Duy Ngã Độc Tôn
Chương 49: Ca ca dạy ngươi đắp người tuyết
Biến hóa? Tần Lập nao nao. Dứt khoát không thèm nghĩ tới sau khi mình tu luyện Duy Ngã Độc Tôn công suốt sáu tháng đã phát sinh biến hóa gì. Nam tử hán đại trượng phu, nếu chết cũng phải ngẩng cao đầu, vạn vạn năm không chết, cũng không có gì đáng sợ! Cho nên nghe Thượng Quan Thi Vũ nói như thế, không nhịn được chuyển hứng thú lên người vị hôn thê của mình.
Kỳ thật Tần Lập đã sớm cảm giác được Thượng Quan Thi Vũ có chút biến hóa. Lúc có nàng ở bên cạnh, tốc độ tu luyện của hắn phải nhanh hơn hai ba lần bình thường. Mà mỗi khi tới lúc đó Tần Lập đều cảm giác được, Thượng Quan Thi Vũ dường như luôn luôn cố gắng chịu đựng gì đó. Giống như cả người đang ngứa ngáy, nhưng vẫn cứ kiên trì, không chịu rời khỏi bên cạnh hắn.
Hơn nữa theo Tần Lập thấy, so với lúc hai người gặp nhau lần đầu, Thượng Quan Thi Vũ đã cởi mở hơn, thậm chí còn có thể nói vài câu đùa giỡn với hắn. Số lần tự mình sang đây cũng tăng lên hơn trước kia, ban đầu là năm sáu ngày sang một lần, hiện giờ là hai ba ngày sang một lần, có đôi khi, thậm chí mỗi ngày đều ở đây.
Cư dân ở gần nơi này đều biết, hàng xóm mới dọn tới không lâu này kỳ thật là một đại nhân vật. Còn có không ít người suy đoán, Tần Hàn Nguyệt là một cái phòng ngoài do đại nhân vật nào đó bao dưỡng, còn Tần Lập lại là con riêng của đại nhân vật kia.
Không thể không nói, lòng hiếu kỳ rình coi bí mật của người khác, là thiên tính của nhân loại! Dù là những dân nghèo ở thành Bắc này, hay chính bản thân Tần Lập có lối suy nghĩ của người trưởng thành, đều không tránh khỏi lòng bát quái nóng bỏng.
- Có biến hóa gì, nói nghe thử xem!
Tần Lập cười híp mắt nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nhưng lập tức dáng cười liền cứng lại trên mặt hắn, miệng há thật to, hai mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, kinh hô:
- Làm...làm sao có thể? Đây là chuyện gì thế này?
Thượng Quan Thi Vũ vén khăn che mặt lên, vẫn xinh đẹp như trước đây. Mi mắt như tranh vẽ, sóng mắt lưu chuyển, một khuôn mặt tinh xảo làm cho người ta không kéo lên bất cứ ý khinh nhờn nào!
Chỉ là làn da kia vốn có một màu lam nhàn nhạt, càng trở nên nhạt hơn! Tuy rằng còn có thể liếc mắt nhìn ra màu sắc trên mặt Thượng Quan Thi Vũ vẫn là màu lam, nhưng so với lúc lần đầu tiên Tần Lập gặp nàng, đã phai nhạt đi mấy lần!
Thượng Quan Thi Vũ trước kia, nếu như không mang theo khăn che mặt đi trên đường phố thành Hoàng Sa, tuyệt đối có thể dọa chạy rất nhiều người đi đường. Con người ta trời sinh đã có tâm lý sợ hãi đối với những chuyện không biết. Nhưng Thượng Quan Thi Vũ hiện tại, ấn tượng đầu tiên với người khác, đó là một giai nhân tuyệt sắc! Nếu như sắc trời hơi tối một chút, thậm chí không nhìn ra được làn da màu lam của nàng!
Đôi mắt trong sáng của Thượng Quan Thi Vũ dừng ở trên người Tần Lập, sau đó tháo găng tay của mình xuống. Đó là một đôi tay tinh xảo thon dài nhỏ bé, cũng là một màu lam nhạt, cũng xinh xắn không gì sánh được!
- Cái này, cũng là công lao của ngươi!
Thượng Quan Thi Vũ vừa cười vừa nói một cách bâng quơ. Không ai biết, phía sau vẻ tươi cười của nàng, ẩn giấu bao nhiêu chua xót!
Lần đầu tiên phát hiện màu lam trên tay mình dường như giảm đi một chút ít, Thượng Quan Thi Vũ thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc là gặp ảo giác! Nàng đặc biệt cho người lắp đặt một chiếc gương lớn trong phòng mình, trước kia, cấm kỵ lớn nhất trong phòng Thượng Quan Thi Vũ, chính là gương soi!
Không để ý tới thị nữ nghi hoặc, Thượng Quan Thi Vũ lập tức gấp rút tự cởi sạch mình trần như nhộng, đứng ở trước tấm gương quan sát nhiều lần. Nàng còn nhớ rất rõ vẻ mặt của mình khi đó, lệ rơi đầy mặt!
Thiếu nữ thon thả xinh đẹp trong mặt gương kia, nhìn qua hết sức xa lạ, có trời mới biết nàng đã bao lâu rồi không nhìn vào gương. Trước kia tắm rửa trang điểm đều là chuyện của thị nữ, thẳng đến khi xảy ra chuyện này, Thượng Quan Thi Vũ liền thay đổi. Nàng không để cho thị nữ trang điểm mặc quần áo cho mình nữa, mà hoàn toàn do tự nàng làm việc.
Dần dần Thượng Quan gia truyền ra một cách giải thích: Thượng Quan Thi Vũ có người trong lòng, đã biết giữ dung mạo mình cho riêng người khác!
Nguyên nhân chân chính chỉ có mỗi mình Thượng Quan Thi Vũ mới rõ ràng. Mỗi lần chia tay với Tần Lập, vừa về đến nhà nàng sẽ kiểm tra tỉ mỉ mỗi tấc làn da trên thân thể mình, nàng biết, quái bệnh của mình thật sự đang chuyển biến tốt đẹp!
Tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng Thượng Quan Thi Vũ lại tin tưởng, một mực ở bên cạnh người này, sớm muộn có một ngày bản thân nàng sẽ biến thành một nữ nhân bình thường!
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại!
Tâm tình đối với Tần Lập, tự nhiên cũng từ chỗ lạnh nhạt lúc ban đầu biến thành cảm kích, hiện tại...còn có một chút tình cảm ở bên trong. Sau khi Thượng Quan Thi Vũ nói cho Tần Lập nguyên nhân biến hóa này, Tần Lập im lặng thật lâu, trong lòng lại như sóng to gió lớn, lẽ nào đây thật là ý trời?
Hai người cùng một số phận bất công, vừa mới gặp nhau, liền sinh ra biến hóa lớn như vậy! Tần Lập thậm chí không biết phải dùng lời nào để hình dung cảm giác của mình hiện tại. Tóm lại, nhất định là phải mừng rỡ!
- Chúc mừng nàng!
Một lúc lâu, Tần Lập mới nói ra được một câu như vậy.
- Ngươi là người đầu tiên biết chuyện này đấy!
Thượng Quan Thi Vũ ma xui quỷ khiến nói một câu như vậy, lập tức hai má nổi lên rặng mây đỏ, cúi đầu e thẹn. Mỹ nhân thẹn thùng, càng duyên dáng đến tột đỉnh!
Tần Lập nhìn đến ngơ ngác, trong lòng hô to không chịu nổi mà. Tuổi mới như thế, đặt ở thế giới của hắn chẳng qua là một tiểu cô nương vừa lên trung học mà thôi, nhưng có thể phô bày ra vẻ phong tình vạn chủng, nếu như lớn lên một chút sẽ còn tới mức nào nữa chứ? Rõ ràng là một cái vưu vật tuyệt thế!
Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập nhìn tới hoảng hốt, lại không biết vì sao, không nhẫn tâm trách cứ hắn là một kẻ háo sắc...
- Ồ, tuyết thật lớn quá!
Tiếng kinh hô của Tần Tuyết bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài, đánh vỡ bầu không khí ái muội vi diệu giữa hai người.
- Tuyết rơi?
Tần Lập đứng lên đi tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, một cổ không khí lạnh lẽo dũng mãnh tràn vào trong. Đồng thời, vài đóa hoa tuyết như những mảnh bông vải bay lượn vào trong phòng.
Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ tràn đầy mừng rỡ, nói:
- Trời ạ, thành Hoàng Sa đã mấy chục năm không có tuyết rơi lớn như vậy rồi! Thật đẹp quá!
Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ đã đeo lại chiếc khăn che mặt của mình. Có thể chỉ là thói quen vô ý thức, có thể chỉ ở trước mặt thiếu niên này, chính nàng mới không phòng bị mở rộng tấm lòng với hắn. Dù sao, Thượng Quan Thi Vũ không muốn để cho người khác thấy được khuôn mặt của mình.
Tần Tuyết đứng ở trong sân, chỉ mới chốc lát trên đầu đã đọng một tầng tuyết, hoan hô nhảy nhót như một đứa trẻ.
Tần Lập thấy được ở trong mắt Thượng Quan Thi Vũ có một tia khát vọng, thấp giọng cười hỏi:
- Có muốn đi ra ngoài chơi hay không?
Thượng Quan Thi Vũ do dự một chút, Tần Lập nói tiếp:
- Ta nói là đi ra ngoài chơi, là mang nàng ra ngoài thành xem tuyết rơi!
- A?
Thượng Quan Thi Vũ ngẩn ra, lập tức nói:
- Các thị vệ này thì làm sao đây? Bọn họ sẽ đi theo.
Tần Lập mỉm cười:
- Không sao cả, ta có thể cắt đuôi bọn họ!
Dáng cười của Tần Lập lúc này, giống như là ác ma dụ dỗ người ta sa đọa địa ngục, bao phủ tâm linh đơn thuần như một tờ giấy trắng của Thượng Quan Thi Vũ. Chuyện phản nghịch, từ nhỏ đến lớn Thượng Quan Thi Vũ chưa bao giờ làm qua! Nhưng cái này không có nghĩa là nàng sẽ chưa từng nghĩ muốn thử một lần.
- Cái này có được không?
Nàng nghiêng đầu, trong đôi mắt lóng lánh, rõ ràng mang theo ao ước mãnh liệt.
- Không có chuyện gì cả!
Tần Lập tiếp tục dụ hoặc:
- Ta có thể mang nàng đứng trên ngọn cây, nhìn xuống toàn thành!
- Thật sao?
- Thật sự!
- Được...Lúc nào chúng ta đi?
Tần Lập nhìn tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, cười nói:
- Bây giờ!
- Vậy chúng ta đi nhanh thôi!
Biểu tình của Thượng Quan Thi Vũ lúc này, giống như một đứa bé không chờ đợi kịp, nào còn một chút lạnh lùng trước kia?
Tần Lập gọi Tần Tuyết tới, nói cho nàng, nếu như thị vệ Thượng Quan gia hỏi tới, thì nói hắn dẫn tiểu thư đi chơi, trời vừa chạng vạng nhất định sẽ dẫn nàng về.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Tuyết chỉ có thể đành chịu đáp ứng. Không còn cách nào, dù là nàng không đồng ý, Tần Lập cũng có biện pháp không coi các thị vệ Thượng Quan gia vào đâu, mang theo Thượng Quan Thi Vũ biến mất thần không biết quỷ không hay.
Tuyết trên mặt đất đã ngập quá bàn tay, còn đang không ngừng rơi xuống. Hiển nhiên trong loại khí trời này, khả năng xảy ra chuyện bất trắc là rất nhỏ.
Các thị vệ Thượng Quan gia ở nơi này căn bản không tưởng tượng nổi, tiểu thư luôn luôn là một đứa trẻ ngoan, lại làm ra loại chuyện phản nghịch như thế.
Tần Lập đứng ở trong viện, vận chuyển Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể, một tầng lồng khí nhàn nhạt màu tím gần như trong suốt, cản những bông tuyết nhiều như lông ngỗng ở bên ngoài. Tần Lập đột nhiên hỏi Thượng Quan Thi Vũ:
- Nàng có biết chiến kỹ hay không?
Thượng Quan Thi Vũ sững sờ, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Chỉ có thực lực Huyền cấp bậc một, ta không có hứng thú với đánh đánh giết giết gì, cũng không tu luyện nhiều...
Mặt Tần Lập co giật vài cái, nhìn bầu trời không nói gì. Được rồi, thiên tài ở trên đời này kỳ thật có rất nhiều, nhìn vị hôn thê của ta đây, không cần tu luyện gì cả, liền đạt tới Huyền cấp bậc một rồi. Cái này mà để cho đám võ giả liều mạng tu luyện suốt cả ngày đêm nghe được, làm sao chịu đựng nổi chứ!
Tần Lập kéo cánh tay Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng nói:
- Đi!
Thân thể hai người chợt rời khỏi mặt đất, võ giả Huyền cấp, vốn là không đạt tới loại cảnh giới có thể bước đi trong hư không. Nhưng khinh công của Tần Lập sau khi biến thành chiến kỹ, lại trở thành một loại chiến kỹ phi hành hiếm có trên đời này! Một quyển chiến kỹ phi hành, ở bên trong phòng bán đấu giá, có dùng mười bản chiến kỹ cao cấp cũng không đổi được! Gia tộc có được thứ này, càng coi nó thành bí mật chỉ truyền cho chi trưởng!
Bay lượn, gần như là một chuyện mà nhân loại tha thiết ước mơ, Thượng Quan Thi Vũ có cảm giác như mình là một con chim, đang phóng nhanh xuyên qua tuyết lớn! Loại cảm giác này, làm cho người ta say lòng!
Tuyết lớn che chắn tầm nhìn của mọi người, cách xa vài thước đều không còn nhìn rõ lắm. Cho nên lúc Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ lướt qua tường thành cao cao đi ra bên ngoài, căn bản không có bất cứ ai biết được.
Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ phóng nhanh như tên bắn, đi tới trước một mảnh rừng rậm. Lúc này tuyết rơi từ trên trời xuống cũng dần dần nhỏ lại, sau một lúc thì hoàn toàn ngừng hẳn!
Giữa trời đất, chỉ còn phủ một lớp áo trắng bạc!
- Có từng đắp người tuyết chưa?
Tần Lập thả cánh tay Thượng Quan Thi Vũ ra, híp mắt cười hỏi.
- Chưa...
- Đứa nhỏ đáng thương, lại đây, ca ca dạy ngươi đắp người tuyết!
Kỳ thật Tần Lập đã sớm cảm giác được Thượng Quan Thi Vũ có chút biến hóa. Lúc có nàng ở bên cạnh, tốc độ tu luyện của hắn phải nhanh hơn hai ba lần bình thường. Mà mỗi khi tới lúc đó Tần Lập đều cảm giác được, Thượng Quan Thi Vũ dường như luôn luôn cố gắng chịu đựng gì đó. Giống như cả người đang ngứa ngáy, nhưng vẫn cứ kiên trì, không chịu rời khỏi bên cạnh hắn.
Hơn nữa theo Tần Lập thấy, so với lúc hai người gặp nhau lần đầu, Thượng Quan Thi Vũ đã cởi mở hơn, thậm chí còn có thể nói vài câu đùa giỡn với hắn. Số lần tự mình sang đây cũng tăng lên hơn trước kia, ban đầu là năm sáu ngày sang một lần, hiện giờ là hai ba ngày sang một lần, có đôi khi, thậm chí mỗi ngày đều ở đây.
Cư dân ở gần nơi này đều biết, hàng xóm mới dọn tới không lâu này kỳ thật là một đại nhân vật. Còn có không ít người suy đoán, Tần Hàn Nguyệt là một cái phòng ngoài do đại nhân vật nào đó bao dưỡng, còn Tần Lập lại là con riêng của đại nhân vật kia.
Không thể không nói, lòng hiếu kỳ rình coi bí mật của người khác, là thiên tính của nhân loại! Dù là những dân nghèo ở thành Bắc này, hay chính bản thân Tần Lập có lối suy nghĩ của người trưởng thành, đều không tránh khỏi lòng bát quái nóng bỏng.
- Có biến hóa gì, nói nghe thử xem!
Tần Lập cười híp mắt nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nhưng lập tức dáng cười liền cứng lại trên mặt hắn, miệng há thật to, hai mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, kinh hô:
- Làm...làm sao có thể? Đây là chuyện gì thế này?
Thượng Quan Thi Vũ vén khăn che mặt lên, vẫn xinh đẹp như trước đây. Mi mắt như tranh vẽ, sóng mắt lưu chuyển, một khuôn mặt tinh xảo làm cho người ta không kéo lên bất cứ ý khinh nhờn nào!
Chỉ là làn da kia vốn có một màu lam nhàn nhạt, càng trở nên nhạt hơn! Tuy rằng còn có thể liếc mắt nhìn ra màu sắc trên mặt Thượng Quan Thi Vũ vẫn là màu lam, nhưng so với lúc lần đầu tiên Tần Lập gặp nàng, đã phai nhạt đi mấy lần!
Thượng Quan Thi Vũ trước kia, nếu như không mang theo khăn che mặt đi trên đường phố thành Hoàng Sa, tuyệt đối có thể dọa chạy rất nhiều người đi đường. Con người ta trời sinh đã có tâm lý sợ hãi đối với những chuyện không biết. Nhưng Thượng Quan Thi Vũ hiện tại, ấn tượng đầu tiên với người khác, đó là một giai nhân tuyệt sắc! Nếu như sắc trời hơi tối một chút, thậm chí không nhìn ra được làn da màu lam của nàng!
Đôi mắt trong sáng của Thượng Quan Thi Vũ dừng ở trên người Tần Lập, sau đó tháo găng tay của mình xuống. Đó là một đôi tay tinh xảo thon dài nhỏ bé, cũng là một màu lam nhạt, cũng xinh xắn không gì sánh được!
- Cái này, cũng là công lao của ngươi!
Thượng Quan Thi Vũ vừa cười vừa nói một cách bâng quơ. Không ai biết, phía sau vẻ tươi cười của nàng, ẩn giấu bao nhiêu chua xót!
Lần đầu tiên phát hiện màu lam trên tay mình dường như giảm đi một chút ít, Thượng Quan Thi Vũ thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc là gặp ảo giác! Nàng đặc biệt cho người lắp đặt một chiếc gương lớn trong phòng mình, trước kia, cấm kỵ lớn nhất trong phòng Thượng Quan Thi Vũ, chính là gương soi!
Không để ý tới thị nữ nghi hoặc, Thượng Quan Thi Vũ lập tức gấp rút tự cởi sạch mình trần như nhộng, đứng ở trước tấm gương quan sát nhiều lần. Nàng còn nhớ rất rõ vẻ mặt của mình khi đó, lệ rơi đầy mặt!
Thiếu nữ thon thả xinh đẹp trong mặt gương kia, nhìn qua hết sức xa lạ, có trời mới biết nàng đã bao lâu rồi không nhìn vào gương. Trước kia tắm rửa trang điểm đều là chuyện của thị nữ, thẳng đến khi xảy ra chuyện này, Thượng Quan Thi Vũ liền thay đổi. Nàng không để cho thị nữ trang điểm mặc quần áo cho mình nữa, mà hoàn toàn do tự nàng làm việc.
Dần dần Thượng Quan gia truyền ra một cách giải thích: Thượng Quan Thi Vũ có người trong lòng, đã biết giữ dung mạo mình cho riêng người khác!
Nguyên nhân chân chính chỉ có mỗi mình Thượng Quan Thi Vũ mới rõ ràng. Mỗi lần chia tay với Tần Lập, vừa về đến nhà nàng sẽ kiểm tra tỉ mỉ mỗi tấc làn da trên thân thể mình, nàng biết, quái bệnh của mình thật sự đang chuyển biến tốt đẹp!
Tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng Thượng Quan Thi Vũ lại tin tưởng, một mực ở bên cạnh người này, sớm muộn có một ngày bản thân nàng sẽ biến thành một nữ nhân bình thường!
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại!
Tâm tình đối với Tần Lập, tự nhiên cũng từ chỗ lạnh nhạt lúc ban đầu biến thành cảm kích, hiện tại...còn có một chút tình cảm ở bên trong. Sau khi Thượng Quan Thi Vũ nói cho Tần Lập nguyên nhân biến hóa này, Tần Lập im lặng thật lâu, trong lòng lại như sóng to gió lớn, lẽ nào đây thật là ý trời?
Hai người cùng một số phận bất công, vừa mới gặp nhau, liền sinh ra biến hóa lớn như vậy! Tần Lập thậm chí không biết phải dùng lời nào để hình dung cảm giác của mình hiện tại. Tóm lại, nhất định là phải mừng rỡ!
- Chúc mừng nàng!
Một lúc lâu, Tần Lập mới nói ra được một câu như vậy.
- Ngươi là người đầu tiên biết chuyện này đấy!
Thượng Quan Thi Vũ ma xui quỷ khiến nói một câu như vậy, lập tức hai má nổi lên rặng mây đỏ, cúi đầu e thẹn. Mỹ nhân thẹn thùng, càng duyên dáng đến tột đỉnh!
Tần Lập nhìn đến ngơ ngác, trong lòng hô to không chịu nổi mà. Tuổi mới như thế, đặt ở thế giới của hắn chẳng qua là một tiểu cô nương vừa lên trung học mà thôi, nhưng có thể phô bày ra vẻ phong tình vạn chủng, nếu như lớn lên một chút sẽ còn tới mức nào nữa chứ? Rõ ràng là một cái vưu vật tuyệt thế!
Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập nhìn tới hoảng hốt, lại không biết vì sao, không nhẫn tâm trách cứ hắn là một kẻ háo sắc...
- Ồ, tuyết thật lớn quá!
Tiếng kinh hô của Tần Tuyết bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài, đánh vỡ bầu không khí ái muội vi diệu giữa hai người.
- Tuyết rơi?
Tần Lập đứng lên đi tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, một cổ không khí lạnh lẽo dũng mãnh tràn vào trong. Đồng thời, vài đóa hoa tuyết như những mảnh bông vải bay lượn vào trong phòng.
Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ tràn đầy mừng rỡ, nói:
- Trời ạ, thành Hoàng Sa đã mấy chục năm không có tuyết rơi lớn như vậy rồi! Thật đẹp quá!
Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ đã đeo lại chiếc khăn che mặt của mình. Có thể chỉ là thói quen vô ý thức, có thể chỉ ở trước mặt thiếu niên này, chính nàng mới không phòng bị mở rộng tấm lòng với hắn. Dù sao, Thượng Quan Thi Vũ không muốn để cho người khác thấy được khuôn mặt của mình.
Tần Tuyết đứng ở trong sân, chỉ mới chốc lát trên đầu đã đọng một tầng tuyết, hoan hô nhảy nhót như một đứa trẻ.
Tần Lập thấy được ở trong mắt Thượng Quan Thi Vũ có một tia khát vọng, thấp giọng cười hỏi:
- Có muốn đi ra ngoài chơi hay không?
Thượng Quan Thi Vũ do dự một chút, Tần Lập nói tiếp:
- Ta nói là đi ra ngoài chơi, là mang nàng ra ngoài thành xem tuyết rơi!
- A?
Thượng Quan Thi Vũ ngẩn ra, lập tức nói:
- Các thị vệ này thì làm sao đây? Bọn họ sẽ đi theo.
Tần Lập mỉm cười:
- Không sao cả, ta có thể cắt đuôi bọn họ!
Dáng cười của Tần Lập lúc này, giống như là ác ma dụ dỗ người ta sa đọa địa ngục, bao phủ tâm linh đơn thuần như một tờ giấy trắng của Thượng Quan Thi Vũ. Chuyện phản nghịch, từ nhỏ đến lớn Thượng Quan Thi Vũ chưa bao giờ làm qua! Nhưng cái này không có nghĩa là nàng sẽ chưa từng nghĩ muốn thử một lần.
- Cái này có được không?
Nàng nghiêng đầu, trong đôi mắt lóng lánh, rõ ràng mang theo ao ước mãnh liệt.
- Không có chuyện gì cả!
Tần Lập tiếp tục dụ hoặc:
- Ta có thể mang nàng đứng trên ngọn cây, nhìn xuống toàn thành!
- Thật sao?
- Thật sự!
- Được...Lúc nào chúng ta đi?
Tần Lập nhìn tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, cười nói:
- Bây giờ!
- Vậy chúng ta đi nhanh thôi!
Biểu tình của Thượng Quan Thi Vũ lúc này, giống như một đứa bé không chờ đợi kịp, nào còn một chút lạnh lùng trước kia?
Tần Lập gọi Tần Tuyết tới, nói cho nàng, nếu như thị vệ Thượng Quan gia hỏi tới, thì nói hắn dẫn tiểu thư đi chơi, trời vừa chạng vạng nhất định sẽ dẫn nàng về.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Tuyết chỉ có thể đành chịu đáp ứng. Không còn cách nào, dù là nàng không đồng ý, Tần Lập cũng có biện pháp không coi các thị vệ Thượng Quan gia vào đâu, mang theo Thượng Quan Thi Vũ biến mất thần không biết quỷ không hay.
Tuyết trên mặt đất đã ngập quá bàn tay, còn đang không ngừng rơi xuống. Hiển nhiên trong loại khí trời này, khả năng xảy ra chuyện bất trắc là rất nhỏ.
Các thị vệ Thượng Quan gia ở nơi này căn bản không tưởng tượng nổi, tiểu thư luôn luôn là một đứa trẻ ngoan, lại làm ra loại chuyện phản nghịch như thế.
Tần Lập đứng ở trong viện, vận chuyển Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể, một tầng lồng khí nhàn nhạt màu tím gần như trong suốt, cản những bông tuyết nhiều như lông ngỗng ở bên ngoài. Tần Lập đột nhiên hỏi Thượng Quan Thi Vũ:
- Nàng có biết chiến kỹ hay không?
Thượng Quan Thi Vũ sững sờ, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Chỉ có thực lực Huyền cấp bậc một, ta không có hứng thú với đánh đánh giết giết gì, cũng không tu luyện nhiều...
Mặt Tần Lập co giật vài cái, nhìn bầu trời không nói gì. Được rồi, thiên tài ở trên đời này kỳ thật có rất nhiều, nhìn vị hôn thê của ta đây, không cần tu luyện gì cả, liền đạt tới Huyền cấp bậc một rồi. Cái này mà để cho đám võ giả liều mạng tu luyện suốt cả ngày đêm nghe được, làm sao chịu đựng nổi chứ!
Tần Lập kéo cánh tay Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng nói:
- Đi!
Thân thể hai người chợt rời khỏi mặt đất, võ giả Huyền cấp, vốn là không đạt tới loại cảnh giới có thể bước đi trong hư không. Nhưng khinh công của Tần Lập sau khi biến thành chiến kỹ, lại trở thành một loại chiến kỹ phi hành hiếm có trên đời này! Một quyển chiến kỹ phi hành, ở bên trong phòng bán đấu giá, có dùng mười bản chiến kỹ cao cấp cũng không đổi được! Gia tộc có được thứ này, càng coi nó thành bí mật chỉ truyền cho chi trưởng!
Bay lượn, gần như là một chuyện mà nhân loại tha thiết ước mơ, Thượng Quan Thi Vũ có cảm giác như mình là một con chim, đang phóng nhanh xuyên qua tuyết lớn! Loại cảm giác này, làm cho người ta say lòng!
Tuyết lớn che chắn tầm nhìn của mọi người, cách xa vài thước đều không còn nhìn rõ lắm. Cho nên lúc Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ lướt qua tường thành cao cao đi ra bên ngoài, căn bản không có bất cứ ai biết được.
Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ phóng nhanh như tên bắn, đi tới trước một mảnh rừng rậm. Lúc này tuyết rơi từ trên trời xuống cũng dần dần nhỏ lại, sau một lúc thì hoàn toàn ngừng hẳn!
Giữa trời đất, chỉ còn phủ một lớp áo trắng bạc!
- Có từng đắp người tuyết chưa?
Tần Lập thả cánh tay Thượng Quan Thi Vũ ra, híp mắt cười hỏi.
- Chưa...
- Đứa nhỏ đáng thương, lại đây, ca ca dạy ngươi đắp người tuyết!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi