Đường Về - Ngải Ngư
Chương 52
Edit: Mây
Bởi vì câu nói “Tặng người" kia của Cung Tình, buổi tối Tần Họa còn mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy mình thật sự làm theo lời Cung Tình nói, vào ngày sinh nhật Tống Kỳ Hạc mặc quần áo vô cùng xinh đẹp, trang điểm cho mình giống như một con búp bê sứ tinh xảo, đi đến trước mặt anh, rất nghiêm túc, ngượng ngùng nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ nha Tống Kỳ Hạc, em nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên tặng quà gì cho anh, vì thế đã quyết định tặng em cho anh."
Trong giấc mơ khuôn mặt của Tống Kỳ Hạc vốn dĩ không có gì biểu cảm gì, nhưng sau khi nghe được những lời cô nói như là bị chọc vào điểm gì đó, bỗng nhiên cong môi tới, cười nói: “Nhưng anh lại không muốn em."
Âm sắc của người đàn ông vẫn lạnh lùng như vậy, không có độ ấm, làm cho những lời này càng có vẻ lạnh lùng, vô tình.
Tần Họa trực tiếp bị doạ tỉnh.
Còn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô gái nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, còn nửa tiếng nữa là đến sáu giờ.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, trên người ra mồ hôi lại rất khó chịu, Tần Họa đành bò dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ sau khi cô làm xong đi ra thì đã là một tiếng sau.
Mấy ngày gần đây hơi lạnh, Tần Họa thay một chiếc quần dài màu đen, phối với một chiếc áo len ngắn màu trắng rất mỏng.
Cô gái ngồi ở trước bàn trang điểm thuần thục và nhanh nhẹn trang điểm nhẹ, cuối cùng tô son môi, xác định cũng không có vấn đề gì, đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác len dài màu trắng gạo ở bên cạnh mặc vào xong, đi đến nhà Tống Kỳ Hạc.
Lúc Tần Họa đến trong nhà im ắng, chắc là Tống Kỳ Hạc còn chưa dậy.
Cô cởi chiếc áo khoác len ra đặt ở trên sô pha, đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tần Họa vừa chuẩn bị bữa sáng vừa suy nghĩ mình phải tìm cơ hội như thế nào để ra ngoài một mình mua quà cho anh.
Kết quả suy nghĩ quá tập trung, cô cũng không phát hiện Tống Kỳ Hạc đi tới từ khi nào, khiến cho Tần Họa quay người lại, đột nhiên phát hiện trước mặt mình có một người đứng đó, bất giác lùi về phía sau một bước.
Bị dọa sợ, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, nói: “Anh đến đây từ khi nào vậy? Sao lại không phát ra âm thanh gì?"
Tống Kỳ Hạc hơi nhíu mày.
Vừa rồi rõ ràng là anh đã gọi cô, là cô suy nghĩ chuyện gì đó quá tập trung, không nghe được.
“Em làm sao vậy?" Anh cụp mắt nhìn cô hỏi.
Tần Họa hơi chột dạ chớp chớp mắt, “Cái gì mà em làm sao?"
“Có tâm sự sao?" Anh tiếp tục hỏi.
Tần Họa theo bản năng muốn phủ nhận nói “Không có", nhưng một giây trước khi cô mở miệng nói ra, bỗng nhiên cô gái cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì thế lời đến bên miệng lại biến thành: “Em làm xong bữa sáng sẽ về nhà một chuyến."
Tần Họa không nói nguyên nhân, Tống Kỳ Hạc cũng không hỏi, cũng chỉ trả lời: “Ừm."
“Bữa trưa nếu em cũng chưa về thì sẽ đặt cơm cho anh."
“Được."
Thuận lợi ngoài dự kiến làm cho từ đáy lòng Tần Họa thở phào nhẹ nhõm.
Cô bưng bữa sáng lên bàn, ngồi đối diện cùng ăn bữa sáng phong phú với Tống Kỳ Hạ, sau đó Tần Họa liền cầm lấy áo khoác của mình chuồn mất.
Tống Kỳ Hạc ở nhà một mình, bỗng nhiên cảm thấy rất quạnh quẽ.
Trước kia Tần Họa không xuất hiện ở đây, mỗi ngày anh cũng chỉ một mình đi qua đi lại trong căn nhà này, ngoại trừ lúc ăn cơm thì chú Dương thím Dương sẽ tới, khoảng thời gian khác chỉ có bóng dáng của anh.
Khi đó cũng không cảm thấy cô độc và vắng vẻ như vậy, sớm đã hình thành thói quen một mình ngược lại tanh rất hực hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Bởi vì căn bản là anh không thích người khác xông vào thế giới của anh.
Cho nên từ tận đáy lòng đã đem tất cả mọi người đặt ở bên ngoài.
Nhưng từ sau khi Tần Họa bước vào, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô bận rộn ở trong phòng bếp, nhìn đến bóng dáng của cô xuất hiện ở mỗi một góc trong nhà mình.
Tống Kỳ Hạc ngồi trên sô pha trong trong phòng khách, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển từng chút từ trong phòng bếp đến bàn ăn, rồi lại chuyển tới trước TV trong phòng khách.
Sau đó quay đầu, nhìn về phía phòng ngủ và phòng vẽ tranh.
Dường như anh như có thể nhìn thấy cảnh cô đi tới đi lui quanh nhà.
Lúc này cô đột nhiên có việc rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình anh, trong lòng Tống Kỳ Hạc trống rỗng.
Mấy ngày qua sự đồng hành của cô đã khiến anh quen với việc có cô trong cuộc sống từ lúc nào không hay.
Anh thích cô nói chuyện vui cười ở trước mặt mình, cảm giác có cô ở trong anh giống như là tìm được một thứ gì đó thuộc về.
Người đàn ông khẽ thở dài, đứng dậy đi vào phòng vẽ tranh.
Dù sao cũng phải làm cái gì đó để dời đi lực chú ý.
Sau khi Tần Họa ra khỏi nhà Tống Kỳ Hạc thì đi đến trung tâm thương mại, bởi vì sáng hôm nay Hứa Khiên đã trở về quân đội, Cung Tình suy nghĩ cho sự hạnh phúc của người chị em tốt, quyết định giúp Tần Họa chọn quà.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa trung tâm thương mại, Tần Họa không chậm trễ một giây nào, kéo Cung Tình đi vào trong.
“Đề nghị tối hôm qua của tớ không được sao?" Cung Tình cười trêu chọc: “Thứ anh ta muốn nhất chắc chắn là cậu đó."
Tần Họa mặt đỏ tai hồng, hờn dỗi nói: “Tình Tình!"
“Được rồi, không trêu cậu nữa," Cung Tình vừa đi vừa hỏi: “Nói chuyện nghiêm túc, hai người đã đến bước nào rồi?"
Ánh mắt Tần Họa khôn được tự nhiên chớp chớp, không thể không biết xấu hổ nói ra được.
Cung Tình rất thong dong hỏi: “Ôm? Hôn môi?"
Tần Họa gật gật đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Bởi vì cô lại nghĩ tới chuyện của hai người bọn họ ở trên giường phòng ngủ của anh vào tối hôm qua……
Nụ hôn 69 kia, thật sự quá lãng mạn.
“À," Cung Tình như suy nghĩ gì đó nói: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, hai ngươi muốn đánh toàn lũy còn phải chờ một khoảng thời gian nữa."
Tần Họa: “……"
“Cô lại nói bậy thì tớ sẽ không để ý tới cậu nữa."
Cung Tình cười cười, “Được được được, tớ không nói, chúng ta chọn quà."
Hai gái chọn trái chọn phải, cuối cùng phân vân giữa cà vạt và khuy măng sét.
Tần Họa rối rắm rất lâu, mới kéo Cung Tình đi mua hai chiếc khuy măng sét hình vuông mạ vàng đính đá màu đen vừa mới liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Mua đồ xong lúc này Tần Họa mới phát hiện đã trưa, cô vội vàng đặt cơm trưa trên app cho Tống Kỳ Hạc, ngay sau đó mới cùng Cung Tình đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm trưa.
Lúc đang đợi đồ ăn Tần Họa nhận được một cuộc điện thoại, cô nghe máy mới biết được là nhân viên giao hàng gọi đến, người giao hàng này rất bất đắc dĩ nói: “Tôi tới cửa rồi, ấn chuông cửa không có ai mở cửa, cô có thể mở cửa lấy cơm được không?"
Khoảnh khắc Tần Họa ở nghe được ấn chuông không có ai mở cửa thì lập tứ hoảng hốt nói: “Xin lỗi, anh chờ một chút."
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Kỳ Hạc.
Trái tim trong lồng ngực như bị người khác cầm dao đâm vào bất an mà nhảy lên, cô đợi một lát, ngay lúc Tần Họa thật sự không chờ nổi nữa định trở về ngay, điện thoại được kết nối.
Giọng của Tống Kỳ Hạc thờ ơ đến mức nghe không ra cảm xúc gì truyền tới: “Alo."
Tần Họa thả lỏng hô hấp căng thẳng từ nãy đến giờ, cô điều chỉnh hô hấp, rồi mới xem như không có việc gì nói với Tống Kỳ Hạc: “Cơm giao tới cửa rồi, anh mở cửa lấy đi."
“Ừm." Tống Kỳ Hạc đáp một tiếng.
Anh vốn muốn hỏi có phải cô có việc gì không, bởi vì vừa rồi rõ ràng anh nghe ra được sự sợ hãi trong giọng nói của cô.
Nhưng vẫn là không hỏi thành lời, ngược lại hỏi: “Chừng nào thì em về?"
Tần Họa trầm ngâm, cụp mắt xuống cắn môi, hơi chột dạ nói dối nói: “Chắc là buổi tối."
“Được." Lời anh nói hầu như nghe không ra vui buồn, cũng chỉ là đáp một tiếng, tỏ vẻ anh đã biết.
Sau khi cúp điện thoại Cung Tình chậc chậc lắc đầu, nói: “Cậu thế này là muốn chuẩn bị một bất ngờ?"
Rõ ràng là đã mua xong quà, còn không về, chắc chắn là có chuyện muốn lừa Tống Kỳ Hạc.
Ngoại trừ bất ngờ, không còn gì khác.
Tần Họa cong môi cười, nói: “Một lát nữa đi đặt bánh sinh nhật cho anh ấy, rồi lại đi siêu thị mua một vài nguyên liệu nấu ăn, về chuẩn bị bữa tối sinh nhật cho anh ấy."
“Còn có một chuyện quan trọng nhất," Cung Tình nhắc nhở Tần Họa: “Tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp." “Còn nữa, cậu có muốn mua quần áo không, tối nay chỉ mặc cho anh ta nhìn." Cung Tình cười tủm tỉm nói.
Hình như…… Có thể có.
Vì thế trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Tần Họa đã mua một chiếc váy xinh đẹp theo lời khuyên của Cung Tình.
Lúc Tần Họa về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều.
Cô vội vàng đặt bánh sinh nhật lên trên bàn, xách những nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị cơm tối.
Tần Họa bận tới bận lui đến khi trời tối, cô nấu ăn xong bưng toàn bộ lên bàn, thật cẩn thận lấy bánh sinh nhật ra đặt ở chính giữa, ở mặt trên cắm mấy cây nến.
Làm xong hết mọi thứ, Tần Họa lập tức chạy tới phòng ngủ thay quần áo.
Xác định mọi thứ không có vấn đề gì, Tần Họa mới cầm lấy điện thoại liên lạc với Tống Kỳ Hạc.
【Đẹp như Họa: Tống Kỳ Hạc, em bị ngã ở trong nhà tắm, chân bị bong gân nhẹ, anh có thể đến đây một chuyến không?】
【S: Anh tới ngay.】
Ngay giây sau.
Tần Họa lập tức chạy đến bên kia bàn ăn, tìm được bật lửa mình mua, khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên cô bắt đầu châm nến.
Sau đó cô gái chạy đến chỗ huyền quan, tắt đèn trong phòng, làm căn phòng sáng ngời biến thành đèn màu cam ấm áp.
Trước khi mở cửa, cô gái còn cố ý giơ tay lên vuốt mái tóc dài mềm mại buông xõa, sau đó thở ra một hơi thật dài, tay cầm cửa chuyển động, cửa nhà mở ra.
Cô gái trước mặt cũng không bị thương, cô bình yên vô sự đứng ở trước mắt mình, trên mặt cô trang điểm rất nhạt và tự nhiên, làm khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng tinh xảo hơn.
Trên người Tần Họa mặc một chiếc váy liền màu đen, làn váy che khuất mắt cá chân, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, xương quai xanh gợi cảm.
Vừa thấy đã biết là trang điểm tỉ mỉ.
Trong lúc Tống Kỳ Hạc chợt không kịp phản ứng lại, người cũng đã bị kéo tay đến.
Anh bị cô nắm tay đi vào, qua khúc rẽ, Tống Kỳ Hạc nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn và một cái bánh sinh nhật, ngọn nến trên bánh kem lung lay, ngọn lửa bập bùng.
Người đàn ông sửng sốt.
Chợt anh nghe thấy cô gái đứng bên cạnh anh khẽ cười xinh đẹp mà nhẹ giọng nói với anh: “Tống Kỳ Hạc, sinh nhật vui vẻ."
Anh ngơ ngẩn, máy móc bị cô kéo đến bàn ăn bên kia, quay cổ lại cúi đầu, thấy được trên bánh kem thượng viết:
—— Chúc mừng tuổi 24 Tống Kỳ Hạc, sinh nhật vui vẻ, bình an, thuận lợi.
“Muốn nghe bài hát sinh nhật không?" Cô ngửa mặt cười hỏi.
Nụ cười trên mặt cô gái vô cùng rạng rỡ, tươi đẹp và ấm áp như ánh mặt trời.
Tống Kỳ Hạc nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm."
Tần Họa cứ như vậy nhìn vào mắt anh, hát từng câu từng câu: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ……"
Giọng của cô rất nhẹ, cùng với một chút dịu dàng, còn có thêm một chút dịu dàng, không nhanh không chậm hát hết bài hát chúc mừng sinh nhật anh.
Ngay sau đó Tần Họa liền nói: “Nên ước rồi! Ước xong thổi nến."
“Cho em," Tống Kỳ Hạc nghiêm túc nói: “Cơ hội ước, cho em."
Tần Họa chớp chớp mắt, thương lượng với anh: “Vậy em ước xong chúng ta cùng nhau thổi nến?"
Tống Kỳ Hạc “Ừm" một tiếng.
Tần Họa lập tức nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực nắm lại, ngữ điệu vô cùng thành khẩn lẩm bẩm: “Tôi hy vọng, Tống Kỳ Hạc có thể bình an, vui vẻ sống hết một đời."
Tống Kỳ Hạc đứng bên cạnh cô, trái tim chợt nhảy lên một nhịp, hô hấp cũng đóng băng.
Cho đến khi Tần Họa kéo ngón tay anh, Tống Kỳ Hạc mới hoàn hồn, cùng nhau khom lưng thổi tắt ngọn nến.
Tần Họa rts ngọn nến từ trên bánh kem xuống, nói với Tống Kỳ Hạc: “Ngồi xuống đi, ăn đồ ăn trước, lát ăn bánh kem sau."
Tống Kỳ Hạc vừa muốn kéo ghế ra, bất ngờ không kịp đề phòng bị cô gái quẹt bánh kem lên mặt.
Anh ngơ ngẩn một lúc, chỉ quẹt kem trên mặt, cụp mắt nhìn cô.
Tần Họa sung sướng khẽ cười ra tiếng vài giây, ngay sau đó từ từ ngừng cười, trên mặt cô gái hơi đỏ, cô ngửa đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt giao nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếp nhịp tim và tiếng hít thở của bọn họ.
Tần Họa cắn m.ôi dưới, cô chậm rãi nâng tay lên, đặt cánh tay ở trên vai anh, nhẹ nhàng nhón chân, ghé sát vào anh.
Hàng lông mi của cô gái run rẩy, dần dần, dần dần, nghiêng đầu ăn từng chút từng chút kem trên mặt anh.
Xúc cảm mềm mại ướt át xẹt qua trên mặt anh, cảm giác vốn dĩ rất nhỏ đã bị phóng đại vô hạn, cơ thể Tống Kỳ Hạc cứng đờ căng chặt, hàng mi dài rũ xuống không kìm được mà run rẩy.
Qua một lát, cô gái ăn hết kem trên mặt chậm rãi để gót chân mình chạm xuống đất, một lần nữa kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nhưng một giây sau bỗng nhiên bị ép xoay người, thắt lưng dựa vào trên mép bàn ăn.
Người đàn ông ấn chặt cô ở trong ngực, cắn vào môi cô.
- -----oOo------
Bởi vì câu nói “Tặng người" kia của Cung Tình, buổi tối Tần Họa còn mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy mình thật sự làm theo lời Cung Tình nói, vào ngày sinh nhật Tống Kỳ Hạc mặc quần áo vô cùng xinh đẹp, trang điểm cho mình giống như một con búp bê sứ tinh xảo, đi đến trước mặt anh, rất nghiêm túc, ngượng ngùng nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ nha Tống Kỳ Hạc, em nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên tặng quà gì cho anh, vì thế đã quyết định tặng em cho anh."
Trong giấc mơ khuôn mặt của Tống Kỳ Hạc vốn dĩ không có gì biểu cảm gì, nhưng sau khi nghe được những lời cô nói như là bị chọc vào điểm gì đó, bỗng nhiên cong môi tới, cười nói: “Nhưng anh lại không muốn em."
Âm sắc của người đàn ông vẫn lạnh lùng như vậy, không có độ ấm, làm cho những lời này càng có vẻ lạnh lùng, vô tình.
Tần Họa trực tiếp bị doạ tỉnh.
Còn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô gái nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, còn nửa tiếng nữa là đến sáu giờ.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, trên người ra mồ hôi lại rất khó chịu, Tần Họa đành bò dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ sau khi cô làm xong đi ra thì đã là một tiếng sau.
Mấy ngày gần đây hơi lạnh, Tần Họa thay một chiếc quần dài màu đen, phối với một chiếc áo len ngắn màu trắng rất mỏng.
Cô gái ngồi ở trước bàn trang điểm thuần thục và nhanh nhẹn trang điểm nhẹ, cuối cùng tô son môi, xác định cũng không có vấn đề gì, đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác len dài màu trắng gạo ở bên cạnh mặc vào xong, đi đến nhà Tống Kỳ Hạc.
Lúc Tần Họa đến trong nhà im ắng, chắc là Tống Kỳ Hạc còn chưa dậy.
Cô cởi chiếc áo khoác len ra đặt ở trên sô pha, đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tần Họa vừa chuẩn bị bữa sáng vừa suy nghĩ mình phải tìm cơ hội như thế nào để ra ngoài một mình mua quà cho anh.
Kết quả suy nghĩ quá tập trung, cô cũng không phát hiện Tống Kỳ Hạc đi tới từ khi nào, khiến cho Tần Họa quay người lại, đột nhiên phát hiện trước mặt mình có một người đứng đó, bất giác lùi về phía sau một bước.
Bị dọa sợ, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, nói: “Anh đến đây từ khi nào vậy? Sao lại không phát ra âm thanh gì?"
Tống Kỳ Hạc hơi nhíu mày.
Vừa rồi rõ ràng là anh đã gọi cô, là cô suy nghĩ chuyện gì đó quá tập trung, không nghe được.
“Em làm sao vậy?" Anh cụp mắt nhìn cô hỏi.
Tần Họa hơi chột dạ chớp chớp mắt, “Cái gì mà em làm sao?"
“Có tâm sự sao?" Anh tiếp tục hỏi.
Tần Họa theo bản năng muốn phủ nhận nói “Không có", nhưng một giây trước khi cô mở miệng nói ra, bỗng nhiên cô gái cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì thế lời đến bên miệng lại biến thành: “Em làm xong bữa sáng sẽ về nhà một chuyến."
Tần Họa không nói nguyên nhân, Tống Kỳ Hạc cũng không hỏi, cũng chỉ trả lời: “Ừm."
“Bữa trưa nếu em cũng chưa về thì sẽ đặt cơm cho anh."
“Được."
Thuận lợi ngoài dự kiến làm cho từ đáy lòng Tần Họa thở phào nhẹ nhõm.
Cô bưng bữa sáng lên bàn, ngồi đối diện cùng ăn bữa sáng phong phú với Tống Kỳ Hạ, sau đó Tần Họa liền cầm lấy áo khoác của mình chuồn mất.
Tống Kỳ Hạc ở nhà một mình, bỗng nhiên cảm thấy rất quạnh quẽ.
Trước kia Tần Họa không xuất hiện ở đây, mỗi ngày anh cũng chỉ một mình đi qua đi lại trong căn nhà này, ngoại trừ lúc ăn cơm thì chú Dương thím Dương sẽ tới, khoảng thời gian khác chỉ có bóng dáng của anh.
Khi đó cũng không cảm thấy cô độc và vắng vẻ như vậy, sớm đã hình thành thói quen một mình ngược lại tanh rất hực hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Bởi vì căn bản là anh không thích người khác xông vào thế giới của anh.
Cho nên từ tận đáy lòng đã đem tất cả mọi người đặt ở bên ngoài.
Nhưng từ sau khi Tần Họa bước vào, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô bận rộn ở trong phòng bếp, nhìn đến bóng dáng của cô xuất hiện ở mỗi một góc trong nhà mình.
Tống Kỳ Hạc ngồi trên sô pha trong trong phòng khách, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển từng chút từ trong phòng bếp đến bàn ăn, rồi lại chuyển tới trước TV trong phòng khách.
Sau đó quay đầu, nhìn về phía phòng ngủ và phòng vẽ tranh.
Dường như anh như có thể nhìn thấy cảnh cô đi tới đi lui quanh nhà.
Lúc này cô đột nhiên có việc rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình anh, trong lòng Tống Kỳ Hạc trống rỗng.
Mấy ngày qua sự đồng hành của cô đã khiến anh quen với việc có cô trong cuộc sống từ lúc nào không hay.
Anh thích cô nói chuyện vui cười ở trước mặt mình, cảm giác có cô ở trong anh giống như là tìm được một thứ gì đó thuộc về.
Người đàn ông khẽ thở dài, đứng dậy đi vào phòng vẽ tranh.
Dù sao cũng phải làm cái gì đó để dời đi lực chú ý.
Sau khi Tần Họa ra khỏi nhà Tống Kỳ Hạc thì đi đến trung tâm thương mại, bởi vì sáng hôm nay Hứa Khiên đã trở về quân đội, Cung Tình suy nghĩ cho sự hạnh phúc của người chị em tốt, quyết định giúp Tần Họa chọn quà.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa trung tâm thương mại, Tần Họa không chậm trễ một giây nào, kéo Cung Tình đi vào trong.
“Đề nghị tối hôm qua của tớ không được sao?" Cung Tình cười trêu chọc: “Thứ anh ta muốn nhất chắc chắn là cậu đó."
Tần Họa mặt đỏ tai hồng, hờn dỗi nói: “Tình Tình!"
“Được rồi, không trêu cậu nữa," Cung Tình vừa đi vừa hỏi: “Nói chuyện nghiêm túc, hai người đã đến bước nào rồi?"
Ánh mắt Tần Họa khôn được tự nhiên chớp chớp, không thể không biết xấu hổ nói ra được.
Cung Tình rất thong dong hỏi: “Ôm? Hôn môi?"
Tần Họa gật gật đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Bởi vì cô lại nghĩ tới chuyện của hai người bọn họ ở trên giường phòng ngủ của anh vào tối hôm qua……
Nụ hôn 69 kia, thật sự quá lãng mạn.
“À," Cung Tình như suy nghĩ gì đó nói: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, hai ngươi muốn đánh toàn lũy còn phải chờ một khoảng thời gian nữa."
Tần Họa: “……"
“Cô lại nói bậy thì tớ sẽ không để ý tới cậu nữa."
Cung Tình cười cười, “Được được được, tớ không nói, chúng ta chọn quà."
Hai gái chọn trái chọn phải, cuối cùng phân vân giữa cà vạt và khuy măng sét.
Tần Họa rối rắm rất lâu, mới kéo Cung Tình đi mua hai chiếc khuy măng sét hình vuông mạ vàng đính đá màu đen vừa mới liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Mua đồ xong lúc này Tần Họa mới phát hiện đã trưa, cô vội vàng đặt cơm trưa trên app cho Tống Kỳ Hạc, ngay sau đó mới cùng Cung Tình đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm trưa.
Lúc đang đợi đồ ăn Tần Họa nhận được một cuộc điện thoại, cô nghe máy mới biết được là nhân viên giao hàng gọi đến, người giao hàng này rất bất đắc dĩ nói: “Tôi tới cửa rồi, ấn chuông cửa không có ai mở cửa, cô có thể mở cửa lấy cơm được không?"
Khoảnh khắc Tần Họa ở nghe được ấn chuông không có ai mở cửa thì lập tứ hoảng hốt nói: “Xin lỗi, anh chờ một chút."
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Kỳ Hạc.
Trái tim trong lồng ngực như bị người khác cầm dao đâm vào bất an mà nhảy lên, cô đợi một lát, ngay lúc Tần Họa thật sự không chờ nổi nữa định trở về ngay, điện thoại được kết nối.
Giọng của Tống Kỳ Hạc thờ ơ đến mức nghe không ra cảm xúc gì truyền tới: “Alo."
Tần Họa thả lỏng hô hấp căng thẳng từ nãy đến giờ, cô điều chỉnh hô hấp, rồi mới xem như không có việc gì nói với Tống Kỳ Hạc: “Cơm giao tới cửa rồi, anh mở cửa lấy đi."
“Ừm." Tống Kỳ Hạc đáp một tiếng.
Anh vốn muốn hỏi có phải cô có việc gì không, bởi vì vừa rồi rõ ràng anh nghe ra được sự sợ hãi trong giọng nói của cô.
Nhưng vẫn là không hỏi thành lời, ngược lại hỏi: “Chừng nào thì em về?"
Tần Họa trầm ngâm, cụp mắt xuống cắn môi, hơi chột dạ nói dối nói: “Chắc là buổi tối."
“Được." Lời anh nói hầu như nghe không ra vui buồn, cũng chỉ là đáp một tiếng, tỏ vẻ anh đã biết.
Sau khi cúp điện thoại Cung Tình chậc chậc lắc đầu, nói: “Cậu thế này là muốn chuẩn bị một bất ngờ?"
Rõ ràng là đã mua xong quà, còn không về, chắc chắn là có chuyện muốn lừa Tống Kỳ Hạc.
Ngoại trừ bất ngờ, không còn gì khác.
Tần Họa cong môi cười, nói: “Một lát nữa đi đặt bánh sinh nhật cho anh ấy, rồi lại đi siêu thị mua một vài nguyên liệu nấu ăn, về chuẩn bị bữa tối sinh nhật cho anh ấy."
“Còn có một chuyện quan trọng nhất," Cung Tình nhắc nhở Tần Họa: “Tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp." “Còn nữa, cậu có muốn mua quần áo không, tối nay chỉ mặc cho anh ta nhìn." Cung Tình cười tủm tỉm nói.
Hình như…… Có thể có.
Vì thế trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Tần Họa đã mua một chiếc váy xinh đẹp theo lời khuyên của Cung Tình.
Lúc Tần Họa về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều.
Cô vội vàng đặt bánh sinh nhật lên trên bàn, xách những nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị cơm tối.
Tần Họa bận tới bận lui đến khi trời tối, cô nấu ăn xong bưng toàn bộ lên bàn, thật cẩn thận lấy bánh sinh nhật ra đặt ở chính giữa, ở mặt trên cắm mấy cây nến.
Làm xong hết mọi thứ, Tần Họa lập tức chạy tới phòng ngủ thay quần áo.
Xác định mọi thứ không có vấn đề gì, Tần Họa mới cầm lấy điện thoại liên lạc với Tống Kỳ Hạc.
【Đẹp như Họa: Tống Kỳ Hạc, em bị ngã ở trong nhà tắm, chân bị bong gân nhẹ, anh có thể đến đây một chuyến không?】
【S: Anh tới ngay.】
Ngay giây sau.
Tần Họa lập tức chạy đến bên kia bàn ăn, tìm được bật lửa mình mua, khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên cô bắt đầu châm nến.
Sau đó cô gái chạy đến chỗ huyền quan, tắt đèn trong phòng, làm căn phòng sáng ngời biến thành đèn màu cam ấm áp.
Trước khi mở cửa, cô gái còn cố ý giơ tay lên vuốt mái tóc dài mềm mại buông xõa, sau đó thở ra một hơi thật dài, tay cầm cửa chuyển động, cửa nhà mở ra.
Cô gái trước mặt cũng không bị thương, cô bình yên vô sự đứng ở trước mắt mình, trên mặt cô trang điểm rất nhạt và tự nhiên, làm khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng tinh xảo hơn.
Trên người Tần Họa mặc một chiếc váy liền màu đen, làn váy che khuất mắt cá chân, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, xương quai xanh gợi cảm.
Vừa thấy đã biết là trang điểm tỉ mỉ.
Trong lúc Tống Kỳ Hạc chợt không kịp phản ứng lại, người cũng đã bị kéo tay đến.
Anh bị cô nắm tay đi vào, qua khúc rẽ, Tống Kỳ Hạc nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn và một cái bánh sinh nhật, ngọn nến trên bánh kem lung lay, ngọn lửa bập bùng.
Người đàn ông sửng sốt.
Chợt anh nghe thấy cô gái đứng bên cạnh anh khẽ cười xinh đẹp mà nhẹ giọng nói với anh: “Tống Kỳ Hạc, sinh nhật vui vẻ."
Anh ngơ ngẩn, máy móc bị cô kéo đến bàn ăn bên kia, quay cổ lại cúi đầu, thấy được trên bánh kem thượng viết:
—— Chúc mừng tuổi 24 Tống Kỳ Hạc, sinh nhật vui vẻ, bình an, thuận lợi.
“Muốn nghe bài hát sinh nhật không?" Cô ngửa mặt cười hỏi.
Nụ cười trên mặt cô gái vô cùng rạng rỡ, tươi đẹp và ấm áp như ánh mặt trời.
Tống Kỳ Hạc nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm."
Tần Họa cứ như vậy nhìn vào mắt anh, hát từng câu từng câu: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ……"
Giọng của cô rất nhẹ, cùng với một chút dịu dàng, còn có thêm một chút dịu dàng, không nhanh không chậm hát hết bài hát chúc mừng sinh nhật anh.
Ngay sau đó Tần Họa liền nói: “Nên ước rồi! Ước xong thổi nến."
“Cho em," Tống Kỳ Hạc nghiêm túc nói: “Cơ hội ước, cho em."
Tần Họa chớp chớp mắt, thương lượng với anh: “Vậy em ước xong chúng ta cùng nhau thổi nến?"
Tống Kỳ Hạc “Ừm" một tiếng.
Tần Họa lập tức nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực nắm lại, ngữ điệu vô cùng thành khẩn lẩm bẩm: “Tôi hy vọng, Tống Kỳ Hạc có thể bình an, vui vẻ sống hết một đời."
Tống Kỳ Hạc đứng bên cạnh cô, trái tim chợt nhảy lên một nhịp, hô hấp cũng đóng băng.
Cho đến khi Tần Họa kéo ngón tay anh, Tống Kỳ Hạc mới hoàn hồn, cùng nhau khom lưng thổi tắt ngọn nến.
Tần Họa rts ngọn nến từ trên bánh kem xuống, nói với Tống Kỳ Hạc: “Ngồi xuống đi, ăn đồ ăn trước, lát ăn bánh kem sau."
Tống Kỳ Hạc vừa muốn kéo ghế ra, bất ngờ không kịp đề phòng bị cô gái quẹt bánh kem lên mặt.
Anh ngơ ngẩn một lúc, chỉ quẹt kem trên mặt, cụp mắt nhìn cô.
Tần Họa sung sướng khẽ cười ra tiếng vài giây, ngay sau đó từ từ ngừng cười, trên mặt cô gái hơi đỏ, cô ngửa đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt giao nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếp nhịp tim và tiếng hít thở của bọn họ.
Tần Họa cắn m.ôi dưới, cô chậm rãi nâng tay lên, đặt cánh tay ở trên vai anh, nhẹ nhàng nhón chân, ghé sát vào anh.
Hàng lông mi của cô gái run rẩy, dần dần, dần dần, nghiêng đầu ăn từng chút từng chút kem trên mặt anh.
Xúc cảm mềm mại ướt át xẹt qua trên mặt anh, cảm giác vốn dĩ rất nhỏ đã bị phóng đại vô hạn, cơ thể Tống Kỳ Hạc cứng đờ căng chặt, hàng mi dài rũ xuống không kìm được mà run rẩy.
Qua một lát, cô gái ăn hết kem trên mặt chậm rãi để gót chân mình chạm xuống đất, một lần nữa kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nhưng một giây sau bỗng nhiên bị ép xoay người, thắt lưng dựa vào trên mép bàn ăn.
Người đàn ông ấn chặt cô ở trong ngực, cắn vào môi cô.
- -----oOo------
Tác giả :
Ngải Ngư