Duyên Đến Là Em
Chương 30: Đại kết cục!
Chạy tới khu nội trú gần Hoa Tây, Lâm Lung liếc mắt một cái liền nhìn thấy đội trưởng Chu đứng ở cửa đón mình. Anh ta so với tưởng tượng của cô thì đen hơn, thô kệch, không phải cường tráng mà cả người có cảm giác rất hung hãn. So với Long Tuyền và Tiếu Lực Dương thì sắc sảo hơn.
Nói tuổi càng lớn thì càng nội liễm* mới đúng, nhưng hiển nhiên Chu Thuần không như thế.
*Nội liễm: Thành thục, chín chắn, trầm ổn
“Anh Chu!" Lâm Lung không hề do dự đi về phía anh ta, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc có thể nhận nhầm người hay không. l7q8d Mặc dù Chu Thuần không cao như Long Tuyền, thế nhưng một thân quân trang dính máu quả thật rất bắt mắt. Có lẽ toàn thân anh ta chỉ có túi văn kiện trong áo ngoài kia là sạch sẽ. Đó là báo cáo kết hôn của Long Tuyền, cũng không thể dính máu.
“Ồ, em dâu! Thật làm phiển em!" Đội trưởng Chu vốn còn nghiêm mặt, một bộ người sống đừng lại gần. Đảo mắt nhìn về phía Lâm Lung lại cười đến vô cùng rực rỡ, nháy mắt đã xua tan cảm giác đó. Sau đó, anh ta bước nhanh về phía trước nhận túi đồ ăn trong tay cô.
“Anh Chu, tại sao anh lại thành như vậy?" Lâm Lung bị nụ cười của anh ta ảnh hưởng nên cũng không khẩn trương thấp thỏm, còn cười hì hì hỏi anh ta có quần áo để tắm rửa hay không.
“Ở nhà khách còn có một bộ, em thấy máu có choáng không?" Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn là “không ngất" anh ta mới bày tỏ bản thân lười phải trở về thay rồi lại chạy tới đây nên vẫn chịu đựng.
Đây là mùa hạ, tháng tám đấy! Đại ca à, anh mặc quần áo dính mau không khó chịu sao? Mùi vị đó cũng không dễ ngửi đi? l/q;d Đối với sự lôi thôi lếch thếch của anh ta, Lâm Lung 囧, sau đó bắt đầu do dự có nên giới thiệu bạn bè chưa cưới cho người này hay không. Thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ là thói quen công việc?
Ôi, một người thật囧, cũng may Long Tuyền không như vậy, mỗi lần gặp mặt quần áo đều rất sạch sẽ. Lâm Lung nghĩ vậy, l-q;d nhưng không nghĩ đến việc quần áo của anh chỉnh tề sạch sẽ, tất cả công lao cần phải quy về người mẹ chăm chỉ của anh.
Mang theo một thân nhàn nhạt mùi mau tươi, hai người đến vườn hoa tìm chỗ giải quyết bữa tối, sau đó lại trở về bệnh viện. Lúc này Lâm Lung mới biết được chỗ ngủ của người phụ nữ có thai kia là ở lối đi nhỏ, bởi vì khám gấp nên tạm thời vẫn chưa thể có phòng bệnh cho cô ta.
Không tính đến việc sinh non mất máu, một cô gái thanh tú như vậy ở một nơi ồn ào, trên đỉnh đầu treo túi máu, l,qd mặt mũi trắng bệch, cũng không biết ngủ say hay là hôn mê, dù sao thì nhịp tim huyết áp cũng tạm ổn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
Nghe nói trên người cô ta chỉ có một chùm chìa khoá nên không liên lạc được với người nhà, bạn bè của cô ta, hiện giờ chỉ có một thân một mình có vẻ vô cùng đáng thương. Khó trách đội trưởng Chu không yên lòng rời đi, lúc này cảnh sát giao thông và tài xế taxi đều ở đây chờ đối phương tỉnh lại.
Sau khi bốn người tuỳ ý nói chuyện với nhau mấy câu, Lâm Lung lại biết được một số chuyện: đồng chí Thượng tá Lôi Phong còn nộp tiền trị liệu, viện phí, và thuốc thang cho cô ta!
Mặc dù bệnh viện cũng có thể miễn nộp phí trong trường hợp đặc biệt, nhưng bình thường khi nộp phí thì quá trình xử lý sẽ nhanh hơn, vì vậy anh ta liền xung phong nhận việc.
Lâm Lung nghe xong thì hơi do dự, sau đó nhịn cười thử dò xét: “Không biết, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Chu Thuần vỗ đùi nhanh chóng trả lời: “Không phải hỏi! Em muốn biết tại sao anh vẫn ở chỗ này không chịu dời đi, đến tột cùng là không yên lòng muốn chờ người này tỉnh lại; lq,d hay muốn lấy lại tiền của mình nên chờ cô ta tỉnh lại có phải không? Đáp án dĩ nhiên là cái trước, không phải chỉ là tiền lương một tháng thôi sao, không có gì mà không bỏ được."
“Anh là thần thám à?! Quá trâu! Một chữ tôi vẫn chưa nói mà." Nháy mắt đã bị vạch trần tâm tư “tà ác", Lâm Lung không còn gì để nói. Tại sao người này có thể mắt sáng như đuốc vậy chứ?!
“Thôi đi, xem tròng mắt em loạn chuyển, còn có đôi môi run run nín cười anh liền biết không có lời gì tốt." Chu Thuần nói thẳng với cô: “Chính là một dạng với đám thủ hạ tiểu tử hư kia của anh!"
Vị cảnh sát giao thông chuyển nghề từ bộ đội cũng cười đáp: “Đúng vậy, vừa nhìn Thượng tá Chu đã biết anh là người cầm binh, người bình thường diễn xiếc sao có thể lừa được mắt anh ta?"
Lâm Lung không thuận theo, dậm chân “thẹn thùng" nói: “Tại sao có thể liệt tôi vào đám ‘tiểu tử hư’ kia! Người ta có ‘hư’ sao?"
“Được rồi, hồ ly còn muốn nguỵ trang tiểu bạch thỏ!" Chu Thuần tiếp tục đùa giỡn vạch trần cô: “Có câu nói ‘vật họp theo bầy, người phân theo đàn’, người có thể lăn lộn cùng với Long thiếu và Tiểu Nhất không phải là một ‘Tiểu Bạch’ chứ? Mặc dù da hơi trắng, ừ, quả nhiên trắng!" Nói xong anh ta giơ cánh tay của mình qua so sánh với tay của Lâm Lung.
Bị trêu ghẹo ư! Một lần nữa cô nương Lâm Lung phải im lặng, sau đó dứt khoát chuyển đề tài đến “biểu báo cáo kết hôn", nghiêm túc hỏi những vấn đề có liên quan.
Cãi nhau với anh ta? Cô vẫn chưa đạt tới cảnh giới kia! Không hổ là gừng cay*, không chọc nổi chỉ có thể tránh.
*Chỗ này liên quan đến câu nói gừng càng già càng cay.
Chu Thuần cười vui vẻ, cũng không trêu chọc cô nữa, rất có trách nhiệm bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình – giúp em dâu điền biểu. Chờ điền biểu kết thúc, anh lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thứ hai, hiểu biết chính xác thế giới nội tâm của quân tẩu, xem cô có ý nghĩ xấu gì không. Trước hết phải loại bỏ bom hẹn giờ mới có thể yên tâm để cô ấy gả cho chiến hữu cùng sống cùng chết với anh.
“Nghe nói bọn em đã đính ước từ lúc động đất, anh có hơi lo lắng. Anh nói chuyện thẳng thắn, em đừng để ý." Trên mặt Chu Thuần không có nụ cười, chỉ có nghiêm túc nó với Lâm Lung: “Tình yêu có thể lâu bền cho tới bây giờ không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là bình bình đạm đạm làm bạn. Loại tình cảm đột nhiên lửa nóng kích tình chỉ có thể là đầu óc choáng váng, anh hy vọng em sẽ nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới quyết định, mà không phải vì hoàn cảnh và tâm tình đặc biệt, nhất thời xúc động tuỳ tiện đồng ý với Long Tuyền, sau này lại đổi ý."
“Sẽ không, thật ra thì động đất chỉ để tôi hiểu anh ấy rõ hơn mà thôi." Lâm Lung cười nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: “Lúc đó anh ấy để em ở lại bên đường liền chạy đi, tôi còn tức đến khóc, còn muốn không để ý đến anh ấy cả đời, sau mới dần dần thay đổi suy nghĩ. Không phải choáng váng nhất thời."
“Vậy thì tốt, con người vẫn nên lý trí mới tốt, chỉ sợ vì động đất mà đột nhiên thúc đẩy không ít đôi tình nhân, một năm nữa lại vì đủ loại lý do mà đến đỉnh điểm phải ly hôn. Chu Thuần nói thẳng với Lâm Lung: “Người khác ly hôn thì rất đơn giản, nhưng em phải gả cho quân nhân thì không như vậy. Mặc dù Long thiếu có nói chỉ cần em có lựa chọn tốt hơn cậu ta cũng không sống chết làm chuyện giữ hôn nhân không cho em ly hôn, nhưng đơn vị nhất định phải tìm em nói chuyện, hơn phân nửa là thay nhau oanh tạc, cứng mềm đều thi hành, thẳng đến khi em từ bỏ chuyện ly hôn mới thôi."
“Anh ấy đã nói vậy? Em chưa từng nghĩ đến việc ly hôn! Chỉ muốn nắm tay nhau kề vai sát cánh thiên trường địa cửu*, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết, có khó khăn cùng nhau vượt qua, có vui vẻ thì cùng nhau cười!" Nghe đội trưởng Chu nói như vậy, Lâm Lung cũng cảm động, lại tò mò, trong đơn vị còn quản việc ly hôn?
“Quản chứ, dù thế nào cũng không thể mặc kệ!" Chu Thuần gật đầu: “Vì để bảo đảm sự ổn định và đoàn kết của hậu phương mà thôi! Em nên cảm thấy may mắn vì người phụ trách lần nói chuyện này là người gọn gàng dứt khoát anh mà không phải những tên dài dòng miệng bác gái kia."
Miệng bác gái? Là những người được phân công quản lý chính trị sao? Lâm Lung phì cười, sau đó lại tò mò hỏi: “Vậy nếu như là Long Tuyền muốn bỏ tôi? Lãnh đạo các anh có quản không?"
“Sao có thể mặc kệ? Nếu thật sự có tình huống như vậy, cái gì cũng không cần nói, em chỉ cần ôm rồi uất ức khóc lớn với người đến tìm em, tới một người khóc một lần, còn có thể tới cửa tìm anh khóc, tự nhiên sẽ có người trở về mắng cậu ta." Chu Thuần cười cho ý kiến, sau lại nói thẳng: “Chỉ cần cậu ta còn muốn lăn lộn trong hệ thống quân chính*, vậy cờ đỏ trong nhà tuyệt không thể ngã! Vấn đề tác phong và tham ô sa đoạ có tính nghiêm trọng như nhau, hiểu không?"
*Quân chính: Quân sự và chính trị.
“Cờ đỏ không ngã? Vậy cờ màu phấp phới thì làm thế nào?" Lâm Lung lại cố tình hỏi một vấn đề rất đáng đánh đòn.
“Ôi chao, vậy cũng phải xem cậu ta có bản lĩnh vơ vét cờ màu hay không! Một năm cũng chỉ có 30 ngày nghỉ còn có tinh lực đi giày vò người khác?" Chu Thuần ác ý nhấn mạnh hai chữ “tinh lực", lại cười nói: “Hơn nữa, em phải tin tưởng vào ánh mắt tìm đàn ông của mình chứ? Chọn đàn ông ấy mà, lần đầu nhìn chuẩn là tốt nhất, nếu chọn sai thì dù có cố gắng thế nào cũng là uổng công. Lui một vạn bước mà nói, nếu cậu ta uống nhầm thuốc làm loạn, em sẽ không có biện pháp với cậu ta?"
“Ừm, có lý." Lâm Lung đồng ý gật đầu một cái, lại kiêu ngạo nói: “Nếu anh ấy thực có can đảm làm loạn, cho dù em không có biện pháp cũng không để ngày trôi qua quá thoải mái."
“Đúng vậy! Mặc dù mới gặp mặt em, nhưng cũng nhìn ra được em không phải dạng người có tính tình mặc cho người khác nắn bóp, tốt!" Đội trưởng Chu tán dương phất tay: “Không kiểu cách, không phiền toái, cũng sẽ không bị khinh bỉ vô ích!"
“Anh nói xem, tại sao lại có người người khác không dám chọc, lại có người luôn bị khi dễ? Đó là bởi vì bản thân họ mềm yếu nên mới bị người bắt nạt! Con người thì phải kiên cường, cho dù bị ức hiếp cũng phải cắn răng đứng lên. Nên đánh trả thì đánh trả, nên buông tay liền buông tay." Nói xong câu cuối cùng, Chu Thuần rất cảm khái. Anh chính là dạng người cắn răng kiên quyết buông tay.
Nín một bụng uất ức, cũng chỉ có thể từ bỏ. Anh đường đường là một nam quân nhân, cũng không thể đi tìm bạn gái yếu đuối đánh trả chứ? Nam chưa cưới nữ chưa gả, lại bận rộn không thể dành thời gian chăm sóc quan tâm đến đối phương, bị cạy góc tường cũng xứng đáng, chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm!
Đội trưởng Chu nói từ định nghĩa tình yêu đến lựa chọn đàn ông, rồi lại phân tích tình người khiến người khác đồng tình. Cảnh sát giao thông, tài xế, bao gồm cả người nhà của bệnh nhân bên cạnh, bảo vệ rối rít bày tỏ anh ta “hiểu biết quá chính xác".
Anh chàng tài xế không nhịn được nói lớn: “Việc chọn đàn ông ấy mà, quả thật nói coi trọng thì đừng nói một năm sau ly hôn, nghe nói sau sau động đất cũng có không ít đôi ly hôn! Nghe nói còn có người gặp phải tình huống khẩn cấp bỗng nhiên nghĩ đến người khác, sau đó nói người kia mới là tình yêu đích thực của mình, xoay người liền vất bỏ vợ con. Lúc động đất tôi cũng nghĩ đến mối tình đầu, nhưng cũng không nói phải quay về đi tìm cô ấy! Đây chính là vấn đề nhân phẩm, hấp dẫn ai cũng gặp phải, nhưng nhân phẩm tốt mới có thể trung thành với hôn nhân!"
“Trên đời này, chính là cực phẩm tiện nam nhiều!" Lâm Lung đang lẩm bẩm thì đội trưởng Chu ở bên cạnh bật người dậy, đi nhanh đến chỗ người phụ nữ sinh non kia xem xét, sau đó bắt đầu lớn tiếng gọi y tá, bác sĩ, nói cô ta đã tỉnh.
Đúng là tỉnh, hơn nữa còn là rơi lệ đầy mặt tỉnh.
Bác sĩ xác nhận thân thể cô ta không sao, nhưng cảm xúc rất tệ. Nhưng dù cảm xúc rất kém, cô gái tốt bụng kia cũng dùng giọng nói nhỏ bé yếu ớt dịu dàng nói cho cảnh sát giao thông biết cô ta bị choáng váng, không liên quan gì đến tài xế, còn cảm tạ người tốt bụng, cũng bày tỏ muốn mượn điện thoại thông báo bạn tới chăm sóc mình, thuận tiện đóng tiền cho bệnh viện.
“Tiền thuốc là anh ta giúp cô đóng – Thượng tá Chu." Quân tẩu Lâm Lung mặc kệ cái gì mà “làm chuyện tốt không lưu danh"của giải phóng quân, trực tiếp lôi Chu Thuần ra. Nếu không phải vì cô không biết tên đầy đủ của anh ta, nói không chừng còn nói rõ hơn.
Sau đó Thượng tá chu da mặt dày cũng thản nhiên đón nhận lời cảm ơn, lại nói anh chàng cảnh sát giao thông giúp cô gái kia gọi bạn gái đến.
Thật ra thì, rất cả mọi người đều ngạc nhiên vì sao người đầu tiên mà cô ta thông báo lại là bạn bè mà không phải cha mj hoặc cha của đứa bé.
Tò mò cũng không dám hỏi, thậm chí không ai dám nói cho người phụ nữ này biết đứa bé mà cô mang thai ba tháng đã không còn. Bác sĩ cũng đợi bạn bè của cô ta tới rồi hỏi thăm, thông báo tình hình cụ thể.
Không ngờ, sau khi cô ta hỏi thăm biết được đáp án chính xác, kìm nén nước mắt nói: “Không còn cũng tốt."
Lại chờ thêm một lát, cô gái tự xưng là “Kim Ngọc" kia nói với Chu Thuần rằng những gì anh nói cô ta vẫn nghe, nghe được rất nhiều hơn nữa cảm xúc rất sâu, rất muốn thổ lộ hết tâm sự của mình, chẳng qua lúc đó không thể mở mắt.
Được rồi, nếu bệnh nhân đã muốn dốc bầu tâm sự, Lâm Lung và Chu Thuần không có việc gì làm làm người nghe, kiên nhẫn nghe quá khứ về tên đàn ông cặn bã và cô gái mềm yếu.
Kim Ngọc là có con rồi mới cưới, bởi vì cha mẹ trong nhà đều đã mất nên không được nhà trai coi trọng. Sau trận động đất, người đàn ông của mình tro tàn lại cháy với mối tình đầu, thậm chí ngày hôm nay cô ta đã tận mắt thấy hai người bị sóng hồng lật đổ. Người phụ nữ kia còn nói: Khóc như muốn chết thế làm gì? Lại không giành người đàn ông của cô. Tôi đã kết hôn, chỉ là từ nước Mỹ bay về thăm anh ấy mà thôi…
Một câu chuyện cũ bi kịch mà rối rắm, rối rắm đến mức Chu Thuần hoàn thành nhiệm vụ tiêu sái phất tay về đơn vị, còn Lâm Lung thì bất bình. Bình sinh cô hận nhất là tiện nam, vì vậy rất tích cực cho Kim Ngọc một vài chủ ý. Ví dụ như giới thiệu người bạn luật sư của mình, bệnh viện mẹ và bé,… Sau đó cô lại cảm khái, thật may bản thân không gặp phải người đàn ông như vậy, thật may phẩm hạnh của Long Tuyền hoàn toàn trải qua khảo nghiệm!
Chỉ là, lại nói, mối tình đầu của nhóc Tuyền là như nào? Chưa bao giờ thấy anh đề cập tới!
Cô gái cung Nhân Mã làm việc dù nhiều hay ít cũng có phần hấp tấp. Lâm Lung nhất thời tò mò, dứt khoát hỏi thẳng anh lính nhà mình. Lần này đến phiên Long Tuyền rối rắm, nói hay không đây?
Nghe nói những người đàn ông thành thực nói với bạn gái hiện tại mình có mối tình đầu đều là những người ngu, những chuyện này nhất định sẽ trở thành nút thắt tỏng các cuộc tranh cãi trong tương lai. Sau khi Long thiếu bị nói bóng nói gió hỏi thăm ba lượt, cuối cùng nói một câu cản lại cô nương Lâm Lung: “Nói mối tình đầu của em rồi lại hỏi anh. Hoặc là, em nói trước cho anh biết tại sao em lại cắt cúc áo của anh?"
“…" Lâm Lung cầm điện thoại im lặng môt lúc, sau đó sợ hãi than một tiếng: “Ôi, đêm đã khuya rồi, em muốn đi ngủ! Anh yêu, tạm biệt, ngủ ngon, đừng gọi lại cho em nhé!" Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.
Long thiếu đạt được mục đích cười bước thong thả về phòng ngủ. Chỗ anh cũng sắp đến giờ tắt đèn đi ngủ rồi. Rửa mặt xong, anh xoay người lên giường nghĩ tới việc Lâm Lung dứt khoát cắt điện thoại của mình, đột nhiên anh như có phát giác hỏi một câu: “Trác Nhất, chị nuôi cậu cắt cúc áo của tôi có liên quan đến mối tình đầu của cô ấy ư?"
Bạn học Tiểu Nhất nghe xong sợ ngây người. Lâm Lung kể rõ về mối tình đầu của mình cho ông xã tương lai?!
“Nói chuyện!" Cùng với tiếng còi tắt đèn, Long Tuyền thuận tay đóng cửa lại, sau đó thúc giục Trác Nhất nói cho anh nghe chuyện mà anh muốn biết.
Trác Nhất nghĩ nghĩ, vì lý do an toàn đành cười khan phủ nhận: “Chị ấy làm gì có mối tình đầu? Gái ế!"
“Tại sao không có? Chính là anh lính Tiểu Hồng kia! Đừng nói với tôi là cậu không biết, không thể nào!" Long Tuyền đã có dự liệu nói, bắt đầu mượn đoạn đối thoại giữa Viên Viện và Lâm Lung mà anh thấy để chụp vào Trác Nhất.
“Ơ, cái này chị ấy cũng nói cho anh biết?" Tiểu Nhất còn nửa tin nửa ngờ, nhưng câu nói đầu tiên đã tiết lộ quả nhiên cậu ta có biết.
“Nói nhảm, với năng lực khiến người khác nhận tội của tôi, ai có thể chịu đựng được?" Long thiếu trả lời như chém đinh chặt sắt, lại thúc giục Trác Nhất nói người đó là như thế nào.
“Cũng đúng, có gì mà anh không thể moi ra từ miệng người khác?" Trác Nhất nghĩ nghĩ, cho rằng anh đã biết toàn bộ, vì vậy nói qua quýt khuyên lơn đôi câu: “Ôi, tôi cảm thấy chị ấy là muốn đặt hai chiếc cúc áo ở cạnh nhau . Thiếu gia, anh cũng đừng nhỏ mọn, nói thật chiếc cúc áo thứ nhất mới là quan trọng nhất. Lâm Lung bỏ chiếc cúc áo của anh vào là đủ hiểu địa vị của anh trong lòng chị ấy là như nào rồi!"
“Nói chi tiết. Chiếc cúc áo đầu tiên là cái gì?" Long Tuyền lạnh nhạt hỏi.
“Anh… anh không biết!" Trác Nhất cả kinh, bật người từ trên giường: “Không phải anh nói chị ấy nói cho anh biết hết rồi sao?"
Long Tuyền tiếp tục lạnh nhạt bày tỏ mình nói chính: “Bằng năng lực khiến người khác nhận tội của anh, ai có thể chịu đựng được? Mà không nói là Lâm Lung không chịu đựng được." Sau đó anh lại gõ một chuỳ vào lòng bạn học Trác Nhất: “Dù sao cũng đã nói hết rồi, vậy thì đàng hoàng nói lại từ đầu đi! Tiết lô bí mật chính là tiết lộ bí mật, mặc kệ là tiết lộ một chút hay hai chút cũng không có gì khác nhau. Muốn tôi tìm Lâm Lung hỏi những chuyện còn lại ư?"
Quá gian trá rồi! đúng là không ai có thể chịu đựng được anh xui khiến nhận tội! Trác Nhất vừa nghe vậy đã muốn khóc, đáng tiếc cho dù có khóc cũng chạy không thoát khỏi bàn tay anh.
Hai người này, cậu ta chỉ có thể lựa chọn đắc tội một người, bám dính vào chân của một người khác. Nếu không hai mặt giáp công, chính là một chữ “thảm"!! Sau khi suy xét kỹ càng, vẫn cảm thấy sức mạnh của Long Tuyền có giá trị hơn, giảo hoạt hơn, số lần gặp mặt cũng nhiều hơn, không thể chọc cũng không thể tránh, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn được khoan hồng.
Không ngờ rằng, chờ đến khi cậu ta nói từ đầu đến cuối về mối tình đầu của Lâm Lung, đối phương đột nhiên nhảy thẳng từ trên giường xuống, sau đó hấp tấp mở máy vi tính ra, mở phần mềm vẽ chân dung, thuần thục nhanh chóng vẽ ra một cô bé 12, 13 tuổi. Tóc ngắn chỉnh tề, mắt to, mũi nhỏ khuôn mặt nhỏ, đeo một đôi mắt kính, bộ dáng rất sinh động.
Sau đó, Long Tuyền lấy một bức ảnh chụp nửa người đặt cạnh màn hình vi tính, chỉ vào hai bức ảnh hỏi: “Giống nhau không?"
“Cái gì giống hay không? Chính là một người!" Vừa dứt lời cậu ta đã phản ứng lại, chỉ vào Long Tuyền lắp bắp hỏi: “Anh… anh chính là TiểuHồng bài?! Nơi đó gọi là ‘Điền Sơn’ ư?! Không trùng hợp như vậy chứ?!"
“Thật là khéo. Cô ấy cũng là mối tình đầu của tôi." Long Tuyền thật muốn cười chính bản thân mình. Nhớ nhung nhiều năm như vậy, hoá ra người lại ở ngay bên cạnh mình. Rõ ràng lần trước ở Đằng Xung đã thấy cô đeo mắt kính, vậy mà không phản ứng kịp! Khó trách lần đầu gặp đã cảm thấy cô rất thân thiết, cảm thấy giống một người trong trí nhớ, rõ ràng chính là một người!
Trác Nhất rối rắm nói: “Cái này, Lâm Lung nói lúc đó chị ấy 14 tuổi, anh vẽ bức tranh này là dáng vẻ chị ấy lúc 12 tuổi sao?" Nhỏ như vậy, đại ca à, anh yêu thích trẻ con sao?
“Cô ấy có gương mặt trẻ con, hiện tại cũng đã 25 rồi, không phải giống như 18, 19 sao?" Long Tuyền mỉm cười ngọt ngào.
“Nhưng… nhưng chị ấy nói anh lính Tiểu Hồng bài đó cao 175cm, khẳng định không tới 1m8 mà?!" Trác Nhất đánh giá người bạn chân dài cùng phòng của mình, 175 và 185, không dễ nhầm lẫn mà?
“Tôi phát triển chậm, qua 18 tuổi còn phát triển một khoảng thời gian nữa." Long Tuyền giải đáp nghi vấn của Trác Nhất, sau đó liếc cậu ta một cái: “Cậu là hâm mộ hay ghen tị sinh hận? Sống chết cũng không chịu tin tưởng tôi và cô ấy có duyên như vậy đúng không?"
“Không phải, chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cho nên…" Trác Nhất ngại ngùng cười.
Long Tuyền cũng nhẹ thở dài, sau đó cười nói: “…Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ*. Tốt lắm, ngủ! Cảnh cáo cậu, chuyện này chỉ có tôi và cậu biết rõ, không thể truyền ra ngoài."
*Đây là những câu thơ trong bài “Thanh Ngọc Án" của tác giả Tân Khí Tật. Dịch nghĩa: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, Bỗng nhiên quay đầu lại, Người ở ngay đó, Ở nơi lửa đèn tàn.
“Vì sao à?!" Trác Nhất không hiểu: “Chuyện thú vị như vậy, chuyện lạ mà!"
“Chuyện lạ cũng kìm nén cho tôi, không được nói!" Long Tuyền tắt máy vi tính, hai tay vịn thanh sắt nhảy lên giường “lầu hai", sau đó lại giải thích một câu: “Dựa vào báo đáp ân tình không phải tư cách của một người quân tử. Tôi không muốn Lâm Lung biết, quan hệ giữa hai vợ chồng không thể bị danh hiệu ‘ân nhân cứu mạng’ hạn chế, tránh cho về sau cô ấy không chịu gây gổ với tôi vì những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt. Nhớ đấy, không được nói, một chữ cũng không thể nói! Nếu không giết chết cậu!"
Long Tuyền uy hiếp xong, nằm ở trên giường vẻ mặt đầy ước mơ nhìn trần nhà.
Đều nói trăm năm tu hành mới được cùng thuyền, ngàn năm tu hành mới ngủ cùng gối, duyện phận như thế nào mới có thể giống nhưu bọn họ, đi quanh quẩn một vòng lại một vòng, mấy lần cũng vô tình gặp nhau ở một nơi, cuối cùng còn thuận lợi tu thành chánh quả?! Vợ chồng như vậy, là Vương Mẫu cũng không phá vỡ được chứ?
Duyên đến là em… Để anh tìm kiếm bao năm…
Anh mỉm cười, âm thầm hứa nguyện trong lòng: hi vọng, hôn sự có thể thuận lợi; hi vọng, cuộc sống tương lai cũng thuận lợi! Ngủ đi, ngày mai lại là một ngày mới!
-Hoàn chính văn-
Nói tuổi càng lớn thì càng nội liễm* mới đúng, nhưng hiển nhiên Chu Thuần không như thế.
*Nội liễm: Thành thục, chín chắn, trầm ổn
“Anh Chu!" Lâm Lung không hề do dự đi về phía anh ta, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc có thể nhận nhầm người hay không. l7q8d Mặc dù Chu Thuần không cao như Long Tuyền, thế nhưng một thân quân trang dính máu quả thật rất bắt mắt. Có lẽ toàn thân anh ta chỉ có túi văn kiện trong áo ngoài kia là sạch sẽ. Đó là báo cáo kết hôn của Long Tuyền, cũng không thể dính máu.
“Ồ, em dâu! Thật làm phiển em!" Đội trưởng Chu vốn còn nghiêm mặt, một bộ người sống đừng lại gần. Đảo mắt nhìn về phía Lâm Lung lại cười đến vô cùng rực rỡ, nháy mắt đã xua tan cảm giác đó. Sau đó, anh ta bước nhanh về phía trước nhận túi đồ ăn trong tay cô.
“Anh Chu, tại sao anh lại thành như vậy?" Lâm Lung bị nụ cười của anh ta ảnh hưởng nên cũng không khẩn trương thấp thỏm, còn cười hì hì hỏi anh ta có quần áo để tắm rửa hay không.
“Ở nhà khách còn có một bộ, em thấy máu có choáng không?" Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn là “không ngất" anh ta mới bày tỏ bản thân lười phải trở về thay rồi lại chạy tới đây nên vẫn chịu đựng.
Đây là mùa hạ, tháng tám đấy! Đại ca à, anh mặc quần áo dính mau không khó chịu sao? Mùi vị đó cũng không dễ ngửi đi? l/q;d Đối với sự lôi thôi lếch thếch của anh ta, Lâm Lung 囧, sau đó bắt đầu do dự có nên giới thiệu bạn bè chưa cưới cho người này hay không. Thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ là thói quen công việc?
Ôi, một người thật囧, cũng may Long Tuyền không như vậy, mỗi lần gặp mặt quần áo đều rất sạch sẽ. Lâm Lung nghĩ vậy, l-q;d nhưng không nghĩ đến việc quần áo của anh chỉnh tề sạch sẽ, tất cả công lao cần phải quy về người mẹ chăm chỉ của anh.
Mang theo một thân nhàn nhạt mùi mau tươi, hai người đến vườn hoa tìm chỗ giải quyết bữa tối, sau đó lại trở về bệnh viện. Lúc này Lâm Lung mới biết được chỗ ngủ của người phụ nữ có thai kia là ở lối đi nhỏ, bởi vì khám gấp nên tạm thời vẫn chưa thể có phòng bệnh cho cô ta.
Không tính đến việc sinh non mất máu, một cô gái thanh tú như vậy ở một nơi ồn ào, trên đỉnh đầu treo túi máu, l,qd mặt mũi trắng bệch, cũng không biết ngủ say hay là hôn mê, dù sao thì nhịp tim huyết áp cũng tạm ổn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
Nghe nói trên người cô ta chỉ có một chùm chìa khoá nên không liên lạc được với người nhà, bạn bè của cô ta, hiện giờ chỉ có một thân một mình có vẻ vô cùng đáng thương. Khó trách đội trưởng Chu không yên lòng rời đi, lúc này cảnh sát giao thông và tài xế taxi đều ở đây chờ đối phương tỉnh lại.
Sau khi bốn người tuỳ ý nói chuyện với nhau mấy câu, Lâm Lung lại biết được một số chuyện: đồng chí Thượng tá Lôi Phong còn nộp tiền trị liệu, viện phí, và thuốc thang cho cô ta!
Mặc dù bệnh viện cũng có thể miễn nộp phí trong trường hợp đặc biệt, nhưng bình thường khi nộp phí thì quá trình xử lý sẽ nhanh hơn, vì vậy anh ta liền xung phong nhận việc.
Lâm Lung nghe xong thì hơi do dự, sau đó nhịn cười thử dò xét: “Không biết, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Chu Thuần vỗ đùi nhanh chóng trả lời: “Không phải hỏi! Em muốn biết tại sao anh vẫn ở chỗ này không chịu dời đi, đến tột cùng là không yên lòng muốn chờ người này tỉnh lại; lq,d hay muốn lấy lại tiền của mình nên chờ cô ta tỉnh lại có phải không? Đáp án dĩ nhiên là cái trước, không phải chỉ là tiền lương một tháng thôi sao, không có gì mà không bỏ được."
“Anh là thần thám à?! Quá trâu! Một chữ tôi vẫn chưa nói mà." Nháy mắt đã bị vạch trần tâm tư “tà ác", Lâm Lung không còn gì để nói. Tại sao người này có thể mắt sáng như đuốc vậy chứ?!
“Thôi đi, xem tròng mắt em loạn chuyển, còn có đôi môi run run nín cười anh liền biết không có lời gì tốt." Chu Thuần nói thẳng với cô: “Chính là một dạng với đám thủ hạ tiểu tử hư kia của anh!"
Vị cảnh sát giao thông chuyển nghề từ bộ đội cũng cười đáp: “Đúng vậy, vừa nhìn Thượng tá Chu đã biết anh là người cầm binh, người bình thường diễn xiếc sao có thể lừa được mắt anh ta?"
Lâm Lung không thuận theo, dậm chân “thẹn thùng" nói: “Tại sao có thể liệt tôi vào đám ‘tiểu tử hư’ kia! Người ta có ‘hư’ sao?"
“Được rồi, hồ ly còn muốn nguỵ trang tiểu bạch thỏ!" Chu Thuần tiếp tục đùa giỡn vạch trần cô: “Có câu nói ‘vật họp theo bầy, người phân theo đàn’, người có thể lăn lộn cùng với Long thiếu và Tiểu Nhất không phải là một ‘Tiểu Bạch’ chứ? Mặc dù da hơi trắng, ừ, quả nhiên trắng!" Nói xong anh ta giơ cánh tay của mình qua so sánh với tay của Lâm Lung.
Bị trêu ghẹo ư! Một lần nữa cô nương Lâm Lung phải im lặng, sau đó dứt khoát chuyển đề tài đến “biểu báo cáo kết hôn", nghiêm túc hỏi những vấn đề có liên quan.
Cãi nhau với anh ta? Cô vẫn chưa đạt tới cảnh giới kia! Không hổ là gừng cay*, không chọc nổi chỉ có thể tránh.
*Chỗ này liên quan đến câu nói gừng càng già càng cay.
Chu Thuần cười vui vẻ, cũng không trêu chọc cô nữa, rất có trách nhiệm bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình – giúp em dâu điền biểu. Chờ điền biểu kết thúc, anh lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thứ hai, hiểu biết chính xác thế giới nội tâm của quân tẩu, xem cô có ý nghĩ xấu gì không. Trước hết phải loại bỏ bom hẹn giờ mới có thể yên tâm để cô ấy gả cho chiến hữu cùng sống cùng chết với anh.
“Nghe nói bọn em đã đính ước từ lúc động đất, anh có hơi lo lắng. Anh nói chuyện thẳng thắn, em đừng để ý." Trên mặt Chu Thuần không có nụ cười, chỉ có nghiêm túc nó với Lâm Lung: “Tình yêu có thể lâu bền cho tới bây giờ không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là bình bình đạm đạm làm bạn. Loại tình cảm đột nhiên lửa nóng kích tình chỉ có thể là đầu óc choáng váng, anh hy vọng em sẽ nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới quyết định, mà không phải vì hoàn cảnh và tâm tình đặc biệt, nhất thời xúc động tuỳ tiện đồng ý với Long Tuyền, sau này lại đổi ý."
“Sẽ không, thật ra thì động đất chỉ để tôi hiểu anh ấy rõ hơn mà thôi." Lâm Lung cười nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: “Lúc đó anh ấy để em ở lại bên đường liền chạy đi, tôi còn tức đến khóc, còn muốn không để ý đến anh ấy cả đời, sau mới dần dần thay đổi suy nghĩ. Không phải choáng váng nhất thời."
“Vậy thì tốt, con người vẫn nên lý trí mới tốt, chỉ sợ vì động đất mà đột nhiên thúc đẩy không ít đôi tình nhân, một năm nữa lại vì đủ loại lý do mà đến đỉnh điểm phải ly hôn. Chu Thuần nói thẳng với Lâm Lung: “Người khác ly hôn thì rất đơn giản, nhưng em phải gả cho quân nhân thì không như vậy. Mặc dù Long thiếu có nói chỉ cần em có lựa chọn tốt hơn cậu ta cũng không sống chết làm chuyện giữ hôn nhân không cho em ly hôn, nhưng đơn vị nhất định phải tìm em nói chuyện, hơn phân nửa là thay nhau oanh tạc, cứng mềm đều thi hành, thẳng đến khi em từ bỏ chuyện ly hôn mới thôi."
“Anh ấy đã nói vậy? Em chưa từng nghĩ đến việc ly hôn! Chỉ muốn nắm tay nhau kề vai sát cánh thiên trường địa cửu*, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết, có khó khăn cùng nhau vượt qua, có vui vẻ thì cùng nhau cười!" Nghe đội trưởng Chu nói như vậy, Lâm Lung cũng cảm động, lại tò mò, trong đơn vị còn quản việc ly hôn?
“Quản chứ, dù thế nào cũng không thể mặc kệ!" Chu Thuần gật đầu: “Vì để bảo đảm sự ổn định và đoàn kết của hậu phương mà thôi! Em nên cảm thấy may mắn vì người phụ trách lần nói chuyện này là người gọn gàng dứt khoát anh mà không phải những tên dài dòng miệng bác gái kia."
Miệng bác gái? Là những người được phân công quản lý chính trị sao? Lâm Lung phì cười, sau đó lại tò mò hỏi: “Vậy nếu như là Long Tuyền muốn bỏ tôi? Lãnh đạo các anh có quản không?"
“Sao có thể mặc kệ? Nếu thật sự có tình huống như vậy, cái gì cũng không cần nói, em chỉ cần ôm rồi uất ức khóc lớn với người đến tìm em, tới một người khóc một lần, còn có thể tới cửa tìm anh khóc, tự nhiên sẽ có người trở về mắng cậu ta." Chu Thuần cười cho ý kiến, sau lại nói thẳng: “Chỉ cần cậu ta còn muốn lăn lộn trong hệ thống quân chính*, vậy cờ đỏ trong nhà tuyệt không thể ngã! Vấn đề tác phong và tham ô sa đoạ có tính nghiêm trọng như nhau, hiểu không?"
*Quân chính: Quân sự và chính trị.
“Cờ đỏ không ngã? Vậy cờ màu phấp phới thì làm thế nào?" Lâm Lung lại cố tình hỏi một vấn đề rất đáng đánh đòn.
“Ôi chao, vậy cũng phải xem cậu ta có bản lĩnh vơ vét cờ màu hay không! Một năm cũng chỉ có 30 ngày nghỉ còn có tinh lực đi giày vò người khác?" Chu Thuần ác ý nhấn mạnh hai chữ “tinh lực", lại cười nói: “Hơn nữa, em phải tin tưởng vào ánh mắt tìm đàn ông của mình chứ? Chọn đàn ông ấy mà, lần đầu nhìn chuẩn là tốt nhất, nếu chọn sai thì dù có cố gắng thế nào cũng là uổng công. Lui một vạn bước mà nói, nếu cậu ta uống nhầm thuốc làm loạn, em sẽ không có biện pháp với cậu ta?"
“Ừm, có lý." Lâm Lung đồng ý gật đầu một cái, lại kiêu ngạo nói: “Nếu anh ấy thực có can đảm làm loạn, cho dù em không có biện pháp cũng không để ngày trôi qua quá thoải mái."
“Đúng vậy! Mặc dù mới gặp mặt em, nhưng cũng nhìn ra được em không phải dạng người có tính tình mặc cho người khác nắn bóp, tốt!" Đội trưởng Chu tán dương phất tay: “Không kiểu cách, không phiền toái, cũng sẽ không bị khinh bỉ vô ích!"
“Anh nói xem, tại sao lại có người người khác không dám chọc, lại có người luôn bị khi dễ? Đó là bởi vì bản thân họ mềm yếu nên mới bị người bắt nạt! Con người thì phải kiên cường, cho dù bị ức hiếp cũng phải cắn răng đứng lên. Nên đánh trả thì đánh trả, nên buông tay liền buông tay." Nói xong câu cuối cùng, Chu Thuần rất cảm khái. Anh chính là dạng người cắn răng kiên quyết buông tay.
Nín một bụng uất ức, cũng chỉ có thể từ bỏ. Anh đường đường là một nam quân nhân, cũng không thể đi tìm bạn gái yếu đuối đánh trả chứ? Nam chưa cưới nữ chưa gả, lại bận rộn không thể dành thời gian chăm sóc quan tâm đến đối phương, bị cạy góc tường cũng xứng đáng, chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm!
Đội trưởng Chu nói từ định nghĩa tình yêu đến lựa chọn đàn ông, rồi lại phân tích tình người khiến người khác đồng tình. Cảnh sát giao thông, tài xế, bao gồm cả người nhà của bệnh nhân bên cạnh, bảo vệ rối rít bày tỏ anh ta “hiểu biết quá chính xác".
Anh chàng tài xế không nhịn được nói lớn: “Việc chọn đàn ông ấy mà, quả thật nói coi trọng thì đừng nói một năm sau ly hôn, nghe nói sau sau động đất cũng có không ít đôi ly hôn! Nghe nói còn có người gặp phải tình huống khẩn cấp bỗng nhiên nghĩ đến người khác, sau đó nói người kia mới là tình yêu đích thực của mình, xoay người liền vất bỏ vợ con. Lúc động đất tôi cũng nghĩ đến mối tình đầu, nhưng cũng không nói phải quay về đi tìm cô ấy! Đây chính là vấn đề nhân phẩm, hấp dẫn ai cũng gặp phải, nhưng nhân phẩm tốt mới có thể trung thành với hôn nhân!"
“Trên đời này, chính là cực phẩm tiện nam nhiều!" Lâm Lung đang lẩm bẩm thì đội trưởng Chu ở bên cạnh bật người dậy, đi nhanh đến chỗ người phụ nữ sinh non kia xem xét, sau đó bắt đầu lớn tiếng gọi y tá, bác sĩ, nói cô ta đã tỉnh.
Đúng là tỉnh, hơn nữa còn là rơi lệ đầy mặt tỉnh.
Bác sĩ xác nhận thân thể cô ta không sao, nhưng cảm xúc rất tệ. Nhưng dù cảm xúc rất kém, cô gái tốt bụng kia cũng dùng giọng nói nhỏ bé yếu ớt dịu dàng nói cho cảnh sát giao thông biết cô ta bị choáng váng, không liên quan gì đến tài xế, còn cảm tạ người tốt bụng, cũng bày tỏ muốn mượn điện thoại thông báo bạn tới chăm sóc mình, thuận tiện đóng tiền cho bệnh viện.
“Tiền thuốc là anh ta giúp cô đóng – Thượng tá Chu." Quân tẩu Lâm Lung mặc kệ cái gì mà “làm chuyện tốt không lưu danh"của giải phóng quân, trực tiếp lôi Chu Thuần ra. Nếu không phải vì cô không biết tên đầy đủ của anh ta, nói không chừng còn nói rõ hơn.
Sau đó Thượng tá chu da mặt dày cũng thản nhiên đón nhận lời cảm ơn, lại nói anh chàng cảnh sát giao thông giúp cô gái kia gọi bạn gái đến.
Thật ra thì, rất cả mọi người đều ngạc nhiên vì sao người đầu tiên mà cô ta thông báo lại là bạn bè mà không phải cha mj hoặc cha của đứa bé.
Tò mò cũng không dám hỏi, thậm chí không ai dám nói cho người phụ nữ này biết đứa bé mà cô mang thai ba tháng đã không còn. Bác sĩ cũng đợi bạn bè của cô ta tới rồi hỏi thăm, thông báo tình hình cụ thể.
Không ngờ, sau khi cô ta hỏi thăm biết được đáp án chính xác, kìm nén nước mắt nói: “Không còn cũng tốt."
Lại chờ thêm một lát, cô gái tự xưng là “Kim Ngọc" kia nói với Chu Thuần rằng những gì anh nói cô ta vẫn nghe, nghe được rất nhiều hơn nữa cảm xúc rất sâu, rất muốn thổ lộ hết tâm sự của mình, chẳng qua lúc đó không thể mở mắt.
Được rồi, nếu bệnh nhân đã muốn dốc bầu tâm sự, Lâm Lung và Chu Thuần không có việc gì làm làm người nghe, kiên nhẫn nghe quá khứ về tên đàn ông cặn bã và cô gái mềm yếu.
Kim Ngọc là có con rồi mới cưới, bởi vì cha mẹ trong nhà đều đã mất nên không được nhà trai coi trọng. Sau trận động đất, người đàn ông của mình tro tàn lại cháy với mối tình đầu, thậm chí ngày hôm nay cô ta đã tận mắt thấy hai người bị sóng hồng lật đổ. Người phụ nữ kia còn nói: Khóc như muốn chết thế làm gì? Lại không giành người đàn ông của cô. Tôi đã kết hôn, chỉ là từ nước Mỹ bay về thăm anh ấy mà thôi…
Một câu chuyện cũ bi kịch mà rối rắm, rối rắm đến mức Chu Thuần hoàn thành nhiệm vụ tiêu sái phất tay về đơn vị, còn Lâm Lung thì bất bình. Bình sinh cô hận nhất là tiện nam, vì vậy rất tích cực cho Kim Ngọc một vài chủ ý. Ví dụ như giới thiệu người bạn luật sư của mình, bệnh viện mẹ và bé,… Sau đó cô lại cảm khái, thật may bản thân không gặp phải người đàn ông như vậy, thật may phẩm hạnh của Long Tuyền hoàn toàn trải qua khảo nghiệm!
Chỉ là, lại nói, mối tình đầu của nhóc Tuyền là như nào? Chưa bao giờ thấy anh đề cập tới!
Cô gái cung Nhân Mã làm việc dù nhiều hay ít cũng có phần hấp tấp. Lâm Lung nhất thời tò mò, dứt khoát hỏi thẳng anh lính nhà mình. Lần này đến phiên Long Tuyền rối rắm, nói hay không đây?
Nghe nói những người đàn ông thành thực nói với bạn gái hiện tại mình có mối tình đầu đều là những người ngu, những chuyện này nhất định sẽ trở thành nút thắt tỏng các cuộc tranh cãi trong tương lai. Sau khi Long thiếu bị nói bóng nói gió hỏi thăm ba lượt, cuối cùng nói một câu cản lại cô nương Lâm Lung: “Nói mối tình đầu của em rồi lại hỏi anh. Hoặc là, em nói trước cho anh biết tại sao em lại cắt cúc áo của anh?"
“…" Lâm Lung cầm điện thoại im lặng môt lúc, sau đó sợ hãi than một tiếng: “Ôi, đêm đã khuya rồi, em muốn đi ngủ! Anh yêu, tạm biệt, ngủ ngon, đừng gọi lại cho em nhé!" Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.
Long thiếu đạt được mục đích cười bước thong thả về phòng ngủ. Chỗ anh cũng sắp đến giờ tắt đèn đi ngủ rồi. Rửa mặt xong, anh xoay người lên giường nghĩ tới việc Lâm Lung dứt khoát cắt điện thoại của mình, đột nhiên anh như có phát giác hỏi một câu: “Trác Nhất, chị nuôi cậu cắt cúc áo của tôi có liên quan đến mối tình đầu của cô ấy ư?"
Bạn học Tiểu Nhất nghe xong sợ ngây người. Lâm Lung kể rõ về mối tình đầu của mình cho ông xã tương lai?!
“Nói chuyện!" Cùng với tiếng còi tắt đèn, Long Tuyền thuận tay đóng cửa lại, sau đó thúc giục Trác Nhất nói cho anh nghe chuyện mà anh muốn biết.
Trác Nhất nghĩ nghĩ, vì lý do an toàn đành cười khan phủ nhận: “Chị ấy làm gì có mối tình đầu? Gái ế!"
“Tại sao không có? Chính là anh lính Tiểu Hồng kia! Đừng nói với tôi là cậu không biết, không thể nào!" Long Tuyền đã có dự liệu nói, bắt đầu mượn đoạn đối thoại giữa Viên Viện và Lâm Lung mà anh thấy để chụp vào Trác Nhất.
“Ơ, cái này chị ấy cũng nói cho anh biết?" Tiểu Nhất còn nửa tin nửa ngờ, nhưng câu nói đầu tiên đã tiết lộ quả nhiên cậu ta có biết.
“Nói nhảm, với năng lực khiến người khác nhận tội của tôi, ai có thể chịu đựng được?" Long thiếu trả lời như chém đinh chặt sắt, lại thúc giục Trác Nhất nói người đó là như thế nào.
“Cũng đúng, có gì mà anh không thể moi ra từ miệng người khác?" Trác Nhất nghĩ nghĩ, cho rằng anh đã biết toàn bộ, vì vậy nói qua quýt khuyên lơn đôi câu: “Ôi, tôi cảm thấy chị ấy là muốn đặt hai chiếc cúc áo ở cạnh nhau . Thiếu gia, anh cũng đừng nhỏ mọn, nói thật chiếc cúc áo thứ nhất mới là quan trọng nhất. Lâm Lung bỏ chiếc cúc áo của anh vào là đủ hiểu địa vị của anh trong lòng chị ấy là như nào rồi!"
“Nói chi tiết. Chiếc cúc áo đầu tiên là cái gì?" Long Tuyền lạnh nhạt hỏi.
“Anh… anh không biết!" Trác Nhất cả kinh, bật người từ trên giường: “Không phải anh nói chị ấy nói cho anh biết hết rồi sao?"
Long Tuyền tiếp tục lạnh nhạt bày tỏ mình nói chính: “Bằng năng lực khiến người khác nhận tội của anh, ai có thể chịu đựng được? Mà không nói là Lâm Lung không chịu đựng được." Sau đó anh lại gõ một chuỳ vào lòng bạn học Trác Nhất: “Dù sao cũng đã nói hết rồi, vậy thì đàng hoàng nói lại từ đầu đi! Tiết lô bí mật chính là tiết lộ bí mật, mặc kệ là tiết lộ một chút hay hai chút cũng không có gì khác nhau. Muốn tôi tìm Lâm Lung hỏi những chuyện còn lại ư?"
Quá gian trá rồi! đúng là không ai có thể chịu đựng được anh xui khiến nhận tội! Trác Nhất vừa nghe vậy đã muốn khóc, đáng tiếc cho dù có khóc cũng chạy không thoát khỏi bàn tay anh.
Hai người này, cậu ta chỉ có thể lựa chọn đắc tội một người, bám dính vào chân của một người khác. Nếu không hai mặt giáp công, chính là một chữ “thảm"!! Sau khi suy xét kỹ càng, vẫn cảm thấy sức mạnh của Long Tuyền có giá trị hơn, giảo hoạt hơn, số lần gặp mặt cũng nhiều hơn, không thể chọc cũng không thể tránh, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn được khoan hồng.
Không ngờ rằng, chờ đến khi cậu ta nói từ đầu đến cuối về mối tình đầu của Lâm Lung, đối phương đột nhiên nhảy thẳng từ trên giường xuống, sau đó hấp tấp mở máy vi tính ra, mở phần mềm vẽ chân dung, thuần thục nhanh chóng vẽ ra một cô bé 12, 13 tuổi. Tóc ngắn chỉnh tề, mắt to, mũi nhỏ khuôn mặt nhỏ, đeo một đôi mắt kính, bộ dáng rất sinh động.
Sau đó, Long Tuyền lấy một bức ảnh chụp nửa người đặt cạnh màn hình vi tính, chỉ vào hai bức ảnh hỏi: “Giống nhau không?"
“Cái gì giống hay không? Chính là một người!" Vừa dứt lời cậu ta đã phản ứng lại, chỉ vào Long Tuyền lắp bắp hỏi: “Anh… anh chính là TiểuHồng bài?! Nơi đó gọi là ‘Điền Sơn’ ư?! Không trùng hợp như vậy chứ?!"
“Thật là khéo. Cô ấy cũng là mối tình đầu của tôi." Long Tuyền thật muốn cười chính bản thân mình. Nhớ nhung nhiều năm như vậy, hoá ra người lại ở ngay bên cạnh mình. Rõ ràng lần trước ở Đằng Xung đã thấy cô đeo mắt kính, vậy mà không phản ứng kịp! Khó trách lần đầu gặp đã cảm thấy cô rất thân thiết, cảm thấy giống một người trong trí nhớ, rõ ràng chính là một người!
Trác Nhất rối rắm nói: “Cái này, Lâm Lung nói lúc đó chị ấy 14 tuổi, anh vẽ bức tranh này là dáng vẻ chị ấy lúc 12 tuổi sao?" Nhỏ như vậy, đại ca à, anh yêu thích trẻ con sao?
“Cô ấy có gương mặt trẻ con, hiện tại cũng đã 25 rồi, không phải giống như 18, 19 sao?" Long Tuyền mỉm cười ngọt ngào.
“Nhưng… nhưng chị ấy nói anh lính Tiểu Hồng bài đó cao 175cm, khẳng định không tới 1m8 mà?!" Trác Nhất đánh giá người bạn chân dài cùng phòng của mình, 175 và 185, không dễ nhầm lẫn mà?
“Tôi phát triển chậm, qua 18 tuổi còn phát triển một khoảng thời gian nữa." Long Tuyền giải đáp nghi vấn của Trác Nhất, sau đó liếc cậu ta một cái: “Cậu là hâm mộ hay ghen tị sinh hận? Sống chết cũng không chịu tin tưởng tôi và cô ấy có duyên như vậy đúng không?"
“Không phải, chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cho nên…" Trác Nhất ngại ngùng cười.
Long Tuyền cũng nhẹ thở dài, sau đó cười nói: “…Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ*. Tốt lắm, ngủ! Cảnh cáo cậu, chuyện này chỉ có tôi và cậu biết rõ, không thể truyền ra ngoài."
*Đây là những câu thơ trong bài “Thanh Ngọc Án" của tác giả Tân Khí Tật. Dịch nghĩa: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, Bỗng nhiên quay đầu lại, Người ở ngay đó, Ở nơi lửa đèn tàn.
“Vì sao à?!" Trác Nhất không hiểu: “Chuyện thú vị như vậy, chuyện lạ mà!"
“Chuyện lạ cũng kìm nén cho tôi, không được nói!" Long Tuyền tắt máy vi tính, hai tay vịn thanh sắt nhảy lên giường “lầu hai", sau đó lại giải thích một câu: “Dựa vào báo đáp ân tình không phải tư cách của một người quân tử. Tôi không muốn Lâm Lung biết, quan hệ giữa hai vợ chồng không thể bị danh hiệu ‘ân nhân cứu mạng’ hạn chế, tránh cho về sau cô ấy không chịu gây gổ với tôi vì những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt. Nhớ đấy, không được nói, một chữ cũng không thể nói! Nếu không giết chết cậu!"
Long Tuyền uy hiếp xong, nằm ở trên giường vẻ mặt đầy ước mơ nhìn trần nhà.
Đều nói trăm năm tu hành mới được cùng thuyền, ngàn năm tu hành mới ngủ cùng gối, duyện phận như thế nào mới có thể giống nhưu bọn họ, đi quanh quẩn một vòng lại một vòng, mấy lần cũng vô tình gặp nhau ở một nơi, cuối cùng còn thuận lợi tu thành chánh quả?! Vợ chồng như vậy, là Vương Mẫu cũng không phá vỡ được chứ?
Duyên đến là em… Để anh tìm kiếm bao năm…
Anh mỉm cười, âm thầm hứa nguyện trong lòng: hi vọng, hôn sự có thể thuận lợi; hi vọng, cuộc sống tương lai cũng thuận lợi! Ngủ đi, ngày mai lại là một ngày mới!
-Hoàn chính văn-
Tác giả :
Mặc Ngư Tử 1123