Dương Thư Mị Ảnh

Chương 50

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh vào giữa hồ, hai tay chống đỡ dưới vai Quân Thư Ảnh, lòng bàn tay đặt sau lưng giúp y điều thuận hơi thở.

Quân Thư Ảnh phun ra một ngụm máu đen, không ngừng ho khan. Y vùng vẫy đẩy Sở Phi Dương ra, đôi chân lảo đảo ngã xuống hồ nước. Sở Phi Dương vội cúi xuống đỡ y lên, lau nước trên mặt y, nhíu mày quát: “Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Quân Thư Ảnh thở dốc, mái tóc ướt đẫm dính bết vào mặt, nước hồ ấm áp thuận theo gương mặt chảy xuống. Y cũng không cố lau đi, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương xuyên qua những giọt nước không ngừng tuôn xuống trên mặt.

Sở Phi Dương chợt cảm thấy lạnh người. Kể cả mấy tháng trước, khi họ vẫn còn là địch nhân, Quân Thư Ảnh cũng chưa từng nhìn hắn như vậy. Ngay cả ánh mắt tràn ngập phẫn hận, mưu toan, sự bất đắc dĩ, miền vui sướng khi người khác gặp họa, thậm chí tràn ngập sát khí của Quân Thư Ảnh cũng chưa từng khiến hắn thấy đáng sợ như vậy. Ánh mắt lạnh lùng như băng, bao hàm thù hận điên cuồng lộ liễu, chán ghét cực hạn mà hắn chưa từng thấy qua.

Có lẽ trước kia y cũng từng nhìn hắn như vậy, nhưng trong đó vẫn còn đôi chút lạnh nhạt, không điên cuồng như bây giờ.Sở Phi Dương biết thần trí Quân Thư Ảnh không còn thanh tỉnh, hắn thở dài, tránh tầm mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh, đưa tay ấn vào lưng y.

“Cao Phóng là người tốt nhất." Quân Thư Ảnh thản nhiên lên tiếng.

“… Ta biết." Sở Phi Dương thuận theo y mà đáp.

“Trên đời này Cao Phóng là người duy nhất đối xử tốt với ta." Quân Thư Ảnh cúi đầu tiếp tục nói.

“… Ừ."

“Nhưng các ngươi đã giết chết hắn." Thanh âm Quân Thư Ảnh bắt đầu có chút rối loạn.

“…" Sở Phi Dương không biết nói gì hơn.

“Ngươi khiến ta mất đi hết thảy." Sở Phi Dương cảm thấy hơi thở của Quân Thư Ảnh bắt đầu loạn cả lên, hắn tăng thêm lực đạo trên tay, nhíu mày kêu: “Quân Thư Ảnh, ngươi bình tĩnh lại đi. Ngươi đang tẩu hỏa nhập ma, muốn nói gì thì để sau hãy nói."

“Quyền lực của ta – võ công của ta – địa vị của ta…" Giọng nói Quân Thư Ảnh run rẩy mang theo chút điên cuồng. “Cuối cùng ngay cả Cao Phóng của ta cũng phải mất mạng."

Sở Phi Dương đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới liền cuống quít thối lui. Không có Sở Phi Dương chống đỡ, Quân Thư Ảnh lại ngã vào trong nước. Sở Phi Dương chỉ có thể tiếp tục tiến lên nâng y dậy, đưa tay ngăn thanh chủy thủ sắc bén đang đâm tới. Sở Phi Dương không khỏi thấy may mắn khi sáng nay Thanh Lang đã thu hết ám khí độc dược trên người Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh không quan tâm giãy giụa đứng lên, đôi mắt xung huyết đỏ ngầu, cũng không nghĩ đến việc ở quá gần sẽ không thể thi triển chiêu thức được, chỉ biết tấn công điên cuồng.

Sở Phi Dương một bên phải tránh sự công kích của y, mặt khác phải cẩn thận chống đỡ không cho hắn lại ngã vào nước. Cái bụng mềm mại phồng lên của Quân Thư Ảnh đụng vào hắn càng khiến hắn thêm khẩn trương vạn phần. Sở Phi Dương cố hết sức chậm rãi đứng lên.

“Quân Thư Ảnh! Ngươi sao lại phát điên! Thanh tỉnh chút đi!" Sở Phi Dương hét lớn.

Quân Thư Ảnh không trả lời, thanh chủy thủ trên tay không khắc nào ngừng tấn công. Mỗi một chiêu y xuất ra đều tàn nhẫn trí mạng, hận không thể đem Sở Phi Dương chặt thành trăm mảnh. Mỗi một chiêu của y đều đánh vào tâm trí Sở Phi Dương, khiến hắn cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Cuối cùng Sở Phi Dương không né tránh nữa, thanh chủy thủ cắm thẳng vào vai trái hắn. Hắn chỉ dang tay gắt gao ôm lấy Quân Thư Ảnh, gắt gao chế trụ động tác của y.

“Đừng động nữa." Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Hình ảnh mấy tháng qua sống chung với nhau hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn không biết từ bao giờ, hận ý của Quân Thư Ảnh đối với hắn khiến hắn khó có thể chịu được. Mỗi một đao yếu hại của Quân Thư Ảnh cũng giống như đâm thẳng vào tim hắn, so với việc cơ thể bị đao chém còn đau đớn khó chịu gấp trăm lần.

Quân Thư Ảnh hạ một đao này bị Sở Phi Dương dùng nội lực hút lại không thể rút ra, y liền cầm chuôi thanh chủy thủ cố sức đâm vào sâu hơn.Sở Phi Dương nhắm mắt hét một tiếng, bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, dùng sức rút thanh chủy thủ ra. Một dòng máu ấm áp phun lên mặt Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương đoạt lấy thanh chủy thủ ném vào nước. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh, đưa tay cố lau vết máu trên mặt y, lại khiến chúng trở thành một đường đỏ tươi. Đầu ngón tay đưa đến bờ môi Quân Thư Ảnh, hung hăng đụng chạm.

“Lòng ngươi quả thực hận ta đến thế sao? Không, chỉ là do ngươi đang tẩu hỏa nhập ma." Thanh âm Sở Phi Dương khàn khàn, hắn chua xót nói: “Ngươi chán ghét ta lắm sao?"

Thanh âm Sở Phi Dương biến mất khi môi hắn chạm vào môi Quân Thư Ảnh.

Thần trí Quân Thư Ảnh còn đang không rõ ràng, động tác điên cuồng không còn lý trí. Y không tự hỏi vì sao Sở Phi Dương lại hôn hắn, chỉ bài xích không cho Sở Phi Dương tới gần. Quân Thư Ảnh vung vẩy hai tay muốn giằng ra, hung tợn lắc đầu tránh né Sở Phi Dương, gương mặt lộ rõ sự chán ghét.

Sở Phi Dương cũng nổi giận. Hắn dùng tay trái bắt lấy hai tay Quân Thư Ảnh xoay ngược ra sau, không cho tránh động nữa. Tay phải đặt sau đầu Quân Thư Ảnh, hung hăn hôn môi y.

Quân Thư Ảnh cũng hung hăn mở to mắt nhìn hắn. Khoảng cách quá gần khiến Sở Phi Dương càng thấy rõ hận ý, chán ghét, sự điên cuồng trong đôi mắt đó. Sở Phi Dương thống khổ nhắm mắt lại, đưa môi hôn lên mặt Quân Thư Ảnh khiến y bất đắc dĩ phải nhắm mắt lại. Đầu lưỡi vươn đến hàng mi Quân Thư Ảnh, trượt xuống mũi rồi dừng lại bên môi, muốn buộc y mở đôi môi đang mím chặt.

Quân Thư Ảnh há mồm cắn, nhưng Sở Phi Dương đã nhanh tay nắm dưới cằm y, khiến y bất đắc dĩ cho phép đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào lộng động trong miệng mình.

Quân Thư Ảnh lại mở mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Phi Dương. Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy ánh mắt khiến hắn đau lòng kia.

Tay trái Sở Phi Dương buông lỏng Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của y. Hắn nâng thân thể yếu đuối của y, tiếp tục truyền nội lực vào. Gương mặt Quân Thư Ảnh dựa vào ngực Sở Phi Dương, hắn vươn tay nâng mặt y lên. Chỉ khi mê man y mới nhu hòa như vậy. Không nét châm chọc khiêu khích, không mưu kế ác độc.

“Ngươi ngoan độc hỗn trước, ngươi tham sống sợ chết, ngươi truy quyền trục lợi. Nhưng đối với ta, ngươi chính là…" Sở Phi Dương thấp giọng thì thầm bên tai Quân Thư Ảnh dù biết y không thể nghe thấy, nhẹ nhàng hôn vào cổ Quân Thư Ảnh.
Tác giả : Nam Phong Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại