Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 2 - Chương 60
"Đây cũng là câu bổn tôn thường nói. . . . . . Bệ hạ, chúng ta chờ xem." Trong nháy mắt kiếm gỗ đào của Phùng chân nhân đã tiến tới trước mắt, mà nam tử áo đen không có bất kỳ động tác nào, giống như đã sớm biết một kiếm kia của Phùng chân nhân hoàn toàn sẽ không tạo thành uy hiếp với hắn.
Bạch Hồ trên đất thừa cơ hội này, lập tức lăn đến bên cạnh. Chỗ cuối cùng của vách núi này là một cái lỗ nhỏ, chui vào, nhanh chóng trốn đi.
Tịch Tích Chi vừa định đuổi theo, lại bị An Hoằng Hàn kéo tay. Từng có lần đầu tiên, An Hoằng Hàn làm sao sẽ cho phép loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa? Huống chi vẫn không biết trong hang nhỏ kia có nguy hiểm gì hay không. An Hoằng Hàn không thích Tịch Tích Chi đi mạo hiểm, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi bên cạnh mình, hắn sẽ tận lực bảo hộ nàng an toàn, về phần những thứ khác, toàn bộ do hắn ngăn cản là được.
"Yêu nghiệt, nhìn lão đạo làm sao thu thập ngươi." Năm ngón tay kết ấn, Phùng chân nhân vẽ ra một đạo phù vô hình ở giữa hư không, nhanh chóng giơ kiếm đánh tới bóng đen trong góc âm u.
Bóng dáng của nửa yêu chẳng những không có bất kỳ cử động nào, ngược lại cười ba tiếng ha ha ha, "An Hoằng Hàn. . . . . . Nhớ đánh cuộc của chúng ta! Bổn tôn mong đợi kết quả một tháng sau."
Kiếm gỗ đào ở trên hư không vẽ ra một đạo tàn ảnh, lộ ra một ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Kiếm quang chạm đến bóng dáng nửa yêu thì xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy nơi kiếm quang quét qua, bóng dáng của nam tử mặc cẩm bảo màu đen biến ảo thành một điểm sáng rồi tiên tán đi.
Trong nháy mắt, mày kiếm An Hoằng Hàn liền nhíu lại.
Tịch Tích Chi cũng sửng sốt mất một lúc, "Ảo ảnh thuật trong truyền thuyết?"
Ảo ảnh thuật, tên cũng như nghĩa, có thể biến ảo thành một phân thân. Pháp thuật này tương đối hiếm thấy, có rất ít người tinh thông. Tịch Tích Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút giật mình.
Khó trách mới vừa rồi bóng dáng kia vẫn dấu kín trong bóng đêm, thì ra đây chỉ là phân thân nửa yêu đặt trước mặt bọn họ.
Khoảng cách thao túng phân thân không thể quá xa.
Nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi lập tức quay đầu nhìn bốn phía, ý đồ tìm được bóng dáng của nam tử áo đen.
"Hẹn gặp lại sau." Tiếng nói âm trầm, truyền đến từ cửa sơn động.
Ba người An Hoằng Hàn lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mang mặt nạ màu bạc, đôi tay ôm ngực, đứng đối diện với bọn họ.
Nhìn theo qua, Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy ý lạnh âm trầm trong mắt hắn. Loại ý lạnh này khác với ý lạnh mà An Hoằng Hàn toát ra, ánh mắt của hắn trong veo, mang theo ý ác độc sắc bén. Mà trong đôi mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, trừ lạnh, vẫn là lạnh, làm cho người ta nhìn thấy là vô tình.
Mặc dù hai người có khí chất giống nhau, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
"Đuổi theo."
Vừa dứt lời, An Hoằng Hàn đã nới lỏng lực giữ tay Tịch Tích Chi, phi thân liền đuổi theo tới cửa sơn động.
Phùng chân nhân cũng không dám rơi ở phía sau, bởi vì chuyện Phân Thân thuật, cũng hiểu chút ít thực lực của người này. Không dám dễ dàng khinh địch, Phùng chân nhân cùng đuổi theo.
Vậy mà nam tử mặc cẩm bào màu đen sớm đoán được bọn họ sẽ đuổi tận không buông, đã có chuẩn bị trước.
"Hôm nay không thể phụng bồi, bệ hạ đừng quên ước hẹn một tháng, tánh mạng Từ quốc sư được nắm giữ ở trong tay của ngài." Nói xong câu đó, thân hình nửa yêu lóe lên, dùng lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi cửa sơn động, tốc độ nhanh đến chỉ còn lại bóng dáng.
Tu vi của Tịch Tích Chi không cao như bọn họ, đến Phi Hành thuật cũng chưa học qua. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trừ lo lắng, thì không còn biện pháp gì khác. Càng phát ra kiên định quyết tâm muốn tu luyện thật tốt, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi nhắc làn váy lên chạy đuổi theo tới cửa sơn động.
Mà Tịch Tích Chi làm gì đủ khả năng so bì với tốc độ của ba người bọn họ?
Tịch Tích Chi mệt mỏi thở hổn hển, nhưng không nhìn thấy bóng người phía trước.
Mới vừa đuổi theo ra khỏi sơn động, đã nhìn thấy một đám ngự lâm quân vây ở hai bên trái phải.
Tịch Tích Chi vỗ vỗ ngực, cố gắng ổn định hô hấp của mình, "Nhìn thấy bọn người An Hoằng Hàn đi đâu không?"
Những ngự lâm quân nghe được ba chữ ‘An Hoằng Hàn’, không phản ứng kịp. Sau lại nhớ tới tục danh của bệ hạ, bị dọa đến suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Lòng nói, vị này tiểu cô nãi nãi thật là không muốn sống, tục danh của bệ hạ cũng dám gọi thẳng.
Ngược lại Lâm Ân bên cạnh đã sớm thành thói quen, cúi đầu đi tới chỗ Tịch Tích Chi, "Hướng phía đông, chỉ là tốc độ kia. . . . . . Chúng ta không đuổi kịp. Tịch cô nương, lão nô thấy ngài vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ bệ hạ trở lại."
Lâm Ân không sợ cái khác, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này đi qua, sau đó gây ra nhiễu loạn.
Bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện không gì sánh nổi. Nếu Tịch cô nương không may, đầu bọn họ chính xác là phải dọn nhà.
Tịch Tích Chi xoay người nhìn về phía đông, nhìn ra xa, một bóng người cũng không thấy.
Suy nghĩ một chút tốc độ của mình, quả thật không đuổi kịp ba người bọn họ, Tịch Tích Chi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngốc tại chỗ, chờ An Hoằng Hàn trở lại.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng hè chói chang chiếu xuống, Tịch Tích Chi nâng tay áo bào lên lau mồ hôi.
Lâm Ân thấy, lập tức lấy bình nước tới, đưa cho Tịch Tích Chi, “Tịch cô nương, hôm nay nóng bức, trước uống ngụm nước giải khát."
Tịch Tích Chi không kiểu cạch, cũng rất quen thuộc với Lâm Ân, nhận lấy liền uống một ngụm.
Lâm Ân có thể bò đến vị trị đại tổng quản, đa số vẫn là xem bản lĩnh của ông. Bản lĩnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện, lợi hại đến cỡ nào! Nàng chẳng qua chỉ muốn lau một chút mồ hôi trên trán, mím môi, người khác liền đoán được tâm tư nàng.
Có thể phục vụ ở bên cạnh An Hoằng hàn, quả nhiên không phải tầm thường.
Nghĩ đến hai chữ ‘tầm thường’, Tịch Tích Chi vô ý quay sang Ngô Kiến Phong bên kia.
Ngô Kiến Phong làm thị vệ đã nhiều năm, nhìn thấy Tịch Tích Chi quăng ánh mắt tới cũng nhìn ngược trở về. Chỉ là trong ánh mắt kia luôn mang theo chút khinh thường. Đặc biệt là lúc nhìn Lâm Ân, hình như trong ánh mắt đều viết, nhìn bộ dáng chân chó kia của ông, cũng chỉ có thể làm nô tài cả đời.
Tịch Tích Chi không thích bộ dáng tự cao tự đại của hắn, đặc biết là sau khi hắn thoát khỏi quan hệ với Ngô gia, hắn có tư cách gì mà xem thường Lâm Ân. Bởi vì Lâm Ân là nô tài chẳng lẽ chính hắn không phải? Bỏ thân phận qua một bên, hắn cái gì cũng không phải.
“Bệ hạ........" Ngự lâm quân ở nơi xa la lên.
Tịch Tích Chi nhìn sang, chỉ thấy An Hoằng hàn và Phùng chân nhân cùng trở về. Mà sắc mặt của bọn họ đều viết không tốt, hình như xảy ra chuyện gì không vui. Tịch Tích Chi nhìn sau lưng bọn họ một chút, không nhìn thấy bóng dáng của nửa yêu, rất dễ nhận thấy là hắn trốn thoát.
“Một tháng sau, còn có cơ hội bắt hắn lại." Tịch Tích Chi an ủi, tin tưởng người kia sẽ nói được làm được, một tháng này cũng sẽ không làm khó Từ lão đầu.
An Hoằng Hàn không nói gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, xem như là trả lời.
Tịch Tích Chi cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào. Giương mắt nhìn Phùng chân nhân,sắc mựt của ông cũng cực kỳ khó coi.
Ấp úng, Tịch Tích Chi vẫn nhịn không được hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
“Không có việc gì." An Hoằng hàn sờ sờ cái trán nàng.
Đổi lại ngày trước, Phùng chân nhân nhất định sẽ khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói lại “có thể cố chuyện gì, con chồn như người vẫn lầ nên chăm sóc mình cho tốt." Nhưng lần này, Phùng chân nhân cũng giống như An Hoằng Hàn, đáp lại Tịch Tích Chi một câu “Không có việc gì".
Bọn họ càng như vậy, Tịch Tích Chi càng cảm thấy bọn họ có chuyện gạt nàng. Tịch Tích Chi cũng không dám mở miệng hỏi, An Hoằng Hàn không nói cho nàng, nhất định là có lý do của hắn, Tịch Tích chi không muốn tự tìm mất mặt.
“Phùng chân nhân, ngự lâm quân đã ăn Hóa Yêu Quả rồi thì nên làm cái gì?" Tịch Tích chi bởi vì đời trước lười biếng, rất ít kiến thức về phương diện này. Huống chi nàng đi theo sư phụ tu tiên, đều là học tập thuật pháp, cũng không có học làm sao giả cứu người bị yêu tinh hủy hoại.
Tịch Tích Chi không nói, Phùng chân nhân thiếu chút nữa đã quên chuyện này, tức giận vỗ trán một cái, “Nhìn ta đây già mà hồ đồ!" Xoay người liền hô với ngự lâm quân: “Phàm là ngự lâm quân ăn Hóa Yêu Quả rồi, đều bước ra khỏi hàng."
An Hoằng Hàn lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đứng ở một bên quan sát Phùng chân nhân sẽ giải cứu bọn họ như thế nào.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn rất nhạt, gần như là không có chút biểu cảm.
Phùng chân nhân móc ra một xấp là bùa từ trong áo bào. Ngón tay có quy luật vẽ vài nét bút ở phía trên, tương tự như viết lời chú. Tịch Tích Chi cố gắng nhìn một hồi, không nhìn ra hắn rốt cuộc vẽ phù gì đây.
“Đốt, gâm vào trong nước uống." Phùng chân nhân vỗ tay một cái, tựa hồ cảm giác đầu vai đang nặng, rồi lại nhẹ, cả người đều thoải mái.
Tịch Tích Chi có chút không hiểu, “Đơn giản như vậy thôi sao?"
Không chỉ Tịch Tích Chi thầm nghi hoặc, ngay cả đám ngự lâm quân kia cũng là nhị trượng đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não (1)
“Nhưng nếu là ngươi ăn quả này, lão đạo liền không có cách nào cứu ngươi. Nhưng bọn họ ăn quả này, lại bất đồng.......Yêu khí chỉ ở lại bên trong cơ thể của bọn họ, không cách nào tống ra. Chỉ cần uống xong một chén nước phép, liền có thể đuổi yêu khí bên trong cơ thể của bọn họ." Phùng chân nhân nghiêm túc giải thích cho Tịch Tích Chi.
Bởi vì Tịch Tích Chi vốn chính là yêu, chỉ là nàng và những yêu tinh khác không giống nhau, đi chính là đường tu tiên. Cũng chính là bởi vì vậy, nàng càng thêm cần giữ mình trong sạch, bởi vì một khi dính yêu khí, vậy thì không thể nào có cơ hội tu tiên.
Tịch Tích Chi nghe giải thích của ông, hiểu rõ đạo lý bên trong.
Không biết là người thị vệ nào nhỏ giọng nghị luận ở trong đám người “Nếu không uống chén nước phép này, chúng ta sẽ có nguy hiểm gì?"
Ăn quả này đã mấy canh giờ, bọn họ cũng không cảm thấy cái gì khác thường.
Tịch Tích Chi nhìn đám ngự lâm quân kia một chút chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, ấn đường của bọn họ đã biến thành màu đen. Những người bình thường này dĩ nhiên không nhìn thấy, nhưng nếu là người có đạo hạnh lại có thể thấy rất rõ ràng. Trừ người có tu vi,, còn có một loại người có thể nhìn thấy, đó chính là mắt âm dương mà mọi người thường nói.
Phùng chân nhân hừ lạnh một tiếng, hình như rất ghét có người nghi ngờ lời của ông, “nếu các ngươi không muốn uống, lão đạo cũng không ép buộc các ngươi. Nhưng nếu như sau này các ngươi bị thứ gì quấn lên, đừng trách lão đạo không nhắc nhở các ngươi."
Ông nói thứ gì đó, nhất định không phải là thứ tốt. Trải qau chuyện Bạch Hồ, bọn họ đều tin rằng trên đời có quỷ thần vừa nói. Bị dọa đến lập tức móc hỏa chiết từ ra đốt lá bùa, sau đó đổ vào bên trong bát, nhanh chóng uống cạn.
An Hoằng Hàn nhìn sắc trời một chút, chỉ nói: “Thời gian không sớm, hồi cùng." Ngược lại nói với Phùng chân nhân: “Chuyện tìm tung tích nửa yêu, liền giao cho Phùng chân nhân, chớ để trẫm thất vọng."
Chú thích:
(1) Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ não đầu (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng ( hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bạch Hồ trên đất thừa cơ hội này, lập tức lăn đến bên cạnh. Chỗ cuối cùng của vách núi này là một cái lỗ nhỏ, chui vào, nhanh chóng trốn đi.
Tịch Tích Chi vừa định đuổi theo, lại bị An Hoằng Hàn kéo tay. Từng có lần đầu tiên, An Hoằng Hàn làm sao sẽ cho phép loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa? Huống chi vẫn không biết trong hang nhỏ kia có nguy hiểm gì hay không. An Hoằng Hàn không thích Tịch Tích Chi đi mạo hiểm, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi bên cạnh mình, hắn sẽ tận lực bảo hộ nàng an toàn, về phần những thứ khác, toàn bộ do hắn ngăn cản là được.
"Yêu nghiệt, nhìn lão đạo làm sao thu thập ngươi." Năm ngón tay kết ấn, Phùng chân nhân vẽ ra một đạo phù vô hình ở giữa hư không, nhanh chóng giơ kiếm đánh tới bóng đen trong góc âm u.
Bóng dáng của nửa yêu chẳng những không có bất kỳ cử động nào, ngược lại cười ba tiếng ha ha ha, "An Hoằng Hàn. . . . . . Nhớ đánh cuộc của chúng ta! Bổn tôn mong đợi kết quả một tháng sau."
Kiếm gỗ đào ở trên hư không vẽ ra một đạo tàn ảnh, lộ ra một ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Kiếm quang chạm đến bóng dáng nửa yêu thì xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy nơi kiếm quang quét qua, bóng dáng của nam tử mặc cẩm bảo màu đen biến ảo thành một điểm sáng rồi tiên tán đi.
Trong nháy mắt, mày kiếm An Hoằng Hàn liền nhíu lại.
Tịch Tích Chi cũng sửng sốt mất một lúc, "Ảo ảnh thuật trong truyền thuyết?"
Ảo ảnh thuật, tên cũng như nghĩa, có thể biến ảo thành một phân thân. Pháp thuật này tương đối hiếm thấy, có rất ít người tinh thông. Tịch Tích Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút giật mình.
Khó trách mới vừa rồi bóng dáng kia vẫn dấu kín trong bóng đêm, thì ra đây chỉ là phân thân nửa yêu đặt trước mặt bọn họ.
Khoảng cách thao túng phân thân không thể quá xa.
Nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi lập tức quay đầu nhìn bốn phía, ý đồ tìm được bóng dáng của nam tử áo đen.
"Hẹn gặp lại sau." Tiếng nói âm trầm, truyền đến từ cửa sơn động.
Ba người An Hoằng Hàn lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mang mặt nạ màu bạc, đôi tay ôm ngực, đứng đối diện với bọn họ.
Nhìn theo qua, Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy ý lạnh âm trầm trong mắt hắn. Loại ý lạnh này khác với ý lạnh mà An Hoằng Hàn toát ra, ánh mắt của hắn trong veo, mang theo ý ác độc sắc bén. Mà trong đôi mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, trừ lạnh, vẫn là lạnh, làm cho người ta nhìn thấy là vô tình.
Mặc dù hai người có khí chất giống nhau, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
"Đuổi theo."
Vừa dứt lời, An Hoằng Hàn đã nới lỏng lực giữ tay Tịch Tích Chi, phi thân liền đuổi theo tới cửa sơn động.
Phùng chân nhân cũng không dám rơi ở phía sau, bởi vì chuyện Phân Thân thuật, cũng hiểu chút ít thực lực của người này. Không dám dễ dàng khinh địch, Phùng chân nhân cùng đuổi theo.
Vậy mà nam tử mặc cẩm bào màu đen sớm đoán được bọn họ sẽ đuổi tận không buông, đã có chuẩn bị trước.
"Hôm nay không thể phụng bồi, bệ hạ đừng quên ước hẹn một tháng, tánh mạng Từ quốc sư được nắm giữ ở trong tay của ngài." Nói xong câu đó, thân hình nửa yêu lóe lên, dùng lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi cửa sơn động, tốc độ nhanh đến chỉ còn lại bóng dáng.
Tu vi của Tịch Tích Chi không cao như bọn họ, đến Phi Hành thuật cũng chưa học qua. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trừ lo lắng, thì không còn biện pháp gì khác. Càng phát ra kiên định quyết tâm muốn tu luyện thật tốt, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi nhắc làn váy lên chạy đuổi theo tới cửa sơn động.
Mà Tịch Tích Chi làm gì đủ khả năng so bì với tốc độ của ba người bọn họ?
Tịch Tích Chi mệt mỏi thở hổn hển, nhưng không nhìn thấy bóng người phía trước.
Mới vừa đuổi theo ra khỏi sơn động, đã nhìn thấy một đám ngự lâm quân vây ở hai bên trái phải.
Tịch Tích Chi vỗ vỗ ngực, cố gắng ổn định hô hấp của mình, "Nhìn thấy bọn người An Hoằng Hàn đi đâu không?"
Những ngự lâm quân nghe được ba chữ ‘An Hoằng Hàn’, không phản ứng kịp. Sau lại nhớ tới tục danh của bệ hạ, bị dọa đến suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Lòng nói, vị này tiểu cô nãi nãi thật là không muốn sống, tục danh của bệ hạ cũng dám gọi thẳng.
Ngược lại Lâm Ân bên cạnh đã sớm thành thói quen, cúi đầu đi tới chỗ Tịch Tích Chi, "Hướng phía đông, chỉ là tốc độ kia. . . . . . Chúng ta không đuổi kịp. Tịch cô nương, lão nô thấy ngài vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ bệ hạ trở lại."
Lâm Ân không sợ cái khác, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này đi qua, sau đó gây ra nhiễu loạn.
Bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện không gì sánh nổi. Nếu Tịch cô nương không may, đầu bọn họ chính xác là phải dọn nhà.
Tịch Tích Chi xoay người nhìn về phía đông, nhìn ra xa, một bóng người cũng không thấy.
Suy nghĩ một chút tốc độ của mình, quả thật không đuổi kịp ba người bọn họ, Tịch Tích Chi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngốc tại chỗ, chờ An Hoằng Hàn trở lại.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng hè chói chang chiếu xuống, Tịch Tích Chi nâng tay áo bào lên lau mồ hôi.
Lâm Ân thấy, lập tức lấy bình nước tới, đưa cho Tịch Tích Chi, “Tịch cô nương, hôm nay nóng bức, trước uống ngụm nước giải khát."
Tịch Tích Chi không kiểu cạch, cũng rất quen thuộc với Lâm Ân, nhận lấy liền uống một ngụm.
Lâm Ân có thể bò đến vị trị đại tổng quản, đa số vẫn là xem bản lĩnh của ông. Bản lĩnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện, lợi hại đến cỡ nào! Nàng chẳng qua chỉ muốn lau một chút mồ hôi trên trán, mím môi, người khác liền đoán được tâm tư nàng.
Có thể phục vụ ở bên cạnh An Hoằng hàn, quả nhiên không phải tầm thường.
Nghĩ đến hai chữ ‘tầm thường’, Tịch Tích Chi vô ý quay sang Ngô Kiến Phong bên kia.
Ngô Kiến Phong làm thị vệ đã nhiều năm, nhìn thấy Tịch Tích Chi quăng ánh mắt tới cũng nhìn ngược trở về. Chỉ là trong ánh mắt kia luôn mang theo chút khinh thường. Đặc biệt là lúc nhìn Lâm Ân, hình như trong ánh mắt đều viết, nhìn bộ dáng chân chó kia của ông, cũng chỉ có thể làm nô tài cả đời.
Tịch Tích Chi không thích bộ dáng tự cao tự đại của hắn, đặc biết là sau khi hắn thoát khỏi quan hệ với Ngô gia, hắn có tư cách gì mà xem thường Lâm Ân. Bởi vì Lâm Ân là nô tài chẳng lẽ chính hắn không phải? Bỏ thân phận qua một bên, hắn cái gì cũng không phải.
“Bệ hạ........" Ngự lâm quân ở nơi xa la lên.
Tịch Tích Chi nhìn sang, chỉ thấy An Hoằng hàn và Phùng chân nhân cùng trở về. Mà sắc mặt của bọn họ đều viết không tốt, hình như xảy ra chuyện gì không vui. Tịch Tích Chi nhìn sau lưng bọn họ một chút, không nhìn thấy bóng dáng của nửa yêu, rất dễ nhận thấy là hắn trốn thoát.
“Một tháng sau, còn có cơ hội bắt hắn lại." Tịch Tích Chi an ủi, tin tưởng người kia sẽ nói được làm được, một tháng này cũng sẽ không làm khó Từ lão đầu.
An Hoằng Hàn không nói gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, xem như là trả lời.
Tịch Tích Chi cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào. Giương mắt nhìn Phùng chân nhân,sắc mựt của ông cũng cực kỳ khó coi.
Ấp úng, Tịch Tích Chi vẫn nhịn không được hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
“Không có việc gì." An Hoằng hàn sờ sờ cái trán nàng.
Đổi lại ngày trước, Phùng chân nhân nhất định sẽ khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói lại “có thể cố chuyện gì, con chồn như người vẫn lầ nên chăm sóc mình cho tốt." Nhưng lần này, Phùng chân nhân cũng giống như An Hoằng Hàn, đáp lại Tịch Tích Chi một câu “Không có việc gì".
Bọn họ càng như vậy, Tịch Tích Chi càng cảm thấy bọn họ có chuyện gạt nàng. Tịch Tích Chi cũng không dám mở miệng hỏi, An Hoằng Hàn không nói cho nàng, nhất định là có lý do của hắn, Tịch Tích chi không muốn tự tìm mất mặt.
“Phùng chân nhân, ngự lâm quân đã ăn Hóa Yêu Quả rồi thì nên làm cái gì?" Tịch Tích chi bởi vì đời trước lười biếng, rất ít kiến thức về phương diện này. Huống chi nàng đi theo sư phụ tu tiên, đều là học tập thuật pháp, cũng không có học làm sao giả cứu người bị yêu tinh hủy hoại.
Tịch Tích Chi không nói, Phùng chân nhân thiếu chút nữa đã quên chuyện này, tức giận vỗ trán một cái, “Nhìn ta đây già mà hồ đồ!" Xoay người liền hô với ngự lâm quân: “Phàm là ngự lâm quân ăn Hóa Yêu Quả rồi, đều bước ra khỏi hàng."
An Hoằng Hàn lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đứng ở một bên quan sát Phùng chân nhân sẽ giải cứu bọn họ như thế nào.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn rất nhạt, gần như là không có chút biểu cảm.
Phùng chân nhân móc ra một xấp là bùa từ trong áo bào. Ngón tay có quy luật vẽ vài nét bút ở phía trên, tương tự như viết lời chú. Tịch Tích Chi cố gắng nhìn một hồi, không nhìn ra hắn rốt cuộc vẽ phù gì đây.
“Đốt, gâm vào trong nước uống." Phùng chân nhân vỗ tay một cái, tựa hồ cảm giác đầu vai đang nặng, rồi lại nhẹ, cả người đều thoải mái.
Tịch Tích Chi có chút không hiểu, “Đơn giản như vậy thôi sao?"
Không chỉ Tịch Tích Chi thầm nghi hoặc, ngay cả đám ngự lâm quân kia cũng là nhị trượng đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não (1)
“Nhưng nếu là ngươi ăn quả này, lão đạo liền không có cách nào cứu ngươi. Nhưng bọn họ ăn quả này, lại bất đồng.......Yêu khí chỉ ở lại bên trong cơ thể của bọn họ, không cách nào tống ra. Chỉ cần uống xong một chén nước phép, liền có thể đuổi yêu khí bên trong cơ thể của bọn họ." Phùng chân nhân nghiêm túc giải thích cho Tịch Tích Chi.
Bởi vì Tịch Tích Chi vốn chính là yêu, chỉ là nàng và những yêu tinh khác không giống nhau, đi chính là đường tu tiên. Cũng chính là bởi vì vậy, nàng càng thêm cần giữ mình trong sạch, bởi vì một khi dính yêu khí, vậy thì không thể nào có cơ hội tu tiên.
Tịch Tích Chi nghe giải thích của ông, hiểu rõ đạo lý bên trong.
Không biết là người thị vệ nào nhỏ giọng nghị luận ở trong đám người “Nếu không uống chén nước phép này, chúng ta sẽ có nguy hiểm gì?"
Ăn quả này đã mấy canh giờ, bọn họ cũng không cảm thấy cái gì khác thường.
Tịch Tích Chi nhìn đám ngự lâm quân kia một chút chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, ấn đường của bọn họ đã biến thành màu đen. Những người bình thường này dĩ nhiên không nhìn thấy, nhưng nếu là người có đạo hạnh lại có thể thấy rất rõ ràng. Trừ người có tu vi,, còn có một loại người có thể nhìn thấy, đó chính là mắt âm dương mà mọi người thường nói.
Phùng chân nhân hừ lạnh một tiếng, hình như rất ghét có người nghi ngờ lời của ông, “nếu các ngươi không muốn uống, lão đạo cũng không ép buộc các ngươi. Nhưng nếu như sau này các ngươi bị thứ gì quấn lên, đừng trách lão đạo không nhắc nhở các ngươi."
Ông nói thứ gì đó, nhất định không phải là thứ tốt. Trải qau chuyện Bạch Hồ, bọn họ đều tin rằng trên đời có quỷ thần vừa nói. Bị dọa đến lập tức móc hỏa chiết từ ra đốt lá bùa, sau đó đổ vào bên trong bát, nhanh chóng uống cạn.
An Hoằng Hàn nhìn sắc trời một chút, chỉ nói: “Thời gian không sớm, hồi cùng." Ngược lại nói với Phùng chân nhân: “Chuyện tìm tung tích nửa yêu, liền giao cho Phùng chân nhân, chớ để trẫm thất vọng."
Chú thích:
(1) Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ não đầu (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng ( hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Tác giả :
Cửu Trọng Điện