Dương Thư Mị Ảnh
Chương 17
Gió nam phơ phất, bóng đêm như nước.
Thanh âm đồ vật rơi xuống đất hỗn độn quanh quẩn trong mật thất, những bức tường dày khiến một chút thanh âm cũng không truyền được ra bên ngoài.
Quân Thư Ảnh một phen đập phá đồ đạc trên bàn, lại không ngừng thở dốc. Y không cam tâm dùng tay phải xuất một chưởng. Trên mặt bàn chỉ lưu lại một chưởng ấn nhợt nhạt.“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?" Quân Thư Ảnh hai mắt đỏ lên, thì thào ngã trên mặt đất.
Sau khi từ sơn động trở về, y vốn tưởng rằng nội lực sẽ nhanh chóng khôi phục nhưng lại chậm chạp không có khởi sắc gì cả, thậm chí còn cảm giác mình càng ngày càng vô lực. Trong bụng giống như có một lỗ đen nhè nhẹ từng đợt từng đợt hút lấy nội lực y, khiến y không thể thi triển được. Y có thể cảm giác được nội lực tuy không xói mòn nhưng lại không thể sử dụng như là đang có gì đó cướp đoạt sức mạnh của y.
“Rốt cuộc là cái gì?" Quân Thư Ảnh lấy tay đè bụng, các đốt ngón tay phát ra âm thanh thanh túy, đầu ngón tay trắng bệch.
Y lúc thuận tiện lại vào mật thất, vừa xem sách vừa thử rất nhiều phương pháp vẫn không thể thu hồi toàn bộ nội lực. Quân Thư Ảnh cảm thấy rất rõ ràng kia đích thị là tác dụng của chung độc do Thanh Lang hạ trên người y. Nhưng y hầu như đã xem tất cả mọi ghi chép có liên quan đến Miêu Cương chung độc cũng không biết được bệnh trạng của mình. Nhưng thấy được chung độc Cao Phóng hạ Sở Phi Dương, nhịn không được liền xem hết, xong lại tức giận đến nỗi đầu bốc khói lại chỉ có thể nuốt mật đắng xuống bụng, khổ không thể tả.
Lúc Quân Thư Ảnh ra khỏi mật thất thì vẻ mặt đã bình tĩnh lại, không nhì ra vừa lúc nãy còn giận dữ, lửa hận ngút trời. Cửa ngầm mở ra liền nhìn thấy Cao Phóng đã ở trong phòng chờ.
“Đang luyện công?" Cao Phóng đặt cái trấn đồng (chặn giấy) nãy giờ còn cầm trên tay xuống, tiến lên hai bước: “Giáo chủ, ngươi mới vừa hồi phục không lâu, mọi việc tiến hành đều dựa vào kết quả không thì cuối cùng cũng công cốc."
Quân Thư Ảnh kéo tay áo, bưng chén trà thản nhiên nói: “Ngươi có việc à?"
Cao Phóng cười nói: “Nếu không phải vì ngươi thì ta không có việc gì cả." Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Hôm nay có mật báo, từ khi thiếu chủ đi theo Thanh Lang, Thanh Lang cũng có một chút hành động. Chúng ta không thể không đề phòng." Nói xong liền đưa ra một mảnh giấy nhỏ.
Quân Thư Ảnh tiếp nhận mật thư, nhìn vài cái rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Vì tên thiếu chủ quái vật kia? Hắn thật có tầm nhìn tốt."
Cao Phóng ngồi xuống ghế, thở dài: “Từ xưa hồng nhan họa thủy. Thiếu chủ cho dù không có năng lực nhưng khuôn mặt dáng người kia khiến kẻ khác gây tai họa cũng hợp tình. Nghĩ tới bản lĩnh của thiếu chủ hiện bên Thanh Lang dùng thân thể để trao đổi cũng không phải là không thể."
Quân Thư Ảnh lặng yên không nói lại siết chặt lực tay lên chén trà.
Cao Phóng cầm một chén lên tinh tế thưởng thức, tiếp tục nói: “Vốn ta còn lo lắng Thanh Lang có ý đồ với ngươi. Ngươi tuy là kẻ địch nhưng chắc hẳn hắn sẽ không so đo chuyện đó…"
Xoảng một tiếng, cái chén vỡ vụn. Quân Thư Ảnh nắm cổ Cao Phóng, tay nổi gân xanh, hung tợn nói: “Ngươi càng ngày càng làm càn. Cho rằng ta thật sẽ không giết ngươi sao?"
Cao Phóng trợn mắt, há to mồm, hai tay cố kéo tay Quân Thư Ảnh ra. Quân Thư Ảnh tay dùng sức đến khi thấy hắn trên mặt không còn chút huyết sắc mới buông tay ra, lạnh lùng nhìn xuống.Cao Phóng ôm cổ ngã ngồi trên mặt đất hớp lấy từng ngụm không khí, chật vật không chịu nổi.“Ta… ta biết sai rồi, giáo chủ thứ tội." Cao Phóng khó khăn ngẩn đầu nhìn về hướng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, phân phó: “Ngươi đi an bài phòng ngự, phòng khi Thanh Lang tấn công. Nếu không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy ta."
Cao Phóng cúi đầu tuân lệnh. Quân Thư Ảnh gật đầu thản nhiên nói: “Ngươi lui ra ngoài đi."
“Vâng, thuộc hạ cáo lui." Cao Phóng theo mặt đất bò lên, cố ngăn tiếng ho khan, khom người lui ra sau. Cái cổ trắng hiện lên rõ ràng vài vết xanh tím. Quân Thư Ảnh nhíu mày nghe tiếng bước chân cùng tiếng chuông trên người Cao Phóng dần dần đi xa, y liền đến bên giá sách rút ra vài quyển, tiếp tục cúi đầu miệt mài đọc.
Quân Thư Ảnh ngoài mặt ra vẻ mạnh mẽ nhưng cơ hồ không có lúc nào là không lo lắng hãi hùng. Nội lực không thể ổn định làm cho y không có gì để dựa dẫm. Đêm khuya khi bừng tỉnh khỏi ác mộng, cảm thấy đan điền hoàn toàn trống rỗng, không cảm thụ được một tia nội lực nào còn đáng sợ hơn ác mộng gấp trăm lần. Giống như một tay thư sinh trói gà không chặt đi lạc vào chỗ ở của đám hổ báo sài lang, nguy hiểm đến mức có thể tan xương nát thịt.
Nghĩ kỹ thì, dường như từ khi gặp tên Sở Phi Dương kia vận tốt của y liền biến mất, sau này chỉ toàn gặp vận xui. Nếu không phải lúc trước bị Sở Phi Dương gây trọng thương, y sẽ không dễ dàng bị Thanh Lang đánh bại, cũng sẽ không bị hạ cái chung độc quỷ dị kia, cũng sẽ không có một đêm hoang đường đầy sỉ nhục trong hang động, nội lực sẽ không như bây giờ càng ngày càng tiêu hao không biết khi nào có thể khôi phục, không biết khi nào bị phát hiện rồi lâm vào tình cảnh bi thảm chết không nơi chôn thây
Thanh âm đồ vật rơi xuống đất hỗn độn quanh quẩn trong mật thất, những bức tường dày khiến một chút thanh âm cũng không truyền được ra bên ngoài.
Quân Thư Ảnh một phen đập phá đồ đạc trên bàn, lại không ngừng thở dốc. Y không cam tâm dùng tay phải xuất một chưởng. Trên mặt bàn chỉ lưu lại một chưởng ấn nhợt nhạt.“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?" Quân Thư Ảnh hai mắt đỏ lên, thì thào ngã trên mặt đất.
Sau khi từ sơn động trở về, y vốn tưởng rằng nội lực sẽ nhanh chóng khôi phục nhưng lại chậm chạp không có khởi sắc gì cả, thậm chí còn cảm giác mình càng ngày càng vô lực. Trong bụng giống như có một lỗ đen nhè nhẹ từng đợt từng đợt hút lấy nội lực y, khiến y không thể thi triển được. Y có thể cảm giác được nội lực tuy không xói mòn nhưng lại không thể sử dụng như là đang có gì đó cướp đoạt sức mạnh của y.
“Rốt cuộc là cái gì?" Quân Thư Ảnh lấy tay đè bụng, các đốt ngón tay phát ra âm thanh thanh túy, đầu ngón tay trắng bệch.
Y lúc thuận tiện lại vào mật thất, vừa xem sách vừa thử rất nhiều phương pháp vẫn không thể thu hồi toàn bộ nội lực. Quân Thư Ảnh cảm thấy rất rõ ràng kia đích thị là tác dụng của chung độc do Thanh Lang hạ trên người y. Nhưng y hầu như đã xem tất cả mọi ghi chép có liên quan đến Miêu Cương chung độc cũng không biết được bệnh trạng của mình. Nhưng thấy được chung độc Cao Phóng hạ Sở Phi Dương, nhịn không được liền xem hết, xong lại tức giận đến nỗi đầu bốc khói lại chỉ có thể nuốt mật đắng xuống bụng, khổ không thể tả.
Lúc Quân Thư Ảnh ra khỏi mật thất thì vẻ mặt đã bình tĩnh lại, không nhì ra vừa lúc nãy còn giận dữ, lửa hận ngút trời. Cửa ngầm mở ra liền nhìn thấy Cao Phóng đã ở trong phòng chờ.
“Đang luyện công?" Cao Phóng đặt cái trấn đồng (chặn giấy) nãy giờ còn cầm trên tay xuống, tiến lên hai bước: “Giáo chủ, ngươi mới vừa hồi phục không lâu, mọi việc tiến hành đều dựa vào kết quả không thì cuối cùng cũng công cốc."
Quân Thư Ảnh kéo tay áo, bưng chén trà thản nhiên nói: “Ngươi có việc à?"
Cao Phóng cười nói: “Nếu không phải vì ngươi thì ta không có việc gì cả." Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Hôm nay có mật báo, từ khi thiếu chủ đi theo Thanh Lang, Thanh Lang cũng có một chút hành động. Chúng ta không thể không đề phòng." Nói xong liền đưa ra một mảnh giấy nhỏ.
Quân Thư Ảnh tiếp nhận mật thư, nhìn vài cái rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Vì tên thiếu chủ quái vật kia? Hắn thật có tầm nhìn tốt."
Cao Phóng ngồi xuống ghế, thở dài: “Từ xưa hồng nhan họa thủy. Thiếu chủ cho dù không có năng lực nhưng khuôn mặt dáng người kia khiến kẻ khác gây tai họa cũng hợp tình. Nghĩ tới bản lĩnh của thiếu chủ hiện bên Thanh Lang dùng thân thể để trao đổi cũng không phải là không thể."
Quân Thư Ảnh lặng yên không nói lại siết chặt lực tay lên chén trà.
Cao Phóng cầm một chén lên tinh tế thưởng thức, tiếp tục nói: “Vốn ta còn lo lắng Thanh Lang có ý đồ với ngươi. Ngươi tuy là kẻ địch nhưng chắc hẳn hắn sẽ không so đo chuyện đó…"
Xoảng một tiếng, cái chén vỡ vụn. Quân Thư Ảnh nắm cổ Cao Phóng, tay nổi gân xanh, hung tợn nói: “Ngươi càng ngày càng làm càn. Cho rằng ta thật sẽ không giết ngươi sao?"
Cao Phóng trợn mắt, há to mồm, hai tay cố kéo tay Quân Thư Ảnh ra. Quân Thư Ảnh tay dùng sức đến khi thấy hắn trên mặt không còn chút huyết sắc mới buông tay ra, lạnh lùng nhìn xuống.Cao Phóng ôm cổ ngã ngồi trên mặt đất hớp lấy từng ngụm không khí, chật vật không chịu nổi.“Ta… ta biết sai rồi, giáo chủ thứ tội." Cao Phóng khó khăn ngẩn đầu nhìn về hướng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, phân phó: “Ngươi đi an bài phòng ngự, phòng khi Thanh Lang tấn công. Nếu không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy ta."
Cao Phóng cúi đầu tuân lệnh. Quân Thư Ảnh gật đầu thản nhiên nói: “Ngươi lui ra ngoài đi."
“Vâng, thuộc hạ cáo lui." Cao Phóng theo mặt đất bò lên, cố ngăn tiếng ho khan, khom người lui ra sau. Cái cổ trắng hiện lên rõ ràng vài vết xanh tím. Quân Thư Ảnh nhíu mày nghe tiếng bước chân cùng tiếng chuông trên người Cao Phóng dần dần đi xa, y liền đến bên giá sách rút ra vài quyển, tiếp tục cúi đầu miệt mài đọc.
Quân Thư Ảnh ngoài mặt ra vẻ mạnh mẽ nhưng cơ hồ không có lúc nào là không lo lắng hãi hùng. Nội lực không thể ổn định làm cho y không có gì để dựa dẫm. Đêm khuya khi bừng tỉnh khỏi ác mộng, cảm thấy đan điền hoàn toàn trống rỗng, không cảm thụ được một tia nội lực nào còn đáng sợ hơn ác mộng gấp trăm lần. Giống như một tay thư sinh trói gà không chặt đi lạc vào chỗ ở của đám hổ báo sài lang, nguy hiểm đến mức có thể tan xương nát thịt.
Nghĩ kỹ thì, dường như từ khi gặp tên Sở Phi Dương kia vận tốt của y liền biến mất, sau này chỉ toàn gặp vận xui. Nếu không phải lúc trước bị Sở Phi Dương gây trọng thương, y sẽ không dễ dàng bị Thanh Lang đánh bại, cũng sẽ không bị hạ cái chung độc quỷ dị kia, cũng sẽ không có một đêm hoang đường đầy sỉ nhục trong hang động, nội lực sẽ không như bây giờ càng ngày càng tiêu hao không biết khi nào có thể khôi phục, không biết khi nào bị phát hiện rồi lâm vào tình cảnh bi thảm chết không nơi chôn thây
Tác giả :
Nam Phong Ca