Dưỡng Thành Lĩnh Chủ
Chương 37
Trời đông phủ đầy tuyết, mọi người đều chỉ muốn ở trong nhà uống chút rượu. Người đi trên đường đều mang dáng vẻ vội vã, hận mình không thể mọc cách bay để về nhà mình được nhanh hơn.
Trên đường cái vắng vẻ, từ đằng xa đã nhìn thấy một hàng dài đội ngũ nghiêm chỉnh đạp tuyết mà đi, bước chân ổn định vững chãi không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Ngoại trừ cùng tiểu thư đi đến Kỳ Bình tự, thì Hương Liên cũng chưa bao giờ được đi xa khỏi Ám Vũ hoàng thành. Lần này được đi ra ngoài, không tránh khỏi chút hiếu kì, cố gắng hí mắt nhìn xuyên qua khe cửa sổ để thấy được phong cảnh hai bên đường. Ngẫu nhiên nhìn thấy được thỉnh thoảng có vài dân chúng chỉ trỏ vào đoàn xe ngựa, cũng cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng biểu tình của Phú Quý có chút không được tự nhiên, đáng ra hắn nên ngồi ở ngoài xe ngựa, nhưng lại bị tiểu thư gọi vào bên trong xe. Thấy tiểu thư chỉ thanh nhàn ngồi đọc sách, cũng không dám lên tiếng.
Biểu tình của Hương Liên cùng Phú Quý, người thì vui vẻ, người thì không được tự nhiên, tất nhiên đều không thoát khỏi con mắt của Mộ Phi Sắt. Tâm tình hiện giờ của Mộ Phi Sắt cũng thật tốt, khép cuốn sách đang đọc dở lại, cùng hai người nói chuyện phiếm.
Theo như thời tiết mùa đông giá rét như thế này, ước chừng bọn họ phải đi cả tháng nữa mới có thể đến Thần Khí Chi Địa. Mặc dù Mộ Phi Sắt có chút hoài niệm các phương tiện đi lại ở kiếp trước, nhưng điều đó cũng không thể kìm hãm niềm vui sướng của nàng khi được thoát khỏi cái lồng sắt kia.
Mấy lần trước đi đi về về, Vân Nhược Lan đều không có nói trước với Mộ Phi Sắt. Nhưng thật bất ngờ lần này trước khi Mộ Phi Sắt đến Thần Khí Chi Địa, hắn có nói trước rằng chắc chắn sẽ theo cùng nàng. Cuối cùng còn bồi thêm một câu, hắn sẽ lấy một thân phận đặc biệt để quang minh chính đại tới tìm nàng nha!
Mộ Phi Sắt trong lòng thầm oán vị gà mờ sư phụ này như thế nào lại phúc hắc không như vẻ bề ngoài của hắn chút nào. Nhưng trong nội tâm lại có chút thỏa mãn rốt cục mình cũng chiếm được chút coi trọng của vị sư phụ này!
Nàng cũng chỉ mới đi được nửa ngày, dù sao xung quanh đây cũng là dưới chân thiên tử, đi đường cũng coi như xuôi buồm thuận gió, không gặp trở ngại gì. Dù sao lần trước Mộ Phi Sắt cũng đã có kinh nghiệm đi đường xa, mặc dù nàng cũng không nói người dân Khang quốc là hiền lành, chất phác, nhưng ít ra nàng cũng chưa gặp qua cảnh cướp của giết người bao giờ. Chẳng lẽ nhân phẩm của nàng lại tốt như vậy sao?
Đến giờ ăn trưa, Bộc Dương Mạch ra lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, bọn họ người nào người nấy đều một bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi ăn lương khô, không phát ra tiếng động xôn xao nào, có thể thấy được tài trị quân của hắn.
Bộc Dương Mạch vốn muốn không quan tâm đến Mộ Phi Sắt, nhưng nhớ tới lời nhờ vả của Ninh Lạc trước hôm mình lên đường, đành nhịn một bụng khí giục ngựa đến gần xe ngựa của Mộ Phi Sắt, cất giọng nói: “Lĩnh chủ đại nhân, Bộc Dương Mạch cầu kiến."
Cửa sổ xe bị mở ra, lộ ra gương mặt Mộ Phi Sắt nhỏ nhắn có chút ý cười cùng nghiền ngẫm nhìn Bộc Dương Mạch, nhàn nhạt hỏi: “Bộc Dương thiếu tướng, có gì cứ nói?"
“Trước khi đi Ninh Lạc có nhờ ta đưa đồ cho Lĩnh chủ đại nhân, xin hãy nhận lấy." Bộc Dương Mạch vừa nói vừa rút từ trong ngực mình ra một phong thư, hướng Mộ Phi Sắt đưa tới.
Mộ Phi Sắt kinh ngạc tiếp nhận, bỗng nhiên nhớ lại nụ hôn trên tay của nàng ngày ấy còn mang theo chút độ ấm. Nàng cũng không tin Ninh Lạc thật sự coi trọng mình, chỉ nghĩ là dù sao hắn cũng chỉ là nghe theo lời của phụ thân hắn, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một vị phu quân mà thôi.
Mộ Phi Sắt nhẹ giọng tạ ơn Bộc Dương Mạch vẫn mang theo biểu tình lạnh lùng, kêu Hương Liên đóng cửa sổ lại. Bộc Dương mạch cũng không nghĩ đến nàng cư nhiên còn làm ra phản ứng lạnh nhạt này, trong nội tâm càng khó chịu, hừ nhẹ: “Trên đường đi mọi người đều lấy lương khô làm thức ăn. Lĩnh chủ đại nhân có xuất thân cao quý, xin mời dùng tạm vậy!"
Bộc Dương Mạch vừa nói xong cũng thúc ngựa ly khai khỏi chỗ của Mộ Phi Sắt. Quả nhiên nàng cùng vị thiếu tướng trẻ tuổi này không thể hòa hợp nhau a! Đối với thái độ lạnh lùng của hắn cũng không thèm nói gì. Thừa dịp Hương Liên cùng Phú Quý đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, Mộ Phi Sắt mở phong thư vẫn còn mang theo mùi thuốc bắc nhàn nhạt của Ninh Lạc ra đọc.
Trên trang giấy là vài hàng chữ hành vân lưu thủy (Lưu loát sinh động), Mộ Phi Sắt nhanh chóng đọc lướt qua, lặng im chìm vào suy nghĩ không nói gì.
“Phi Sắt, con đường phía trước của nàng đầy bụi gai, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội tương kiến. Ta thật mong chờ được mừng sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Ninh Lạc chi bút."
Đọc từng câu từng chữ mang ý tứ quen thuộc, Mộ Phi Sắt không bất giác được nhìn về chiếc vòng Hồng Quang trên cổ tay, lại nhớ tới tuyệt bút mà mẫu thân viết cho mình, suy nghĩ có chút bay xa. Nàng đã không còn là vị tiểu thư hèn yếu của Mộ phủ nữa, từ giờ định mệnh của nàng sẽ do chính tay nàng nắm giữ.
***
Mười ngày nay đoàn người vẫn bình an đi tiếp đến Thần Khí Chi Địa, trong thời gian này Bộc Dương Mạch cũng không cùng trao đổi gì với Mộ Phi Sắt. Nguyên lai hắn tưởng lúc đi vào trong rừng rậm hoang vắng, Mộ Phi Sắt sẽ lộ ra bản tính khiếp đảm, nhu nhược. Nhưng hắn khi bất ngờ chứng kiến biểu tình lạnh nhạt của nàng, trong lòng lại càng bội phục ánh mắt nhìn người chuẩn xác của Ninh Lạc. Nàng xác thực là không giống với những tiểu thư nhà quyền quý khác.
Mộ Phi Sắt cũng không nguyện ý bắt chuyện với vị thiếu tướng luôn cho nàng một khuôn mặt lạnh kia, nhưng nàng cũng không keo kiệt mà luôn đối xử ôn hòa với đám binh lính kia.
Phú Quý nghe lệnh của Mộ Phi Sắt, thỉnh thoảng sang sang chỗ bọn họ giúp đỡ việc chuẩn bị thức ăn. Mọi người đối với tay nghề phi phàm của Phú Quý cũng rất hoan nghênh. Biết được đây chính là chủ ý của tân Lĩnh chủ, vì vậy chúng binh sĩ đối với nàng lại càng thêm hảo cảm.
Bọn họ ngày càng đến gần Thần Khí Chi Địa, thì tình huống xung quanh lại có chút không rõ ràng. Yến Minh xuất hiện báo cho Mộ Phi Sắt biết được xung quanh có không ít người tới do thám, làm cho nàng đối với hoàn cảnh hiện tại có chút lo lắng.
Vốn muốn nói với Bộc Dương Mạch chuyện này, nhưng lại thấy xung quanh xe ngựa của mình lại có nhiều binh lính hơn lúc trước, cước bộ mỗi người cũng khẩn trương nhanh chóng hơn. Trong lòng cũng thầm khen vị thiếu tướng trẻ tuổi này quả nhiên là nhạy bén, rất có năng lực hành quân.
Rốt cục vào một buổi tối, cuồng phong bất ngờ nổi lên, một đám hắc y nhân không rõ thân phận bất ngờ tập kích. Tiếng hô cảnh báo vang lên tứ phía, mở màn một buổi tối đẫm máu.
Đám người Mộ Phi Sắt còn chưa kịp đi ra ngoài xe ngựa, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng “đinh đinh đang đang" do đao kiếm va chạm. Hương Liên cùng Phú Quý trước giờ cũng chưa từng trải qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cho nên sắc mặt cả hai người đều trắng bệch. Nhưng cũng không quên đem Mộ Phi Sắt vậy ở chính giữa, lo lắng quan sát chung quanh, chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót gì.
Thấy hành động của hai người, Mộ Phi Sắt thầm lưu vào sâu trong đáy lòng. Nghe thấy tiếng người bên ngoài cao giọng kêu gào, cũng chú ý lắng nghe.
“Lương thảo không phải trọng điểm! Mau chóng tìm được tiểu nữ nhân kia! Trên người nàng ta có trọng thưởng của Lão hoàng đế! Giết!"
Con ngươi đen của Mộ Phi Sắt trầm xuống, chuyện Dạ Thương ban thưởng cho nàng vạn lượng bạc trắng cũng không có nhiều người biết được, rốt cục là ai đã tiết lộ ra?
Đám binh sĩ của Bộc Dương Mạch cũng là hạng người dũng mãnh thiện chiến, chỉ cần khoảng trăm người là có thể cùng với đám hắc y nhân đối kháng, quả thực làm Mộ Phi Sắt có chút ngạc nhiên. Những tên hắc y nhân đáng chết này xem ra có chuẩn bị mà đến, võ nghệ lại cao cường, không giống đám cướp bình thường, lại càng giống như quân lính đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Chính là chiếc xe ngựa màu đen kia! Mau đánh vào đó! Chắc chắn người ở trong!"
Một giọng quát bén nhọn vang lên, vừa dứt lời, thì đã có mũi tên xé rách không khí từ xa bay đến.
“Ác tặc! Muốn chết!" Bộc Dương Mạch bị một đám hắc y nhân võ nghệ cao cường quấn lấy. Thấy có tên bắn tới xe ngựa của Mộ Phi Sắt, cơn giận dữ bộc phát.
Một vài binh sĩ thủ hộ xung quanh xe ngựa đã bị mũi tên bắn trúng, nhưng vẫn liều chết bảo hộ người bên trong xe ngựa. Bộc Dương Mạch cố gắng lợi dụng sơ hở của đối phương thoát vòng vây, xông đến xe ngựa. Vạn nhất nàng có chuyện gì, thì hắn cũng không biết ăn nói như thế nào với Ninh Lạc.
Trong xe, Mộ Phi Sắt cũng nhìn xuyên qua khe cửa chứng kiến tình cảnh bên ngoài, phát hiện có mũi tên hướng mình bay đến, trong nội tâm rùng mình một cái. Đang muốn nhấc hai người bên cạnh đang sợ choáng váng tung cửa ra ngoài, chợt nghe đến tiếng hét lạnh lùng của Yến Minh: “Hồn chiến tâm vãng, Hỏa lang, hiện thân!"
Tiếng hô chấn động bốn phía chung quanh, Mộ Phi sắt chỉ cảm thấy không khí ẩm ướt xung quanh bỗng nhiên trở nên nóng rực, quang mang hồng đậm xuyên qua kẽ hở của xe ngựa. Ánh lửa nhanh chóng lan tràn, tiếp theo là vô số tiếng thét thê lương như quỷ khóc vang lên, làm cho lòng người run sợ.
Mùi khét chậm rãi truyền trong không khí, làm cho mọi người muốn buồn nôn. Đầu lĩnh của đám hắc y nhân thấy thế sợ hãi hét lên: “Hồn sư! Bên cạnh tiểu nữ nhân kia cư nhiên lại có Hồn sư?"
Lực lượng kinh hãi của Hồn Sư tất nhiên không phải tầm thường, huống hồ Yến Minh cũng coi như phát huy hết uy lực của mình, cũng nhất thời làm cho tinh thần đám binh sĩ chấn động. Bộc Dương Mạch tranh thủ chém liên tục vào mấy hắc y nhân xung quanh, tiến đến gần xe ngựa, trầm giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?"
“Ta không sao! Bộc Dương thiếu tướng nhớ lưu lại người sống!" Mặc dù ở kiếp trước, nàng cũng từng tham gia chém chém giết giết. Nhưng quy mô lớn như vậy cũng là lần đầu tiên, không thể không nói trong lòng có chút lo lắng, tay chân khó tránh khỏi luống cuống. Nàng như thế nào lại quên bên cạnh mình còn có một hồn sư, cười khổ bản thân mình đến giờ tại sao vẫn còn không học được cách tín nhiệm người khác? Nhưng nàng vẫn trấn định dặn dò Bộc Dương Mạch.
Bộc Dương Mạch nhìn những hắc y nhân làm bị thương các huynh đệ của mình, lạnh lùng nói: “Được! Các huynh đệ! Trừ tên cầm đầu, những tên khác đều giết không tha!"
Ngoài xe truyền tới từng trận rung động. Mộ Phi Sắt vỗ nhẹ Hương Liên đang run sợ tới mức thân thể cứng ngắc, trong lòng lại tràn đầy ý cười. Nàng cũng muốn nhìn xem, người gấp gáp muốn đem nàng vào chỗ chết, muốn kiếm lợi trên người nàng, rốt cục là thần thánh phương nào a!.
Trên đường cái vắng vẻ, từ đằng xa đã nhìn thấy một hàng dài đội ngũ nghiêm chỉnh đạp tuyết mà đi, bước chân ổn định vững chãi không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Ngoại trừ cùng tiểu thư đi đến Kỳ Bình tự, thì Hương Liên cũng chưa bao giờ được đi xa khỏi Ám Vũ hoàng thành. Lần này được đi ra ngoài, không tránh khỏi chút hiếu kì, cố gắng hí mắt nhìn xuyên qua khe cửa sổ để thấy được phong cảnh hai bên đường. Ngẫu nhiên nhìn thấy được thỉnh thoảng có vài dân chúng chỉ trỏ vào đoàn xe ngựa, cũng cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng biểu tình của Phú Quý có chút không được tự nhiên, đáng ra hắn nên ngồi ở ngoài xe ngựa, nhưng lại bị tiểu thư gọi vào bên trong xe. Thấy tiểu thư chỉ thanh nhàn ngồi đọc sách, cũng không dám lên tiếng.
Biểu tình của Hương Liên cùng Phú Quý, người thì vui vẻ, người thì không được tự nhiên, tất nhiên đều không thoát khỏi con mắt của Mộ Phi Sắt. Tâm tình hiện giờ của Mộ Phi Sắt cũng thật tốt, khép cuốn sách đang đọc dở lại, cùng hai người nói chuyện phiếm.
Theo như thời tiết mùa đông giá rét như thế này, ước chừng bọn họ phải đi cả tháng nữa mới có thể đến Thần Khí Chi Địa. Mặc dù Mộ Phi Sắt có chút hoài niệm các phương tiện đi lại ở kiếp trước, nhưng điều đó cũng không thể kìm hãm niềm vui sướng của nàng khi được thoát khỏi cái lồng sắt kia.
Mấy lần trước đi đi về về, Vân Nhược Lan đều không có nói trước với Mộ Phi Sắt. Nhưng thật bất ngờ lần này trước khi Mộ Phi Sắt đến Thần Khí Chi Địa, hắn có nói trước rằng chắc chắn sẽ theo cùng nàng. Cuối cùng còn bồi thêm một câu, hắn sẽ lấy một thân phận đặc biệt để quang minh chính đại tới tìm nàng nha!
Mộ Phi Sắt trong lòng thầm oán vị gà mờ sư phụ này như thế nào lại phúc hắc không như vẻ bề ngoài của hắn chút nào. Nhưng trong nội tâm lại có chút thỏa mãn rốt cục mình cũng chiếm được chút coi trọng của vị sư phụ này!
Nàng cũng chỉ mới đi được nửa ngày, dù sao xung quanh đây cũng là dưới chân thiên tử, đi đường cũng coi như xuôi buồm thuận gió, không gặp trở ngại gì. Dù sao lần trước Mộ Phi Sắt cũng đã có kinh nghiệm đi đường xa, mặc dù nàng cũng không nói người dân Khang quốc là hiền lành, chất phác, nhưng ít ra nàng cũng chưa gặp qua cảnh cướp của giết người bao giờ. Chẳng lẽ nhân phẩm của nàng lại tốt như vậy sao?
Đến giờ ăn trưa, Bộc Dương Mạch ra lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, bọn họ người nào người nấy đều một bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi ăn lương khô, không phát ra tiếng động xôn xao nào, có thể thấy được tài trị quân của hắn.
Bộc Dương Mạch vốn muốn không quan tâm đến Mộ Phi Sắt, nhưng nhớ tới lời nhờ vả của Ninh Lạc trước hôm mình lên đường, đành nhịn một bụng khí giục ngựa đến gần xe ngựa của Mộ Phi Sắt, cất giọng nói: “Lĩnh chủ đại nhân, Bộc Dương Mạch cầu kiến."
Cửa sổ xe bị mở ra, lộ ra gương mặt Mộ Phi Sắt nhỏ nhắn có chút ý cười cùng nghiền ngẫm nhìn Bộc Dương Mạch, nhàn nhạt hỏi: “Bộc Dương thiếu tướng, có gì cứ nói?"
“Trước khi đi Ninh Lạc có nhờ ta đưa đồ cho Lĩnh chủ đại nhân, xin hãy nhận lấy." Bộc Dương Mạch vừa nói vừa rút từ trong ngực mình ra một phong thư, hướng Mộ Phi Sắt đưa tới.
Mộ Phi Sắt kinh ngạc tiếp nhận, bỗng nhiên nhớ lại nụ hôn trên tay của nàng ngày ấy còn mang theo chút độ ấm. Nàng cũng không tin Ninh Lạc thật sự coi trọng mình, chỉ nghĩ là dù sao hắn cũng chỉ là nghe theo lời của phụ thân hắn, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một vị phu quân mà thôi.
Mộ Phi Sắt nhẹ giọng tạ ơn Bộc Dương Mạch vẫn mang theo biểu tình lạnh lùng, kêu Hương Liên đóng cửa sổ lại. Bộc Dương mạch cũng không nghĩ đến nàng cư nhiên còn làm ra phản ứng lạnh nhạt này, trong nội tâm càng khó chịu, hừ nhẹ: “Trên đường đi mọi người đều lấy lương khô làm thức ăn. Lĩnh chủ đại nhân có xuất thân cao quý, xin mời dùng tạm vậy!"
Bộc Dương Mạch vừa nói xong cũng thúc ngựa ly khai khỏi chỗ của Mộ Phi Sắt. Quả nhiên nàng cùng vị thiếu tướng trẻ tuổi này không thể hòa hợp nhau a! Đối với thái độ lạnh lùng của hắn cũng không thèm nói gì. Thừa dịp Hương Liên cùng Phú Quý đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, Mộ Phi Sắt mở phong thư vẫn còn mang theo mùi thuốc bắc nhàn nhạt của Ninh Lạc ra đọc.
Trên trang giấy là vài hàng chữ hành vân lưu thủy (Lưu loát sinh động), Mộ Phi Sắt nhanh chóng đọc lướt qua, lặng im chìm vào suy nghĩ không nói gì.
“Phi Sắt, con đường phía trước của nàng đầy bụi gai, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội tương kiến. Ta thật mong chờ được mừng sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Ninh Lạc chi bút."
Đọc từng câu từng chữ mang ý tứ quen thuộc, Mộ Phi Sắt không bất giác được nhìn về chiếc vòng Hồng Quang trên cổ tay, lại nhớ tới tuyệt bút mà mẫu thân viết cho mình, suy nghĩ có chút bay xa. Nàng đã không còn là vị tiểu thư hèn yếu của Mộ phủ nữa, từ giờ định mệnh của nàng sẽ do chính tay nàng nắm giữ.
***
Mười ngày nay đoàn người vẫn bình an đi tiếp đến Thần Khí Chi Địa, trong thời gian này Bộc Dương Mạch cũng không cùng trao đổi gì với Mộ Phi Sắt. Nguyên lai hắn tưởng lúc đi vào trong rừng rậm hoang vắng, Mộ Phi Sắt sẽ lộ ra bản tính khiếp đảm, nhu nhược. Nhưng hắn khi bất ngờ chứng kiến biểu tình lạnh nhạt của nàng, trong lòng lại càng bội phục ánh mắt nhìn người chuẩn xác của Ninh Lạc. Nàng xác thực là không giống với những tiểu thư nhà quyền quý khác.
Mộ Phi Sắt cũng không nguyện ý bắt chuyện với vị thiếu tướng luôn cho nàng một khuôn mặt lạnh kia, nhưng nàng cũng không keo kiệt mà luôn đối xử ôn hòa với đám binh lính kia.
Phú Quý nghe lệnh của Mộ Phi Sắt, thỉnh thoảng sang sang chỗ bọn họ giúp đỡ việc chuẩn bị thức ăn. Mọi người đối với tay nghề phi phàm của Phú Quý cũng rất hoan nghênh. Biết được đây chính là chủ ý của tân Lĩnh chủ, vì vậy chúng binh sĩ đối với nàng lại càng thêm hảo cảm.
Bọn họ ngày càng đến gần Thần Khí Chi Địa, thì tình huống xung quanh lại có chút không rõ ràng. Yến Minh xuất hiện báo cho Mộ Phi Sắt biết được xung quanh có không ít người tới do thám, làm cho nàng đối với hoàn cảnh hiện tại có chút lo lắng.
Vốn muốn nói với Bộc Dương Mạch chuyện này, nhưng lại thấy xung quanh xe ngựa của mình lại có nhiều binh lính hơn lúc trước, cước bộ mỗi người cũng khẩn trương nhanh chóng hơn. Trong lòng cũng thầm khen vị thiếu tướng trẻ tuổi này quả nhiên là nhạy bén, rất có năng lực hành quân.
Rốt cục vào một buổi tối, cuồng phong bất ngờ nổi lên, một đám hắc y nhân không rõ thân phận bất ngờ tập kích. Tiếng hô cảnh báo vang lên tứ phía, mở màn một buổi tối đẫm máu.
Đám người Mộ Phi Sắt còn chưa kịp đi ra ngoài xe ngựa, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng “đinh đinh đang đang" do đao kiếm va chạm. Hương Liên cùng Phú Quý trước giờ cũng chưa từng trải qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cho nên sắc mặt cả hai người đều trắng bệch. Nhưng cũng không quên đem Mộ Phi Sắt vậy ở chính giữa, lo lắng quan sát chung quanh, chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót gì.
Thấy hành động của hai người, Mộ Phi Sắt thầm lưu vào sâu trong đáy lòng. Nghe thấy tiếng người bên ngoài cao giọng kêu gào, cũng chú ý lắng nghe.
“Lương thảo không phải trọng điểm! Mau chóng tìm được tiểu nữ nhân kia! Trên người nàng ta có trọng thưởng của Lão hoàng đế! Giết!"
Con ngươi đen của Mộ Phi Sắt trầm xuống, chuyện Dạ Thương ban thưởng cho nàng vạn lượng bạc trắng cũng không có nhiều người biết được, rốt cục là ai đã tiết lộ ra?
Đám binh sĩ của Bộc Dương Mạch cũng là hạng người dũng mãnh thiện chiến, chỉ cần khoảng trăm người là có thể cùng với đám hắc y nhân đối kháng, quả thực làm Mộ Phi Sắt có chút ngạc nhiên. Những tên hắc y nhân đáng chết này xem ra có chuẩn bị mà đến, võ nghệ lại cao cường, không giống đám cướp bình thường, lại càng giống như quân lính đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Chính là chiếc xe ngựa màu đen kia! Mau đánh vào đó! Chắc chắn người ở trong!"
Một giọng quát bén nhọn vang lên, vừa dứt lời, thì đã có mũi tên xé rách không khí từ xa bay đến.
“Ác tặc! Muốn chết!" Bộc Dương Mạch bị một đám hắc y nhân võ nghệ cao cường quấn lấy. Thấy có tên bắn tới xe ngựa của Mộ Phi Sắt, cơn giận dữ bộc phát.
Một vài binh sĩ thủ hộ xung quanh xe ngựa đã bị mũi tên bắn trúng, nhưng vẫn liều chết bảo hộ người bên trong xe ngựa. Bộc Dương Mạch cố gắng lợi dụng sơ hở của đối phương thoát vòng vây, xông đến xe ngựa. Vạn nhất nàng có chuyện gì, thì hắn cũng không biết ăn nói như thế nào với Ninh Lạc.
Trong xe, Mộ Phi Sắt cũng nhìn xuyên qua khe cửa chứng kiến tình cảnh bên ngoài, phát hiện có mũi tên hướng mình bay đến, trong nội tâm rùng mình một cái. Đang muốn nhấc hai người bên cạnh đang sợ choáng váng tung cửa ra ngoài, chợt nghe đến tiếng hét lạnh lùng của Yến Minh: “Hồn chiến tâm vãng, Hỏa lang, hiện thân!"
Tiếng hô chấn động bốn phía chung quanh, Mộ Phi sắt chỉ cảm thấy không khí ẩm ướt xung quanh bỗng nhiên trở nên nóng rực, quang mang hồng đậm xuyên qua kẽ hở của xe ngựa. Ánh lửa nhanh chóng lan tràn, tiếp theo là vô số tiếng thét thê lương như quỷ khóc vang lên, làm cho lòng người run sợ.
Mùi khét chậm rãi truyền trong không khí, làm cho mọi người muốn buồn nôn. Đầu lĩnh của đám hắc y nhân thấy thế sợ hãi hét lên: “Hồn sư! Bên cạnh tiểu nữ nhân kia cư nhiên lại có Hồn sư?"
Lực lượng kinh hãi của Hồn Sư tất nhiên không phải tầm thường, huống hồ Yến Minh cũng coi như phát huy hết uy lực của mình, cũng nhất thời làm cho tinh thần đám binh sĩ chấn động. Bộc Dương Mạch tranh thủ chém liên tục vào mấy hắc y nhân xung quanh, tiến đến gần xe ngựa, trầm giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?"
“Ta không sao! Bộc Dương thiếu tướng nhớ lưu lại người sống!" Mặc dù ở kiếp trước, nàng cũng từng tham gia chém chém giết giết. Nhưng quy mô lớn như vậy cũng là lần đầu tiên, không thể không nói trong lòng có chút lo lắng, tay chân khó tránh khỏi luống cuống. Nàng như thế nào lại quên bên cạnh mình còn có một hồn sư, cười khổ bản thân mình đến giờ tại sao vẫn còn không học được cách tín nhiệm người khác? Nhưng nàng vẫn trấn định dặn dò Bộc Dương Mạch.
Bộc Dương Mạch nhìn những hắc y nhân làm bị thương các huynh đệ của mình, lạnh lùng nói: “Được! Các huynh đệ! Trừ tên cầm đầu, những tên khác đều giết không tha!"
Ngoài xe truyền tới từng trận rung động. Mộ Phi Sắt vỗ nhẹ Hương Liên đang run sợ tới mức thân thể cứng ngắc, trong lòng lại tràn đầy ý cười. Nàng cũng muốn nhìn xem, người gấp gáp muốn đem nàng vào chỗ chết, muốn kiếm lợi trên người nàng, rốt cục là thần thánh phương nào a!.
Tác giả :
Ám Dạ Vi Lương