Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết
Chương 38
Sau khi Hoàng Mỹ Ngọc vào phòng lập tức để khay trà trên tay lên bàn, lại quay lại nhìn Diệp Vũ Thiên bằng vẻ mặt thẹn thùng:
“Anh Diệp, em nghe nói anh vữa mới trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải thức đêm làm việc. Sợ anh mệt mỏi nên mới cố tình pha trà đem lên cho anh, dù sao chị Diêu Tuyết của em trước khi đi cũng đã dặn dò em phải hết sức quan tâm chăm sóc anh, vì anh đã chiếu cố chị ấy rất nhiều."
Diệp Vũ Thiên nghe thấy lời này không khỏi nhếch chân mày lên, lời này đúng thật là dễ nghe, anh quả thật là muốn nghe những lời này, diễn đàn lê quý đôn, chỉ là nhất định nó phải xuất phát từ miệng cô gái nhỏ kia chứ không phải kẻ mạo danh giả dối này. Vấn đề là thực tế Diêu Tuyết không thể nào mở miệng nói ra những lời này, Dựa vào những điều anh đã làm với cô bé mấy năm nay, không mở miệng mắng anh đã nể mặt anh lắm rồi, làm gì có chuyện mở miệng khen cơ chứ.
Cho nên mới nói kẻ nông cạn chỉ cần một câu nói lập tức sẽ lòi đuôi. Làm gì có ai ngu ngốc đến nỗi không hề điều tra trước khi nhắm vào một đối tượng không tầm thường kia chứ, có thể thấy cô gái này chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái ngu ngốc tham lam mà thôi, một kẻ như vậy xứng làm em gái của Diêu Tuyết hay sao. Mà cũng không hẳn, theo điều tra của anh thì trong số anh chị em của cô cũng không có một ai xuất chúng, không lẽ gen di truyền của cha mẹ đến lượt cô thì lại bị đột biến rồi sao, nếu không sao có thể khác người như vậy?
Nhưng mà dù sao hiện tại tâm trạng của anh cũng đang không được tốt, nếu có một kẻ ngu ngốc đâm đầu vào, vì sao không thể cho cô ta được toại nguyện cơ chứ, đâu có ai cấm người khác không được mơ đâu, vậy thì cớ để cô ta chìm đắm trong cái ước mơ màu hồng của mình đi, để xem lần sau còn dám mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình như vậy nữa hay không.
Vả lại trong những tài liều điều tra lí lịch của Diêu Tuyết cũng từng ghi rõ Hoàng Mỹ Ngọc này chính là một kẻ chuyên làm khó dễ, ức hiếp Diêu Tuyết trong nhà, đến mức một bộ đồ tử tế cô cũng không có, vậy thì để anh gộp chung lại trả thù thay cô luôn thể.
“Vậy sao? Dường như tình cảm của em và chị gái tốt lắm thì phải, đến mức dám nhờ em làm những chuyện quan trọng như thế này."
“Đúng vậy ,đúng vậy tình cảm của em và chị Diêu Tuyết vô cùng tốt, có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau chưa từng giấu giếm, chỉ tiếc năm năm trước chị ấy bỗng dưng cái nhau với ba rồi xốc nổi bỏ nhà ra đi. Cũng may là gặp được chủ tịch, nếu không không biết chị ấy sẽ còn lưu lạc đến mức nào? Anh không biết sau khi chị ấy đi em đã lo lắng đến mức nào đâu, ngày nào em cũng đứng ở trước công chờ đợi chị ấy trở về, ăn không ngon ngủ không yên."
Hoàng Mỹ Ngọc nghe Diệp Vũ Thiên hỏi thì giống như là được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức thao thao bất tuyệt, cố gắng hết sức tỏ ra mình là người em gái hiền lành tri kỉ bao nhiêu, người ngoài nếu không biết rõ sự tình nghe những lời này của cô ta có lẽ sẽ hết sức cảm động. Vấn đề là Diệp Vũ Thiên sớm biết rõ chuyện này, cho nên những lời này của cô ta chỉ giống như hắt nước bẩn lên bản thân mà thôi, càng hắt càng bẩn.
"Mãi cho đến gần đây biết được chuyện chị ấy được chủ tịch nhận nuôi trái tim em mới bình ổn trở lại đó. Lúc đó em đã rất muốn chạy đến đây để cúi đầu cảm ơn cả nhà chủ tịch, thật cảm ơn họ đã chăm lo cho chị em bao lâu nay, cho nên lần này có cơ hội em nhất định sẽ bào đáp thật tốt cho chủ tịch." Báo đáp đến mức để ông ấy nhận em làm con dâu luôn thì càng tốt. Hoàng Mỹ Ngọc làng lẽ bổ sung vào những câu này. Hoàng Mỹ ngọc một bên gắng sức yy, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Diệp Vũ Thiên đang ngày càng tối lại.
“Báo đáp thật tốt sao, có nghĩa là muốn em làm việc gì để báo đáp cũng được phải không? "
Tới đây, Diệp Vũ Thiên lập tức tung nụ cười quyến rũ chết người không đền mạng kia của mình ra, làm cho Hoàng Mỹ Ngọc lập tức ngây ngốc không phân ra được đông tây nam bắc nữa mạnh mẽ gật đầu, hoàn toàn không lường trước được thứ gì đang chờ mình đằng sau.
“Dạ phải, em có thể làm bất kì việc gì, chỉ cần có thể giúp được anh là được."
“Tốt" Diệp Vũ Thiên cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười này vô cùng sán lạn, chỉ có người thân cận của anh mới biết thực chất nó đáng sợ cỡ nào mà thôi.
“Anh Diệp, em nghe nói anh vữa mới trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải thức đêm làm việc. Sợ anh mệt mỏi nên mới cố tình pha trà đem lên cho anh, dù sao chị Diêu Tuyết của em trước khi đi cũng đã dặn dò em phải hết sức quan tâm chăm sóc anh, vì anh đã chiếu cố chị ấy rất nhiều."
Diệp Vũ Thiên nghe thấy lời này không khỏi nhếch chân mày lên, lời này đúng thật là dễ nghe, anh quả thật là muốn nghe những lời này, diễn đàn lê quý đôn, chỉ là nhất định nó phải xuất phát từ miệng cô gái nhỏ kia chứ không phải kẻ mạo danh giả dối này. Vấn đề là thực tế Diêu Tuyết không thể nào mở miệng nói ra những lời này, Dựa vào những điều anh đã làm với cô bé mấy năm nay, không mở miệng mắng anh đã nể mặt anh lắm rồi, làm gì có chuyện mở miệng khen cơ chứ.
Cho nên mới nói kẻ nông cạn chỉ cần một câu nói lập tức sẽ lòi đuôi. Làm gì có ai ngu ngốc đến nỗi không hề điều tra trước khi nhắm vào một đối tượng không tầm thường kia chứ, có thể thấy cô gái này chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái ngu ngốc tham lam mà thôi, một kẻ như vậy xứng làm em gái của Diêu Tuyết hay sao. Mà cũng không hẳn, theo điều tra của anh thì trong số anh chị em của cô cũng không có một ai xuất chúng, không lẽ gen di truyền của cha mẹ đến lượt cô thì lại bị đột biến rồi sao, nếu không sao có thể khác người như vậy?
Nhưng mà dù sao hiện tại tâm trạng của anh cũng đang không được tốt, nếu có một kẻ ngu ngốc đâm đầu vào, vì sao không thể cho cô ta được toại nguyện cơ chứ, đâu có ai cấm người khác không được mơ đâu, vậy thì cớ để cô ta chìm đắm trong cái ước mơ màu hồng của mình đi, để xem lần sau còn dám mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình như vậy nữa hay không.
Vả lại trong những tài liều điều tra lí lịch của Diêu Tuyết cũng từng ghi rõ Hoàng Mỹ Ngọc này chính là một kẻ chuyên làm khó dễ, ức hiếp Diêu Tuyết trong nhà, đến mức một bộ đồ tử tế cô cũng không có, vậy thì để anh gộp chung lại trả thù thay cô luôn thể.
“Vậy sao? Dường như tình cảm của em và chị gái tốt lắm thì phải, đến mức dám nhờ em làm những chuyện quan trọng như thế này."
“Đúng vậy ,đúng vậy tình cảm của em và chị Diêu Tuyết vô cùng tốt, có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau chưa từng giấu giếm, chỉ tiếc năm năm trước chị ấy bỗng dưng cái nhau với ba rồi xốc nổi bỏ nhà ra đi. Cũng may là gặp được chủ tịch, nếu không không biết chị ấy sẽ còn lưu lạc đến mức nào? Anh không biết sau khi chị ấy đi em đã lo lắng đến mức nào đâu, ngày nào em cũng đứng ở trước công chờ đợi chị ấy trở về, ăn không ngon ngủ không yên."
Hoàng Mỹ Ngọc nghe Diệp Vũ Thiên hỏi thì giống như là được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức thao thao bất tuyệt, cố gắng hết sức tỏ ra mình là người em gái hiền lành tri kỉ bao nhiêu, người ngoài nếu không biết rõ sự tình nghe những lời này của cô ta có lẽ sẽ hết sức cảm động. Vấn đề là Diệp Vũ Thiên sớm biết rõ chuyện này, cho nên những lời này của cô ta chỉ giống như hắt nước bẩn lên bản thân mà thôi, càng hắt càng bẩn.
"Mãi cho đến gần đây biết được chuyện chị ấy được chủ tịch nhận nuôi trái tim em mới bình ổn trở lại đó. Lúc đó em đã rất muốn chạy đến đây để cúi đầu cảm ơn cả nhà chủ tịch, thật cảm ơn họ đã chăm lo cho chị em bao lâu nay, cho nên lần này có cơ hội em nhất định sẽ bào đáp thật tốt cho chủ tịch." Báo đáp đến mức để ông ấy nhận em làm con dâu luôn thì càng tốt. Hoàng Mỹ Ngọc làng lẽ bổ sung vào những câu này. Hoàng Mỹ ngọc một bên gắng sức yy, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Diệp Vũ Thiên đang ngày càng tối lại.
“Báo đáp thật tốt sao, có nghĩa là muốn em làm việc gì để báo đáp cũng được phải không? "
Tới đây, Diệp Vũ Thiên lập tức tung nụ cười quyến rũ chết người không đền mạng kia của mình ra, làm cho Hoàng Mỹ Ngọc lập tức ngây ngốc không phân ra được đông tây nam bắc nữa mạnh mẽ gật đầu, hoàn toàn không lường trước được thứ gì đang chờ mình đằng sau.
“Dạ phải, em có thể làm bất kì việc gì, chỉ cần có thể giúp được anh là được."
“Tốt" Diệp Vũ Thiên cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười này vô cùng sán lạn, chỉ có người thân cận của anh mới biết thực chất nó đáng sợ cỡ nào mà thôi.
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ