Dương Thần
Chương 311: Đánh Nổ Thần Ưng Vương!
- Ha ha, ha ha. Thiên Thất Chuyển, công phu ẩn tàng linh hồn vào cây cỏ, xứng được gọi là nhất tuyệt. Thảo nào Kim Chu pháp vương có thể tung hoành thiên hạ, sở trường đánh lén, trước nay chưa từng có ai phát hiện được. Thế nhưng ngươi cho rằng có thể đánh lén đựơc ta sao?
Rầm.
Tảng đá sau lưng Hồng Dịch bỗng nhiên nứt ra. Sau đó một cỗ lực lượng mãnh liệt vô cùng vô tận tuôn trào ra. Trong hư không, một pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát bỗng nhiên hiện ra, thân thể của pho tượng này so với nắm tay người thường thì to hơn một chút, vừa hiện ra liền lập tức công kích Hồng Dịch.
Ầm ầm.
Thân thể của Hồng Dịch liền tan biến, thần niệm dương cương nổ tung, bắn ra bốn phía, trông giống như bị một kích vừa rồi đánh trọng thương.
Thế nhưng trong nháy mắt khi thần niệm phân tán ra bốn phía, thì ở trên bầu trời, cách chỗ Hồng Dịch vừa đứng mười trượng, thân thể của hắn liền ngưng tụ lại như cũ, vẫn là thân hình không rõ mặt mũi, mặc y phục, mang dáng dấp của một thiếu niên trí thức, hoàn toàn không có chút khí tức gì của đạo sĩ.
Thân thể của Hồng Dịch hiện giờ là do thần hồn hoá thân mà thành, ngoại trừ diện mạo không phải là của bản thân, thì toàn bộ khí chất trên người đều mơ hồ tương tự như thực thể.
Hồng Dịch bất thình lình bị đánh lén một đòn, thần niệm lập tức nổ tung, thế nhưng trong nháy mắt liền ngưng tụ lại, như không hề có chút thương tổn nào. Đứng giữa không trung, hắn vung một tay lên, bảy vòng hào quang ánh sáng sau gáy mãnh liệt ngưng tụ lại.
Cách cách cách cách!
Bảy vòng ánh sáng biến thành một bàn tay khổng lồ bảy màu, nện xuống một cách dữ dội.
- Phiên chuyển Tu Di!
Dưới một kích dữ dội của Chân Không Đại Thủ Ấn, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát từng tấc từng tấc bị phân giải, thế nhưng đúng lúc đó cái thanh âm the thé kia đột nhiên lại vang lên.
Ầm Ầm!
Từ bốn phương tám hướng, một cỗ thần niệm cực kỳ cường đại lần thứ hai ngưng tụ lại. Những vết rạn nứt trên thân thể của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát liền biến mất, cả cơ thể tràn ngập lực lượng, rồi phát ra một tiếng phật hống hùng hồn. Từng thớ cơ bắp trên thân thể của bồ tát đều bộc phát ra ánh kim quang cường liệt, tựa như đích thân Bồ Tát giáng trần.
Mặt đất trong đạo quán phát ra những tiếng rắc rắc rắc rắc, sau đó xuất hiện nhiều vết nứt loang lổ. Màn ánh sáng bao phủ bên ngoài cũng khẽ rung lên. Dường như tiếng bạo hống của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát như muốn kéo đạo quán vốn đã bị ngăn cách với đại thiên thế giới này trở về vị trí cũ.
Vù vù!
Chân Không Đại Thủ Ấn cùng chưởng của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát va chạm mãnh liệt, kình phong dữ dội sinh ra. Cơn cuồng phong này tựa như ngưng tụ thành thực chất.
Cả không gian giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình, túm lấy một vài cây đại thụ trong sân nhổ bật cả gốc, cuốn lên giữa không trung, sau đó nghiền nát thành vô số mảnh gỗ rồi lả tả rơi xuống mặt đất.
Thanh thế tạo ra từ một cú va chạm vừa rồi có thể nói là kinh thiên động địa.
- Hả? Không ngờ có thể mang Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh luyện trình độ như vậy, thật lợi hại.
Thân thể của Hồng Dịch dừng lại giữa không trung. Trong khoảnh khắc vừa rồi, Chân Không Đại Thủ Ấn cũng bị nghiền nát, hoá thành những điểm sáng nhiều màu, sau đó ngưng tụ lại thành bảy vòng hào quang ở phía sau gáy hắn.
- Ha ha ha ha. Nghe nói Chân Không Đại Thủ Ấn là tuyệt kỹ đệ nhất của Đại Thiện tự, giết thần đánh tiên, sở hướng vô địch. Thế nhưng đó là khi luyện thành chín đạo thần linh, tụ tập thành Bất Hủ Nguyên Thần, cùng bản mạng thần hồn kết hợp. Ngươi mới chỉ luyện thành bảy đạo thần linh, so với Bất Hủ Nguyên Thần còn cách mười vạn tám ngàn dặm, chỉ như vậy mà cũng muốn đánh ta sao? Vậy ta liền phá Chân Không Đại Thủ Ấn của ngươi! Khiến cho ngươi trong bảy bảy bốn mươi chín ngày không cách nào thi triển được đạo thuật.
Khi Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và Chân Không Đại Thủ Ấn cùng lúc biến mất thì thanh âm the thé kia lại vang lên.
Lúc này ở trong sân xuất hện một lão giả thân mặc áo vàng kim, đầu tóc màu vàng, trên đầu đội một chiếc mũ miện màu vàng kim. Lão giả này có khuôn mặt âm trầm, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, thân thể lay động bất định, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thuấn di chạy mất, kẻ khác khó có thể nhận ra được thân thể này rốt cuộc có đúng là thực thân của lão ta hay không.
Không sai, lão giả này chính là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, bài danh hàng thứ tư, nổi danh đánh lén, tung hoàn thiên hạ, không ai có thể làm gì được, Kim Chu pháp vương.
- Ồ? Kim Chu pháp vương, ngươi cho rằng có thể phá được Chân Không Đại Thủ Ấn của ta sao?
Hồng Dịch dừng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm Kim Chu pháp vương vừa mới bất thình lình đánh lén mình, sau đó hờ hững nói một câu.
Tiếp đó trên đầu của hắn bỗng loé lên những kinh văn phạm xướng, giống như tiếng chuông lay tỉnh con người.
Bảy vòng hào quang ánh sáng sau gáy hắn, khi bị Kim Chu pháp vương đánh nát ban nãy, vốn đã cực kỳ ảm đạm, tựa hồ có thể biến mất trong hư không. Thế nhưng khi một vòng kinh văn màu vàng kim đươc ngâm lên, bảy vòng hào quang này lại sáng rực lên, trong nháy mắt hồi phục lại lực lượng ban đầu.
- Kim Chu pháp vương, ngươi vừa nói rằng trong bảy bảy bốn chín ngày ta không thể sử dụng lại Chân Không Đại Thủ Ấn sao? Vậy thì ta liền sử dụng cho ngươi xem, tiêu diệt cái phân thân này của ngươi nhé.
Năm ngón tay của Hồng Dịch xoè ra, vươn về phía trước. Lập tức một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn phóng thẳng về phía phân thân của Kim Chu pháp vương. Bàn tay này tuy rằng kích thước nhỏ hơn ban nãy một chút thế nhưng uy lực lại lớn gấp đôi.
Tất nhiên Hồng Dịch đã nhận ra thân thể này của Kim Chu pháp vương không phải là thực thể của lão.
Bằng vào tính cách của Kim Chu pháp vương thì sao có thể hiển lộ thực thể chân chính của bản thân trước mặt địch nhân.
Hồng Dịch muốn huỷ diệt phân thân này của lão chẳng qua cũng chỉ tiêu hao thực lực của đối phương mà thôi.
Tuy rằng Kim Chu pháp vương là gia gia của Đại Kim Chu, thế nhưng hiện giờ đối phương lại đánh lén mình, không đánh tan bộ dạng kiêu ngạo của lão ta thì sao có thể khiến lão ta trở nên trung thành với mình được?
- Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Vừa rồi rõ ràng ta đã đánh tan Chân Không Đại Thủ Ấn, phá huỷ bảy tôn thần linh của ngươi rồi. Ngươi sao có thể ngưng tụ lại được như thế. Điều này không thể xảy ra đựơc.
Kim Chu pháp vương nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn lần thứ hai ngưng tụ lại rồi đánh xuống, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
- Hạo Thiên Cương Phong.
Đúng lúc này, đột nhiên Ưu Lộ Lai Đặc giơ Hạo Thiên Phiến trong tay lên rồi quạt mạnh xuống một cái.
Một luồng gió xoáy rất mạnh từ mũi quạt bộc phát bắn ra. Luồng gió xoáy này tựa như màu đen lại không phải đen, tựa như vàng kim lại không phải vàng kim, màu sắc giống như pha trộn cả ngũ hành. Tiếp đó một tiếng vang lớn cực kỳ giống với tiếng ngọc lưu ly vỡ vụn từ trong luồng gió truyền ra. Luồng gió này vừa xuất hiện liền lao thẳng về phía trước, công kích lên thân thể của chiến thần.
Chiến thần liền gầm lên một tiếng dữ dội, vươn tay ra chụp lấy luồng Hạo Thiên Cương Phong này.
Trong lúc hai bên đang giao tranh giữa không trung, cây quạt trên tay Ưu Lộ Lai Đặc lại tiếp tục phát ra một luồng Hạo Thiên Cương Phong nữa. Hai luồng gió kết hợp lại thành một vòng cung hình chữ "S", xoắn lại với nhau, sau đó nghiền nát cơ thể chiến thần.
Ưu Lộ Đặc lại tiếp tục quạt thêm một cái nữa.
Hai luồng Hạo Thiên Cương Phong kia lập tức mãnh liệt lao về phía Hồng Dịch mà công kích.
- Hả? Loại gió này không phải là gió xoáy mà Hạnh Vũ Tiên từng sử dụng lúc ở trên biển hay sao? Tuy nhiên uy lực lúc này so với khi ấy cách xa một trời một vực, không ngờ lại có thể nghiền nát chiến thần của ta. Mặc dù không bằng Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm thế nhưng uy lực lại lớn hơn Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn nhiều. Không hổ danh là bản mạng pháp bảo của Khổng Tước vương, dùng lông đuôi của chân thân trước khi thi giải chuyển thế chế tác mà thành.
Từ lời của Dao Nguyệt Đình ban nãy, Hồng Dịch biết đựơc cây quạt trong tay Ưu Lộ Lai Đặc chính là pháp bảo bản mạng của Khổng Tước vương, Hạo Thiên Phiến. Hồng Dịch có thể khẳng định rằng cây quạt này được chế luyện từ lông đuôi của Khổng Tước vương.
Đạo tôn mà đạo thuật của Ngũ Hành đạo quan tưởng, thờ cúng chính là Hạo Thiên Đạo Tôn.
- Linh Hồn Qua Toàn!
Đối mặt với hai luồng Hạo Thiên Cương Phong đang lao đến, Hồng Dịch không hề do dự, lập tức quan tưởng năm đại ma thần, nghiền nát thành mảnh vụn, sau đó ngưng tụ lại thành một vòng lốc xoáy linh hồn thật lớn, rồi lao lên đối chiến với Hạo Thiên Cương Phong.
Hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, trong nháy mắt biến mất.
- Bằng vào lực lượng lôi kiếp của ta, nghiền nát năm đại ma thân, tế luyện ra Linh Hồn Qua Toàn như vậy cũng chỉ có thể ngang ngửa với luồng gió kia sao? Hạo Thiên Phiến quả nhiên là lợi hại. Thế nhưng pháp lực của Ưu Lộ Lai Đặc lại thấp quá mức.
Hồng Dịch bắt thủ ấn, trên cơ thể mơ hồ xuất hiện một thanh trường cung cùng năm mũi tên.
Đây chính là Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn của Đào Thần đạo.
Tuy rằng trước đây bị Hồng Huyền Cơ huỷ đi mất bốn mũi thế nhưng uy lực của kiện pháp bảo này vẫn cường đại như trước.
Hám Thiên cung bị Hồng Dịch kéo căng ra, ngay lập tức năm mũi Vô Cực tiễn được bắn ra, phân biệt nhằm về năm phía là Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như, Thần Ưng vương, Tiêu Ảm Nhiên, Tiêu Vân Phong.
Thân thể của Hồng Dịch hiện giờ là do vô số luồng thần niệm ngưng tụ mà thành. Lần này hắn đến Ngọc Long sơn cũng mang theo Hám Thiên cung và Vô Cực tiễn trong người, để khi có chuyện gì xảy ra thì có thứ để đối phó.
- Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn.
Nhìn thấy năm mũi tên mãnh liệt bắn ra, Tiêu Ảm Nhiên và Tiêu Vân Phong lập tức biến sắc, nhanh chóng vung tay lên. Hai tia sáng màu huyết hồng phóng vụt lên cao, bổ xuống, vừa vặn chặn ngang thân mũi Vô Cực tiễn. Hai bên va chạm giữa không trung phát ra một loạt những thanh âm kim loại chói tai.
Hai tia sáng màu huyết hồng này chính là Nguyên Dương kiếm của Tiêu Ảm Nhiên và Đan Đỉnh kiếm của Tiêu Vân Phong. Hai thanh kiếm này đều do Huyết Văn cương chế luyện thành nên có thể chống cự lại uy thế của Vô Cực tiễn.
- Nguyệt Như cẩn thận!
Dao Nguyệt Đình và Dao Nguyệt Như đối mặt với hai mũi Vô Cực tiễn này liền cảm thấy trước mắt như có vô số quỷ khóc thần gào, không gian chỉ còn hai màu trắng đen, thần hồn chao đảo, âm dương hỗn loạn. Trong mắt của đôi tỷ muội này, hai cặp đồng tử chợt loé lên. Hai tay của Dao Nguyệt Đình vung lên như múa, ngưng tụ ánh trăng thành một chiếc khiên ánh sáng, chặn lại sự công kích của Vô Cực tiễn.
- Là phương pháp ngưng tụ ánh trăng. Nghe nói thứ mà Dao Trì phái tu luyện chính là Thái Âm Thiên Sinh Thần Chương, Thái Âm Luyện Hình pháp. Trong đó cũng có đạo thuật ngưng tụ ánh trăng.
Sau khi bắn ra năm mũi tên, Hồng Dịch cũng không ra tay hạ độc thủ với hai tỷ muội Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình.
Ánh mắt của hắn lúc này hạ xuống thân thể của Thần Ưng Vương.
- Ưu Lộ Lai Đặc, chạy mau.
Chân Không Đại Thủ Ấn một lần nữa lại đánh xuống. Kim Chu pháp vương khẽ động, cả người biến thành một luồng gió, rồi bao lấy Ưu Lộ Lai Đặc cùng Thạch Địch vương tử, tránh khỏi sự công kích của Chân Không Đại Thủ Ấn.
Ưu Lộ Lai Đặc nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn vừa đánh xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn, đất đã bay tứ tung. Đang định quạt một cái, xuất ra một luồng Hạo Thiên Cương Phong phá huỷ Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch thì bên tai truyền đến thanh âm của Kim Chu pháp vương.
- Quốc sư, vì sao?
- Người này chỉ sợ rằng đã luyện thành đệ nhất thần pháp của Đại Thiện tự, Quá Khứ Di Đà Kinh. Bản tính chân như của hắn đã trở thành bất động bất biến giống như quá khứ. Vì thế mới có thể chân chính khống chế Chân Không Đại Thủ Ấn như vậy. Nếu như hắn còn chưa vượt qua lôi kiếp thì ta còn có thể đối phó lại được. Thế nhưng hiện giờ rõ ràng hắn đã vượt qua lôi kiếp, thôn phệ được ý niệm của thiên địa, vô cùng lợi hại. Bất kể đánh hắn như thế nào hắn cũng có thể sống lại như cụ, về cơ bản đã trở thành một thứ tồn tại bất diệt. Hạo Thiên Phiến của công chúa tuy rằng cường đại thế nhưng cũng không đủ để đối phó với hắn. Kể cả là Khổng Tước vương cũng không thê giết chết đựơc hắn. Một khi cùng nhau đấu pháp sẽ bị sự hồi sinh không ngừng của hắn mà tiêu hao lực lượng. Trừ phi là hai vợ chồng Thiên Xà vương và Huyền Thiên quán chủ liên thủ, dùng Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới phong ấn hắn hoặc là Mộng Thần Cơ sử dụng Trụ Cực chuông nhốt hắn lại, sau đó dùng Cửu Hoả Viêm Long luyện chín chín tám mươi một ngày, thì hắn mới bị đốt thành tro bụi được. Hoặc có thể bằng vào lực lượng nhân tiên của Hồng Huyền Cơ, phát huy ra toàn bộ uy lực thì cũng có thể một kích giết chết hắn. Hiện giờ cho dù chúng ta liên thủ lại cũng chỉ tạm thời đối phó với hắn mà thôi. Thế nhưng sớm muộn gì cũng bị sự phục sinh liên tục của hắn mà giết chết. Phải chạy thôi.
Ưu Lộ Lai Đặc nghe thấy lời này của Kim Chu pháp vương, trong lòng kinh sợ đến cùng cực.
Ngay cả khuôn mặt vốn lạnh lùng bất biến của Thạch Địch vương tử cũng phải biến sắc.
- Chỉ có Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới mới có thể phong ấn được hắn sao? Đây chính là vô thượng đại trận dùng để phong ấn những thượng cổ ma thần như Đại Phá Hoại thần, Hắc Thiên Ma thần đấy.
- Muốn chạy sao? Hiện giờ ta đã sử dụng thuật phân cách hai thế giới, cho dù Kim Chu pháp vương ngươi có thần thông đến đâu, muốn phá màn phong toả của ta để thoát ra ngoài cũng phí công vô ích mà thôi. Chẳng qua ta còn muốn tiện tay giết chết Thần Ưng vương, lập uy phong.
Nhìn thấy Kim Chu pháp vương cuốn Ưu Lộ Lai Đặc bay lên, Hồng Dịch liền biết lão cáo già Kim Chu pháp vương này muốn tìm nơi phát ra đạo thuật của mình, từ đó hắn liền đưa ra một lựa chọn chính xác.
Vốn dĩ Hồng Dịch cho rằng còn phải trải qua một phen khổ chiến với đám người này, thế nhưng Kim Chu pháp vương lại là kẻ đầu tiên có ý định bỏ chạy, như vậy khiến cho hắn giảm bớt không ít áp lực.
Thần niệm khẽ động, lập tức một pho tượng chiến thần bay vụt lên bầu trời, chặn lại Kim Chu pháp vương.
Cùng lúc đó, Chân Không Đại Thủ Ấn cũng không đánh về phía Ưu Lộ Lai Đặc. Thần niệm vừa chuyển, bàn tay khổng lồ này liền nhằm thẳng về phía Thần Ưng vương lao đi.
Lần này Hồng Dịch thi triển toàn bộ lực lượng. Cùng lúc khi Chân Không Đại Thủ Ấn công kích về phía đối phương, thân thể của hắn liền tản ra, hình thành năm đại ma thần, nghiền nát, ngưng tụ thành một vòng lốc xoáy linh hồn, bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Một chiêu Linh Hồn Qua Toàn được Hồng Dịch dốc toàn bộ lực lượng thi triển, uy lực lớn không thể tưởng tượng được.
- Không ổn!
Chân Không Đại Thủ Ấn vừa bổ xuống, thân thể của Thần Ưng vương khẽ động, một bộ y phục bằng lông chim bao phủ lên trên cơ thể. Đây là kiện hộ thân pháp bảo giữ nhà của hắn, Kim Ưng Thiên Y.
Y phục này vừa phủ lên cơ thể hắn, lập tức bộc phát muôn vạn tia sáng màu vàng kim.
Trong kim quang, một con chim đại bàng khổng lồ màu vàng kim hiện ra, hung hăng cản lại sự công kích của Chân Không Đại Thủ Ấn.
Thế nhưng lốc xoay linh hồn của Hồng Dịch lúc này hoàn toàn hình thành. Con đại bàng màu vàng kim này chợt loé lên sau đó toàn bộ thân thể liền biến thành những sợi lông màu vàng, biến mất một cách kì quái.
Sau đó Chân Không Đại Thủ Ấn lao tới.
Tựa như một quả trứng gà vỡ, toàn bộ thân thể của Thần Ưng vương trực tiếp bị bóp nát, huyết nhục bắn tung toé, rơi vương vãi khắp mặt đất.
- Thần hồn cũng muốn chạy sao?
Thân thể bị nổ tung, vô số luồng thần niệm lập tức mãnh liệt bay ra khỏi thân thể. Thế nhưng Chân Không Đại Thủ Ấn liền vươn ra, chộp vào hư không một cái. Rất nhiều điểm sáng rực rỡ bay ra, mỗi một điểm sáng đuổi theo một cỗ thần niệm, sau đó chộp lấy, thu về trong đại thủ ấn. Trong lòng bàn tay khổng lồ bảy màu hiện ra thần hồn đầy vẻ thống khổ của Thần Ưng vương.
Ngay cả thần hồn thuần dương của Đại Kim Chu còn bị lực lượng của tín ngưỡng cuồng nhiệt trong Chân Không Đại Thủ Ấn mài mòn, huống chi là thần hồn không có thuần dương lực như của Thần Ưng vương.
- Kim Chu pháp vương, nếu ngươi rời đi, ta sẽ truy sát ngươi khắp chân trời góc biển, khiến ngươi có kết cục giống như Thần Ưng vương. Còn không nhanh xuống đây sao?
Một chiêu đánh nổ tung Thần Ưng vương xong, thanh âm của Hồng Dịch cuồn cuộn truyền ra khắp bốn phía đất trời.