt, mình ở ngay Hữu Bằng phía trước ……."

Cố Hàm Ninh vừa nghe liền hiểu, có lẽ cậu đang cùng bạn học ăn cơm.

“Vậy……."

Thời gian này, có lẽ là mới đến, có lẽ vừa bắt đầu ăn, nếu bây giờ mình lại nói không cần giúp, để cậu trở về ăn cơm, ngược lại là ra vẻ rồi, mà, Triệu Thừa Dư, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cố Hàm Ninh sửa lại ý: “vậy làm phiền cậu. Mình về nhà, mẹ mình bảo mình mang theo rất nhiều thứ, nhưng cả phòng kí túc xá không còn ai"

“Ừ, để mình giúp cậu xách ….. Sau này, cậu cũng có thể tìm mình …." Triệu Thừa Dư nghĩ đến tin nhắn vừa rồi tim đập cũng bắt đầu tăng nhanh.

Cố Hàm Ninh, thế nhưng lưu số điện thoại của cậu.…..

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư như đang thất thần, không nhịn được mím môi cười, cúi đầu từ trong túi lấy ra một bọc khăn giấy, rút một tờ, đưa qua.

“Trước tiên cậu lau tóc đi"

Triệu Thừa Dư nhìn bàn tay nhỏ nhắn tinh tế phía trước, tim đập gần như bật ra khỏi cổ họng của mình, hai bàn tay xoa xoa ở hai bên quần, lúc này mới cẩn thận đưa tay qua nhận lấy khăn giấy trắng tinh, nghĩ đến vừa rồi còn ở trên bàn tay trắng xinh, cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng.

“Sao không lau đi?"

“Hả, à, bây giờ mình lau liền!"

“…"

Cố Hàm Ninh không nói lên lời nhìn Triệu Thừa Dư lau loạn tóc trên trán.

Đợi đến khi Triệu Thừa Dư cuối cùng cũng lau xong, cẩn thận đem khăn giấy gấp gọn lại và đặt nó vào túi của mình, ngay lập tức chuẩn bị nhấc 3 túi đồ Cố Hàm Ninh đặt dưới đất lên.

Cố Hàm Ninh vội vàng xách cái túi nhẹ hơn đeo lên lưng, Triệu Thừa Dư đã cầm lên một túi hành lý lớn và khoác một cái ba lô khác.

Từ bến xe buýt đến kí túc xá mất khoảng 5,6 phút.

Triệu Thừa Dư không nhịn được quay đầu nhìn một chút Cố Hàm Ninh đi bên cạnh, nếu không nói chuyện quả là quá lãng phí.

“Này, cậu về nhà lúc nào vậy?"

“Chiều thứ sáu, khoảng sau giờ học."

Triệu Thừa Dư gật đầu, sáng sớm thứ sáu đã có mưa rồi, không quẹt thẻ, cậu đứng ở trước ban công phòng ngủ tiếc nuối thật lâu, xế chiều tiết thể dục, là tiết duy nhất cậu và Cố Hàm Ninh thường học chung, nhưng hai người lại học khác môn, lúc tan tiết cậu cố ý làm nhanh, chạy đến sân tennis nhưng lại chỉ thấy hai người bạn cùng phòng của Cố Hàm Ninh……

“Vậy, trở lại thành phố N chắc cũng phải 8 giờ đúng không?"

Cố Hàm Ninh trong lòng vừa động, quay đầu tử tế đánh giá Triệu Thừa Dư.

“Cũng gần 9 giờ, mình trễ xe, ở bến xe đợi hơn nửa giờ"

“Mình còn chưa ngồi xe ô tô về thành phố N, nghe nói xe rất nhiều nha?"

“Ừ, rất nhiều…..cậu, cũng ở thành phố N sao?"Cố Hàm Ninh có rất nhiều nghi hoặc, đây chỉ là một trong số đó.

“Nha…..nhà mình ở thành phố N. Mẹ mình là thanh niên trí thức thành phố S, mấy năm trước không phải là có chính sách có thể đem thanh niên trí thức hoặc con cái của họ mang hộ khẩu trở về, lên lớp mười mình mới đến thành phố S, nhưng ba mẹ anh lại ở thành phố N, bình thường tất cả cũng trở về thành phố N"

“Như vậy a….."Cố Hàm Ninh vốn còn muốn hỏi, nhà cậu có phải hay không cũng ở Giang Nam Xuân Thành không, suy nghĩ một chút, vẫn không lên tiếng, dù sao sau này từ từ biết đến………

“Đúng rồi….., cậu có tham gia vào câu lạc bộ không?" hàn huyên một hồi, vẻ mặt Triệu Thừa Dư cũng tự nhiên lên rất nhiều, cái vấn đề này, kì thật trong lòng cậu đã bồi hồi vài ngày, không cùng chuyên nghành cũng như lớp, bình thường trùng giờ quá ít, nếu như có thể cùng cái câu lạc bộ, cơ hội gặp mặt chẳng phải sẽ gia tăng sao?

“Câu lạc bộ nha……"

Gần đây trên đường lên lớp luôn nhìn thấy câu lạc bộ giơ tấm biển kết nạp người mới, mấy cô gái cùng phòng cũng thích thú bừng bừng thảo luận muốn ghi danh.

Trong quá khứ, cô và Bạch Vũ Hân tự nhiên theo Cao Thần.

Cao Thần giỏi ca hát và vũ đạo, nói ra cậu ta thực sự là một tài năng, Cố Hàm Ninh có năng khiếu âm nhạc nhưng không giỏi nhảy múa, nhưng kiếp trước, vì Cao Thần sớm đăng kí vào câu lạc bộ khiêu vũ, cô và Bạch Vũ Hân nghĩ không buồn nghĩ liền đăng ký theo.

“Còn cậu? muốn đăng ký cái gì?" Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, chuyển đầu hỏi.

“Mình muốn tham gia câu lạc bộ leo núi …..Cậu có hứng thú không? lần trước không phải cậu nói muốn rèn luyện thân thể sao? leo núi rất tốt nha, đi chơi, tập thể dục, đều có thể………." Triệu Thừa Dư thận trọng đề nghị, trong lòng lại hạ quyết định, chỉ cần Cố Hàm Ninh tham gia câu lạc bộ nào cậu liền tham gia!

“Leo núi a, cũng không tồi a. Mình đây cũng đăng ký cái này đi" Cố Hàm Ninh cảm thấy cái này cũng không tồi. “Lần này mình mang theo vợt cầu lông, cậu thích đánh không? Lúc rảnh rỗi có thể cùng nhau đánh cầu lông"

“Thích! Đương nhiên là thích! sau này cậu muốn chơi cái gì cũng đều có thể đến tìm mình" Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, khóe môi nụ cười từ từ mở lớn.

Cố Hàm Ninh cũng cười, Triệu Thừa Dư không chút nào che giấu, mừng rỡ hóa ra có thể lan truyền.

Leo lên tầng sáu, tiến vào phòng ngủ, bên trong quả nhiên không có một người.

Cố Hàm Ninh đem mọi thứ lấy ra, nhìn một chút, quyết định một lát nữa sửa sang lại.

“Triệu Thừa Dư, cậu còn chưa ăn cơm đúng không? có muốn cùng nhau đi ăn cơm không? Mình mang theo món ăn mẹ mình nấu, cũng không tệ nha."

Triệu Thừa Dư sao có thể không ăn, vội vàng không kìm được vui mừng gật đầu.

“Thế thì tốt, đây coi như là mình mới khách, cảm ơn cậu xách đồ giúp mình lên lầu"

Chờ một lát chỉ cần mua thêm cơm là được, quả là giá rẻ!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại