Đường Vào Yêu
Chương 3
Đốc tờ mở cặp, đưa cho bà hội đồng lọ thuốc trợ tim mà bà nội vẫn uống hằng ngày, với thêm một chai thuốc bổ nữa, dặn uống trước bữa ăn nửa tiếng, có công dụng khai vị, giúp bà nội ăn uống ngon miệng hơn.. Xong xuôi đốc tờ từ giã ra về vì còn hẹn khám cho người khác nữa.
- - Má, má thấy trong người sao rồi, còn mệt lắm hông má?
Bà hội đồng hỏi, bà nội lắc đầu:
- - Hông sau. Thằng Thống đâu rồi?
Cậu Hai nghe đến tên mình liền tiến tới, ngồi xuống bộ ly quăng, nắm tay bà nội:
- - Con nè nội.
Bà nội giọng yếu xìu, cố nói:
- - Ừ.. Đêm qua nội nằm mơ thấy ông nội bây, ổng rủ nội đi cùng, chắc nội cũng hông sống được lâu nữa.. (nội thở một hơi rồi nói tiếp) nhưng bây với thằng Ba Nhất chưa đứa nào thành thân hết, nội chưa yên lòng, nếu bây thương nội, thì nhanh chóng thành hôn, nội có chết cũng được nhắm mắt.
Cậu Hai:
- - Nội, nội đừng nói vậy mà, nội phải khỏe mà chơi với chắt chứ, nội hứa nội giữ chắt cho con nữa mà!
Ai nấy cũng đều thút thít, nhứt là bà hội đồng Tiến, mắt bà đỏ hoe. Bà tên thật là Nguyễn Thị Mơ, vốn là thanh mai trúc mã với ông Tiến, nhà bên bà cũng rất khá giả nhưng bà nổi tiếng là dâu thảo, vợ hiền. Tuy giàu có nhưng không có khi người, nhưng cậu Ba Nhất hông biết giống ai mà ngang ngược quá,chẳng giống bà chút nào hết.
Bà nội nói tiếp:
- - chắc nội hông giữ được lời hứa rồi,, bây thương nội thì sớm cho nội thấy mặt cháu dâu.. Để khi gặp ổng, nội còn ăn nói được..
Chú Năm Thành nãy giờ chăm chú nghe, bấy giờ mới lên tiếng:
- - Má nói phải đó, thằng Hai thằng Ba đứa nào cũng quá hai mươi hết rồi, đến lúc tính chuyện hôn sự rồi. Hôm bữa tui có nghe nói có người mần mai một cô cho thằng Hai, nghe đâu cũng xứng đáng lắm phải hông!
Ông hội đồng Tiến trả lời:
- - Ừ..nhà họ ở dưới Năm Căn Cà Mau, cơ nghiệp cũng bề thế lắm, có duy nhứt một đứa con gái vừa học xong sư phạm.
Thím Năm Thành:
- - Vậy thì quá được rồi, còn chờ gì nữa, thằng Hai yên bề gia thất cũng vừa rồi. Cái sự sản này trước sau cũng giao cho nó tiếp quản, thôi giờ mình cưới vợ cho nó, để vợ chồng nó coi sóc, anh chị cũng an nhàn hơn.
Bà hội đồng lại hông vừa ý với lời của thím Năm Thành, mới nói thế nầy:
- - Biết là vậy nhưng bên họ lại muốn bắt rể, tui với ổng còn phân vân lắm, đâu phải nói cưới là cưới liền được, còn coi thầy luận tuổi nữa chớ thím.
Thiệt ra bà hội đồng với vợ Năm Thành hông được hòa thuận, hồi đó khi còn ở chung với nhau chị em bạn dâu hay xảy ra xung đột, thím Năm con nhà thường dân, tánh tình nóng nảy, ngay thẳng, còn bà hội đồng là con nhà gia giáo, học lễ nghĩa từ nhỏ nên đi nhẹ, nói khẽ, mọi việc đều nhu mì, hông bộp chộp như thím Năm nên hai người hay có hiềm khích, ông bà nội thấy vậy mới cho vợ chồng Năm Thành ra ở riêng, cắt cho mẫu đất với cái nhà ngói, mà theo lẽ thì trưởng nam sẽ thờ phượng, lo nhang khói nên phần đất cũng được ưu tiên, nhưng hông hiểu kiểu gì mà chỉ chia cho vợ chồng Năm Thành mẫu đất nhỏ, lại thêm mảnh đất cất nhà cũng hông được thuận lợi, thím Năm cho rằng là do bà hội đồng òn ỉ để cha má chồng thiên vị, bởi nên ngoài những dịp giỗ quảy hay chuyện quan trọng, thím rất ít khi qua. Đợt này bà nội bịnh nhiều, thím mới thường xuyên lui tới.
Chú Năm nghe nói bắt rể liền nói ngay:
- - Ý, đâu có được, thằng Hai là trưởng nam có trách nhiệm lớn lao, làm sao mà đi ở rể,, với lại giữa thằng Hai với thằng Ba thì thằng Hai nó giỏi giang, sự nghiệp cũng coi như thành đạt rồi, nó phải ở cái nhà nầy, hông có đi đâu hết, có đi thì để thằng Ba Nhất nó đi.
Cậu Ba nghe đến tên mình, nghe chú Năm nói vậy thì hông đồng ý, cậu đường đường là cậu Ba nhà hội đồng, tiền muôn bạc vạn, sài tám đời còn chưa hết, nghĩ sao mà biểu cậu đi ở rể, người ta nói ở rể khác nào chó chui gầm giường. Cậu nói:
- -Chú Năm nói chuyện thiệt là mắc cười, người ta mần mai là mần cho ảnh, chớ bộ cho tui sao mà biểu tui thay, với lại tui có người thương rồi, có lấy thì tui lấy cô ấy, chứ hông có lấy Thuý Kiều Thuý Vân gì ráo trọi.
Năm Thành hông vừa mắt với Ba Nhất chút nào, vừa ngang ngược, hông biết kính trên nhường dưới, lại ham mê tửu sắc, sản nghiệp nầy mà vô tay nó chắc sớm muộn gì cũng tiêu tan. Nên nhứt quyết:
- - Mày thương ai tao hông biết, nhưng mày là thứ nam, sớm muộn cũng ra riêng lập nghiệp, mà bên kia người ta bề thế như vậy, có ưng thì cũng tốt cho mầy chớ đâu phải cho tao.
Cậu Ba nhếch mép:
- - Chú lo quá ha, về mà lo cho hai con vịt trời nhà chú kìa, người ta nói con gái như hũ mắm treo đầu giường, coi chừng bể thúi um đó nghen, ở đó mà lo chuyện nhà người khác.
Chú Năm Thành tức nói hông ra lời:
- - Mày.. mày.. thằng mất dạy.. Đi về..
Chú quơ cái nón chụp lên đầu rồi bỏ về trước, thím Năm cũng từ giã, nhanh chóng theo sau.
Bà Hội đồng quở trách cậu Ba:
- - Ba Nhất, hông được nói chuyện kiểu đó với chú Năm nghe chưa? Má thấy coi hông được rồi đó.
Cậu Ba hất hàm:
- - Con nói có sai đâu, ổng có ưa nhà mình đâu, làm như tốt lắm bày đặt ý kiến ý cò.. Mắc mệt..
Ông hội đồng ngồi trên ghế, uống ngụm trà, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu Hai:
- - Con tính sao? Nói cha nghe.
Hai Khỏe bên ngoài tim đập thình thịch, hồi hộp đợi câu trả lời của cậu.
Cậu Hai chưa đáp vội, thì bà hội đồng nói:
- - Tui tính vầy ông coi được hông.
- - Bà tính sao nói thử coi?
- - Từ cổ chí kim chuyện hôn nhơn cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó, nhưng thời buổi đổi mới, với lại thằng Hai cũng là một kỹ sư loại giỏi, lại thông thạo nhiều sách vở, ông nên để con nó chọn lựa bạn đời, nó tự biết ai mới là người phù hợp với mình.
Cậu Hai nghe xong cười nhẹ, đôi mắt phức tạp vô cùng:
- - Cảm ơn má.. Thiệt ra con cũng đã nghĩ đến chuyện nầy, cũng tự thấy một người vừa mắt.
Ông hội đồng Tiến gấp gáp hỏi:
- - Là ai, ở đâu?
- - Là con gái lớn của chú Tư Đời, tá điền nhà mình đó cha.
Ông hội đồng châu mày, ông tưởng thằng con ông phải lòng cô nào ở trên tỉnh, hoặc ít nhất cũng nhà nào hiển hách, chớ cái đứa bần nông đó, sao xứng với con ông.
- - Con nói thiệt hay đùa vậy Thống?
Cậu Hai chắc nịch:
- - Dạ thiệt thưa cha..
Cậu Ba mặt phừng phừng lửa giận, rõ ràng anh ta biết cậu cũng định cưới Hai Khỏe, cớ sao lại qua mặt cậu như vậy, đúng là khốn kiếp mà:
- - Nè, Anh Thống, anh quá đáng vừa vừa thôi nghe, tui thương Khỏe lâu rồi, cưới là tui cưới mới đúng, ở đâu ra đến lượt anh chen vô mà đòi cưới Khỏe của tui? Mắc cười anh quá.
Trời ơi, cái cậu Ba mắc dịch nầy, nói cái giống chi vậy, Khỏe ở ngoài đứng ngồi không yên, muốn bay vô mà đánh cậu Ba hết sức, ăn nói xàm ngôn gì đâu á, "Khỏe của tui", nghe tức quá mà.
Bà hội đồng nhíu mày, rầy cậu Ba:
- - Ba Nhất, ăn nói cho đàng hoàng, đừng có hỗn ẩu.
Cậu Ba cãi lại:
- - Con hỗn chỗ nào chớ, có sao con nói vậy, sẵn đây con cũng nói luôn, con muốn cưới Hai Khỏe, cha má cậy người qua nói vợ cho con đi. Nếu hông, con bỏ nhà đi cho má vừa lòng.
Ông hội đồng Tiến quát Ba Nhất:
- - Tao còn ngồi ở đây mày tính làm loạn hả gì?
Bà hội đồng nháy mắt, ý biểu cậu Ba im, cậu ngồi bịch xuống ghế, uống hết chung trà, lòng hậm hực.
Bà nội thấy như vậy, mới la:
- - Im hết đi.. Chưa chi mà anh em bây làm cái gì vậy hả? Tao chưa chết mà..
Bà hội đồng:
- - Dạ con xin lỗi, tại con dạy dỗ thằng Ba hông nghiêm để nó hỗn hào, má để con rầy nó.. Má đang mệt, nên đừng giận nhen má.
Thiệt ra nhìn chung ai cũng khen bà nội có đứa con dâu ngoan hiền, bao dung, nhưng bà nội hiểu, bà hội đồng hông có đơn giản như vậy, hông đơn thuần như cách thể hiện, mà bà thì sống nay chết mai, sắp gần đất xa trời, chỉ có thể dùng chút sức còn lại mà bảo vệ đứa cháu trai này nên bà quyết định:
- - như vầy, nếu thằng Hai đã có ý trung nhơn như mong muốn, thì bây đi coi thầy, lựa ngày tháng đẹp mà cưới cho nó đi, má có chết cũng hông hổ thẹn với cha bây.
Bà hội đồng thưa:
- - Dạ ý má đã quyết thì con hông dám cãi, nhưng xin má đừng nói chuyện xa xôi, má nhứt định sống đến trăm tuổi, đến khi sấp nhỏ thành gia lập thất hết.
Cậu Ba:
- - Má.. Là sao, là má cưới Khỏe cho ảnh hả? Còn con thì sao?
Bà hội đồng điềm đạm nói:
- - Hôn nhơn đại sự là chuyện trăm năm của đời người, phải đợi thầy coi hợp tuổi với ai mới tính được.
ÔNG hội đồng cũng đồng thuận với vợ, nhưng ông vẫn muốn cậu Hai lấy cô Thuý Kiều, cô ấy mới xứng với con ông, ông nói rằng:
- - Ừm, gì chứ hôn nhơn là phải xem tuổi tác, xem xung khắc thế nào, để công bằng cho hai đứa, ngày mai má bây đi coi thầy xem tuổi đứa nào hợp hơn thì cưới cho đứa đó..nhớ xem tuổi của Thuý Kiều trước hả đến đứa kia.
Bà hội đồng vâng dạ, rồi biểu mọi người giải tán cho bà nội nghỉ ngơi, cậu Ba đi te te về buồng mình, cậu Hai hỏi han nội mấy câu cũng rời đi cho nội nghỉ.
Hai Khỏe thấy cậu bước ra đến cửa liền nắm tay kéo cậu ra tận ngoài cổng, nói liên tục, giọng vui hơn trúng mùa:
- - Tui nghe hết rồi nghe, cậu thừa nhận thương tui rồi nghe, vậy mà tui hỏi lần nào cậu cũng chối.. Hihi.. Tui vui quá à..
Cậu Hai hướng mắt nhìn xa xăm, mắt cậu thoáng qua một nỗi buồn, một điều khó nói:
- - đợi mai má tui đi xem thầy về rồi tui cho người qua báo, cô về đi.
Khỏe trách:
- - Cô, cô, cậu gọi tên tui hông được hả, gọi cô nghe xa cách muốn chết.. Cậu sửa đi nghen, riết rồi quen miệng, con nó cười cho.
Cậu Hai cười, cậu cười đẹp lắm, như ánh nắng bình minh xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng và ấm ấp. Khỏe thiệt là điêu đứng trước nụ cười cuốn hút này. Nên đề nghị:
- - Cậu Hai.. Hông ấy.. Hông ấy cậu hun tui một cái đi.
Cậu Hai nheo trán, cô gái này thiệt hông có biết ngại ngùng là gì, có đờn bà nào mà biểu đờn ông đụng chạm mình như vậy hông chứ.
Khỏe nhắm mắt đợi nụ hôn của cậu, đợi hoài, đợi hoài, đến khi mở mắt ra cậu đã đi mất biệt, Khỏe giậm chân, chửi lầm bầm:
- - Đồ keo kiệt.. Có nụ hôn cũng làm hiểm.. Ghét…
Nhưng mà hông sao, mai mốt về làm vợ cậu rồi nhứt định phải bắt cậu hun ngày mười cái mới được..nghĩ vậy, Khỏe nhanh chân chạy ù về nhà khoe với mọi người, vui quá à.
Ông Tư Đời nghe con gái nói mà xém sặc, liền bỏ cái ly trà xuống hỏi lại:
- - Cái gì? Đám cưới, bây nói thiệt hay giỡn vậy Khỏe? Chuyện này hông đùa được đâu nghen con.
- - Thiệt chớ đùa gì cha, chính tay con nghe, chính mắt con thấy mà, bà nội già rồi nên muốn cậu Hai cưới vợ để bà có cưỡi hạc quy tiên cũng an lòng.
Bà Tư Đời ngồi trên cái chõng tre nghe Hai Khỏe tường thuật lại thì khẽ thở dài, ai ham gả con vào nhà quyền quý thì ham, chứ mà sợ lắm, bà biết con bà chỉ lanh chứ hông có khôn, mà cửa hào môn nào có dễ sống. Đang suy nghĩ thì bà bị tiếng la "Á" của Tư Bình làm hoảng hồn:
- -Sao vậy Bình?
Tư Bình nhăn mặt, bóp chặt ngón tay bị kim đâm ra chút máu:
- - Hông có gì đâu má, con lỡ tay..
- - Ừm.. Thôi bỏ đó vô nấu cơm đi, chiều rồi, chút nữa thằng An về, nó đói. Mần con cá lóc má rộng sẵn dưới sàn nước đó, nấu canh chua ít, còn ít kho tiêu nghen.
Tư Bình "Dạ" nhẹ rồi gom chỉ thêu gọn vô cái rổ, sau đó đi xuống nhà sau làm cơm.
Bà Tư Đời hỏi thêm Hai Khỏe:
- - lỡ như bà hội đồng đi coi tuổi bây với tuổi cậu Ba hợp thì sao, má thấy cách nhau bốn tuổi tốt lắm đó đa.
Hai Khỏe chưa kịp nói thì ông Tư Đời đã lên tiếng trước:
- - Bốn sao tốt bằng năm, năm tuổi tốt hơn, như tui với bà nè. Tuy hông giàu sang nhưng thuận hòa êm ấm, con cái đầy đàn, như vậy là quý rồi.
Hà Khỏe gật đầu lia lịa:
- - Dạ đúng rồi đó cha, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là đủ. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, chỉ cần bên người mình thương thôi.
Bà Tư Đời thấy Hai Khỏe cười tít mắt lòng thêm lo âu, đúng là cha nào con nấy, chỉ nghĩ đơn giản như vậy, bà sống ở đây cũng mười mấy năm, ai sao bà cũng biết chút ít, mà sự đời đó giờ luôn phân biệt giàu nghèo, trọng kẻ quyền quý, khinh kẻ bần hàn, một bước vào hào môn, trăm vạn mối lo, chỉ sợ Hai Khỏe còn non dại, chẳng đủ sức vượt qua những cơn bão dữ trong kia..
***
Đêm đó vô mùng, Tư Bình mới hỏi Hai Khỏe:
- - Chị Hai, nếu như được tuổi chị với cậu Ba thì chị tính sao, có chịu gả cho cậu Ba hông?
- - Hồi chiều cha nói rồi, tuổi chị với cậu Hai hợp hơn, chắc chắn là chị sẽ làm vợ cậu, nghĩ thôi mà vui quá Tư Bình ơi.
Tư Bình cười Hai Khỏe:
- - Gớm chưa, chị mê trai lộ liễu luôn đó.
- - Đờn bà mà hông mê trai là có vấn đề đó, mà em có mê ai chưa, sao chị hông nghe em nói?
- - Em chưa. Thôi ngủ đi, sáng thức sớm em còn đi tiếp đám giỗ nhà cô Hai nữa.
- - Ừm, ngủ đi.
Hai Khỏe nghĩ ngợi một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, dưới ánh đèn dầu có một đôi mắt buồn rười rượi, pha lẫn chút sương trong. Giọt nước mắt ấy chính là cơn sóng ngầm của ghen ghét, đến một ngày tạo nên bão táp cuồng phong.
- - Má, má thấy trong người sao rồi, còn mệt lắm hông má?
Bà hội đồng hỏi, bà nội lắc đầu:
- - Hông sau. Thằng Thống đâu rồi?
Cậu Hai nghe đến tên mình liền tiến tới, ngồi xuống bộ ly quăng, nắm tay bà nội:
- - Con nè nội.
Bà nội giọng yếu xìu, cố nói:
- - Ừ.. Đêm qua nội nằm mơ thấy ông nội bây, ổng rủ nội đi cùng, chắc nội cũng hông sống được lâu nữa.. (nội thở một hơi rồi nói tiếp) nhưng bây với thằng Ba Nhất chưa đứa nào thành thân hết, nội chưa yên lòng, nếu bây thương nội, thì nhanh chóng thành hôn, nội có chết cũng được nhắm mắt.
Cậu Hai:
- - Nội, nội đừng nói vậy mà, nội phải khỏe mà chơi với chắt chứ, nội hứa nội giữ chắt cho con nữa mà!
Ai nấy cũng đều thút thít, nhứt là bà hội đồng Tiến, mắt bà đỏ hoe. Bà tên thật là Nguyễn Thị Mơ, vốn là thanh mai trúc mã với ông Tiến, nhà bên bà cũng rất khá giả nhưng bà nổi tiếng là dâu thảo, vợ hiền. Tuy giàu có nhưng không có khi người, nhưng cậu Ba Nhất hông biết giống ai mà ngang ngược quá,chẳng giống bà chút nào hết.
Bà nội nói tiếp:
- - chắc nội hông giữ được lời hứa rồi,, bây thương nội thì sớm cho nội thấy mặt cháu dâu.. Để khi gặp ổng, nội còn ăn nói được..
Chú Năm Thành nãy giờ chăm chú nghe, bấy giờ mới lên tiếng:
- - Má nói phải đó, thằng Hai thằng Ba đứa nào cũng quá hai mươi hết rồi, đến lúc tính chuyện hôn sự rồi. Hôm bữa tui có nghe nói có người mần mai một cô cho thằng Hai, nghe đâu cũng xứng đáng lắm phải hông!
Ông hội đồng Tiến trả lời:
- - Ừ..nhà họ ở dưới Năm Căn Cà Mau, cơ nghiệp cũng bề thế lắm, có duy nhứt một đứa con gái vừa học xong sư phạm.
Thím Năm Thành:
- - Vậy thì quá được rồi, còn chờ gì nữa, thằng Hai yên bề gia thất cũng vừa rồi. Cái sự sản này trước sau cũng giao cho nó tiếp quản, thôi giờ mình cưới vợ cho nó, để vợ chồng nó coi sóc, anh chị cũng an nhàn hơn.
Bà hội đồng lại hông vừa ý với lời của thím Năm Thành, mới nói thế nầy:
- - Biết là vậy nhưng bên họ lại muốn bắt rể, tui với ổng còn phân vân lắm, đâu phải nói cưới là cưới liền được, còn coi thầy luận tuổi nữa chớ thím.
Thiệt ra bà hội đồng với vợ Năm Thành hông được hòa thuận, hồi đó khi còn ở chung với nhau chị em bạn dâu hay xảy ra xung đột, thím Năm con nhà thường dân, tánh tình nóng nảy, ngay thẳng, còn bà hội đồng là con nhà gia giáo, học lễ nghĩa từ nhỏ nên đi nhẹ, nói khẽ, mọi việc đều nhu mì, hông bộp chộp như thím Năm nên hai người hay có hiềm khích, ông bà nội thấy vậy mới cho vợ chồng Năm Thành ra ở riêng, cắt cho mẫu đất với cái nhà ngói, mà theo lẽ thì trưởng nam sẽ thờ phượng, lo nhang khói nên phần đất cũng được ưu tiên, nhưng hông hiểu kiểu gì mà chỉ chia cho vợ chồng Năm Thành mẫu đất nhỏ, lại thêm mảnh đất cất nhà cũng hông được thuận lợi, thím Năm cho rằng là do bà hội đồng òn ỉ để cha má chồng thiên vị, bởi nên ngoài những dịp giỗ quảy hay chuyện quan trọng, thím rất ít khi qua. Đợt này bà nội bịnh nhiều, thím mới thường xuyên lui tới.
Chú Năm nghe nói bắt rể liền nói ngay:
- - Ý, đâu có được, thằng Hai là trưởng nam có trách nhiệm lớn lao, làm sao mà đi ở rể,, với lại giữa thằng Hai với thằng Ba thì thằng Hai nó giỏi giang, sự nghiệp cũng coi như thành đạt rồi, nó phải ở cái nhà nầy, hông có đi đâu hết, có đi thì để thằng Ba Nhất nó đi.
Cậu Ba nghe đến tên mình, nghe chú Năm nói vậy thì hông đồng ý, cậu đường đường là cậu Ba nhà hội đồng, tiền muôn bạc vạn, sài tám đời còn chưa hết, nghĩ sao mà biểu cậu đi ở rể, người ta nói ở rể khác nào chó chui gầm giường. Cậu nói:
- -Chú Năm nói chuyện thiệt là mắc cười, người ta mần mai là mần cho ảnh, chớ bộ cho tui sao mà biểu tui thay, với lại tui có người thương rồi, có lấy thì tui lấy cô ấy, chứ hông có lấy Thuý Kiều Thuý Vân gì ráo trọi.
Năm Thành hông vừa mắt với Ba Nhất chút nào, vừa ngang ngược, hông biết kính trên nhường dưới, lại ham mê tửu sắc, sản nghiệp nầy mà vô tay nó chắc sớm muộn gì cũng tiêu tan. Nên nhứt quyết:
- - Mày thương ai tao hông biết, nhưng mày là thứ nam, sớm muộn cũng ra riêng lập nghiệp, mà bên kia người ta bề thế như vậy, có ưng thì cũng tốt cho mầy chớ đâu phải cho tao.
Cậu Ba nhếch mép:
- - Chú lo quá ha, về mà lo cho hai con vịt trời nhà chú kìa, người ta nói con gái như hũ mắm treo đầu giường, coi chừng bể thúi um đó nghen, ở đó mà lo chuyện nhà người khác.
Chú Năm Thành tức nói hông ra lời:
- - Mày.. mày.. thằng mất dạy.. Đi về..
Chú quơ cái nón chụp lên đầu rồi bỏ về trước, thím Năm cũng từ giã, nhanh chóng theo sau.
Bà Hội đồng quở trách cậu Ba:
- - Ba Nhất, hông được nói chuyện kiểu đó với chú Năm nghe chưa? Má thấy coi hông được rồi đó.
Cậu Ba hất hàm:
- - Con nói có sai đâu, ổng có ưa nhà mình đâu, làm như tốt lắm bày đặt ý kiến ý cò.. Mắc mệt..
Ông hội đồng ngồi trên ghế, uống ngụm trà, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu Hai:
- - Con tính sao? Nói cha nghe.
Hai Khỏe bên ngoài tim đập thình thịch, hồi hộp đợi câu trả lời của cậu.
Cậu Hai chưa đáp vội, thì bà hội đồng nói:
- - Tui tính vầy ông coi được hông.
- - Bà tính sao nói thử coi?
- - Từ cổ chí kim chuyện hôn nhơn cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó, nhưng thời buổi đổi mới, với lại thằng Hai cũng là một kỹ sư loại giỏi, lại thông thạo nhiều sách vở, ông nên để con nó chọn lựa bạn đời, nó tự biết ai mới là người phù hợp với mình.
Cậu Hai nghe xong cười nhẹ, đôi mắt phức tạp vô cùng:
- - Cảm ơn má.. Thiệt ra con cũng đã nghĩ đến chuyện nầy, cũng tự thấy một người vừa mắt.
Ông hội đồng Tiến gấp gáp hỏi:
- - Là ai, ở đâu?
- - Là con gái lớn của chú Tư Đời, tá điền nhà mình đó cha.
Ông hội đồng châu mày, ông tưởng thằng con ông phải lòng cô nào ở trên tỉnh, hoặc ít nhất cũng nhà nào hiển hách, chớ cái đứa bần nông đó, sao xứng với con ông.
- - Con nói thiệt hay đùa vậy Thống?
Cậu Hai chắc nịch:
- - Dạ thiệt thưa cha..
Cậu Ba mặt phừng phừng lửa giận, rõ ràng anh ta biết cậu cũng định cưới Hai Khỏe, cớ sao lại qua mặt cậu như vậy, đúng là khốn kiếp mà:
- - Nè, Anh Thống, anh quá đáng vừa vừa thôi nghe, tui thương Khỏe lâu rồi, cưới là tui cưới mới đúng, ở đâu ra đến lượt anh chen vô mà đòi cưới Khỏe của tui? Mắc cười anh quá.
Trời ơi, cái cậu Ba mắc dịch nầy, nói cái giống chi vậy, Khỏe ở ngoài đứng ngồi không yên, muốn bay vô mà đánh cậu Ba hết sức, ăn nói xàm ngôn gì đâu á, "Khỏe của tui", nghe tức quá mà.
Bà hội đồng nhíu mày, rầy cậu Ba:
- - Ba Nhất, ăn nói cho đàng hoàng, đừng có hỗn ẩu.
Cậu Ba cãi lại:
- - Con hỗn chỗ nào chớ, có sao con nói vậy, sẵn đây con cũng nói luôn, con muốn cưới Hai Khỏe, cha má cậy người qua nói vợ cho con đi. Nếu hông, con bỏ nhà đi cho má vừa lòng.
Ông hội đồng Tiến quát Ba Nhất:
- - Tao còn ngồi ở đây mày tính làm loạn hả gì?
Bà hội đồng nháy mắt, ý biểu cậu Ba im, cậu ngồi bịch xuống ghế, uống hết chung trà, lòng hậm hực.
Bà nội thấy như vậy, mới la:
- - Im hết đi.. Chưa chi mà anh em bây làm cái gì vậy hả? Tao chưa chết mà..
Bà hội đồng:
- - Dạ con xin lỗi, tại con dạy dỗ thằng Ba hông nghiêm để nó hỗn hào, má để con rầy nó.. Má đang mệt, nên đừng giận nhen má.
Thiệt ra nhìn chung ai cũng khen bà nội có đứa con dâu ngoan hiền, bao dung, nhưng bà nội hiểu, bà hội đồng hông có đơn giản như vậy, hông đơn thuần như cách thể hiện, mà bà thì sống nay chết mai, sắp gần đất xa trời, chỉ có thể dùng chút sức còn lại mà bảo vệ đứa cháu trai này nên bà quyết định:
- - như vầy, nếu thằng Hai đã có ý trung nhơn như mong muốn, thì bây đi coi thầy, lựa ngày tháng đẹp mà cưới cho nó đi, má có chết cũng hông hổ thẹn với cha bây.
Bà hội đồng thưa:
- - Dạ ý má đã quyết thì con hông dám cãi, nhưng xin má đừng nói chuyện xa xôi, má nhứt định sống đến trăm tuổi, đến khi sấp nhỏ thành gia lập thất hết.
Cậu Ba:
- - Má.. Là sao, là má cưới Khỏe cho ảnh hả? Còn con thì sao?
Bà hội đồng điềm đạm nói:
- - Hôn nhơn đại sự là chuyện trăm năm của đời người, phải đợi thầy coi hợp tuổi với ai mới tính được.
ÔNG hội đồng cũng đồng thuận với vợ, nhưng ông vẫn muốn cậu Hai lấy cô Thuý Kiều, cô ấy mới xứng với con ông, ông nói rằng:
- - Ừm, gì chứ hôn nhơn là phải xem tuổi tác, xem xung khắc thế nào, để công bằng cho hai đứa, ngày mai má bây đi coi thầy xem tuổi đứa nào hợp hơn thì cưới cho đứa đó..nhớ xem tuổi của Thuý Kiều trước hả đến đứa kia.
Bà hội đồng vâng dạ, rồi biểu mọi người giải tán cho bà nội nghỉ ngơi, cậu Ba đi te te về buồng mình, cậu Hai hỏi han nội mấy câu cũng rời đi cho nội nghỉ.
Hai Khỏe thấy cậu bước ra đến cửa liền nắm tay kéo cậu ra tận ngoài cổng, nói liên tục, giọng vui hơn trúng mùa:
- - Tui nghe hết rồi nghe, cậu thừa nhận thương tui rồi nghe, vậy mà tui hỏi lần nào cậu cũng chối.. Hihi.. Tui vui quá à..
Cậu Hai hướng mắt nhìn xa xăm, mắt cậu thoáng qua một nỗi buồn, một điều khó nói:
- - đợi mai má tui đi xem thầy về rồi tui cho người qua báo, cô về đi.
Khỏe trách:
- - Cô, cô, cậu gọi tên tui hông được hả, gọi cô nghe xa cách muốn chết.. Cậu sửa đi nghen, riết rồi quen miệng, con nó cười cho.
Cậu Hai cười, cậu cười đẹp lắm, như ánh nắng bình minh xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng và ấm ấp. Khỏe thiệt là điêu đứng trước nụ cười cuốn hút này. Nên đề nghị:
- - Cậu Hai.. Hông ấy.. Hông ấy cậu hun tui một cái đi.
Cậu Hai nheo trán, cô gái này thiệt hông có biết ngại ngùng là gì, có đờn bà nào mà biểu đờn ông đụng chạm mình như vậy hông chứ.
Khỏe nhắm mắt đợi nụ hôn của cậu, đợi hoài, đợi hoài, đến khi mở mắt ra cậu đã đi mất biệt, Khỏe giậm chân, chửi lầm bầm:
- - Đồ keo kiệt.. Có nụ hôn cũng làm hiểm.. Ghét…
Nhưng mà hông sao, mai mốt về làm vợ cậu rồi nhứt định phải bắt cậu hun ngày mười cái mới được..nghĩ vậy, Khỏe nhanh chân chạy ù về nhà khoe với mọi người, vui quá à.
Ông Tư Đời nghe con gái nói mà xém sặc, liền bỏ cái ly trà xuống hỏi lại:
- - Cái gì? Đám cưới, bây nói thiệt hay giỡn vậy Khỏe? Chuyện này hông đùa được đâu nghen con.
- - Thiệt chớ đùa gì cha, chính tay con nghe, chính mắt con thấy mà, bà nội già rồi nên muốn cậu Hai cưới vợ để bà có cưỡi hạc quy tiên cũng an lòng.
Bà Tư Đời ngồi trên cái chõng tre nghe Hai Khỏe tường thuật lại thì khẽ thở dài, ai ham gả con vào nhà quyền quý thì ham, chứ mà sợ lắm, bà biết con bà chỉ lanh chứ hông có khôn, mà cửa hào môn nào có dễ sống. Đang suy nghĩ thì bà bị tiếng la "Á" của Tư Bình làm hoảng hồn:
- -Sao vậy Bình?
Tư Bình nhăn mặt, bóp chặt ngón tay bị kim đâm ra chút máu:
- - Hông có gì đâu má, con lỡ tay..
- - Ừm.. Thôi bỏ đó vô nấu cơm đi, chiều rồi, chút nữa thằng An về, nó đói. Mần con cá lóc má rộng sẵn dưới sàn nước đó, nấu canh chua ít, còn ít kho tiêu nghen.
Tư Bình "Dạ" nhẹ rồi gom chỉ thêu gọn vô cái rổ, sau đó đi xuống nhà sau làm cơm.
Bà Tư Đời hỏi thêm Hai Khỏe:
- - lỡ như bà hội đồng đi coi tuổi bây với tuổi cậu Ba hợp thì sao, má thấy cách nhau bốn tuổi tốt lắm đó đa.
Hai Khỏe chưa kịp nói thì ông Tư Đời đã lên tiếng trước:
- - Bốn sao tốt bằng năm, năm tuổi tốt hơn, như tui với bà nè. Tuy hông giàu sang nhưng thuận hòa êm ấm, con cái đầy đàn, như vậy là quý rồi.
Hà Khỏe gật đầu lia lịa:
- - Dạ đúng rồi đó cha, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là đủ. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, chỉ cần bên người mình thương thôi.
Bà Tư Đời thấy Hai Khỏe cười tít mắt lòng thêm lo âu, đúng là cha nào con nấy, chỉ nghĩ đơn giản như vậy, bà sống ở đây cũng mười mấy năm, ai sao bà cũng biết chút ít, mà sự đời đó giờ luôn phân biệt giàu nghèo, trọng kẻ quyền quý, khinh kẻ bần hàn, một bước vào hào môn, trăm vạn mối lo, chỉ sợ Hai Khỏe còn non dại, chẳng đủ sức vượt qua những cơn bão dữ trong kia..
***
Đêm đó vô mùng, Tư Bình mới hỏi Hai Khỏe:
- - Chị Hai, nếu như được tuổi chị với cậu Ba thì chị tính sao, có chịu gả cho cậu Ba hông?
- - Hồi chiều cha nói rồi, tuổi chị với cậu Hai hợp hơn, chắc chắn là chị sẽ làm vợ cậu, nghĩ thôi mà vui quá Tư Bình ơi.
Tư Bình cười Hai Khỏe:
- - Gớm chưa, chị mê trai lộ liễu luôn đó.
- - Đờn bà mà hông mê trai là có vấn đề đó, mà em có mê ai chưa, sao chị hông nghe em nói?
- - Em chưa. Thôi ngủ đi, sáng thức sớm em còn đi tiếp đám giỗ nhà cô Hai nữa.
- - Ừm, ngủ đi.
Hai Khỏe nghĩ ngợi một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, dưới ánh đèn dầu có một đôi mắt buồn rười rượi, pha lẫn chút sương trong. Giọt nước mắt ấy chính là cơn sóng ngầm của ghen ghét, đến một ngày tạo nên bão táp cuồng phong.
Tác giả :
Diễm My