Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
Chương 63
Bóng đèn ngoài phòng giải phẫu vẫn sáng rực.
Người đến đợi càng ngày càng nhiều, Kì An Na và Trần Võ hết việc liền đến, Mục Sam hết giờ dạy cũng mang theo vịt con nhà anh đến ngồi chờ, Kì An Tu sau khi giải quyết việc ở công ty xong cũng mang Kì Dân Hạo đến
Kì Nhạc Chi không đến bởi vì Hà Gia Duyệt đã đến sát ngày sinh nở, không biết sẽ trở dạ vào lúc nào, bất quá bọn họ liên tục nhắn tin cho Diêu Nhật Hiên để cập nhật tình hình liên tục.
Người của Đường gia tất cả đều nôn nóng bất an ngồi chờ bên ngoài, ngay cả Đường Tùng Niên cũng ngồi xe lăn đến.
Chỉ có Kì An Chi là vắng mặt, nhưng Đường Mộ Thần biết hắn nhất định đang ở gần đâu đây, cùng y chờ đợi, chờ ông trời ra phán quyết cho tình yêu của họ.
Trời đã tối, Kì An Chi cô độc ngồi trên sân thượng của bệnh viện, bất an xoay xoay chiếc điện thoại di động trong tay.
Cuối cùng, một trận tiếng chuông phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đêm đầu hạ.
Kì An Chi bị tiếng chuông vốn đã nghe không biết bao nhiêu lần làm cho sợ đến giật bắn người, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cuộc điện thoại này là từ hộ sĩ mà hắn đã mua thông tin, Kì An Chi nhắm mắt lại, thầm hy vọng thần linh sẽ nghe thấy lời nguyện cầu của mình.
“Thế nào?" Giọng nói khó tránh khỏi run rẩy.
“Tốt!" Đầu kia không chỉ truyền đến tiếng nói của hộ sĩ, còn mang theo tiếng reo hò mừng rỡ xen lẫn tiếng khóc của Kì Đường hai nhà. Cô hộ sĩ cũng không kiềm chế được kích động lẫn tiếu ý trong giọng nói, “Không có việc gì rồi! Giải phẫu rất thành công! Tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện!"
Trong điện thoại không có tiếng trả lời cô, bởi vì hai hàng lệ đã không ngăn được mà trào ra khỏi khóe mắt Kì An Chi. May mà đang giữa đêm khuya nên không ai nhìn thấy được.
Miễn cưỡng khống chế tâm tình, hắn đang muốn cám ơn hộ sĩ, thình lình từ đằng sau có một bóng đen lao đến, lực đạo mạnh khủng khiếp, trực tiếp tông vào khiến cho hắn phải lảo đảo. Vất vả lắm mới giữ thăng bằng, nhưng điện thoại di động đã sớm rơi xuống đất vỡ tan.
Nhưng dù có như vậy, hắn cũng tận lực xoay tay lại bảo vệ người kia, sợ đối phương sẽ té ngã. Bởi vì không cần nhìn, chỉ bằng mùi hương, hắn đã lập tức nhận ra là ai.
“Mẹ không sao rồi! Không có việc gì rồi!" Đường Mộ Thần kích động nước mắt rơi như mưa. Ngay sau khi biết được tin mừng này, y liền không kiềm chế được nữa, lập tức lao ra ngoài. Muốn nói cho hắn biết, ông trời không có trừng phạt bọn họ, bọn họ đã được tha thứ rồi!
Bằng trực giác, y biết Kì An Chi nhất định đang ở đây, hắn quả nhiên là ở đây!
Kì An Chi mỉm cười xoay người lại, hắn đang khóc! Ôm lấy gương mặt của Đường Mộ Thần, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình.
Vậy không cần phải nói!
Nụ hôn nóng bỏng mà đầy bao dung, có thể khiến cho hai người bọn họ an tĩnh lại.
Nụ hôn không dài, nhưng rất có hiệu quả, rất nhanh đã có thể giúp cho linh hồn của hai con người đang kích động lãnh tĩnh xuống. Hai người ôm chặt lấy nhau, cố gắng truyền hơi ấm cho nhau.
“Nói đi! Anh muốn nói với em chuyện gì?" Tâm tình của Đường Mộ Thần lâng lâng như đang bay đến tận cung trăng!
Kì An Chi ôm chặt y, tâm tình hắn cũng đã tốt lên, bản tính trẻ con lại quay trở về, “Vậy em phải hứa với anh, sau khi biết không được tức giận!"
“Vậy đánh mông anh được không?" Đường Mộ Thần hiếm khi có tâm tình mà đùa giỡn lại.
“Được chứ!" Kì An Chi giả vờ nghiêm túc gật đầu, “Bất quá hạ thủ không nên quá nặng, đả thương anh, em lại phải chăm sóc cho anh!"
“Nằm mơ! Lão tử quản sát bất quản mai(*)!" Đường Mộ Thần sau một thời gian dài mới bật cười ha hả, trong lòng nhẹ nhàng thư thái, nhéo cái thắt lưng mẫn cảm của hắn, “Nói mau! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, che giấu sẽ bị nghiêm trị!"
(*)chỉ lo giết không lo chôn
Kì An Chi cố gắng nhịn cười, cuối cùng nói ra bí mật đã chôn giấu sáu năm qua, “Thần Thần, anh đã tạo ra một người… ách, là một quả táo nhỏ!"
Ách? Đường Mộ Thần cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?"
Kì An Chi lắp bắp nói, “Cái này… cái này là thật!"
Đường Mộ Thần không thể không khẩn trương, “Anh rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào anh lấy trộm tinh trùng của em…" Tìm một người đẻ thuê?
“Không!" Kì An Chi lập tức phủ nhận, “Anh sao có thể để cho em có con với người khác chứ? Vậy chẳng phải anh tự tìm phiền phức cho mình à? Nếu như có thể, đương nhiên anh muốn có một đứa con của hai chúng ta, nhưng mà Tom bảo không thể được! Anh chỉ… anh chỉ…"
“Anh đã làm cái gì?"
Kì An Chi siết chặt hai vai của y, “Bình tĩnh, bình tĩnh a! Em có nhớ vào cuối mùa hè năm hai đại học không? Mẹ em đột nhiên bệnh cấp tính, anh đã đến chỗ em đó?"
Đương nhiên nhớ kỹ! Đường Mộ Thần dùng ánh mắt truy vấn, “Anh nói toạc ra có được không hả?"
Kì An Chi cân nhắc từng câu chữ, “Lần đó, ách… anh chỉ nhờ Tom giúp đỡ, từ cơ thể cha mẹ em chôm một ít tinh trùng với trứng, sau đó đem về phòng thí nghiệm để tạo ra em bé thôi mà!"
Đường Mộ Thần cả kinh cằm đã rớt trên mặt đất.
“Em biết mà, tinh trùng của đàn ông một lần xuất ra thì nhiều, nhưng mà trứng thì không như vậy, thân thể mẹ em không tốt, vì vậy lần đó bọn anh chỉ dám lấy có ba quả. Sau đó, cố gắng tạo ra một bé trai, em cũng biết tình huống của nhà em rồi đó, nếu như là con gái thì sẽ không chắc ăn lắm. Em yên tâm, những người phụ nữ đẻ hộ anh thuê đều là người có tố chất rất tốt. Người phụ nữ đầu tiên mang thai thành công tốt đẹp, nhưng sau khi cấy phôi vào được hai mươi bảy ngày thì xuất hiện phản ứng bài trừ sau đó sinh non. Người thứ hai nhiều hơn một chút, sống được bốn mươi sáu ngày. Khi đó, chính là lúc em quyết định sang Anh quốc…"
Kì An Chi nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để Đường Mộ Thần biết được suốt bao nhiêu năm qua hắn đã ăn bao nhiêu đắng cay khổ sở!
Người mang thai hộ ở các nước có tư tưởng cởi mở như phương Tây vốn đã rất khó tìm, càng miễn bàn đến chuyện tìm người phương Đông tóc đen da vàng.
Hơn nữa để tận lực khiến cho Đường gia thoả mãn, Kì An Chi đối với người được chọn yêu cầu tướng mạo học vấn chỉ số thông minh đều không được thấp. Lại còn phải đảm bảo việc người phụ nữ đó sau khi sinh con sẽ không đổi ý mà tranh chấp đứa trẻ, vì thế mà hắn còn phải điều tra và chuẩn bị rất nhiều. Mỗi lẫn thất bại, phải đổi một người, tương đương với công việc phải bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có ba quả trứng nho nhỏ đã đủ dằn vặt Kì An Chi suốt sáu năm trời! Vốn năm thứ hai nếu như thành công thì hắn định sẽ dùng đứa bé lưu Đường Mộ Thần lại, đáng tiếc lại thất bại khiến cho hắn bị đả kích nặng nề, nhất thời nản lòng thoái chí mà bằng lòng buông tay để Đường Mộ Thần ra đi.
Nhìn ánh mắt không thể tin được của Đường Mộ Thần, Kì An Chi mỉm cười nói tiếp, “Hiện tại, người thứ ba, thành công rồi! Đã sắp được hai tháng, Tom bảo tình trạng thai nhi rất tốt, đứa bé này rất có hy vọng sẽ bình an chào đời! Mấy ngày trước anh đã định nói với em, nhưng mà mẹ em đột nhiên xảy ra chuyện, khiến cho anh trở tay không kịp."
Đường Mộ Thần vẫn cứ trợn tròn hai mắt mà nhìn Kì An Chi, hắn nói cái gì? Hắn tạo một đứa trẻ cho cha mẹ mình? Tức là ── em trai của mình?
Nhìn biểu tình của Đường Mộ Thần, Kì An Chi có hơi chột dạ, “Nếu nói ra trước anh sợ người nhà em không đồng ý, vì vậy không dám nói. Bây giờ thành công rồi thì anh không thể không nói. Dựa theo quy định, chờ cục cưng trong bụng người đẻ hộ ổn định thì nhất định phải do người ủy thác, tức là anh đi chăm sóc cho người đó. Vốn đã sớm phải đi, nhưng mà bị một đống chuyện loạn thất bát tao kéo dài quấn chân, vẫn phải nhờ Tom giúp đỡ. Bây giờ không thể kéo dài được nữa! Anh đã nhờ Mục Sam tìm nhà giúp, chuẩn bị đi qua đó. Em cũng đi cùng với anh đi! Dù sao cùng là đứa nhỏ của nhà em, có em ở đó thì tốt hơn anh nhiều."
Đó là đương nhiên! Nhưng mà gia khỏa này, gia khỏa này đúng là quá to gan lớn mật rồi! Tuy vậy sâu trong lòng Đường Mộ Thần đang có tiếng vỗ tay hoan hô: hắn làm thực sự quá tuyệt vời!
Y có em trai rồi, y không còn là con một của Đường gia nữa! Vậy y cùng tên hỗn đản này ở bên nhau có phải đã thuận lý thành chương rồi không?
“Việc này phải mau nói cho cha em và ông nội biết!"
“Chờ một chút!" Kì An Chi ngăn cản y lại, hai lần thất bại trước hiển nhiên giúp cho hắn bình tĩnh hơn Đường Mộ Thần nhiều, “Tuy rằng Tom bảo tình trạng thai nhi rất tốt, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hy vọng càng nhiều thì thất bại càng đau đớn! Việc cấp bách bây giờ của nhà em là phải tập trung chăm sóc cho ông nội và mẹ của em bình phục hoàn toàn. Mà chúng ta thì phải đi chăm sóc cho người mang thai hộ, chờ quả táo nhỏ bình an chào đời, kiểm tra tất cả bình thường, hoàn toàn không có vấn đề mới có thể mang nó về nhà, như vậy có phải rất tốt đẹp không?"
Có đạo lý! Thế nhưng nếu như cha phải chăm sóc cho cả ông lẫn mẹ thì công ty làm sao bây giờ? Không thể hoàn toàn trông cậy vào Kì An Tu đi? Hơn nữa Kì An Chi cũng ra đi, vậy thì công ty của Kì gia cũng không có người tiếp quản.
Cái này Kì An Chi đã sớm nghĩ tới, “Anh đã tìm công ty săn đầu người nổi tiếng tìm ra không ít tinh anh, sơ bộ đã chọn ra một nhóm rồi. Danh sách dự tuyển đã nằm trong máy vi tính để cho lão cha của anh có thể lựa thoải mái, cha em nếu như bận quá thì có thể mời thêm người về giúp luôn!"
Được đấy! Chỉ là Đường Mộ Thần vẫn còn một chút nghi vấn, “Chúng ta lấy cớ gì mà đi đây? Tùy tiện tìm đại một cớ là không được rồi! Cũng không phải đi ngày một ngày hai, dù sao cũng phải nói cho bọn họ tin mới được!"
Vấn đề này a?
Kì An Chi dừng lại một chút, con mắt len lén phiêu phiêu sang hai bên trái phải, sân thượng trống trải không có người bên ngoài nhòm ngó, đột nhiên quỳ một chân xuống, kéo vạt áo của y, giống hệt như một chú chó lớn không ngừng quẫy đuôi mừng chủ, “Thần Thần! Chúng ta bỏ trốn… A không! Là kết hôn có được không?"
A? Cái gì? Đường Mộ Thần trợn tròn mắt!
Gia khỏa này! Hắn… hắn đang làm gì vậy?
Kì An Chi lần đầu tiên trong đời mới làm như vậy, cũng không giấu được gương mặt đỏ bừng, may mà nhờ có bóng đêm che giấu, từ trong túi áo móc ra một cái hộp, mở ra, bên trong là hai viên chocolate, chocolate hình hoa hồng.
Nguyên bản là hình hoa hồng tinh xảo nhưng vì bị nhét ở trong túi nửa ngày nên cánh hoa đã hơi biến dạng, trông vừa buồn cười, nhưng đồng thời lại mang theo vẻ khả ái.
“Em còn nhớ không? Khi còn bé anh đã từng đưa cho em…"
Oanh! Mặt Đường Mộ Thần lập tức biến thành một quả táo lớn, sao lại không nhớ rõ?
Hỗn đản này khi còn bé vào lễ tình nhân, cầm hai viên chocolate như thế này đưa cho y, còn nói rằng sau khi y ăn viên chocolate này sẽ biến thành “bạn gái" của hắn!
“Cút ngay!" Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận, quay đầu bỏ đi!
Kì An Chi không ngờ tới mình đã giỡn quá trớn nên trở tay không kịp. Vội vội vàng vàng đem người giữ lại, “Đừng tức giận mà! Người ta nói cầu hôn cần phải có hoa hồng với chocolate, anh thực sự không thể ôm cả đống hoa đến đây! Chúng ta nếu phải đi, cứ thẳng thắn mà bỏ trốn đi! Cần gì phải tìm một đống lý do vớ vẩn, miễn cho quay về mọi người lại mắng chúng ta là đồ lừa đảo! Nếu bỏ trốn thì chẳng phải là hay hơn sao? Sau đó hai chúng ta mang một đứa nhỏ về, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ là…"
Cái… cái này gọi là lý luận kiểu gì đây!
Nhưng rốt cuộc, chocolate cũng được y ăn vào trong miệng, còn vì sao mà y ăn thì…
Chỉ có thể nói đôi khi dùng miệng so với dùng tay vẫn là tốt hơn.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, sau buổi tối Kì An Chi bảo Đường Mộ Thần “bỏ trốn" thì, trên ngón áp út của hai người đều có thứ gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh.
Sáng lấp lánh hệt như chòm sao Song Tử trên trời, mãi mãi ở cạnh bên nhau.
Kì An Chi làm việc rất lưu loát, đêm đó lập tức đem người bắt cóc đi.
Đường Lập Hiền sau khi nhìn thấy tường tận an bài chu đáo của bọn họ trước khi ra đi, muốn giận cũng không giận nổi. Bọn nhỏ đã bỏ trốn, ông nổi giận với ai bây giờ?
Trầm Bích Vân sau khi khỏe lên thì xuất viện, rất có tinh thần, cùng chồng mình nghiêm túc xem xét lại vấn đề, xem thử bọn họ rốt cuộc là nên dùng thái độ nào mà đối mặt với chuyện tình cảm của con trai mình.
Còn về phần Kì gia, thật ra họ đã sớm hiểu được tác phong làm việc táo bạo lẫn sự khuyết thiếu trong tình cảm của lão đại. Vì vậy trong chuyện này, bọn họ chỉ có thể bảo trì một loại tư thái ── không nói gì.
Đứa bé này từa nhỏ đã rất cá tính rồi! Không để cho bất luận kẻ nào có khả năng nắm được trong tay, nếu như nó nguyện ý kết hôn, cùng một người yên ổn mà sống, nói thật, Kì gia phải đốt pháo ăn mừng!
Chỉ là, Kì An Tu vẫn không nghĩ ra, có cần phải bỏ trốn sao? Lẽ nào bọn họ quả thật gia trưởng như vậy? Hắn luôn luôn quảng cáo rùm beng bản thân phi thường tiến bộ! Đây cũng quá đả kích tự tin của kẻ đứng đầu gia đình như hắn rồi!
Hai tháng sau, một chuyện khiến cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra.
Kì Đường hai nhà đồng thời nhận được một bản copy giấy chứng nhận kết hôn, trên mặt ghi rõ:
Kì An Chi,
Đường Mộ Thần,
Hai người chính thức tuyên cáo kết hôn.
Đi kèm với giấy chứng nhận kết hôn còn có thư tạ lỗi của hai đứa cháu gửi riêng cho ông nội của mình, nội dung bên trong những người khác đều không được biết.
Chỉ là ông Đường và ông Kì sau khi xem xong đều không hẹn mà cùng bảo trì im lặng không nói.
Một người không phát bệnh tim, một người không tăng huyết áp. Coi mòi lá thư đã xoay chuyển tâm tư của cả hai ông cụ.
Nhưng cả hai không mở miệng lên tiếng nói bọn nhỏ trở về, cũng không nghe thấy bọn họ nói thêm bất luận chuyện gì nữa. Hai ông lão nguyên bản cả đời giao hảo trở nên khách khí với nhau, dù cho gặp mặt cũng không nói được một lời, khiến cho đám con cháu gặp nhau cũng có chút xấu hổ.
Không hẹn mà cùng suy nghĩ, hai tiểu gia khỏa kia rốt cuộc khi nào mới chịu về?
————————–
Người đến đợi càng ngày càng nhiều, Kì An Na và Trần Võ hết việc liền đến, Mục Sam hết giờ dạy cũng mang theo vịt con nhà anh đến ngồi chờ, Kì An Tu sau khi giải quyết việc ở công ty xong cũng mang Kì Dân Hạo đến
Kì Nhạc Chi không đến bởi vì Hà Gia Duyệt đã đến sát ngày sinh nở, không biết sẽ trở dạ vào lúc nào, bất quá bọn họ liên tục nhắn tin cho Diêu Nhật Hiên để cập nhật tình hình liên tục.
Người của Đường gia tất cả đều nôn nóng bất an ngồi chờ bên ngoài, ngay cả Đường Tùng Niên cũng ngồi xe lăn đến.
Chỉ có Kì An Chi là vắng mặt, nhưng Đường Mộ Thần biết hắn nhất định đang ở gần đâu đây, cùng y chờ đợi, chờ ông trời ra phán quyết cho tình yêu của họ.
Trời đã tối, Kì An Chi cô độc ngồi trên sân thượng của bệnh viện, bất an xoay xoay chiếc điện thoại di động trong tay.
Cuối cùng, một trận tiếng chuông phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đêm đầu hạ.
Kì An Chi bị tiếng chuông vốn đã nghe không biết bao nhiêu lần làm cho sợ đến giật bắn người, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cuộc điện thoại này là từ hộ sĩ mà hắn đã mua thông tin, Kì An Chi nhắm mắt lại, thầm hy vọng thần linh sẽ nghe thấy lời nguyện cầu của mình.
“Thế nào?" Giọng nói khó tránh khỏi run rẩy.
“Tốt!" Đầu kia không chỉ truyền đến tiếng nói của hộ sĩ, còn mang theo tiếng reo hò mừng rỡ xen lẫn tiếng khóc của Kì Đường hai nhà. Cô hộ sĩ cũng không kiềm chế được kích động lẫn tiếu ý trong giọng nói, “Không có việc gì rồi! Giải phẫu rất thành công! Tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện!"
Trong điện thoại không có tiếng trả lời cô, bởi vì hai hàng lệ đã không ngăn được mà trào ra khỏi khóe mắt Kì An Chi. May mà đang giữa đêm khuya nên không ai nhìn thấy được.
Miễn cưỡng khống chế tâm tình, hắn đang muốn cám ơn hộ sĩ, thình lình từ đằng sau có một bóng đen lao đến, lực đạo mạnh khủng khiếp, trực tiếp tông vào khiến cho hắn phải lảo đảo. Vất vả lắm mới giữ thăng bằng, nhưng điện thoại di động đã sớm rơi xuống đất vỡ tan.
Nhưng dù có như vậy, hắn cũng tận lực xoay tay lại bảo vệ người kia, sợ đối phương sẽ té ngã. Bởi vì không cần nhìn, chỉ bằng mùi hương, hắn đã lập tức nhận ra là ai.
“Mẹ không sao rồi! Không có việc gì rồi!" Đường Mộ Thần kích động nước mắt rơi như mưa. Ngay sau khi biết được tin mừng này, y liền không kiềm chế được nữa, lập tức lao ra ngoài. Muốn nói cho hắn biết, ông trời không có trừng phạt bọn họ, bọn họ đã được tha thứ rồi!
Bằng trực giác, y biết Kì An Chi nhất định đang ở đây, hắn quả nhiên là ở đây!
Kì An Chi mỉm cười xoay người lại, hắn đang khóc! Ôm lấy gương mặt của Đường Mộ Thần, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình.
Vậy không cần phải nói!
Nụ hôn nóng bỏng mà đầy bao dung, có thể khiến cho hai người bọn họ an tĩnh lại.
Nụ hôn không dài, nhưng rất có hiệu quả, rất nhanh đã có thể giúp cho linh hồn của hai con người đang kích động lãnh tĩnh xuống. Hai người ôm chặt lấy nhau, cố gắng truyền hơi ấm cho nhau.
“Nói đi! Anh muốn nói với em chuyện gì?" Tâm tình của Đường Mộ Thần lâng lâng như đang bay đến tận cung trăng!
Kì An Chi ôm chặt y, tâm tình hắn cũng đã tốt lên, bản tính trẻ con lại quay trở về, “Vậy em phải hứa với anh, sau khi biết không được tức giận!"
“Vậy đánh mông anh được không?" Đường Mộ Thần hiếm khi có tâm tình mà đùa giỡn lại.
“Được chứ!" Kì An Chi giả vờ nghiêm túc gật đầu, “Bất quá hạ thủ không nên quá nặng, đả thương anh, em lại phải chăm sóc cho anh!"
“Nằm mơ! Lão tử quản sát bất quản mai(*)!" Đường Mộ Thần sau một thời gian dài mới bật cười ha hả, trong lòng nhẹ nhàng thư thái, nhéo cái thắt lưng mẫn cảm của hắn, “Nói mau! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, che giấu sẽ bị nghiêm trị!"
(*)chỉ lo giết không lo chôn
Kì An Chi cố gắng nhịn cười, cuối cùng nói ra bí mật đã chôn giấu sáu năm qua, “Thần Thần, anh đã tạo ra một người… ách, là một quả táo nhỏ!"
Ách? Đường Mộ Thần cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?"
Kì An Chi lắp bắp nói, “Cái này… cái này là thật!"
Đường Mộ Thần không thể không khẩn trương, “Anh rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào anh lấy trộm tinh trùng của em…" Tìm một người đẻ thuê?
“Không!" Kì An Chi lập tức phủ nhận, “Anh sao có thể để cho em có con với người khác chứ? Vậy chẳng phải anh tự tìm phiền phức cho mình à? Nếu như có thể, đương nhiên anh muốn có một đứa con của hai chúng ta, nhưng mà Tom bảo không thể được! Anh chỉ… anh chỉ…"
“Anh đã làm cái gì?"
Kì An Chi siết chặt hai vai của y, “Bình tĩnh, bình tĩnh a! Em có nhớ vào cuối mùa hè năm hai đại học không? Mẹ em đột nhiên bệnh cấp tính, anh đã đến chỗ em đó?"
Đương nhiên nhớ kỹ! Đường Mộ Thần dùng ánh mắt truy vấn, “Anh nói toạc ra có được không hả?"
Kì An Chi cân nhắc từng câu chữ, “Lần đó, ách… anh chỉ nhờ Tom giúp đỡ, từ cơ thể cha mẹ em chôm một ít tinh trùng với trứng, sau đó đem về phòng thí nghiệm để tạo ra em bé thôi mà!"
Đường Mộ Thần cả kinh cằm đã rớt trên mặt đất.
“Em biết mà, tinh trùng của đàn ông một lần xuất ra thì nhiều, nhưng mà trứng thì không như vậy, thân thể mẹ em không tốt, vì vậy lần đó bọn anh chỉ dám lấy có ba quả. Sau đó, cố gắng tạo ra một bé trai, em cũng biết tình huống của nhà em rồi đó, nếu như là con gái thì sẽ không chắc ăn lắm. Em yên tâm, những người phụ nữ đẻ hộ anh thuê đều là người có tố chất rất tốt. Người phụ nữ đầu tiên mang thai thành công tốt đẹp, nhưng sau khi cấy phôi vào được hai mươi bảy ngày thì xuất hiện phản ứng bài trừ sau đó sinh non. Người thứ hai nhiều hơn một chút, sống được bốn mươi sáu ngày. Khi đó, chính là lúc em quyết định sang Anh quốc…"
Kì An Chi nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để Đường Mộ Thần biết được suốt bao nhiêu năm qua hắn đã ăn bao nhiêu đắng cay khổ sở!
Người mang thai hộ ở các nước có tư tưởng cởi mở như phương Tây vốn đã rất khó tìm, càng miễn bàn đến chuyện tìm người phương Đông tóc đen da vàng.
Hơn nữa để tận lực khiến cho Đường gia thoả mãn, Kì An Chi đối với người được chọn yêu cầu tướng mạo học vấn chỉ số thông minh đều không được thấp. Lại còn phải đảm bảo việc người phụ nữ đó sau khi sinh con sẽ không đổi ý mà tranh chấp đứa trẻ, vì thế mà hắn còn phải điều tra và chuẩn bị rất nhiều. Mỗi lẫn thất bại, phải đổi một người, tương đương với công việc phải bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có ba quả trứng nho nhỏ đã đủ dằn vặt Kì An Chi suốt sáu năm trời! Vốn năm thứ hai nếu như thành công thì hắn định sẽ dùng đứa bé lưu Đường Mộ Thần lại, đáng tiếc lại thất bại khiến cho hắn bị đả kích nặng nề, nhất thời nản lòng thoái chí mà bằng lòng buông tay để Đường Mộ Thần ra đi.
Nhìn ánh mắt không thể tin được của Đường Mộ Thần, Kì An Chi mỉm cười nói tiếp, “Hiện tại, người thứ ba, thành công rồi! Đã sắp được hai tháng, Tom bảo tình trạng thai nhi rất tốt, đứa bé này rất có hy vọng sẽ bình an chào đời! Mấy ngày trước anh đã định nói với em, nhưng mà mẹ em đột nhiên xảy ra chuyện, khiến cho anh trở tay không kịp."
Đường Mộ Thần vẫn cứ trợn tròn hai mắt mà nhìn Kì An Chi, hắn nói cái gì? Hắn tạo một đứa trẻ cho cha mẹ mình? Tức là ── em trai của mình?
Nhìn biểu tình của Đường Mộ Thần, Kì An Chi có hơi chột dạ, “Nếu nói ra trước anh sợ người nhà em không đồng ý, vì vậy không dám nói. Bây giờ thành công rồi thì anh không thể không nói. Dựa theo quy định, chờ cục cưng trong bụng người đẻ hộ ổn định thì nhất định phải do người ủy thác, tức là anh đi chăm sóc cho người đó. Vốn đã sớm phải đi, nhưng mà bị một đống chuyện loạn thất bát tao kéo dài quấn chân, vẫn phải nhờ Tom giúp đỡ. Bây giờ không thể kéo dài được nữa! Anh đã nhờ Mục Sam tìm nhà giúp, chuẩn bị đi qua đó. Em cũng đi cùng với anh đi! Dù sao cùng là đứa nhỏ của nhà em, có em ở đó thì tốt hơn anh nhiều."
Đó là đương nhiên! Nhưng mà gia khỏa này, gia khỏa này đúng là quá to gan lớn mật rồi! Tuy vậy sâu trong lòng Đường Mộ Thần đang có tiếng vỗ tay hoan hô: hắn làm thực sự quá tuyệt vời!
Y có em trai rồi, y không còn là con một của Đường gia nữa! Vậy y cùng tên hỗn đản này ở bên nhau có phải đã thuận lý thành chương rồi không?
“Việc này phải mau nói cho cha em và ông nội biết!"
“Chờ một chút!" Kì An Chi ngăn cản y lại, hai lần thất bại trước hiển nhiên giúp cho hắn bình tĩnh hơn Đường Mộ Thần nhiều, “Tuy rằng Tom bảo tình trạng thai nhi rất tốt, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hy vọng càng nhiều thì thất bại càng đau đớn! Việc cấp bách bây giờ của nhà em là phải tập trung chăm sóc cho ông nội và mẹ của em bình phục hoàn toàn. Mà chúng ta thì phải đi chăm sóc cho người mang thai hộ, chờ quả táo nhỏ bình an chào đời, kiểm tra tất cả bình thường, hoàn toàn không có vấn đề mới có thể mang nó về nhà, như vậy có phải rất tốt đẹp không?"
Có đạo lý! Thế nhưng nếu như cha phải chăm sóc cho cả ông lẫn mẹ thì công ty làm sao bây giờ? Không thể hoàn toàn trông cậy vào Kì An Tu đi? Hơn nữa Kì An Chi cũng ra đi, vậy thì công ty của Kì gia cũng không có người tiếp quản.
Cái này Kì An Chi đã sớm nghĩ tới, “Anh đã tìm công ty săn đầu người nổi tiếng tìm ra không ít tinh anh, sơ bộ đã chọn ra một nhóm rồi. Danh sách dự tuyển đã nằm trong máy vi tính để cho lão cha của anh có thể lựa thoải mái, cha em nếu như bận quá thì có thể mời thêm người về giúp luôn!"
Được đấy! Chỉ là Đường Mộ Thần vẫn còn một chút nghi vấn, “Chúng ta lấy cớ gì mà đi đây? Tùy tiện tìm đại một cớ là không được rồi! Cũng không phải đi ngày một ngày hai, dù sao cũng phải nói cho bọn họ tin mới được!"
Vấn đề này a?
Kì An Chi dừng lại một chút, con mắt len lén phiêu phiêu sang hai bên trái phải, sân thượng trống trải không có người bên ngoài nhòm ngó, đột nhiên quỳ một chân xuống, kéo vạt áo của y, giống hệt như một chú chó lớn không ngừng quẫy đuôi mừng chủ, “Thần Thần! Chúng ta bỏ trốn… A không! Là kết hôn có được không?"
A? Cái gì? Đường Mộ Thần trợn tròn mắt!
Gia khỏa này! Hắn… hắn đang làm gì vậy?
Kì An Chi lần đầu tiên trong đời mới làm như vậy, cũng không giấu được gương mặt đỏ bừng, may mà nhờ có bóng đêm che giấu, từ trong túi áo móc ra một cái hộp, mở ra, bên trong là hai viên chocolate, chocolate hình hoa hồng.
Nguyên bản là hình hoa hồng tinh xảo nhưng vì bị nhét ở trong túi nửa ngày nên cánh hoa đã hơi biến dạng, trông vừa buồn cười, nhưng đồng thời lại mang theo vẻ khả ái.
“Em còn nhớ không? Khi còn bé anh đã từng đưa cho em…"
Oanh! Mặt Đường Mộ Thần lập tức biến thành một quả táo lớn, sao lại không nhớ rõ?
Hỗn đản này khi còn bé vào lễ tình nhân, cầm hai viên chocolate như thế này đưa cho y, còn nói rằng sau khi y ăn viên chocolate này sẽ biến thành “bạn gái" của hắn!
“Cút ngay!" Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận, quay đầu bỏ đi!
Kì An Chi không ngờ tới mình đã giỡn quá trớn nên trở tay không kịp. Vội vội vàng vàng đem người giữ lại, “Đừng tức giận mà! Người ta nói cầu hôn cần phải có hoa hồng với chocolate, anh thực sự không thể ôm cả đống hoa đến đây! Chúng ta nếu phải đi, cứ thẳng thắn mà bỏ trốn đi! Cần gì phải tìm một đống lý do vớ vẩn, miễn cho quay về mọi người lại mắng chúng ta là đồ lừa đảo! Nếu bỏ trốn thì chẳng phải là hay hơn sao? Sau đó hai chúng ta mang một đứa nhỏ về, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ là…"
Cái… cái này gọi là lý luận kiểu gì đây!
Nhưng rốt cuộc, chocolate cũng được y ăn vào trong miệng, còn vì sao mà y ăn thì…
Chỉ có thể nói đôi khi dùng miệng so với dùng tay vẫn là tốt hơn.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, sau buổi tối Kì An Chi bảo Đường Mộ Thần “bỏ trốn" thì, trên ngón áp út của hai người đều có thứ gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh.
Sáng lấp lánh hệt như chòm sao Song Tử trên trời, mãi mãi ở cạnh bên nhau.
Kì An Chi làm việc rất lưu loát, đêm đó lập tức đem người bắt cóc đi.
Đường Lập Hiền sau khi nhìn thấy tường tận an bài chu đáo của bọn họ trước khi ra đi, muốn giận cũng không giận nổi. Bọn nhỏ đã bỏ trốn, ông nổi giận với ai bây giờ?
Trầm Bích Vân sau khi khỏe lên thì xuất viện, rất có tinh thần, cùng chồng mình nghiêm túc xem xét lại vấn đề, xem thử bọn họ rốt cuộc là nên dùng thái độ nào mà đối mặt với chuyện tình cảm của con trai mình.
Còn về phần Kì gia, thật ra họ đã sớm hiểu được tác phong làm việc táo bạo lẫn sự khuyết thiếu trong tình cảm của lão đại. Vì vậy trong chuyện này, bọn họ chỉ có thể bảo trì một loại tư thái ── không nói gì.
Đứa bé này từa nhỏ đã rất cá tính rồi! Không để cho bất luận kẻ nào có khả năng nắm được trong tay, nếu như nó nguyện ý kết hôn, cùng một người yên ổn mà sống, nói thật, Kì gia phải đốt pháo ăn mừng!
Chỉ là, Kì An Tu vẫn không nghĩ ra, có cần phải bỏ trốn sao? Lẽ nào bọn họ quả thật gia trưởng như vậy? Hắn luôn luôn quảng cáo rùm beng bản thân phi thường tiến bộ! Đây cũng quá đả kích tự tin của kẻ đứng đầu gia đình như hắn rồi!
Hai tháng sau, một chuyện khiến cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra.
Kì Đường hai nhà đồng thời nhận được một bản copy giấy chứng nhận kết hôn, trên mặt ghi rõ:
Kì An Chi,
Đường Mộ Thần,
Hai người chính thức tuyên cáo kết hôn.
Đi kèm với giấy chứng nhận kết hôn còn có thư tạ lỗi của hai đứa cháu gửi riêng cho ông nội của mình, nội dung bên trong những người khác đều không được biết.
Chỉ là ông Đường và ông Kì sau khi xem xong đều không hẹn mà cùng bảo trì im lặng không nói.
Một người không phát bệnh tim, một người không tăng huyết áp. Coi mòi lá thư đã xoay chuyển tâm tư của cả hai ông cụ.
Nhưng cả hai không mở miệng lên tiếng nói bọn nhỏ trở về, cũng không nghe thấy bọn họ nói thêm bất luận chuyện gì nữa. Hai ông lão nguyên bản cả đời giao hảo trở nên khách khí với nhau, dù cho gặp mặt cũng không nói được một lời, khiến cho đám con cháu gặp nhau cũng có chút xấu hổ.
Không hẹn mà cùng suy nghĩ, hai tiểu gia khỏa kia rốt cuộc khi nào mới chịu về?
————————–
Tác giả :
Đường Quế Hoa