Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết
Chương 37
Chờ Diệp Vũ Thiên mang gương mặt không tình nguyện trở về, nhìn thấy trong nhà bỗng xuất hiện một cô gái xa lạ không khỏi có chút ngoài ý muốn. Cha mẹ vẫn biết anh là người có chủ kiến, rất ghét có người ép buộc mình làm gì, chuyện riêng của anh bao nhiêu năm nay vẫn không hỏi tới, một mặt còn ngầm đồng ý cho anh qua lại với Diêu Tuyết, làm sao có thể đưa cô gái khác vào nhà, hơn nữa nhìn qua cũng có thể thấy không phải là loại con gái đàng hoàng gì, vậy thì vì sao?
Ba người trong phòng nhìn thấy Diệp Vũ Tiên bước vào, gương mặt không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm vui mừng giống nhau, tuy nhiên nguyên nhân thì lại khác xa, Diệp phu nhân vui mừng vì con trai cuối cùng đã trở về, Diệp Chỉ Linh vui mừng vì sắp được thấy kịch hay còn Hoàng Mỹ Ngọc vui mừng vì cơ hội gần gũi người đàn ông vàng mà mình mơ ước cuối cùng cũng đến.
Diệp Vũ Thiên mới không rảnh rỗi để ý tới những thứ này, chỉ chào mẹ và em gái rồi đi thẳng về phòng, anh còn phsir nhanh chóng làm cho xong công việc bên này để còn trở về Mĩ trông chừng Diêu Tuyết nữa, dù sao trong hoàn cảnh phong tục cởi mở, Diêu Tuyết của anh lại ngây thơ, trẻ trung, xinh đẹp nếu lỡ bị kẻ xấu lừa đi mất thì sao. Cô bé anh nhìn trúng, trông chừng mấy năm trời sao có thể tiện nghi mấy con sói ngoài kia được.
Vì thế, sau khi tắm rửa ăn uống sơ qua, Diệp Vũ Thiên lập tức bỏ qua việc nghỉ ngơi bắt tay vào công việc, xử lí xong càng nhanh anh càng sớm trở về, cha mẹ đối với việc này cũng không có ý kiến, công cuộc truy thê vốn không dễ dàng, miễn là hoàn thành trách nhiệm của mình, còn lại anh muốn làm gì cũng được.
Đang đọc một tập báo cáo vừa được đưa tới, cửa phòng anh bỗng nhiên bị người gõ. Âm thanh gõ cửa xa lạ này không khỏi khiến Diệp Vũ Thiên nhíu mày, bởi vì Diệp gia xưa nay không hề có truyền thống gõ cửa. Chính xác mà nói, bởi vì quan hệ giữa mọi người trong nhà hết sức thân thiết cho nên ngoại trờ phòng sách của ba và phòng ba mẹ, bình thường mọi người ở trong nhà thường không gõ cửa mà vào luôn, nếu cửa khóa thì biết là có việc riêng rồi, ngay cả Diêu Tuyết cũng chỉ mở miệng thông bào trước chứ không hề gõ cửa rồi chờ người ta mở bao giờ.
Cho nên, có thể khẳng định, người đang ở bên người kia tuyệt đối không phải người nhà mình, vậy chỉ có thể là cô gái lúc chiều đó thôi. Mặc dù không muốn bỏ dở công việc nhưng mà Diệp Vũ Thiên vẫn muốn giải quyết nghi vẫn trong lòng mình trước, tuy không chú ý lắm nhưng anh cũng hiểu rõ mẹ và em gái mình sẽ không bao giờ để một người xa lạ trong nhà, nhất định có nguyên do gì đó, anh cũng muốn xem thử, rốt cục là em gái anh đang có cái chủ ý gì?
Mở cửa ra, không người dự đoán của anh, Hoàng Mỹ Ngọc đang bưng khay cà phê, giả vờ thẹn thùng dừng trước cửa khiến anh không khỏi muốn cười, tốc độ này, có phải quá vội vàng hay không? Xem ra đầu óc của cô gái này cũng không
tốt lắm. nhưng mã em gái anh cũng không phải loại người thích so đo, có vẻ như còn có một tầng nguyên nhân khác, dù sao trong lòng anh hiện tai cũng đang ngột ngạt, nghỉ ngơi đùa giỡn một chút cũng tốt. Nghĩ vậy anh nhanh chóng nhường đường cho Hoàng Mỹ Ngọc đi vào.
Chờ cô ta vào phòng, Diệp Chỉ Linh lập tức nhảy ra nháy mắt với anh trai sau đó chạy mất, trong lòng vô cùng háo hức, trò hay cuối cùng đã bắt đầu rồi, không biết cô ta sẽ làm ra những việc gì nữa đây, lại nghĩ tới những thủ đoạn anh hai sẽ dùng, quả nhiên là đáng mong chờ, sáng mai nhất định phải dậy sớm nghe ngóng mới được, ha ha.
Ba người trong phòng nhìn thấy Diệp Vũ Tiên bước vào, gương mặt không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm vui mừng giống nhau, tuy nhiên nguyên nhân thì lại khác xa, Diệp phu nhân vui mừng vì con trai cuối cùng đã trở về, Diệp Chỉ Linh vui mừng vì sắp được thấy kịch hay còn Hoàng Mỹ Ngọc vui mừng vì cơ hội gần gũi người đàn ông vàng mà mình mơ ước cuối cùng cũng đến.
Diệp Vũ Thiên mới không rảnh rỗi để ý tới những thứ này, chỉ chào mẹ và em gái rồi đi thẳng về phòng, anh còn phsir nhanh chóng làm cho xong công việc bên này để còn trở về Mĩ trông chừng Diêu Tuyết nữa, dù sao trong hoàn cảnh phong tục cởi mở, Diêu Tuyết của anh lại ngây thơ, trẻ trung, xinh đẹp nếu lỡ bị kẻ xấu lừa đi mất thì sao. Cô bé anh nhìn trúng, trông chừng mấy năm trời sao có thể tiện nghi mấy con sói ngoài kia được.
Vì thế, sau khi tắm rửa ăn uống sơ qua, Diệp Vũ Thiên lập tức bỏ qua việc nghỉ ngơi bắt tay vào công việc, xử lí xong càng nhanh anh càng sớm trở về, cha mẹ đối với việc này cũng không có ý kiến, công cuộc truy thê vốn không dễ dàng, miễn là hoàn thành trách nhiệm của mình, còn lại anh muốn làm gì cũng được.
Đang đọc một tập báo cáo vừa được đưa tới, cửa phòng anh bỗng nhiên bị người gõ. Âm thanh gõ cửa xa lạ này không khỏi khiến Diệp Vũ Thiên nhíu mày, bởi vì Diệp gia xưa nay không hề có truyền thống gõ cửa. Chính xác mà nói, bởi vì quan hệ giữa mọi người trong nhà hết sức thân thiết cho nên ngoại trờ phòng sách của ba và phòng ba mẹ, bình thường mọi người ở trong nhà thường không gõ cửa mà vào luôn, nếu cửa khóa thì biết là có việc riêng rồi, ngay cả Diêu Tuyết cũng chỉ mở miệng thông bào trước chứ không hề gõ cửa rồi chờ người ta mở bao giờ.
Cho nên, có thể khẳng định, người đang ở bên người kia tuyệt đối không phải người nhà mình, vậy chỉ có thể là cô gái lúc chiều đó thôi. Mặc dù không muốn bỏ dở công việc nhưng mà Diệp Vũ Thiên vẫn muốn giải quyết nghi vẫn trong lòng mình trước, tuy không chú ý lắm nhưng anh cũng hiểu rõ mẹ và em gái mình sẽ không bao giờ để một người xa lạ trong nhà, nhất định có nguyên do gì đó, anh cũng muốn xem thử, rốt cục là em gái anh đang có cái chủ ý gì?
Mở cửa ra, không người dự đoán của anh, Hoàng Mỹ Ngọc đang bưng khay cà phê, giả vờ thẹn thùng dừng trước cửa khiến anh không khỏi muốn cười, tốc độ này, có phải quá vội vàng hay không? Xem ra đầu óc của cô gái này cũng không
tốt lắm. nhưng mã em gái anh cũng không phải loại người thích so đo, có vẻ như còn có một tầng nguyên nhân khác, dù sao trong lòng anh hiện tai cũng đang ngột ngạt, nghỉ ngơi đùa giỡn một chút cũng tốt. Nghĩ vậy anh nhanh chóng nhường đường cho Hoàng Mỹ Ngọc đi vào.
Chờ cô ta vào phòng, Diệp Chỉ Linh lập tức nhảy ra nháy mắt với anh trai sau đó chạy mất, trong lòng vô cùng háo hức, trò hay cuối cùng đã bắt đầu rồi, không biết cô ta sẽ làm ra những việc gì nữa đây, lại nghĩ tới những thủ đoạn anh hai sẽ dùng, quả nhiên là đáng mong chờ, sáng mai nhất định phải dậy sớm nghe ngóng mới được, ha ha.
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ