Dương Thần

Chương 455: Cự yêu! Cự yêu!

Dịch: lieu

- Đi, đi xem xem hai kẻ vừa bị Hồng Dịch trấn áp xem sao. Đại Thông Mẫu Tiễn, Nhân Đạo Kim Tiễn, Vô Cực Long Giới, Tinh Thần Biến thần thông, những thứ thần khí kia xuất hiện trên người hai thanh niên này khiến cho lão hủ nhớ đến rất nhiều chuyện của bảy mươi, tám mươi năm về trước, lúc thiên hạ đại biến, vương triều Đại Chu bắt đầu mục nát. Khi đó những thanh niên tuấn tài bắt đầu ùn ùn xuất hiện, mỗi người đều là bậc kinh tài tuyệt diễm. Thiên hạ biến đổi, nhân đạo hưng thịnh, loạn thế xuất anh hùng? Chẳng lẽ một thời đại phong ba bão táp sắp tới rồi sao?

Đám người Tạ Văn Uyên bảo vệ thân thể Hồng Dịch ở trên đỉnh núi nhìn thấy cao thủ liên tiếp xuất hiện cướp giật Vô Cực Kim Đan, vốn cũng muốn xuất thủ, thế nhưng lại không ngờ rằng Hồng Dịch vừa từ trong lôi kiếp đi ra, thi triển bản lĩnh thần thông quảng đại, lật tay liền xoay chuyển càn khôn, trấn áp tai họa, về cơ bản hoàn toàn không để cho bọn họ có cơ hội thi triển bất cứ thứ thần thông gì cả.

Cả đống cao thủ bị quét sạch trong chớp mắt, có kẻ chết, có kẻ bị bắt, có kẻ bỏ chạy, có kẻ bị trấn áp.

Tạ Văn uyên nhìn thấy nhiều cao thủ bị quét sạch như vậy cũng không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó mới bay lên, hướng về phía ngọn núi vừa hạ xuống ở phía xa xa.

- Hồng Dịch hiện giờ đã vượt qua sáu lần lôi kiếp, tiếp cận với cánh cửa tạo vật chủ, nhất là hắn tu luyện Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai, ba đại kinh thư, thần thông đã lên tới một đỉnh cao mới. Ta hoàn toàn đã không còn là đối thủ của hắn nữa rồi! Trừ phi có năm sáu kẻ như ta thì may ra mới có thể chống lại hắn! Đó là chưa nói đến việc hắn thi triển ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm! Một khi sử dụng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, hắn thậm chí có thể đánh ngang tay với tạo vật chủ!

Vân Hương Hương thầm cảm thán trong lòng.

Tất cả mọi người đều bay về phía ngọn núi đang trấn áp Phương Viên, Đường Hải Long, Lý Phi Ngư.

Khi đáp xuống mặt đất, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngọn núi nho nhỏ này chiếm diện tích lên đến năm sáu dặm, cao đến hơn ba mươi trượng, cả tòa núi có hình nón, từ đỉnh đến chân núi đều được bao phủ trong một màn ánh sáng vàng kim, bên trên là tầng tầng lớp lớp phù chú đang liên tục lưu chuyển, tản ra một cỗ pháp lực hùng hồn cuồn cuộn.

Kích cỡ tầm năm, sáu dặm cũng không phải là lớn, thế nhưng đối với con người cũng không nhỏ chút nào.

Người đứng dưới chân núi chẳng khác nào con kiến nằm dưới chân voi, căn bản hoàn toàn không đang đặt vào mắt.

Hồng Dịch đứng trên đỉnh núi, vù vù vù vù, sau đó nhanh chóng hạ xuống bên cạnh đám người Vân Hương Hương, Cát Tường Thiên.

- Một ngọn núi này đủ để hàng nghìn hàng vạn kẻ như vậy, ba người kia chỉ sợ bị đè thành bánh thịt mất rồi.

Tôn Vi Vi run giọng nói, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Hồng Dịch.

Trong lớp thanh niên thiên tài, Phương Viên, Đường Hải Long, Lý Phi Ngư hiển nhiên là những nhân vật kinh diễm tuyệt thế, trong tay có bảo khí cổ đại, dư sức chống lại những bậc kiêu hùng cự phách năm sáu lần lôi kiếp. Tôn Vi Vi mặc dù cũng có kỳ ngộ của riêng mình, thế nhưng cũng không thể nào so sánh với ba kẻ này.

Thế nhưng hiện giờ ba thiếu niên thiên tài ngút trời kia lại bị Hồng Dịch lật tay một cái liền trấn áp. Từ đó tự nhiên khiến cho Tôn Vi Vi sinh ra một sự kính nể đối với Hồng Dịch.

- Điều này chắc không xảy ra đâu, bọn chúng có trọng bảo cổ đại hộ thân! Hơn nữa ta sử dụng pháp lực cũng có chừng mực, chỉ đem bọn chúng đè xuống đất một chút, tuyệt đối không bị đè chết đâu, chẳng qua hiện giờ bọn chúng không thể nào cử động được.

Linh hồn của Hồng Dịch trở về thể xác. Như Lai Pháp Thân bá đạo vô cùng tận mang theo lực lượng xưng bá hiện tại đột nhiên biến đổi, hóa thành một sĩ phu trẻ tuổi, y phục phất phới trong gió mang theo vẻ phong lưu anh tuấn. Vẻ tiêu sái phong lưu này hoàn toàn không phải là giả tạo thâm trầm, mà là ung dung uyển chuyển, mang theo khí tức học vấn của kẻ trí thức.

Đây là diện mạo vốn có của Hồng Dịch. Thứ khí tức kiêu ngạo bá đạo, lực lượng xưng bá hiện thế vừa rồi chẳng qua là thủ đoạn sấm sét của hắn mà thôi.

Cát Tường Thiên nhìn thấy hình dạng này của Hồng Dịch, hai cánh trắng muốt sau lưng khẽ rung lên, trông chẳng khác nào một con ong mật nhỏ, vô số điểm sáng lung linh trong mắt liên tục chớp động, vô tri vô giác đưa ngón tay vào trong miệng mút mút.

Rắc rắc rắc rắc!

- Như lai kình thiên, như lai kình thiên, như lai di sơn, như lai di sơn khu trạch! Dịch chuyển!

- Lên!

Liên tiếp kết thành hai đại pháp ấn, thần thái uy nghiêm, Hồng Dịch giương tay lên, cả tòa núi rung chuyển dữ dội, sau đó chậm rãi xoay tròn, chậm rãi bay lên không trung.

Mọi người liền nhìn thấy ở bên dưới ngọn núi lúc này xuất hiện một cái lỗ thật sâu, trông giống hệt như đất đá bên dưới bị xúc đi vậy.

Trong cái lỗ thật sâu này có một vài tia sáng lóng lánh đang dập dềnh trôi nổi, trông tựa như những làn khói mỏng manh vô cùng yếu ớt.

Điều này chứng tỏ rằng chủ nhân của những pháp bảo này đang thoi thóp, nguy hiểm cận kề.

- Lên đây!

Hồng Dịch sau khi di chuyển ngọn núi đi, bàn tay lại hướng về phía hố sâu, chụp một trảo vào hư không, nhất thời một cỗ lực hút cuồn cuộn tựa như sông lơn từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, trực tiếp hút lấy tất cả mọi thứ trong hố ra.

Trong hố lúc này đương nhiên chỉ có Đường Hải Long, Phương Viên, Lý Phi Ngư.

Đúng lúc này, ở sâu bên dưới nền đất, trong âm u dường như có một cỗ lực lượng cực lớn bỗng nhiên chấn động. Mặt đất dưới chân mọi người chợt rung chuyển, những tiếng rắc rắc ở sâu dưới lòng đất liên tục vang lên, những vết nứt lan ra bốn phía, chẳng khác nào đang xảy ra động đất.

Cùng lúc ấy, ở trong huyệt động, từng luồng từng luồng khói mây đen nhánh nồng đậm phun mạnh ra như suối ngầm. Luồng khí đen này cực kỳ nồng đậm, đặc quánh, trong lúc di động có vẻ vô cùng nặng nề, xem ra còn ngưng trọng hơn thủy ngân gấp mười lần, gấp trăm lần. Đồng thời ở bên trong dòng khí đen này dường như còn ẩn chứa một loại ý niệm tà ác đến cực điểm! Căn bản không có một chút khí tức đạo thuật nào là của con người, lại càng không chứa bất cứ thứ gì gọi là nhân tính.

- Đây là yêu! Xác thực là yêu!

Long nữ Ngao Loan nhìn thấy dòng khí đen đầy tà ác này, cả người chấn động mạnh, lạnh lùng nói.

Đây là yêu khí, hoàn toàn khác biệt so với yêu khí của thiên hạ bát đại yêu tiên. Đạo thuật của thiên hạ bát đại yêu tiên, bất kể là Khổng Tước Vương, Thiên Xà Vương hay là Hương Hồ Vương, đạo thuật sở học đều là đạo thuật của con người, thuộc về đạo của trí tuệ linh động hoạt bát.

Còn trong dòng khí đen kia, bản chất ẩn chứa bên trong hoàn toàn là sự bá đạo, hung tàn, cực ác. Con người nhìn thấy dòng khí đen này chẳng khác nào trở lại thời đại hồng hoang viễn cổ, thời đại mà không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là nhân nghĩa đạo đức, không có lễ pháp, một thời đại để sinh tồn mà phụ tử ăn thịt lẫn nhau, đồng loại ăn thịt lẫn nhau.

Đây trần trụi là yêu đạo, là yêu đạo đến từ thời viễn cổ.

- Thiên Yêu Đồ Thần Pháp! Đây là Thiên Yêu Tụ Ma Khí! Mọi người cẩn thận! Đây là lão tổ Yêu Thần Động ở tận cùng đông hải, Vân Vụ Sơn!

Cái tên đầy hung ác độc địa này vừa vang lên, ngoại trừ Hồng Dịch ra, tất cả mọi người đều cả kinh, theo bản năng lập tức thi triển ra đạo thuật bảo vệ thân thể.

Ngay cả một nhân vật thần thông pháp lực phi phàm như Vân Hương Hương cũng không dám lơ là.

Bởi lẽ bản chất của thứ khí tức này thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

- Hừ, lén lén lút lút trốn ở đây, thừa cơ giở trò ma mãnh! Không dám chính diện giao chiến với ta! Còn gì gọi là thiên yêu, lão tổ gì gì nữa! Ra đây cho ta!

Hồng Dịch đối mặt với biến cố đột ngột phát sinh cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không biến đổi, tay kết thành ấn quyết, lập tức giương lên.

Linh Hồn Qua Tòan thật lớn xuất hiện giữa không trung, mãnh liệt xoáy tròn. Nhất thời dòng khí đen đang cuồn cuộn tuôn ra bỗng giống như cá voi hút nước, điên cuồng tiến vào trong vòng lốc xoáy, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngao, ngao, ngao, ngao, ngao, ngao!

Trong lúc dòng khí đen bị hút điên cuồng, mặt đất lại đứt gãy dữ dội hơn, khí đen càng lúc càng nồng đậm, cả mặt đất dường như đều rung chuyển, phát ra những âm thanh ầm ầm ầm ầm vang trời.

Trong chuỗi âm thanh ầm ầm ầm, một tiếng Bồng chợt vang lên!

Một con vượn không lồ toàn thân màu ám kim, cao băng sáu bảy người chập lại, hung bạo không gì sánh được, đánh vỡ mặt đất, từ trong hố sâu nhảy lên.

Con vượn lớn toàn thân màu ám kim này trông hung tợn vô cùng tận, nhếch mép lộ ra hàng răng tựa như sắt thép, rống lên từng hồi, tay cầm một cây gậy cực lớn màu ám kim, trông hệt như cột chống nhà. Ngay khi vừa xuất hiện, nó liền vung đại bổng lên, hướng về phía đỉnh đầu của Hồng Dịch mà nện xuống.

- Thiên Yêu Đồ Thần, Sát Thần Bổng, tiếp một chiêu của ta, Bát Hoang Băng!

Trong hai mắt của con vượn khổng lồ này hoàn toàn là một màu máu hồng, trông hệt như hai ao máu, một bổng vừa nện xuống, khí huyết tuôn ra cuồn cuộn. Khí lưu trong chu vi một nghìn bộ xung quanh đều bị hút lại, hình thành một vòng lốc xóay cực lớn, sau đó mãnh liệt vỡ nát ra, chẳng khác nào bị võ đạo nhân tiên bất thình lình tập kích!

Một bổng này bao phủ lên tất cả mọi người vào trong đó.

Cùng lúc ấy, ở một khoảng đất cách đó hơn mười dặm phía xa xa bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh răng rắc. Sau đó một dòng khí đen xông vọt lên trời cao mang theo một cỗ mùi tanh tưởi mốc meo đến gay mũi tỏa ra khắp bầu trời, tựa như toàn bộ khí độc trong lòng đất bỗng nhiên tìm được nơi phát tiết mà điên cuồng phóng ra vậy.

Dòng khí đen vừa bắn lên, bên trong loáng thoáng hiện ra ánh sáng rực rỡ của pháp bảo, đây chính là Đại Thông Mẫu Tiễn của Đường Hải Long cùng Vô Cực Long Giới của Phương Viên.

- Hừ! Lão tổ ta lén lút thì sao! Đợi ngươi phá hóa thân của ta, đệ nhị nguyên thần của Thiên Yêu Tụ Ma Khí thì hãy nói! Ba tiểu bối này lão tổ ta thấy rất hợp ý, giờ tạm thời cứu đi cái đã! Để xem xem ngươi làm gì được lão tổ ta!

Từ trong dòng khí đen hồng, một giọng nói thâm trầm truyền ra.

- Thiên Long đạo chủ, lão tổ ta cũng thật không ngờ rằng ngươi lại mời được một nhân vật lợi hại đến vậy thủ hộ cho ngươi! Coi như hôm nay tiện nghi cho ngươi vậy! Nhưng ngươi cũng coi chừng lão tổ ta đấy!

Nói xong, dòng khí đen liền phóng lên, trong nháy mắt đã bay vút đi xa, hóa thành một sợi chỉ đen nhỏ như tơ nhện, vọt đi ngoài nghìn dặm.

Từ đó có thể thấy được kẻ vừa cứu Phương Viên, Đường Hải Long, Lý Phi Ngư từ dưới lòng đất có một pháp lực cao cường, tuyệt đối không thua kém gì bậc kiêu hùng cự phách như Đại Chu thái tổ.

- Vô lượng quang, vô lượng thọ, Quang Minh Mạn Đồ La, Đại Nhật Như Lai, Đại Nhật Như Lai! Phong!

Hồng Dịch đối mặt với còn vượn cổ đại hung tàn có kích cỡ gấp hai lần Viên Công Minh, từ trong lòng đất lao ra, khuôn mặt vẫn không biến đổi chút nào, chỉ đưa một ngón tay ra, lập tức một dòng kinh văn ánh sáng từ đầu ngón tay liền tuôn ra, cường ngạnh hình thành một tấm khiên ánh sáng trong chu vi xung quanh.

Con vượn cổ đại thật lớn này, khi một chiêu võ học viễn cổ Bát Hoang Băng nện xuống, cây thần bổng ám kim cực lớn kia vừa vặn nện xuống tấm khiên do dòng kinh văn ánh sáng kết thành.

Hai cỗ lực lượng va chạm, kinh văn ánh sáng lại không suy suyển chút nào, trong khi đó con vượn cổ đại kia bị phản chấn, liên tiếp lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn về phía Hồng Dịch đầy vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nhảy lên bầu trời.

- Muốn chạy sao?

Hồng Dịch lạnh lùng cười. Kinh văn ánh sáng liền bay lượn giữa không trung sau đó vây lại bên trong, tựa như thiên la địa võng, vừa vặn chùm lên con vượn kia, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại, biến thành một pháp đàn ánh sáng, rơi xuống lòng bàn tay Hồng Dịch.

- Quang Minh Hỏa Diễm, luyện!

Con vượn hung bạo cổ đại kia sau khi bị phong ấn trong Quang Minh Mạn Đồ La liền gầm rít điên cuồng. Thế nhưng thần niệm của Hồng Dịch vừa khẽ động, lập tức trên bầu trời tràn ngập những mũi lửa lóng lánh nhọn hoắt, nhanh chóng đâm vào pháp đàn, sau đó phát nổ mãnh liệt.

Trong nháy mắt con vượn cổ đại kia biến thành một thứ có hình dạng giống như một viên hồ lô.

- Đây chính là Thiên Yêu Đạo Quả! Là một dạng hóa thân, có công dụng giống như Thiên Tẫn Nguyên Châu! Đây là đạo quả mà lão yêu quái kia phải ngưng luyện pháp lực suốt ba trăm năm mới thành! Đúng là thứ tốt!

Ngao Loan nhìn thấy quả trái cây nho nhỏ màu ám kim có hình dạng quả hồ lô kia liền cả kinh nói.

- Không chỉ là trái đạo quả này, những kẻ khác cũng không thoát khỏi tay ta được! Viên Công Minh! Vừa rồi phải chăng là lão tổ tông ở Đông Hải Vân Vụ Sơn Yêu Thần Động của ngươi à? Một kẻ tu luyện yêu đạo cổ đại như vậy mà cũng kết giao với thế gia, định làm loạn nhân đạo, ta không thể tha cho hắn được!

Hồng Dịch thu viên Thiên Yêu Đạo Quả lại, sau đó nhìn về phía dòng khí đen hồng phía xa xa, tuy nhiên cũng không bay lên đuổi theo, chỉ bổ ra một quyền ấn vào hư không!

- Ngươi dùng Thiên Yêu đạo quả này làm hóa thân, tập kích ta một chiêu Bát Hoang Băng. Có đến cũng có đi, vậy ta liền đáp lễ ngươi bằng một chiêu Yết Đế Ấn! Yết Đế Ấn chính là siêu việt, cũng là siêu độ. Hãy để ta siêu độ cho ngươi vậy!

Hồng Dịch nói xong, một chưởng cũng đánh ra, tiến vào hư không. Ngay lập tức ở phía xa xa trên bầu trời, ở ngay sau đuôi dòng khí đen hồng liền hiện ra một bàn tay vàng kim cực lớn, những âm thanh vang vọng cả bầu trời phát ra, thoáng chốc đập thẳng vào sau đuôi dòng khí đen.

Phừng phừng phừng phừng!

Nhất thời dòng khí đen kia như bị thiêu đốt, từng ngọn lửa thật lớn hừng hực bốc lên. Toàn bộ khí độc đều bị một đại pháp ấn của Hồng Dịch bổ xuống mà bốc cháy.

Từ bên trong dòng khí đen phát ra một âm thanh rống giận đây thê lương!

- Thiên Yêu Đồ Thần, Thiên Yêu Thủ!

Nhất thời toàn bộ luồng khí đen liền biến thành một ma thủ thật lớn, lật ngược lại tung ra một chưởng, chặn lại Yết Đế Ấn của Hồng Dịch.

Yết Đế Ấn chỉ trong khỏanh khắc đánh nát Thiên Yêu Thủ thành mảnh vụn, toàn bộ khí đen liền hóa thành một biển lửa hừng hực, sau đó bị thiêu rụi hoàn toàn.

Thế nhưng ngay sau đó, tại nơi hai cỗ lực lượng va chạm, cả không gian như bị trũng xuống, cả âm thanh dường như cũng biến mất, không còn bất cứ thứ gì ở nơi đó nữa, trong không khí chỉ còn lác đác một vài sợi lông dài màu vàng kim đang lả tả rơi xuống mặt đất.

- Thứ pháp thuật này lại lợi hại như vậy sao? So với Thông Thiên Kiếm Độn không hề thua kém chút nào, đây đúng là một loại độn pháp thiêu đốt thần niệm mới thi triển ra được!

Hồng Dịch chụp một cái về phía trước, từ trong hư không thu về hơn bảy sợi lông vượn dài thô to như những chiếc đũa. Mỗi sợi lông đều có màu ám kim, tản ra một luồng khí huyết dương cương cường đại, gần như có thể sánh ngang với vẩy của kỳ lân!

- Thủ đoạn được lắm, có thể trốn thoát từ trong tay ta như vậy cũng đủ để tự hào rồi! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu đạo cổ đại, xem ra đạo thuật của tên yêu nghiệt này không hề thua kém Đại Chu thái tổ.

Hồng Dịch nhìn bảy sợi lông vượn trên tay, nhíu nhíu mày nói.

- Hồng Dịch, công tử đúng là khiến cho ta kinh sợ không thôi! Con cự yêu này chính là lão tổ tông ở Đông Hải Yêu Thần Động! Tu hành nghìn năm, nắm giữ yêu đạo, ngay cả Bạch Tử Nhạc cũng từng phải cầu hắn truyền thụ pháp môn thi giải! Ta chỉ sợ duy nhất tên yêu nghiệt này, hiện giờ hắn lại không phải là đối thủ của công tử nữa rồi! Ta có thể yên tâm vượt qua lôi kiếp! Sau đó chúng ta sẽ đến mộ địa của long tộc cổ đại.

Ngao Loan thở ra một hơi thật dài.

- Sau khi đạo chủ vượt qua lôi kiếp cũng chưa cần đi mộ địa của long tộc vội! Tại hạ còn một việc muốn làm!

Trong đầu Hồng Dịch hiển nhiên đang nghĩ tới chiếc long hồn Thái Thủy Sơn cùng chiếc Như Lai Cà Sa thần bí ở trong địa cung Đại Thiện Tự.

Hiện giờ cũng đến lúc lấy rồi!

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại