Đường Về (Phần 2)
Chương 9-2: Nếu mùa đông đi gió xuân ôm đầy cõi lòng (2)

Đường Về (Phần 2)

Chương 9-2: Nếu mùa đông đi gió xuân ôm đầy cõi lòng (2)

"Ngươi rất sợ?" Hắn hỏi. Giọng điệu thong thả, nhưng vẫn là không giống Thập Tam ngày thường.

Ta mở mắt nhìn hắn, điều chỉnh hô hấp xuống, nói: "Không có."

"Vậy ngươi khẩn trương cái gì?" Hắn êm ái vuốt tóc mai trên mặt của ta.

Mỗi cái chạm của hắn, ta liền cảm thấy tim bị thắt lại một cái, cố đè xuống kích động cầm tay của hắn ra, nhìn chăm chú vào mặt của hắn nói: "Ta không khẩn trương."

"Nhưng ngươi đang phát run." Hắn lại nắm lấy hai tay của ta, nói: "Lại dùng sức, ngón tay đều muốn bẻ gảy." Hắn nghiêng người hôn cằm của ta, lần này ngay cả ta cũng phát hiện phản ứng khác thường, bình thường vào lúc này, mặt đỏ lên tim đập cả người cũng tê dại đi, ta lại nhưbị người bóp chặt cổ, khó thở, trước mắt đen kịt, gần như bị choáng.

Hắn ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Hối hận? Nhưng mà hiện tại, ngươi muốn ta dừng, ta cũng sẽ không dừng ."

Chúng ta nhìn nhau, mặc dù vẻ mặt của hắn không chút thay đổi, nhưng ta cảm thấy được hắn vẫn là Thập Tam ôn văn tao nhã, cũng hiểu hắn chỉ là nói, nếu như ta thật không muốn, hắn sẽ không ép buộc ta đâu. Ta yên lặng nhìn hắn, ta ghét hắn sao? Không, ta nghĩ ta chẳng qua là ghét chứng cưỡng bách cùng tính lãnh cảm của mình. Huống chi, loại tình huống này đến cùng đúng là ta khơi mào lên đây, không lý do biểu hiện giống như bị hắn cường bạo. Hai tay ta nắm thành quyền, nắm thật chặt, vừa buông ra, vòng chắc cổ của hắn, nói: "Không cần dừng." Sau khi nói xong, ta bỗng nhiên cảm thấy dễ dàng hơn, thân thể cũng nhẹ nhàng.

Hắn run lên một cái, sau đó chợt ngồi dậy, ta cho là hắn bổng nhiên thay đổi chủ ý, lúc mấu chốt này lại bị cự tuyệt, tự tôn thật là rất đau đớn. Lại thấy hắn chỉ là ngồi dậy cởi giày, nghĩ mình cuối cùng còn có một chút thu hút, vì vậy cũng ngồi dậy, bò đến mép giường, trên dưới vung vẩy hai chân, giẫm rớt giày thêu. Hắn ôm cổ ta, té nhào vào trên giường, liền hướng cổ của ta hôn mút cắn. Tiếp đó liền động thủ cởi nút áo ta, tay hắn khẽ run, tìm kiếm cả nửa ngày không có mở ra, nghĩ đến mới vừa nói ta khẩn trương hắn cũng không khá hơn chút nào, đồng thời cảm thấy buồn cười, trong lòng cũng sung sướng thư thái rất nhiều. Ta thấy hắn vẫn không thành công, liền cười nói: "Ta tới giúp ngươi." Vừa nói liền sờ tới vạt áo hắn, từng nút một nút áo hắn buông ra, hắn cũng tùy ta chậm chạp lột xuốngngoại bào da dê của hắn. Sau đó, hắn cũng có thể thông thuận cởi xuống áo vải của ta.

"Lập thu lại xưng trọng hay chưa?" Hắn ôm ta cười hỏi. Nụ cười thản nhiên ấm áp như thế, mới đúng là Thập Tam mà ta quen thuộc.

"Quên, thế nào?"

"Hình như mập lên." Hắn chống đỡ trán của ta nói.

"Làm sao thấy được?" Ta nghiêng đầu cười hỏi.

Hắn liền liếm gương mặt của ta, cười nói: "Trên mặt thịt dầy."

Ta bị hắn cọ phải ngứa ngáy, cười khanh khách nói: "Ha ha, ngươi chuyên tâm chút."

Hắn ngừng động tác, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng trong nhìn ta, nói: "Ừ, ta chuyên tâm. . . . . ." Nói xong bắt đầu lột trung y của ta.

Khi bả vai lộ ra ngoài, ta nuốt ngụm nước miếng, quay về phía hắn giống như chuyên chú nói: "Không đủ mập sao?"

Hắn dùng bàn tay phủ lên một bên ngực ta, khẽ vuốt ve, ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa kinh sợ, "Ưmh" một tiếng nghiêng đầu không nhìn hắn. Chỉ nghe hắn thì thầm nói: "Đợi lát nữa mới có thể nói cho ngươi biết." Hắn từ xương quai xanh của ta hôn lên, có lúc nhẹ nhàng cắn cắn, có lúc đầu lưỡi ở trên làn da liếm vòng, thời điểm khi đi xuống gặp phải vải vóc, mới bắt đầu tháo dây yếm. Trên mặt ta nóng lên, đoán chừng đỏ lên như tôm luộc chín, thở hổn hển, thân thể không tự chủ khẽ run giãy dụa.

Sau khi lấy xuống cái yếm, hắn lại nhìn chằm chằm áo lót ta tự chế trợn tròn mắt. Ta từ trong sương mù, hơi ngẩng đầu lên nói: "Ta tới."

Hắn dùng môi đè ta trở về, nói một câu: "Không cần." Sau đó duỗi ngón tay một cái, liền đẩy ra móc cài áo lót. Hô hấp hắn trầm xuống vài phần, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, dùng mấy câu không thể nghe thấy khàn giọng nói: "Vừa vặn. . . . . ."

Ta ở phương diện này kinh nghiệm thật sự là ít, thế này đã không biết như thế nào phối hợp, chỉ có thể nhắm mắt lại tùy hắn tiếp tục chủ đạo. Khi môi của hắn ở trước ngực ta thăm dò, ta nghĩ ta có khả năng sử dụng tế bào não để suy nghĩ đã rất ít. Tay của hắn ở trên người ta khẽ vuốt ve, tựa hồ có thể làm mềm hóa khớp xương của ta, để cho ta cảm thấy thoải mái mà mong đợi, vừa mang tới một chút tê dại xuyên qua da rót vào trong mạch máu, để cho ta càng ngày càng nóng, càng ngày càng khát vọng hắn đụng chạm.

Thế nhưng khi hắn thăm dò vào giữa hai chân ta, ta lập tức như chim sợ cành cong túm lấy tay của hắn. Ta nhìn hắn chằm chằm, trước mắt dường như che một tầng sương mù, cái gì cũng đều nhìn không rõ ràng, hắn hôn sau tai của ta, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ. . . . . ."

Loại thời điểm này, khốn kiếp ta đây còn sợ gì? Cắn môi, bức bách mình buông lỏng, tách hai chân kẹp chặt ra một chút. Hắn cảm giác được ta mềm hoá, rất có kỷ xảo cởi tiết khố ta ra. Hắn cũng không vội nóng nảy, dùng ngón tay phía trong hai đùi ta cẩn thận ma sát, lát sau một chút nhẹ một chút nặng vân vê như vỗ về chơi đùa. Lúc này hắn cúi người ngậm nụ hoa ta, ta "a"một tiếng kêu ra, túm lấy cái chăn run rẩy. Ta nhắm mắt lại cảm thụ biến hóa của thân thể, nó không hề khẩn trương cứng ngắc lạnh nhạt nữa, mà đã vì hắn nhiệt tình nhạy cảm khát vọng.

Đúng vậy, khát vọng. Nguyên tưởng rằng, cuộc đời này trừ hắn ra, sẽ không khát vọng những nam nhân khác nữa, nhưng là, a, thân thể vui vẻ nhưng là thực tế như thế. . . . . . Thân thể rất nhẹ rất nhẹ, giống như gió thổi qua có thể bay lên, bên tai lại vang lên, âm thanh hài hước của hắn, thích ta như vậy hôn ngươi sao... Thích không... Thích không...

Trong mắt chẳng biết tại sao có chút ẩm ướt, Thập Tam cũng đang lúc này thủ sẵn cằm của ta, nói nhỏ: "Nhìn ta. . . . . ."

Ta liền nhìn hắn, đây đúng là, giờ phút này lấy lòng ta, để cho thân thể ta vui sướng là Thập Tam, ta muốn nhìn hắn cho thật kỹ, nhớ hắn, nhớ giờ khắc này.

Cảm giác được dị vật xâm nhập, ta theo trực giác lui về phía sau, Thập Tam thủ sẵn eo của ta không để cho ta động đậy, hôn lên trán ta một phát, để cho ta từ từ thích ứng, tiếp theo chậm rãi trượt vào. Mồ hôi của hắn giọt giọt rơi đến trên cổ trên người ta, ta cảm thấy ta không thể như tượng gỗ không nhúc nhích, khi hắn đè ta vào trong chăn đệm, ta buông tay ra lôi kéo cái chăn, nhưng không biết nên để vào đâu, thở khẽ hỏi: "Ừhm, tay. . . . . . Nên để nơi nào?"

Hắn khẽ cắn xuống cổ ta, nói: "Ôm ta."

Ta liền qua loa ôm lấy bờ vai của hắn, để cho hắn dịu dàng dẫn dắt ta bay lên, bay lên cao, thẳng đến rực rỡ trống rỗng.

Khi tất cả kết thúc, tâm hình như rơi xuống một nơi bóng tối hư không, ta ngửa đầu hỏi hắn: "Ta có thể ôm ngươi không?"

Hắn không có trả lời, chỉ là ôm ta, để cho ta dựa vào trên ngực của hắn. Nghe được thanh âm nhịp tim của hắn, ta cảm thấy an định lại. Hắn để ý mồ hôi ướt tóc ta, ta nhẹ nói: "Thập Tam. . . . . ."

Hắn "Ừ" một tiếng, ta tiếp tục nói: "Cám ơn ngươi." Hắn hôn đỉnh đầu của ta, ôm ta chặt hơn.

"Thập Tam, ngươi lớn hơn ta ba năm phải không?" Kề sát hắn, lúc nói chuyện hơi thở ở dưới cằm hắn.

"Ừ. Thế nào?" Hắn hình như rất thích chơi đùa tóc của ta, bắt được một loạn, buộc lại vài cái, lại cởi ra.

Ta tùy hắn, chỉ là chớ kéo da đầu ta là được rồi, vậy quá đau. Ta ngẩng đầu lên cười hỏi: "Vậy là ngươi cầm tinh con cọp hả?" Thấy hắn gật đầu, ta quấn lấy hai cánh tay của hắn chặt lại mấy phần, mặt cọ nhẹ nhàng vào trên ngực hắn, loài vật có tính lệ thuộc chính là ấm áp.

Hắn "Ai" thở nhẹ một tiếng, sau đó quay về phía ta cười: "Ngươi ôm ta không nhúc nhích được. . . . . ."

Ta liền buông lưng hắn ra, hơi chống lên một chút, khoác vai hắn, hôn một cái lên gò má của hắn nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Hắn vòng quanh ta, để cho ta đem sức nặng đè ở trên người hắn, nói: "Sinh nhật của ta đã sớm qua. Ngay cả ngươi cũng qua đấy."

"Dù sao mỗi năm đều có, lúc nào thì ăn mừng, lúc nào thì qua." Ta lại hôn bên kia gò má hắn.

Hắn cũng hôn lên chóp mũi ta, cười nói: "Vậy thì cùng nhau ăn mừng."

"Ngươi mệt không? Theo ta trò chuyện có được hay không?" Ta nằm ở trong ngực hắn hỏi.

Hắn gật đầu, ta liền cùng hắn tán gẫu mấy năm này bên ngoài trải qua như thế nào. Hắn cảm thấyhứng thú với cuộc sống của ta ở Hải Nam nhất, thời điểm nói đến hăng hái, ta bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện lý thú, liền nói với hắn: "Ngươi biết không, hài tử người Lê vừa được mười ba mười bốn tuổi sẽ phải dọn khỏi nhà cha mẹ, đi ra bên ngoài ở. Đến lúc kết thân, tiểu hỏa nhi liền đến bên ngoài khuê phòng cô nương ca hát, nếu như cô nương cũng có ý, là được vào nhà, nói chuyện yêu đương, ước hẹn lui tới. Một lần đúng thật là chuyện đùa, có một thiếu niên mười lăm tuổi, cư nhiên hướng về phía cửa phòng ta ca hát!"

Thập Tam hứng thú hỏi: "A, sau đó thì sao?"

Ta cười trả lời: "Theo quy củ ta muốn hát ca khúc cự tuyệt. Cố tình ta không có học giỏi, hát hắn nghe không hiểu."

"Vậy hắn liền xông vào tới trong phòng? Làm sao ngươi đuổi được hắn?"

Ta cười nói: "Sao có khả năng xông vào? Ta dùng lời nói địa phương mới vừa biết một chút nói với hắn, ta muốn học ca khúc mới có thể trả lời hắn. Vì vậy ngày thứ hai hắn lại tới, ta liền hát bài hát không mở cửa ca cho hắn nghe."

Thập Tam cười đến không dừng được, lồng ngực kịch liệt phập phòng, thật lâu mới bình ổn được một chút, nói: "Ngươi thật là có khả năng dày vò người!"

Ta không nhận oán trách của hắn, đổi đề tài, nói: "Đúng rồi, lần đó ở Hàng Châu, ta nhìn thấy ngươi ở trên ngự thuyền. Ngươi có thấy được ta không?"

Hắn không còn cười to nữa, vuốt tóc mai của ta, đáp: "Nhìn thấy. . . . . . Hàng Châu về sau, ngươi lại đi đâu vậy?"

"Đến Tứ Xuyên." Ta nửa chống thân thể lên, vươn ngón tay ra vẽ bản đồ trước ngực trần trụi của hắn, "Ngươi xem, từ Hàng Châu dọc theo kênh đào hướng về phương Bắc, qua Tô Châu đến Trấn Giang, liền đổi thuyền từ Trường Giang nghịch lưu Tây tiến. . . . . ."

Thập Tam nắm tay của ta, nói: "Chớ bướng bỉnh!"

Ta rút tay ra, chỉ lên trên bụng hắn, cười ha ha nói: "Còn chưa có vẽ xong đâu. Chẳng lẽ ngươi lại sợ nhột?"

Hắn bỗng nhiên lật người đem hai tay ta áp đến bên người, chống đỡ ở phía trên ta, cười trách mắng: "Xem ngươi còn tác quái!"

Ta vòng chắc hông của hắn, so sánh lớn nhỏ, nói: "Hình như so với ta to hơn một chút."

Hắn một tay vỗ eo ếch ta, mặt lại cười tủm tỉm tới gần, dán vào bên môi ta, nói: "Ừ, nói như vậy, ngươi mập nữa cũng sẽ so với ta nhỏ. . . . . ." Môi của hắn hôn lên môi ta, chạm nhẹ một cái sau đó rời đi, tiếp đó lại đến gần, cọ xát mấy cái, ta cảm giác lưỡi của hắn quét qua môi của ta, chúng ta nhìn nhau, thậm chí ta có thể nhìn thấy bóng của mình trong con ngươi trầm tĩnh của hắn. Lưỡi của hắn đẩy hàm răng của ta ra, trượt vào trong miệng của ta, ta "Ưmh" một tiếng, đầu lưỡi chạm đến hắn. Tiếp đó liền thay đổi thành triền miên kịch liệt, hắn đang cầm mặt của ta, dịu dàng mà kịch liệt mút hôn. Cùng lúc đó, tay của hắn cũng đã ở trên người ta trợt đi, bất quá lực đạo cũng không như lần trước dịu dàng như vậy, thường hay nắm bóp ta có chút đau. Môi của hắn cũng từ mặt của ta dời đến cổ, ở trên da cổ ta cắn mút.

Ta vòng quanh cổ của hắn, nghiêng mặt hưởng thụ hắn hôn cùng vuốt ve, có loại cảm giác đau đớn lại thoải mái dễ chịu. Sau đó có mấy lần bị cắn đau, ta cũng liền khẽ cắn răng nhẫn nại. Nhưng rốt cuộc, ta cảm thấy được hắn hình như muốn ăn ta, liền dùng sức một cái lật người đè hắn xuống dưới thân, giả vờ cả giận nói: "Ngươi cắn trúng ta đau chết!"

Hắn không ngờ ta sẽ phản ứng như thế này, ngẩn ngơ, sau đó mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi."

Ta nói: "Không được, ngươi phải để cho ta cắn trở lại."

Hắn dở khóc dở cười, sau đó không đếm xỉa đến nói: "Ngươi muốn cắn nơi nào, xin cứ tự nhiên."

Ta lập tức cắn một cái ở chóp mũi hắn, hắn "A" một tiếng kêu lên, ta cười nói: "Không tính là đau đi."

Hắn cười khổ nói: "Không tính, không tính. Còn có nơi nào, ngươi chọn lựa đi. Nếu không hay là ta tới cắn ngươi."

Ta dùng môi chạm một cái vào hầu kết của hắn, chỉ thấy cổ họng của hắn trượt xuống, liền cắn đi lên, sau lại phát hiện không làm được gì, liền buông ra. Suy nghĩ một chút, lại cắn một phát ngay vị trí tim của hắn, dùng sức lưu lại một hàng dấu răng, híp mắt cười nói: "Cắn nơi này ngươi mới biết đau!"

Màu mắt của hắn chuyển thâm, lật mình một cái lại đè ta xuống dưới, lúc này ta làm thế nào cũng không đẩy được hắn. Lần trước, ta biết hắn khẳng định là không có tận hứng, chỉ suy tính cảm thụ của ta, động tác nhè nhẹ dịu dàng. Còn lần này bất đồng, chúng ta nhiệt liệt quấn quít ở chung một chỗ, hắn hung hăng đè ta vào bên trong đệm giường, nói với ta: "Hàm, Hàm, gọi tên ta . . . . . ." Ta ở dưới người hắn vặn vẹo, rên rỉ thở hổn hển, gọi hắn: "Ưmh. . . . . . Thập Tam. . . . . ."

Hắn chợt nửa quỳ lên, cầm thắt lưng của ta. Mặc dù như vậy có lẽ kích thích hơn, nhưng là mất đi sức nặng cùng nhiệt độ của hắn, ta lại cảm thấy mất mác bất an, động thân một cái cũng ngồi chồm hỗm lên, vòng quanh vai hắn. Quay về phía hắn có chút kinh ngạc, suy nghĩ trong mê say nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Như vậy có thể không?" Hắn ôm sát lưng của ta, hôn ta. Phía dưới là thũng trướng, bủn rủn, tê dại, đau đớn. . . . . . Lại kỳ quái tạo thành vui thích. Đối với tính phúc, ta cảm thấy được ta có thể hiểu rõ bước đầu, đây là một loại thần bí, từ thống khổ kích thích mà tạo thành vui vẻ đây.

Khi kích tình rút đi thì chúng ta mồ hôi đầm đìa như nhau, hắn giương hai cánh tay với ta, ta liền nhập đầu vào trong ngực hắn, sau đó, hắn liền êm ái hôn ta. Một đêm này, chúng ta cũng không có ngủ, không phải nói chuyện phiếm chính là ân ái.

Lúc trống đánh canh năm, ta đứng dậy mặc quần áo chải đầu, Thập Tam khoác áo đứng lên, cúi người từ phía sau ôm vòng chắc ta. Ta đứng lên, hôn một cái lên khóe môi hắn, nói: "Ta đi nha." Hắn không nói lời nào, lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt của ta, cũng không buông tay. Ta đẩy hắn ra một chút, tìm ra cái túi, móc ra một quyển bút ký, đưa cho hắn, cười nói: "Qùa tặng sinh nhật." Đây là bút ký ta du lịch bên ngoài, quyển này chủ yếu là đoạn ở Nhai Châu kia . Thời điểm hắn cảm thấy hứng thú có thể lật ra xem.

Thập Tam nhận lấy, ta liền đi tới ngoài phòng, kéo cửa ra, hắn buông nắm tay của ta ra, ta ở trong gió lạnh trước bình minh, quay đầu hướng hắn phất phất tay. Lạnh quá! Mặc dù khoác áo choàng, ta còn cóng đến phát run. Thập Tam, Thập Tam, chúng ta cũng không trở về như tối nay được nữa, càng không thể trở về được như ngày trước đi? Nhưng vẫn muốn tiếp tục qua lại, lần sau gặp, chúng ta cũng chỉ có thể hai bên mỉm cười với nhau thôi.
Tác giả : Dạ Ân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại