Dương Thanh Ký
Chương 77: Minh nguyệt các
Yêu đan của Địa ma Thú vừa tan trong cơ thể, lập tức từ Đan Điền có một luồng nhiệt khí dâng lên, đám mây màu bạc tượng trưng cho cảnh giới Trúc Cơ của hắn cũng ầm ầm xoay chuyển, quanh thân hắn tỏa ra một màu xanh ma mị như lúc hai con Địa Ma Thú kia phát ra anh sáng, toàn bộ làn sương xanh này hiện ra quay vòng tròn quanh thân thể hắn rồi mi tâm tiến vào trong cơ thể. Đám mây bạc trong đan điền không ngừng xoay tròn rồi dừng lại. Dương Thanh mở bừng mắt đánh giá cơ thể, ngoài việc Đám mây bạc trong đan điền sáng hơn thì không thấy có gì khác cả. Vậy là đúng như sách nói, đan này chỉ có tác dụng với luyện khí mà thôi. Chính vì viên yêu đan này mà Tử Nguyệt đến giờ vẫn chưa tỉnh.
- Nàng ấy đã giúp ta rất nhiều
Hắn thở dài rồi lại nhắm mắt, thổ nạp tiếp.
Ba ngày sau ngọc giản truyền tin mà lần trước Kim Thành đưa cho hắn lóe sáng. Hắn bình thản đưa tiên thức chìm vào Ngọc giản. Vài dòng chữ hiện lên trong đầu hắn:
- Giợ hợi ba ngày sau, tầng ba Minh Nguyệt Các. Kẻ đến tối thiểu phải có một vạn linh thạch trung phẩm, hoặc đồ vật có giá trị tương đương.
Một trăm linh thạch hạ phẩm đổi được một trung phẩm, một trăm trung phẩm đổi được một thượng phẩm. Còn cực phẩm linh thạch mặc dù cũng có tỉ lệ nhưng độ trân quý lớn hơn nhiều. Nên không ai muốn đổi cả. Dương Thanh trầm ngầm, một vạn linh thạch trung phẩm nghĩa là mười vạn linh thạch hạ phẩm. Chỗ linh thạch này bằng một phần mười tài sản của hắn hiện nay. Không hiểu sao với tu vi càng ngày càng tinh tiến hắn luôn có cảm giác những gì mình lấy được trong cửu khúc âm ma đại trận mới chỉ là một phần nhỏ tài sản của Triệu Phong. Đương đường là thái tử ma giới quyết không thể nghèo thế được, lần trước trở về Vọng Nguyệt Lâu hắn đã dò tìm kỹ càng một lượt tuy không thấy gì những hắn vẫn cho rằng nơi này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hắn ngờ răng vị Triệu Phong này còn cất giấu pháp bảo hoặc công pháp tu luyện ở đâu đó. Hắn cũng vẫn còn hy vọng từ nơi đó tìm ra cách cởi bỏ huyết chú trên người. Cái cảm giác bị người khác nắm sự sống trong tay khiến hắn không thoải mái lắm. Còn ba ngày nữa mới đến đấu giá hội. Trong khi chờ đợi hắn vẫn yên lặng ngồi thổ nạp củng cố cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ của mình. Hoặc có những lúc hắn ngồi cô độc trong động phủ. Trên tay hắn cầm miếng ngọc bội năm xưa Thanh Hương tặng mà thở dài không ngớt:
- Nghiệt duyên.
Ba ngày sau hắn lững thững rời khỏi động phủ tiến đến Minh Nguyệt Các, qua ngọc giản hắn đã nắm khá rõ lộ tuyến đến nơi này, trên đường đi mắt hắn có thể thấy có vô số tu sĩ cũng đang trên đường đến. Từ bốn phương tám hướng đổ về Minh Nguyệt các. Ngoài một số vị ăn mặc như người bình thường thì một số người lại ăn vận vô cùng kỳ dị. Hắn đưa mắt nhìn vào cửa, ai đến đó cũng đều giơ ra một chiếc túi trữ vật, tên mặt choắt đứng ở cửa khẽ dùng tiên thức đảo qua. Khi thấy đủ điều kiện hắn sẽ cấp cho người đến đầu giá một chiếc lênhh bài thân phận. Đến phiên Dương Thanh đi tới. Tên này lười biếng mở miệng nói:
- Xin đạo hữu xuất ra linh thạch.
Dương Thanh phất tay, một chiếc túi trữ vật xuất hiện trên bàn, gã mặt choắt liếc qua một cái rồi đưa cho hắn một chiếc lệnh bài màu đen có khắc số mười tám. Rồi nói:
- Mời đạo hữu.
Dương Thanh thu chiếc lệnh bài rồi ung dung đi lên tầng ba. Kim Thành đã cho hắn biết chiếc lệnh bài này đánh số thứ tự của chiếc ghế mà hắn ngồi. Nếu linh thạch mang theo càng nhiều thì số càng nhỏ. Nơi ngồi càng yên tĩnh và không lộ mặt. Hắn mỉm cười tìm số ghế của mình rồi ngồi xuống, hiển nhiên số mười tám của hắn không có gì nổi bật, hắn tiến vào ngồi giữa một đám tu sĩ mặc áo bào trắng thêu hoa mai hiển nhiên là cùng một hội. Đây là lần đầu tiên sau khi dấn thân vào tu tiên giới, hắn mới tham dự một cuộc đấu giá. Lúc này hắn âm thầm đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá. Phía trước hàng ghế là một cái đài cao. Dùng để trưng bày vật phẩm, hai bên đài phía trên cao là tám căn phòng nhỏ mỗi bên bốn phòng, hắn nghĩ đó là dành cho một số lão quái không muốn lộ diện. Phía dưới đài là chỗ hắn ngồi gồm năm hàng ghế xếp thành hình bán nguyệt quanh chiếc đài. Mỗi hàng chín chiếc. Trong số đám tu sĩ ngồi với hắn hơn một nửa là Trúc Cơ so kỳ và Trung Kỳ. Còn lại là Hậu Kỳ cảnh giới. Đặc biệt hắn nhận thấy có hai lão Kết Đan Trung Kỳ và một người thanh niên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Tất cả đều ngồi nhắm mắt dưỡng thần chờ đến giờ hợi.
Một lát sau một lão già mặc áo xanh trên người lộ ra một vẽ cỹ kỹ khác thường bước lên đài, khoảnh khắc khi Dương Thanh nhìn thấy lão thì có cảm giác bị uy áp trên người lão chấn cho ngạt ngở. Hắn hít sâu một hơi:
- Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới.
Bên dưới truyền lên tiếng xôn xao của đám người tham dự. Hiển nhiên là đại danh của lão già này không nhỏ:
- Đinh Lực, Đinh tiền bối của Tạo Hóa Hội.
Một giọng khác lại vang lên:
- Đây có phải là người mà mấy năm trước đã một mình đánh bại hai người cùng cấp mà không dùng pháp bảo
- Nghe nói cảnh giới thần thông của lão xảo diệu vô cùng.
Dương Thanh mở to hai mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Đinh Lực. Một mình giết chết hai tu sĩ cùng cấp mà không dùng pháp bảo. Đây là tồn tại dạng gì. Cảnh giới của lão có lẽ không phải là Kết Đan Hậu Kỳ đấy chứ. Đợi cho tiếng xôn xao hạ xuống Đinh Lực mới chậm rãi nói:
- Các vị đạo hữu lần này đấu giá hội của Minh Nguyệt Các là do bản nhân chủ trì. Lần này ngoài các vật phẩm thông thường sẽ có ba kiện chí bảo, có thể các vị đạo hữu ở đây sẽ thích. Lão phu cũng không nói nhiều nữa. Sau đây là món đầu tiên của ngày hôm nay.
Lão vừa nói vừa vẫy tay một cái trên đài xuất hiện một thanh cổ kiếm màu xanh, không biết nó làm từ gì nhưng hiển nhiên linh lực mà nó phát ra vô cùng khủng bố. Kiếm này tuy tốt. Nhưng đối với người cầm trong tay Âm Phủ Ma Châm và vô cực đao như hắn thì hiển nhiên kiếm này chưa thấm vào đâu. Chỉ nghe lão già Đinh Lực kia nói.
- Kiếm này là Thanh Long Kiếm hai năm trước được một vị trưởng lão của Thái Cực Môn luyện thành, ẩn chứa thủy linh khí vô cùng nồng đượm. Vật này Minh Nguyệt các cho cái giá ban đầu là tám trăm linh thạch trung phẩm
- Tám trăm năm mươi.
Một tên Trúc Cơ sơ kỳ ngồi trong góc lên tiếng
- Chín trăm linh thạch
Một tên khác hô lên. Những tên này phần lớn là tán tu không có điều kiện đợi những vâth phẩm sau này. Chúng biết càng về sau vật phẩm càng tốt, nhưng giá cũng đắt kinh người, đối với tài lực của một tán tu đương nhiên là không mua nổi. Đợi không bằng ngay lúc này nhân cơ hội các lão quái còn chưa ra tay tranh đoạt mà mua lấy một hai món còn hơn. Rất nhanh Thanh Long Kiếm đã bị một tên Trúc Cơ Trung Kỳ mua được với giá là hai ngàn hai trăm linh thạch. Kiếm vừa vào tay hắn đã vội vã bỏ đi. Như sợ giết người đoạt bảo. Đinh Lực lại nói tiếp:
- Vật đấu giá tiếp theo xuất xứ từ Tạo Hóa Môn của lão phu. Một cây Thiên Niên Tuyết Sâm một ngàn hai trăm năm. Chỉ có thể thấy ở Bắc Hà Đại Lục. Dược liệu này có giá ba ngàn năm trăm linh thạch
Trên tầng bốn một lão quái kết đan nói vọng xuống:
- Bốn ngàn
Phía đối diện cũng có một giọng nữ lên tiếng.
- Năm ngàn linh thạch
Lão kia ngừng lại một chút rồi hô lên:
- Năm ngàn năm trăm linh thạch
Phía đối diện giọng của nữ tử lại vang lên:
- Năm ngàn năm trăm lẻ một.
- Hừ.- Lão đạo kia không nhịn được hừ lạnh một tiếng rồi ồm ồm nói:
- Lâm Tuệ Tâm đạo hữu có phải muốn đùa cợt lão phu.
Nữ tu tên là Lâm Tuệ Tâm kia cất tiếng cười như chuông bạc rồi nói lớn:
- La Vân đạo huynh. Pháp lực thông thần. Tiểu muội nào dám đùa cợt. Nhưng thiên niên tuyết sâm này quả thật tiểu muội rất cần, mong La đạo huynh châm trước.
- Nàng ấy đã giúp ta rất nhiều
Hắn thở dài rồi lại nhắm mắt, thổ nạp tiếp.
Ba ngày sau ngọc giản truyền tin mà lần trước Kim Thành đưa cho hắn lóe sáng. Hắn bình thản đưa tiên thức chìm vào Ngọc giản. Vài dòng chữ hiện lên trong đầu hắn:
- Giợ hợi ba ngày sau, tầng ba Minh Nguyệt Các. Kẻ đến tối thiểu phải có một vạn linh thạch trung phẩm, hoặc đồ vật có giá trị tương đương.
Một trăm linh thạch hạ phẩm đổi được một trung phẩm, một trăm trung phẩm đổi được một thượng phẩm. Còn cực phẩm linh thạch mặc dù cũng có tỉ lệ nhưng độ trân quý lớn hơn nhiều. Nên không ai muốn đổi cả. Dương Thanh trầm ngầm, một vạn linh thạch trung phẩm nghĩa là mười vạn linh thạch hạ phẩm. Chỗ linh thạch này bằng một phần mười tài sản của hắn hiện nay. Không hiểu sao với tu vi càng ngày càng tinh tiến hắn luôn có cảm giác những gì mình lấy được trong cửu khúc âm ma đại trận mới chỉ là một phần nhỏ tài sản của Triệu Phong. Đương đường là thái tử ma giới quyết không thể nghèo thế được, lần trước trở về Vọng Nguyệt Lâu hắn đã dò tìm kỹ càng một lượt tuy không thấy gì những hắn vẫn cho rằng nơi này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hắn ngờ răng vị Triệu Phong này còn cất giấu pháp bảo hoặc công pháp tu luyện ở đâu đó. Hắn cũng vẫn còn hy vọng từ nơi đó tìm ra cách cởi bỏ huyết chú trên người. Cái cảm giác bị người khác nắm sự sống trong tay khiến hắn không thoải mái lắm. Còn ba ngày nữa mới đến đấu giá hội. Trong khi chờ đợi hắn vẫn yên lặng ngồi thổ nạp củng cố cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ của mình. Hoặc có những lúc hắn ngồi cô độc trong động phủ. Trên tay hắn cầm miếng ngọc bội năm xưa Thanh Hương tặng mà thở dài không ngớt:
- Nghiệt duyên.
Ba ngày sau hắn lững thững rời khỏi động phủ tiến đến Minh Nguyệt Các, qua ngọc giản hắn đã nắm khá rõ lộ tuyến đến nơi này, trên đường đi mắt hắn có thể thấy có vô số tu sĩ cũng đang trên đường đến. Từ bốn phương tám hướng đổ về Minh Nguyệt các. Ngoài một số vị ăn mặc như người bình thường thì một số người lại ăn vận vô cùng kỳ dị. Hắn đưa mắt nhìn vào cửa, ai đến đó cũng đều giơ ra một chiếc túi trữ vật, tên mặt choắt đứng ở cửa khẽ dùng tiên thức đảo qua. Khi thấy đủ điều kiện hắn sẽ cấp cho người đến đầu giá một chiếc lênhh bài thân phận. Đến phiên Dương Thanh đi tới. Tên này lười biếng mở miệng nói:
- Xin đạo hữu xuất ra linh thạch.
Dương Thanh phất tay, một chiếc túi trữ vật xuất hiện trên bàn, gã mặt choắt liếc qua một cái rồi đưa cho hắn một chiếc lệnh bài màu đen có khắc số mười tám. Rồi nói:
- Mời đạo hữu.
Dương Thanh thu chiếc lệnh bài rồi ung dung đi lên tầng ba. Kim Thành đã cho hắn biết chiếc lệnh bài này đánh số thứ tự của chiếc ghế mà hắn ngồi. Nếu linh thạch mang theo càng nhiều thì số càng nhỏ. Nơi ngồi càng yên tĩnh và không lộ mặt. Hắn mỉm cười tìm số ghế của mình rồi ngồi xuống, hiển nhiên số mười tám của hắn không có gì nổi bật, hắn tiến vào ngồi giữa một đám tu sĩ mặc áo bào trắng thêu hoa mai hiển nhiên là cùng một hội. Đây là lần đầu tiên sau khi dấn thân vào tu tiên giới, hắn mới tham dự một cuộc đấu giá. Lúc này hắn âm thầm đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá. Phía trước hàng ghế là một cái đài cao. Dùng để trưng bày vật phẩm, hai bên đài phía trên cao là tám căn phòng nhỏ mỗi bên bốn phòng, hắn nghĩ đó là dành cho một số lão quái không muốn lộ diện. Phía dưới đài là chỗ hắn ngồi gồm năm hàng ghế xếp thành hình bán nguyệt quanh chiếc đài. Mỗi hàng chín chiếc. Trong số đám tu sĩ ngồi với hắn hơn một nửa là Trúc Cơ so kỳ và Trung Kỳ. Còn lại là Hậu Kỳ cảnh giới. Đặc biệt hắn nhận thấy có hai lão Kết Đan Trung Kỳ và một người thanh niên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Tất cả đều ngồi nhắm mắt dưỡng thần chờ đến giờ hợi.
Một lát sau một lão già mặc áo xanh trên người lộ ra một vẽ cỹ kỹ khác thường bước lên đài, khoảnh khắc khi Dương Thanh nhìn thấy lão thì có cảm giác bị uy áp trên người lão chấn cho ngạt ngở. Hắn hít sâu một hơi:
- Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới.
Bên dưới truyền lên tiếng xôn xao của đám người tham dự. Hiển nhiên là đại danh của lão già này không nhỏ:
- Đinh Lực, Đinh tiền bối của Tạo Hóa Hội.
Một giọng khác lại vang lên:
- Đây có phải là người mà mấy năm trước đã một mình đánh bại hai người cùng cấp mà không dùng pháp bảo
- Nghe nói cảnh giới thần thông của lão xảo diệu vô cùng.
Dương Thanh mở to hai mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Đinh Lực. Một mình giết chết hai tu sĩ cùng cấp mà không dùng pháp bảo. Đây là tồn tại dạng gì. Cảnh giới của lão có lẽ không phải là Kết Đan Hậu Kỳ đấy chứ. Đợi cho tiếng xôn xao hạ xuống Đinh Lực mới chậm rãi nói:
- Các vị đạo hữu lần này đấu giá hội của Minh Nguyệt Các là do bản nhân chủ trì. Lần này ngoài các vật phẩm thông thường sẽ có ba kiện chí bảo, có thể các vị đạo hữu ở đây sẽ thích. Lão phu cũng không nói nhiều nữa. Sau đây là món đầu tiên của ngày hôm nay.
Lão vừa nói vừa vẫy tay một cái trên đài xuất hiện một thanh cổ kiếm màu xanh, không biết nó làm từ gì nhưng hiển nhiên linh lực mà nó phát ra vô cùng khủng bố. Kiếm này tuy tốt. Nhưng đối với người cầm trong tay Âm Phủ Ma Châm và vô cực đao như hắn thì hiển nhiên kiếm này chưa thấm vào đâu. Chỉ nghe lão già Đinh Lực kia nói.
- Kiếm này là Thanh Long Kiếm hai năm trước được một vị trưởng lão của Thái Cực Môn luyện thành, ẩn chứa thủy linh khí vô cùng nồng đượm. Vật này Minh Nguyệt các cho cái giá ban đầu là tám trăm linh thạch trung phẩm
- Tám trăm năm mươi.
Một tên Trúc Cơ sơ kỳ ngồi trong góc lên tiếng
- Chín trăm linh thạch
Một tên khác hô lên. Những tên này phần lớn là tán tu không có điều kiện đợi những vâth phẩm sau này. Chúng biết càng về sau vật phẩm càng tốt, nhưng giá cũng đắt kinh người, đối với tài lực của một tán tu đương nhiên là không mua nổi. Đợi không bằng ngay lúc này nhân cơ hội các lão quái còn chưa ra tay tranh đoạt mà mua lấy một hai món còn hơn. Rất nhanh Thanh Long Kiếm đã bị một tên Trúc Cơ Trung Kỳ mua được với giá là hai ngàn hai trăm linh thạch. Kiếm vừa vào tay hắn đã vội vã bỏ đi. Như sợ giết người đoạt bảo. Đinh Lực lại nói tiếp:
- Vật đấu giá tiếp theo xuất xứ từ Tạo Hóa Môn của lão phu. Một cây Thiên Niên Tuyết Sâm một ngàn hai trăm năm. Chỉ có thể thấy ở Bắc Hà Đại Lục. Dược liệu này có giá ba ngàn năm trăm linh thạch
Trên tầng bốn một lão quái kết đan nói vọng xuống:
- Bốn ngàn
Phía đối diện cũng có một giọng nữ lên tiếng.
- Năm ngàn linh thạch
Lão kia ngừng lại một chút rồi hô lên:
- Năm ngàn năm trăm linh thạch
Phía đối diện giọng của nữ tử lại vang lên:
- Năm ngàn năm trăm lẻ một.
- Hừ.- Lão đạo kia không nhịn được hừ lạnh một tiếng rồi ồm ồm nói:
- Lâm Tuệ Tâm đạo hữu có phải muốn đùa cợt lão phu.
Nữ tu tên là Lâm Tuệ Tâm kia cất tiếng cười như chuông bạc rồi nói lớn:
- La Vân đạo huynh. Pháp lực thông thần. Tiểu muội nào dám đùa cợt. Nhưng thiên niên tuyết sâm này quả thật tiểu muội rất cần, mong La đạo huynh châm trước.
Tác giả :
KeoChuoi