Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 53: Trừng phạt Kurt
—o0o—
Harry nhìn chằm chằm Snape, bén nhọn kêu lên, “Meo!" Cậu hiện tại là mèo, là mèo đấy nhá, cậu không thể nói tiếng người, làm sao mà nói được hả! [Tác giả: con trai à, không phải nhóc vừa mới đau đầu vì hình thái hóa thú của mình hay sao? Giờ lại biến thành may mắn rồi?]
Snape nhìn Harry, cố gắng khống chế mình không cẩn thận mà bóp chết con mèo nhỏ không sợ chết này, “Ta vừa mới ở phòng hiệu trưởng nhìn thấy một người vốn đã chết vào mười hai năm về trước, em biết rõ là ai, đúng không?"
Nghe Snape nói, Harry nháy mắt đông cứng.
Á, đáng chết, cậu quên mất chuyện của Peter, hiện tại với cái dạng này cậu vốn không có khả năng đi tiến hành kế hoạch của mình được.
Vì lúc trước chú Sirius bị phát hiện Dấu hiệu Đen trên cánh tay ngay tại hiện trường, hơn nữa trước lúc gia đình cậu gặp chuyện không may thì mọi người đều biết Peter là Tử thần Thực tử, là người phản bội. Nên chuyện Peter còn sống không đủ để mọi người kết luận chú Sirius là vô tội, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng hai người cùng hội, cho rằng lúc cái phố kia nổ Peter trốn được nhưng chú Sirius thì bị tóm.
Chỉ có Peter làm sáng tỏ chuyện này không đủ để lật lại bản án cho chú Sirius, để Peter bại lộ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp còn phải tới bộ trưởng Fudge nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, đừng nói là đi tới chỗ Fudge để lật lại bản án cho ba đỡ đầu của mình.
Hic, đáng chết, càng không xong là hai tuần nữa nếu chú Sirius không nhận được thư của cậu sẽ không yên lòng mà chạy tới đây, bên ngoài còn có một đống Giám ngục, thật sự đau đầu mà.
“Ngu ngốc, vì con chó ngu xuẩn căn bản không có não kia lại biến mình thành thế này, có phải nghỉ hè mỗi ngày đều ở chung với con chó ngu xuẩn kia làm đầu óc em cũng thoái hóa, trò xiếc nhỏ của Kurt cũng có thể trúng được!" Nhìn Harry đang ở dạng này Snape không cần biết là gì, khẳng định tên ngu ngốc này vì luôn thiết kế để con chuột hiện hình mà không chú ý tới động tác nhỏ của Kurt. Nếu để ý, lấy độ nhanh nhẹn của Harry khẳng định có thể tránh khỏi, dù Kurt có nghĩ gây rắc rối cho Harry nhưng chỉ cần Harry sâu sắc một chút thì Kurt không thể nào thành công.
Nhưng hiện tại tên nhóc ngu ngốc chỉ vì con chó ngu xuẩn kia mà biến mình thành cái dạng này, Snape thật sự rất muốn đào đầu tên nhóc này mà nhìn xem ở trong có óc hay không.
Harry nhe răng trợn mắt với Snape, thực đáng tiếc vì quá nhỏ nên biểu tình bây giờ của cậu không giống như tức giận mà càng giống làm nũng hơn.
“Hừ." Snape hừ lạnh một tiếng, “Trở lại chuyện chính, vừa nãy ai đã tới đây?"
Harry cắn ngón tay Snape, không định để ý đến anh.
Mèo nhỏ không ngừng cắn cắn ngón tay của mình, không thấy đau, có chút ngứa ngứa, càng giống như đùa giỡn, Snape cảm thấy ngón tay mình đã bị mèo nhỏ này đem thành món đồ chơi rồi.
Không đợi Snape rút ngón tay mình từ miệng Harry ra, chỉ thấy thân hình mèo nhỏ lập tức cứng đờ rồi ngừng lại.
“Hoàn hồn?" Snape nhướng mi, nghĩ đến bình luận trước đó mà bà Pomfrey nói về tình huống của Harry, lòng Snape không khỏi trầm xuống.
Từng bước đồng hóa thành mèo, thậm chí sau khi khôi phục, thói quen hành động cũng mang tính cách của mèo, hành động vừa nãy của Harry tuyệt đối là tính cách của mèo, người này…
“Meo." Harry kêu một tiếng, cúi đầu không dám nhìn Snape.
Merlin, cậu vừa mới làm gì thế? Cắn ngón tay của Snape? Không, theo cơ thể hiện tại của cậu, kỳ thật không phải cắn, nhiều nhất chỉ là nhay nhay mà thôi, nhưng cho dù là cắn hay nhay nhay, đối tượng rõ ràng là ngón tay của Snape, ôi, cậu đã làm cái quái gì vậy!
“Ta có thể giúp em hoàn thành chuyện bây giờ em không thể làm." Snape nhìn bộ dáng của Harry, đáy mắt chợt lóe một ý cười không dễ phát hiện, cho dù nghe được lời anh nói Harry nháy mắt ngẩng đầu cũng không nhận ra.
Harry nghi hoặc nhìn Snape, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Theo cậu biết, Snape sẽ không lấy rắc rối lên người mình huống chi nếu chuyện này thành công, giải thoát là ba đỡ đầu của mình, mà Snape và ba đỡ đầu luôn không vừa mắt nhau, Harry thật sự không thể tưởng tượng được lý do nào có thể khiến cho Snape giúp đỡ.
“Đương nhiên, ta có điều kiện rồi." Snape nhận ra nghi hoặc trong mắt Harry, bổ sung nói, “Nhưng vì sao không đợi em khôi phục rồi chúng ta mới nói ra điều kiện? Ta biết lúc đó em nhất định sẽ cò kè mặc cả."
Harry vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ xem nếu mình đáp ứng điều kiện của Snape sẽ gặp phải rắc rối gì. Nhưng rõ ràng trạng thái hiện tại thật sự không thích hợp để cậu suy nghĩ, vì hiện tại cậu rất dễ bị ảnh hưởng bởi hình thái mèo, dễ dàng ngây ngốc, suy xét được một nửa sẽ không tập trung. Sau đó lại nghĩ muốn bắt lấy một cái gì đó, giống như mèo thích nghịch sô pha hoặc cuộn len, cậu hiện tại rất muốn tìm cái gì đó để nghịch, mà trước mắt, ngón tay Snape lại cách cậu gần nhất.
Hừm, thoạt nhìn cậu rất khó suy nghĩ, mặc kệ, cứu ba đỡ đầu quan trọng hơn, nếu như Peter bị đưa vào Azkaban thì sẽ không có cơ hội giải oan cho ba đỡ đầu của mình, về phần điều kiện của Snape, lúc đó nói sau.
Vì thế Harry gật đầu với Snape, tỏ vẻ đồng ý đề nghị của Snape.
Rất tốt!
Snape vừa lòng dẫn Harry ra khỏi hầm, hiện tại anh cần phải đến văn phòng hiệu trưởng trước khi Fudge rời khỏi, về phần mèo nhỏ này, “Nghe này, ta sẽ đem em đến chỗ Draco, hy vọng khi không có ta ở đó em có thể khống chế được đầu óc của mình, đừng để cho ta khi trở về phát hiện em lại chuồn ra. Ngoài trường đều là Giám ngục, nếu em chạy được một nửa rồi khôi phuc, chào đón em cũng chỉ có một nụ hôn ngọt ngào của Giám ngục mà thôi."
Hừm, rất tốt, anh thành công đe dọa được tôi.
Mèo nhỏ Harry rùng mình một cái, trong đầu đang tưởng tượng đến tình tiết một Giám ngục bay đến chỗ mình rồi dâng lên một nụ hôn, Merlin à, khủng bố quá!
Nhìn mèo nhỏ co rúm lại, Snape kéo kéo khóe miệng, tựa hồ muốn cười nhưng biểu tình bộ mặt cứng ngắc thường niên khiến cho động tác bản năng này của anh không thể thành công.
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, nhóm học sinh đều đang thảo luận chuyện đã xảy ra trên lớp học ngày hôm nay.
Kurt bị trừ điểm, Harry còn chưa biết tình huống thế nào nhưng không còn trong bệnh thất, cùng với một con chuột lại biến thành một người không biết tên trước mắt bao người, đều là trọng điểm mà mọi người đang thảo luận.
Kurt bị Snape một mạch trừ hai mươi điểm đang ngồi ở góc hẻo lánh, không ai muốn nói chuyện cùng cậu ta, lúc này cậu ta nhìn chằm chằm Draco đang ở giữa phòng, không biết suy nghĩ gì.
Khi Snape bước vào, phòng sinh hoạt chung liền im lặng, mọi người đứng lên đợi Snape rõ ràng có chuyện thông báo mở miệng.
“Draco," Snape đơn giản mở miệng, “Trong lúc Harry không ở đây, trò sẽ chấp hành chức trách thủ tịch."
Trong lúc Harry không ở đây? Draco nhíu mày, “Giáo sư, con có thể biết Harry đến nơi nào không ạ?"
“Hừ," Snape bắt mèo nhỏ ở trong áo chùng mình ra – anh chẳng qua không chú ý một lúc, tên ngu ngốc bị thú hóa này bắt đầu trên người anh chạy lung tung – ném vào lòng Draco.
“Đây là?" Draco kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ trong lòng bàn tay, ba đỡ đầu đã bắt đầu dưỡng vật nuôi?
“Vì phúc của người nào đó mà thủ tịch các trò hiện tại chỉ có thể duy trì hình thái này cho đến khi ta tìm được phương pháp biến trò ấy trở về mới thôi." Snape híp mắt nhìn về phía Kurt, “Trò Lewis, ta không biết nguyên nhân nào mà trò có thể biến Dược nâng cao tinh thần thành một độc dược khác. Ta cho rằng trò cần phải học bổ túc tri thức độc dược một lần. Ta cũng cho rằng 100 bản sao chép ‘Một ngàn loại thảo dược cùng nấm mốc’ và hai tháng cấm túc có thể giúp trò nâng cao được tri thức độc dược của mình, hy vọng trò có thể nhanh chóng phân biệt được nguyên liệu độc dược khác nhau sẽ gây ra hiệu quả gì, ta không hy vọng tình huống hôm nay lại xảy ra một lần nữa."
“Dạ, thưa giáo sư, con đã biết." Kurt cắn răng nói.
“Giáo sư, đây là Harry?" Draco kinh ngạc nhìn mèo nhỏ vừa đến tay mình đang không ngừng dùng móng vuốt cào cào bàn tay, không thể tin được hỏi.
“Bởi vì độc dược kia cùng một ít nguyên nhân khác nên hiện tại chúng ta còn chưa tìm được phương pháp giúp trò ấy biến trở về, nên trò ấy tạm thời chỉ có thể duy trì bộ dáng này." Đối với con đỡ đầu của mình, Snape rất kiên nhẫn, anh không tính ôn hòa nhưng coi như không nề hà giải thích nói, “Trò cứ trông chừng trò ấy trước, ta còn có chuyện muốn làm."
“Dạ." Draco nhìn mèo nhỏ trong lòng bàn tay mình, ngơ ngác trả lời.
Cho dù không yên tâm lắm nhưng so với việc để Harry ở trong hầm, Snape cảm thấy vẫn nên để Draco trông chừng Harry, một khi Harry mất đi ý thức chỉ có bản năng của mèo dẫn dắt hành vi còn có Draco trông chừng cậu.
Nghĩ vậy, Snape đang nhìn Harry muốn nhảy xuống từ bàn tay Draco về phía lò sưởi lại bị Draco nhanh tay lẹ mắt tóm đuôi lại ôm trở về, càng thêm kiên định ý nghĩ của mình.
Cho dù là mèo hay là người, chỉ cần là thuộc tính Potter, không hẳn để cậu một mình mà hẳn phải để cho người trông chừng kỹ cậu mới được, nếu không chỉ cần không chú ý một chút cậu sẽ gây ra chuyện.
“Giáo sư, Harry là sao ạ?" Draco cũng bị động tác vừa mới của Harry làm hoảng sợ, lò sưởi vẫn còn đang cháy, nếu mà nhảy vào chỗ đó thì còn phải nói?
“Chờ ta trở lại rồi nói, bây giờ ta có chuyện phải làm, theo dõi trò ấy đừng để trò ấy chạy lung tung." Snape cuối cùng hung tợn trừng mèo nhỏ đang giãy dụa muốn giải thoát một cái, rời khỏi phòng sinh hoạt chung.
Sanpe đi rồi, phòng sinh hoạt một lần nữa nổ tung, tất cả mọi người đều hướng về phía Draco muốn nhìn Harry bị bắt buộc hóa thú.
Trên lớp học lúc ấy có người bị bắt buộc giải trừ trạng thái hóa thú nhưng không nghĩ tới Harry cũng bị bắt buộc biến hình, hơn nữa xem ra trong thời gian ngắn cũng không thể biến trở về.
“Xem ra các cậu đều rất nhàn nhã nhỉ?" Draco để mèo nhỏ vào trong áo chùng, nheo mắt lại, tức giận trừng mọi người muốn xem bộ dáng của Harry, “Các cậu hẳn là biết có một số việc không nên tiếp xúc chứ."
Nói trắng ra là cảnh cáo, mọi người bất đắc dĩ chỉ có thể giải tán.
“Ron và Hermione vẫn còn đang đợi tin tức đó, mình đến thư viện thông báo cho bọn họ cái đã." Blaise nói với Draco rồi rời khỏi phòng sinh hoạt.
Pansy nhìn mèo đen nhỏ đang không ngừng đấu tranh với áo chùng của Draco, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thật sự là một hình dạng hóa thú dễ thương, nhưng…" Cô rất nhanh nhận ra không thích hợp, “Draco à, cậu cảm thấy Harry sẽ có… hành động của mèo như thế hả?" Nếu không biết trước mèo nhỏ là do người biến thành, cô có thể sẽ nghĩ cậu chỉ là một chú mèo nhỏ mà thôi, từng cử động của mèo nhỏ này thoạt nhìn chỉ là của động vật, căn bản không có đặc thù của người.
“Ba đỡ đầu bảo chờ ba trở lại rồi nói cho chúng ta sau, mình mang Harry về phòng ngủ trước đã." Draco nhỏ giọng nói với Pansy rồi xoay người trở lại phòng ngủ, cậu căn bản không thể để cho quá nhiều người nhận ra Harry không thích hợp được.
Bên kia, Zedilavies vẫn ngồi ở góc nhìn bóng dáng Draco chậm rãi gợi lên khóe môi.
– Hết chương 53 –
Tác giả có lời muốn nói: Nói tới, ‘Một ngàn chủng loại thảo dược và nấm mốc’, quyển sách này cũng có thể dày đi, như vậy trừng phạt đối với Kurt hẳn là xem như nghiêm trọng đi? Mọi người có cảm thấy hay không Kurt không ra diễn thì thôi, vừa diễn sẽ thúc đẩy cảm tình phát triển? Năm nhất – couple phụ không biết cường điệu miêu tả, năm nhất lúc Draco cứu Hermione mọi người hẳn là cũng có thể đoán được một đôi cảm tình là tại phía sau nảy sinh đi? Năm thứ hai, khụ khụ, Kurt ngươi đưa con trai của ta đều rơi xuống trên tay giáo sư a~
Harry nhìn chằm chằm Snape, bén nhọn kêu lên, “Meo!" Cậu hiện tại là mèo, là mèo đấy nhá, cậu không thể nói tiếng người, làm sao mà nói được hả! [Tác giả: con trai à, không phải nhóc vừa mới đau đầu vì hình thái hóa thú của mình hay sao? Giờ lại biến thành may mắn rồi?]
Snape nhìn Harry, cố gắng khống chế mình không cẩn thận mà bóp chết con mèo nhỏ không sợ chết này, “Ta vừa mới ở phòng hiệu trưởng nhìn thấy một người vốn đã chết vào mười hai năm về trước, em biết rõ là ai, đúng không?"
Nghe Snape nói, Harry nháy mắt đông cứng.
Á, đáng chết, cậu quên mất chuyện của Peter, hiện tại với cái dạng này cậu vốn không có khả năng đi tiến hành kế hoạch của mình được.
Vì lúc trước chú Sirius bị phát hiện Dấu hiệu Đen trên cánh tay ngay tại hiện trường, hơn nữa trước lúc gia đình cậu gặp chuyện không may thì mọi người đều biết Peter là Tử thần Thực tử, là người phản bội. Nên chuyện Peter còn sống không đủ để mọi người kết luận chú Sirius là vô tội, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng hai người cùng hội, cho rằng lúc cái phố kia nổ Peter trốn được nhưng chú Sirius thì bị tóm.
Chỉ có Peter làm sáng tỏ chuyện này không đủ để lật lại bản án cho chú Sirius, để Peter bại lộ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp còn phải tới bộ trưởng Fudge nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, đừng nói là đi tới chỗ Fudge để lật lại bản án cho ba đỡ đầu của mình.
Hic, đáng chết, càng không xong là hai tuần nữa nếu chú Sirius không nhận được thư của cậu sẽ không yên lòng mà chạy tới đây, bên ngoài còn có một đống Giám ngục, thật sự đau đầu mà.
“Ngu ngốc, vì con chó ngu xuẩn căn bản không có não kia lại biến mình thành thế này, có phải nghỉ hè mỗi ngày đều ở chung với con chó ngu xuẩn kia làm đầu óc em cũng thoái hóa, trò xiếc nhỏ của Kurt cũng có thể trúng được!" Nhìn Harry đang ở dạng này Snape không cần biết là gì, khẳng định tên ngu ngốc này vì luôn thiết kế để con chuột hiện hình mà không chú ý tới động tác nhỏ của Kurt. Nếu để ý, lấy độ nhanh nhẹn của Harry khẳng định có thể tránh khỏi, dù Kurt có nghĩ gây rắc rối cho Harry nhưng chỉ cần Harry sâu sắc một chút thì Kurt không thể nào thành công.
Nhưng hiện tại tên nhóc ngu ngốc chỉ vì con chó ngu xuẩn kia mà biến mình thành cái dạng này, Snape thật sự rất muốn đào đầu tên nhóc này mà nhìn xem ở trong có óc hay không.
Harry nhe răng trợn mắt với Snape, thực đáng tiếc vì quá nhỏ nên biểu tình bây giờ của cậu không giống như tức giận mà càng giống làm nũng hơn.
“Hừ." Snape hừ lạnh một tiếng, “Trở lại chuyện chính, vừa nãy ai đã tới đây?"
Harry cắn ngón tay Snape, không định để ý đến anh.
Mèo nhỏ không ngừng cắn cắn ngón tay của mình, không thấy đau, có chút ngứa ngứa, càng giống như đùa giỡn, Snape cảm thấy ngón tay mình đã bị mèo nhỏ này đem thành món đồ chơi rồi.
Không đợi Snape rút ngón tay mình từ miệng Harry ra, chỉ thấy thân hình mèo nhỏ lập tức cứng đờ rồi ngừng lại.
“Hoàn hồn?" Snape nhướng mi, nghĩ đến bình luận trước đó mà bà Pomfrey nói về tình huống của Harry, lòng Snape không khỏi trầm xuống.
Từng bước đồng hóa thành mèo, thậm chí sau khi khôi phục, thói quen hành động cũng mang tính cách của mèo, hành động vừa nãy của Harry tuyệt đối là tính cách của mèo, người này…
“Meo." Harry kêu một tiếng, cúi đầu không dám nhìn Snape.
Merlin, cậu vừa mới làm gì thế? Cắn ngón tay của Snape? Không, theo cơ thể hiện tại của cậu, kỳ thật không phải cắn, nhiều nhất chỉ là nhay nhay mà thôi, nhưng cho dù là cắn hay nhay nhay, đối tượng rõ ràng là ngón tay của Snape, ôi, cậu đã làm cái quái gì vậy!
“Ta có thể giúp em hoàn thành chuyện bây giờ em không thể làm." Snape nhìn bộ dáng của Harry, đáy mắt chợt lóe một ý cười không dễ phát hiện, cho dù nghe được lời anh nói Harry nháy mắt ngẩng đầu cũng không nhận ra.
Harry nghi hoặc nhìn Snape, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Theo cậu biết, Snape sẽ không lấy rắc rối lên người mình huống chi nếu chuyện này thành công, giải thoát là ba đỡ đầu của mình, mà Snape và ba đỡ đầu luôn không vừa mắt nhau, Harry thật sự không thể tưởng tượng được lý do nào có thể khiến cho Snape giúp đỡ.
“Đương nhiên, ta có điều kiện rồi." Snape nhận ra nghi hoặc trong mắt Harry, bổ sung nói, “Nhưng vì sao không đợi em khôi phục rồi chúng ta mới nói ra điều kiện? Ta biết lúc đó em nhất định sẽ cò kè mặc cả."
Harry vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ xem nếu mình đáp ứng điều kiện của Snape sẽ gặp phải rắc rối gì. Nhưng rõ ràng trạng thái hiện tại thật sự không thích hợp để cậu suy nghĩ, vì hiện tại cậu rất dễ bị ảnh hưởng bởi hình thái mèo, dễ dàng ngây ngốc, suy xét được một nửa sẽ không tập trung. Sau đó lại nghĩ muốn bắt lấy một cái gì đó, giống như mèo thích nghịch sô pha hoặc cuộn len, cậu hiện tại rất muốn tìm cái gì đó để nghịch, mà trước mắt, ngón tay Snape lại cách cậu gần nhất.
Hừm, thoạt nhìn cậu rất khó suy nghĩ, mặc kệ, cứu ba đỡ đầu quan trọng hơn, nếu như Peter bị đưa vào Azkaban thì sẽ không có cơ hội giải oan cho ba đỡ đầu của mình, về phần điều kiện của Snape, lúc đó nói sau.
Vì thế Harry gật đầu với Snape, tỏ vẻ đồng ý đề nghị của Snape.
Rất tốt!
Snape vừa lòng dẫn Harry ra khỏi hầm, hiện tại anh cần phải đến văn phòng hiệu trưởng trước khi Fudge rời khỏi, về phần mèo nhỏ này, “Nghe này, ta sẽ đem em đến chỗ Draco, hy vọng khi không có ta ở đó em có thể khống chế được đầu óc của mình, đừng để cho ta khi trở về phát hiện em lại chuồn ra. Ngoài trường đều là Giám ngục, nếu em chạy được một nửa rồi khôi phuc, chào đón em cũng chỉ có một nụ hôn ngọt ngào của Giám ngục mà thôi."
Hừm, rất tốt, anh thành công đe dọa được tôi.
Mèo nhỏ Harry rùng mình một cái, trong đầu đang tưởng tượng đến tình tiết một Giám ngục bay đến chỗ mình rồi dâng lên một nụ hôn, Merlin à, khủng bố quá!
Nhìn mèo nhỏ co rúm lại, Snape kéo kéo khóe miệng, tựa hồ muốn cười nhưng biểu tình bộ mặt cứng ngắc thường niên khiến cho động tác bản năng này của anh không thể thành công.
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, nhóm học sinh đều đang thảo luận chuyện đã xảy ra trên lớp học ngày hôm nay.
Kurt bị trừ điểm, Harry còn chưa biết tình huống thế nào nhưng không còn trong bệnh thất, cùng với một con chuột lại biến thành một người không biết tên trước mắt bao người, đều là trọng điểm mà mọi người đang thảo luận.
Kurt bị Snape một mạch trừ hai mươi điểm đang ngồi ở góc hẻo lánh, không ai muốn nói chuyện cùng cậu ta, lúc này cậu ta nhìn chằm chằm Draco đang ở giữa phòng, không biết suy nghĩ gì.
Khi Snape bước vào, phòng sinh hoạt chung liền im lặng, mọi người đứng lên đợi Snape rõ ràng có chuyện thông báo mở miệng.
“Draco," Snape đơn giản mở miệng, “Trong lúc Harry không ở đây, trò sẽ chấp hành chức trách thủ tịch."
Trong lúc Harry không ở đây? Draco nhíu mày, “Giáo sư, con có thể biết Harry đến nơi nào không ạ?"
“Hừ," Snape bắt mèo nhỏ ở trong áo chùng mình ra – anh chẳng qua không chú ý một lúc, tên ngu ngốc bị thú hóa này bắt đầu trên người anh chạy lung tung – ném vào lòng Draco.
“Đây là?" Draco kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ trong lòng bàn tay, ba đỡ đầu đã bắt đầu dưỡng vật nuôi?
“Vì phúc của người nào đó mà thủ tịch các trò hiện tại chỉ có thể duy trì hình thái này cho đến khi ta tìm được phương pháp biến trò ấy trở về mới thôi." Snape híp mắt nhìn về phía Kurt, “Trò Lewis, ta không biết nguyên nhân nào mà trò có thể biến Dược nâng cao tinh thần thành một độc dược khác. Ta cho rằng trò cần phải học bổ túc tri thức độc dược một lần. Ta cũng cho rằng 100 bản sao chép ‘Một ngàn loại thảo dược cùng nấm mốc’ và hai tháng cấm túc có thể giúp trò nâng cao được tri thức độc dược của mình, hy vọng trò có thể nhanh chóng phân biệt được nguyên liệu độc dược khác nhau sẽ gây ra hiệu quả gì, ta không hy vọng tình huống hôm nay lại xảy ra một lần nữa."
“Dạ, thưa giáo sư, con đã biết." Kurt cắn răng nói.
“Giáo sư, đây là Harry?" Draco kinh ngạc nhìn mèo nhỏ vừa đến tay mình đang không ngừng dùng móng vuốt cào cào bàn tay, không thể tin được hỏi.
“Bởi vì độc dược kia cùng một ít nguyên nhân khác nên hiện tại chúng ta còn chưa tìm được phương pháp giúp trò ấy biến trở về, nên trò ấy tạm thời chỉ có thể duy trì bộ dáng này." Đối với con đỡ đầu của mình, Snape rất kiên nhẫn, anh không tính ôn hòa nhưng coi như không nề hà giải thích nói, “Trò cứ trông chừng trò ấy trước, ta còn có chuyện muốn làm."
“Dạ." Draco nhìn mèo nhỏ trong lòng bàn tay mình, ngơ ngác trả lời.
Cho dù không yên tâm lắm nhưng so với việc để Harry ở trong hầm, Snape cảm thấy vẫn nên để Draco trông chừng Harry, một khi Harry mất đi ý thức chỉ có bản năng của mèo dẫn dắt hành vi còn có Draco trông chừng cậu.
Nghĩ vậy, Snape đang nhìn Harry muốn nhảy xuống từ bàn tay Draco về phía lò sưởi lại bị Draco nhanh tay lẹ mắt tóm đuôi lại ôm trở về, càng thêm kiên định ý nghĩ của mình.
Cho dù là mèo hay là người, chỉ cần là thuộc tính Potter, không hẳn để cậu một mình mà hẳn phải để cho người trông chừng kỹ cậu mới được, nếu không chỉ cần không chú ý một chút cậu sẽ gây ra chuyện.
“Giáo sư, Harry là sao ạ?" Draco cũng bị động tác vừa mới của Harry làm hoảng sợ, lò sưởi vẫn còn đang cháy, nếu mà nhảy vào chỗ đó thì còn phải nói?
“Chờ ta trở lại rồi nói, bây giờ ta có chuyện phải làm, theo dõi trò ấy đừng để trò ấy chạy lung tung." Snape cuối cùng hung tợn trừng mèo nhỏ đang giãy dụa muốn giải thoát một cái, rời khỏi phòng sinh hoạt chung.
Sanpe đi rồi, phòng sinh hoạt một lần nữa nổ tung, tất cả mọi người đều hướng về phía Draco muốn nhìn Harry bị bắt buộc hóa thú.
Trên lớp học lúc ấy có người bị bắt buộc giải trừ trạng thái hóa thú nhưng không nghĩ tới Harry cũng bị bắt buộc biến hình, hơn nữa xem ra trong thời gian ngắn cũng không thể biến trở về.
“Xem ra các cậu đều rất nhàn nhã nhỉ?" Draco để mèo nhỏ vào trong áo chùng, nheo mắt lại, tức giận trừng mọi người muốn xem bộ dáng của Harry, “Các cậu hẳn là biết có một số việc không nên tiếp xúc chứ."
Nói trắng ra là cảnh cáo, mọi người bất đắc dĩ chỉ có thể giải tán.
“Ron và Hermione vẫn còn đang đợi tin tức đó, mình đến thư viện thông báo cho bọn họ cái đã." Blaise nói với Draco rồi rời khỏi phòng sinh hoạt.
Pansy nhìn mèo đen nhỏ đang không ngừng đấu tranh với áo chùng của Draco, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thật sự là một hình dạng hóa thú dễ thương, nhưng…" Cô rất nhanh nhận ra không thích hợp, “Draco à, cậu cảm thấy Harry sẽ có… hành động của mèo như thế hả?" Nếu không biết trước mèo nhỏ là do người biến thành, cô có thể sẽ nghĩ cậu chỉ là một chú mèo nhỏ mà thôi, từng cử động của mèo nhỏ này thoạt nhìn chỉ là của động vật, căn bản không có đặc thù của người.
“Ba đỡ đầu bảo chờ ba trở lại rồi nói cho chúng ta sau, mình mang Harry về phòng ngủ trước đã." Draco nhỏ giọng nói với Pansy rồi xoay người trở lại phòng ngủ, cậu căn bản không thể để cho quá nhiều người nhận ra Harry không thích hợp được.
Bên kia, Zedilavies vẫn ngồi ở góc nhìn bóng dáng Draco chậm rãi gợi lên khóe môi.
– Hết chương 53 –
Tác giả có lời muốn nói: Nói tới, ‘Một ngàn chủng loại thảo dược và nấm mốc’, quyển sách này cũng có thể dày đi, như vậy trừng phạt đối với Kurt hẳn là xem như nghiêm trọng đi? Mọi người có cảm thấy hay không Kurt không ra diễn thì thôi, vừa diễn sẽ thúc đẩy cảm tình phát triển? Năm nhất – couple phụ không biết cường điệu miêu tả, năm nhất lúc Draco cứu Hermione mọi người hẳn là cũng có thể đoán được một đôi cảm tình là tại phía sau nảy sinh đi? Năm thứ hai, khụ khụ, Kurt ngươi đưa con trai của ta đều rơi xuống trên tay giáo sư a~
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt