Đường Về (Phần 2)
Chương 20-2: Vui vẻ nhất là trẻ con nghịch ngợm (2)
Thật may là hôm nay hắn dùng chính là sợi tơ kết tua đơn giản nhất, không có rơi vào đồ có giá trị. Vẫn cảm thấy thật xấu hổ, không biết lần nữa, Đông Đông lại muốn làm cái trò gì, không thể làm gì khác hơn là ôm nàng cáo từ cho sớm.
**************
Đông Đông có thể gọi "Nương" rồi, nhưng là gọi hay không gọi đều phải xem tâm tình của nàng. Ta vì chuyện này giằng co với nàng, vẫn không hề tiến triển.
Có một ngày, ta mút kẹo que tự mình làm (thật ra thì chính là đường phèn thêm cái thẻ trúc), Đông Đông ngừng quấy rối nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ đây chính là đột phá. Ta cho miệng nàng liếm đường, nàng cao hứng đập xuống kháng, ta lấy đường lui về phía sau, nàng liền bò qua đây, một đôi mắt lớn tròn vo nhìn thẳng ta. Ta quơ quơ thẻ trúc ở trước mặt nàng, cười nói: "Ngọt hay không? Gọi nương thì cho con ăn."
Nàng "ê a" kêu nhào lên cướp, ta một tay siết chặc quấn nàng lại, nàng liền duỗi chân giãy giụa, đáng tiếc lực quá nhỏ, không đủ sinh ra uy hiếp đối với ta. Ừ, khi dễ trẻ con cảm giác thật là tốt!
Đợi nàng an tĩnh, ta đặt nàng trở về. Nàng ngồi trên kháng, bĩu môi trừng ta. Ta lại cho nàng liếm một ngụm đường, cường điệu gọi lên "Nương". Thường xuyên lặp lại, rốt cuộc để cho nàng đi vào khuôn khổ. Nàng phản xạ có điều kiện, cho đường liền cười híp mắt bò tới trước mặt của ta, gọi tương đối rõ ràng "Nương" hoặc "Nương nương" , còn có thể dịu dàng hôn ta.
Thư ma ma vừa đi vào nhìn thấy Đông Đông ở trên kháng bò qua bò lại, liền ôm lấy nàng, kinh hô: "Phúc tấn, làm cái gì vậy? Rất là nguy hiểm nha! Nếu cách cách té thì làm sao ?" Thấy trong tay ta cầm đường, lập tức bày ra vẻ mặt khó có thể tin, đen mặt dạy dỗ nói: "Ngài tại sao có thể cho tiểu Cách Cách ăn kẹo, sẽ hư răng. . . . . ." Hư răng? Cái này ta cũng không nghĩ tới, đợi cho nàng lấy chút nước trà súc miệng."Còn có sẽ hại tỳ vị, về sau tiểu Cách Cách chỉ muốn ăn kẹo, không muốn ăn cơm làm sao bây giờ? . . . . . ."
Ta phản bác không được, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy. Chờ Thư ma ma đều tức, ta ôm Đông Đông, nghĩ đến huấn luyện vừa rồi coi như uổng phí, không khỏi có chút ủ rũ. Cảm hứng của Đông Đông cũng xuống thấp, không biết là quan tâm ta, hay là biết không có đường ăn nữa.
Cơm nước xong tiếp tục huấn luyện, đang bận, bổng nhiên bị người vỗ vai một cái, quay đầu nhìn lại, thì ra là Thập Tứ. Lúc này ta không có tâm tư quan tâm đến hắn, nói một câu: "A, ngươi đã về rồi." Liền quay trở lại ứng phó Đông Đông. Hắn ở phía sau kéo y phục của ta, ta phất phất tay nói: "Đi nghỉ ngơi một lát đi." Đông Đông hình như còn nhận ra cha, nhìn thấy hắn rất hưng phấn, vừa dậm chân vừa vỗ tay, ta muốn nàng chuyên tâm, liền ôm lấy nàng đi ra gian ngoài phòng.
Lại giằng co hơn nửa canh giờ, Đông Đông bắt đầu mệt rã rời, Thư ma ma bảo bà vú ôm nàng đi ngủ trưa. Bên ngoài ve kêu ầm ĩ, ta cũng muốn đi ngủ, ngáp vào buồng trong, cư nhiên phát hiện Thập Tứ ở trên giường rồi.
"Ta muốn ngủ một lát ." Ta nói. Hắn đưa lưng về phía ta, vừa không đáp lời, cũng không xê dịch. Hắn đây là. . . . . . Hờn dỗi? Ta không muốn để ý đến tính khí trẻ con của hắn, nhưng hắn cản trở, ta không có cách nào leo lên giường, liền khẽ đá đá giày của hắn, hỏi: "Ngươi có ngủ hay không?" Không ngủ liền tránh ra.
"Ngủ!" Hắn nói xong "Vụt" đứng lên, chặn ngang kéo lấy ta ngã lên trên kháng.
Giữa ngày hè, trên giường trải chiếu nan, cứng rắn muốn chết, hắn còn ra sức ép tới, một cánh tay thít chặt ở eo của ta, hại ta thiếu chút nữa không thở nổi. Ta há miệng muốn kêu hắn dừng tay, lại bị hắn chận lại, hô hấp hai người quấn quít ở chung một chỗ nóng đến đại não của ta thiếu dưỡng khí, nhưng mà vẫn tìm được cơ hội nói: "Không!"
Thế nhưng hắn một chút cũng không chịu buông lỏng, dùng thể trọng ngăn chận ta, cởi y phục của mình, thở hổn hển nói: "Ta tắm qua rồi."
Vào lúc này còn không phải là một thân mồ hôi! Ta thật vất vả từ trong đống y phục nhăn nhíu hắn vừa cởi lộ mặt ra, vùng một cái tay ra lau mồ hôi trên trán, nói: "Vậy đi tắm một lần nữa."
Hắn nghiêm mặt, phồng quai hàm lên nhìn ta, ta cũng vô cùng mất hứng, trời nóng như vậy nhét chung một chỗ, khẳng định ủ ra rôm sảy. Hắn chợt nhe răng cười một tiếng, dùng ngón tay viền theo môi dưới của ta nói: "Tỉnh ngủ lại tắm, cùng nhau tắm. . . . . ." Nói xong liền lột áo ngoài. Mới vừa rồi vừa ra mồ hôi, trên người hắn liền bốc lên một cỗ mùi xà phòng trong lành, hình như là mùi hoa quế, tay ta đặt ở trước ngực hắn, ngây ngất mơ hồ, có chút muốn ăn ngó sen quế hoa trộn đường . Hắn tiến lại gần hôn lên giọt mồ hôi trên mặt ta, ta đè vai của hắn nói: "Ta còn chưa có tắm!" Mới vừa rồi cùng Đông Đông hai người, dính một thân mồ hôi.
Hắn liếm môi trên của ta, lẩm bẩm nói: "Đợi lát nữa ta giúp nàng tắm. . . . . ." Xốc lên áo lụa mỏng nửa mở của ta nói: " Cái này, không cần có được hay không?" Trên miệng hắn nói nhẹ nhàng, lực đạo trên tay lại không nhỏ, ta ôm lấy cổ của hắn kêu đau, hắn mới hoà hoãn một chút, không quá mấy giây lại chứng nào tật nấy. Đáng tiếc ta không có dưỡng móng tay vừa dài vừa nhọn, nếu không có thể viết mấy chữ to trên cổ trên lưng hắn, cho hắn ghi nhớ thật lâu. Hiện tại chỉ có thể dùng hàm răng là thích hợp, mà hắn cư nhiên cảm thấy thú vị khi bị cắn, đau đến nhe răng toét miệng còn cười. Làm cho ta cảm thấy lựa chọn thủ đoạn trả thù không phải đầu tiên này hoàn toàn mất đi lòng tin.
Lực đạo hắn không đều vừa vân vê vừa ma sát nhào nặn, ta không nhịn được hừ ra tiếng, hắn cười cắn lỗ tai ta: "Ta thích nghe nhất âm thanh này. . . . . ." Ta tức giận nói: "Ngươi có muốn tiếp tục hay không?" Hắn đè nén sự đắc ý xuống, môi lại để lên, ta vịn vai hắn hưởng thụ nụ hôn hắn mang theo chút mùi vị hương bạch trà thoang thoảng. Ta thừa nhận ta muốn cùng hắn ân ái, nhưng không muốn cùng nhau thảo luận sự hấp dẫn, kỷ xảo hay là câu hỏi khác có liên quan đến quá trình.
Đại khái ban ngày càng dễ dàng làm cho người ta hưng phấn, mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng cũng hàm chứa sung sướng tràn trề. Chỉ không tròn vẹn chính là Thập Tứ không biết khắc chế sức lực thô bạo, mà giải thích của hắn chỉ có câu này "Ta quá nhớ nàng thôi". Sau đó, ta thậm chí không còn hơi sức thúc giục hắn đi tắm lần thứ hai, nằm ở trên gối mệt mỏi ngủ.
"Bảo bối." Hắn áp sát tới, ôm vai của ta.
Ta không có tinh lực để ý đến hắn, hắn cư nhiên liền lấy bím tóc của mình gãy lưng của ta. Ta tức giận quay đầu lại trừng hắn: "Chớ quấy rầy. . . . . ." Hắn cũng không nghe ta nói hết, liền ôm ta dựa vào trên người hắn. Hỗn độn trên thân dưới dính nhơn nhớt, còn eo mỏi lưng đau, không muốn lăn qua lăn lại nữa, kìm nén tính khí nói: "Mới vừa rồi bị ngươi giày vò đau chết, đừng náo loạn nữa!"
Hắn đâu chịu nằm an tĩnh, thả ta nằm ngửa như sinh con, từ cánh tay bắt đầu vuốt ve, còn nói: "Nơi nào đau? Ta xoa xoa cho nàng." Sau đó một tay liền trượt đến bộ ngực ta. Ta không nhẫn nhịn được nữa nói: "Ngươi có yên hay không?"
Hắn nghiêng đầu giống như đang tự hỏi, gấp một chân của ta cong lên, nắm lấy mắt cá chân của ta nói: "Lúc này xong rồi lại nói." Nói xong hôn một cái lên mắt cá chân. Ta nhắm vào mặt đá qua, hắn "Hắc" cười một tiếng tránh thoát, lật người đè lên .
"Bảo bối, ta xem bút ký của nàng. . . . . ." Hắn vuốt mồ hôi ẩm ướt sau gáy ta nói khẽ.
Ta xụi lơ ở trong lòng hắn, không có khí lực động đậy nữa, nói chuyện cũng dùng giọng mũi rầm rì: "Ừhm."
Hắn hỏi: "Giang Nam thật tốt như vậy sao?"
"Không." Ta buồn bực nói, "Hạ Thiên khó chịu như nhau, còn không khí ẩm ướt dính dính, buổi tối oi bức đến mức làm cho người ta không ngủ được. Chỉ là. . . . . . Ban ngày mưa phùn lất phất , cảm giác thật thoải mái. . . . . . Có hoa sen, hoa sơn chi. . . . . ." (Hoa sơn chi là hoa dành dành nhé, mình thấy để hoa sơn chi hay hơn ^_^)
Hắn áp vào sườn mặt ta, nắm cổ tay của ta, gảy gảy khuyên tai ngọc nói: "Về sau, chúng ta cùng đi Hàng Châu chơi có được hay không? Có thể nghe âm thanh mưa rơi đánh vào lá sen đi vào giấc ngủ."
Ta lật người, nhìn sắc mặt hắn nghiêm túc, lắc đầu cười nói: "Ngươi biết, không có khả năng."
Hắn trầm mặc một hồi, hôn mặt của ta hỏi: "Mùa hè sang năm, cùng ta đi Nhiệt Hà được chứ?"
"Không tốt." Cùng hắn đi phục vụ phụ thân Hoàng đế của hắn? Còn có một đống huynh đệ thân thích, tưởng tượng ra cũng đã thấy phiền phức.
Hắn vuốt ve tay của ta nói: "Nhiệt Hà tiếng Mông Cổ gọi là ‘ Cáp luân cáo lỗ’, Hán Văn chính là ‘ Nhiệt Hà thượng doanh ’. Nơi đó từng dãy núi ôm ấp nhau, một nhánh sông chảy qua, cỏ mềm trên đất rộng, phong thanh khí sảng, thích hợp nghỉ mát vui chơi giải trí vào ngày hè nhất. Lệ Đạo Nguyên ở trong《 Thủy Kinh Chú 》 có ghi lại nơi đây, sông kia gọi là ‘ Nhu Thủy ’, nhánh sông nhiều ôn tuyền, cho nên mùa đông không đóng băng. Bởi vì cách kinh thành không xa, vừa có thể gần Bắc Cương an bình, Hoàng a mã ở tại năm bốn mươi mốt quy hoạch Nhiệt Hà dựng lên hành cung, năm sau phá thổ động công. Nghỉ hè trong sơn trang có một khúc Thủy Hà uốn cong, dẫn ôn tuyền sau Bắc Sơn thành ao, nước ao xanh biếc trong vắt, trồng đầy hoa sen. Trên mặt nước xây lục giác đình, là dựa theo dòng nước chảy mô phỏng như Thiệu Hưng Lan Đình Khúc." Hắn nói rù rì bên tai, nghe cũng rất là hấp dẫn. Hắn tiếp tục nói, "Lại có một chỗ đình ‘ Nam Sơn tuyết đọng ’, bởi vì ở tái ngoại sớm giá rét, ở nơi đó, đầu thu là có thể nhìn xa thấy thượng kinh không hóa tuyết trắng. Nếu như chúng ta cùng đi, trừ cảnh sông núi, còn có thể chạy băng băng trên đồng cỏ, chim kêu hưu chạy. . . . . . Sang năm cùng nhau đi có được hay không, hả?"
"Ừhm." Mí mắt của ta sắp khép lại, thuận miệng trả lời.
Cảm thấy hắn hôn lên gò má của ta, nói khẽ: "Sang năm Đông Đông cũng sẽ không không xa được nương rồi. Hai chúng ta chỉ xa nó một mùa hè thôi. . . . . ."
Cảm giác còn chưa ngủ đủ, đã bị Đông Vân đánh thức: "Phúc tấn, Phúc tấn, Cữu gia phái người tới báo tin mừng?"
Cữu gia là ai ? Lý Hạo? Ta lật người, dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Báo tin mừng gì? Hắn đỗ thi hương sao? Ưmh. . . . . . Không đúng, là cưới vợ . . . . . ."
"Dung cách cách sinh, là một tiểu thiếu gia!" Đông Vân phủ thêm áo ngủ bằng lụa cho ta.
Ta nửa ngồi dậy, cuối cùng nhận định mới vừa rồi là dạng mộng ban ngày. Liễu Tuệ cùng Do Nhi bưng dụng cụ rửa mặt đi vào, một chậu nước nóng, ta đợi nước bên trong nguội vắt khăn lau trên mặt, mới tỉnh táo một chút."Sinh rồi hả? Không phải còn nửa tháng sao?" Mặc cho Đông Vân chà sát bên người ta, vẫn còn một chút ngờ nghệch hỏi han.
"Vâng. Buổi trưa bắt đầu đau, bà đỡ vừa tới, liền sinh hạ một tiểu thiếu gia." Nàng nâng một cánh tay ta lên, dùng khăn bông nhẹ nhàng lau.
Tiểu quỷ Lý Hạo kia, có nhi tử rồi. . . . . . Ta có chất tử rồi !
Lúc các nàng chải đầu cho ta, ta nhớ tới cha Đông Đông nàng, hỏi: "Thập Tứ đâu?"
Liễu Tuệ đáp: "Hồi Phúc tấn, vừa rồi nô tỳ thấy gia đi xem tiểu Cách Cách rồi."
Nói đến hắn, hắn bỗng nhiên xuất hiện, trong ngực còn ôm Đông Đông, cười nói: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau đi chúc mừng ký chi." Lại cúi đầu trêu chọc nữ nhi, "Để cho Đông Đông cũng nhìn tiểu đệ đệ một chút, tiểu cháu ngoại trai, ha ha ha!"
**************
Đông Đông có thể gọi "Nương" rồi, nhưng là gọi hay không gọi đều phải xem tâm tình của nàng. Ta vì chuyện này giằng co với nàng, vẫn không hề tiến triển.
Có một ngày, ta mút kẹo que tự mình làm (thật ra thì chính là đường phèn thêm cái thẻ trúc), Đông Đông ngừng quấy rối nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ đây chính là đột phá. Ta cho miệng nàng liếm đường, nàng cao hứng đập xuống kháng, ta lấy đường lui về phía sau, nàng liền bò qua đây, một đôi mắt lớn tròn vo nhìn thẳng ta. Ta quơ quơ thẻ trúc ở trước mặt nàng, cười nói: "Ngọt hay không? Gọi nương thì cho con ăn."
Nàng "ê a" kêu nhào lên cướp, ta một tay siết chặc quấn nàng lại, nàng liền duỗi chân giãy giụa, đáng tiếc lực quá nhỏ, không đủ sinh ra uy hiếp đối với ta. Ừ, khi dễ trẻ con cảm giác thật là tốt!
Đợi nàng an tĩnh, ta đặt nàng trở về. Nàng ngồi trên kháng, bĩu môi trừng ta. Ta lại cho nàng liếm một ngụm đường, cường điệu gọi lên "Nương". Thường xuyên lặp lại, rốt cuộc để cho nàng đi vào khuôn khổ. Nàng phản xạ có điều kiện, cho đường liền cười híp mắt bò tới trước mặt của ta, gọi tương đối rõ ràng "Nương" hoặc "Nương nương" , còn có thể dịu dàng hôn ta.
Thư ma ma vừa đi vào nhìn thấy Đông Đông ở trên kháng bò qua bò lại, liền ôm lấy nàng, kinh hô: "Phúc tấn, làm cái gì vậy? Rất là nguy hiểm nha! Nếu cách cách té thì làm sao ?" Thấy trong tay ta cầm đường, lập tức bày ra vẻ mặt khó có thể tin, đen mặt dạy dỗ nói: "Ngài tại sao có thể cho tiểu Cách Cách ăn kẹo, sẽ hư răng. . . . . ." Hư răng? Cái này ta cũng không nghĩ tới, đợi cho nàng lấy chút nước trà súc miệng."Còn có sẽ hại tỳ vị, về sau tiểu Cách Cách chỉ muốn ăn kẹo, không muốn ăn cơm làm sao bây giờ? . . . . . ."
Ta phản bác không được, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy. Chờ Thư ma ma đều tức, ta ôm Đông Đông, nghĩ đến huấn luyện vừa rồi coi như uổng phí, không khỏi có chút ủ rũ. Cảm hứng của Đông Đông cũng xuống thấp, không biết là quan tâm ta, hay là biết không có đường ăn nữa.
Cơm nước xong tiếp tục huấn luyện, đang bận, bổng nhiên bị người vỗ vai một cái, quay đầu nhìn lại, thì ra là Thập Tứ. Lúc này ta không có tâm tư quan tâm đến hắn, nói một câu: "A, ngươi đã về rồi." Liền quay trở lại ứng phó Đông Đông. Hắn ở phía sau kéo y phục của ta, ta phất phất tay nói: "Đi nghỉ ngơi một lát đi." Đông Đông hình như còn nhận ra cha, nhìn thấy hắn rất hưng phấn, vừa dậm chân vừa vỗ tay, ta muốn nàng chuyên tâm, liền ôm lấy nàng đi ra gian ngoài phòng.
Lại giằng co hơn nửa canh giờ, Đông Đông bắt đầu mệt rã rời, Thư ma ma bảo bà vú ôm nàng đi ngủ trưa. Bên ngoài ve kêu ầm ĩ, ta cũng muốn đi ngủ, ngáp vào buồng trong, cư nhiên phát hiện Thập Tứ ở trên giường rồi.
"Ta muốn ngủ một lát ." Ta nói. Hắn đưa lưng về phía ta, vừa không đáp lời, cũng không xê dịch. Hắn đây là. . . . . . Hờn dỗi? Ta không muốn để ý đến tính khí trẻ con của hắn, nhưng hắn cản trở, ta không có cách nào leo lên giường, liền khẽ đá đá giày của hắn, hỏi: "Ngươi có ngủ hay không?" Không ngủ liền tránh ra.
"Ngủ!" Hắn nói xong "Vụt" đứng lên, chặn ngang kéo lấy ta ngã lên trên kháng.
Giữa ngày hè, trên giường trải chiếu nan, cứng rắn muốn chết, hắn còn ra sức ép tới, một cánh tay thít chặt ở eo của ta, hại ta thiếu chút nữa không thở nổi. Ta há miệng muốn kêu hắn dừng tay, lại bị hắn chận lại, hô hấp hai người quấn quít ở chung một chỗ nóng đến đại não của ta thiếu dưỡng khí, nhưng mà vẫn tìm được cơ hội nói: "Không!"
Thế nhưng hắn một chút cũng không chịu buông lỏng, dùng thể trọng ngăn chận ta, cởi y phục của mình, thở hổn hển nói: "Ta tắm qua rồi."
Vào lúc này còn không phải là một thân mồ hôi! Ta thật vất vả từ trong đống y phục nhăn nhíu hắn vừa cởi lộ mặt ra, vùng một cái tay ra lau mồ hôi trên trán, nói: "Vậy đi tắm một lần nữa."
Hắn nghiêm mặt, phồng quai hàm lên nhìn ta, ta cũng vô cùng mất hứng, trời nóng như vậy nhét chung một chỗ, khẳng định ủ ra rôm sảy. Hắn chợt nhe răng cười một tiếng, dùng ngón tay viền theo môi dưới của ta nói: "Tỉnh ngủ lại tắm, cùng nhau tắm. . . . . ." Nói xong liền lột áo ngoài. Mới vừa rồi vừa ra mồ hôi, trên người hắn liền bốc lên một cỗ mùi xà phòng trong lành, hình như là mùi hoa quế, tay ta đặt ở trước ngực hắn, ngây ngất mơ hồ, có chút muốn ăn ngó sen quế hoa trộn đường . Hắn tiến lại gần hôn lên giọt mồ hôi trên mặt ta, ta đè vai của hắn nói: "Ta còn chưa có tắm!" Mới vừa rồi cùng Đông Đông hai người, dính một thân mồ hôi.
Hắn liếm môi trên của ta, lẩm bẩm nói: "Đợi lát nữa ta giúp nàng tắm. . . . . ." Xốc lên áo lụa mỏng nửa mở của ta nói: " Cái này, không cần có được hay không?" Trên miệng hắn nói nhẹ nhàng, lực đạo trên tay lại không nhỏ, ta ôm lấy cổ của hắn kêu đau, hắn mới hoà hoãn một chút, không quá mấy giây lại chứng nào tật nấy. Đáng tiếc ta không có dưỡng móng tay vừa dài vừa nhọn, nếu không có thể viết mấy chữ to trên cổ trên lưng hắn, cho hắn ghi nhớ thật lâu. Hiện tại chỉ có thể dùng hàm răng là thích hợp, mà hắn cư nhiên cảm thấy thú vị khi bị cắn, đau đến nhe răng toét miệng còn cười. Làm cho ta cảm thấy lựa chọn thủ đoạn trả thù không phải đầu tiên này hoàn toàn mất đi lòng tin.
Lực đạo hắn không đều vừa vân vê vừa ma sát nhào nặn, ta không nhịn được hừ ra tiếng, hắn cười cắn lỗ tai ta: "Ta thích nghe nhất âm thanh này. . . . . ." Ta tức giận nói: "Ngươi có muốn tiếp tục hay không?" Hắn đè nén sự đắc ý xuống, môi lại để lên, ta vịn vai hắn hưởng thụ nụ hôn hắn mang theo chút mùi vị hương bạch trà thoang thoảng. Ta thừa nhận ta muốn cùng hắn ân ái, nhưng không muốn cùng nhau thảo luận sự hấp dẫn, kỷ xảo hay là câu hỏi khác có liên quan đến quá trình.
Đại khái ban ngày càng dễ dàng làm cho người ta hưng phấn, mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng cũng hàm chứa sung sướng tràn trề. Chỉ không tròn vẹn chính là Thập Tứ không biết khắc chế sức lực thô bạo, mà giải thích của hắn chỉ có câu này "Ta quá nhớ nàng thôi". Sau đó, ta thậm chí không còn hơi sức thúc giục hắn đi tắm lần thứ hai, nằm ở trên gối mệt mỏi ngủ.
"Bảo bối." Hắn áp sát tới, ôm vai của ta.
Ta không có tinh lực để ý đến hắn, hắn cư nhiên liền lấy bím tóc của mình gãy lưng của ta. Ta tức giận quay đầu lại trừng hắn: "Chớ quấy rầy. . . . . ." Hắn cũng không nghe ta nói hết, liền ôm ta dựa vào trên người hắn. Hỗn độn trên thân dưới dính nhơn nhớt, còn eo mỏi lưng đau, không muốn lăn qua lăn lại nữa, kìm nén tính khí nói: "Mới vừa rồi bị ngươi giày vò đau chết, đừng náo loạn nữa!"
Hắn đâu chịu nằm an tĩnh, thả ta nằm ngửa như sinh con, từ cánh tay bắt đầu vuốt ve, còn nói: "Nơi nào đau? Ta xoa xoa cho nàng." Sau đó một tay liền trượt đến bộ ngực ta. Ta không nhẫn nhịn được nữa nói: "Ngươi có yên hay không?"
Hắn nghiêng đầu giống như đang tự hỏi, gấp một chân của ta cong lên, nắm lấy mắt cá chân của ta nói: "Lúc này xong rồi lại nói." Nói xong hôn một cái lên mắt cá chân. Ta nhắm vào mặt đá qua, hắn "Hắc" cười một tiếng tránh thoát, lật người đè lên .
"Bảo bối, ta xem bút ký của nàng. . . . . ." Hắn vuốt mồ hôi ẩm ướt sau gáy ta nói khẽ.
Ta xụi lơ ở trong lòng hắn, không có khí lực động đậy nữa, nói chuyện cũng dùng giọng mũi rầm rì: "Ừhm."
Hắn hỏi: "Giang Nam thật tốt như vậy sao?"
"Không." Ta buồn bực nói, "Hạ Thiên khó chịu như nhau, còn không khí ẩm ướt dính dính, buổi tối oi bức đến mức làm cho người ta không ngủ được. Chỉ là. . . . . . Ban ngày mưa phùn lất phất , cảm giác thật thoải mái. . . . . . Có hoa sen, hoa sơn chi. . . . . ." (Hoa sơn chi là hoa dành dành nhé, mình thấy để hoa sơn chi hay hơn ^_^)
Hắn áp vào sườn mặt ta, nắm cổ tay của ta, gảy gảy khuyên tai ngọc nói: "Về sau, chúng ta cùng đi Hàng Châu chơi có được hay không? Có thể nghe âm thanh mưa rơi đánh vào lá sen đi vào giấc ngủ."
Ta lật người, nhìn sắc mặt hắn nghiêm túc, lắc đầu cười nói: "Ngươi biết, không có khả năng."
Hắn trầm mặc một hồi, hôn mặt của ta hỏi: "Mùa hè sang năm, cùng ta đi Nhiệt Hà được chứ?"
"Không tốt." Cùng hắn đi phục vụ phụ thân Hoàng đế của hắn? Còn có một đống huynh đệ thân thích, tưởng tượng ra cũng đã thấy phiền phức.
Hắn vuốt ve tay của ta nói: "Nhiệt Hà tiếng Mông Cổ gọi là ‘ Cáp luân cáo lỗ’, Hán Văn chính là ‘ Nhiệt Hà thượng doanh ’. Nơi đó từng dãy núi ôm ấp nhau, một nhánh sông chảy qua, cỏ mềm trên đất rộng, phong thanh khí sảng, thích hợp nghỉ mát vui chơi giải trí vào ngày hè nhất. Lệ Đạo Nguyên ở trong《 Thủy Kinh Chú 》 có ghi lại nơi đây, sông kia gọi là ‘ Nhu Thủy ’, nhánh sông nhiều ôn tuyền, cho nên mùa đông không đóng băng. Bởi vì cách kinh thành không xa, vừa có thể gần Bắc Cương an bình, Hoàng a mã ở tại năm bốn mươi mốt quy hoạch Nhiệt Hà dựng lên hành cung, năm sau phá thổ động công. Nghỉ hè trong sơn trang có một khúc Thủy Hà uốn cong, dẫn ôn tuyền sau Bắc Sơn thành ao, nước ao xanh biếc trong vắt, trồng đầy hoa sen. Trên mặt nước xây lục giác đình, là dựa theo dòng nước chảy mô phỏng như Thiệu Hưng Lan Đình Khúc." Hắn nói rù rì bên tai, nghe cũng rất là hấp dẫn. Hắn tiếp tục nói, "Lại có một chỗ đình ‘ Nam Sơn tuyết đọng ’, bởi vì ở tái ngoại sớm giá rét, ở nơi đó, đầu thu là có thể nhìn xa thấy thượng kinh không hóa tuyết trắng. Nếu như chúng ta cùng đi, trừ cảnh sông núi, còn có thể chạy băng băng trên đồng cỏ, chim kêu hưu chạy. . . . . . Sang năm cùng nhau đi có được hay không, hả?"
"Ừhm." Mí mắt của ta sắp khép lại, thuận miệng trả lời.
Cảm thấy hắn hôn lên gò má của ta, nói khẽ: "Sang năm Đông Đông cũng sẽ không không xa được nương rồi. Hai chúng ta chỉ xa nó một mùa hè thôi. . . . . ."
Cảm giác còn chưa ngủ đủ, đã bị Đông Vân đánh thức: "Phúc tấn, Phúc tấn, Cữu gia phái người tới báo tin mừng?"
Cữu gia là ai ? Lý Hạo? Ta lật người, dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Báo tin mừng gì? Hắn đỗ thi hương sao? Ưmh. . . . . . Không đúng, là cưới vợ . . . . . ."
"Dung cách cách sinh, là một tiểu thiếu gia!" Đông Vân phủ thêm áo ngủ bằng lụa cho ta.
Ta nửa ngồi dậy, cuối cùng nhận định mới vừa rồi là dạng mộng ban ngày. Liễu Tuệ cùng Do Nhi bưng dụng cụ rửa mặt đi vào, một chậu nước nóng, ta đợi nước bên trong nguội vắt khăn lau trên mặt, mới tỉnh táo một chút."Sinh rồi hả? Không phải còn nửa tháng sao?" Mặc cho Đông Vân chà sát bên người ta, vẫn còn một chút ngờ nghệch hỏi han.
"Vâng. Buổi trưa bắt đầu đau, bà đỡ vừa tới, liền sinh hạ một tiểu thiếu gia." Nàng nâng một cánh tay ta lên, dùng khăn bông nhẹ nhàng lau.
Tiểu quỷ Lý Hạo kia, có nhi tử rồi. . . . . . Ta có chất tử rồi !
Lúc các nàng chải đầu cho ta, ta nhớ tới cha Đông Đông nàng, hỏi: "Thập Tứ đâu?"
Liễu Tuệ đáp: "Hồi Phúc tấn, vừa rồi nô tỳ thấy gia đi xem tiểu Cách Cách rồi."
Nói đến hắn, hắn bỗng nhiên xuất hiện, trong ngực còn ôm Đông Đông, cười nói: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau đi chúc mừng ký chi." Lại cúi đầu trêu chọc nữ nhi, "Để cho Đông Đông cũng nhìn tiểu đệ đệ một chút, tiểu cháu ngoại trai, ha ha ha!"
Tác giả :
Dạ Ân