Đường Triều Khởi Nữ Tử

Chương 10

Hoa Thiểu Dương cùng cũng không biết, khi bọn hắn nói chuyện, Bạch Linh Quân đang bị Trụ Đầu Nhi kèm hai bên rồi, núp ở cách vách phòng nghe lén.

Đợi Hoa Thiểu Dương phát hiện sự tình có cái gì không đúng, phát động người Bạch phủ tìm kiếm tung tích của nàng, Trụ Đầu Nhi đã thừa dịp hỗn loạn đem nàng mang vào trong phủ Quắc Quốc phu nhân.

Hắn dù sao ở trong Bạch phủ sinh sống mười mấy năm, nơi đó có cái chuồng chó hang mèo gì, hắn nhất thanh nhị sở, cho nên đoạn đường chạy trốn này, một người cũng không kinh động đến, thuận lợi đến làm cho người kinh ngạc.

Lúc này, Quắc Quốc phu nhân đã đợi ở trong sảnh, mắt lạnh nhìn Bạch Linh Quân bị phá vải bố bịt miệng, che lại huyệt đạo toàn thân, ngay cả chân tay cũng bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy.

Đã lâu rồi, từ sau khi Dương Ngọc Hoàn được phong quý phi, cũng không ai dám xem thường người Dương gia nữa, cho nên Bạch Linh Quân làm trái mới có thể làm nàng đặc biệt tức giận, không tiếc người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp cũng muốn đem nàng dẫm ở dưới lòng bàn chân, cho đến nàng dập đầu nhận sai mới thôi.

Quắc Quốc phu nhân muốn mọi người khắp thiên hạ hiểu, người Dương gia là trời, ai cũng không thể cải lời, cho dù là bá quan văn võ, thậm chí là Đông cung Thái tử cũng thế.

Về phần hoàng đế bệ hạ, hừ! Lý Long Cơ đời này còn rời đi được Ngọc Hoàn sao? Mặc dù có một ngày Ngọc Hoàn không hề được hưởng quang vinh sủng ái nữa, cũng còn có nàng; nàng không giống Ngọc Hoàn chỉ có mỹ mạo, nàng còn có thủ đoạn, có tâm cơ, đều có trăm ngàn loại phương pháp đem hoàng đế bệ hạ nắm trong lòng bàn tay.

Cho nên nói, bây giờ đứng đầu Đại Đường đúng là họ Lý, nhưng quyền thế đích xác nhưng là nằm trong tay người Dương gia, bọn họ mới thật sự là tinh hoa của thiên hạ!

Quắc Quốc phu nhân hướng Trụ Đầu Nhi làm ánh mắt, để cho hắn đem người thả ra.

Bây giờ Bạch Linh Quân Bạch Linh Quân không đủ kích thích, chính là muốn cho nàng một chút hy vọng, lại một cước đạp nàng xuống địa ngục, thế mới đủ thú vị.

Trụ Đầu Nhi vuốt cằm, tháo ra dây thừng trên tay chân cùng huyệt đạo của Bạch Linh Quân.

Bạch Linh Quân chính mình bị bắt trong miệng lại là vải rách, nàng nhìn cũng chưa từng nhìn Quắc Quốc phu nhân một cái, nhưng mà nhìn chằm chằm Trụ Đầu Nhi nhìn, ánh mắt kia vô hỉ vô bi, chỉ vẻn vẹn một mảnh lạnh như băng, tựa như rét đậm tháng mười hai, giống như đại tuyết đóng băng đất đai, trừ băng, cái gì cũng không có.

Trụ Đầu Nhi mặc dù hận nàng tận xương, mới cùng Quắc Quốc phu nhân hợp tác, cùng nhau mưu đồ bí mật bắt nàng, nhưng giờ phút này bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn chăm chú, hắn lại chân tay luống cuống.

“Ta thật là không nghĩ tới, có một ngày, ngươi lại dùng võ công ta đích thân dạy ngươi để đối phó ta." Hoa Thiểu Dương luôn nói cho nàng biết, người thiện bị lấn, làm người vẫn là nên để ý một chút, nhưng nàng cho là người tốt đều có thiện báo, nhưng mà…. Trước mắt là tình huống nào, người tốt thật sẽ có thiện báo sao?" Ngươi còn nhớ chứ năm đó ta từ Quỷ Môn Quan đem kéo trở về, hỏi ngươi có muốn học văn tập võ hay không, ngươi nói muốn luyện võ, mục đích là cái gì?"

Trụ Đầu Nhi bị nàng nói xong mặt đỏ tới mang tai, thật lâu, một câu cũng nói không nên lời.

“Đừng nghe nàng." Quắc Quốc phu nhân hai tay cuốn lấy cánh tay hắn." Nàng dạy võ công cho ngươi, bất quá là lợi dụng ngươi làm hộ vệ của nàng thôi! Mà ngươi trung thành và tận tâm vì nàng bán mạng mười mấy năm, ân tình gì cũng hết rồi, bây giờ ngươi cái gì cũng không thiếu nàng, ngược lại là nàng phụ một tấm chân tình của ngươi."

Lời của Quắc Quốc phu nhân cho Trụ Đầu Nhi một tia tư tâm, hắn hít sâu một cái, rốt cục ngẩng đầu, nhìn Bạch Linh Quân." Đúng, lúc ta luyện võ nói qua, ta muốn trở thành một cường giả, nếu không bị người bắt nạt, hơn nữa ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi, ta cũng làm được. Mười mấy năm qua, ta vẫn đứng ở trước người ngươi, thà rằng mình bị thương, cũng không cho người bị thương một sợi tóc, ta đã trả lại hết thảy ngươi cho ta, nhưng còn ngươi? Ngươi đối với ta là thế nào? Ngươi vì Hoa Thiểu Dương, đem chân tình của ta để trên mặt đất giẫm, là ngươi có lỗi với ta trước, ngươi mới phải sám hối."

“Ha ha ha…" Bạch Linh Quân cười to, cho tới bây giờ, nàng mới hoàn toàn tin lời nói của Hoa Thiểu Dương…, Trụ Đầu Nhi đối với nàng hữu tình, chẳng qua là phần nhân tình này hoàn toàn bị bóp méo." Ta rất cảm kích ngươi thời gian qua bảo vệ, tốt, ân oán của chúng ta coi là thanh toán xong rồi, nhưng là người nào quy định ngươi thích, ta liền nhất định phải thích ngươi? Ta cho tới bây giờ đều nhìn ngươi như ca ca, ngươi cũng chưa từng nói qua đối với ta có ý tứ, thậm chí ta hỏi ngươi, chúng ta làm huynh muội như thế nào, ngươi cũng hoàn toàn đáp ứng rồi, giờ phút này lại đổi ý, đây là ai có lỗi?"

" Loại chuyện này còn phải nói tới sao? Chúng ta ở chung một chỗ mười mấy năm rồi! Ngươi chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có?"

" Xin lỗi, ta vẫn là câu nói kia, ta đối với ngươi chỉ có tình huynh muội." Nhưng hôm nay, nàng đối với hắn cái tình cảm gì cũng không có.

" Hoa Thiểu Dương kia? Hắn là tới lừa gạt ngươi, ngươi chính tai nghe được, lại còn thích hắn?"

" Ngươi cho rằng ta cũng không mời người điều tra lai lịch đối phương sao? Ngươi cho rằng ta ngay cả hắn là hạng người gì cũng không biết, liền mù quáng mà yêu hắn sao?" Nàng đã nói, bất kể Hoa Thiểu Dương là ai, chỉ cần hắn là hắn, nàng liền thích, đây không phải là dụ dỗ hắn, mà là lời nói thật tâm thành ý.

Nàng biết hắn tên hiệu “Vô Ưu công tử “, nàng cũng hiểu được hắn là vì phá hư đám hỏi hai nhà Bạch Thôi mới tiến vào Nghê Thường phường, hơn nữa mượn cơ hội tiếp cận nàng, mưu đồ đạt được mục đích. Nàng còn phát hiện, hắn tay phải nhận khoản đầu của Thôi đại thiếu, tay trái liền đem tiền ném cho một đôi tiểu huynh đệ bán mình chôn cất cha.

Hắn nói, hắn không phải là người tốt, hắn tin tưởng người khác tính vốn ác, làm người cần gấp nhất chính là ích kỷ, trước tiên nhất định phải chú ý tốt chính mình, mới bàn tới những người khác.

Nàng cũng không đồng ý với hắn, nhưng mà thế nào? Không có khả năng yêu cầu mỗi người đều phải giống nhau.

Nàng cùng Hoa Thiểu Dương đúng là cá tính bất đồng, nhưng bọn họ vẫn yêu nhau, nàng một chút cũng không để ý mục đích ban đầu hắn vào Bạch phủ, chỉ cần cầu hắn thực tâm, mà hắn cũng thực sự giao ra thành ý của hắn, cho nàng xem, này là đủ rồi.

Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cho nên muốn kết liên giai lão, này có cái gì không đúng?

" Ngươi biết hắn là lừa gạt ngươi, ngươi còn thương hắn?" Trụ Đầu Nhi quả thực không thể tin được lỗ tai của mình. Hắn vẫn cho là Bạch Linh Quân rất thông minh, nhưng ở trước tình yêu, nàng làm sao trở nên ngu xuẩn như thế?

" Hắn ý đồ đến có lẽ bất chính, nhưng tim của hắn lại là thật, đã như vậy, ta sao không thể thương hắn?"

“Ngươi —-" Trụ Đầu Nhi quả thực bị nàng là cho giận điên lên.

Quắc Quốc phu nhân làm ra vẻ ở bộ ngực hắn vuốt." “Đừng bực bội, đừng tức giận, nữ nhân chính là thấp hèn, ngươi đối với nàng tốt, nàng không quý trọng, không phải là bị người đối tệ, nàng mới vui vẻ."

“Nguyên lai là ta đối với ngươi quá tốt, mới để cho ngươi cảm thấy có thể đem ta dẫm ở dưới lòng bàn chân, tùy ý xỉ nhục!" Trụ Đầu Nhi nhìn nàng, tức giận đến ánh mắt đều nổi đỏ.

Bạch Linh Quân nhìn ra được, là Quắc Quốc phu nhân khích bác, Trụ Đầu Nhi đã mất đi lý trí, bây giờ nói gì với hắn, hắn cũng nghe không vào, biện pháp duy nhất chính là…

Nàng thầm đề cao nội lực, đây là có thể làm cho võ công người ta ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên gấp đôi, biện pháp tốt nhất dùng để chạy trối chết hoặc là ngọc đá cùng vỡ— Thiên Ma Giải Thể. Mặc dù dùng xong sẽ bệnh nặng một hồi nhưng trước mắt cũng bất chấp.

“Tùy ngươi nói như thế nào rồi, dù sao ta đối với ngươi đã hoàn toàn thất vọng." Nàng quay đầu ra, đầu tiên là làm bộ như mặc kệ hắn, hai đem Trụ Đầu Nhi giận đến nổi điên, đưa tay liền thưởng cho nàng một cái tát, nàng không có trốn, gắng gượng bị đánh một cái, hé mở mặt đều sưng đi.

Nàng há mồm, hướng trên mặt đất ói một ngụm máu, “Hừ, ngươi trừ bỏ khi dễ nữ nhân, còn có thể làm gì?"

“Vậy còn ngươi? Trừ bỏ có thể nhanh mồm nhanh miệng, còn có bản lãnh gì?" Quắc Quốc phu nhân cười nhạo Bạch Linh Quân, nàng bây giờ rất vui vẻ, chính mình rốt cục lại trở về bộ dạng cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng.

Bạch Linh Quân không có để ý nàng, từ đầu tới đuôi nàng cũng không có làm gì. Thanh danh của người Dương gia đã sớm thối khắp thiên hạ, mà bọn họ còn dương dương tự đắc, cho là mình chính là trời, người người đều phải thần phục dưới chân bọn họ.

Bọn họ không biết dân ý như nước, thời điểm người Dương gia chân chính khiến cho nhiều người tức giận, cho dù có Lý Long Cơ bảo vệ bọn họ, cả nhà Dương gia cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Mà hiện giờ… Căn cứ theo quan sát của nàng, lúc Dương gia bị giết cũng không xa, bởi vì bọn họ làm chuyện xấu thật sự quá nhiều.

Bạch Linh Quân chỉ đưa ánh mắt để tại trên người Trụ Đầu Nhi, khinh thường phỉ nhổ:"Ta nghĩ mắt mình bị mù, năm đó cứu heo, cứu chó, cũng không nên cứu ngươi —- “Nàng đến đến một nửa, đột nhiên hét lớn lên tiếng:"Nếu là ta cho ngươi mạng, bây giờ ta liền muốn đem nó lấy trở về, ngươi đi chết đi — “

Một chưởng lôi đình vạn quân nhanh như tia chớp, thẳng đánh về phía lồng ngực Trụ Đầu Nhi.

Trụ Đầu Nhi không có ngờ tới nàng lại đột nhiên phản kích, sợ hết hồn.

Nhưng năm đó Bạch Linh Quân dạy hắn luyện võ, không có tàng tư, nàng biết hắn cũng biết, cho dù vội vàng ứng chiến, cũng không tới nỗi rơi vào kết cục phải chết.

Chẳng qua là Quắc Quốc phu nhân tương đối xui xẻo, chưởng lực của hai người chưa đụng nhau, nàng đã bị chưởng phong chà xát đến ngã nhào trên đất, bộ ngực đau đến giống như bị hung hăng đánh một quyền.

Đang lúc này, phanh, một tiếng vang thật lớn, Trụ Đầu Nhi liền lùi lại mấy bước. Hắn quả thực không thể tin được, mình là nam nhân, lại là trời sanh thần lực, lại bị một chưởng của Bạch Linh Quân bức lui.

Nhưng Bạch Linh Quân cũng phải bỏ ra giá đắt, khóe miệng nàng chảy máu, thừa dịp hắn lui về phía sau, hết sức nhanh chóng lướt về hướng cửa. Chỉ cần có thể ra khỏi phủ của Quắc Quốc phu nhân, nàng tin tưởng tánh mạng mình có thể bảo đảm.

Nhưng mà… Ra được không? Nàng cảm thấy vô cùng châm biếm, là nàng cứu về Trụ Đầu Nhi, tự mình dạy hắn tuyệt thế võ công, kết quả hắn đem hết thảy hồi báo đến trên người mình?

Thật sự là người thiện bị lấn a! Giờ này khắc này, nàng vạn phần hối hận vì không có nghe lời của Hoa Thiểu Dương —- không nên có tâm hại người, nhưng đề phòng người khác không thể không có.

Nàng sai lầm rồi, mười phần sai.

Trụ Đầu Nhi mắt thấy nàng sẽ ph ra cửa khỏi cửa sảnh, thật điên cuồng. Nàng lại đùa bỡn hắn! Nàng dám một lần lại một lần lừa gạt hắn, không thể tha thứ, không thể tha thứ…

“Bạch, Linh, Quân —- “Hắn không bao giờ hạ thủ lưu tình nữa, vận khởi toàn thân công lực, chiêu nào chêu ấy không rời chỗ hiểm toàn thân nàng, thẳng như muốn lấy tánh mạng nàng.

Công phu của Bạch Linh Quân vốn đã không bằng hắn, mới vừa rồi miễn cưỡng bắn ra một chưởng lại bị thương, làm cho nàng ứng đối càng thêm khó khăn.

Nhưng Trụ Đầu Nhi tuyệt không nhớ tình bạn cũ hung hăng một quyền liền nện hướng lồng ngực của nàng.

Thân thể nhỏ xinh của Bạch Linh Quân vọt tới vách tường, lại bắn trở ra, trong miệng nôn ra máu không ngừng.

Nàng lấy tay chống thân thể, thử đứng lên, nhưng vài lần đều thất bại, mà sát thần Trụ Đầu Nhi đã đầy mặt dử tợn, từng bước đi tới trước mặt nàng.

Có lẽ, nàng lúc này thật sự tránh không thoát đi… Bạch Linh Quân che ngực, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng tác động nội thương, lại phun ra vũng máu tươi.

Trụ Đầu Nhi bàn tay hung hăng đè xuống, Bạch Linh Quân nhắm mắt lại, nàng nhớ Hoa Thiểu Dương quá, nếu như là hắn gặp phải tình huống như thế, hắn sẽ như thế nào? Không, nàng mới không nỡ để hắn bị loại này hành hạ đâu, nàng hy vọng hắn vui vẻ, thích nhất hắn cười, khóe miệng kia dắt theo độ cong xinh đẹp, mắt hắc bạch phân minh lóe hào quang….

Nàng thật yêu thương hắn a, đời này có thể gặp được, đáng giá rồi, bất kể là bị phản bội, bị ức hiếp, hoặc là như thế nào, bởi vì có hắn, nàng cho dù lập tức chết đi, cũng cảm thấy cả đời này tuyệt vời vô cùng.

“Chậm đã!" Đang lúc bàn tay Trụ Đầu Nhi sẽ chụp xuống đỉnh đầu Bạch Linh Quân, lấy tánh mạng nàng, Quắc Quốc phu nhân đột nhiên quát lên." Cứ như vậy để nàng chết, không khỏi quá tiện nghi cho nàng."

Trụ Đầu Nhi quay đầu nhìn Quắc Quốc phu nhân, không biết rõ hỏi:"Phu nhân có ý tứ là…"

“Ngươi không phải thích nàng sao? Vậy thì lưu lại mạng của nàng, khi cao hứng liền vui đùa nàng một chút, chờ ngươi chơi chán rồi, lại giết nàng cũng không muộn." Ác độc ác độc, Quắc Quốc phu nhân xưng đệ nhị, trên đời chỉ sợ không ai dám xưng đệ nhất.

“Nhưng vạn nhất nàng lại chạy trốn thì làm sao bây giờ?" Mặc dù hắn bây giờ đối với Bạch Linh Quân hứng thú đã có chút phai nhạt, dù sao Quắc Quốc phu nhân so với Bạch Linh Quân ôn nhu lại có phong tình, mà Bạch Linh Quân, nàng sớm bị ngoạn qua rồi, hắn mới không muốn nhặt người đàn bà dâm đãng của Hoa Thiểu Dương. Bất quá hắn thích nàng quá lâu, muốn bảo hoàn toàn dứt bỏ, thật là có chút khó khăn.

“Đơn giản, ngươi cắt gân tay chân của nàng, nàng liền chạy không được." Quắc Quốc phu nhân ra chủ ý đúng là một cái ác độc.

Nhưng Trụ Đầu Nhi đã bị cừu hận che đôi mắt, lạibij Quắc Quốc phu nhân nhuộm đen nhân tâm. Hắn không chỉ có không cảm thấy việc này là sai lầm, ngược lại nghe được ánh mắt tỏa sáng.

“Này thật là ý kiến hay." Hắn vừa nói, khom lưng từ trong giày bó rút ra một thanh dao găm hàn quang dày đặc, châm chọc chính là, cây đao này chính là khi Trụ Đầu Nhi mới tập võ nghệ, Bạch Linh Quân thưởng cho hắn mà đưa hắn lễ vật.

Không nghĩ tới, đao này cuối cùng lại dùng để đoạn tuyệt đường sống của nàng.

Bạch Linh Quân chỉ cảm thấy quá buồn cười, mỉa mai nhân sinh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nàng nhắm mắt lại, không nguyện thấy hai người ghê tởm này, nàng chỉ muốn Hoa Thiểu Dương, đó mới là sinh mệnh đẹp nhất của nàng.

Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể lại yêu nhau —- nàng yên lặng cầu nguyện.

Khi Bạch lão gia cùng Hoa Thiểu Dương vọt vào phủ của Quắc Quốc phu nhân, tìm được Bạch Linh Quân, chỉ thấy nàng ngã vào trong vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, sinh tử không biết, mà đứng ở bên người nàng là Trụ Đầu Nhi đang cầm trong tay lợi khí, máu đỏ tươi từng giọt từng giọt từ lưỡi đao chảy xuống, Hoa Thiểu Dương hoàn toàn điên cuồng.

“Ngươi đáng chết —" Hắn vỗ thắt lưng, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, họa xuất vô số ngân quang, tựa như yên hoa trong bầu trời đêm đột nhiên nổ tung, đem thân hình của hắn bao phủ cùng nhau, sau đó, kiếm của hắn cùng người tựa như một đoàn hỏa cầu, đánh tới hướng Trụ Đầu Nhi.

Trụ Đầu Nhi u mê, đây rốt cuộc là công phu gì thế, hay là yêu pháp? Hắn hoàn toàn thấy không rõ chiêu thức của Hoa Thiểu Dương, chỉ chớp mắt một cái, hắn cảm thấy hai cánh tay chợt lạnh, sau đó chỉ thấy hai cánh tay mình thoát khỏi vị trí lúc đầu, mà lúc này, hắn còn không cảm giác được đau đớn.

“Lợi hại, không nghĩ tới hắn bằng chừng ấy tuổi, đã có thể lấy thân ngự kiếm, tiến vào cảnh giới tiên thiên, có công phu: thời gian tốt như vậy, hơn nữa tổ truyền kim bài, ta xem ai còn dám đối với chuyện ngày hôm nay thuyết tam đạo tứ (nói không chụi trách nhiệm)." Bạch lão gia rất mừng rỡ, bởi vì người nữ nhi nhìn đã thành núi dựa kiên cố nhất của Bạch gia. Có hắn, cho dù bệ hạ vẫn tin mù quáng Dương gia, nói vậy cũng không dám, lại càng không nguyện tùy tiện đối với Bạch gia động thủ.

Sau khi Hoa Thiểu Dương một chiêu chặt đứt hai cánh tay của Trụ Đầu Nhi, liền thu kiếm, khom lưng ôm lấy Bạch Linh Quân, phát hiện nàng khí tức yếu ớt, hắn liền thi triển khinh công, chuẩn bị lập tức đưa nàng đi xem đại phu.

Mà lúc này, đau đớn mới giống như thủy triều hoàn toàn đem Trụ Đầu Nhi bao phủ. Hắn té trên mặt đất, không ngừng quay cuồng, miệng kêu rên không dứt.

Bạch lão gia nhìn Hoa Thiểu Dương một cái, hắn chỉ làm cho không nhìn thấy. Hắn là có thể giết Trụ Đầu Nhi, nhưng tại sao lại dễ dàng buông tha súc sinh kia như vậy? Hắn ta cho dù không nghĩ tới ân cứu mạng của Bạch Linh Quân, ít nhất hai người ở chung hơn mười năm, nàng thật lòng thành ý dạy hắn ta tập võ, kính y như huynh, hắn ta lại có thể làm ra việc cấu kết với ngoại nhân, giết hại ân chủ, người như thế không đưa hắn thiên đao vạn quả đã coi là khách khí.

Cho nên Hoa Thiểu Dương cố ý cắt đứt hai cánh tay hắn ta, để cho hắn sống thống khổ, cả đời tàn phế, sống không bằng chết.

Nói hắn tàn nhẫn cũng được, ác độc cũng được, dù sao hắn chính là như vậy, người khác có ân với hắn, hắn báo đáp gấp trăm lần, có cừu oán, hắn cũng hồi báo gấp trăm lần, cái gì tha thứ rộng lượng? Phi, hắn chỉ biết là người thiện bị lấn, ngựa thiện bị người cưỡi.

Mơ tưởng hắn làm người tốt, hắn càng không khả năng giống như Bạch Linh Quân, giống như Thanh Phong, khắp nơi vì người suy nghĩ.

Hắn chỉ cần chính mình, còn có người hắn để ý tốt, vậy là đủ rồi.

Cuối cùng vẫn là Bạch lão gia nhìn không được, dù sao cũng là hài tử mình nhìn lớn lên, mặc dù tâm tính đại biến, thiếu chút nữa hại chết nữ nhi của mình, nhưng chỉ cần là người, luôn luôn có tình cảm, cho nên hắn đi tới, bổ xuống một chưởng, hoàn toàn chấm dứt thống khổ của Trụ Đầu Nhi.

Quắc Quốc phu nhân tức giận gần chết, những người này trong mắt có còn vương pháp hay không!? Không kiêng nể gì xông xáo phủ đệ của nàng như thế, xằng bậy tự giết người, còn muốn mang người nàng muốn đi? Nằm mơ!

Nàng cũng không cho là mình bắt cóc, hơn nữa thương tổn Bạch Linh Quân có cái gì không đúng, bởi vì nàng là Quắc Quốc phu nhân, nàng đại biểu cho vương pháp, cho nên nàng làm nhất định chính xác, tất cả làm trái với nàng, mới là đáng chết.

“Các ngươi đứng lại cho ta —-"Câu nói kế tiếp ngăn chặn trong yết hầu, bởi vì trường kiếm của Hoa Thiểu Dương đang để ở giữa lông mày của nàng.

Quắc Quốc phu nhân bỗng nhiên ý thức được, hắn tuyệt không để ý thân phận của nàng, chỉ sợ hôm nay nàng cao quý như hoàng đế, một khi chọc cho hắn giận, hắn sẽ giết không tha. Nàng rốt cục có chút sợ, hơn nữa thời điểm giữa lông mày nàng cảm giác có một chút đau nhói, càng thêm sợ hãi.

“Như thế nào, phu nhân còn không chịu bỏ qua?" Bạch lão gia cười mị mị ngồi xổm người xuống, hai mắt giống như băng, lạnh lùng nhìn nàng.

Dưới uy hiếp của Hoa Thiểu Dương, Quắc Quốc phu nhân căn bản không dám nói lời nào, nhưng trong mắt nàng oán hận cũng viết rất rõ, hôm nay chỉ cần nàng không chết, nàng lập tức tiến cung cáo trạng, cũng không tin Lý Long Cơ sẽ tùy ý để người Dương gia chịu nhục, lúc này, nàng không chỉ muốn Bạch Linh Quân khuất phục, hướng nàng dập đầu nhận lầm, nàng còn muốn cửu tộc Bạch gia tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, một tên cũng không để lại!

Nhưng Bạch lão gia vẫn cười, bởi vì hắn cảm thấy thực buồn cười, thiên hạ này người luôn luôn cho là mình là trời, có thể tùy ý hành hạ, ức hiếp người khác, chính mình bất kể làm cái gì, lại vĩnh viễn là đúng.

Nghĩ đến hoàng đế tin mù quáng người một nhà như vậy, hắn vì Đại Đường cảm thấy bi ai bi ai sợ rằng không lâu sau, quốc gia này sẽ phải từ cường thịnh đi tới suy yếu, rồi sau đó từ từ diệt vong.

Hắn từ trong ngực móc ra một tấm kim bài, để cho Quắc Quốc phu nhân xem rõ ràng.

Tấm kim bài này cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp, tựa hồ là làm thủ công, kỹ thuật cũng không được khá lắm.

Trên có khắc bốn chữ — “Nhất thế huynh đệ “, sau đó tả hữu phía dưới chia ra khắc chữ “Thế" cùng “Tĩnh".

Quắc Quốc phu nhân cả người run lên. Bí mật cung đình này nàng cũng nghe qua, năm đó Cao Tổ khởi nghĩa, Thái Tông hoàng đế chiến công tối thịnh, mà trong đó, Thái Tông lệ thuộc vào nhiều nhất chính là Vệ quốc công Lý Tĩnh.

Một lần trở về, Lý Tĩnh lại đánh thắng trận lớn, Thái Tông vô cùng vui vẻ, mời hắn ăn tiệc, cho đến say chuếnh choáng, bỗng nhiên cao hứng, muốn cùng hắn kết bái làm huynh đệ, lại bị Lý Tĩnh lấy một câu “Quân thần hữu biệt" để cự tuyệt.

Lúc ấy, Thái Tông hoàng đế có chút không vui, cảm thấy Lý Tĩnh không khỏi không khôn khéo, đợi sau khi hắn tỉnh rượu, liền cảm nhận được Lý Tĩnh thật là tốt. Bất kể khởi nghĩa, mọi người là giao hảo như thế nào, ngồi ngang hàng, cùng ngủ cùng ăn, nhưng sau khi công thành, vua có vua nói, thần có thần nói, quả thật không nên vượt qua, đáng tiếc rất nhiều người không hiểu, ỷ vào sủng ái mà kiêu, cuối cùng chính là quân thần ly tâm.

Khó được Lý Tĩnh công cao mà không kiêu căng, biết tiến biết lui, Thái Tông hoàng đế vô cùng vui vẻ, cho nên vẫn là ở trong đáy lòng ban cho hắn kim bài “Nhất thế huynh đệ", nói rõ ân sủng, chỉ cần hậu nhân Lý gia không mưu phản, bất kỳ lỗi gì, đều có thể bỏ qua.

Từng, Quắc Quốc phu nhân đem coi là trò cười. Lý Long Cơ sủng ái Dương quý phi như vậy, càng ban ơn cho tất cả người Dương gia, nhưng ân sủng nặng hơn nữa, chưa từng gặp qua vinh hạnh đặc biệt này như thế?

Hôm nay, nàng thật sự nhìn thấy, kinh ngạc không dứt. Bạch Linh Quân nếu thật là hậu nhân Vệ quốc công, như vậy mặc dù nàng đến hoàng đế trước mặt đến hoàng đế bẩm báo, bệ hạ vì mỹ nhân hắn yêu mến, có lẽ sẽ không đem nàng làm gì, nhưng tất nhiên sẽ ảnh hưởng địa vị ngày sau của nàng, cộng thêm lợi kiếm như hổ rình mồi giữa lông mày… Nàng sợ, từ trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Đây cũng là nàng lần đầu tiên nếm trải hối hận. Lúc trước đối phó với Bạch Linh Quân, vì sao không đem lai lịch chân thật của nàng hoàn toàn điều tra rõ ràng, khiến cho bây giờ xuống đài không được….

“Phu nhân, có chừng có mực sao!" Bạch lão gia chào hỏi Hoa Thiểu Dương, xoay người rời đi.

Nhưng Hoa Thiểu Dương cũng đang thu kiếm, cho nàng ý vị thâm trường một cái, Bạch gia lòng người thiện, nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng hắn sẽ cam lòng không dễ dàng. Quắc Quốc phu nhân dám đối đãi Bạch Linh Quân như vậy, hắn sẽ bắt tất cả Dương gia Dương gia trả giá thật nhiều, thậm chí là cái vị hoàng đế bệ hạ cưng chìu người Dương gia đến vô pháp vô thiên kia….

Thù này, hắn nhất định sẽ báo, thiên hạ này… Liên quan hắn cái rắm, cho dù Đại Đường từ nay về sau xong đời, hắn cũng không cần, hắn chỉ cần nữ nhân trong lòng này bình yên vô sự, vì thế, hắn có thể hóa thân Tu La, vén ra thiên địa đại họa, làm tội nhân muôn đời, cũng không sao cả ———–

Ở trong lòng hắn, Bạch Linh Quân còn hơn tất cả mọi thứ trong thiên hạ.

Bạch Linh Quân bị thương rất nặng, ngực nàng bị đánh một chưởng, tim phổi bị hao tổn, lại cố chấp vận đại pháp thiên ma giải thể, lại thương tổn nặng kinh mạch của nàng, từ nay về sau, sợ rằng rất khó động võ nữa.

Nhưng này còn không phải là nghiêm trọng nhất, thật sự bị tổn hại đáng sợ nhất là — gân hai chân nàng đều bị chặt đứt, nửa đời sau sợ rằng không cách nào đi lại tự nhiên như người thường.

Hoa Thiểu Dương bị hận ý vô biên đốt cháy trong lòng chỉ có một ý nghĩ —- báo thù.

Đồng thời, hắn cũng hận chính mình, tại sao không bảo vệ tốt nàng? Hắn biết rất rõ ràng Trụ Đầu Nhi có vấn đề, kết quả vẫn là bất cẩn như thế.

Đáng giận! Hắn nắm đích tay của Bạch Linh Quân, ngộn lửa hối hận đến hắn gần như muốn điên cuồng.

Ngắn ngủn ba ngày, hắn giống như già đi mười tuổi, ngay cả tóc đen nhánh cũng nổi lên điểm trắng tinh.

Bạch lão gia gặp cái bộ dáng này, vừa đau lòng, cũng cảm khái. Đây mới thực là người có tình, nhưng nữ nhi biến thành dạng như vậy, để cho bọn họ ở chung một chỗ, vậy tương lai thật có thể hạnh phúc sao?

Hắn không biết, vì vậy cũng không nói gì, liền để cho Hoa Thiểu Dương lẳng lặng phụng bồi Bạch Linh Quân.

Cho đến ngày thứ tư, nàng thanh tĩnh lại, nhìn thấy hình dạng của hắn, bị hù dọa thực lớn.

Nhưng rất nhanh, nàng cũng nhớ lại hết thảy mình gặp được, cả người không khỏi run lên, Trụ Đầu Nhi bị phản bội đã thành ám ảnh lớn nhất trong lòng nàng.

Nàng thầm dùng lực, muốn hoạt động hai chân, đáng tiếc một điểm động tĩnh cũng không có, giống như Quắc Quốc phu nhân nói, nàng bị phế đi.

Hoa Thiểu Dương từ khi nàng mở hai mắt ra vẫn nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến giống như nước, chậm rãi nhuận đầy trái tim nàng.

Nàng cảm giác được tầm mắt của hắn, cùng bàn tay hắn nắm tay nàng, tay có một ít lực, lại khẽ run.

Nàng có chút đau lòng, nếu không phải mình lơ là, như thế nào rơi vào cảnh tượng này? Nói vậy trừ hắn ra, phụ thân, còn có những người khác trong phủ cũng không tốt sao!

“Ngươi yên tâm, ta không sao." Nàng lên tiếng an ủi hắn.

“Ta biết." Mấy ngày qua, hắn một lát cũng không rời coi chừng nàng, vì vậy rất rõ ràng tình huống của nàng, tính mạng nàng quả thật không phải lo lắng, nhưng hai chân… Lão đại phu nói, cho dù trải qua thời gian dài tĩnh dưỡng, nhiều lắm là cũng chỉ có thể khôi phục tới trình độ thong thả đi lại không có thể tiêu dao tự tại giống như trước.

“Thật xin lỗi, để ngươi lo lắng, ta hẳn là phải nghe lời ngươi nói."

“Đứa ngốc, loại chuyện đó có cái gì tốt đâu? Chân chính nên nói xin lỗi chính là Trụ Đầu Nhi cùng Quắc Quốc phu nhân." Mà bọn họ, một đã chết, một người khác… Sẽ không quá lâu, hắn sẽ làm nàng trở nên thảm hại hơn Bạch Linh Quân gấp mười lần.

“Chân của ta…"

“Lão Đại phu sẽ cố hết sức vì ngươi trị liệu, nhưng mà… Cho dù khôi phục, cũng không thể như trước kia."

“Có thể đi sao?"

“Có năm thành cơ hội."

“Vậy thì tốt."

Sau một phen sinh ly tử biệt, trong lúc đó tình cảm của bọn họ tựa hồ trở nên bình thản rồi, từ kịch liệt như lửa lắng đọng thành một loại hạnh phúc càng sâu sắc lâu dài.

Hai người mới bắt đầu có chút không có thói quen, nhưng hai tay giao nhau càng ngày càng gấp, mười ngón tay khấu chặt, truyền đấn tình ý dần dần làm cho hai người yêu loại hạnh phúc bình thản này.

Nàng giơ lên một tay khác, sờ nhẹ lông mày hắn, đầu tóc… Ai, thật đáng tiếc, vốn là đen nhánh sáng mềm như thế, hôm nay lại thêm tang thương.

Bất quá nhìn cẩn thận chút, giống như không tồi, hắn xem ra càng thành thục, cũng càng có mị lực rồi, nàng vẫn mê luyến hắn như trước.

Nàng ôm đầu của hắn, khẽ hạ thấp xuống.

Hắn liền hiểu tâm ý của nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi hơi khô ráp của nàng, thường nổi lên tốt đẹp không giống lúc trước như vậy, nhưng trong lúc tình đậm, càng thêm thắm thiết.

Bốn môi triền miên, một lúc lâu, hai người mới lưu luyến không rời tách ra.

Nàng kìm lòng không đậu cảm thán." May nhờ các ngươi kịp thời chạy tới, nếu không ta ngay cả hai tay cũng giữ không được, liền không thể ôm ngươi, ta đây thật sẽ tiếc nuối cả đời."

Thì ra là Trụ Đầu Nhi cùng Quắc Quốc phu nhân không chỉ đánh gãy gân chân của nàng, thậm chí ngay cả tay nàng cũng không có ý định bỏ qua cho, rất tốt, rất tốt, hắn quyết định, muốn cho Quắc Quốc phu nhân thảm hơn trăm lần mới đủ đền bù tội ác nàng ta phạm phải.

“Linh nhi, có chuyện ta nghĩ nói cho ngươi biết, ta vào Nghê Thường phường…"

“Là có liên quan đến chuyện Thôi đại thiếu sao?" Nàng cắt đứt lời của hắn, cười nói: “Chuyện kia ta sớm biết rồi, ta cũng không thèm để ý… Cha cũng hiểu được, hắn cũng không cần."

“Thật xin lỗi."

“Nhưng ngươi là thật tâm yêu ta, có đúng hay không? Bất kể ta biến thành hình dáng ra sao, tâm ngươi như cũ."

“Đúng, ta yêu ngươi, vô luận ngươi là bộ dáng gì, bất kể thời gian lưu chuyển, ta vĩnh viễn yêu ngươi."

“Vậy là đủ rồi."

“Nhưng ta còn muốn nói một tiếng xin lỗi."

Nàng ngẩn người, một lúc lâu, một chút linh quang lóe sáng:"Ngươi muốn rời đi?" Nàng biết hắn sẽ không bỏ qua cho Quắc Quốc phu nhân, nhưng không nghĩ tới, hắn muốn khẩn cấp báo thù như vậy.

“Ừ." Hắn gật đầu, lại hôn trán của nàng." Nhưng ngươi yên tâm, ngắn thì một năm, lâu là ba năm, ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh ngươi."

“Tốt." Nàng cũng không phải là do dự, quyết đoán nói: “Ta chờ ngươi."

“Cám ơn." Hắn nói."Bất quá kế tiếp thiên hạ sẽ có chấn động, ta đề nghị các ngươi rời đi kinh thành, hướng nam di chuyển, để tránh náo động."

“Ta biết rồi."

Thân thể hắn thấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ngửi mùi của nàng, cảm thụ nàng. Sẽ có một đoạn thời gian rất dài, hắn không cách nào thấy nàng, cho nên giờ này khắc này muốn cẩn thận cảm thụ.

Nàng cũng càng không ngừng hôn lông mày hắn, mắt của hắn, tóc của hắn, mong muốn đem tâm tư hoàn toàn khắc sâu.

Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn rốt cục buông nàng ra, sau đó, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi —–

Hắn muốn thi hành kế hoạch diệt họ Dương của hắn. Quắc Quốc phu nhân, còn có người Dương gia, chờ xem, Tu La đã lên, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào bọn họ.
Tác giả : Đồng Ny
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại