Dương Thư Mị Ảnh
Chương 85
“Giáo chủ…" Cao Phóng nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, cảm thấy cơ thể lạnh như băng ướt sũng mồ hôi kia run rẩy nhè nhẹ.
“Cao Phóng, ta đối xử với ngươi, có được không?" Quân Thư Ảnh lẩm bẩm, nhưng không đợi Cao Phóng đáp lời, tựa hồ như đang nói với chính mình: “Ta sau này sẽ đối xử tốt với ngươi… thật tốt… không để ngươi phản bội ta… không cho phép ngươi phản bội ta…"
Cao Phóng thấp giọng nói: “Giáo chủ, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi, vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi…"
Quân Thư Ảnh không nói, tay trượt xuống nắm lấy cổ tay vô lực của hắn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta hại ngươi mất hết võ công, lại không thể học võ được nữa. Ngươi… không hận ta sao?"
Cao Phóng cười nói: “Giáo chủ không cần suy nghĩ nhiều. Ta cũng không quan tâm đến chuyện này. So với ngày xưa, ta thích bản lĩnh dùng độc của mình hiện giờ hơn."“Cao Phóng…" Quân Thư Ảnh đưa tay gạt vài sợi tóc rối trên trán Cao Phóng, ánh nhìn có chút ngu ngốc. Gương mặt này, trong bóng đêm càng ôn hòa, ánh mắt trong suốt như mặt nước hồ phẳng lặng.
Cái ngày của mười năm trước đó, y không táng thân trong bụng dã thú, nhưng hàm răng sắc nhọn của hắn đã tước sạch sự ôn nhu và tin cậy của y, khiến tâm tình y trở nên lạnh lẽo như băng tuyết. Y âm thầm căm hận Giáo chủ cùng những tên giáo chúng đã phản bội y đến tận xương tủy. Trong mắt Quân Thư Ảnh, thái độ thân cận hoặc nể phục của bọn chúng, tất cả đều là dối trá, y như nhìn thấy trong mắt bọn chúng lóe lên độc kế rắp tâm hãm hại y.
Tên Giáo chủ kia thấy y từ cõi chết trở về không hề tỏ vẻ ăn năn. Đối mặt với kẻ mình đã từng tôn kính, trong lòng y đã sớm hận đến xương tủy, nhưng không thể không tiếp tục ra vẻ ân cần ôn thuận với hắn.
Quân Thư Ảnh oán hận mọi người, y chỉ cảm thấy khắp nơi đều là âm mưu, không ai có thể khiến y tín nhiệm. Thiên hạ rộng lớn, nhưng y chỉ là một kẻ đơn độc.
Thật may, y còn có Cao Phóng. Vẫn còn một người bên cạnh mà y có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Cho dù y toan tính điều gì, cả việc mưu tính hãm hại đồng môn, lẫn việc sát hại Giáo chủ soán vị, cho tới bây giờ Cao Phóng đều mỉm cười ở bên cạnh y, không chút do dự cùng y nhuộm bẩn đôi tay mình bằng máu của những kẻ đó.
Quân Thư Ảnh đưa tay chậm rãi vuốt ve đôi mắt Cao Phóng. Cảm xúc ấp áp truyền vào lòng bàn tay, phía dưới hàng mi là ánh mắt mang ý cười. Hết thảy đều đẹp.
Quân Thư Ảnh chậm rãi ghé sát vào.
“Giáo chủ…" Cơ thể Cao Phóng hơi run lên, lại bị Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng trấn áp.
“Đừng cử động…" Quân Thư Ảnh nói, hôn lên đôi mắt ánh lên vẻ bất an. Đôi môi hạ xuống mí mắt đang run rẩy, hàng lông mi dài khẽ chạm vào, khiến y cảm thấy an tâm.
“Giáo chủ…" Cao Phóng lại gọi sau khi đã trấn an lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mười ngón tay bị Quân Thư Ảnh giữ chặt hơn tê cứng. Quân Thư Ảnh sử dụng lực nắm chặt tay hắn.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hôn đôi mắt cùng hàng mi đang run nhẹ của Cao Phóng, rồi áp trán mình vào Cao Phóng, than nhẹ: “Cao Phóng…"
.
Thanh Lang dậy thật sớm, đi xung quanh dò xét, nói vài câu xã giao với hạ nhân, nhưng khi mặt trời lên cao, hắn vẫn không thấy Quân Thư Ảnh lộ diện.
Thanh Lang đi tới đi lui, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi, khi hắn sắp chán đến chết đi được, hắn liền quyết định đi đến đình viện của Quân Thư Ảnh. Vừa đến nơi liền nhìn thấy Cao Phóng từ phòng Quân Thư Ảnh đi ra rồi quay đầu đóng cửa lại.
“A… a…" Thanh Lang nhướn mày. Tiếng kêu này kinh động Cao Phóng, quay lại thấy rõ người đến là Thanh Lang, Cao Phóng liền trưng vẻ mặt không hoan nghênh mà tiếp đón hắn.
Thanh Lang chỉ chỉ cửa phòng Quan Thư Ảnh, lại chỉ chỉ Cao Phóng, cả kinh nói: “Đừng nói là tối hôm qua ngươi ở lại đây đó nha."
Cao Phóng vuốt lại mái tóc hơi rối, thản nhiên đi ngang qua Thanh Lang, cũng không buồn quay đầu lại nhìn, khinh thường nói: “Đầu óc ngươi chỉ toàn những ý niệm xấu xa. Đúng là miệng ngươi không thể nói cái gì tốt đẹp được(*)"Thanh Lang cảm thấy lần này mình bị mắng oan mạng, liền biện minh: “Ta chưa nói cái gì hết nha. Ngươi đúng là giống chủ tử của ngươi, lòng dạ hẹp hòi."
Thanh Lang nói xong thì Cao Phóng đã đi khỏi đình viện, bên này thì cửa phòng Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng mở, giọng nói lạnh như băng phát ra: “Ngươi nói ai?"
Thanh Lang vội quay đầu, trưng ra bản mặt tươi cười lấy lòng, ân cần tiến lên phía trước, nói: “Không có không có. Ta đã an bài tốt mọi nơi rồi, Quân công tử có muốn tự mình đi xem không?" Vừa nói xong đã đến trước mặt Quân Thư Ảnh, không đợi Quân Thư Ảnh đáp lại, Thanh Lang nhướng mày nói: “Buổi sáng gió lạnh như vậy, Quân huynh sao có thể ăn mặc đơn bạc như thế. Mau mặc thêm y phục vào, không lại cảm lạnh."
Quân Thư Ảnh nhếch miệng, khóe mắt giựt giựt, lui trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Thanh Lang sờ sờ cái mũi cao suýt chút nữa bị cánh cửa làm cho biến dạng. Bên trong truyền ra giọng nói tức giận: “Ngày mười tháng hai hành động, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị mọi việc thật tốt. Còn giờ thì cút cho ta!"
Thanh Lang bĩu môi, lết thết rời đi.
———————-
(*) Nguyên văn: 狗嘴里吐不出象牙 (mõm chó ko thể nôn ra ngà voi???)
“Cao Phóng, ta đối xử với ngươi, có được không?" Quân Thư Ảnh lẩm bẩm, nhưng không đợi Cao Phóng đáp lời, tựa hồ như đang nói với chính mình: “Ta sau này sẽ đối xử tốt với ngươi… thật tốt… không để ngươi phản bội ta… không cho phép ngươi phản bội ta…"
Cao Phóng thấp giọng nói: “Giáo chủ, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi, vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi…"
Quân Thư Ảnh không nói, tay trượt xuống nắm lấy cổ tay vô lực của hắn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta hại ngươi mất hết võ công, lại không thể học võ được nữa. Ngươi… không hận ta sao?"
Cao Phóng cười nói: “Giáo chủ không cần suy nghĩ nhiều. Ta cũng không quan tâm đến chuyện này. So với ngày xưa, ta thích bản lĩnh dùng độc của mình hiện giờ hơn."“Cao Phóng…" Quân Thư Ảnh đưa tay gạt vài sợi tóc rối trên trán Cao Phóng, ánh nhìn có chút ngu ngốc. Gương mặt này, trong bóng đêm càng ôn hòa, ánh mắt trong suốt như mặt nước hồ phẳng lặng.
Cái ngày của mười năm trước đó, y không táng thân trong bụng dã thú, nhưng hàm răng sắc nhọn của hắn đã tước sạch sự ôn nhu và tin cậy của y, khiến tâm tình y trở nên lạnh lẽo như băng tuyết. Y âm thầm căm hận Giáo chủ cùng những tên giáo chúng đã phản bội y đến tận xương tủy. Trong mắt Quân Thư Ảnh, thái độ thân cận hoặc nể phục của bọn chúng, tất cả đều là dối trá, y như nhìn thấy trong mắt bọn chúng lóe lên độc kế rắp tâm hãm hại y.
Tên Giáo chủ kia thấy y từ cõi chết trở về không hề tỏ vẻ ăn năn. Đối mặt với kẻ mình đã từng tôn kính, trong lòng y đã sớm hận đến xương tủy, nhưng không thể không tiếp tục ra vẻ ân cần ôn thuận với hắn.
Quân Thư Ảnh oán hận mọi người, y chỉ cảm thấy khắp nơi đều là âm mưu, không ai có thể khiến y tín nhiệm. Thiên hạ rộng lớn, nhưng y chỉ là một kẻ đơn độc.
Thật may, y còn có Cao Phóng. Vẫn còn một người bên cạnh mà y có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Cho dù y toan tính điều gì, cả việc mưu tính hãm hại đồng môn, lẫn việc sát hại Giáo chủ soán vị, cho tới bây giờ Cao Phóng đều mỉm cười ở bên cạnh y, không chút do dự cùng y nhuộm bẩn đôi tay mình bằng máu của những kẻ đó.
Quân Thư Ảnh đưa tay chậm rãi vuốt ve đôi mắt Cao Phóng. Cảm xúc ấp áp truyền vào lòng bàn tay, phía dưới hàng mi là ánh mắt mang ý cười. Hết thảy đều đẹp.
Quân Thư Ảnh chậm rãi ghé sát vào.
“Giáo chủ…" Cơ thể Cao Phóng hơi run lên, lại bị Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng trấn áp.
“Đừng cử động…" Quân Thư Ảnh nói, hôn lên đôi mắt ánh lên vẻ bất an. Đôi môi hạ xuống mí mắt đang run rẩy, hàng lông mi dài khẽ chạm vào, khiến y cảm thấy an tâm.
“Giáo chủ…" Cao Phóng lại gọi sau khi đã trấn an lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mười ngón tay bị Quân Thư Ảnh giữ chặt hơn tê cứng. Quân Thư Ảnh sử dụng lực nắm chặt tay hắn.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hôn đôi mắt cùng hàng mi đang run nhẹ của Cao Phóng, rồi áp trán mình vào Cao Phóng, than nhẹ: “Cao Phóng…"
.
Thanh Lang dậy thật sớm, đi xung quanh dò xét, nói vài câu xã giao với hạ nhân, nhưng khi mặt trời lên cao, hắn vẫn không thấy Quân Thư Ảnh lộ diện.
Thanh Lang đi tới đi lui, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi, khi hắn sắp chán đến chết đi được, hắn liền quyết định đi đến đình viện của Quân Thư Ảnh. Vừa đến nơi liền nhìn thấy Cao Phóng từ phòng Quân Thư Ảnh đi ra rồi quay đầu đóng cửa lại.
“A… a…" Thanh Lang nhướn mày. Tiếng kêu này kinh động Cao Phóng, quay lại thấy rõ người đến là Thanh Lang, Cao Phóng liền trưng vẻ mặt không hoan nghênh mà tiếp đón hắn.
Thanh Lang chỉ chỉ cửa phòng Quan Thư Ảnh, lại chỉ chỉ Cao Phóng, cả kinh nói: “Đừng nói là tối hôm qua ngươi ở lại đây đó nha."
Cao Phóng vuốt lại mái tóc hơi rối, thản nhiên đi ngang qua Thanh Lang, cũng không buồn quay đầu lại nhìn, khinh thường nói: “Đầu óc ngươi chỉ toàn những ý niệm xấu xa. Đúng là miệng ngươi không thể nói cái gì tốt đẹp được(*)"Thanh Lang cảm thấy lần này mình bị mắng oan mạng, liền biện minh: “Ta chưa nói cái gì hết nha. Ngươi đúng là giống chủ tử của ngươi, lòng dạ hẹp hòi."
Thanh Lang nói xong thì Cao Phóng đã đi khỏi đình viện, bên này thì cửa phòng Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng mở, giọng nói lạnh như băng phát ra: “Ngươi nói ai?"
Thanh Lang vội quay đầu, trưng ra bản mặt tươi cười lấy lòng, ân cần tiến lên phía trước, nói: “Không có không có. Ta đã an bài tốt mọi nơi rồi, Quân công tử có muốn tự mình đi xem không?" Vừa nói xong đã đến trước mặt Quân Thư Ảnh, không đợi Quân Thư Ảnh đáp lại, Thanh Lang nhướng mày nói: “Buổi sáng gió lạnh như vậy, Quân huynh sao có thể ăn mặc đơn bạc như thế. Mau mặc thêm y phục vào, không lại cảm lạnh."
Quân Thư Ảnh nhếch miệng, khóe mắt giựt giựt, lui trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Thanh Lang sờ sờ cái mũi cao suýt chút nữa bị cánh cửa làm cho biến dạng. Bên trong truyền ra giọng nói tức giận: “Ngày mười tháng hai hành động, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị mọi việc thật tốt. Còn giờ thì cút cho ta!"
Thanh Lang bĩu môi, lết thết rời đi.
———————-
(*) Nguyên văn: 狗嘴里吐不出象牙 (mõm chó ko thể nôn ra ngà voi???)
Tác giả :
Nam Phong Ca