Dương Thần

Chương 205: Bát Hoang Thần Kích!

- Quỷ tiên thì sao nào? Trừ phi ngươi vượt qua lôi kiếp, nếu không cũng sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của ta mà thôi. Trong thiên hạ cao thủ vượt qua lôi kiếp có được mấy người đây? Ta xem ra, Hồng Dịch ngươi tuyệt đối không nằm trong số cao thủ này.

Ngay khi thần hồn của Hồng Dịch tay cầm cây cương xoa khổng lồ bay vọt lên không trung, cúi đầu xuống nhìn thanh phi kiếm màu tím ở bên dưới, thì giọng nói nhu hòa ban nãy lại vang lên.

Theo sau giọng nói này, một người trẻ tuổi mặc trang phục đạo sĩ lấp lánh ánh sao bạc xuất hiện ở cửa khoang thuyền, trên đầu cài một cây ngọc trâm.

Mặc dù là đạo sĩ nhưng trang phục rất cao quý.

Hơn nữa trên ngón tay thon dài của đạo sĩ trẻ tuổi này còn mang một chiếc nhẫn ngọc đen như mực. Tên đạo sĩ này vừa bước ra, khuôn mặt mỉm cười, nhìn Hồng Dịch đang lơ lửng trên không trung, lông mày hơi nhíu lại, ngón trỏ vươn ra lắc lắc vài cái, dường như không coi Hồng Dịch ra gì.

- Hả? Ngươi là ai?

Hồng Dịch nhìn tên đạo sĩ trẻ tuổi mà cao quý này, hỏi.

- Ta là ai sao? Ngươi cũng không cần thiết phải biết, thế nhưng ngươi nếu tu hành thành quỷ tiên, coi như cũng là một nhân vật nhất lưu trong giới tu hành, có tư cách biết tên của ta. Ta là Tiêu Thiểu Nam của Phương Tiên đạo, được hoàng thượng hạ chiếu thư sắc phong làm Thiểu Dương chân nhân, ban thưởng tử kim như ý, lam điền ngọc đái, ngân lũ đạo y (ngọc như ý tím, đai ngọc xanh thẳm, y phục đạo sĩ màu bạc...), tục gia là tam đẳng bá tước; là chỉ huy sứ Thần Kiếm doanh dưới trướng của Vô Địch hầu. Ngươi là một kẻ yêu nhân, tập sát khâm sai, lại còn giết chết mười tám vị kiếm thủ của Thần Kiếm doanh. Tội lớn ngập trời! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt! Cho dù ngươi tu thành quỷ tiên cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của trời cao! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình còn có thể trốn thoát được sao?

Giọng nói của Tiêu Thiểu Nam lúc đầu còn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau càng trở nên sắc bén, càng lúc càng nghiêm khắc dữ dội.

- Trời cao trừng phạt? Ta là quân tử phòng thân, các ngươi lấn hiếp người quá đáng mới khiến cho ta bắt buộc phải động thủ giết người. Các ngươi phạm vào điều cấm kỵ của ta, ta ra tay tự vệ, sao có thể khiến trời cao trừng phạt được?

Hồng Dịch cười hai tiếng. Trong lúc nói chuyện, hắn cũng thầm đánh giá phỏng đoán thực lực của tên Thiểu Dương chân nhân được triều đình sắc phong, chỉ huy sứ Thần Kiếm doanh dưới trướng của Vô Địch Hầu, Tiêu Thiểu Nam của Phương Tiên đạo.

Hồng Dịch cũng không phải là đứng đó nói nhảm, mà là tranh thủ quan sát đánh giá thực lực, để xem xem đối phương còn có pháp bảo gì khác không.

Nên biết rằng nếu như đối phương còn có loại pháp bảo tương tự như Bạo Viêm Thần Phù kiếm thì phải hết sức cẩn thận.

- Ý chỉ của hoàng thượng chính là thiên ý. Ngươi chỉ là một tên quỷ tiên, mà dám không tuân theo hoàng ý, tập sát khâm sai, như thế khác nào nghịch lại thiên ý. Đại họa đã giáng xuống đầu mà ngươi còn không biết sao? Cho dù hôm nay miễn cưỡng có thể thoát được một mạng, nhưng ngày khác, trong lúc độ lôi kiếp, ngươi nghĩ rằng có thể thoát được thiên phạt sao? Chống lại thiên ý, lôi kiếp có thể đánh cho ngươi hồn phi phách tán!

Tiêu Thiểu Nam lạnh lùng thốt lên.

- Ta chỉ nghe nói rằng thiên ý chính là dân ý, chưa từng nghe qua câu thiên ý là hoàng ý cả. Ta! Một không lạm sát lê dân bách tính. Hai không bắt người cướp của. Ba không chủ động giết người. Cho dù là thiên ý cũng không dính dáng gì đến ta. Huống chi lôi kiếp chính là sự chuyển đổi sinh tử âm dương, có điểm gì liên quan đến thiên ý? Ngươi là kẻ hèn mọn đi theo tiểu đạo, quỷ tiên cũng không tu luyện thành, chỉ dựa vào một vài món pháp bảo mà cũng dám ngông cuồng lý giải thiên ý, bóp méo đại đạo sao? Những loại người như ngươi ngay cả thiên ý cũng làm cho nháo nhào, dám nói hoàng ý đại diện cho thiên ý, mê hoặc dân chúng, đầu độc lê dân thiên hạ, nô dịch tinh thần của bọn họ, khiến cho bọn họ suốt đời suốt kiếp làm nô lệ cho yêu đạo! Những kẻ như thế cho dù giết một ngàn tên, một vạn tên càng giúp ta yên tâm thoải mái.

Hồng Dịch giơ cương xoa lên giữa không trung, hai tay hướng lên trời, từng chữ từng chữ từ miệng hắn ngạo nghễ vang lên.

- Tiêu Thiểu Nam, một tên yêu đạo như ngươi cũng muốn phá đạo tâm của ta sao? Học vấn, đạo lý, đại đạo của thượng cổ chân nhân, thượng cổ thánh hiền đều lấy ý niệm của bách tính trong thiên hạ làm thiên ý. Hoàng thượng tuân theo thiên ý, thì hoàng thượng chính là thiên tử, chính là con của bách tính lê dân trong thiên hạ! Nếu hắn không tuân theo thiên ý, tất phải thoái vị. Một tên yêu đạo nhưng ngươi, lại dám lấy hoàng quyền mà vô sỉ bóp méo đại đạo! Làm chó săn nô dịch tinh thần của lê dân trong thiên hạ ! Ngay cả luân thường đạo lý cũng không phân biệt được! Loại người như ngươi vẫn tự xưng là chân nhân sao? Thật khiến cho những người tu đạo như chúng ta cảm thấy mất mặt! Ngươi thực chất chỉ là một tên yêu nhân! Yêu đạo, chó săn! Hôm nay không giết chết những tên yêu đạo như ngươi, ta thực sự không thể yên tâm được!

Hồng Dịch càng nói, âm thành càng lúc càng lớn, tựa hồ mang theo một cỗ sức mạnh không sao giải thích được.

- Ngươi!

Khuôn mặt Tiêu Thiểu Nam run lên, ý niệm trong đầu run rẩy kịch liệt, giống như thẹn quá hóa giận, ngay cả thanh phi kiếm màu tím đang lơ lửng trong khung trung cũng khẽ run rẩy.

- Tuyệt! Hồng Dịch chỉ nói vài câu dò xét hư thực của đối phương mà lại có thể phá được đạo tâm của hắn, khiến cho thần hồn của hắn không cách nào đạt được tới cảnh giới ngưng tụ tối cao, thực lực cũng giảm xuống ba thành. Dưới trạng thái tâm lý như vậy, cho dù có pháp bảo lợi hại hơn đi chăng nữa thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Hồng Dịch nữa!

Thiện Ngân Sa ở trên thuyền than thầm một câu.

Khi nãy, lúc Tiêu Thiểu Nam vừa đi ra, tức giận hét lên một tiếng mà không lập tức động thủ, thực ra cũng vì nhận thấy Hồng Dịch chính là quỷ tiên, thực lực rất cường đại, muốn dùng miệng lưỡi để phá hủy đạo tâm của Hồng Dịch. Nhưng mới nói được hai ba câu, chẳng những không phá hủy được đạo tâm của Hồng Dịch, mà ngược lại khiến cho thần hồn của mình dao động, thần niệm thất thủ, trong nháy mắt thực lực bản thân giảm mất ba phần.

Thực ra Thiện Ngân Sa cũng không biết Hồng Dịch vốn chính là một cử nhân thủ khoa , rất thông thạo tranh luận, văn chương sách luận đầy bụng, Tiêu Thiểu Nam làm sao có thể dùng miệng lưỡi đấu đạo lý với hắn được?

- Tốt, tốt, tốt! Ngươi chửi hay lắm!

Trong phút chốc, ánh mắt của Tiêu Thiểu Nam chợt lóe lên hàn quang, tiếp đó bình tĩnh trở lại, tinh thần trấn định, trở nên vô cùng ngưng trọng, rất dễ thấy hắn đã trấn áp được sự thất thủ trong đạo tâm vừa rồi.

Chỉ trong khoảnh khắc đã trấn thủ được thần hồn, từ đó có thể thấy tu vi của hắn cao thâm đến thế nào.

- Muốn ngưng luyện lại đạo tâm, trấn áp thần hồn thì cũng đã quá muộn rồi!

Hồng Dịch làm sao có thể cho hắn cơ hội làm như vậy.

Một tiếng gầm dữ dội vang lên, lốc xoáy linh hồn xuất hiện.

Một luồng lốc xoáy khổng lồ bao phủ toàn bộ chiếc thuyền.

Vù! Vù! Vù!

Tiêu Thiểu Nam cũng rống lên một tiếng thê lương, mãnh liệt khu động phi kiếm bay lên, ánh sáng tím lấp lánh dao động, nhưng làm sao có thể khu sử được nữa? Một luồng thần niệm cường đại trên phi kiếm, dưới lực hút mãnh liệt của lốc xoáy linh hồn, giãy dụa một hai cái, ngay cả cơ hội phát nổ cũng không có, liền lập tức bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy.

Cùng lúc đó, trên người của Tiêu Thiểu Nam, vô số luồng âm phong giống như xé rách một chiếc túi da lao ra ngoài, tất cả đều bị hút lên phía trên. Những luồng âm phong này vặn vẹo, méo mó, giãy dụa, tru lên từng hồi, thế nhưng vẫn như cũ, đều bị cuốn thẳng vào lốc xoáy linh hồn ở phía trên.

Đây chính là những thần niệm cường đại của Tiêu Thiểu Nam, bị Hồng Dịch hút thẳng ra từ thân thể đang sống sờ sờ của hắn, ngay cả một cơ hội thi triển đạo thuật để phản kháng cũng không có.

Vô vàn thủ đoạn đạo thuật, vạn kiện pháp bảo của Tiêu Thiểu Nam cũng trở nên vô dụng.

Tiêu Thiểu Nam mặc dù không tu luyện đến cảnh giới Quỷ Tiên, thế những cũng là một đại cao thủ phân thần hóa niệm! Thần hồn lực cũng rất cường đại. Tuy không khiến người ta sợ hãi như nữ nhi Hạnh Vũ Tiên của Khổng Tước vương, thế nhưng so với Chu đại tiên sinh, Đoạn đại tiên sinh thì còn mạnh hơn rất nhiều.

Tình huống như vậy cũng không khiến Hồng Dịch ngạc nhiên lắm. Phương Tiên đạo là một môn phái lớn như vậy, truyền thừa hơn mấy trăm ngàn năm, nhất định sẽ có rất nhiều bí pháp tăng cường thần hồn lực. Thiên hạ cũng không phải chỉ có duy nhất phương pháp hấp thu đào thần chi linh để tăng cường lực lượng thần hồn.

Huống chi đạo thuật của Phương Tiên đạo chính là quan tưởng Nguyên Dương Đạo Tôn. Đây là thứ ý cảnh thuở khai thiên lập địa, vốn nổi danh bởi lực lượng cường đại.

Tiêu Thiểu Nam mặc dù đạo hạnh không cao, thế nhưng thần hồn lực lại quá cường đại, trên tay pháp bảo vừa nhiều vừa mang uy lực cường đại, rất phiền toái.

Giống như Hạnh Vũ Tiên, trong tay có Ngũ Hành Kiếm Hoàn, thần hồn bản thân lại cường đại, ngay cả là quỷ tiên gặp phải nàng ta cũng phải chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí nếu không cẩn thận cũng có thể chết trong tay nàng ta.

Cho dù nếu muốn bắt sống nàng ta, Hồng Dịch nhiều nhất cũng chỉ nắm chắc sáu thành.

Vì thế nếu như Tiêu Thiểu Nam một khi phát động các loại đạo thuật, hỏa dược thần lôi của Phương Tiên đạo thì Hồng Dịch cũng gặp ít nhiều khó khăn.

Thế nhưng bây giờ cũng ổn thỏa, hoàn toàn có thể xuống tay tiêu diệt tất cả, không lưu lại bất cứ hậu họa nào.

- Hồng Dịch! Ngươi dám giết ta! Phương Tiên đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Ở chính giữa lốc xoáy linh hồn có rất nhiều luồng âm phong đang bị kéo mạnh tới đây, cuối cùng những luống âm phong này hội tụ lại, loáng thoáng hiện ra khuôn mặt của Tiêu Thiểu Nam. Lúc này khuôn mặt của hắn dữ tợn vô cùng, trong đó lại mang theo sự oán hận, pha lẫn sự van xin tha mạng rồi lại biến thành sự cao ngạo, cuối cùng hắn phát ra một câu trớ chú cường liệt!

- Nếu như đám người của Phương Tiên đạo cũng giống như ngươi, cho rằng hoàng quyền là thiên ý, còn trợ giúp hoàng quyền nô dịch dân chúng trong thiên hạ, ta có giết sạch bọn chúng cũng không vấn đề gì cả.

Ý niệm của Hồng Dịch lạnh lùng phóng ra, truyền vào trong vòng lốc xoáy. Trong nháy mắt nghiền nát thần niệm của Tiêu Thiểu Nam.

Phịch!

Tất cả thần niệm bị nghiền nát, thân thể của Tiêu Thiểu Nam ngã phịch xuống sàn thuyền, hơi thở cũng biến mất, rất rõ ràng đã bị hồn phi phách tán.

Thanh phi kiếm lấp lánh tử quang kia cũng rơi xuống sàn thuyền.

Sau khi dùng linh hồn qua toàn tiêu diệt Tiêu Thiểu Nam, thần hồn của Hồng Dịch ngưng tụ lại thành hình, vẫn là một thân người ánh sáng, tay cầm cương xoa, sau đó hạ xuống thân thuyền.

- Tiêu Thiên Nghiêu, ngươi còn chưa ra sao? Chẳng lẽ để cho đám binh lính thủ hạ của ngươi chịu chết sao?

Hồng Dịch nhấc cương xoa chỉ vào trong khoang thuyền, vung tay quét ngang qua. Một tia sáng từ thanh cương xoa bắn vào ánh mắt của những binh lính xung quanh, lập tức bọn họ ngã xuống sàn thuyền, bất tỉnh nhân sự.

Đây chính là Hắc Ma Ô Nha Trận dùng dể trấn áp thần hồn.

- Hồng Dịch, ngươi quả nhiên là lợi hại. Một cao thủ đạo thuật lợi hại như Tiêu Thiểu Nam lại bị ngươi nói vài câu, trong lúc xuất thủ, chỉ một chiêu đã bị ngươi tiêu diệt thần hồn. Thế nhưng những lời vừa rồi của ngươi thật quá mức đại nghịch bất đạo! Phụ thân của ngươi là Hồng Huyền Cơ đã dạy cho ngươi những điều này sao? Ngươi từ nhỏ đã mất dạy vô học như thế này sao? Bằng vào tính cách của ngươi, bằng vào cách nói năng của ngươi, có thể sống đến bây giờ, quả thực là cả một kỳ tích đấy!

Tiêu Thiên Nghiêu đầu đội tử kim quan, trong tay cầm một thanh phương thiên họa kích khổng lồ, vừa bình tĩnh nói vừa bước từ trong khoang thuyền ra.

- Hồng Dịch ta không cần bất luận kẻ nào dạy bảo. Thuở nhỏ đọc sách, tuân theo thượng cổ thánh đạo, chẳng qua khi đó lực lượng còn yếu kém, không cách nào mang những đạo lý này nói ra miệng được thôi. Hiện giờ ta đã tu luyện thành quỷ tiên, vượt qua luân hồi, tự nhiên là có lực lượng để bảo vệ thánh đạo.

Hồng Dịch nhìn đại soái của Phục Ba quân, trên khuôn mặt của thần hồn do bảo nguyệt quang vương thân ngưng tụ không hề lay động.

Hắc Ma Ô Nha trận không hề có bất cứ tác dụng gì với tên đại soái này.

Khuôn mặt của Tiên Thiên Nghiêu góc cạnh như đao tạc, nét mặt cứng rắn, vừa nhìn qua đã biết đây là một võ đạo cao thủ có tinh thần cực kỳ kiên cường. Thanh phương thiên họa kích khổng lồ trên tay hắn, toàn thân đỏ sẫm, lưỡi kích sắc bén như nanh sói, ánh sáng lạnh buốt lượn lờ trông giống như có vô số oan hồn đang quấn xung quanh.

Hồng Dịch thấp thoáng cảm nhận được từ thanh họa kích kia có một thứ võ đạo quyền ý bám lên, giống y như Toái Diệt đao, có thể trảm sát thần hồn.

Tuy nhiên loại quyền ý, sát khí này so với sát khí trên Toái Diệt đao dường như kịch liệt hơn nhiều.

- Kích tốt!

Hồng Dịch quát lên một tiếng.

- Đúng, là kích tốt. Thanh kích này tên là Bát Hoang! Hầu gia tự thân bắt mười tám tên đại tông sư võ đạo của Vân Mông quốc, trong lúc nấu kim loại rèn thanh kích này, đã quăng mười tám tên cao thủ đó vào trong lò lửa, dùng máu để tế luyện ra thứ vũ khí này! Có thể nói thanh kích đã mang năm phần của huyết văn cương! Vốn thứ vũ khí này Hầu gia chuẩn bị để đối phó với Mạt Nhật thần phủ của Tất Thấp Hoa, bổn soái hiện giờ ra biển chỉ là tạm thời mượn thôi.

Tiêu Thiên Nghiêu nhìn Hồng Dịch, lạnh lùng nói:

- Hồng Dịch! Không biết thân thể quỷ tiên của ngươi có thể đỡ được một kích này của ta không?

- Tiêu Thiên Nghiêu, ngươi thực sự muốn chết lắm sao?

Hồng Dịch vung thanh cương xoa ra.

- Chết hay không, ngươi nắm giữ được sao? Đỡ đây! Bát Hoang Liệt Thần!

Trong lúc đang nói chuyện, không một chút dấu hiệu gì báo trước, Tiêu Thiên Nghiêu bất thình lình phát động công kích.

Hai người vốn cách nhau hai mươi bước, thế nhưng Tiêu Thiên Nghiêu vừa rống lên một tiếng, chân điểm xuống sàn thuyền, lướt theo gió phóng thẳng tới chỗ Hồng Dịch, cơ bắp xương cốt vận chuyển đến cực hạn.

Thế lao đến kết hợp với tiếng hống cực lớn khiến cho không khí xung quanh vang lên ông ông ông ông, khí thế uy mãnh tựa như nghiêng trời lở đất.

Nhất là tiếng rống của hắn phát ra một luồng sóng âm mãnh liệt, mang theo khí thế ngạo thị thiên hạ, chấn động đất trời. Cùng lúc đó phương thiên họa kích vùn vụt lao đến, trông tựa như một thanh thượng cổ thần binh phá vỡ hư không, chém thẳng xuống thần hồn của Hồng Dịch.

Nhóm người Chu đại tiên sinh, Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đang ở trên thuyền cách bên ngoài hai, ba dặm cũng thấy rõ ràng một chiêu uy mãnh này của Tiêu Thiên Nghiêu. Bọn họ cảm thấy linh hồn run lên cầm cập, dưới sự uy mãnh của một chiêu này, thần niệm bên trong cũng không dám xuất ra khỏi xác.

Đây chính là uy thế của võ đạo, một khi bộc phát liền mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ chấn động.

- A Dịch cẩn thận!

Đại Kim Chu thét lên chói tai.

Thiện Ngân Sa thì nhíu mày lại. Nàng đã nhìn ra từ trong một kích của Tiêu Thiên Nghiêu, toàn bộ ý chí, tinh thần, khí huyết dương cương của hắn đều ngưng luyện loại; thấp thoáng trong vùng không gian xung quanh thân thể của hắn sinh ra một hình ảnh ngưng trọng tựa như núi cao sông lớn, vô cùng mãnh liệt.

Đây hoàn toàn là cảm ứng về phương diện tinh thần.

- Đây là loại võ công quyền ý gì vậy?

Thiện Ngân Sa lúc này cũng không nhìn ra một chiêu của Tiêu Thiên Nghiêu thuộc loại võ công gì, loại quyền ý ngưng tự của hắn là thứ gì. Nhưng không hề nghi ngờ chút nào, quyền ý mãnh liệt của một chiêu này mang theo tính sát thương cực lớn, nếu như quả thực bị đánh trúng thì cho dù bằng tu vi của nàng, thần hồn cũng bị thương tổn không ít.

Rầm!

Thần hồn của Hồng Dịch vung ác niệm xoa của Dạ Xoa Vương lên, ngang ngạnh đỡ lại một kích này.

- Tiêu Thiên Nghiêu! Ngươi cho rằng mình là võ thánh sao!

Sau khi ngăn lại thanh phương thiên họa kích này, toàn thân Hồng Dịch tinh quang sáng rực lên! Trong lúc đó, bỗng nhiên cương xoa xoắn lại, thứ hắn dùng chính là thuần túy võ công.

Một tia điện chớp thô to từ dưới chân hắn quấn quanh toàn thân, sau đó lan tỏa khắp cây cương xoa đang xoắn lấy kích của Tiêu Thiên Nghiêu.

Tiếp đó Hồng Dịch nhấc thanh cương xoa lên, lay động hai bên trái phải, vừa như đao vừa như lưỡi liềm, bỗng chốc một hình thể chân vũ cự thần quy xà thấp thoáng hiện lên.

- Âm Dương Luyện Ngục!

Hồng Dịch dùng thần hồn thi triển võ kỹ. Đầu tiên là dùng Lôi Tật Hồ Quang xoắn thanh Bát Hoang kích lại, sau đó lập tức xuất ra một chiêu Âm Dương Luyện Ngục có lực sát thương cường đại trong Lôi Ngục Đao Kinh.

Thần hồn lực của Hồng Dịch rất cường đại. Sau khi ngưng tụ thành Bảo Nguyệt Quang Vương thân xong, so với thân thể còn cứng rắn hơn rất nhiều. Khi thi triển võ kỹ, mặc dù không có khí huyết dương cương giống như thân thể. Thế nhưng thần hồn của hắn đã dung hợp với Chân Võ Quyền Ý, thậm chí còn có thể dùng cương xoa thi triển ra Lôi Ngục Đao Kinh.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe! Thanh cương xoa khổng lồ ghim thẳng vào khôi giáp của Tiêu Thiên Nghiêu, sau đó từ trên thân của cây cương xoa, một ngọn lửa mãnh liệt bốc lên.

- Không thể nào! Thần hồn của ngươi tại sao cứng rắn đến như vậy! Trong đó lại còn ẩn tàng cả Chân Võ Quyền Ý nữa! Thần hồn làm sao có thể dung hợp với Quyền Ý được? Ngươi rốt cuộc là tu luyện loại đạo thuật gì vậy! Bát Hoang kích thậm chí có thể gây thương tổn cho quỷ tiên, tại sao lại không mảy may gây ra thương tích gì cho ngươi vậy?

Tiêu Thiên Nghiêu bị cương xoa đâm thẳng vào người, đứng tại chỗ rống lên.

Thế nhưng hắn chưa kịp dứt lời, ngọn lửa đã hừng hực bốc lên mãnh liệt, thiêu đốt cả thân thể hắn thành tro bụi, chỉ còn mỗi thanh Bát Hoang thần kích lẳng lặng nằm trên sàn thuyền.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại