Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
Chương 28
Khi Đường Mộ Thần quay trở lại bệnh viện thì tâm tình có chút thấp thỏm. Giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu sau lưng người lớn, chột dạ không biết nên làm sao đối mặt. Y lấy lòng đem bánh bích quy đưa ra “Mẹ, con xin lỗi, ngày hôm nay đã tới chậm!"
“Có gì đâu?" Trầm Bích Vân vui vẻ nhận lấy, nhưng lại quay sang nhìn ông chồng với ánh mắt vừa bỡn cợt vừa oán giận, “Cha con hôm nay cũng ngủ nướng, ngay cả kiểm tra định kỳ của mẹ cũng quên mất!"
Thật sao? Đường Mộ Thần nghiêng đầu nhìn qua, Đường Lập Hiền có chút xấu hổ hàm hàm hồ hồ giải thích, “Mấy ngày này…đúng là có hơi mệt mỏi."
Trầm Bích Vân nghe vậy thở dài, nhãn thần trở nên ảm đạm, “Đều do mẹ làm khổ mọi người."
“Sao lại nói như vậy?"Hai cha con đồng thời kêu lên.
Trầm Bích Vân miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vỗ lên tay con trai, “Thần Thần đi mua cho cha mẹ ít nước trái cây có được không?"
“Được ạ!" Đường Mộ Thần biết mẹ y muốn nói chuyện riêng với cha nên rất biết điều mà lui ra.Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, cái lỗ tai lập tức dựng thẳng áp sát vào cửa, không phải là do y thích nghe trộm nga, đây chỉ là biểu thị sự quan tâm của y mà thôi.
Loáng thoáng chỉ nghe thấy vài tiếng nức nở của mẹ, “Lập Hiền… Mấy năm nay thực sự ủy khuất cho anh rồi… cứ luôn phải ở cạnh một con bệnh như em…"
“Em nói cái gì vậy…"
“Em biết anh nhịn cũng rất khó chịu… Hiện tại Thần Thần cũng lớn, nó sẽ thông cảm thôi. Hay là, chúng ta ly hôn đi…"
“Em đừng có suy nghĩ lung tung! Đã đến tuổi này rồi, mấy cái chuyện đó anh đã sớm chẳng còn ham muốn nữa… Chỉ là thỉnh thoảng suy nghĩ một chút mà thôi, em đừng có đa tâm…"
Đường Mộ Thần không biết đây là tư vị gì, quả nhiên y vẫn còn chưa quan tâm đến cha mẹ nhiều a!
Y chỉ biết mấy năm nay cha chăm sóc cho mẹ rất khổ cực mà quên mất rằng cha y cũng là một người đàn ông bình thường đang tuổi sung mãn, thế nhưng lại phải luôn chăm sóc cho người vợ ốm yếu. Phần dày vò này sợ rằng so với mỏi mệt khi chăm bệnh càng thêm gian nan đi?
Nếu như Đường Mộ Thần đối với chuyện tình cảm là vô tri thì y cũng sẽ không ý thức được hết khó khăn trong đó. Thế nhưng đoạn tình cảm mãnh liệt đêm qua vẫn tồn tại ở từng tế bào trong người y, y đương nhiên có thể hiểu được áp lực lẫn thống khổ mà cha y phải chịu đựng.
Thế nhưng phải để cho họ chia tay sao? Nếu xét theo góc độ tình cảm thì Đường Mộ Thần kiên quyết phản đối, thế nhưng đứng ở vị trí khách quan mà nói thì y thực sự rất hoang mang, như thế này đối với cha mà nói có phải rất không công bằng hay không?
“Thần Thần, sao con cứ nhìn mặt cha làm cái gì vậy?" Đường Lập Hiền buồn bực rờ rờ mặt mình, hoàn toàn không hiểu tại sao hôm nay con ông lại có thái độ khác thường như vậy, “Bị dơ ở chỗ nào nào à?"
“Không có! Con đang nghĩ sao cha con lại đẹp trai như vậy!" Đường Mộ Thần cái khó ló cái khôn tìm được một cái cớ.
“Cái thằng nhóc này!" Đường Lập Hiền hoàn toàn chẳng chút phản ứng gì với lời nịnh hót đó, chỉ nghiêm túc vỗ vai con trai, dạy dỗ một câu, “Đàn ông đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là ở nội hàm cơ!"
“Con chỉ khen anh có một câu mà anh lại đi dạy đời nó! " Trầm Bích Vân lập tức triển khai tư thế gà mái gương cánh bảo vệ con, “Ai, thật vất vả đợi đến mai là có thể xuất viện, đáng tiếc Thần Thần lại muốn đi."
“Mẹ à, bác sĩ Tom không phải đã nói, chỉ cần mẹ kiên trì trị liệu, luyện thái cực quyền, nhất định sẽ khôi phục lại như xưa sao? Con chỉ cần đợi đến khi tốt nghiệp xong là có thể về nhà với mẹ rồi!"
“Được!" Dưới sự cổ vũ của con trai, Trầm Bích Vân lại hưng phấn lên, “Không ngờ bây giờ bác sĩ phương Tây cũng biết thái cực quyền của chúng ta, ông xã à, khi nào ra viện anh giúp em đi đăng ký một khóa, em muốn luyện tập mỗi ngày, tranh thủ trở thành võ lâm cao thủ, sớm ngày khỏe lại!"
“Đã sớm chuẩn bị tốt rồi!" Đường Lập Hiền sủng nịch mà nhìn vợ, “Anh chỉ mới nói một câu với cha, cha đã cố ý đi mời sư phụ giỏi nhất đến dạy cho em,. Khi đó anh và em sẽ cùng tập luyện, chúng ta học từ những bước căn bản."
Mắt thấy vợ mình nói chuyện một lúc đã có chút mệt mỏi, Đường Lập Hiền quan tâm nói, “Sáng nay em làm kiểm tra đã mệt lắm rồi, hay là nằm xuống nghỉ một lúc đi."
Trầm Bích Vân thuận theo nằm xuống, nhưng khẽ nhíu mày, “Sáng sớm nay không biết là kiểm tra cái gì mà còn gây mê cho em, khiến cho bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, lát nữa hai cha con đi hỏi thăm xem. À, ông xã à, không phải anh nói anh nhìn thấy có sân bóng rổ trong bệnh viện à? Thần Thần, đi chơi với cha con một lát đi, cha con cứ ngồi ngốc trong phòng bệnh của mẹ, đối với thân thể cũng không tốt. Mẹ đi ngủ, ở đây đều có y sĩ trực ban, không cần hai cha con ở lại đâu."
Đường Lập Hiền đỡ vợ nằm xuống, dịch chăn cẩn thận, còn kéo rèm cửa sổ lại, rồi mới cùng con trai nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi đến phòng của bác sĩ Tom, thế nhưng anh ta đã đi mất, chỉ nhờ nhắn lại cho bọn họ rằng không có chuyện gì cả. Chỉ là Trầm Bích Vân dùng thuốc mới, vì vậy có ít tư liệu muốn mang về phòng thí nghiệm ở trường đại học nhờ giáo sư phân tích, đợi có kết quả kiểm tra sẽ gửi đến cho nhà bọn họ, tình huống cụ thể thì bên bệnh viện cũng không rõ lắm.
Hai cha con Đường gia có chút kinh ngạc, anh ta bỏ đi quá đột ngột, thế nhưng bây giờ cũng chỉ còn có cách lựa chọn tin tưởng, dù sao cũng nhờ Tom mà bệnh tình của Trầm Bích Vân mới tốt lên. Chắc là do đây là công trình nghiên cứu khoa học, trước khi còn chưa có kết quả thì không thể để cho ngay cả bệnh viện biết.
“Quên đi!" Đường Lập Hiền vẫy tay. “Cũng không phải là anh ta bỏ trốn, chúng ta vẫn có thể liên lạc được. Đi, chúng ta đi chơi bóng!"
Sau một hồi thống khoái nhễ nhại mồ hôi, Đường Mộ Thần cuối cùng cố lấy dũng khí, lặng lẽ hỏi ra, “Cha à, cha và mẹ… mấy năm nay thực sự rất khổ cực đúng không?"
Đường Lập Hiền sửng sốt một chút, lời này là ý gì?
Đường Mộ Thần đỏ mặt, lúng túng nói, “Nếu như cha… cha có dì hai…"
Y cũng không phải không thể chấp nhận, đừng nói là kẻ có tiền như nhà bọn họ, ngay cả người bình thường cũng có nhiều người nuôi tình nhân, có vợ bé bên ngoài chẳng phải sao? Từ xưa đến nay, đây là chuyện không có cách nào xóa bỏ được.
Đường Lập Hiền hơi nghẹn lại, thật vất vả mới hiểu được ý tứ của con trai, dùng sức đánh Đường Mộ Thần một cái, “Cái thằng này, con nói bậy gì đó?!"
Bị cha đánh đau thế nhưng Đường Mộ Thần chỉ thở dài, một bên mặt đã đỏ hồng, nhưng y vẫn tiếp tục nói, “Cha! Con không còn là trẻ con nữa, con đã trưởng thành rồi!"
“Còn nói không phải là trẻ con, sao lại nói chuyện y như con nít vậy!" Đường Lập Hiền cười ha hả, kéo con trai đến chỗ hàng ghế nghỉ ngồi phịch xuống, “Có phải hôm nay con đã nghe lén cha mẹ nói chuyện không?"
Đường Mộ Thần gật đầu, Đường Lập Hiền nở nụ cười, “Ngày hôm nay những lời này, hẳn là do mẹ con cố ý nói cho con nghe đấy."
Đường Mộ Thần ngẫm lại, chợt bừng tỉnh. Mẹ y tuy rằng ốm yếu bệnh tật, thế nhưng đầu óc hoàn toàn không hồ đồ, mấy năm nay còn có thể thỉnh thoảng đóng góp ý kiến trợ giúp cho cha quản lý kinh doanh trong công ty, đâu thể nào nói chuyện quan trọng như vậy mà có thể để cho y nghe lén được?
Mẹ y nhất định là đã sớm có ý này rồi, lại sợ con trai không nghĩ ra, vì vậy mới cố ý ở trước mặt y tỏ vẻ phiền não để khiến cho y lo lắng, suy nghĩ trên lập trường khác, y sẽ không khó tiếp thu chuyện đó.
Đường Lập Hiền thở dài, “Thần Thần con đã là người trưởng thành rồi, có chút chuyện cha không cần phải nói dối. Đúng vậy! Từ khi mẹ con sinh con, thân thể của mẹ con hoàn toàn suy yếu, muốn nói cha không khókhăn đúng là gạt người! Khi mà quyết định cùng mẹ con xuất ngoại an dưỡng, ngay cả ông nội con cũng ám chỉ cha rằng nếu thực sự nhịn không được thì có thể ra ngoài mà tìm một người. Khi đó mẹ con cũng nghe được, rất sợ cha thực sự có người ở bên ngoài, len lén rớt không biết bao nhiêu là nước mắt."
Nói lên chuyện cũ, Đường Lập Hiền thổn thức không ngớt, bỗng nhiên vẻ mặt thần bí nói, “Thần Thần, nói cho con biết một bí mật nhỏ, kỳ thực khi đó, cha có một lần thực sự là nhịn không được, cũng đi ra ngoài phiêu kỹ."
Đường Mộ Thần khiếp hãi trợn tròn mắt, thế nhưng cha y vẫn dùng nét mặt bình tĩnh, lãnh đạm mà nói tiếp, “Thế nhưng đến cuối cùng, thật sự là không làm được! Người phụ nữ kia rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện, thân thể càng thêm quyến rũ. Nhưng khi người đó cởi hết quần áo, ngồi ở trên giường khiêu khích cha thì cha đột nhiên mất đi tính thú. Khi đó, cha đột nhiên nhớ tới mẹ con, thân thể của mẹ con nếu như dưới cái nhìn của đàn ông mà nói, kỳ thực rất bình thường. Hơn nữa bởi vì sinh con mà bụng có sẹo rất lớn, khi đó vẫn còn chưa hoàn tòan bình phục, vết sẹo hồng hồng đó rất rõ ràng, một chút cũng không đẹp."
“Lúc đó cha nghĩ, lẽ nào cha thực sự không làm không được sao? Lẽ nào dục vọng của đàn ông lại khó nhịn đến như thế sao? Kỳ thực nếu như cha tự giải quyết cũng bất quả chỉ mất có mười phút, lẽ nào nhất định phải cùng phụ nữ sao? " Đường Lập Hiền lắc đầu, “Làm tình làm tình, chình là đểcùng người mình yêu hòa hợp làm một thể, nếu như cùng người mình không yêu thì phải tính là gì đây? Chỉ là một cái cớ để ngụy biện cho dục vọng của mình mà thôi. Lúc đó cha thanh toán tiền rồi bỏ đi, từ đó về sau, cha không còn chút tâm tư nào về phương diện này nữa. Khi nào cần phát tiết thì tự mình giải quyết, có lẽ cũng nên thoải mái mà nói cho mẹ con để bà lấy tay giúp cha giải quyết."
Đường Lập Hiền nghiêm túc nhìn con trai, “Thần Thần, con đã lớn rồi, nói những lời này với con còn có một ý quan trọng hơn. Con phải nhớ kỹ, hai người ở bên nhau không hoàn toàn là vì ***. Giống như cha và mẹ con, tuy rằng phương diện này không được đầy đủ nhưng tình cảm của cha và mẹ vẫn rất tốt. Trên đời này có vô số người ở bên nhau vì rất nhiều lý do, thế nhưng cha rất mong con là vì tình yêu thực sự mà ở bên người đó. Khi đó con sẽ cảm nhận được cái cảm giác hoàn mỹ khi cùng người đó hợp làm một."
Ông bỗng nhiên cười rộ lên, “Kỳ thực thân thể của đàn ông rất thành thật, nếu như có một ngày con gặp phải một người có thể khiến cho con vì người đó làm tất cả, thậm chí ngay cả khi không được làm tình, trong lòng con vẫn là người đó, vậy thì cha phải chúc mừng con cuối cùng cũng tìm được tình yêu thực sự."
Từng lời cha nói tựa như những nhát búa nện vào trong lòng Đường Mộ Thần, y thật sự rất cảm động vì tình cảm sâu nặng mà cha dành cho mẹ, nhưng đồng thời y cũng vô cùng sợ hãi. Người kia, con đã tìm được rồi, thế nhưng cha à, cha thực sự sẽ chúc mừng con sao?
Đột nhiên, Đường Mộ Thần chợt nghe thấy một giọng nói khô khốc xa lạ từ đâu vang lên, “Vậy nếu như … người con yêu là đàn ông thì sao cha?"
“Có gì đâu?" Trầm Bích Vân vui vẻ nhận lấy, nhưng lại quay sang nhìn ông chồng với ánh mắt vừa bỡn cợt vừa oán giận, “Cha con hôm nay cũng ngủ nướng, ngay cả kiểm tra định kỳ của mẹ cũng quên mất!"
Thật sao? Đường Mộ Thần nghiêng đầu nhìn qua, Đường Lập Hiền có chút xấu hổ hàm hàm hồ hồ giải thích, “Mấy ngày này…đúng là có hơi mệt mỏi."
Trầm Bích Vân nghe vậy thở dài, nhãn thần trở nên ảm đạm, “Đều do mẹ làm khổ mọi người."
“Sao lại nói như vậy?"Hai cha con đồng thời kêu lên.
Trầm Bích Vân miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vỗ lên tay con trai, “Thần Thần đi mua cho cha mẹ ít nước trái cây có được không?"
“Được ạ!" Đường Mộ Thần biết mẹ y muốn nói chuyện riêng với cha nên rất biết điều mà lui ra.Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, cái lỗ tai lập tức dựng thẳng áp sát vào cửa, không phải là do y thích nghe trộm nga, đây chỉ là biểu thị sự quan tâm của y mà thôi.
Loáng thoáng chỉ nghe thấy vài tiếng nức nở của mẹ, “Lập Hiền… Mấy năm nay thực sự ủy khuất cho anh rồi… cứ luôn phải ở cạnh một con bệnh như em…"
“Em nói cái gì vậy…"
“Em biết anh nhịn cũng rất khó chịu… Hiện tại Thần Thần cũng lớn, nó sẽ thông cảm thôi. Hay là, chúng ta ly hôn đi…"
“Em đừng có suy nghĩ lung tung! Đã đến tuổi này rồi, mấy cái chuyện đó anh đã sớm chẳng còn ham muốn nữa… Chỉ là thỉnh thoảng suy nghĩ một chút mà thôi, em đừng có đa tâm…"
Đường Mộ Thần không biết đây là tư vị gì, quả nhiên y vẫn còn chưa quan tâm đến cha mẹ nhiều a!
Y chỉ biết mấy năm nay cha chăm sóc cho mẹ rất khổ cực mà quên mất rằng cha y cũng là một người đàn ông bình thường đang tuổi sung mãn, thế nhưng lại phải luôn chăm sóc cho người vợ ốm yếu. Phần dày vò này sợ rằng so với mỏi mệt khi chăm bệnh càng thêm gian nan đi?
Nếu như Đường Mộ Thần đối với chuyện tình cảm là vô tri thì y cũng sẽ không ý thức được hết khó khăn trong đó. Thế nhưng đoạn tình cảm mãnh liệt đêm qua vẫn tồn tại ở từng tế bào trong người y, y đương nhiên có thể hiểu được áp lực lẫn thống khổ mà cha y phải chịu đựng.
Thế nhưng phải để cho họ chia tay sao? Nếu xét theo góc độ tình cảm thì Đường Mộ Thần kiên quyết phản đối, thế nhưng đứng ở vị trí khách quan mà nói thì y thực sự rất hoang mang, như thế này đối với cha mà nói có phải rất không công bằng hay không?
“Thần Thần, sao con cứ nhìn mặt cha làm cái gì vậy?" Đường Lập Hiền buồn bực rờ rờ mặt mình, hoàn toàn không hiểu tại sao hôm nay con ông lại có thái độ khác thường như vậy, “Bị dơ ở chỗ nào nào à?"
“Không có! Con đang nghĩ sao cha con lại đẹp trai như vậy!" Đường Mộ Thần cái khó ló cái khôn tìm được một cái cớ.
“Cái thằng nhóc này!" Đường Lập Hiền hoàn toàn chẳng chút phản ứng gì với lời nịnh hót đó, chỉ nghiêm túc vỗ vai con trai, dạy dỗ một câu, “Đàn ông đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là ở nội hàm cơ!"
“Con chỉ khen anh có một câu mà anh lại đi dạy đời nó! " Trầm Bích Vân lập tức triển khai tư thế gà mái gương cánh bảo vệ con, “Ai, thật vất vả đợi đến mai là có thể xuất viện, đáng tiếc Thần Thần lại muốn đi."
“Mẹ à, bác sĩ Tom không phải đã nói, chỉ cần mẹ kiên trì trị liệu, luyện thái cực quyền, nhất định sẽ khôi phục lại như xưa sao? Con chỉ cần đợi đến khi tốt nghiệp xong là có thể về nhà với mẹ rồi!"
“Được!" Dưới sự cổ vũ của con trai, Trầm Bích Vân lại hưng phấn lên, “Không ngờ bây giờ bác sĩ phương Tây cũng biết thái cực quyền của chúng ta, ông xã à, khi nào ra viện anh giúp em đi đăng ký một khóa, em muốn luyện tập mỗi ngày, tranh thủ trở thành võ lâm cao thủ, sớm ngày khỏe lại!"
“Đã sớm chuẩn bị tốt rồi!" Đường Lập Hiền sủng nịch mà nhìn vợ, “Anh chỉ mới nói một câu với cha, cha đã cố ý đi mời sư phụ giỏi nhất đến dạy cho em,. Khi đó anh và em sẽ cùng tập luyện, chúng ta học từ những bước căn bản."
Mắt thấy vợ mình nói chuyện một lúc đã có chút mệt mỏi, Đường Lập Hiền quan tâm nói, “Sáng nay em làm kiểm tra đã mệt lắm rồi, hay là nằm xuống nghỉ một lúc đi."
Trầm Bích Vân thuận theo nằm xuống, nhưng khẽ nhíu mày, “Sáng sớm nay không biết là kiểm tra cái gì mà còn gây mê cho em, khiến cho bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, lát nữa hai cha con đi hỏi thăm xem. À, ông xã à, không phải anh nói anh nhìn thấy có sân bóng rổ trong bệnh viện à? Thần Thần, đi chơi với cha con một lát đi, cha con cứ ngồi ngốc trong phòng bệnh của mẹ, đối với thân thể cũng không tốt. Mẹ đi ngủ, ở đây đều có y sĩ trực ban, không cần hai cha con ở lại đâu."
Đường Lập Hiền đỡ vợ nằm xuống, dịch chăn cẩn thận, còn kéo rèm cửa sổ lại, rồi mới cùng con trai nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi đến phòng của bác sĩ Tom, thế nhưng anh ta đã đi mất, chỉ nhờ nhắn lại cho bọn họ rằng không có chuyện gì cả. Chỉ là Trầm Bích Vân dùng thuốc mới, vì vậy có ít tư liệu muốn mang về phòng thí nghiệm ở trường đại học nhờ giáo sư phân tích, đợi có kết quả kiểm tra sẽ gửi đến cho nhà bọn họ, tình huống cụ thể thì bên bệnh viện cũng không rõ lắm.
Hai cha con Đường gia có chút kinh ngạc, anh ta bỏ đi quá đột ngột, thế nhưng bây giờ cũng chỉ còn có cách lựa chọn tin tưởng, dù sao cũng nhờ Tom mà bệnh tình của Trầm Bích Vân mới tốt lên. Chắc là do đây là công trình nghiên cứu khoa học, trước khi còn chưa có kết quả thì không thể để cho ngay cả bệnh viện biết.
“Quên đi!" Đường Lập Hiền vẫy tay. “Cũng không phải là anh ta bỏ trốn, chúng ta vẫn có thể liên lạc được. Đi, chúng ta đi chơi bóng!"
Sau một hồi thống khoái nhễ nhại mồ hôi, Đường Mộ Thần cuối cùng cố lấy dũng khí, lặng lẽ hỏi ra, “Cha à, cha và mẹ… mấy năm nay thực sự rất khổ cực đúng không?"
Đường Lập Hiền sửng sốt một chút, lời này là ý gì?
Đường Mộ Thần đỏ mặt, lúng túng nói, “Nếu như cha… cha có dì hai…"
Y cũng không phải không thể chấp nhận, đừng nói là kẻ có tiền như nhà bọn họ, ngay cả người bình thường cũng có nhiều người nuôi tình nhân, có vợ bé bên ngoài chẳng phải sao? Từ xưa đến nay, đây là chuyện không có cách nào xóa bỏ được.
Đường Lập Hiền hơi nghẹn lại, thật vất vả mới hiểu được ý tứ của con trai, dùng sức đánh Đường Mộ Thần một cái, “Cái thằng này, con nói bậy gì đó?!"
Bị cha đánh đau thế nhưng Đường Mộ Thần chỉ thở dài, một bên mặt đã đỏ hồng, nhưng y vẫn tiếp tục nói, “Cha! Con không còn là trẻ con nữa, con đã trưởng thành rồi!"
“Còn nói không phải là trẻ con, sao lại nói chuyện y như con nít vậy!" Đường Lập Hiền cười ha hả, kéo con trai đến chỗ hàng ghế nghỉ ngồi phịch xuống, “Có phải hôm nay con đã nghe lén cha mẹ nói chuyện không?"
Đường Mộ Thần gật đầu, Đường Lập Hiền nở nụ cười, “Ngày hôm nay những lời này, hẳn là do mẹ con cố ý nói cho con nghe đấy."
Đường Mộ Thần ngẫm lại, chợt bừng tỉnh. Mẹ y tuy rằng ốm yếu bệnh tật, thế nhưng đầu óc hoàn toàn không hồ đồ, mấy năm nay còn có thể thỉnh thoảng đóng góp ý kiến trợ giúp cho cha quản lý kinh doanh trong công ty, đâu thể nào nói chuyện quan trọng như vậy mà có thể để cho y nghe lén được?
Mẹ y nhất định là đã sớm có ý này rồi, lại sợ con trai không nghĩ ra, vì vậy mới cố ý ở trước mặt y tỏ vẻ phiền não để khiến cho y lo lắng, suy nghĩ trên lập trường khác, y sẽ không khó tiếp thu chuyện đó.
Đường Lập Hiền thở dài, “Thần Thần con đã là người trưởng thành rồi, có chút chuyện cha không cần phải nói dối. Đúng vậy! Từ khi mẹ con sinh con, thân thể của mẹ con hoàn toàn suy yếu, muốn nói cha không khókhăn đúng là gạt người! Khi mà quyết định cùng mẹ con xuất ngoại an dưỡng, ngay cả ông nội con cũng ám chỉ cha rằng nếu thực sự nhịn không được thì có thể ra ngoài mà tìm một người. Khi đó mẹ con cũng nghe được, rất sợ cha thực sự có người ở bên ngoài, len lén rớt không biết bao nhiêu là nước mắt."
Nói lên chuyện cũ, Đường Lập Hiền thổn thức không ngớt, bỗng nhiên vẻ mặt thần bí nói, “Thần Thần, nói cho con biết một bí mật nhỏ, kỳ thực khi đó, cha có một lần thực sự là nhịn không được, cũng đi ra ngoài phiêu kỹ."
Đường Mộ Thần khiếp hãi trợn tròn mắt, thế nhưng cha y vẫn dùng nét mặt bình tĩnh, lãnh đạm mà nói tiếp, “Thế nhưng đến cuối cùng, thật sự là không làm được! Người phụ nữ kia rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện, thân thể càng thêm quyến rũ. Nhưng khi người đó cởi hết quần áo, ngồi ở trên giường khiêu khích cha thì cha đột nhiên mất đi tính thú. Khi đó, cha đột nhiên nhớ tới mẹ con, thân thể của mẹ con nếu như dưới cái nhìn của đàn ông mà nói, kỳ thực rất bình thường. Hơn nữa bởi vì sinh con mà bụng có sẹo rất lớn, khi đó vẫn còn chưa hoàn tòan bình phục, vết sẹo hồng hồng đó rất rõ ràng, một chút cũng không đẹp."
“Lúc đó cha nghĩ, lẽ nào cha thực sự không làm không được sao? Lẽ nào dục vọng của đàn ông lại khó nhịn đến như thế sao? Kỳ thực nếu như cha tự giải quyết cũng bất quả chỉ mất có mười phút, lẽ nào nhất định phải cùng phụ nữ sao? " Đường Lập Hiền lắc đầu, “Làm tình làm tình, chình là đểcùng người mình yêu hòa hợp làm một thể, nếu như cùng người mình không yêu thì phải tính là gì đây? Chỉ là một cái cớ để ngụy biện cho dục vọng của mình mà thôi. Lúc đó cha thanh toán tiền rồi bỏ đi, từ đó về sau, cha không còn chút tâm tư nào về phương diện này nữa. Khi nào cần phát tiết thì tự mình giải quyết, có lẽ cũng nên thoải mái mà nói cho mẹ con để bà lấy tay giúp cha giải quyết."
Đường Lập Hiền nghiêm túc nhìn con trai, “Thần Thần, con đã lớn rồi, nói những lời này với con còn có một ý quan trọng hơn. Con phải nhớ kỹ, hai người ở bên nhau không hoàn toàn là vì ***. Giống như cha và mẹ con, tuy rằng phương diện này không được đầy đủ nhưng tình cảm của cha và mẹ vẫn rất tốt. Trên đời này có vô số người ở bên nhau vì rất nhiều lý do, thế nhưng cha rất mong con là vì tình yêu thực sự mà ở bên người đó. Khi đó con sẽ cảm nhận được cái cảm giác hoàn mỹ khi cùng người đó hợp làm một."
Ông bỗng nhiên cười rộ lên, “Kỳ thực thân thể của đàn ông rất thành thật, nếu như có một ngày con gặp phải một người có thể khiến cho con vì người đó làm tất cả, thậm chí ngay cả khi không được làm tình, trong lòng con vẫn là người đó, vậy thì cha phải chúc mừng con cuối cùng cũng tìm được tình yêu thực sự."
Từng lời cha nói tựa như những nhát búa nện vào trong lòng Đường Mộ Thần, y thật sự rất cảm động vì tình cảm sâu nặng mà cha dành cho mẹ, nhưng đồng thời y cũng vô cùng sợ hãi. Người kia, con đã tìm được rồi, thế nhưng cha à, cha thực sự sẽ chúc mừng con sao?
Đột nhiên, Đường Mộ Thần chợt nghe thấy một giọng nói khô khốc xa lạ từ đâu vang lên, “Vậy nếu như … người con yêu là đàn ông thì sao cha?"
Tác giả :
Đường Quế Hoa