Duyên Nợ Ba Sinh
Chương 39
"Giống như cậu nói, trong mắt người tình biến thành Tây Thi." Lam Phong nhún vai, "Cậu xem, trong mắt cậu, chẳng phải sự tồn tại của chị dâu vô cùng đặc biệt à."
Khóe môi Phong Tế cong lên biến thành độ cong khi đối mặt với người bình thường, giọng nói cũng mang theo mấy phần lạnh lùng: "Lam Phong, đây là lần đầu tiên, nên tôi bỏ qua, về sau tôi không hy vọng nghe thấy cậu đánh đồng tiểu Thần với loại phụ nữ đó."
Cái loại vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ vì hôn phu của mình, cuối cùng ly hôn rồi lại quay về tìm người bị cô ta vứt bỏ, hiện sự nghiệp người đó đã có thành tựu, không còn là vị hôn phu hai bàn tay trắng nữa.
Hạng phụ nữ này cũng chỉ có mỗi Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn thông suốt mới có thể mê muội thôi. Chờ Nhan Tứ hoàn toàn thức tỉnh... Đáng tiếc, không biết khi nào người đàn ông hơi chính trực này mới thức tỉnh.
Lam Phong nhướng mày, cười như không cười nói: "Phong Tế, cũng chỉ có cậu mới nói Nhan Tứ chính trực."
Làm bạn bè hơn mười năm, nhìn nét mặt lẫn nhau đã có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, nên Lam Phong không chút do dự muốn nôn. Thám tử tư am hiểu việc điều tra lý lịch riêng tư như Nhan Tứ có thể chính trực sao?! Nói ra tuyệt đối chẳng có ai tin, cho dù vẻ ngoài hắn trông rất thô kệch và trung hậu.
Bất quá đối ngoại, Nhan Tứ đảm nhiệm chức trưởng bộ phận bảo an ở tập đoàn Cảnh Phong, kiểu này tương tự với tập đoàn tổ chức tình báo thuộc quyền sở hữu cá nhân không thể cho người ngoài biết, nên những người không quen biết đúng là có thể cho rằng Nhan Tứ chính trực.
Lúc trước nhà Nhan Tứ gặp chuyện không may, vị hôn thê cứ thế hủy hôn với hắn, rồi lấy tốc độ nhanh nhất gả cho Hoa kiều nước ngoài. Đáng lẽ dĩ hắn tốt nghiệp đại học xong tính tiếp tục đào tạo chuyên sâu để tiếp nhận sự nghiệp gia đình, kết quả sự nghiệp gia đình không còn, vị hôn thê cũng mất.
Lúc này Phong Tế và Lam Phong đều ở Mỹ, Nhan Tứ cũng không muốn tìm hai người bạn thân giúp đỡ, cứ như vậy chọn nhập ngũ. Về sau ở quân đội biểu hiện rất tốt, lại tiến vào bộ đội đặc chủng làm vài năm, cuối cùng vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ không thể không xuất ngũ.
Mà lần bị thương đó, vừa vặn Nhan Tứ tiếp nhận điều trị tại bệnh viện Phong Tế. Sau khi biết anh em xảy ra chuyện thế này, Phong Tế và Lam Phong hung hăng mắng hắn một trận, cuối cùng, xuất ngũ xong sắp xếp hắn đến Cảnh Phong làm việc.
Vì Nhan Tứ từng là bộ đội đặc chủng, nên rất thông thạo những chuyện điều tra. Mà thu thập tình báo cũng là chuyện rất quan trọng, giao cho Nhan Tứ, Phong Tế và Lam Phong đều yên tâm.
Lam Phong và Phong Tế giống nhau, đều là con trai út không muốn vì sự nghiệp gia đình mà trở mặt với người nhà, Lam gia là gia tộc bất động sản của Trung Quốc. Thành tích hắn theo Phong Tế tạo ra, người nhà họ Lam không thể phủ nhân, nếu không sao Lam Phong có thể độc thân tới tận bây giờ.
Bất kể là bề ngoài hay bối cảnh, Lam Phong đều phù hợp với tiêu chuẩn rùa vàng, nhưng bởi vì hắn làm ra sự nghiệp của mình nên không cần quan hệ thông gia. Chẳng qua hắn khác với Phong Tế trước khi tìm được Cảnh Thần đều không thèm đếm xỉa phụ nữ, nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều. Từng có kinh nghiệm yêu đương, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thành công. Ngoại trừ hắn có khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ mấy phần, mà còn vì tính cách hắn.
Trong thế giới hoạt hình, đàn ông phúc hắc rất được hoan nghênh, nhưng ở hiện thực, sự tồn tại của loại đàn ông này, đông đảo phụ nữ đều trách không kịp. Ở chung với mình, còn phải đề phòng hắn tính toán mình, không phải quá mệt mỏi sao?!
Nên Lam Phong vẫn còn độc thân đến tận bây giờ. Mặc dù mẹ hắn rất sốt ruột, nhưng cũng không ép buộc hắn, vất vả lắm mới có con trai không cần vì gia tộc mà đám cưới, nên để bản thân hắn đi tìm hạnh phúc thuộc về mình mới tốt.
Dưa hái xanh sẽ không ngọt.
"Nhan Tứ vốn là người chính trực, trước giờ cậu ấy không biết mưu tính." Phong Tế thản nhiên nói.
Cũng vì tính cách này mà vị hôn thê trước kia sau khi ly hôn mới trở lại tìm hắn. Quản lý bộ phận bảo an của tập đoàn Cảnh Phong, một trong những thành viên hội động quản trị của tập đoàn Cảnh Phong, người phụ nữ kia biết Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, sao có thể không trở về tìm hắn chứ.
Đáng tiếc, năm đó ‘cô ta’ rời đi, người sáng suốt đều biết là nguyên nhân gì, nên... Lời nói dối rất dễ bị vạch trần, chẳng qua Nhan Tứ không làm vậy. Hắn không gặp cô ta, nhưng vẫn không bỏ xuống được.
"Có điều, cũng không cần lo lắng quá, nếu cậu ấy không gặp cô ta, thì đã cho thấy cậy ấy cần một ít thời gian chữa thương thôi." Phong Tế khẽ híp mắt cười nói: "Nếu Nhan Tứ thực sự không thoát ra được, thì để phụ nữ kia hoàn toàn biến mất cũng là một lựa chọn tốt. Trực tiếp khiến mầm họa làm tậm trạng Nhan Tứ rối loạn biến mất, giải quyết triệt để vấn đề."
Lam Phong nghe vậy cũng cười một cách yêu nghiệt, trên thương trường, có một số việc không cách nào giải quyết bằng thủ đoạn bình thường, do đó mặc dù bọn họ không thích, cũng sẽ không từ chối sử dụng một số thủ đoạn.
"Lam Phong, chuyện Đường Dương gần đây cậu nhớ chú ý một chút, nếu hắn theo quỹ đạo, thì chắc chắn 70% hắn sẽ ra tay với Cảnh Phong và Cảnh thị, không phải đối nghịch trực diện, mà núp trong bóng tối kéo chân sau, giống như hắn đã làm với Đường thị." Phong Tế lấy mắt kính trước đó để trên bàn làm việc, gõ lên laptop.
"Yên tâm đi, Cảnh Phong không chỉ có mỗi mình cậu đâu." Lam Phong gật đầu, chuẩn bị rời công ty đi thăm Nhan Tứ một chút. Mặc dù biết hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng là bạn bè, vẫn không có cách nào mặc kệ hắn. Phong Tế không ngừng bận rộn chuyện công ty, còn có vợ và ba đứa con trong nhà cần anh, do đó vẫn hai gã độc thân bọn họ quan tâm lẫn nhau là được.
***
Nhà lớn Đường gia.
Đường Minh Húc trầm tĩnh ngồi ở chủ vị nhìn người nhà họ Đường bên dưới có vẻ mặt bất thiện, đang thấp giọng thảo luận cái gì đó. Đối với việc Đường Dương bị trục xuất khỏi Đường gia, những người này đều không có nhiều ý kiến, có điều bọn họ càng thích Đường Minh Húc và Đường Miện bị trục xuất hơn!
Tư khi Đường Minh Húc trở thành chủ nhân Đường gia, bọn họ đều ở dưới cơ ông ta. Trước đây cũng thôi, bởi Đường gia dưới sự dẫn dắt của Đường Dương có thể nói là phát triển không ngừng, nhưng bây giờ Đường Miện xuất hiện điểm yếu lớn thế, không chỉ để Đường thị phá sản, mà còn để tài sản Đường gia cũng co rút lại.
Lúc này Đường Minh Húc quyết định trục xuất Đường Dương mặc dù mọi người đều nghi ngờ, nhưng không đi sâu nghiên cứu. Mất đi một người phân chia tài sản Đường gia, đối với bọn họ mà nói, là chuyện tốt.
"Cho nên mọi người nghĩ kỹ phải làm sao chưa?" Đường Minh Húc rất lạnh nhạt hỏi.
Đường Miện ngồi bên phải ông ta, nhìn ông ta một cái, rồi yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu chờ đơi quyết định của gia tộc.
Mà Đường Minh Húc vừa nói xong, từng người bên dưới bắt đầu sôi sục nói gì đó, khiến cả phòng ồn như cái chợ. Đối mặt cảnh tượng thế này, Đường Minh Húc vẫn cười nhạt uống trà, mấy chục năm nay, đối diện với những người nói như rồng leo, làm như mèo mửa[1] này, ông ta đã chán ghét từ lâu.
[1] Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Mèo mửa thì ậm oẹ mới mửa và mửa lầy nhầy mỗi nơi một ít, chứ không gọn một chỗ. Nói thì không khéo đẹp đẽ như rồng leo, mà làm thì bẩn thỉu nhơ nhớp, lây nhầy kéo lê ra như mèo mửa. Câu này đại ý chê người làm không kịp với cách ăn nói.
Lần này, ông ta tốn mấy năm, lặng lẽ chuyển phần tài sản và mối gia thiệp của Đường gia cho Đường Dương, đây coi như kế sách rút củi dưới đáy nồi của Đường Minh Húc. Đường gia, trông nở mày nở mặt, nhưng thực ra, sớm đã vì người nhà họ Đường quá nhiều mà gánh vác nặng nề.
Nếu Đường Dương thực sự kết hôn với Cảnh Thần, để Cảnh thị biến thành Đường thị, thì nói không chừng còn có cơ hội. Đáng tiếc, Đường Dương nhất thời tính sai một bước, quá tự tin với tình cảm của Cảnh Thần dành cho hắn, lúc Cảnh Thần bị thương không ở bên cạnh, ngược lại còn giận dỗi với cô.
Nếu chỉ vậy cũng không sao, đằng này, bác sĩ điều trị cho Cảnh Thần là Phong Tế, con trai út của nhà họ Phong, dựng nghiệp bằng hai tay trắng sáng lập ra tập đoàn Cảnh Phong. Mà Phong Tế này lại có hứng thú với Cảnh Thần, cuối cùng còn yêu cô. Nên Đường Dương bị tam chấn hạ knock out, việc hủy hôn đã trở thành sai lầm.
Trong mắt Đường Minh Húc, tuy Đường Dương và Bạch Yến Vũ mập mờ không được hay cho lắm, nhưng đàn ông mà, ai không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài chứ, người chồng mẫu mực yêu vợ con như Cảnh Hoằng Hi không phải không có, chẳng qua quá ít ỏi thôi. Đáng tiếc, Cảnh Thần là con gái Cảnh Hoằng Hi, nên sai lầm này của Đường Dương cũng bị phóng đại lên vô cùng.
Sau đó, Đường gia từng bước một đi tới ngày hôm nay, trong thời gian phát triển không thể không nói đến công lao của Đường Minh Húc. Nhưng sau khi biết Phong Tế và Cảnh Thần kết hôn, trong lòng Đường Minh Húc lại tiếp tục bất an. Nhất là sau khi Cảnh Hoằng Hi tìm ông ta, yêu cầu Đường Dương không được thừa kế Đường gia, ông ta mới biết tại sao Cảnh gia không ưa Đường Dương vậy.
Đúng là con trai ngoan của ông ta!
Dẫn phụ nữ làm tổn thương vị hôn thê của mình đến nhà chính Cảnh gia nhận lỗi, kết quả làm đến mức không giống như nhận lỗi, mà giống tới cửa đòi công đạo. Hại người ta bị thương chẳng những không chịu trách nhiệm, mà còn chạy trốn! Đường Dương, con trai ông ta dẫn người phụ nữ thế này đi nhận lỗi, cảm thấy bản thân không sai, chẳng qua lúc đó nhất thời bị dọa sợ thôi!
Khi ấy, tuy vết thương của Cảnh Thần không nghiêm trọng lắm, nhưng Cảnh Hoằng Hi cũng có nói, vết thương mà lệch một chút, hay sâu hơn một chút, Cảnh Thần rất có thể sẽ trở thành người thực vật hoặc tàn tật. Bộ phận đại não tinh vi như vậy, nếu hơi vô ý sẽ tạo thành tổn thương rất lớn!
Cảnh Hoằng Hi không chỉ nói cho Đường Minh Húc biết sự thật này, ông còn mang chứng cớ bày trước mặt ông ta, nên ông ta không thể không để Đường Miện trở thành người thừa kế. Cũng chính lúc này, ông ta đã quyết định, để Đường Dương từ từ ẩn núp phía sau màn, không tham gia vào công việc của Đường gia nữa. Đồng thời chậm rãi lặng lẽ chuyển tài sản riêng của ông ta, còn có phần tài sản của Đường gia cho hắn, để hắn bắt đầu từ số không.
Mà lúc này vì muốn che giấu bản thân, nên Đường Dương thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận cô em vợ Bạch Tước Vũ làm nhân tình. Có cô ta làm bình phong, hắn xử lý rất nhiều chuyện càng tiện lợi hơn.
Huống chi ở bên Bạch Tước Vũ, Đường Dương không chỉ nhận được khoái cảm cấm kỵ loạn luân, mà tướng mạo của Bạch Tước Vũ cũng rất hợp gu hắn.
Cứ thế, Đường Dương lợi dụng Đường Minh Húc giao tài sản cho hắn, ẩn núp phía sau màn mời người quản lý thành lập một công ty mới. Nếu chuyện Đường gia không quá mức kỳ quái, thì Đường Dương sẽ nhất thời mềm lòng để lộ chân tướng với Bạch Tước Vũ đã đi theo hắn nhiều năm, nói không chừng kế hoạch của hắn và Đường Minh Húc cũng thành công rồi.
Chỉ vì sợ Phong Tế và Cảnh Thần không bỏ qua cho Đường gia, nên Đường Minh Húc mới làm thế, lại không nghĩ rằng, cũng vì suy nghĩ vòng vèo của ông ta và Đường Dương, mới có thể khiến Phong Tế càng thêm chú ý bọn họ. Vốn Đường Dương chỉ là vị hôn phu tiền nhiệm của Cảnh Thần mà thôi, căn bản không tính là gì, cùng lắm chỉ không muốn Đường Dương sống quá tốt, sẽ không chĩa mũi nhọn vào Đường gia làm chi.
Nhưng hiện tại hoàn toàn khác biệt.
Khóe môi Phong Tế cong lên biến thành độ cong khi đối mặt với người bình thường, giọng nói cũng mang theo mấy phần lạnh lùng: "Lam Phong, đây là lần đầu tiên, nên tôi bỏ qua, về sau tôi không hy vọng nghe thấy cậu đánh đồng tiểu Thần với loại phụ nữ đó."
Cái loại vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ vì hôn phu của mình, cuối cùng ly hôn rồi lại quay về tìm người bị cô ta vứt bỏ, hiện sự nghiệp người đó đã có thành tựu, không còn là vị hôn phu hai bàn tay trắng nữa.
Hạng phụ nữ này cũng chỉ có mỗi Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn thông suốt mới có thể mê muội thôi. Chờ Nhan Tứ hoàn toàn thức tỉnh... Đáng tiếc, không biết khi nào người đàn ông hơi chính trực này mới thức tỉnh.
Lam Phong nhướng mày, cười như không cười nói: "Phong Tế, cũng chỉ có cậu mới nói Nhan Tứ chính trực."
Làm bạn bè hơn mười năm, nhìn nét mặt lẫn nhau đã có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, nên Lam Phong không chút do dự muốn nôn. Thám tử tư am hiểu việc điều tra lý lịch riêng tư như Nhan Tứ có thể chính trực sao?! Nói ra tuyệt đối chẳng có ai tin, cho dù vẻ ngoài hắn trông rất thô kệch và trung hậu.
Bất quá đối ngoại, Nhan Tứ đảm nhiệm chức trưởng bộ phận bảo an ở tập đoàn Cảnh Phong, kiểu này tương tự với tập đoàn tổ chức tình báo thuộc quyền sở hữu cá nhân không thể cho người ngoài biết, nên những người không quen biết đúng là có thể cho rằng Nhan Tứ chính trực.
Lúc trước nhà Nhan Tứ gặp chuyện không may, vị hôn thê cứ thế hủy hôn với hắn, rồi lấy tốc độ nhanh nhất gả cho Hoa kiều nước ngoài. Đáng lẽ dĩ hắn tốt nghiệp đại học xong tính tiếp tục đào tạo chuyên sâu để tiếp nhận sự nghiệp gia đình, kết quả sự nghiệp gia đình không còn, vị hôn thê cũng mất.
Lúc này Phong Tế và Lam Phong đều ở Mỹ, Nhan Tứ cũng không muốn tìm hai người bạn thân giúp đỡ, cứ như vậy chọn nhập ngũ. Về sau ở quân đội biểu hiện rất tốt, lại tiến vào bộ đội đặc chủng làm vài năm, cuối cùng vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ không thể không xuất ngũ.
Mà lần bị thương đó, vừa vặn Nhan Tứ tiếp nhận điều trị tại bệnh viện Phong Tế. Sau khi biết anh em xảy ra chuyện thế này, Phong Tế và Lam Phong hung hăng mắng hắn một trận, cuối cùng, xuất ngũ xong sắp xếp hắn đến Cảnh Phong làm việc.
Vì Nhan Tứ từng là bộ đội đặc chủng, nên rất thông thạo những chuyện điều tra. Mà thu thập tình báo cũng là chuyện rất quan trọng, giao cho Nhan Tứ, Phong Tế và Lam Phong đều yên tâm.
Lam Phong và Phong Tế giống nhau, đều là con trai út không muốn vì sự nghiệp gia đình mà trở mặt với người nhà, Lam gia là gia tộc bất động sản của Trung Quốc. Thành tích hắn theo Phong Tế tạo ra, người nhà họ Lam không thể phủ nhân, nếu không sao Lam Phong có thể độc thân tới tận bây giờ.
Bất kể là bề ngoài hay bối cảnh, Lam Phong đều phù hợp với tiêu chuẩn rùa vàng, nhưng bởi vì hắn làm ra sự nghiệp của mình nên không cần quan hệ thông gia. Chẳng qua hắn khác với Phong Tế trước khi tìm được Cảnh Thần đều không thèm đếm xỉa phụ nữ, nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều. Từng có kinh nghiệm yêu đương, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thành công. Ngoại trừ hắn có khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ mấy phần, mà còn vì tính cách hắn.
Trong thế giới hoạt hình, đàn ông phúc hắc rất được hoan nghênh, nhưng ở hiện thực, sự tồn tại của loại đàn ông này, đông đảo phụ nữ đều trách không kịp. Ở chung với mình, còn phải đề phòng hắn tính toán mình, không phải quá mệt mỏi sao?!
Nên Lam Phong vẫn còn độc thân đến tận bây giờ. Mặc dù mẹ hắn rất sốt ruột, nhưng cũng không ép buộc hắn, vất vả lắm mới có con trai không cần vì gia tộc mà đám cưới, nên để bản thân hắn đi tìm hạnh phúc thuộc về mình mới tốt.
Dưa hái xanh sẽ không ngọt.
"Nhan Tứ vốn là người chính trực, trước giờ cậu ấy không biết mưu tính." Phong Tế thản nhiên nói.
Cũng vì tính cách này mà vị hôn thê trước kia sau khi ly hôn mới trở lại tìm hắn. Quản lý bộ phận bảo an của tập đoàn Cảnh Phong, một trong những thành viên hội động quản trị của tập đoàn Cảnh Phong, người phụ nữ kia biết Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, sao có thể không trở về tìm hắn chứ.
Đáng tiếc, năm đó ‘cô ta’ rời đi, người sáng suốt đều biết là nguyên nhân gì, nên... Lời nói dối rất dễ bị vạch trần, chẳng qua Nhan Tứ không làm vậy. Hắn không gặp cô ta, nhưng vẫn không bỏ xuống được.
"Có điều, cũng không cần lo lắng quá, nếu cậu ấy không gặp cô ta, thì đã cho thấy cậy ấy cần một ít thời gian chữa thương thôi." Phong Tế khẽ híp mắt cười nói: "Nếu Nhan Tứ thực sự không thoát ra được, thì để phụ nữ kia hoàn toàn biến mất cũng là một lựa chọn tốt. Trực tiếp khiến mầm họa làm tậm trạng Nhan Tứ rối loạn biến mất, giải quyết triệt để vấn đề."
Lam Phong nghe vậy cũng cười một cách yêu nghiệt, trên thương trường, có một số việc không cách nào giải quyết bằng thủ đoạn bình thường, do đó mặc dù bọn họ không thích, cũng sẽ không từ chối sử dụng một số thủ đoạn.
"Lam Phong, chuyện Đường Dương gần đây cậu nhớ chú ý một chút, nếu hắn theo quỹ đạo, thì chắc chắn 70% hắn sẽ ra tay với Cảnh Phong và Cảnh thị, không phải đối nghịch trực diện, mà núp trong bóng tối kéo chân sau, giống như hắn đã làm với Đường thị." Phong Tế lấy mắt kính trước đó để trên bàn làm việc, gõ lên laptop.
"Yên tâm đi, Cảnh Phong không chỉ có mỗi mình cậu đâu." Lam Phong gật đầu, chuẩn bị rời công ty đi thăm Nhan Tứ một chút. Mặc dù biết hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng là bạn bè, vẫn không có cách nào mặc kệ hắn. Phong Tế không ngừng bận rộn chuyện công ty, còn có vợ và ba đứa con trong nhà cần anh, do đó vẫn hai gã độc thân bọn họ quan tâm lẫn nhau là được.
***
Nhà lớn Đường gia.
Đường Minh Húc trầm tĩnh ngồi ở chủ vị nhìn người nhà họ Đường bên dưới có vẻ mặt bất thiện, đang thấp giọng thảo luận cái gì đó. Đối với việc Đường Dương bị trục xuất khỏi Đường gia, những người này đều không có nhiều ý kiến, có điều bọn họ càng thích Đường Minh Húc và Đường Miện bị trục xuất hơn!
Tư khi Đường Minh Húc trở thành chủ nhân Đường gia, bọn họ đều ở dưới cơ ông ta. Trước đây cũng thôi, bởi Đường gia dưới sự dẫn dắt của Đường Dương có thể nói là phát triển không ngừng, nhưng bây giờ Đường Miện xuất hiện điểm yếu lớn thế, không chỉ để Đường thị phá sản, mà còn để tài sản Đường gia cũng co rút lại.
Lúc này Đường Minh Húc quyết định trục xuất Đường Dương mặc dù mọi người đều nghi ngờ, nhưng không đi sâu nghiên cứu. Mất đi một người phân chia tài sản Đường gia, đối với bọn họ mà nói, là chuyện tốt.
"Cho nên mọi người nghĩ kỹ phải làm sao chưa?" Đường Minh Húc rất lạnh nhạt hỏi.
Đường Miện ngồi bên phải ông ta, nhìn ông ta một cái, rồi yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu chờ đơi quyết định của gia tộc.
Mà Đường Minh Húc vừa nói xong, từng người bên dưới bắt đầu sôi sục nói gì đó, khiến cả phòng ồn như cái chợ. Đối mặt cảnh tượng thế này, Đường Minh Húc vẫn cười nhạt uống trà, mấy chục năm nay, đối diện với những người nói như rồng leo, làm như mèo mửa[1] này, ông ta đã chán ghét từ lâu.
[1] Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Mèo mửa thì ậm oẹ mới mửa và mửa lầy nhầy mỗi nơi một ít, chứ không gọn một chỗ. Nói thì không khéo đẹp đẽ như rồng leo, mà làm thì bẩn thỉu nhơ nhớp, lây nhầy kéo lê ra như mèo mửa. Câu này đại ý chê người làm không kịp với cách ăn nói.
Lần này, ông ta tốn mấy năm, lặng lẽ chuyển phần tài sản và mối gia thiệp của Đường gia cho Đường Dương, đây coi như kế sách rút củi dưới đáy nồi của Đường Minh Húc. Đường gia, trông nở mày nở mặt, nhưng thực ra, sớm đã vì người nhà họ Đường quá nhiều mà gánh vác nặng nề.
Nếu Đường Dương thực sự kết hôn với Cảnh Thần, để Cảnh thị biến thành Đường thị, thì nói không chừng còn có cơ hội. Đáng tiếc, Đường Dương nhất thời tính sai một bước, quá tự tin với tình cảm của Cảnh Thần dành cho hắn, lúc Cảnh Thần bị thương không ở bên cạnh, ngược lại còn giận dỗi với cô.
Nếu chỉ vậy cũng không sao, đằng này, bác sĩ điều trị cho Cảnh Thần là Phong Tế, con trai út của nhà họ Phong, dựng nghiệp bằng hai tay trắng sáng lập ra tập đoàn Cảnh Phong. Mà Phong Tế này lại có hứng thú với Cảnh Thần, cuối cùng còn yêu cô. Nên Đường Dương bị tam chấn hạ knock out, việc hủy hôn đã trở thành sai lầm.
Trong mắt Đường Minh Húc, tuy Đường Dương và Bạch Yến Vũ mập mờ không được hay cho lắm, nhưng đàn ông mà, ai không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài chứ, người chồng mẫu mực yêu vợ con như Cảnh Hoằng Hi không phải không có, chẳng qua quá ít ỏi thôi. Đáng tiếc, Cảnh Thần là con gái Cảnh Hoằng Hi, nên sai lầm này của Đường Dương cũng bị phóng đại lên vô cùng.
Sau đó, Đường gia từng bước một đi tới ngày hôm nay, trong thời gian phát triển không thể không nói đến công lao của Đường Minh Húc. Nhưng sau khi biết Phong Tế và Cảnh Thần kết hôn, trong lòng Đường Minh Húc lại tiếp tục bất an. Nhất là sau khi Cảnh Hoằng Hi tìm ông ta, yêu cầu Đường Dương không được thừa kế Đường gia, ông ta mới biết tại sao Cảnh gia không ưa Đường Dương vậy.
Đúng là con trai ngoan của ông ta!
Dẫn phụ nữ làm tổn thương vị hôn thê của mình đến nhà chính Cảnh gia nhận lỗi, kết quả làm đến mức không giống như nhận lỗi, mà giống tới cửa đòi công đạo. Hại người ta bị thương chẳng những không chịu trách nhiệm, mà còn chạy trốn! Đường Dương, con trai ông ta dẫn người phụ nữ thế này đi nhận lỗi, cảm thấy bản thân không sai, chẳng qua lúc đó nhất thời bị dọa sợ thôi!
Khi ấy, tuy vết thương của Cảnh Thần không nghiêm trọng lắm, nhưng Cảnh Hoằng Hi cũng có nói, vết thương mà lệch một chút, hay sâu hơn một chút, Cảnh Thần rất có thể sẽ trở thành người thực vật hoặc tàn tật. Bộ phận đại não tinh vi như vậy, nếu hơi vô ý sẽ tạo thành tổn thương rất lớn!
Cảnh Hoằng Hi không chỉ nói cho Đường Minh Húc biết sự thật này, ông còn mang chứng cớ bày trước mặt ông ta, nên ông ta không thể không để Đường Miện trở thành người thừa kế. Cũng chính lúc này, ông ta đã quyết định, để Đường Dương từ từ ẩn núp phía sau màn, không tham gia vào công việc của Đường gia nữa. Đồng thời chậm rãi lặng lẽ chuyển tài sản riêng của ông ta, còn có phần tài sản của Đường gia cho hắn, để hắn bắt đầu từ số không.
Mà lúc này vì muốn che giấu bản thân, nên Đường Dương thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận cô em vợ Bạch Tước Vũ làm nhân tình. Có cô ta làm bình phong, hắn xử lý rất nhiều chuyện càng tiện lợi hơn.
Huống chi ở bên Bạch Tước Vũ, Đường Dương không chỉ nhận được khoái cảm cấm kỵ loạn luân, mà tướng mạo của Bạch Tước Vũ cũng rất hợp gu hắn.
Cứ thế, Đường Dương lợi dụng Đường Minh Húc giao tài sản cho hắn, ẩn núp phía sau màn mời người quản lý thành lập một công ty mới. Nếu chuyện Đường gia không quá mức kỳ quái, thì Đường Dương sẽ nhất thời mềm lòng để lộ chân tướng với Bạch Tước Vũ đã đi theo hắn nhiều năm, nói không chừng kế hoạch của hắn và Đường Minh Húc cũng thành công rồi.
Chỉ vì sợ Phong Tế và Cảnh Thần không bỏ qua cho Đường gia, nên Đường Minh Húc mới làm thế, lại không nghĩ rằng, cũng vì suy nghĩ vòng vèo của ông ta và Đường Dương, mới có thể khiến Phong Tế càng thêm chú ý bọn họ. Vốn Đường Dương chỉ là vị hôn phu tiền nhiệm của Cảnh Thần mà thôi, căn bản không tính là gì, cùng lắm chỉ không muốn Đường Dương sống quá tốt, sẽ không chĩa mũi nhọn vào Đường gia làm chi.
Nhưng hiện tại hoàn toàn khác biệt.
Tác giả :
Heo Thích Ăn Khoai Tây