Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 1 - Chương 55: Người nói cố ý, người nghe có lòng
Bước chân An Hoằng Hàn gấp gáp đi ra ngoài phủ Thừa Tướng, lập tức nhìn thấy Lâm Ân còn quỳ ở tại chỗ, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn, nói: "Hồi cung."
Lâm Ân đấm đấm vào hai đầu gối phải quỳ đến ê ẩm, đáp lại nói: "Tuân lệnh bệ hạ."
Ông vốn rằng bệ hạ sẽ ăn xong cơm tối mới hồi cung, không ngờ bây giờ mới qua một hai canh giờ, bệ hạ đã ra đây. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Lâm Ân nhìn thấy con chồn nhỏ nằm yên ngủ trong ngực bệ hạ, trong đầu ông đột nhiên hiểu ra.
Điện Bàn Long, ánh sáng chiếu như ban ngày, tất cả cung nữ thái giám đều rút khỏi nội điện, đứng trông chừng ở phía ngoài.
Trong đại điện rộng lớn chỉ còn có hai người và một con chồn.
An Hoằng Hàn cầm chiếc lắc Phỉ Thúy trong tay, quan sát đi quan sát lại. Chiếc lắc Phỉ Thúy tầm thường sao có thể lạnh lẽo thế này? Điều làm hắn nghi ngờ không giải thích được là đeo chiếc lắc tay khiến hắn có cảm giác không thoải.
Chẳng lẽ đây chính là trực giác vương giả trời sinh.
"Lâm Ân, ngươi cầm." An Hoằng Hàn đưa chiếc lắc tay cho Lâm Ân.
Lâm Ân khúm núm nhận lấy, nghi ngờ nhìn mấy lần, không phải là chiếc lắc được tạo thành từ Phỉ Thúy sao? Trong hoàng cung, đồ vật như thế này nhiều không kể xiết.
"Có cảm giác gì?" Ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, An Hoằng Hàn dò hỏi.
Lâm Ân như không sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(1), mơ hồ nói, "Nô tài xem chất lượng chuỗi Phỉ Thúy này rất trong, bóng loáng, là món đồ trang sức đẹp."
(1)Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑" = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Giọng nói An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên u ám, "Trẫm không có hỏi ngươi điều đó, trẫm hỏi ngươi cầm trong tay có cảm giác gì?"
Lâm Ân sỡ hãi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, "Bẩm bệ hạ, nô tài thật sự không có cảm giác gì, chiếc lắc Phỉ Thúy này bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa."
Bình thường?
Trong đầu An Hoằng Hàn nắm bắt được hai chữ mấu chốt của Lâm Ân, lạnh lùng nhếch miệng cười cợt. Nếu nó thật sự bình thường thì cái lạnh thấu xương trong đó giải thích như thế nào?
Nhìn vẻ mặt Lâm Ân không giống dối trá, An Hoằng Hàn phân phó Lâm An, nói: "Đưa chiếc lắc tay cho trẫm."
Xem ra Lâm Ân không cảm nhận được điểm khác thường của chiếc lắc tay. . . . . .
"Vâng, bệ hạ." Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, định đưa chiếc lắc cho bệ hạ, lại ngạc nhiên phát hiện ra chiếc lắc dính vào lòng bàn tay ông dù kéo thế nào cũng không ra.
Phát hiện ra điểm khác thường, Lâm Ân sợ hãi hét lên, "Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Không lấy ra được."
Hình như có thứ gì đó đâm vào da, mới vừa rồi ông còn không phát hiện ra, cho đến khi nhấc chiếc lắc ra thì trên tay mới cảm thấy đau.
An Hoằng Hàn nâng lên chút hứng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc lắc tay. Vì con chồn nhỏ còn nằm ngủ trên đùi hắn nên hắn cũng không có đi đến mà kêu Lâm Ân lại gần bàn.
Vẻ mặt Lâm Ân hốt hoảng đặt tay lên trên bàn, "Bệ hạ, chiếc lắc tay này rốt cuộc có vấn đề gì?"
Trước kia, ông không gặp qua chuyện lạ kiểu này nên lần đầu tiên gặp, ông sợ hãi liên tục toát mồ hôi lạnh.
An Hoằng Hàn bình tĩnh lạnh nhạt phân phó Lâm Ân thử rút ra mấy lần, nhưng bất kể Lâm Ân dùng sức mạnh lớn đến đâu, chiếc lắc tay vẫn không chút dịch chuyển.
"Trẫm tới thử xem." Khi ngón tay An Hoằng Hàn đến gần chiếc lắc, nó dường như gặp phải vật đe dọa, sợ hãi run run lên, lách cách buông bàn tay Lâm Ân ra.
"Thú vị. . . . . . Thú vị. . . . . ." An Hoằng Hàn nói liền hai tiếng, lật đi lật lại chiếc lắc tay. Thì ra là như vậy, khó trách phản ứng khi đó của con chồn nhỏ lớn thế, bất chấp hắn ngăn cản đều muốn lao ra cướp chiếc lắc.
Lâm Ân bưng bàn tay đau đớn rã rời, nâng lên nhìn, bề ngoài không có bất kỳ vết thương nào nhưng lại đau đến nỗi ông phải cắn chặt răng.
"Nếu ngươi khó chịu thì đi Thái Y Viện để thái y xem cho ngươi." An Hoằng Hàn ném chiếc lắc lên bàn, tùy ý nói về hướng Lâm Ân.
Chuyện này quá lớn, Lâm Ân cũng không muốn biết nhiều hơn. Hơn nữa lòng bàn tay Lâm Ân giống như bị đốt cháy khét, nóng rực làm ông phải lêu vài lần, nghe được sự phân phó của bệ hạ thì lập tức đi ra ngoài điện Bàn Long.
Biết con chồn nhỏ sẽ lâu tỉnh lại, An Hoằng Hàn mang tấu chương ra phê duyệt để giết thời gian.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt mặt trời đã lặn phía tây.
Sau khi Tịch Tích Chi ngủ đủ, nàng lật người, chổng bụng lên trời, móng vuốt che miệng ngáp hai cái. Yếu ớt mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc phía trên. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, con chồn nhỏ rướn cổ lên, nhìn bốn phía xung quanh.
"Không cần nhìn, chúng ta đã trở lại hoàng cung." Nhìn thấy con chồn nhỏ ủ rủ cúi đầu, An Hoằng Hàn liền đoán được suy nghĩ trong lòng nó.
Chít chít. . . . . . Không hài lòng kêu lên, nàng thật vất vả mới được xuất cung một lần, lại không chơi được bao lau đã phải trở về hoàng cung. Con chồn nhỏ cắn hai móng vuốt, không ngừng lầu bầu.
"Đừng có dùng ánh mắt trách cứ nhìn trẫm, là ai đột nhiên ngủ ngon khi ở trong phủ Thừa tướng? Trẫm còn tính toán trước tiên đến lầu Phụng Tiên ăn món đặc sản ở chỗ đó, không ngờ đều bị nhà ngươi phá rối." An Hoằng Hàn cố ý thất vọng thở dài, dường như còn đau lòng hơn so với con chồn nhỏ.
Người nói cố ý, người nghe có lòng. Tịch Tích Chi hối hận đến xanh cả ruột, nghe nói lầu Phụng Tiên là tửu lâu đệ nhất ở Kinh Đô, bên trong tiểu nhị đều là nam nhân tuấn mỹ, đồ ăn không những làm ngon mà càng vừa miệng, đã có tiếng nhiều năm rồi.
Chít chít. . . . . . Bây giờ chúng ta đi, nói không chừng còn có thể ăn được bữa cơm tối. Tịch Tích Chi vỗ vào bụng nhỏ của mình, ý bảo bọn họ khẩn trương xuất cung.
An Hoằng Hàn bị nó chọc cười, khóe miệng nâng lên thoáng nở nụ cười, "Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị thức ăn ngon, trẫm là vua một nước phải tự làm gương không thể lãng phí lương thực mà dân chúng vất vả khổ sở trồng được."
Viện cớ! Tất cả đều viện cớ!
Nếu hắn sợ lãng phí thì tại sao mỗi lần dùng bữa thức ăn đều không ít hơn ba mươi món! Hơn nữa còn là thịt cá, tổ yến vây cá.
"Không nói lạc đề nữa, ngươi giải thích cho trẫm xem chuyện chiếc lắc tay này là thế nào?" Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng xù lông của con chồn nhỏ, tâm tình An Hoằng Hàn liền đặc biệt thoải mái. Thấy dáng vẻ con chồn nhỏ thở phì phò, hắn rất muốn ôm nó vào trong ngực để chà đạp.
Ngón tay khẽ vuốt bộ lông con chồn nhỏ, thỉnh thoảng hắn không nhịn được xoa bóp phần thịt non của con chồn nhỏ mũm mĩm.
Vừa nhắc tới chiếc lắc tay, Tịch Tích Chi liền bực mình một hồi. Nàng nhìn thấy chiếc lắc tay đặt ở trên bàn, nhảy lên đạp cho nó mấy phát. Linh khí nàng vất vả khổ sở lắng đọng được, hiện tại không còn thừa một tia nào nữa.
Con chồn nhỏ không ngừng lải nhải kêu, kể rõ nguyên nhân cho An Hoằng Hàn, giải thích nửa ngày, nàng mới nhớ tới An Hoằng Hàn nghe không hiểu ngôn ngữ của mình.
Ủ rủ ngồi bệt ở trên bàn, móng vuốt Tịch Tích Chi lắc chiếc lắc tay, không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào.
Lâm Ân đấm đấm vào hai đầu gối phải quỳ đến ê ẩm, đáp lại nói: "Tuân lệnh bệ hạ."
Ông vốn rằng bệ hạ sẽ ăn xong cơm tối mới hồi cung, không ngờ bây giờ mới qua một hai canh giờ, bệ hạ đã ra đây. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Lâm Ân nhìn thấy con chồn nhỏ nằm yên ngủ trong ngực bệ hạ, trong đầu ông đột nhiên hiểu ra.
Điện Bàn Long, ánh sáng chiếu như ban ngày, tất cả cung nữ thái giám đều rút khỏi nội điện, đứng trông chừng ở phía ngoài.
Trong đại điện rộng lớn chỉ còn có hai người và một con chồn.
An Hoằng Hàn cầm chiếc lắc Phỉ Thúy trong tay, quan sát đi quan sát lại. Chiếc lắc Phỉ Thúy tầm thường sao có thể lạnh lẽo thế này? Điều làm hắn nghi ngờ không giải thích được là đeo chiếc lắc tay khiến hắn có cảm giác không thoải.
Chẳng lẽ đây chính là trực giác vương giả trời sinh.
"Lâm Ân, ngươi cầm." An Hoằng Hàn đưa chiếc lắc tay cho Lâm Ân.
Lâm Ân khúm núm nhận lấy, nghi ngờ nhìn mấy lần, không phải là chiếc lắc được tạo thành từ Phỉ Thúy sao? Trong hoàng cung, đồ vật như thế này nhiều không kể xiết.
"Có cảm giác gì?" Ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, An Hoằng Hàn dò hỏi.
Lâm Ân như không sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(1), mơ hồ nói, "Nô tài xem chất lượng chuỗi Phỉ Thúy này rất trong, bóng loáng, là món đồ trang sức đẹp."
(1)Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑" = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Giọng nói An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên u ám, "Trẫm không có hỏi ngươi điều đó, trẫm hỏi ngươi cầm trong tay có cảm giác gì?"
Lâm Ân sỡ hãi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, "Bẩm bệ hạ, nô tài thật sự không có cảm giác gì, chiếc lắc Phỉ Thúy này bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa."
Bình thường?
Trong đầu An Hoằng Hàn nắm bắt được hai chữ mấu chốt của Lâm Ân, lạnh lùng nhếch miệng cười cợt. Nếu nó thật sự bình thường thì cái lạnh thấu xương trong đó giải thích như thế nào?
Nhìn vẻ mặt Lâm Ân không giống dối trá, An Hoằng Hàn phân phó Lâm An, nói: "Đưa chiếc lắc tay cho trẫm."
Xem ra Lâm Ân không cảm nhận được điểm khác thường của chiếc lắc tay. . . . . .
"Vâng, bệ hạ." Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, định đưa chiếc lắc cho bệ hạ, lại ngạc nhiên phát hiện ra chiếc lắc dính vào lòng bàn tay ông dù kéo thế nào cũng không ra.
Phát hiện ra điểm khác thường, Lâm Ân sợ hãi hét lên, "Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Không lấy ra được."
Hình như có thứ gì đó đâm vào da, mới vừa rồi ông còn không phát hiện ra, cho đến khi nhấc chiếc lắc ra thì trên tay mới cảm thấy đau.
An Hoằng Hàn nâng lên chút hứng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc lắc tay. Vì con chồn nhỏ còn nằm ngủ trên đùi hắn nên hắn cũng không có đi đến mà kêu Lâm Ân lại gần bàn.
Vẻ mặt Lâm Ân hốt hoảng đặt tay lên trên bàn, "Bệ hạ, chiếc lắc tay này rốt cuộc có vấn đề gì?"
Trước kia, ông không gặp qua chuyện lạ kiểu này nên lần đầu tiên gặp, ông sợ hãi liên tục toát mồ hôi lạnh.
An Hoằng Hàn bình tĩnh lạnh nhạt phân phó Lâm Ân thử rút ra mấy lần, nhưng bất kể Lâm Ân dùng sức mạnh lớn đến đâu, chiếc lắc tay vẫn không chút dịch chuyển.
"Trẫm tới thử xem." Khi ngón tay An Hoằng Hàn đến gần chiếc lắc, nó dường như gặp phải vật đe dọa, sợ hãi run run lên, lách cách buông bàn tay Lâm Ân ra.
"Thú vị. . . . . . Thú vị. . . . . ." An Hoằng Hàn nói liền hai tiếng, lật đi lật lại chiếc lắc tay. Thì ra là như vậy, khó trách phản ứng khi đó của con chồn nhỏ lớn thế, bất chấp hắn ngăn cản đều muốn lao ra cướp chiếc lắc.
Lâm Ân bưng bàn tay đau đớn rã rời, nâng lên nhìn, bề ngoài không có bất kỳ vết thương nào nhưng lại đau đến nỗi ông phải cắn chặt răng.
"Nếu ngươi khó chịu thì đi Thái Y Viện để thái y xem cho ngươi." An Hoằng Hàn ném chiếc lắc lên bàn, tùy ý nói về hướng Lâm Ân.
Chuyện này quá lớn, Lâm Ân cũng không muốn biết nhiều hơn. Hơn nữa lòng bàn tay Lâm Ân giống như bị đốt cháy khét, nóng rực làm ông phải lêu vài lần, nghe được sự phân phó của bệ hạ thì lập tức đi ra ngoài điện Bàn Long.
Biết con chồn nhỏ sẽ lâu tỉnh lại, An Hoằng Hàn mang tấu chương ra phê duyệt để giết thời gian.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt mặt trời đã lặn phía tây.
Sau khi Tịch Tích Chi ngủ đủ, nàng lật người, chổng bụng lên trời, móng vuốt che miệng ngáp hai cái. Yếu ớt mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc phía trên. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, con chồn nhỏ rướn cổ lên, nhìn bốn phía xung quanh.
"Không cần nhìn, chúng ta đã trở lại hoàng cung." Nhìn thấy con chồn nhỏ ủ rủ cúi đầu, An Hoằng Hàn liền đoán được suy nghĩ trong lòng nó.
Chít chít. . . . . . Không hài lòng kêu lên, nàng thật vất vả mới được xuất cung một lần, lại không chơi được bao lau đã phải trở về hoàng cung. Con chồn nhỏ cắn hai móng vuốt, không ngừng lầu bầu.
"Đừng có dùng ánh mắt trách cứ nhìn trẫm, là ai đột nhiên ngủ ngon khi ở trong phủ Thừa tướng? Trẫm còn tính toán trước tiên đến lầu Phụng Tiên ăn món đặc sản ở chỗ đó, không ngờ đều bị nhà ngươi phá rối." An Hoằng Hàn cố ý thất vọng thở dài, dường như còn đau lòng hơn so với con chồn nhỏ.
Người nói cố ý, người nghe có lòng. Tịch Tích Chi hối hận đến xanh cả ruột, nghe nói lầu Phụng Tiên là tửu lâu đệ nhất ở Kinh Đô, bên trong tiểu nhị đều là nam nhân tuấn mỹ, đồ ăn không những làm ngon mà càng vừa miệng, đã có tiếng nhiều năm rồi.
Chít chít. . . . . . Bây giờ chúng ta đi, nói không chừng còn có thể ăn được bữa cơm tối. Tịch Tích Chi vỗ vào bụng nhỏ của mình, ý bảo bọn họ khẩn trương xuất cung.
An Hoằng Hàn bị nó chọc cười, khóe miệng nâng lên thoáng nở nụ cười, "Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị thức ăn ngon, trẫm là vua một nước phải tự làm gương không thể lãng phí lương thực mà dân chúng vất vả khổ sở trồng được."
Viện cớ! Tất cả đều viện cớ!
Nếu hắn sợ lãng phí thì tại sao mỗi lần dùng bữa thức ăn đều không ít hơn ba mươi món! Hơn nữa còn là thịt cá, tổ yến vây cá.
"Không nói lạc đề nữa, ngươi giải thích cho trẫm xem chuyện chiếc lắc tay này là thế nào?" Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng xù lông của con chồn nhỏ, tâm tình An Hoằng Hàn liền đặc biệt thoải mái. Thấy dáng vẻ con chồn nhỏ thở phì phò, hắn rất muốn ôm nó vào trong ngực để chà đạp.
Ngón tay khẽ vuốt bộ lông con chồn nhỏ, thỉnh thoảng hắn không nhịn được xoa bóp phần thịt non của con chồn nhỏ mũm mĩm.
Vừa nhắc tới chiếc lắc tay, Tịch Tích Chi liền bực mình một hồi. Nàng nhìn thấy chiếc lắc tay đặt ở trên bàn, nhảy lên đạp cho nó mấy phát. Linh khí nàng vất vả khổ sở lắng đọng được, hiện tại không còn thừa một tia nào nữa.
Con chồn nhỏ không ngừng lải nhải kêu, kể rõ nguyên nhân cho An Hoằng Hàn, giải thích nửa ngày, nàng mới nhớ tới An Hoằng Hàn nghe không hiểu ngôn ngữ của mình.
Ủ rủ ngồi bệt ở trên bàn, móng vuốt Tịch Tích Chi lắc chiếc lắc tay, không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào.
Tác giả :
Cửu Trọng Điện