Duy Nhất Là Em
Chương 37: Thị phi
Translator: Nguyetmai
"Sênh Sênh." Mạc Băng đẩy đoạn ghi âm bản demo mà Liễu Nhứđăng lên Weibo cho cô, "Chuyện này là sao? Tại sao Trương Nại lại có bản demo bài hát mới của cô?"
"Sênh Sênh…" Mạc Băng nhấn vào bản demo bài hát được đăng trên trang weibo của Liễu Nhứ, quay sang hỏi Khương Cửu Sênh, "Có chuyện gì vậy? Sao Trương Nại lại có bản demo ca khúc mới của cô?"
Bài hát này là do Khương Cửu Sênh tự sáng tác, vẫn chưa được sử dụng chính thức, Mạc Băng cũng chỉ mới được nghe vài lần.
Nếu Trương Nại chỉ sang công ty khác thì không có gì to tát, The Nine có thểđứng trên đỉnh danh vọng của dòng nhạc rock cũng không phải nhờ một tay đàn guitar như gã ta. Chỉ là không ngờ, tên kia lại dám vong ân phụ nghĩa đến mức này, mang bài hát chủđề trong album của hát chính bán lại cho Tần thị.
Cũng đúng, nếu không có bài hát này lót đường, Tần thị sao lại ký hợp đồng với một tên vô danh tiểu tốt như gã ta chứ.
Nghe xong đoạn demo ngắn, Khương Cửu Sênh đóng weibo lại: "Khi em sáng tác bài hát này, gãđang ở gần em." Ban đầu cô vẫn có lòng muốn cất nhắc gã, không ngờ Trương Nại lại lén lút giữ lại đoạn nhạc demo. Cô phì cười, "Gã sao chép toàn bộ bài hát của em mà chẳng buồn sửa đổi gì, đúng là ngu xuẩn hết nói."
Chứ còn gì nữa.
Nhưng suy đi nghĩ lại, đây cũng không phải chuyện tồi, tuyệt tình lại càng tốt, cứ thế chấm dứt mọi tình nghĩa trước kia, sau này lại càng không phải niệm tình cũ.
Mạc Băng nghĩ ngợi rồi bảo: "Có lẽ Tần thị sẽ cho Liễu Nhứ phát hành single trước buổi lưu diễn của cô, nên bài hát bế mạc buổi diễn phải thay đổi rồi."
Họ vốn định hát bài hát chủđề của album này ngay tại buổi diễn sắp tới.
Khương Cửu Sênh không đáp, chỉ cầm điếu thuốc chứ không châm lửa.
Vũ Văn Xung Phong đi đến, cất chiếc bật lửa trên bàn vào túi mình: "Trước hết cứ dời thời gian phát hành album mới bản online lại, chờ mấy tháng sau sẽ phát hành cùng lúc với bản CD. Em cứ chuẩn bị lưu diễn cho tốt vào, bài hát chủđề trong album sẽ chọn một trong bảy bài hát đãđược chọn trước đây. Tôi sẽ bảo đội ngũ sáng tác của công ty sáng tác thêm một bài hát nữa, sau đó em cứ thế vào thu âm làđược."
"Không cần đâu." Cô thẳng thắn từ chối.
Vũ Văn Xung Phong khoanh tay, ung dung nhìn cô.
"Bài hát chủđề sẽ do tôi tự tay sáng tác." Khương Cửu Sênh chơi đùa cùng điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, thờơđáp, "Thật đúng lúc, tôi đang muốn thay đổi phong cách."
"Phong cách gì?" Vũ Văn Xung Phong tỏ vẻ hứng thú.
"Không phải mấy người kia bảo tôi chỉ biết hát nhạc rock thôi sao, bài hát chủđề lần này chuyển sang hát nhạc đồng quêđi." Cô lười nhác đáp.
Mạc Băng quả thật bị câu nói không nặng không nhẹ của cô làm kinh hãi: "Cô không đùa đấy chứ?"
Khương Cửu Sênh hỏi ngược lại: "Nhìn em giống nhưđang đùa lắm à?"
Giống quáđi chứ!
Một ca sĩ nhạc rock nổi tiếng, đột ngột chuyển sang hát nhạc đồng quê, chuyển phong cách nghiêng trời lệch đất như thế, đùa nhau à?
"Em nghiêm túc mà." Khương Cửu Sênh vẫn thản nhiên như không, "Bài hát chủđề kia cũng không hợp với Liễu Nhứ. Âm vực cô ta hẹp, chỉ hát được nhạc đồng quê thôi, dòng nhạc rock này lại còn có em, cô ta sẽ không tự khiến mình mất mặt đâu, nên sớm muộn gì cũng sẽ hát nhạc đồng quê, em sẽ giúp cô ta "hâm nóng" làng nhạc này trước."
Chờ Khương Cửu Sênh "hâm nóng" dòng nhạc đồng quê rồi, thì Liễu Nhứ còn làm được gì nữa?
Đúng là kế sách hay!
***
Khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm mấy chữ trên tấm bảng được treo trước cửa, nở nụ cười rồi tiến lên một bước, giơ tay định gõ cửa.
Trong phòng làm việc, giọng nói trầm ấm chậm rãi của Thời Cẩn truyền đến từ phía bên kia cánh cửa, như còn vang vọng bên tai người nghe.
"Số liệu đều rất lạc quan, cô không cần quá lo lắng."
Giọng nói khiến người ta yên tâm đến lạ.
Cô gái ngồi ở phía đối diện nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn bác sĩ Thời."
Anh cúi đầu, viết gìđó trên bệnh án, sau khi ký tên xong thì ngẩng đầu: "Không cần khách sáo, lịch tái khám là vào đầu tháng sau, không biết cô có tiện đi khám không?"
Cô gái cười đồng ý: "Tất nhiên là cóạ."
Cô ta vốn xinh xắn, khí chất lại cao sang thanh nhã, mặc một bộ vest nữ tinh xảo, có phong thái uyển chuyển của một nữ cường nhân giỏi giang.
Biết tiến biết lùi, đúng là một người phụ nữ quý phái.
Thời Cẩn cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bỏ bút trong tay xuống: "Y tá Tiêu, đưa côĐàm đi lấy thuốc."
Gần cửa có một chiếc bàn làm việc tạm thời, thỉnh thoảng Tiêu Dật sẽ làm việc ởđó. Anh ta đứng dậy, nhận đơn thuốc, người phụ nữ cũng đứng dậy theo, nhưng không rời đi ngay.
"Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn ngẩng đầu: "Có chuyện gì?"
Người phụ nữ vẫn rất chừng mực, cô ta đứng bên kia bàn làm việc, cách Thời Cẩn chừng hai mét, khéo léo mời: "Có thể cùng uống một tách cà phê không?"
"Cà phê sẽ kích thích hệ hô hấp và trung khu thần kinh, khiến tim đập nhanh, dẫn đến việc thiếu oxy." Anh vừa lễ phép lại chuyên nghiệp, nói với giọng không cảm xúc, "Là bác sĩđiều trị của cô, tôi khuyên cô không nên uống cà phê."
Một lời từ chối hoàn hảo!
Tiêu Dật quả thật rất bội phục bác sĩ Thời, từ chối nhưng vẫn giữ thể diện cho phái nữ.
Người phụ nữ cười nhạt: "Tôi hiểu rồi, thưa bác sĩ."
Tiêu Dật đưa người ra ngoài. Khi mở cửa, Khương Cửu Sênh ngước mắt đã nhìn thấy người phụ nữđứng bên cạnh Tiêu Dật.
Cô biết cô ta, là người điều hành chi nhánh của Công ty Dược phẩm Đàm thị tại Trung Quốc, tuy còn rất trẻ nhưng là một người phụ nữ giỏi giang, thường được xuất hiện trong các bản tin tài chính và kinh tế.
Cô chỉ lướt mắt nhìn cô ta trong một chốc rồi nghiêng người lùi sang một bên.
Tiêu Dật làm tư thế xin mời, để người phụ nữ kia ra ngoài trước, sau đó mới quay lại nói với Thời Cẩn: "Bác sĩ Thời, cô Khương đến rồi."
"Mời vào." Anh nói rất nhanh, giọng nói pha chút vui vẻ.
Khương Cửu Sênh khẽ gật đầu chào Tiêu Dật rồi đẩy cửa vào.
Khi cánh cửa được khép lại, người phụ nữ bên cạnh Tiêu Dật hỏi: "Côấy là bệnh nhân của bác sĩ Thời à?"
Tiêu Dật lắc đầu: "Côấy là bạn của anh ấy."
Cô ta chỉ cười mà không nói, lại nhìn cửa phòng thêm vài lần, ánh mắt như cóđiều suy nghĩ.
Tiêu Dật thầm nghĩ: Lại một "hoa si" muốn tán tỉnh bác sĩ Thời đây mà.
CôĐàm tên đầy đủ làĐàm Hoàn Hề, xuất thân quả thật rất danh giá. Tiêu Dật từng nghe về cô ta, cũng không phải do anh ta nhiều chuyện, chỉ là vì xuất thân của đối phương quá hiển hách, nếu như nền công nghiệp điều chế dược phẩm ở phía Nam chiếm 80% thị trường trong nước thì Công ty Dược phẩm Đàm thị phải chiếm đến 60% trong sốấy. Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc cũng là một trong rất nhiều đối tác được nhà họĐàm đầu tư, vì vậy, bác sĩ Tiêu - con gái rượu của viện trưởng nhìn thấy côĐàm thìánh mắt nhìn bác sĩ Thời cũng phải thu liễm mấy phần, ai bảo ngay cả viện trưởng cũng khúm núm với côĐàm như thế chứ.
Cũng đúng thôi, nếu lai lịch không đủ mạnh thì cũng khó có thể mời được bác sĩ Thời làm bác sĩđiều trị, đã thế còn mời được tận hai năm liền. Đáng tiếc, số phận côĐàm không tốt, có bệnh tim bẩm sinh.
Gần năm giờ, đã hết giờ khám bệnh của khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn tắt đèn báo phòng khám rồi rót cho Khương Cửu Sênh một ly nước ấm.
"Sênh Sênh, em ngồi đây đi."
Anh đứng dậy, đẩy ghế mình đến trước mặt cô, còn chiếc ghế cho bệnh nhân đến khám thì bị anh phun đầy thuốc sát trùng rồi đẩy ra đằng xa.
"Sênh Sênh." Mạc Băng đẩy đoạn ghi âm bản demo mà Liễu Nhứđăng lên Weibo cho cô, "Chuyện này là sao? Tại sao Trương Nại lại có bản demo bài hát mới của cô?"
"Sênh Sênh…" Mạc Băng nhấn vào bản demo bài hát được đăng trên trang weibo của Liễu Nhứ, quay sang hỏi Khương Cửu Sênh, "Có chuyện gì vậy? Sao Trương Nại lại có bản demo ca khúc mới của cô?"
Bài hát này là do Khương Cửu Sênh tự sáng tác, vẫn chưa được sử dụng chính thức, Mạc Băng cũng chỉ mới được nghe vài lần.
Nếu Trương Nại chỉ sang công ty khác thì không có gì to tát, The Nine có thểđứng trên đỉnh danh vọng của dòng nhạc rock cũng không phải nhờ một tay đàn guitar như gã ta. Chỉ là không ngờ, tên kia lại dám vong ân phụ nghĩa đến mức này, mang bài hát chủđề trong album của hát chính bán lại cho Tần thị.
Cũng đúng, nếu không có bài hát này lót đường, Tần thị sao lại ký hợp đồng với một tên vô danh tiểu tốt như gã ta chứ.
Nghe xong đoạn demo ngắn, Khương Cửu Sênh đóng weibo lại: "Khi em sáng tác bài hát này, gãđang ở gần em." Ban đầu cô vẫn có lòng muốn cất nhắc gã, không ngờ Trương Nại lại lén lút giữ lại đoạn nhạc demo. Cô phì cười, "Gã sao chép toàn bộ bài hát của em mà chẳng buồn sửa đổi gì, đúng là ngu xuẩn hết nói."
Chứ còn gì nữa.
Nhưng suy đi nghĩ lại, đây cũng không phải chuyện tồi, tuyệt tình lại càng tốt, cứ thế chấm dứt mọi tình nghĩa trước kia, sau này lại càng không phải niệm tình cũ.
Mạc Băng nghĩ ngợi rồi bảo: "Có lẽ Tần thị sẽ cho Liễu Nhứ phát hành single trước buổi lưu diễn của cô, nên bài hát bế mạc buổi diễn phải thay đổi rồi."
Họ vốn định hát bài hát chủđề của album này ngay tại buổi diễn sắp tới.
Khương Cửu Sênh không đáp, chỉ cầm điếu thuốc chứ không châm lửa.
Vũ Văn Xung Phong đi đến, cất chiếc bật lửa trên bàn vào túi mình: "Trước hết cứ dời thời gian phát hành album mới bản online lại, chờ mấy tháng sau sẽ phát hành cùng lúc với bản CD. Em cứ chuẩn bị lưu diễn cho tốt vào, bài hát chủđề trong album sẽ chọn một trong bảy bài hát đãđược chọn trước đây. Tôi sẽ bảo đội ngũ sáng tác của công ty sáng tác thêm một bài hát nữa, sau đó em cứ thế vào thu âm làđược."
"Không cần đâu." Cô thẳng thắn từ chối.
Vũ Văn Xung Phong khoanh tay, ung dung nhìn cô.
"Bài hát chủđề sẽ do tôi tự tay sáng tác." Khương Cửu Sênh chơi đùa cùng điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, thờơđáp, "Thật đúng lúc, tôi đang muốn thay đổi phong cách."
"Phong cách gì?" Vũ Văn Xung Phong tỏ vẻ hứng thú.
"Không phải mấy người kia bảo tôi chỉ biết hát nhạc rock thôi sao, bài hát chủđề lần này chuyển sang hát nhạc đồng quêđi." Cô lười nhác đáp.
Mạc Băng quả thật bị câu nói không nặng không nhẹ của cô làm kinh hãi: "Cô không đùa đấy chứ?"
Khương Cửu Sênh hỏi ngược lại: "Nhìn em giống nhưđang đùa lắm à?"
Giống quáđi chứ!
Một ca sĩ nhạc rock nổi tiếng, đột ngột chuyển sang hát nhạc đồng quê, chuyển phong cách nghiêng trời lệch đất như thế, đùa nhau à?
"Em nghiêm túc mà." Khương Cửu Sênh vẫn thản nhiên như không, "Bài hát chủđề kia cũng không hợp với Liễu Nhứ. Âm vực cô ta hẹp, chỉ hát được nhạc đồng quê thôi, dòng nhạc rock này lại còn có em, cô ta sẽ không tự khiến mình mất mặt đâu, nên sớm muộn gì cũng sẽ hát nhạc đồng quê, em sẽ giúp cô ta "hâm nóng" làng nhạc này trước."
Chờ Khương Cửu Sênh "hâm nóng" dòng nhạc đồng quê rồi, thì Liễu Nhứ còn làm được gì nữa?
Đúng là kế sách hay!
***
Khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm mấy chữ trên tấm bảng được treo trước cửa, nở nụ cười rồi tiến lên một bước, giơ tay định gõ cửa.
Trong phòng làm việc, giọng nói trầm ấm chậm rãi của Thời Cẩn truyền đến từ phía bên kia cánh cửa, như còn vang vọng bên tai người nghe.
"Số liệu đều rất lạc quan, cô không cần quá lo lắng."
Giọng nói khiến người ta yên tâm đến lạ.
Cô gái ngồi ở phía đối diện nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn bác sĩ Thời."
Anh cúi đầu, viết gìđó trên bệnh án, sau khi ký tên xong thì ngẩng đầu: "Không cần khách sáo, lịch tái khám là vào đầu tháng sau, không biết cô có tiện đi khám không?"
Cô gái cười đồng ý: "Tất nhiên là cóạ."
Cô ta vốn xinh xắn, khí chất lại cao sang thanh nhã, mặc một bộ vest nữ tinh xảo, có phong thái uyển chuyển của một nữ cường nhân giỏi giang.
Biết tiến biết lùi, đúng là một người phụ nữ quý phái.
Thời Cẩn cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bỏ bút trong tay xuống: "Y tá Tiêu, đưa côĐàm đi lấy thuốc."
Gần cửa có một chiếc bàn làm việc tạm thời, thỉnh thoảng Tiêu Dật sẽ làm việc ởđó. Anh ta đứng dậy, nhận đơn thuốc, người phụ nữ cũng đứng dậy theo, nhưng không rời đi ngay.
"Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn ngẩng đầu: "Có chuyện gì?"
Người phụ nữ vẫn rất chừng mực, cô ta đứng bên kia bàn làm việc, cách Thời Cẩn chừng hai mét, khéo léo mời: "Có thể cùng uống một tách cà phê không?"
"Cà phê sẽ kích thích hệ hô hấp và trung khu thần kinh, khiến tim đập nhanh, dẫn đến việc thiếu oxy." Anh vừa lễ phép lại chuyên nghiệp, nói với giọng không cảm xúc, "Là bác sĩđiều trị của cô, tôi khuyên cô không nên uống cà phê."
Một lời từ chối hoàn hảo!
Tiêu Dật quả thật rất bội phục bác sĩ Thời, từ chối nhưng vẫn giữ thể diện cho phái nữ.
Người phụ nữ cười nhạt: "Tôi hiểu rồi, thưa bác sĩ."
Tiêu Dật đưa người ra ngoài. Khi mở cửa, Khương Cửu Sênh ngước mắt đã nhìn thấy người phụ nữđứng bên cạnh Tiêu Dật.
Cô biết cô ta, là người điều hành chi nhánh của Công ty Dược phẩm Đàm thị tại Trung Quốc, tuy còn rất trẻ nhưng là một người phụ nữ giỏi giang, thường được xuất hiện trong các bản tin tài chính và kinh tế.
Cô chỉ lướt mắt nhìn cô ta trong một chốc rồi nghiêng người lùi sang một bên.
Tiêu Dật làm tư thế xin mời, để người phụ nữ kia ra ngoài trước, sau đó mới quay lại nói với Thời Cẩn: "Bác sĩ Thời, cô Khương đến rồi."
"Mời vào." Anh nói rất nhanh, giọng nói pha chút vui vẻ.
Khương Cửu Sênh khẽ gật đầu chào Tiêu Dật rồi đẩy cửa vào.
Khi cánh cửa được khép lại, người phụ nữ bên cạnh Tiêu Dật hỏi: "Côấy là bệnh nhân của bác sĩ Thời à?"
Tiêu Dật lắc đầu: "Côấy là bạn của anh ấy."
Cô ta chỉ cười mà không nói, lại nhìn cửa phòng thêm vài lần, ánh mắt như cóđiều suy nghĩ.
Tiêu Dật thầm nghĩ: Lại một "hoa si" muốn tán tỉnh bác sĩ Thời đây mà.
CôĐàm tên đầy đủ làĐàm Hoàn Hề, xuất thân quả thật rất danh giá. Tiêu Dật từng nghe về cô ta, cũng không phải do anh ta nhiều chuyện, chỉ là vì xuất thân của đối phương quá hiển hách, nếu như nền công nghiệp điều chế dược phẩm ở phía Nam chiếm 80% thị trường trong nước thì Công ty Dược phẩm Đàm thị phải chiếm đến 60% trong sốấy. Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc cũng là một trong rất nhiều đối tác được nhà họĐàm đầu tư, vì vậy, bác sĩ Tiêu - con gái rượu của viện trưởng nhìn thấy côĐàm thìánh mắt nhìn bác sĩ Thời cũng phải thu liễm mấy phần, ai bảo ngay cả viện trưởng cũng khúm núm với côĐàm như thế chứ.
Cũng đúng thôi, nếu lai lịch không đủ mạnh thì cũng khó có thể mời được bác sĩ Thời làm bác sĩđiều trị, đã thế còn mời được tận hai năm liền. Đáng tiếc, số phận côĐàm không tốt, có bệnh tim bẩm sinh.
Gần năm giờ, đã hết giờ khám bệnh của khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn tắt đèn báo phòng khám rồi rót cho Khương Cửu Sênh một ly nước ấm.
"Sênh Sênh, em ngồi đây đi."
Anh đứng dậy, đẩy ghế mình đến trước mặt cô, còn chiếc ghế cho bệnh nhân đến khám thì bị anh phun đầy thuốc sát trùng rồi đẩy ra đằng xa.
Tác giả :
Cố Nam Tây