Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
Chương 16
Sau Tết dương lịch của phương Tây là Tết âm lịch truyền thống của dân tộc Trung Hoa.
Đường Mộ Thần vẫn như thường lệ, bay đến một khu nghỉ mát ấm áp ven biển, cùng ăn Tết với người mẹ ốm yếu. Hàng năm cũng chỉ có lúc này, mới là thời gian hiếm hoi để người một nhà đoàn tụ, vì vậy Đường Mộ Thần vô cùng quý trọng.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều từ xa xa phản chiếu xuống mặt biển sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng. Làn gió nhẹ ấm áp trên biển lướt qua những tán lá cây, tạo nên những vũ điệu tuyệt mỹ.
Đường Mộ Thần đỡ mẹ chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ, ánh mặt trời phủ xuống hai mẹ con, bóng hai người hòa làm một. Cha đỡ ông đi đằng trước, hai cha con đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng.
Cảm giác như thế này, thực sự tốt.
“Thần Thần nhà chúng ta đã cao đến thế này rồi!" Bà Đường- Trầm Bích Vân ngẩng mặt nhìn đứa con độc nhất đã lâu không gặp, tràn đầy kiêu ngạo mà yêu thương, “Chỉ là mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, Thần Thần, con có trách mẹ không?"
“Sao có chuyện đó?" Đường Mộ Thần sẽ không trách mẹ, chỉ là có chút tiếc nuối, không thể giống như những đứa trẻ bình thường, lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, vô ưu vô lo hưởng thụ tình yêu thương của bà.
Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác nhảy vào trong lòng mẹ mà nhõng nhẽo, khiến cho y đều vô cùng ao ước. Còn có ở Kì gia, mỗi lần nhìn thấy Diêu Nhật Hiêm ôm lấy Kì Hạnh Chi hay Kì Nhạc Chi khi đó còn bé, vô cùng thân thiết mà ôm hôn âu yếm, hai đứa bé đều nhìn không chuyển mắt mà bám dính lấy Diêu Nhật Hiên, cái cảm giác phi thường hạnh phúc đó luôn luôn khiến y không dứt mắt ra được.
Mà khi đó, Kì An Chi đều khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn y, “Có phải con nít con nôi gì nữa đâu mà còn muốn được ôm hôn vậy? Cậu xem, mình có bao giờ để cho ba ba ôm hôn đâu! Đi thôi, mang theo con Lucky của cậu cũng mình với Star chạy bộ!"
Thế là, Đường Mộ Thần be bé để chứng tỏ khí khái nam tử Hán, không thể làm gì khác hơn là chạy theo Kì An Chi, trong lòng thì lại nghĩ, xem Kì An Chi đó, rõ ràng có mẹ ở bên người, cũng không bao giờ cần được ôm hôn, coi như bản thân mình cũng có em cần được mẹ chăm sóc đi! Nghĩ như thế, tâm tình rối rắm của y trở nên tốt hơn rất nhiều.
Không cần phải hỏi y làm sao mà nhìn ra được Diêu Nhật Hiên là mẹ của bọn họ, trẻ em đối với mấy chuyện này luôn có một loại trực giác kỳ lạ, hơn nữa lại cực kỳ chính xác.
Trầm Bích Vân hiếu kỳ quan sát con trai, “Thần Thần, con đang nghĩ gì thế? Sao lại cười vui vẻ đến vậy?"
Có sao? Đường Mộ Thần bất ngờ phục hồi tinh thần lại, tay chưa phát giác vô thức xoa mặt mình, quả nhiên vẫn còn một mạt ý cười chưa kịp biến mất. Lỗ tai hơi nóng lên, hàm hồ nói quanh co, “Không… không có a!"
Trầm Bích Vân nở nụ cười, trong mắt dẫn theo vài phần giảo hoạt của người mẹ, “Thần Thần có tâm sự rồi! Có phải con biết yêu rồi không?"
Mắt của Đường Mộ Thần rất giống mẹ, bất quá khí chất toát ra lại hoàn toàn bất đồng. Trong mắt Trầm Bích Vân là ôn hòa xen lẫn bình tĩnh, trong khi đó mắt của con bà là kiên nghị cùng quả cảm. Trước kia khi còn chưa bị bệnh tật hành hạ đến mức mất đi nhuệ khí, thần thái trong mắt hai mẹ còn thật sự giống hệt nhau, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Năm xưa cha của Đường Mộ Thần, Đường Lập Hiền cũng là bị đôi mắt này hấp dẫn mà dốc toàn lực theo đuổi. Mà sau khi ôm được mỹ nhân về, hai người bọn họ phu thê tình thâm, khiến cho mọi người ngưỡng mộ không ngớt. Thế nhưng ông trời đều không để cho ai được thập toàn thập mỹ, tâm bệnh của hai vợ chồng họ chính là không thể có con.
Vấn đề rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra là phát hiện ra ngay. Trứng của Trầm Bích Vân rất nhỏ, ống dẫn trứng lại rất hẹp, rất khó để thụ thai theo kiểu bình thường. Cách giải quyết cũng không phải không có, có thể thụ tinh trong ống nghiệm. Nói một cách đơn giản là lấy trứng của Trầm Bích Vân và tinh trùng của Đường Lập Hiền ra cho thụ tinh trong ống nghiệm, sau khi thụ tinh thành công thì lại đưa vào trong tử cung của Trầm Bích Vân.
Kỹ thuật này vào lúc đó đã được sử dụng rất nhiều, mang đến hạnh phúc cho rất nhiều gia đình hiếm muộn trên thế giới, thế nhưng, khi đó xác xuất thành công vẫn chỉ có 30%, cao hơn thụ thai bình thường một chút thôi.
Đó là quy luật của tự nhiên, vô luận sử dụng công cụ tiên tiến đến đâu, thuốc men có quý đến thế nào, hay là bác sĩ có kinh nghiệm ra sao đi nữa thì cũng không thể vượt qua được sợi chỉ số mệnh.
Loại phương pháp này, có thể mang đến đứa trẻ hay không thì vẫn là do ý trời an bài.
70% thất bại đều là sau khi thụ tinh trong ống nghiệm thành công xong, trứng được thụ tinh không thể sống được trong tử cung trong vòng nửa năm sau phẫu thuật. Hơn nữa, sử dụng phương pháp này, đối với cơ thể mẹ mà nói là cực kỳ có hại, vì phải tiêm vào rất nhiều thuốc kích thích tố nhằm duy trì trứng thụ tinh, mà tuổi càng lớn, xác xuất thành công lại càng thấp.
Khi có được Đường Mộ Thần, đã là lần thứ chín. Điều này có nghĩa là Trầm Bích Vân đã trải qua đau đớn tám lần sống không bằng chết mới có thể có được đứa con là y. Để có thể có người thừa kế hương hỏa mà nhà bọn họ không thể không làm như thế.
Mộ Thần, khát vọng bình minh, thoát khỏi bóng tối.
Cái tên này đã sớm được đặt, mang theo bao hy vọng của người mẹ đang chìm trong thống khổ.
Khi Đường Mộ Thần bình an sinh ra, lúc đó Trầm Bích Vân đã gần được ba mươi lăm tuổi, thân thể bởi vì trường kỳ dùng thuốc mà bị hủy hoại hoàn toàn. Suốt hai năm đầu sau khi sinh y xong, bà thậm chí còn không thể bước chân xuống giường nổi.
“Mẹ, mẹ có hối hận vì đã sinh con ra không?" Đường Mộ Thần đột nhiên hỏi một câu, để có được một đứa con, hy sinh hết thảy sự nghiệp, tuổi thanh xuân lẫn sức khỏe, như vậy có đáng không?
Trầm Bích Vân bật cười, “Đứa nhỏ này, sao lại hỏi như thế? Mẹ sao lại có khả năng hối hận? Nếu như nói đến hối hận, mẹ chỉ hối hận không thể sinh được nhiều đứa để cho con khỏi cô đơn."
“Thế nhưng cuộc sống này, không phải đứa con là tất cả mà!"
“Có thể nói như vậy. Thế nhưng Thần Thần, con ngẫm lại coi, yếu tố quan trọng nhất mà nhân loại sinh tồn là gì? Không phải là danh lợi địa vị màlà sinh sôi nảy nở. Là một sinh vậtsống, ý nghĩa sinh tồn lớn nhất chính là để lại nòi giống. Đương nhiên, nhân loại là động vật bậc cao, điều này không hẳn là mục đích sống, thế nhưng một gia đình, phải có một đứa trẻ mới chân chính là một gia đình hoàn chỉnh."
Trầm Bích Vân nhìn con trai mỉm cười, “Con không cần phải buồn vì mẹ, đợi đến khi con kết hôn rồi sẽ hiểu. Một gia đình nếu như không có con sẽ là một gia đình thiếu hụt. Nhớ năm đó, cha con có nói với mẹ, sự bất quá tam, lần thứ ba không thành công thì ông ấy sẽ buông tha mà nhận nuôi một đứa bé. Thế nhưng mẹ vẫn kiên trì tiếp tục, không vì điều gì khác, mà chính là vì ông nội con mà phải kiên trì. Con không biết, mỗi khi từ bệnh viện quay về, ông nội con đều dùng một loại ánh mắt nhìn mẹ, ánh mắt chờ mong đó thật sự khiến cho mẹ không thể nào mở miệng ra được! May mà cuối cùng cũng có được con, bằng không, mẹ thật sự không biết làm sao mà đối mặt với ông nội con."
Bà chìm vào trong hồi ức, hoàn toàn không nhận ra trong đáy mắt Đường Mộ Thần tràn ngập buồn bã, tựa như đang chìm sâu vào trong bóng tối, lộ rõ vẻ phiền muộn khôn tả.
“Mẹ là do kết hôn quá muộn, nếu như mà mẹ kết hôn sớm biết đâu sẽ không khổ cực như thế. Thần Thần, con đừng học mẹ, nhất định phải kết hôn sớm một chút, đến lúc đó a, sinh mấy đứa chắt trai cho ông nội con, để cho lão nhân gia hài lòng!"
Đường Tùng Niên tuy rằng đã lớn tuổi, có chút nghễnh ngãng, nhưng vừa nghe đến hai tiếng “chắt trai" lập tức mẫn cảm quay đầu, “Đúng vậy! Thần Thần con đã không còn nhỏ nữa, có thể nói chuyện yêu đương được rồi! Sinh viên cũng có thể kết hôn a! Ông cũng chưa già đâu, khi nào các con sinh chắt cho ông, ông có thể giúp hai đứa trông cục cưng mà!"
Đường Lập Hiền lập tức nói, “Cha! Tuổi cha đã lớn thế này rồi, sao có thể trông trẻ được? Để bọn nó tự đi mà trông!"
“Không được! Cha con còn chưa già đâu, có chắt trai sẽ không cảm thấy buồn chán nữa. Con không biết, bây giờ Thần Thần vào đại học, cha ở nhà buồn đến chết đi được. Nhìn lão già họ Kì kia kìa, An An đi học, nhà bọn họ vẫn còn Tiểu Vận Phúc với Tiểu Nhạc Nhạc, có buồn chán như cha đâu?! " Đường Tùng Niên lải nhải, lại quay đầu dặn một câu, “Thần Thần, ông nội còn có một yêu cầu, chỉ cần không phải là con gái Tây là được a!"
Không phải là con gái Tây đều được sao? Đường Mộ Thần trong lòng chua xót không gì sánh được, tự trêu chọc mình một câu, vậy đàn ông có được không?
“Con gái Tây kỳ thực cũng được, miễn sao là người tốt, chỉ cần Thần Thần thích là được rồi, đứa bé lai Tây vừa đẹp lại vừa thông minh a!"
“Nhưng mà cha vẫn là không quen a!"
“Đi thôi đi thôi, Thần Thần con nhớ nhé! " Đường Lập Hiền ha hả cười không ngừng, “Trời tối đen rồi, chúng ta trở về đi! Gió lạnh lên rồi!"
Đúng vậy, gió đêm lạnh lạnh, Đường Mộ Thần nhịn không được rùng mình một cái, vội thay đổi vị trí chắn gió cho mẹ.
Cũng đã đến lúc nên quay đầu rồi.
(PS: cảm tạ thân môn đối trư trảo đích chi trì! Đại lục đào trong bảo khố *** đã xuất, hoa quế dĩ quải thượng, thỉnh kế tục cấp lực. Nga da! )
Đường Mộ Thần vẫn như thường lệ, bay đến một khu nghỉ mát ấm áp ven biển, cùng ăn Tết với người mẹ ốm yếu. Hàng năm cũng chỉ có lúc này, mới là thời gian hiếm hoi để người một nhà đoàn tụ, vì vậy Đường Mộ Thần vô cùng quý trọng.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều từ xa xa phản chiếu xuống mặt biển sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng. Làn gió nhẹ ấm áp trên biển lướt qua những tán lá cây, tạo nên những vũ điệu tuyệt mỹ.
Đường Mộ Thần đỡ mẹ chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ, ánh mặt trời phủ xuống hai mẹ con, bóng hai người hòa làm một. Cha đỡ ông đi đằng trước, hai cha con đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng.
Cảm giác như thế này, thực sự tốt.
“Thần Thần nhà chúng ta đã cao đến thế này rồi!" Bà Đường- Trầm Bích Vân ngẩng mặt nhìn đứa con độc nhất đã lâu không gặp, tràn đầy kiêu ngạo mà yêu thương, “Chỉ là mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, Thần Thần, con có trách mẹ không?"
“Sao có chuyện đó?" Đường Mộ Thần sẽ không trách mẹ, chỉ là có chút tiếc nuối, không thể giống như những đứa trẻ bình thường, lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, vô ưu vô lo hưởng thụ tình yêu thương của bà.
Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác nhảy vào trong lòng mẹ mà nhõng nhẽo, khiến cho y đều vô cùng ao ước. Còn có ở Kì gia, mỗi lần nhìn thấy Diêu Nhật Hiêm ôm lấy Kì Hạnh Chi hay Kì Nhạc Chi khi đó còn bé, vô cùng thân thiết mà ôm hôn âu yếm, hai đứa bé đều nhìn không chuyển mắt mà bám dính lấy Diêu Nhật Hiên, cái cảm giác phi thường hạnh phúc đó luôn luôn khiến y không dứt mắt ra được.
Mà khi đó, Kì An Chi đều khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn y, “Có phải con nít con nôi gì nữa đâu mà còn muốn được ôm hôn vậy? Cậu xem, mình có bao giờ để cho ba ba ôm hôn đâu! Đi thôi, mang theo con Lucky của cậu cũng mình với Star chạy bộ!"
Thế là, Đường Mộ Thần be bé để chứng tỏ khí khái nam tử Hán, không thể làm gì khác hơn là chạy theo Kì An Chi, trong lòng thì lại nghĩ, xem Kì An Chi đó, rõ ràng có mẹ ở bên người, cũng không bao giờ cần được ôm hôn, coi như bản thân mình cũng có em cần được mẹ chăm sóc đi! Nghĩ như thế, tâm tình rối rắm của y trở nên tốt hơn rất nhiều.
Không cần phải hỏi y làm sao mà nhìn ra được Diêu Nhật Hiên là mẹ của bọn họ, trẻ em đối với mấy chuyện này luôn có một loại trực giác kỳ lạ, hơn nữa lại cực kỳ chính xác.
Trầm Bích Vân hiếu kỳ quan sát con trai, “Thần Thần, con đang nghĩ gì thế? Sao lại cười vui vẻ đến vậy?"
Có sao? Đường Mộ Thần bất ngờ phục hồi tinh thần lại, tay chưa phát giác vô thức xoa mặt mình, quả nhiên vẫn còn một mạt ý cười chưa kịp biến mất. Lỗ tai hơi nóng lên, hàm hồ nói quanh co, “Không… không có a!"
Trầm Bích Vân nở nụ cười, trong mắt dẫn theo vài phần giảo hoạt của người mẹ, “Thần Thần có tâm sự rồi! Có phải con biết yêu rồi không?"
Mắt của Đường Mộ Thần rất giống mẹ, bất quá khí chất toát ra lại hoàn toàn bất đồng. Trong mắt Trầm Bích Vân là ôn hòa xen lẫn bình tĩnh, trong khi đó mắt của con bà là kiên nghị cùng quả cảm. Trước kia khi còn chưa bị bệnh tật hành hạ đến mức mất đi nhuệ khí, thần thái trong mắt hai mẹ còn thật sự giống hệt nhau, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Năm xưa cha của Đường Mộ Thần, Đường Lập Hiền cũng là bị đôi mắt này hấp dẫn mà dốc toàn lực theo đuổi. Mà sau khi ôm được mỹ nhân về, hai người bọn họ phu thê tình thâm, khiến cho mọi người ngưỡng mộ không ngớt. Thế nhưng ông trời đều không để cho ai được thập toàn thập mỹ, tâm bệnh của hai vợ chồng họ chính là không thể có con.
Vấn đề rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra là phát hiện ra ngay. Trứng của Trầm Bích Vân rất nhỏ, ống dẫn trứng lại rất hẹp, rất khó để thụ thai theo kiểu bình thường. Cách giải quyết cũng không phải không có, có thể thụ tinh trong ống nghiệm. Nói một cách đơn giản là lấy trứng của Trầm Bích Vân và tinh trùng của Đường Lập Hiền ra cho thụ tinh trong ống nghiệm, sau khi thụ tinh thành công thì lại đưa vào trong tử cung của Trầm Bích Vân.
Kỹ thuật này vào lúc đó đã được sử dụng rất nhiều, mang đến hạnh phúc cho rất nhiều gia đình hiếm muộn trên thế giới, thế nhưng, khi đó xác xuất thành công vẫn chỉ có 30%, cao hơn thụ thai bình thường một chút thôi.
Đó là quy luật của tự nhiên, vô luận sử dụng công cụ tiên tiến đến đâu, thuốc men có quý đến thế nào, hay là bác sĩ có kinh nghiệm ra sao đi nữa thì cũng không thể vượt qua được sợi chỉ số mệnh.
Loại phương pháp này, có thể mang đến đứa trẻ hay không thì vẫn là do ý trời an bài.
70% thất bại đều là sau khi thụ tinh trong ống nghiệm thành công xong, trứng được thụ tinh không thể sống được trong tử cung trong vòng nửa năm sau phẫu thuật. Hơn nữa, sử dụng phương pháp này, đối với cơ thể mẹ mà nói là cực kỳ có hại, vì phải tiêm vào rất nhiều thuốc kích thích tố nhằm duy trì trứng thụ tinh, mà tuổi càng lớn, xác xuất thành công lại càng thấp.
Khi có được Đường Mộ Thần, đã là lần thứ chín. Điều này có nghĩa là Trầm Bích Vân đã trải qua đau đớn tám lần sống không bằng chết mới có thể có được đứa con là y. Để có thể có người thừa kế hương hỏa mà nhà bọn họ không thể không làm như thế.
Mộ Thần, khát vọng bình minh, thoát khỏi bóng tối.
Cái tên này đã sớm được đặt, mang theo bao hy vọng của người mẹ đang chìm trong thống khổ.
Khi Đường Mộ Thần bình an sinh ra, lúc đó Trầm Bích Vân đã gần được ba mươi lăm tuổi, thân thể bởi vì trường kỳ dùng thuốc mà bị hủy hoại hoàn toàn. Suốt hai năm đầu sau khi sinh y xong, bà thậm chí còn không thể bước chân xuống giường nổi.
“Mẹ, mẹ có hối hận vì đã sinh con ra không?" Đường Mộ Thần đột nhiên hỏi một câu, để có được một đứa con, hy sinh hết thảy sự nghiệp, tuổi thanh xuân lẫn sức khỏe, như vậy có đáng không?
Trầm Bích Vân bật cười, “Đứa nhỏ này, sao lại hỏi như thế? Mẹ sao lại có khả năng hối hận? Nếu như nói đến hối hận, mẹ chỉ hối hận không thể sinh được nhiều đứa để cho con khỏi cô đơn."
“Thế nhưng cuộc sống này, không phải đứa con là tất cả mà!"
“Có thể nói như vậy. Thế nhưng Thần Thần, con ngẫm lại coi, yếu tố quan trọng nhất mà nhân loại sinh tồn là gì? Không phải là danh lợi địa vị màlà sinh sôi nảy nở. Là một sinh vậtsống, ý nghĩa sinh tồn lớn nhất chính là để lại nòi giống. Đương nhiên, nhân loại là động vật bậc cao, điều này không hẳn là mục đích sống, thế nhưng một gia đình, phải có một đứa trẻ mới chân chính là một gia đình hoàn chỉnh."
Trầm Bích Vân nhìn con trai mỉm cười, “Con không cần phải buồn vì mẹ, đợi đến khi con kết hôn rồi sẽ hiểu. Một gia đình nếu như không có con sẽ là một gia đình thiếu hụt. Nhớ năm đó, cha con có nói với mẹ, sự bất quá tam, lần thứ ba không thành công thì ông ấy sẽ buông tha mà nhận nuôi một đứa bé. Thế nhưng mẹ vẫn kiên trì tiếp tục, không vì điều gì khác, mà chính là vì ông nội con mà phải kiên trì. Con không biết, mỗi khi từ bệnh viện quay về, ông nội con đều dùng một loại ánh mắt nhìn mẹ, ánh mắt chờ mong đó thật sự khiến cho mẹ không thể nào mở miệng ra được! May mà cuối cùng cũng có được con, bằng không, mẹ thật sự không biết làm sao mà đối mặt với ông nội con."
Bà chìm vào trong hồi ức, hoàn toàn không nhận ra trong đáy mắt Đường Mộ Thần tràn ngập buồn bã, tựa như đang chìm sâu vào trong bóng tối, lộ rõ vẻ phiền muộn khôn tả.
“Mẹ là do kết hôn quá muộn, nếu như mà mẹ kết hôn sớm biết đâu sẽ không khổ cực như thế. Thần Thần, con đừng học mẹ, nhất định phải kết hôn sớm một chút, đến lúc đó a, sinh mấy đứa chắt trai cho ông nội con, để cho lão nhân gia hài lòng!"
Đường Tùng Niên tuy rằng đã lớn tuổi, có chút nghễnh ngãng, nhưng vừa nghe đến hai tiếng “chắt trai" lập tức mẫn cảm quay đầu, “Đúng vậy! Thần Thần con đã không còn nhỏ nữa, có thể nói chuyện yêu đương được rồi! Sinh viên cũng có thể kết hôn a! Ông cũng chưa già đâu, khi nào các con sinh chắt cho ông, ông có thể giúp hai đứa trông cục cưng mà!"
Đường Lập Hiền lập tức nói, “Cha! Tuổi cha đã lớn thế này rồi, sao có thể trông trẻ được? Để bọn nó tự đi mà trông!"
“Không được! Cha con còn chưa già đâu, có chắt trai sẽ không cảm thấy buồn chán nữa. Con không biết, bây giờ Thần Thần vào đại học, cha ở nhà buồn đến chết đi được. Nhìn lão già họ Kì kia kìa, An An đi học, nhà bọn họ vẫn còn Tiểu Vận Phúc với Tiểu Nhạc Nhạc, có buồn chán như cha đâu?! " Đường Tùng Niên lải nhải, lại quay đầu dặn một câu, “Thần Thần, ông nội còn có một yêu cầu, chỉ cần không phải là con gái Tây là được a!"
Không phải là con gái Tây đều được sao? Đường Mộ Thần trong lòng chua xót không gì sánh được, tự trêu chọc mình một câu, vậy đàn ông có được không?
“Con gái Tây kỳ thực cũng được, miễn sao là người tốt, chỉ cần Thần Thần thích là được rồi, đứa bé lai Tây vừa đẹp lại vừa thông minh a!"
“Nhưng mà cha vẫn là không quen a!"
“Đi thôi đi thôi, Thần Thần con nhớ nhé! " Đường Lập Hiền ha hả cười không ngừng, “Trời tối đen rồi, chúng ta trở về đi! Gió lạnh lên rồi!"
Đúng vậy, gió đêm lạnh lạnh, Đường Mộ Thần nhịn không được rùng mình một cái, vội thay đổi vị trí chắn gió cho mẹ.
Cũng đã đến lúc nên quay đầu rồi.
(PS: cảm tạ thân môn đối trư trảo đích chi trì! Đại lục đào trong bảo khố *** đã xuất, hoa quế dĩ quải thượng, thỉnh kế tục cấp lực. Nga da! )
Tác giả :
Đường Quế Hoa