Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
Chương 70
Khi bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng khóc quen thuộc của trẻ sơ sinh, Đường Mộ Thần nhíu mày, mắt cũng không mở, đá người nằm bên cạnh, “Mau! Tử Tử tỉnh."
Kì An Chi ngủ mê mệt không muốn động, kéo chăn lên trùm kín đầu, “Để anh ngủ thêm một chút nữa!"
Đường Mộ Thần cũng không muốn động, xoay người lại ôm lão công, cùng nhau rúc vào trong ổ chăn ấm áp. Nhưng tiếng khóc càng lúc càng lớn, dù có muốn làm như không nghe thấy cũng không được.
Ngươi nói nếu như nó chỉ là cái đồng hồ thì tốt rồi, kêu một lát sẽ tự động dừng, nhưng đó lại là một đứa bé, sao lại phiền phức như vậy chứ?!
Đường Mộ Thần vung tay ra định đẩy nôi như khi còn ở nước ngoài,thế là vô tình đem vật nhỏ đang nằm bên cạnh hất văng xuống dưới giường.
“OA!" Tiếng khóc càng phát ra thê thảm! Ông anh ngu ngốc choàng tỉnh dậy, quay đầu nhìn xung quanh, xong đời rồi! Táo nhỏ đang nằm ngã chỏng vó dưới đất!
May là giường của y chỉ cao có nửa mét, dưới sàn được lót một lớp thảm rất dày, vì thế bé con không bị gãy xương hay có vẻ gì như là bị chấn động não, chỉ là bị hoảng sợ quá độ. Táo nhỏ âm thầm ghi nhớ mối thù này!
Đường Mộ Thần cũng bị kinh hách không nhẹ, vội vội vàng vàng ôm em trai cởi quần áo kiểm tra. Hoàn hảo hoàn hảo! Không xảy ra chuyện gì cả, mới sáng sớm đã khóc chỉ là vì có một đống thối thối đi ra, rất khó chịu.
Sợ tiếng khóc đánh thức ông nội và cha mẹ, vội vàng vào phòng tắm mở vòi nước để át đi tiếng động, hai là tắm rửa cho nhóc con một cái.
Dưới làn nước ấm áp, tâm tình của táo nhỏ cuối cùng cũng chậm rãi tốt lên. Chỉ còn dùng đôi mắt nhỏ đầy lên án trừng ông anh, anh là đồ ngu xuẩn! Nếu như làm người ta bị té hỏng đi, anh cũng đừng mong có ngày được sống yên lành nữa!
“Ác ác! Tử Tử ngoan! Là anh không tốt, anh sẽ lập tức mua nôi cho em a!" Đường Mộ Thần tung hết tuyệt chiêu, vừa dỗ dành vừa hứa hẹn đủ điều với tiểu ma đầu cả buổi trời mới khiến cho bé con hết giận.
Tắm rửa sạch sẽ cho bé con xong đi ra, liếc mắt nhìn người nào đó vẫn ngủ như heo trên giường, cơn tức giận bùng lên. Nhấc chân đạp cho hắn một cú, “Đứng lên!"
Tôi không ngủ được thì anh cũng đừng hòng ngủ! Phu phu thì nên có nạn cùng chịu!
“Rầm!" Kì An Chi cũng lăn xuống dưới đất.
Táo nhỏ mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên khanh khách một tiếng, nở nụ cười! Cơn tức giận vì bị ném xuống đất lập tức tan thành mây khói, trái lại rất muốn tiến lên đá thêm mấy cái.
Đường Mộ Thần thấy em trai hiếm khi cười vui vẻ như vậy, bèn không thèm để ý đến Kì An Chi nữa, giật rèm cửa sổ ra, ôm tiểu tổ tông đi uống sữa.
Khi Kì An Chi lồm cồm bò dậy, ánh nắng ban mai đã rọi vào trong phòng. Táo nhỏ đúng là sinh vật rất chuẩn, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn liền đi ngủ.
Nhìn xung quanh, ác, hắn nhận ra chỗ này, là khuê phòng của lão bà nhà hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đã đến đây không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà vì sao hắn lại ngủ ở đây nhỉ?
A a a!
Khi Đường Mộ Thần pha sữa xong, đang đút bình sữa cho em trai bú thì thấy Kì An Chi bận áo ngủ, đầu tóc rối bù, mặt cũng chưa rửa vọt từ trên lầu xuống, “Thần! Xong đời rồi! Chúng ta xong đời rồi!"
“Cái gì?" Hai quả táo dùng biểu tình kinh ngạc cùng nhìn hắn.
Kì An Chi gấp đến độ xoay mòng mòng, “Em nói chúng ta chạy về khách sạn ngay bây giờ có kịp không? Có ai đã biết chưa?"
Đường Mộ Thần chớp chớp mắt, cấp tốc phản ứng, sắc mặt cũng thay đổi, “Nguy rồi! Ông nội anh! Mau đi đi! Đừng về khách sạn, trực tiếp về nhà ngay! Về ngay, ngu xuẩn! Rửa mặt trước đã!"
“Ân!" Kì An Chi ba bước hai bước định vọt lên lầu, nhưng ở bậc thang cuối cùng, hắn thấy một vạt áo ngủ màu cà phê.
Ánh mắt nhìn xuống, Đường Tùng Niên tươi cười hòa ái nói với hắn, “Sớm a! An Chi, không nghĩ tới các con lại dậy sớm như thế, vậy theo ông đi tập thể dục đi!"
A ── ác. Kì An Chi cúi đầu, trở về phòng hét thảm một tiếng! Đi cùng ông Đường tập thể dục? Ai chẳng biết mấy ông già này luôn luôn cùng nhau tập thể dục chung trong một công viên chứ?
Chết rồi! Chết rồi! Lúc này đúng là chết thật rồi!
Đường Tùng Niên nghe thấy tiếng kêu rên trận trận từ trong phòng truyền ra, tâm tình thập phần sung sướng. Lửng thững đi xuống lầu, “Ôi! Tử Tử sớm như thế đã uống sữa rồi à? Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Hắc hắc! Nếu như không tính đến cú đo đất vừa rồi thì miễn cưỡng cũng ngon ạ! Táo nhỏ nhếch miệng lộ ra một nụ cười nịnh nọt. Bé con tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu cách nhìn sắc mặt người khác. Thấy ông lão này chỉ cần dùng một câu nói đã đem “anh rể" kiêmngười hầu giết không còn một manh giáp liền biết ông lão này không dễ chọc đâu, cùng ông ấy tạo mối quan hệ tốt vô cùng quan trọng!
Đường Tùng Niên ôm lấy đứa cháu nhỏ, chỉ huy đứa cháu lớn đang đứng đần mặt ra đó, “Mau! Ra ngoài mua gì đó về cho An Chi ăn sáng, ông nhớ đứa nhỏ này không thích ăn bánh mì và sữa, trong nhà cũng không có thứ gì nó thích ăn. Lát nữa con nói với người giúp việc trong nhà một tiếng, An Chi thích ăn thứ gì để cho họ biết đường mà chuẩn bị. Đừng để cho người nào đó nói chúng ta ngược đãi cháu của ổng!"
Đây… lẽ nào ý của ông nội là muốn bọn họ ở nhà luôn sao? Đường Mộ Thần bước ra ngoài, trên lưng nhịn không được đã đổ đầy mồ hôi hột.
An An à, không phải em không muốn giúp anh! Vấn đề này… em thực sự không thể giúp được anh!
Kì An Chi hưởng thụ bữa ăn sáng “đặc biệt" mà lão bà vì hắn mua về, sau đó dưới ánh mắt thương cảm của y mà ôm táo nhỏ lẽo đẽo đi theo Đường Tùng Niên ra pháp trường, a không, là công viên tập thể dục buổi sáng.
Táo nhỏ vốn đã no bụng, rất muốn ở nhà ngủ tiếp, nhưng mà cha mẹ hôm qua trở tay không kịp, ngày hôm nay bắt đầu tình yên lan tràn, muốn chuẩn bị cho bé một căn phòng mới. Đương nhiên, còn có hai người hầu của bé cũng phải ở chung phòng với bé. Vì vậy cần phải tiến hành điều chỉnh rất nhiều, cần phải mời chuyên gia thiết kế nội thất đến trợ giúp.
Có bé con ở nhà thì mọi người không thể nào làm việc nhanh chóng được. Vì vậy mới đem bé giao cho “con dâu mới", đi theo Đường Tùng Niên ra ngoài dạo chơi, chờ trong nhà sửa sang xong thì mới về.
Về phần Đường Mộ Thần, đương nhiên là nghĩa vô phản cố lưu lại. Thứ nhất là nơi phải chỉnh sửa chính là phòng của y, hơn nữa phải phù hợp với thói quen sinh hoạt của họ, vì vậy cần phải có y tham gia mới được.
Ngoài ra, nếu bảo y đi cùng Kì An Chi theo ông nội, đến trước mặt ông Kì mà thị uy thì…
Đường Mộ Thần rất không đành lòng, vì thế y muốn giảm cho ông Kì một chút kích thích mà chấp nhận ở nhà, để cho lão công thân yêu một mình giải quyết.
Táo nhỏ có một đặc tính, chỉ cần ở trên xe một hồi liền ngủ say. Khi đến công viên, tiểu gia khỏa đều đã chảy đầy nước bọt.
Ranh con! Coi như nhóc cũng có chút nghĩa khí! Khi nào về cho nhóc thêm một chai sữa! Kì An Chi vội lên tiếng. “Ông nội, con ôm Tử Tử ở trong xe vậy!"
“Sao được chứ?" Đường Tùng Niên cười tủm tỉm chỉ phía đuôi xe, “Xe đẩy của Tử Tử đã mang theo rồi. Con mang nó đi dạo trong công viên một chút, hít thở không khí trong lành buổi sớm rất tốt. Hơn nữa, ánh mặt trời buổi sáng rất tốt cho trẻ con, để cho nó phơi nắng nhiều một chút mà bổ sung vi-ta-min D!"
Đúng là gừng càng già càng cay a!
Kì An Chi không cam lòng lấy xe đẩy ra, nhét táo nhỏ vào bên trong, phủ một lớp rèm che nắng bên ngoài, thế là bé con an an ổn ổn ngủ ngon lành.
Chỉ có Kì An Chi thê thê thảm thảm đẩy xe nôi, trông hệt như cô vợ nhỏ, cúi gằm mặt đi theo Đường Tùng Niên vào công viên.
Một đường này, gặp không ít mấy ông lão quen biết với cả hai nhà Kì Đường. Chỉ thấy đứa cháu lớn nhất của Kì gia cư nhiên đẩy xe nôi đi theo sau lưng Đường Tùng Niên, đều rất hiếu kì.
“Lão Đường, đứa nhỏ nào vậy?"
“Cháu tôi! Đứa nhỏ nhất! Là em ruột Mộ Thần!" Đường Tùng Niên đem chữ “ruột" nhấn mạnh một chút.
“Nga yêu! Vậy cần phải chúc mừng ông rồi! Nhà ông có chuyện vui như vậy sao không thông báo cho mọi người biết?"
“Ôi, không phải con dâu tôi thân thể không tốt sao? Đứa nhỏ này phải do Mộ Thần và An Chi mang ra nước ngoài chăm sóc ni! Đợi lớn lên một chút mới mang về đây. Các ông nhớ chuẩn bị tiền lì xì đi, đến khi cháu nó được một trăm ngày xin mời mọi người đến uống rượu!"
“Đó là đương nhiên!" Mọi người đều khách khí đích cười cười, nhưng vẫn còn thắc mắc một câu. Cháu trai nhà ông sao lại do Kì gia lão đại chăm sóc?
Bất quá một màn từ hôm tổ chức hôn lễ rất nhiều người trong số họ đều nhìn thấy. Ai cũng sớm đoán được Kì gia lão đại và bảo bối kim tôn của Đường gia có chuyện rồi, bất quá nhìn thấy Kì An Chi cư nhiên đi theo Đường Tùng Niên ra ngoài tức là nói hắn bước vào Đường gia sao?
Ngô… Loại chuyện này không nên đoán bậy. Cứ chờ xem kịch vui đi!
Còn có người có chút hả hê cố ý chỉ cho bọn họ, “Lão Kì đang ở đằng trước kìa! Các người mau qua đi!"
Đó là đương nhiên! Đường Tùng Niên ông ngày hôm nay là cố ý đến tìm lão già đó mà!
“An Chi, đi! Nhanh lên đi gặp ông nội con nào!"
Kì An Chi thực sự là hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống trốn! Bây giờ hắn mới phát hiện ra ông Đường không chỉ có đanh đá chua ngoa mà còn vô cùng độc ác a! Quả thực muốn khiến cho hắn hôi phi yên diệt! Cứ như vậy đem hắn từng bước một đưa lên đoạn đầu đài!
Muốn nói Đường Tùng Niên không có ý xấu thì có ngốc mới tin được!
Đừng tưởng rằng ôm táo nhỏ trở về thì vạn sự đại cát, tiểu tử thối! Dám ôm cháu của ta chạy mất, ta sẽ để cho ông nội mi xử lý mi!
Kì An Chi từ nhỏ đã rất thông minh đương nhiên là nhận ra, ông Đường là đang tiếu lí tàng đao dùng gậy ông đập lưng ông. Cả mâu lẫn thuẫn đều là Kì gia cả, bất luận bên nào bị hỏng thì tổn thất đều là Kì gia gánh.
Làm sao bây giờ?
Kì An Chi bó tay rồi. Trong lòng niệmThần Phật bốn phương tám hướng, Thái Thượng lão quân, Quan Thế Âm tỷ tỷ, Tây Thiên Như Lai, Chúa Giê-xu đại ca, các vị đều phải phù hộ cho con bình an a!
Hay nhất là đừng để cho con chạm trán ông nội, ông nội không nhìn thấy con, không nhìn thấy con!
Chỉ tiếc, Kì An Chi không biết ẩn thân thuật, Kì Dân Hạo cũng không bị mù. Công viên dù có lớn thế nào thì dưới sự nỗ lực của Đường Tùng Niên…
…cuối cùng, mọi người cũng phải chạm trán.
Kì An Chi ngủ mê mệt không muốn động, kéo chăn lên trùm kín đầu, “Để anh ngủ thêm một chút nữa!"
Đường Mộ Thần cũng không muốn động, xoay người lại ôm lão công, cùng nhau rúc vào trong ổ chăn ấm áp. Nhưng tiếng khóc càng lúc càng lớn, dù có muốn làm như không nghe thấy cũng không được.
Ngươi nói nếu như nó chỉ là cái đồng hồ thì tốt rồi, kêu một lát sẽ tự động dừng, nhưng đó lại là một đứa bé, sao lại phiền phức như vậy chứ?!
Đường Mộ Thần vung tay ra định đẩy nôi như khi còn ở nước ngoài,thế là vô tình đem vật nhỏ đang nằm bên cạnh hất văng xuống dưới giường.
“OA!" Tiếng khóc càng phát ra thê thảm! Ông anh ngu ngốc choàng tỉnh dậy, quay đầu nhìn xung quanh, xong đời rồi! Táo nhỏ đang nằm ngã chỏng vó dưới đất!
May là giường của y chỉ cao có nửa mét, dưới sàn được lót một lớp thảm rất dày, vì thế bé con không bị gãy xương hay có vẻ gì như là bị chấn động não, chỉ là bị hoảng sợ quá độ. Táo nhỏ âm thầm ghi nhớ mối thù này!
Đường Mộ Thần cũng bị kinh hách không nhẹ, vội vội vàng vàng ôm em trai cởi quần áo kiểm tra. Hoàn hảo hoàn hảo! Không xảy ra chuyện gì cả, mới sáng sớm đã khóc chỉ là vì có một đống thối thối đi ra, rất khó chịu.
Sợ tiếng khóc đánh thức ông nội và cha mẹ, vội vàng vào phòng tắm mở vòi nước để át đi tiếng động, hai là tắm rửa cho nhóc con một cái.
Dưới làn nước ấm áp, tâm tình của táo nhỏ cuối cùng cũng chậm rãi tốt lên. Chỉ còn dùng đôi mắt nhỏ đầy lên án trừng ông anh, anh là đồ ngu xuẩn! Nếu như làm người ta bị té hỏng đi, anh cũng đừng mong có ngày được sống yên lành nữa!
“Ác ác! Tử Tử ngoan! Là anh không tốt, anh sẽ lập tức mua nôi cho em a!" Đường Mộ Thần tung hết tuyệt chiêu, vừa dỗ dành vừa hứa hẹn đủ điều với tiểu ma đầu cả buổi trời mới khiến cho bé con hết giận.
Tắm rửa sạch sẽ cho bé con xong đi ra, liếc mắt nhìn người nào đó vẫn ngủ như heo trên giường, cơn tức giận bùng lên. Nhấc chân đạp cho hắn một cú, “Đứng lên!"
Tôi không ngủ được thì anh cũng đừng hòng ngủ! Phu phu thì nên có nạn cùng chịu!
“Rầm!" Kì An Chi cũng lăn xuống dưới đất.
Táo nhỏ mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên khanh khách một tiếng, nở nụ cười! Cơn tức giận vì bị ném xuống đất lập tức tan thành mây khói, trái lại rất muốn tiến lên đá thêm mấy cái.
Đường Mộ Thần thấy em trai hiếm khi cười vui vẻ như vậy, bèn không thèm để ý đến Kì An Chi nữa, giật rèm cửa sổ ra, ôm tiểu tổ tông đi uống sữa.
Khi Kì An Chi lồm cồm bò dậy, ánh nắng ban mai đã rọi vào trong phòng. Táo nhỏ đúng là sinh vật rất chuẩn, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn liền đi ngủ.
Nhìn xung quanh, ác, hắn nhận ra chỗ này, là khuê phòng của lão bà nhà hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đã đến đây không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà vì sao hắn lại ngủ ở đây nhỉ?
A a a!
Khi Đường Mộ Thần pha sữa xong, đang đút bình sữa cho em trai bú thì thấy Kì An Chi bận áo ngủ, đầu tóc rối bù, mặt cũng chưa rửa vọt từ trên lầu xuống, “Thần! Xong đời rồi! Chúng ta xong đời rồi!"
“Cái gì?" Hai quả táo dùng biểu tình kinh ngạc cùng nhìn hắn.
Kì An Chi gấp đến độ xoay mòng mòng, “Em nói chúng ta chạy về khách sạn ngay bây giờ có kịp không? Có ai đã biết chưa?"
Đường Mộ Thần chớp chớp mắt, cấp tốc phản ứng, sắc mặt cũng thay đổi, “Nguy rồi! Ông nội anh! Mau đi đi! Đừng về khách sạn, trực tiếp về nhà ngay! Về ngay, ngu xuẩn! Rửa mặt trước đã!"
“Ân!" Kì An Chi ba bước hai bước định vọt lên lầu, nhưng ở bậc thang cuối cùng, hắn thấy một vạt áo ngủ màu cà phê.
Ánh mắt nhìn xuống, Đường Tùng Niên tươi cười hòa ái nói với hắn, “Sớm a! An Chi, không nghĩ tới các con lại dậy sớm như thế, vậy theo ông đi tập thể dục đi!"
A ── ác. Kì An Chi cúi đầu, trở về phòng hét thảm một tiếng! Đi cùng ông Đường tập thể dục? Ai chẳng biết mấy ông già này luôn luôn cùng nhau tập thể dục chung trong một công viên chứ?
Chết rồi! Chết rồi! Lúc này đúng là chết thật rồi!
Đường Tùng Niên nghe thấy tiếng kêu rên trận trận từ trong phòng truyền ra, tâm tình thập phần sung sướng. Lửng thững đi xuống lầu, “Ôi! Tử Tử sớm như thế đã uống sữa rồi à? Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Hắc hắc! Nếu như không tính đến cú đo đất vừa rồi thì miễn cưỡng cũng ngon ạ! Táo nhỏ nhếch miệng lộ ra một nụ cười nịnh nọt. Bé con tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu cách nhìn sắc mặt người khác. Thấy ông lão này chỉ cần dùng một câu nói đã đem “anh rể" kiêmngười hầu giết không còn một manh giáp liền biết ông lão này không dễ chọc đâu, cùng ông ấy tạo mối quan hệ tốt vô cùng quan trọng!
Đường Tùng Niên ôm lấy đứa cháu nhỏ, chỉ huy đứa cháu lớn đang đứng đần mặt ra đó, “Mau! Ra ngoài mua gì đó về cho An Chi ăn sáng, ông nhớ đứa nhỏ này không thích ăn bánh mì và sữa, trong nhà cũng không có thứ gì nó thích ăn. Lát nữa con nói với người giúp việc trong nhà một tiếng, An Chi thích ăn thứ gì để cho họ biết đường mà chuẩn bị. Đừng để cho người nào đó nói chúng ta ngược đãi cháu của ổng!"
Đây… lẽ nào ý của ông nội là muốn bọn họ ở nhà luôn sao? Đường Mộ Thần bước ra ngoài, trên lưng nhịn không được đã đổ đầy mồ hôi hột.
An An à, không phải em không muốn giúp anh! Vấn đề này… em thực sự không thể giúp được anh!
Kì An Chi hưởng thụ bữa ăn sáng “đặc biệt" mà lão bà vì hắn mua về, sau đó dưới ánh mắt thương cảm của y mà ôm táo nhỏ lẽo đẽo đi theo Đường Tùng Niên ra pháp trường, a không, là công viên tập thể dục buổi sáng.
Táo nhỏ vốn đã no bụng, rất muốn ở nhà ngủ tiếp, nhưng mà cha mẹ hôm qua trở tay không kịp, ngày hôm nay bắt đầu tình yên lan tràn, muốn chuẩn bị cho bé một căn phòng mới. Đương nhiên, còn có hai người hầu của bé cũng phải ở chung phòng với bé. Vì vậy cần phải tiến hành điều chỉnh rất nhiều, cần phải mời chuyên gia thiết kế nội thất đến trợ giúp.
Có bé con ở nhà thì mọi người không thể nào làm việc nhanh chóng được. Vì vậy mới đem bé giao cho “con dâu mới", đi theo Đường Tùng Niên ra ngoài dạo chơi, chờ trong nhà sửa sang xong thì mới về.
Về phần Đường Mộ Thần, đương nhiên là nghĩa vô phản cố lưu lại. Thứ nhất là nơi phải chỉnh sửa chính là phòng của y, hơn nữa phải phù hợp với thói quen sinh hoạt của họ, vì vậy cần phải có y tham gia mới được.
Ngoài ra, nếu bảo y đi cùng Kì An Chi theo ông nội, đến trước mặt ông Kì mà thị uy thì…
Đường Mộ Thần rất không đành lòng, vì thế y muốn giảm cho ông Kì một chút kích thích mà chấp nhận ở nhà, để cho lão công thân yêu một mình giải quyết.
Táo nhỏ có một đặc tính, chỉ cần ở trên xe một hồi liền ngủ say. Khi đến công viên, tiểu gia khỏa đều đã chảy đầy nước bọt.
Ranh con! Coi như nhóc cũng có chút nghĩa khí! Khi nào về cho nhóc thêm một chai sữa! Kì An Chi vội lên tiếng. “Ông nội, con ôm Tử Tử ở trong xe vậy!"
“Sao được chứ?" Đường Tùng Niên cười tủm tỉm chỉ phía đuôi xe, “Xe đẩy của Tử Tử đã mang theo rồi. Con mang nó đi dạo trong công viên một chút, hít thở không khí trong lành buổi sớm rất tốt. Hơn nữa, ánh mặt trời buổi sáng rất tốt cho trẻ con, để cho nó phơi nắng nhiều một chút mà bổ sung vi-ta-min D!"
Đúng là gừng càng già càng cay a!
Kì An Chi không cam lòng lấy xe đẩy ra, nhét táo nhỏ vào bên trong, phủ một lớp rèm che nắng bên ngoài, thế là bé con an an ổn ổn ngủ ngon lành.
Chỉ có Kì An Chi thê thê thảm thảm đẩy xe nôi, trông hệt như cô vợ nhỏ, cúi gằm mặt đi theo Đường Tùng Niên vào công viên.
Một đường này, gặp không ít mấy ông lão quen biết với cả hai nhà Kì Đường. Chỉ thấy đứa cháu lớn nhất của Kì gia cư nhiên đẩy xe nôi đi theo sau lưng Đường Tùng Niên, đều rất hiếu kì.
“Lão Đường, đứa nhỏ nào vậy?"
“Cháu tôi! Đứa nhỏ nhất! Là em ruột Mộ Thần!" Đường Tùng Niên đem chữ “ruột" nhấn mạnh một chút.
“Nga yêu! Vậy cần phải chúc mừng ông rồi! Nhà ông có chuyện vui như vậy sao không thông báo cho mọi người biết?"
“Ôi, không phải con dâu tôi thân thể không tốt sao? Đứa nhỏ này phải do Mộ Thần và An Chi mang ra nước ngoài chăm sóc ni! Đợi lớn lên một chút mới mang về đây. Các ông nhớ chuẩn bị tiền lì xì đi, đến khi cháu nó được một trăm ngày xin mời mọi người đến uống rượu!"
“Đó là đương nhiên!" Mọi người đều khách khí đích cười cười, nhưng vẫn còn thắc mắc một câu. Cháu trai nhà ông sao lại do Kì gia lão đại chăm sóc?
Bất quá một màn từ hôm tổ chức hôn lễ rất nhiều người trong số họ đều nhìn thấy. Ai cũng sớm đoán được Kì gia lão đại và bảo bối kim tôn của Đường gia có chuyện rồi, bất quá nhìn thấy Kì An Chi cư nhiên đi theo Đường Tùng Niên ra ngoài tức là nói hắn bước vào Đường gia sao?
Ngô… Loại chuyện này không nên đoán bậy. Cứ chờ xem kịch vui đi!
Còn có người có chút hả hê cố ý chỉ cho bọn họ, “Lão Kì đang ở đằng trước kìa! Các người mau qua đi!"
Đó là đương nhiên! Đường Tùng Niên ông ngày hôm nay là cố ý đến tìm lão già đó mà!
“An Chi, đi! Nhanh lên đi gặp ông nội con nào!"
Kì An Chi thực sự là hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống trốn! Bây giờ hắn mới phát hiện ra ông Đường không chỉ có đanh đá chua ngoa mà còn vô cùng độc ác a! Quả thực muốn khiến cho hắn hôi phi yên diệt! Cứ như vậy đem hắn từng bước một đưa lên đoạn đầu đài!
Muốn nói Đường Tùng Niên không có ý xấu thì có ngốc mới tin được!
Đừng tưởng rằng ôm táo nhỏ trở về thì vạn sự đại cát, tiểu tử thối! Dám ôm cháu của ta chạy mất, ta sẽ để cho ông nội mi xử lý mi!
Kì An Chi từ nhỏ đã rất thông minh đương nhiên là nhận ra, ông Đường là đang tiếu lí tàng đao dùng gậy ông đập lưng ông. Cả mâu lẫn thuẫn đều là Kì gia cả, bất luận bên nào bị hỏng thì tổn thất đều là Kì gia gánh.
Làm sao bây giờ?
Kì An Chi bó tay rồi. Trong lòng niệmThần Phật bốn phương tám hướng, Thái Thượng lão quân, Quan Thế Âm tỷ tỷ, Tây Thiên Như Lai, Chúa Giê-xu đại ca, các vị đều phải phù hộ cho con bình an a!
Hay nhất là đừng để cho con chạm trán ông nội, ông nội không nhìn thấy con, không nhìn thấy con!
Chỉ tiếc, Kì An Chi không biết ẩn thân thuật, Kì Dân Hạo cũng không bị mù. Công viên dù có lớn thế nào thì dưới sự nỗ lực của Đường Tùng Niên…
…cuối cùng, mọi người cũng phải chạm trán.
Tác giả :
Đường Quế Hoa