Dưỡng Thành Nữ Vương

Chương 42: Cãi nhau. . .

Mọi thứ đều phải không ngừng đổi mới, không ngừng tiến bộ, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.

《 Đại đường thịnh thế 》 cũng không ngoại lệ, sau khi có rất nhiều game online được cho ra thị trường, bọn họ cũng phải không ngừng suy nghĩ tạo ra những điểm trọng yếu khác hấp dẫn đến người chơi.

Lần đổi mới này, bọn họ không chỉ tạo thêm một chức nghiệp mới, cải thiện hình ảnh và âm nhạc hệ thống. Thậm chí vì hấp dẫn càng ngày càng nhiều game thủ nữ hiện đại, tất cả các nhân vật trong trò chơi đều có thể kết hôn với nhau.

Sau khi trò chơi được cải biến toàn bộ, thì tuyên truyền cho trò chơi cũng ắt hẳn không thể thiếu. Người đại diện tốt nhất để chụp ảnh quảng cáo tất nhiên là Âu Dương Trì, điểm ấy từ khí chất của cậu cùng với lần trước vừa tung quảng cáo ra liền thành công tạo nên sức hấp dẫn là có thể thấy được rõ ràng.

Điểm đáng chú ý nhất là – vì lần này update thêm kết hôn đồng giới, nên quản lý công ty quyết định tìm cho Âu Dương Trì một người hợp tác.

“Ngài cảm thấy tôi cần phải bán hủ thì mới có sức hấp dẫn?" Âu Dương Trì nhướng mi nhìn người đại diện trước mắt.

Từ cử động nhăn mi cùng biểu tình không kiên nhẫn của cậu là có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tình của cậu rất không tốt.

“Công ty chỉ muốn phô bày ra chủ đề mới mà thôi, Âu Dương tiên sinh, chúng ta sẽ tìm một minh tinh đang rất nổi để cùng hợp tác với cậu!" Quản lý mang mắt kính là một người hơi nhát gan, hắn có chút không biết phải làm sao, đưa tay đẩy đẩy mắt kính trên mặt, nói tiếp “Cậu thấy thế nào?"

“Thật xin lỗi, chúng ta đã biết, quản lí Vương về trước đi." Tô Lâm cắt ngang Âu Dương Trì khẽ nhếch miệng chuẩn bị nói chuyện, đuổi vị quản lí Vương kia rời đi. Anh ta cảm thấy nếu cứ để cho Âu Dương Trì tiếp tục mở miệng thì khẳng định không phải là chuyện tốt. Sự thật chứng minh, anh ta thực sáng suốt.

“Hôm nay cậu làm sao vậy?" Tô Lâm nhìn Âu Dương Trì có chút thất thần, lười biếng dựa vào ghế sofa liền tức giận nói “Không cần mang cảm xúc riêng tư vào công việc a! Như vậy rất không chuyên nghiệp!"

“…" Âu Dương Trì nhìn Tô Lâm trong chốc lát, rồi lại đem tầm mắt chuyển lên trên trần nhà, trừng mắt nhìn, rồi nói: “Ngày hôm qua tôi cãi nhau với Diệu Thiên …"

“?!" Tô Lâm sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, liền có chút phản ứng quá độ, nói “Mẹ kiếp, cãi nhau, các người cư nhiên cãi nhau? Không phải là vì Arthur gì đó chứ?"

“Đùa gì thế, hắn còn chưa xứng làm tình địch của tôi, cũng đã giải quyết rồi. Hơn nữa, sao tôi phải cùng loại người này tính toán chi li." Âu Dương Trì khinh miệt ‘hừ’ một tiếng, nói.

“Vậy chứ chuyện gì?" Tô Lâm có chút tò mò hỏi hang, nói thực ra – tuy tính cách của Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì đều mạnh mẽ, nhưng vì Trương Diệu Thiên có thể nhẫn nhịn, nên hai người bọn họ chưa từng cãi nhau bao giờ.

“Trước không vội, anh nhìn cái này!" Âu Dương Trì vừa định nói, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, cậu đột nhiên từ trên ghế sofa ngồi thẳng người lên, cầm lấy hai tờ phổ nhạc trên bàn trà nhỏ đưa đến trước mặt Tô Lâm, “Anh nói xem hai khúc nhạc này cái nào tốt hơn?"

Tô Lâm cầm lấy hai tờ phổ nhạc kia, tuy trong lòng thực nghi hoặc, nhưng vẫn là cẩn thận xem kỹ. Một lát sau, anh ta nhíu mày, tiếp theo ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt nhìn về phía Âu Dương Trì, hỏi: “Không phải hai cái này giống nhau sao?"

“Làm sao lại giống nhau, anh nhìn kết thúc bên này cùng bên này rõ ràng khác nhau, còn có giai điệu ở giữa cũng có chút cải biến, anh xem chỗ này…" Âu Dương Trì cầm hai tờ nhạc phổ đối lập nhau, ngón tay không ngừng chỉ vào âm phù đối với Tô Lâm mà nói hoàn toàn lạ lẫm, Tô Lâm nghe nghe mà cảm thấy chính mình choáng váng.

Trời ơi, tôi không có học âm nhạc a, giảng loại này cho tôi nghe là muốn cái gì đây!! Hơn nữa, bản nhạc này với chuyện các ngươi cãi nhau có liên quan cắc xu nào sao? Hả hả? Có sao có sao!! Tô Lâm ở trong lòng rít gào, nhưng mặt ngoài lại hoàn toàn bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào bản nhạc, ánh mắt đi theo ngón tay của Âu Dương Trì chỉ đến những điểm khác biệt.

“Từ từ, anh Âu Dương, em thật sự rất muốn hỏi cái bản nhạc này có liên quan gì đến chuyện các anh cãi nhau sao?" Tô Lâm thảy hai tờ nhạc lên trên bàn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Âu Dương Trì, hỏi.

“Không liên quan thì tôi đưa cho anh xem làm gì?" Âu Dương Trì liếc Tô Lâm một cái thật sâu, lập tức lại đem lực chú ý tập trung đến trên nhạc phổ, cậu tiếp tục nói, “Ngày hôm qua vì bàn bạc chuyện này mà chúng tôi mới cãi nhau a."

“Cái gì?!" Tô Lâm nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “Bởi vì hai tấm nhạc phổ này mà cãi nhau?"

“Tôi nói kết thúc của bản này quá nhanh, anh ấy lại nói im bặt như vậy mới có thể rung động đến tận sâu trong tâm hồn. Mãi cho đến cuối cùng chúng ta đều kiên trì quan điểm của nhau, anh ấy nói muốn đi tìm bạn học để tiếp tục thảo luận."

“Cứ như vậy liền rời nhà đi ra ngoài?" Tô Lâm mở to hai mắt đầy kinh ngạc, bất quá, sau khi anh ta phục hồi lại tinh thần liền nhìn chằm chằm vào Âu Dương Trì đang dựa vào sofa, hỏi “Âu Dương, không phải cậu đã làm gì đó khiến anh ta bỏ đi chứ?"

Tô Lâm cho rằng Âu Dương Trì sẽ lập tức trả lời, lại không ngờ là một sự im lặng trong chốc lát.

“Tôi quăng bình hoa về phía anh ta, còn nói thêm câu ‘không phục tôi liền cút đi cho tôi’." Âu Dương Trì nhìn Tô Lâm đối diện, ánh mắt có chút hoảng hốt không chừng, “Sau đó anh ấy nói muốn đi tìm bạn học để thảo luận, rồi rời đi."

“Cậu!" Có bệnh a! Cư nhiên có ý muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề! Tô Lâm tưởng tượng một chút cảnh tượng ngay lúc đó – Trương Diệu Thiên mặt không chút thay đổi, miệng vết thương bị quăng trúng trên ót vẫn còn đang chảy máu, anh ta cứ như vậy giằng co cùng Âu Dương Trì. Tô Lâm cứ như vậy tưởng tượng, rồi đột nhiên cảm thấy không rét mà run, hơn nữa có xúc động muốn chửi ầm lên.

“Anh ấy không bị thương, tôi không nhắm trúng anh ấy." Âu Dương Trì nhìn sắc mặt Tô Lâm thay đổi liên tục liền giải thích.

Tô Lâm bình tĩnh tâm tình một chút, mới bắt đầu nói, “Thế làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy Diệu Thiên là thật tình muốn đi tìm bạn học của anh ta để thảo luận a. Cậu không cần lo lắng."

“Tôi biết, bất quá chỉ là tâm tình không tốt mà thôi." Âu Dương Trì giật giật thân mình, cả người nằm thẳng ở trên ghế sofa, sau đó nhắm hai mắt lại, trong đầu là bóng dáng Trương Diệu Thiên lúc rời đi, khi đó trời cũng đã tối khuya, gió thổi mạnh. Nghĩ đến đây, Âu Dương Trì cắn cắn nhẹ môi dưới, “Tôi… Có phải tôi đã cố tình gây sự hay không?"

“Làm gì có chuyện đó a, cậu chỉ vô tình thôi ~ tuy nhiên tôi phê bình chuyện cậu bạo lực, nhưng tâm lý cùng năng lực thừa nhận của anh Diệu Thiên này cũng quá thấp, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng a ~ cậu xem cậu náo loạn với tôi nhiều năm như vậy mà tôi đều vui vẻ a, chuyện gì cũng không có, chúng ta vẫn là anh em tốt ~" Lần đầu tiên Tô Lâm nhìn thấy Âu Dương Trì như thế này, lập tức có chút luống cuống, dù sao trước đây, mặc kệ chuyện gì xảy ra Âu Dương Trì ở trước mặt anh ta đều là bộ ngạo mạn không ai bì nổi. Nói thực ra, muốn an ủi người như Âu Dương Trì, anh ta thật không có biện pháp.

“Là da mặt của anh quá dầy…" Âu Dương Trì bật cười, sau đó lại khôi phục biểu tình lạnh lùng, nói.

“Tôi chết đây, tan nát cõi lòng a ~~" Tô Lâm đùa giỡn một chút rồi nói “Cậu cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ cố gắng đẩy dời công việc giúp cậu. Dù sao cậu thế này cũng không tốt để làm việc."

Âu Dương Trì nghe Tô Lâm nói thế cũng đứng dậy về nhà.

Đây là lần đầu tiên, khi Âu Dương Trì mở cửa nhà ra mà trong lòng mang theo một chút ít khẩn trương. Chìa khóa trong ổ khóa từ từ chuyển động, cửa phòng cứ như vậy mở ra, không hề khóa, ánh mắt Âu Dương Trì nhịn không được mở to một chút, cửa không khóa liền chứng minh Trương Diệu Thiên đã trở về.

Giờ phút này, Âu Dương Trì cảm thấy rất cao hứng, đồng thời đối với hành động của mình ngày hôm qua cảm thấy rất hối hận cùng một chút không biết làm sao.

“Em đã về." Trương Diệu Thiên đang ngồi ở trên ghế sofa nhìn Âu Dương Trì đứng sửng sờ ngay cửa nhà, sau đó cũng không nói gì nữa.

Âu Dương Trì không trả lời, biểu tình cứng ngắc, bước chân thẳng đơ từ từ đi đến trước ghế sofa, sau đó ngồi xuống, cậu nghiêng đầu nhìn Trương Diệu Thiên, “Em không nên quăng bình hoa về phía anh, thật xin lỗi, khi đó em có chút kích động."

“Dù sao em cũng không phải nhắm thẳng vào anh. Anh tìm bạn học để thảo luận, cậu ấy cảm thấy mỗi người mỗi vẻ, và cũng đề nghị chúng ta cứ đưa hết hai bài này vào lịch tập của em." Trương Diệu Thiên bình tĩnh nói hết câu.

“Uhm." Âu Dương Trì lên tiếng, sau đó trầm mặc, ngồi ở trên ghế sofa, hơi cúi thấp đầu.

“Em mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi. Chuyện ngày hôm qua cũng không phải là do em sai." Trương Diệu Thiên nhìn cái đầu hơi cúi, ánh mắt bị ánh sáng và bóng che khuất nên không thấy rõ thần sắc của Âu Dương Trì, nói “Gần đây em quá bận, áp lực quá lớn nên mới có thể như vậy."

“Uhm." Âu Dương Trì lại một lần nữa lên tiếng, sau đó tiếp tục nói, “Chính là, anh không thấy em rất quá đáng sao? Tính tình em không tốt, rõ ràng lần đó đã ước định, anh tuân thủ nhưng em lại nuốt lời, chẳng những không tuân thủ mà còn làm chuyện trầm trọng hơn."

Thanh âm của Âu Dương Trì rất khác ngày thường, càng thêm trầm thấp và cũng mang theo một chút run rẩy.

“Đừng như vậy." Trương Diệu Thiên không biết nên nói như thế nào, rất bất đắc dĩ, anh dừng một lúc rồi nói, “Em cũng biết anh không có tài ăn nói, nhưng em thế này đã rất tốt."

“Sau này, khi an ủi em thì kiếm từ dễ nghe một chút mà nói." Nghe xong lời Trương Diệu Thiên nói, Âu Dương Trì ngồi yên lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.

Kế tiếp, quay chụp quảng cáo cũng rất thành công.

Lần này quay chụp quảng cáo, Kevin lại một lần nữa làm người makeup cho Âu Dương Trì, thời gian nghỉ giải lao, bởi vì Dịch Huân tiếp nhận báo cáo của Kevin, Kevin liền bắt đầu đối với Âu Dương Trì bày ra các loại khoe khoang.

Chức nghiệp mới là nhân vật người thú có thể biến thành động vật và sử dụng năng lực động vật. Và cũng giống với các chức nghiệp khác, có acc nam cũng có acc nữ. Nhắc tới người thú, đều phải nhắc tới loại ăn mặc da thú và sinh hoạt ở xã hội nguyên thuỷ. Bất quá vì khích thích thị giác, những nhân vật này ăn mặc cũng vẫn rất hấp dẫn và xinh đẹp.

Lần này Âu Dương Trì chụp quảng cáo là hình tượng người thú, là một người thú có thể biến thân thành hồ ly trắng. Trên áp-phích tuyên truyền là một đầu tóc màu trắng, dài đến thắt lưng, trên đầu không hề gắng trang sức gì, chỉ là người thú với hai cái tai hồ màu trắng đứng ở trong hồ nước trong suốt đến thấy đáy, cậu lẳng lặng ngắm nhìn về phía phương xa, ánh mắt mê ly tạo nên một cảm giác mị hoặc.

Quần áo màu trắng sấn với làn da trắng nõn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, mà ngay cả góc áo bị nước làm ướt đến trong suốt cũng như bày ra cảm xúc thâm ý nào đó.

Chủ đề đồng tính cũng được phơi bày như dự kiến ban đầu, nhưng vì công ty nghĩ đến đồng tính luyến ái cũng không phải điểm chính, cho nên chỉ biểu hiện một cách mơ hồ. Trong toàn bộ quảng cáo, thời gian lộ diện nhân vật người rất ngắn, cũng không có động tác thân mật gì, hỗ động này chỉ có ở trong mắt hủ nữ mới có thể nhìn ra được là đang liếc mắt đưa tình.

Âu Dương Uyển Nhi mua áp-phích quảng cáo này về làm của, một lần lại một lần ở trên kênh bang hội mà khoa trương khen ngợi Âu Dương Trì, đối mặt với những lời khen trắng trợn này, Âu Dương Trì tiếp nhận một cách thực lạnh nhạt. Khiến Kevin phun tào một trận.

Ngày lại một lần nữa trở về yên bình, nhưng ông bà ta có câu ‘yên lặng trước giông bão’, vì thế những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo sẽ chứng thực lời nói này.
Tác giả : Nạ Tu Hà
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại