Duy Ngã Độc Tôn
Chương 245: Giết bằng thuốc độc
Mọi người của Thượng Quan gia nơi này, tất cả đều há hốc mồm ngẩn người tại đương trường, ngay cả Thượng Quan Thiết cũng nghẹn họng trân trối đưng ở đó vẻ mặt khó tin nhìn Tần Lập, thầm gào thét trong miệng, khóe miệng co giật kịch liệt, tay chân run run cả người rét lạnh. Bởi vì giờ khắc này, lão mới chính thức hiểu được kẻ mà Tần gia vứt bỏ năm xưa hiện giờ đã đạt tới một loại thực lực khủng bố thế nào!
Không cần nói tới, Tần Lập vừa mới buộc Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những lời đó, đều là sự thật! Hơn nữa, khi phụ tử hai người Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những chuyện đó, Tần Lập cũng đều biết rõ ràng từng chi tiết!
Đối mặt với một thiếu niên chỉ số thông minh như yêu nghiệt, thực lực...lại càng giống như yêu nghiệt, cả tâm hồn Thượng Quan Thiết chậm rãi trầm xuống.
- Tưởng ta...thật sự không dám ra tay? Không thể ra tay? Hay là không có năng lực ra tay? Một đám thế lực chó má này! Vĩ đại, quang minh, chính nghĩa, bị hạng người rác rưởi các ngươi dùng để làm khố đeo dưới người hết rồi! Không phải nghĩ người khác đều biến thành kẻ ngu ngốc! Cố giữ lại chúng ta? Sau đó giết chúng ta bằng thuốc độc? Phì!
Tần Lập một tay nắm thi thể Thượng Quan Hiên Vũ ném trên mặt đất, hờ hững nói:
- Hôm nay, nếu ta chỉ là một võ giả Thiên cấp tầm thường, tất nhiêu không thể còn sống ra khỏi nơi này! Mà các ngươi thì sẽ tìm được vô số lí do quang minh chính đại để giải thích cái chết của ta!
Tần Lập nói xong, cười lạnh hai tiếng, sau đó nói:
- Đáng tiếc, ở trong mắt ta các ngươi căn bản ngay cả một đám kiến con cũng không bằng! Nghiền chết các ngươi, thậm chí không cần phải động thủ!
Tần Lập nói xong, thả ra khí thế một thân cảnh giới Phá Thiên, tộc nhân Thượng Quan gia vốn đã mặt mày xám xịt như màu đất, rất nhiều người không chịu nổi loại khí thế kinh thiên này, đương trường bị dọa đến không kìm chế được, sau đó liền ngất đi. Một mùi hôi thối lập tức từ giữa đám người bốc lên.
- Hãy nhìn đi! Các ngươi, cho tới bây giờ không ai cao quý hơn ai cả!
Tần Lập nhìn Thượng Quan Bất Hối ngây ra như phỗng:
- Một đám rác rưởi!
Thượng Quan Thiết ngã ngồi dưới đất, khóc rống nói:
- Ông trời ơi! Thượng Quan gia rốt cục đã làm điều gì oan nghiệt mà bắt chúng ta phải gặp báo ứng thế này!
Tần Lập có chút thương hại nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiết. Nếu nói trong lòng hắn hơi có chút áy náy với Thượng Quan gia, thì điều đó chỉ là riêng với lão nhân này mà thôi!
- Lão gia! Ngài chỉ sai ở chỗ không nên giao quyền gia chủ cho Thượng Quan Bất Hối đảm đương! Thượng Quan gia đã tạo ra cái dạng hiếu để gì, phải cần ta giải thích kĩ càng tỉ mỉ cho ngài sao?
Tần Lập chậm rãi lắc đầu:
- Ăn của người ta, tay lấy đồ vật của người ta! Các người ngay cả thời điểm ăn đó lấy đó, như thế nào lại không nghĩ tới bản thân mình rồi sẽ bị báo ứng chứ?
Mọi người, chỉ trừ Thượng Quan Thi Vũ gần như trong nháy mắt cổ Thượng Quan Hiên Vũ bị cắt đứt, đồng tử trong mắt nàng hơi co rụt lại, nàng lập tức chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Phu quân! Chúng ta đi thôi, muội mệt chết đi được.
Tần Lập nhẹ nhàng than một tiếng, cầm bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của Thượng Quan Thi Vũ:
- Được rồi! Lão bà bảo bối! Chúng ta đi, về sau không bao giờ...quay lại nơi này nữa.
Nói xong xoay người định đi.
- Chậm đã!
Lão gia chủ Thượng Quan Thiết nghe Tần Lập nói xong, đột nhiên ngưng tiếng khóc, trầm giọng nói với một khí thế đã lâu rồi không còn nhìn thấy trên người lão! Nhìn bên kia một đám tộc nhân tè ra quần, Thượng Quan Thiết thở dài một hơi, nói tiếp:
- Tần Lập! Chuyện nháo động hôm nay xảy ra đến nước này, ta tin rằng cũng không phải là ý muốn của ngươi. Như vậy, ngươi cũng sẽ không muốn đeo sau lưng một cái tiếng xấu rời đi phải không?
- Ta không cần thiết.
Tần Lập thản nhiên nói:
- Tuy nhiên nếu lão gia ngài nguyện ý công khai nói rõ mọi chuyện, kể lại từ đầu tới cuối một lần, nghe một chút, cũng không sao!
Thượng Quan Thiết gật gật đầu, sau đó nói:
- Thượng Quan Bất Hối làm gia chủ, liên tiếp phạm sai lầm không thể tha thứ! Hôm nay có ý đồ gia hại Tần Lập cùng...cùng Thượng Quan Thi Vũ! Hiện tại ta tuyên bố: phế bỏ chức vị gia chủ của ngươi, chờ trưởng lão hội xử lí!
- Ta không phục! Ta không phục! Dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy? Tần Lập hắn giết thê tử của ta, con của ta! Hắn có chứng cớ gì chứng minh ta muốn gia hại hắn?
Thượng Quan Bất Hối làm như người điên, quơ tay vung chân, điê cuồng gào thét, gầm gừ, hai mắt sớm đã trở nên một màu đỏ thẫm.
Tần Lập lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình giống như tia chớp vọt tới trước mặt Thượng Quan Bất Hối, giơ cánh tay hung hăng tát hắn một bạt tai. Bốp! Một tiếng vang giòn tan!
- Thanh tỉnh chưa?
Trong giọng nói của Tần Lập kèm theo một lực tinh thần chấn nhiếp, Thượng Quan Bất Hối thoáng nao nao, lập tức im lặng hoảng sợ nhìn Tần Lập.
Bỗng nhiên hắn lại cười hắc hắc an nhiên nói:
- Hắc hắc! Tần Lập! Ta đã nhận ra ngươi, ta biết ngươi chính là Tần Lập, ngươi muốn giết ta đúng không? Đến đây đi, tới giết ta đi...
- Nếu muốn dùng cách giả ngu, như vậy xin mời ngươi tiếp tục.
Tần Lập từ dao động tinh thần của Thượng Quan Bất Hối đã sớm nhìn ra hắn đang giả ngây giả dại, quay đầu nói với Thượng Quan Thiết:
- Lão gia nếu như muốn nghiệm chứng, không ngại đi tới đại sảnh yến hội cha con người này tổ chức chuẩn bị cho ta cùng Thi Vũ...dùng bữa cơm long trọng thì rõ ràng ngay!
Thượng Quan Thiết không nói lời này, trực tiếp dẫn người vào chỗ yến hội trong đại sảnh. Yến hội trong đại gia tộc, đối với xếp đặt chỗ ngồi có yêu cầu cực kì nghiêm khắc, người nào phải ngồi ở chỗ nào đều có quy củ rõ ràng. Cho nên, phàm là con cháu sinh ra trong đại tộc đều biết rất rõ chuyện này.
Bởi vậy Thượng Quan Thiết hoàn toàn không tốn chút sức này liền tìm được vị trí chỗ ngồi của Tần Lập. Quả nhiên, ngay cả rượu...đều đã được rót sẵn!
Kì thật điều này cũng không có gì lạ, trước tiên nâng cốc chào mừng, sau đó ngồi xuống là có thể trực tiếp nâng cốc chúc mừng, có rất nhiều gia tộc đều làm như vậy.
Thượng Quan Thiết bưng lên cốc rượu tại chỗ ngồi của Tần Lập kia, nhìn Thượng Quan Bất Hối bị ép lôi tới, thản nhiên nói:
- Uống đi!
- Ha ha ha! Hì hì! Ha ha! Ngươi là ai? Lão già ngươi bảo ta uống cái gì?
Thượng Quan Bất Hối hoa chân múa tay xông tới phía Thượng Quan Thiết, mắt thấy cốc rượu trong tay Thượng Quan Thiết kia sẽ bị hắn đánh đổ.
Thượng Quan Thiết nếu đến lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy thật đúng là uổng phí làm gia chủ nhiêu năm như vậy. Lão hừ lạnh một tiếng, quát:
- Giữ chặt lấy hắn!
Mấy thân vệ của Thượng Quan Thiết đều ập tới đè chặt Thượng Quan Bất Hối đang giả điên giả khùng. Trong mắt Thượng Quan Thiết thoáng hiện lên vẻ đau xót sâu sắc, nhưng lão vẫn không do dự chút nào, đưa cốc rượu trong tay cho một gã thân vệ, nói:
- Cho hắn uống đi!
Lúc này, Thượng Quan Bất Hối bị mấy thân vệ đè chặt đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, hét lớn:
- Thượng Quan Thiết! Lão già ngươi vì một người ngoài, ngươi ngay cả con của ngươi cũng muốn giết sao! Ngươi quả là lòng dạ độc ác!
Nói xong, lại ngoái đầu về hướng Tần Lập:
- Tần Lập! Đồ con hoang ngươi! Lão tử thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi! A...
Tần Lập hoàn toàn không thèm để ý tới Thượng Quan Bất Hối, vẻ mặt bình tĩnh nhìn gã thân vệ nắm chặt cứng cằm của hắn, đổ cốc rượu vào miệng của hắn.
Thượng Quan Bất Hối căn bản là không uống, hắn phun phì phì khắp nơi đều là rượu, tuy nhiên, đúng là vẫn có một chút xíu bị trôi vào. Còn không tới một cái nháy mắt, Thượng Quan Bất Hối liền phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai mắt hắn đột nhiên lồi ra ngoài, khuôn mặt hắn nhanh chóng biến thành màu tím thẫm, sau đó chuyển thành màu đen. Chỉ trong khoảnh khắc hắn chết oan uổng!
Đám con cháu dòng chính Thượng Quan gia hoặc là bị lôi cuốn tới, hoặc là bị ép buộc tới, cả một đám nhìn thấy màn này đều trợn mắt há hốc mồm, rộ lên tiếng "không thể nào!
- Các ngươi! Bây giờ còn có ai dám nói: Tần Công tước ngậm máu phun người?
Thượng Quan Thiết mắt trợn tròn phẫn nộ mà lòng đau như cắt hỏi ra câu này. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ!
Một lúc sau, ở trong phòng Thượng Quan Thiết, trong lòng lão nhân vô cùng phức tạp kể lại chuyện từ đầu đến đuôi cho Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ:
- Cha mẹ Thi Vũ, sau khi sinh Thi Vũ không đến một năm sau liền cùng ra đi, nói là cho dù đi khắp thiên hạ cũng phải tìm cho bằng được biện pháp để giải quyết vấn đề trên người con gái.
Thời điểm đó, cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ đều chỉ là võ giả Huyền cấp, tại trong thành Hoàng Sa cũng có thể coi như là cường giả. Họ hoàn toàn không biết trên thế giới này rốt cục bao lớn, người phải thế nào mới được xem là cường giả chân chính.
Cho nên, hai người trẻ tuổi thế gia chưa từng trải, chưa từng biết qua cảnh đời cứ như vậy bước đi trên đường từ từ tìm thuốc cho con mình.
Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, thời điểm hai người đi tới lãnh thổ Đại Tề quốc, không ngờ đi bậy đi bạ vô tình lọt vào một địa phương thần bí.
Sau đó bị một môn phái không tính là lớn lắm thu nhận. Thấy thiên tư hai người coi như kha khá, vì thế liền thu cha mẹ của Thượng Quan Thi Vũ vào môn phái.
Nhoáng một cái thời gian trôi qua năm năm, thực lực của hai người không ngờ cũng đạt tới Thiên cấp bậc hai bậc ba. Cái này, ở trong mắt Tần Lập và Thi Vũ tuy rằng không tính là gì, nhưng ở trong mắt môn phái nhỏ kia cũng rất không tệ rồi!
Danh tiếng của một môn phái có thể dựa vào mấy võ giả cường đại, nhưng muốn phát triển một môn phái thì chính là phải dựa vào những đệ tử nền tảng này đảm đương.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Cha mẹ Thi Vũ hai người sốt ruột cứu con nhỏ. Mặc dù đang ở môn phái được đối đãi rất tốt, người trong môn phái cũng rất hòa thuận, nhưng bọn họ luôn hi vọng có thể tìm được loại linh dược có thể chữa trị cho con của mình. Lúc ấy bởi vì hai người lo sợ người trong môn phái cho rằng con của họ là quái vật nên đã giấu nhẹm chuyện này. Cũng vì thế đồng môn của họ chỉ biết đôi vợ chồng này xuất thân thế gia trên thế tục, có một con gái ở thành Hoàng Sa Thanh Long quốc.
Cho nên thời gian năm năm này, hai người Thượng Quan Tiêu phụ thân Thi Vũ cùng mẫu thân Lâm Vân Lan đều cố chịu đựng vất vả học luyện đan thuật. Năm năm này, thật đúng là họ học có chút thành tựu. Nhưng không ngờ trong một lần xuất môn hái thuốc, trên đường đã xảy ra xung đột với người môn phái khác. Nguyên nhân xung đột là Lâm Vân Lan dung mạo xinh đẹp nên bị đệ tử môn phái kia chọc ghẹo.
Loại chuyện này tự nhiên là dễ sinh ra xung đột nhất. Trong trận đánh nhau đó Thượng Quan Tiêu, Lâm Vân Lan cùng đồng môn chạy đi tứ tán. Cuối cùng khi chấm dứt chiến đấu, sư huynh đệ môn phái của Thượng Quan Tiêu gian nan tìm kiếm mấy ngày mới tìm được di vật của hai người Thượng Quan Tiêu và Lâm Vân Lan, cũng không biết vì nguyên nhân gì cũng không có bị địch nhân lấy đi. Tuy nhiên hai người Thượng Quan Tiêu cùng Lâm Vân Lan cũng biến mất từ đó!
Thời gian này, nhoáng một cái đã trôi qua rất nhiều năm, mãi đến năm kia, có đệ tử môn phái nhỏ đó sắp đi vào thế tục lịch lãm, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước có đồng môn chết oan chết uổng, người đó cảm thấy hẳn là nên đến thông báo cho nhà người ta một tiếng.
Vì thế người của môn phái nhỏ đã đưa tới Thượng Quan gia thành Hoàng Sa tất cả vật dụng của vợ chồng Thượng Quan Tiêu năm đó, cùng một số đan dược rất không tệ. Sau khi kể rõ sự tình trải qua, sau đó nói rõ mấy thứ này phải giao cho con gái của vợ chồng Thượng Quan Tiêu. Mà lúc ấy người tiếp đãi môn phái kia chính là cha con Thượng Quan Bất Hối!
Không cần nói tới, Tần Lập vừa mới buộc Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những lời đó, đều là sự thật! Hơn nữa, khi phụ tử hai người Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những chuyện đó, Tần Lập cũng đều biết rõ ràng từng chi tiết!
Đối mặt với một thiếu niên chỉ số thông minh như yêu nghiệt, thực lực...lại càng giống như yêu nghiệt, cả tâm hồn Thượng Quan Thiết chậm rãi trầm xuống.
- Tưởng ta...thật sự không dám ra tay? Không thể ra tay? Hay là không có năng lực ra tay? Một đám thế lực chó má này! Vĩ đại, quang minh, chính nghĩa, bị hạng người rác rưởi các ngươi dùng để làm khố đeo dưới người hết rồi! Không phải nghĩ người khác đều biến thành kẻ ngu ngốc! Cố giữ lại chúng ta? Sau đó giết chúng ta bằng thuốc độc? Phì!
Tần Lập một tay nắm thi thể Thượng Quan Hiên Vũ ném trên mặt đất, hờ hững nói:
- Hôm nay, nếu ta chỉ là một võ giả Thiên cấp tầm thường, tất nhiêu không thể còn sống ra khỏi nơi này! Mà các ngươi thì sẽ tìm được vô số lí do quang minh chính đại để giải thích cái chết của ta!
Tần Lập nói xong, cười lạnh hai tiếng, sau đó nói:
- Đáng tiếc, ở trong mắt ta các ngươi căn bản ngay cả một đám kiến con cũng không bằng! Nghiền chết các ngươi, thậm chí không cần phải động thủ!
Tần Lập nói xong, thả ra khí thế một thân cảnh giới Phá Thiên, tộc nhân Thượng Quan gia vốn đã mặt mày xám xịt như màu đất, rất nhiều người không chịu nổi loại khí thế kinh thiên này, đương trường bị dọa đến không kìm chế được, sau đó liền ngất đi. Một mùi hôi thối lập tức từ giữa đám người bốc lên.
- Hãy nhìn đi! Các ngươi, cho tới bây giờ không ai cao quý hơn ai cả!
Tần Lập nhìn Thượng Quan Bất Hối ngây ra như phỗng:
- Một đám rác rưởi!
Thượng Quan Thiết ngã ngồi dưới đất, khóc rống nói:
- Ông trời ơi! Thượng Quan gia rốt cục đã làm điều gì oan nghiệt mà bắt chúng ta phải gặp báo ứng thế này!
Tần Lập có chút thương hại nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiết. Nếu nói trong lòng hắn hơi có chút áy náy với Thượng Quan gia, thì điều đó chỉ là riêng với lão nhân này mà thôi!
- Lão gia! Ngài chỉ sai ở chỗ không nên giao quyền gia chủ cho Thượng Quan Bất Hối đảm đương! Thượng Quan gia đã tạo ra cái dạng hiếu để gì, phải cần ta giải thích kĩ càng tỉ mỉ cho ngài sao?
Tần Lập chậm rãi lắc đầu:
- Ăn của người ta, tay lấy đồ vật của người ta! Các người ngay cả thời điểm ăn đó lấy đó, như thế nào lại không nghĩ tới bản thân mình rồi sẽ bị báo ứng chứ?
Mọi người, chỉ trừ Thượng Quan Thi Vũ gần như trong nháy mắt cổ Thượng Quan Hiên Vũ bị cắt đứt, đồng tử trong mắt nàng hơi co rụt lại, nàng lập tức chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Phu quân! Chúng ta đi thôi, muội mệt chết đi được.
Tần Lập nhẹ nhàng than một tiếng, cầm bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của Thượng Quan Thi Vũ:
- Được rồi! Lão bà bảo bối! Chúng ta đi, về sau không bao giờ...quay lại nơi này nữa.
Nói xong xoay người định đi.
- Chậm đã!
Lão gia chủ Thượng Quan Thiết nghe Tần Lập nói xong, đột nhiên ngưng tiếng khóc, trầm giọng nói với một khí thế đã lâu rồi không còn nhìn thấy trên người lão! Nhìn bên kia một đám tộc nhân tè ra quần, Thượng Quan Thiết thở dài một hơi, nói tiếp:
- Tần Lập! Chuyện nháo động hôm nay xảy ra đến nước này, ta tin rằng cũng không phải là ý muốn của ngươi. Như vậy, ngươi cũng sẽ không muốn đeo sau lưng một cái tiếng xấu rời đi phải không?
- Ta không cần thiết.
Tần Lập thản nhiên nói:
- Tuy nhiên nếu lão gia ngài nguyện ý công khai nói rõ mọi chuyện, kể lại từ đầu tới cuối một lần, nghe một chút, cũng không sao!
Thượng Quan Thiết gật gật đầu, sau đó nói:
- Thượng Quan Bất Hối làm gia chủ, liên tiếp phạm sai lầm không thể tha thứ! Hôm nay có ý đồ gia hại Tần Lập cùng...cùng Thượng Quan Thi Vũ! Hiện tại ta tuyên bố: phế bỏ chức vị gia chủ của ngươi, chờ trưởng lão hội xử lí!
- Ta không phục! Ta không phục! Dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy? Tần Lập hắn giết thê tử của ta, con của ta! Hắn có chứng cớ gì chứng minh ta muốn gia hại hắn?
Thượng Quan Bất Hối làm như người điên, quơ tay vung chân, điê cuồng gào thét, gầm gừ, hai mắt sớm đã trở nên một màu đỏ thẫm.
Tần Lập lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình giống như tia chớp vọt tới trước mặt Thượng Quan Bất Hối, giơ cánh tay hung hăng tát hắn một bạt tai. Bốp! Một tiếng vang giòn tan!
- Thanh tỉnh chưa?
Trong giọng nói của Tần Lập kèm theo một lực tinh thần chấn nhiếp, Thượng Quan Bất Hối thoáng nao nao, lập tức im lặng hoảng sợ nhìn Tần Lập.
Bỗng nhiên hắn lại cười hắc hắc an nhiên nói:
- Hắc hắc! Tần Lập! Ta đã nhận ra ngươi, ta biết ngươi chính là Tần Lập, ngươi muốn giết ta đúng không? Đến đây đi, tới giết ta đi...
- Nếu muốn dùng cách giả ngu, như vậy xin mời ngươi tiếp tục.
Tần Lập từ dao động tinh thần của Thượng Quan Bất Hối đã sớm nhìn ra hắn đang giả ngây giả dại, quay đầu nói với Thượng Quan Thiết:
- Lão gia nếu như muốn nghiệm chứng, không ngại đi tới đại sảnh yến hội cha con người này tổ chức chuẩn bị cho ta cùng Thi Vũ...dùng bữa cơm long trọng thì rõ ràng ngay!
Thượng Quan Thiết không nói lời này, trực tiếp dẫn người vào chỗ yến hội trong đại sảnh. Yến hội trong đại gia tộc, đối với xếp đặt chỗ ngồi có yêu cầu cực kì nghiêm khắc, người nào phải ngồi ở chỗ nào đều có quy củ rõ ràng. Cho nên, phàm là con cháu sinh ra trong đại tộc đều biết rất rõ chuyện này.
Bởi vậy Thượng Quan Thiết hoàn toàn không tốn chút sức này liền tìm được vị trí chỗ ngồi của Tần Lập. Quả nhiên, ngay cả rượu...đều đã được rót sẵn!
Kì thật điều này cũng không có gì lạ, trước tiên nâng cốc chào mừng, sau đó ngồi xuống là có thể trực tiếp nâng cốc chúc mừng, có rất nhiều gia tộc đều làm như vậy.
Thượng Quan Thiết bưng lên cốc rượu tại chỗ ngồi của Tần Lập kia, nhìn Thượng Quan Bất Hối bị ép lôi tới, thản nhiên nói:
- Uống đi!
- Ha ha ha! Hì hì! Ha ha! Ngươi là ai? Lão già ngươi bảo ta uống cái gì?
Thượng Quan Bất Hối hoa chân múa tay xông tới phía Thượng Quan Thiết, mắt thấy cốc rượu trong tay Thượng Quan Thiết kia sẽ bị hắn đánh đổ.
Thượng Quan Thiết nếu đến lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy thật đúng là uổng phí làm gia chủ nhiêu năm như vậy. Lão hừ lạnh một tiếng, quát:
- Giữ chặt lấy hắn!
Mấy thân vệ của Thượng Quan Thiết đều ập tới đè chặt Thượng Quan Bất Hối đang giả điên giả khùng. Trong mắt Thượng Quan Thiết thoáng hiện lên vẻ đau xót sâu sắc, nhưng lão vẫn không do dự chút nào, đưa cốc rượu trong tay cho một gã thân vệ, nói:
- Cho hắn uống đi!
Lúc này, Thượng Quan Bất Hối bị mấy thân vệ đè chặt đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, hét lớn:
- Thượng Quan Thiết! Lão già ngươi vì một người ngoài, ngươi ngay cả con của ngươi cũng muốn giết sao! Ngươi quả là lòng dạ độc ác!
Nói xong, lại ngoái đầu về hướng Tần Lập:
- Tần Lập! Đồ con hoang ngươi! Lão tử thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi! A...
Tần Lập hoàn toàn không thèm để ý tới Thượng Quan Bất Hối, vẻ mặt bình tĩnh nhìn gã thân vệ nắm chặt cứng cằm của hắn, đổ cốc rượu vào miệng của hắn.
Thượng Quan Bất Hối căn bản là không uống, hắn phun phì phì khắp nơi đều là rượu, tuy nhiên, đúng là vẫn có một chút xíu bị trôi vào. Còn không tới một cái nháy mắt, Thượng Quan Bất Hối liền phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai mắt hắn đột nhiên lồi ra ngoài, khuôn mặt hắn nhanh chóng biến thành màu tím thẫm, sau đó chuyển thành màu đen. Chỉ trong khoảnh khắc hắn chết oan uổng!
Đám con cháu dòng chính Thượng Quan gia hoặc là bị lôi cuốn tới, hoặc là bị ép buộc tới, cả một đám nhìn thấy màn này đều trợn mắt há hốc mồm, rộ lên tiếng "không thể nào!
- Các ngươi! Bây giờ còn có ai dám nói: Tần Công tước ngậm máu phun người?
Thượng Quan Thiết mắt trợn tròn phẫn nộ mà lòng đau như cắt hỏi ra câu này. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ!
Một lúc sau, ở trong phòng Thượng Quan Thiết, trong lòng lão nhân vô cùng phức tạp kể lại chuyện từ đầu đến đuôi cho Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ:
- Cha mẹ Thi Vũ, sau khi sinh Thi Vũ không đến một năm sau liền cùng ra đi, nói là cho dù đi khắp thiên hạ cũng phải tìm cho bằng được biện pháp để giải quyết vấn đề trên người con gái.
Thời điểm đó, cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ đều chỉ là võ giả Huyền cấp, tại trong thành Hoàng Sa cũng có thể coi như là cường giả. Họ hoàn toàn không biết trên thế giới này rốt cục bao lớn, người phải thế nào mới được xem là cường giả chân chính.
Cho nên, hai người trẻ tuổi thế gia chưa từng trải, chưa từng biết qua cảnh đời cứ như vậy bước đi trên đường từ từ tìm thuốc cho con mình.
Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, thời điểm hai người đi tới lãnh thổ Đại Tề quốc, không ngờ đi bậy đi bạ vô tình lọt vào một địa phương thần bí.
Sau đó bị một môn phái không tính là lớn lắm thu nhận. Thấy thiên tư hai người coi như kha khá, vì thế liền thu cha mẹ của Thượng Quan Thi Vũ vào môn phái.
Nhoáng một cái thời gian trôi qua năm năm, thực lực của hai người không ngờ cũng đạt tới Thiên cấp bậc hai bậc ba. Cái này, ở trong mắt Tần Lập và Thi Vũ tuy rằng không tính là gì, nhưng ở trong mắt môn phái nhỏ kia cũng rất không tệ rồi!
Danh tiếng của một môn phái có thể dựa vào mấy võ giả cường đại, nhưng muốn phát triển một môn phái thì chính là phải dựa vào những đệ tử nền tảng này đảm đương.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Cha mẹ Thi Vũ hai người sốt ruột cứu con nhỏ. Mặc dù đang ở môn phái được đối đãi rất tốt, người trong môn phái cũng rất hòa thuận, nhưng bọn họ luôn hi vọng có thể tìm được loại linh dược có thể chữa trị cho con của mình. Lúc ấy bởi vì hai người lo sợ người trong môn phái cho rằng con của họ là quái vật nên đã giấu nhẹm chuyện này. Cũng vì thế đồng môn của họ chỉ biết đôi vợ chồng này xuất thân thế gia trên thế tục, có một con gái ở thành Hoàng Sa Thanh Long quốc.
Cho nên thời gian năm năm này, hai người Thượng Quan Tiêu phụ thân Thi Vũ cùng mẫu thân Lâm Vân Lan đều cố chịu đựng vất vả học luyện đan thuật. Năm năm này, thật đúng là họ học có chút thành tựu. Nhưng không ngờ trong một lần xuất môn hái thuốc, trên đường đã xảy ra xung đột với người môn phái khác. Nguyên nhân xung đột là Lâm Vân Lan dung mạo xinh đẹp nên bị đệ tử môn phái kia chọc ghẹo.
Loại chuyện này tự nhiên là dễ sinh ra xung đột nhất. Trong trận đánh nhau đó Thượng Quan Tiêu, Lâm Vân Lan cùng đồng môn chạy đi tứ tán. Cuối cùng khi chấm dứt chiến đấu, sư huynh đệ môn phái của Thượng Quan Tiêu gian nan tìm kiếm mấy ngày mới tìm được di vật của hai người Thượng Quan Tiêu và Lâm Vân Lan, cũng không biết vì nguyên nhân gì cũng không có bị địch nhân lấy đi. Tuy nhiên hai người Thượng Quan Tiêu cùng Lâm Vân Lan cũng biến mất từ đó!
Thời gian này, nhoáng một cái đã trôi qua rất nhiều năm, mãi đến năm kia, có đệ tử môn phái nhỏ đó sắp đi vào thế tục lịch lãm, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước có đồng môn chết oan chết uổng, người đó cảm thấy hẳn là nên đến thông báo cho nhà người ta một tiếng.
Vì thế người của môn phái nhỏ đã đưa tới Thượng Quan gia thành Hoàng Sa tất cả vật dụng của vợ chồng Thượng Quan Tiêu năm đó, cùng một số đan dược rất không tệ. Sau khi kể rõ sự tình trải qua, sau đó nói rõ mấy thứ này phải giao cho con gái của vợ chồng Thượng Quan Tiêu. Mà lúc ấy người tiếp đãi môn phái kia chính là cha con Thượng Quan Bất Hối!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi