Duy Ngã Độc Tiên
Chương 11: Thiết côn phát uy (thượng)
Nghe Linh Vân tử nói xong, sắc mặt của Đạo Minh chân nhân càng thêm trầm xuống:
“ Các ngươi giỏi lắm bây giờ đã có thể làm chủ được mọi việc rồi. Ngưng lộ dịch trăm năm mới có được ba tích, các ngươi lại có thể dễ giao cho người ta như vậy, các ngươi có biết hay không ngưng lộ dịch này có thể…"
Dừng lại một chút, Đạo Minh tử từ trong mắt lãnh quang xuất hiện nhìn Linh Vân tử nói:
" Các ngươi không hỏi, tự chủ trương đem Ngưng lộ dịch ra ngoài, lại còn thu nhận lại cái gì. Linh Vân tử ngũ phẩm Tử Chi ngươi sau này trở về lập tức mang trả lại Đạo Vân sư thúc, trong mắt ta ngươi vốn rẩt tốt, không nghĩ tới ngươi cũng lại tham lam như thế, hừ hết thảy đợi trở về sẽ nói tiếp."
Hải Long nhìn Linh Vân tử bị Đạo Minh chân nhân giáo huấn căng thẳng, nhất thời khí huyết nổi lên, lớn tiếng nói:
" Sư tổ, người tức giận cái gì! bổn sư phó căn bản là không có làm việc đó, Tử Chi là ta lấy từ trên tay Linh Mộc tử sư thúc, hơn nữa Tử Chi ta đã dùng để cứu Tiểu Cơ Linh rồi, căn bản là hoàn toàn không có để mà trả lại à."
Đạo Minh tử trong mắt tinh quang chợt loé, Hải Long rõ ràng cảm giác được cường đại áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, chính mình tự nhiên cảm thấy toàn thân hít thở khó khăn.
Linh Vân tử giật mình lo sợ vội nói :
" Sư phó, ngài đừng nghe Đàm Vũ nói lung tung, quả thật là đệ tử làm, ngài cứ trừng phạt, phạt đệ tử đi."
Đạo Minh chân nhân bị chúng đệ tử cùng đồ tôn làm cho tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng, nhưng hắn cũng biết hôm nay không phải là thời điểm có thể phát tác, tức giận hừ một tiếng, triệt đi khí thế của mình.
Hải Long hít thở từng ngụm, từng ngụm lương khí của Tiếp Thiên đỉnh núi, Đạo Minh chân nhân đã là kích phát sự quật cường từ trong sâu thẳm nội tâm của hắn. Dũng mãnh bước lên từng bước một cả giận nói:
" Ta nói sai cái gì, ngươi làm như vậy đối với ta căn bản là ngươi không xứng là sư tổ của ta."
Thanh âm của hắn rất cao, âm sắc bén nhọn, hơn nữa trong lúc vô ý dụng pháp lực đã tăng cường lực xuyên thấu, cơ hồ truyền khắp mọi ngõ ngách của Tiếp Thiên nghiễm tràng, gần như lập tức mấy trăm ánh mắt của đệ tử Liên Vân tông nhất thời tập trung tới bọn Hải Long, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc. Dám ở Tiếp Thiên đỉnh núi bài xích trưởng bối, Hải Long chính là người thứ nhất.
Đạo Minh chân nhân sắc mặt đã biến thành màu tím, hai mắt sát khí đã lộ ra ngoại, trước mặt nhiều đồng môn như vậy mà bị tiểu bối trách mắng, không để cho hắn chút thể diện nào cả? lúc này hắn không thể nào nhẫn nhịn được, đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay thì một thanh âm nhu hoà vang lên:
“Đạo Minh sư huynh, là chuyện gì đã chọc giận khiến ngươi phát hoả như vậy a! Tại Tiếp Thiên nghiễm tràng này tức giận là không tốt à."
Đạo Minh chân nhân quay đầu nhìn lại, đúng là Đạo Vân chân nhân, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
" Chuyện của Ma Vân Phong chúng ta không cần ngươi phải quản."
Đạo Vân chân nhân không hề tức giận, bay xuống cạnh Hải Long, mỉm cuời nói:
" Vừa rồi ta cũng nghe được một ít chuyện, nếu là vì chuyện ba tích Ngưng lộ dịch mà lên thì đương nhiên ta cũng có chút quan hệ rồi. Sư huynh nguơi cũng tu luyện hơn năm trăm năm rồi, hoả khí sao vẫn còn vượng như vậy chứ. Hẳn đây là duy nhất Ngũ đại đệ tử của chúng ta, chúng ta là trưởng bối phải quý mến hắn mới đúng, các vị đạo tôn chắc cũng thích, ta xem, dù sao nếu sau này sư huynh có cái gì không hài lòng cứ tìm đến Đạo Vân ta."
Đạo Minh chân nhân trong mắt loé hàn quang, trong lòng thầm nghĩ :
“Xét theo tu vi mà nói, Đạo Vân chân nhân mặc dù nhập môn chậm hơn mười năm nhưng lại cao hơn hắn một cảnh giới, đã đạt tới cảnh giới Đạo Long sơ kì, luôn luôn cùng mình bất hoà, lúc này tìm được cơ hội để hạ mình, sau này làm cho cả Liên Vân tông hỗn loạn đi xuống a! Chính tại đây thì Hải Long lôi kéo vạt áo của Đạo Vân chân nhân nói:
" Đạo Vân sư thúc tổ, người thu ta làm đệ tử đi. Đạo Minh mập mạp hắn hung dữ như vậy, ngài không thu ta trở về hắn sẽ đánh chết ta mất."
Đạo Vân giật mình, tại Liên Vân tông không có ai tưởng tượng được tiểu tử này lại có thể phóng tứ như thế, vội nói:
" Không được nói lung tung, không thể vô lễ với sư tổ ngươi như vậy…., a! sư huynh hạ thủ lưu tình."
“ Oanh -“
Một tiếng vang lên, mười một gã đệ tử của Đạo Minh tất cả đều bị chấn động bay ra ngoài, mà Đạo Minh cùng Đạo Vân phân biệt lùi về sau một bước mới đứng vững được thân hình. Được Đạo Vân bảo hộ trong lòng Hải Long mặc dù không có thương tổn gì nhưng sắc mặt hắn cũng đã tới nhợt. Nguyên lai nghe xong Hải Long nói như vậy, Đạo Minh chân nhân rốt cuộc cũng bất chấp kiêng kị, phẫn nộ hướng Hải Long ra tay, may mắn Đạo Vân chân nhân kịp thời phát hiện, tu vi lại cao hơn Đạo Minh, mới cứu được cái mạng nhỏ của Hải Long.
“ Là ai dám lớn mật như vậy, dám động thủ ở Tiếp Thiên nghiễm tràng."
Một thanh âm già nua nhưng hùng hậu vang lên, tâm trí của mọi người đột nhiên chấn động, tự hồ thanh âm bất thình lình đã không chế tính mạng của họ vậy. Một vòng quang mang màu xanh lam từ phương xa xuất hiện, quang mang tụ hợp thành một thân ảnh, một vòng ánh sáng thật lớn, tại trung tâm vòng sáng xuất hiện một lão giả đạo y phấp phới chân đạp mây xanh tiến tới. Lão giả có khuôn mặt cổ phác, ánh mắt trong suốt thâm thuý, ẩn hiện một vẻ ôn nhuận, tuy hạc phát tiên cốt nhưng hắn xuất hiện lại làm cho người ta có cảm giác thấy một loại khí tượng mới mẻ xuất hiện, hơi thở cường đại bảo phủ chung quanh thân thể, hiển nhiên tu vi đã rất sâu đậm. Nhìn lão giả xuất hiện, tất cả Tiếp Thiên nghiễm tràng đệ tử Liên Vân tông khom mình thi lễ nói:" Tham kiến Vô Kị đạo tôn."
Thanh vân phiêu tán, vòng sáng quanh người Vô Kị đạo tôn chợt thu nhỏ, rút nhỏ lại gấp đôi lẳng lặng bay tới sau lưng Vô Kị đạo tôn.
" Thôi. Các người đề đứng lên đi. Đạo Minh, Đạo Vân, có chuyện gì xảy ra ở đây? Sư phó các ngươi còn chưa có tới sao?"
Vô kị đạo tôn tu vi bài danh lục vị trong chín vị tông sư nhị đại Liên Vân tông, cùng với sư phó của đạo Minh chân nhân là Thiên Thạch chân nhân cũng đã tu luyện hơn hai ngàn năm.
Đạo Minh chứng kiến cảnh Vô Kị đạo tôn xuất hiện, sau lưng nhất thời bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, thần chí lập tức khôi phục khom người bẩm báo:
" Bẩm cáo đạo tôn, hết thảy đều là lỗi ở đệ tử, xin đạo tôn cứ trách phạt."
Vô Kị đạo tôn mỉm cười nói.
“ Tu chân là tâm là tính, ngươi sân niệm quá nặng rồi, tại Tiếp Thiên nghiễm tràng này động thủ là rất kiêng kị. Nơi này là địa phương của Thần Châu gần nhất với tiên giới, một khi … đưa tới thiên kiếp, nơi này lập tức biến thành một mảnh đất không a, mà ngươi đã có thể biến thành tội nhân của Liên vân tông à, không thể không biết gì được!"
Nghe xong Vô Kị đạo tôn nói, Đạo Minh cùng Đạo Vân nhất thời sợ hãi, song song quỳ xuống trên mặt đất, thiên kiếp là cái gì bọn họ sao lại không biết? nếu gặp phải ba trọng thiên kiếp, sợ rằng tất cả tu chân đệ tử của Liên Vân tông liên thủ cũng vô pháp chống đỡ. Ý thức được sai lầm, thân thể hai người đều có chút hoảng sợ.
“ Vô Kị không nên hù doạ bọn vãn bối chứ. Trừ phi là chúng ta chín lão già này đồng thời cùng nhau động thủ nếu không có khi nào xảy ra thiên kiếp? chỉ bằng tu vi của bọn họ có thể sao?"
Vừa rồi là một dải thanh vân phiêu đãng mà đến, quang mang màu xanh lam cùng Vô Kị đạo tôn cơ hồ giống nhau, quang mang thu liễm, xuất hiện bên cạnh Vô Kị đạo tôn là một người. Người này vóc dáng không cao, thấp hơn Vô Kị đạo tôn một ít, tay phải nâng một một khối nhũ thạch màu trắng hình cầu, viên thạch đường kính ước chừng hai mươi thước, trong đó tự hồ có mây mù lưu chuyển, nhìn qua cực kì thần kì.
Vô Kị đạo tôn cười nói:
" Thiên Thạch sư huynh, ngươi như thế nào lại than trách, ta chỉ là cho các đệ tử một chút kinh hãi mà thôi." Người đến đúng là sư phó của Đạo Minh chân nhân Thiên Thạch đạo tôn.
Thiên Thạch đạo tôn nhàn nhạt nhìn Đạo Minh chân nhân liếc mặt một cái nói:
" Đạo Minh, ngươi là càng ngày cành không tiến bộ, chẳng những tu vi tiến chậm, ngay cả tâm tính cũng bất kham, như thế có thể này kế thừa được y bát của ta?"
Đạo Minh chân nhân khi thấy Thiên Thạch đạo tôn xuất hiện trong lòng trở lên vui vẻ, có Thiên Thạch đạo tôn tại đây, tâm tư của hắn được ổn định hơn. Nghe được sư phó trách mắng, vội cuống quýt phản ứng, làm ra bộ dạng duy duy nặc nặc.
“ phốc xuy" . một tiêng cười khúc khích khẽ phá tan hào khí nghiêm túc tại Tiếp Thiên nghiễm tràng, đúng là Hải Long. Thiên Thạch đạo tôn nhíu mày, mà Vô Kị đạo tôn có chút tò mò nhìn về phía đệ tử có bối phận thấp nhất này. Thiên Thạch đạo tôn ngọc thạch trên tay quang mang lưu chuyển, hắn nhàn nhạt hỏi:
" Ngươi cười cái gì?"
Hải Long có thể nói là dê non không biết sợ cọp, không để ý đến thần sắc của các vị sư phó, tự nhiên nói
" Đương nhiên là buồn cười rồi, hắn đối với ta trong khi tức giận thì là con cọp, thế mà vừa thấy hai vị tổ sư đến, lại ôn thuận như một con mèo nhỏ, thật là điển hình của bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh mà."
Thiên Thạch đạo tôn sắc mặt trầm xuống, quỳ trên mặt đất Đạo Minh chân nhân cũng tản ra hơn thở nguy hiểm, Vô Kị đạo tôn cười nói:
" Uhm, đứa nhỏ này thật là thú vị à, bất quá đối mặt với sư trưởng không thể vô lễ quá như vậy."
Hải Long gãi gãi đầu nói:
" Tổ sư, ta cũng không phải vô lễ à! đối với trưởng bối tôn kính từ trong nội tâm, mặt ngoài hình dáng có tác dụng gì? Ta cũng không phải không tôn trọng các người, chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi, chẳng lẽ ngài không thích nghe lời nói thật sao?"
Vô Kị đạo tôn chết lặng người, hắn không nghĩ tới chính mình sống hơn hai ngàn năm tuổi, lại bị một đứa bé nói lại mà hết lần này đến lần khác mà mình không có cách nào phản bác.
“ Nói thế rất tốt, ta vui mừng nhất là những lời nói đó lại hết thảy xuất phát từ một đứa nhỏ."
Giọng nói thanh lãng vang lên, Hải Long thấy hoa mắt, một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh hắn, sau lưng nàng cũng lơ lửng một khối thanh lam quang hoàn.
" Tham kiến Phiêu Miểu đạo tôn." Thanh âm vang lên lập tức.
Đạo Vân chân nhân cúi đầu đứng ở sau lưng nữ tử trẻ tuổi, cung thanh nói:
“ Sư phó."
Phiêu miểu đạo tôn dung mạo cực kì xinh đẹp, Linh Phi tử cùng nàng so sánh chỉ là ngọn lửa so với ánh sáng, làn da của nàng trắng nõn nà, ngũ quan cân đối cùng với mái tóc dài xanh biếc đều không phải là địa phương hấp dẫn lòng người nhất của nàng,…. động lòng người nhất của nàng chính là khí chất điềm đạm của nàng, nó tựa như cơn mưa trong núi,lúc lại ấm áp tựa như ngọn lửa trong nhân gian. Cho dù là Liên Vân tông bổn môn đệ tử, lúc ban đầu gặp mặt cũng khó có thể tưởng tượng được mĩ nhân tuyệt sắc này chính là Liên Vân tông ngôi đệ tam đạo tôn.
“ Các người, hai người a! Còn không bằng một đứa nhỏ, hài tử này đâu có sai, nói thật thì làm sao? Ta xem các ngươi đều nên tỉnh lại một chút. Xem hắn như vậy tu chân so với chúng ta lúc trước có thuận lợi hơn nhiều a. Ta xem, có lẽ ngàn năm sau chúng ta Liên Vân Tông có thể xuất ra một đoá kì hoa à. Thiên Thạch, ngươi nếu không muốn nó, thì để cho làm môn hạ của chúng ta đi."
Thiên Thạch trong mắt tức giận chợt loé qua, nhưng hắn cũng biết chính mình đắc tội không nổi Phiêu Miểu đạo tôn, lạnh nhạt nói:
" Sư tỷ, hắn dù sao cũng là đệ tử của chúng ta, có thể nào nhượng cho người, nếu ngươi nói hắn đúng vậy, thì cho là đúng vậy đi."
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, nói
“ Chỉ sợ ngươi không tha à. Đứa nhỏ, đừng sợ, sau này bọn họ dám khi dễ ngươi, ta cho ngươi hết tức giận."
Vừa nói nàng quay đầu hướng Hải Long nhìn lại. Hải Long từ khi Phiêu Miểu đạo tôn xuất hiện, đã hoàn toàn lâm vào tình huống ngốc trệ, thân ảnh Linh Phi Tử đã không xuất hiện trong mắt hắn nữa, chỉ có trước mắt là tuyệt sắc đạo tôn. Nhìn Phiêu miểu đạo tôn đạo bào lả lướt che phủ thân thể mềm mạị, nghe mùi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, hai hàng máu mũi bất giác chảy xuôi ra.
“ A đứa nhỏ, có đúng là bọn họ vừa rồi đã chấn thương ngươi, để cho tổ sư xem nào."
Không biết tại sao Phiêu Miểu đạo tôn vừa nhìn Hải Long đã có một cảm giác thân thiết không hiểu nổi. Một cỗ năng lượng vô cùng thuần hoà ấm áp bao vây toàn thân, Hải Long chỉ cảm thấy thân thể chấn động, phảng phát ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông tất cả đề mở ra, thoải mái không thể nói được. Pháp lực cường đại của Phiêu Miểu đạo tôn lập tức có tác dụng, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã từ sơ khuy sơ kì tiến thẳng lên trung kì.
Hải Long trong miệng xuất ra một câu khiến mọi người chao đảo, hắn nhìn thật sâu Phiêu miểu đạo tôn trước mắt nói:
" Tỷ Tỷ ngươi xinh đẹp quá à! chờ ta lớn lên sau này gả cho ta có được hay không."
Phiêu Miểu đạo tôn toàn thân chấn động, quang mang màu lam sau lưng ba động, tất cả đệ tử đều sợ ngây người, quỵ trên mặt đất là Đạo Minh chân nhân không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù biết Hải Long lớn mật, nhưng cũng không ngờ tới hắn ngay cả Phiêu Miểu đạo tôn một đại nhân vật của tu chân giới cũng dám tiết mạn.
Thiên Thạch đạo tôn nổi giận nói:
" Đạo Minh, ngươi thu đồ tôn thật là tốt a."
Sau lưng quang hoàn phát sáng, một luồng quang mang màu trắng từ tay Thiên Thạch xuất hiện, trực tiếp tiến đến trán của Hải Long. Có thể làm cho tức giận đến mức Thiên Thạch đạo tôn tu vi cao thủ như vậy động đến sát khí, Hải Long cũng có thể tự hào được rồi.
Phiêu Miểu đạo tôn nghe xong câu nói của Hải Long, tâm trí hoàn toàn lâm vào mê võng. Nàng bảy tuổi đã tiến vào Liên Vân tông, hơn hai nghìn ba trăm năm tới nay, chưa bao giờ đi quá Liên Vân sơn mạch, mặc dù tu vi cao thâm, địa vị tôn sùng, nhưng cũng là lần đầu tiên nàng nghe đuợc câu nói khinh bạc. Hải Long nói như vậy nhưng chính là rất chân thành, khiến nàng trong nội tâm nổi lên một tia cảm giác kì dị, nàng cũng là đang đứng cạnh Hải Long, một màn bạc không ngừng hiện lên trước mắt, vị đạo tôn bài danh đệ tam của Liên Vân tông này đã có chút si tâm.
Thiên Thạch đạo tôn đột nhiên ra tay, ngay cả Vô Kị đạo tôn đều không kịp ngăn cản, mà Phiêu Miểu đạo tôn lại lại trong tình trạng si ngốc, cái mạng nhỏ của Hải Long sẽ tiêu mất.
Hải Long thấy bạch quang hướng mình mà đến hắn muốn né tránh nhưng không có chút khí lực nào cả, phảng phất không gian chung quanh bị phong toả, kể cả tinh thần ở bên trong, toàn thân nhũn ra vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ bạch quang hướng mi tâm mình bay tới. Ám hô một tiếng mạng ta đã xong, tự nhiên nhắm mắt lại
.
“ Sư tổ không nên!"
Linh Thông Tử cùng tứ đại đệ tử đồng thời kinh hô la lên, đã hơn một năm ở chung bọn họ đối với Hải Long sinh ra cảm tình rất sâu đậm.
“ Các ngươi giỏi lắm bây giờ đã có thể làm chủ được mọi việc rồi. Ngưng lộ dịch trăm năm mới có được ba tích, các ngươi lại có thể dễ giao cho người ta như vậy, các ngươi có biết hay không ngưng lộ dịch này có thể…"
Dừng lại một chút, Đạo Minh tử từ trong mắt lãnh quang xuất hiện nhìn Linh Vân tử nói:
" Các ngươi không hỏi, tự chủ trương đem Ngưng lộ dịch ra ngoài, lại còn thu nhận lại cái gì. Linh Vân tử ngũ phẩm Tử Chi ngươi sau này trở về lập tức mang trả lại Đạo Vân sư thúc, trong mắt ta ngươi vốn rẩt tốt, không nghĩ tới ngươi cũng lại tham lam như thế, hừ hết thảy đợi trở về sẽ nói tiếp."
Hải Long nhìn Linh Vân tử bị Đạo Minh chân nhân giáo huấn căng thẳng, nhất thời khí huyết nổi lên, lớn tiếng nói:
" Sư tổ, người tức giận cái gì! bổn sư phó căn bản là không có làm việc đó, Tử Chi là ta lấy từ trên tay Linh Mộc tử sư thúc, hơn nữa Tử Chi ta đã dùng để cứu Tiểu Cơ Linh rồi, căn bản là hoàn toàn không có để mà trả lại à."
Đạo Minh tử trong mắt tinh quang chợt loé, Hải Long rõ ràng cảm giác được cường đại áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, chính mình tự nhiên cảm thấy toàn thân hít thở khó khăn.
Linh Vân tử giật mình lo sợ vội nói :
" Sư phó, ngài đừng nghe Đàm Vũ nói lung tung, quả thật là đệ tử làm, ngài cứ trừng phạt, phạt đệ tử đi."
Đạo Minh chân nhân bị chúng đệ tử cùng đồ tôn làm cho tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng, nhưng hắn cũng biết hôm nay không phải là thời điểm có thể phát tác, tức giận hừ một tiếng, triệt đi khí thế của mình.
Hải Long hít thở từng ngụm, từng ngụm lương khí của Tiếp Thiên đỉnh núi, Đạo Minh chân nhân đã là kích phát sự quật cường từ trong sâu thẳm nội tâm của hắn. Dũng mãnh bước lên từng bước một cả giận nói:
" Ta nói sai cái gì, ngươi làm như vậy đối với ta căn bản là ngươi không xứng là sư tổ của ta."
Thanh âm của hắn rất cao, âm sắc bén nhọn, hơn nữa trong lúc vô ý dụng pháp lực đã tăng cường lực xuyên thấu, cơ hồ truyền khắp mọi ngõ ngách của Tiếp Thiên nghiễm tràng, gần như lập tức mấy trăm ánh mắt của đệ tử Liên Vân tông nhất thời tập trung tới bọn Hải Long, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc. Dám ở Tiếp Thiên đỉnh núi bài xích trưởng bối, Hải Long chính là người thứ nhất.
Đạo Minh chân nhân sắc mặt đã biến thành màu tím, hai mắt sát khí đã lộ ra ngoại, trước mặt nhiều đồng môn như vậy mà bị tiểu bối trách mắng, không để cho hắn chút thể diện nào cả? lúc này hắn không thể nào nhẫn nhịn được, đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay thì một thanh âm nhu hoà vang lên:
“Đạo Minh sư huynh, là chuyện gì đã chọc giận khiến ngươi phát hoả như vậy a! Tại Tiếp Thiên nghiễm tràng này tức giận là không tốt à."
Đạo Minh chân nhân quay đầu nhìn lại, đúng là Đạo Vân chân nhân, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
" Chuyện của Ma Vân Phong chúng ta không cần ngươi phải quản."
Đạo Vân chân nhân không hề tức giận, bay xuống cạnh Hải Long, mỉm cuời nói:
" Vừa rồi ta cũng nghe được một ít chuyện, nếu là vì chuyện ba tích Ngưng lộ dịch mà lên thì đương nhiên ta cũng có chút quan hệ rồi. Sư huynh nguơi cũng tu luyện hơn năm trăm năm rồi, hoả khí sao vẫn còn vượng như vậy chứ. Hẳn đây là duy nhất Ngũ đại đệ tử của chúng ta, chúng ta là trưởng bối phải quý mến hắn mới đúng, các vị đạo tôn chắc cũng thích, ta xem, dù sao nếu sau này sư huynh có cái gì không hài lòng cứ tìm đến Đạo Vân ta."
Đạo Minh chân nhân trong mắt loé hàn quang, trong lòng thầm nghĩ :
“Xét theo tu vi mà nói, Đạo Vân chân nhân mặc dù nhập môn chậm hơn mười năm nhưng lại cao hơn hắn một cảnh giới, đã đạt tới cảnh giới Đạo Long sơ kì, luôn luôn cùng mình bất hoà, lúc này tìm được cơ hội để hạ mình, sau này làm cho cả Liên Vân tông hỗn loạn đi xuống a! Chính tại đây thì Hải Long lôi kéo vạt áo của Đạo Vân chân nhân nói:
" Đạo Vân sư thúc tổ, người thu ta làm đệ tử đi. Đạo Minh mập mạp hắn hung dữ như vậy, ngài không thu ta trở về hắn sẽ đánh chết ta mất."
Đạo Vân giật mình, tại Liên Vân tông không có ai tưởng tượng được tiểu tử này lại có thể phóng tứ như thế, vội nói:
" Không được nói lung tung, không thể vô lễ với sư tổ ngươi như vậy…., a! sư huynh hạ thủ lưu tình."
“ Oanh -“
Một tiếng vang lên, mười một gã đệ tử của Đạo Minh tất cả đều bị chấn động bay ra ngoài, mà Đạo Minh cùng Đạo Vân phân biệt lùi về sau một bước mới đứng vững được thân hình. Được Đạo Vân bảo hộ trong lòng Hải Long mặc dù không có thương tổn gì nhưng sắc mặt hắn cũng đã tới nhợt. Nguyên lai nghe xong Hải Long nói như vậy, Đạo Minh chân nhân rốt cuộc cũng bất chấp kiêng kị, phẫn nộ hướng Hải Long ra tay, may mắn Đạo Vân chân nhân kịp thời phát hiện, tu vi lại cao hơn Đạo Minh, mới cứu được cái mạng nhỏ của Hải Long.
“ Là ai dám lớn mật như vậy, dám động thủ ở Tiếp Thiên nghiễm tràng."
Một thanh âm già nua nhưng hùng hậu vang lên, tâm trí của mọi người đột nhiên chấn động, tự hồ thanh âm bất thình lình đã không chế tính mạng của họ vậy. Một vòng quang mang màu xanh lam từ phương xa xuất hiện, quang mang tụ hợp thành một thân ảnh, một vòng ánh sáng thật lớn, tại trung tâm vòng sáng xuất hiện một lão giả đạo y phấp phới chân đạp mây xanh tiến tới. Lão giả có khuôn mặt cổ phác, ánh mắt trong suốt thâm thuý, ẩn hiện một vẻ ôn nhuận, tuy hạc phát tiên cốt nhưng hắn xuất hiện lại làm cho người ta có cảm giác thấy một loại khí tượng mới mẻ xuất hiện, hơi thở cường đại bảo phủ chung quanh thân thể, hiển nhiên tu vi đã rất sâu đậm. Nhìn lão giả xuất hiện, tất cả Tiếp Thiên nghiễm tràng đệ tử Liên Vân tông khom mình thi lễ nói:" Tham kiến Vô Kị đạo tôn."
Thanh vân phiêu tán, vòng sáng quanh người Vô Kị đạo tôn chợt thu nhỏ, rút nhỏ lại gấp đôi lẳng lặng bay tới sau lưng Vô Kị đạo tôn.
" Thôi. Các người đề đứng lên đi. Đạo Minh, Đạo Vân, có chuyện gì xảy ra ở đây? Sư phó các ngươi còn chưa có tới sao?"
Vô kị đạo tôn tu vi bài danh lục vị trong chín vị tông sư nhị đại Liên Vân tông, cùng với sư phó của đạo Minh chân nhân là Thiên Thạch chân nhân cũng đã tu luyện hơn hai ngàn năm.
Đạo Minh chứng kiến cảnh Vô Kị đạo tôn xuất hiện, sau lưng nhất thời bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, thần chí lập tức khôi phục khom người bẩm báo:
" Bẩm cáo đạo tôn, hết thảy đều là lỗi ở đệ tử, xin đạo tôn cứ trách phạt."
Vô Kị đạo tôn mỉm cười nói.
“ Tu chân là tâm là tính, ngươi sân niệm quá nặng rồi, tại Tiếp Thiên nghiễm tràng này động thủ là rất kiêng kị. Nơi này là địa phương của Thần Châu gần nhất với tiên giới, một khi … đưa tới thiên kiếp, nơi này lập tức biến thành một mảnh đất không a, mà ngươi đã có thể biến thành tội nhân của Liên vân tông à, không thể không biết gì được!"
Nghe xong Vô Kị đạo tôn nói, Đạo Minh cùng Đạo Vân nhất thời sợ hãi, song song quỳ xuống trên mặt đất, thiên kiếp là cái gì bọn họ sao lại không biết? nếu gặp phải ba trọng thiên kiếp, sợ rằng tất cả tu chân đệ tử của Liên Vân tông liên thủ cũng vô pháp chống đỡ. Ý thức được sai lầm, thân thể hai người đều có chút hoảng sợ.
“ Vô Kị không nên hù doạ bọn vãn bối chứ. Trừ phi là chúng ta chín lão già này đồng thời cùng nhau động thủ nếu không có khi nào xảy ra thiên kiếp? chỉ bằng tu vi của bọn họ có thể sao?"
Vừa rồi là một dải thanh vân phiêu đãng mà đến, quang mang màu xanh lam cùng Vô Kị đạo tôn cơ hồ giống nhau, quang mang thu liễm, xuất hiện bên cạnh Vô Kị đạo tôn là một người. Người này vóc dáng không cao, thấp hơn Vô Kị đạo tôn một ít, tay phải nâng một một khối nhũ thạch màu trắng hình cầu, viên thạch đường kính ước chừng hai mươi thước, trong đó tự hồ có mây mù lưu chuyển, nhìn qua cực kì thần kì.
Vô Kị đạo tôn cười nói:
" Thiên Thạch sư huynh, ngươi như thế nào lại than trách, ta chỉ là cho các đệ tử một chút kinh hãi mà thôi." Người đến đúng là sư phó của Đạo Minh chân nhân Thiên Thạch đạo tôn.
Thiên Thạch đạo tôn nhàn nhạt nhìn Đạo Minh chân nhân liếc mặt một cái nói:
" Đạo Minh, ngươi là càng ngày cành không tiến bộ, chẳng những tu vi tiến chậm, ngay cả tâm tính cũng bất kham, như thế có thể này kế thừa được y bát của ta?"
Đạo Minh chân nhân khi thấy Thiên Thạch đạo tôn xuất hiện trong lòng trở lên vui vẻ, có Thiên Thạch đạo tôn tại đây, tâm tư của hắn được ổn định hơn. Nghe được sư phó trách mắng, vội cuống quýt phản ứng, làm ra bộ dạng duy duy nặc nặc.
“ phốc xuy" . một tiêng cười khúc khích khẽ phá tan hào khí nghiêm túc tại Tiếp Thiên nghiễm tràng, đúng là Hải Long. Thiên Thạch đạo tôn nhíu mày, mà Vô Kị đạo tôn có chút tò mò nhìn về phía đệ tử có bối phận thấp nhất này. Thiên Thạch đạo tôn ngọc thạch trên tay quang mang lưu chuyển, hắn nhàn nhạt hỏi:
" Ngươi cười cái gì?"
Hải Long có thể nói là dê non không biết sợ cọp, không để ý đến thần sắc của các vị sư phó, tự nhiên nói
" Đương nhiên là buồn cười rồi, hắn đối với ta trong khi tức giận thì là con cọp, thế mà vừa thấy hai vị tổ sư đến, lại ôn thuận như một con mèo nhỏ, thật là điển hình của bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh mà."
Thiên Thạch đạo tôn sắc mặt trầm xuống, quỳ trên mặt đất Đạo Minh chân nhân cũng tản ra hơn thở nguy hiểm, Vô Kị đạo tôn cười nói:
" Uhm, đứa nhỏ này thật là thú vị à, bất quá đối mặt với sư trưởng không thể vô lễ quá như vậy."
Hải Long gãi gãi đầu nói:
" Tổ sư, ta cũng không phải vô lễ à! đối với trưởng bối tôn kính từ trong nội tâm, mặt ngoài hình dáng có tác dụng gì? Ta cũng không phải không tôn trọng các người, chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi, chẳng lẽ ngài không thích nghe lời nói thật sao?"
Vô Kị đạo tôn chết lặng người, hắn không nghĩ tới chính mình sống hơn hai ngàn năm tuổi, lại bị một đứa bé nói lại mà hết lần này đến lần khác mà mình không có cách nào phản bác.
“ Nói thế rất tốt, ta vui mừng nhất là những lời nói đó lại hết thảy xuất phát từ một đứa nhỏ."
Giọng nói thanh lãng vang lên, Hải Long thấy hoa mắt, một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh hắn, sau lưng nàng cũng lơ lửng một khối thanh lam quang hoàn.
" Tham kiến Phiêu Miểu đạo tôn." Thanh âm vang lên lập tức.
Đạo Vân chân nhân cúi đầu đứng ở sau lưng nữ tử trẻ tuổi, cung thanh nói:
“ Sư phó."
Phiêu miểu đạo tôn dung mạo cực kì xinh đẹp, Linh Phi tử cùng nàng so sánh chỉ là ngọn lửa so với ánh sáng, làn da của nàng trắng nõn nà, ngũ quan cân đối cùng với mái tóc dài xanh biếc đều không phải là địa phương hấp dẫn lòng người nhất của nàng,…. động lòng người nhất của nàng chính là khí chất điềm đạm của nàng, nó tựa như cơn mưa trong núi,lúc lại ấm áp tựa như ngọn lửa trong nhân gian. Cho dù là Liên Vân tông bổn môn đệ tử, lúc ban đầu gặp mặt cũng khó có thể tưởng tượng được mĩ nhân tuyệt sắc này chính là Liên Vân tông ngôi đệ tam đạo tôn.
“ Các người, hai người a! Còn không bằng một đứa nhỏ, hài tử này đâu có sai, nói thật thì làm sao? Ta xem các ngươi đều nên tỉnh lại một chút. Xem hắn như vậy tu chân so với chúng ta lúc trước có thuận lợi hơn nhiều a. Ta xem, có lẽ ngàn năm sau chúng ta Liên Vân Tông có thể xuất ra một đoá kì hoa à. Thiên Thạch, ngươi nếu không muốn nó, thì để cho làm môn hạ của chúng ta đi."
Thiên Thạch trong mắt tức giận chợt loé qua, nhưng hắn cũng biết chính mình đắc tội không nổi Phiêu Miểu đạo tôn, lạnh nhạt nói:
" Sư tỷ, hắn dù sao cũng là đệ tử của chúng ta, có thể nào nhượng cho người, nếu ngươi nói hắn đúng vậy, thì cho là đúng vậy đi."
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, nói
“ Chỉ sợ ngươi không tha à. Đứa nhỏ, đừng sợ, sau này bọn họ dám khi dễ ngươi, ta cho ngươi hết tức giận."
Vừa nói nàng quay đầu hướng Hải Long nhìn lại. Hải Long từ khi Phiêu Miểu đạo tôn xuất hiện, đã hoàn toàn lâm vào tình huống ngốc trệ, thân ảnh Linh Phi Tử đã không xuất hiện trong mắt hắn nữa, chỉ có trước mắt là tuyệt sắc đạo tôn. Nhìn Phiêu miểu đạo tôn đạo bào lả lướt che phủ thân thể mềm mạị, nghe mùi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, hai hàng máu mũi bất giác chảy xuôi ra.
“ A đứa nhỏ, có đúng là bọn họ vừa rồi đã chấn thương ngươi, để cho tổ sư xem nào."
Không biết tại sao Phiêu Miểu đạo tôn vừa nhìn Hải Long đã có một cảm giác thân thiết không hiểu nổi. Một cỗ năng lượng vô cùng thuần hoà ấm áp bao vây toàn thân, Hải Long chỉ cảm thấy thân thể chấn động, phảng phát ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông tất cả đề mở ra, thoải mái không thể nói được. Pháp lực cường đại của Phiêu Miểu đạo tôn lập tức có tác dụng, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã từ sơ khuy sơ kì tiến thẳng lên trung kì.
Hải Long trong miệng xuất ra một câu khiến mọi người chao đảo, hắn nhìn thật sâu Phiêu miểu đạo tôn trước mắt nói:
" Tỷ Tỷ ngươi xinh đẹp quá à! chờ ta lớn lên sau này gả cho ta có được hay không."
Phiêu Miểu đạo tôn toàn thân chấn động, quang mang màu lam sau lưng ba động, tất cả đệ tử đều sợ ngây người, quỵ trên mặt đất là Đạo Minh chân nhân không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù biết Hải Long lớn mật, nhưng cũng không ngờ tới hắn ngay cả Phiêu Miểu đạo tôn một đại nhân vật của tu chân giới cũng dám tiết mạn.
Thiên Thạch đạo tôn nổi giận nói:
" Đạo Minh, ngươi thu đồ tôn thật là tốt a."
Sau lưng quang hoàn phát sáng, một luồng quang mang màu trắng từ tay Thiên Thạch xuất hiện, trực tiếp tiến đến trán của Hải Long. Có thể làm cho tức giận đến mức Thiên Thạch đạo tôn tu vi cao thủ như vậy động đến sát khí, Hải Long cũng có thể tự hào được rồi.
Phiêu Miểu đạo tôn nghe xong câu nói của Hải Long, tâm trí hoàn toàn lâm vào mê võng. Nàng bảy tuổi đã tiến vào Liên Vân tông, hơn hai nghìn ba trăm năm tới nay, chưa bao giờ đi quá Liên Vân sơn mạch, mặc dù tu vi cao thâm, địa vị tôn sùng, nhưng cũng là lần đầu tiên nàng nghe đuợc câu nói khinh bạc. Hải Long nói như vậy nhưng chính là rất chân thành, khiến nàng trong nội tâm nổi lên một tia cảm giác kì dị, nàng cũng là đang đứng cạnh Hải Long, một màn bạc không ngừng hiện lên trước mắt, vị đạo tôn bài danh đệ tam của Liên Vân tông này đã có chút si tâm.
Thiên Thạch đạo tôn đột nhiên ra tay, ngay cả Vô Kị đạo tôn đều không kịp ngăn cản, mà Phiêu Miểu đạo tôn lại lại trong tình trạng si ngốc, cái mạng nhỏ của Hải Long sẽ tiêu mất.
Hải Long thấy bạch quang hướng mình mà đến hắn muốn né tránh nhưng không có chút khí lực nào cả, phảng phất không gian chung quanh bị phong toả, kể cả tinh thần ở bên trong, toàn thân nhũn ra vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ bạch quang hướng mi tâm mình bay tới. Ám hô một tiếng mạng ta đã xong, tự nhiên nhắm mắt lại
.
“ Sư tổ không nên!"
Linh Thông Tử cùng tứ đại đệ tử đồng thời kinh hô la lên, đã hơn một năm ở chung bọn họ đối với Hải Long sinh ra cảm tình rất sâu đậm.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu