Dưỡng Quỷ
Chương 49
CHƯƠNG 49
_Ngay từ đầu, ngươi hẳn phải lựa chọn tin tưởng ta.
Con dao kia rời khỏi mặt hắn, Thẩm Thành nhẹ nhàng mơn trớn hai cánh môi của Thẩm Hạ Đông.
Sau đó xoay người đi đến bên giường.
Bởi vì đã thích ứng với tình cảnh như thế này, cho dù tầm mắt Thẩm Hạ Đông có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra.
Tiểu Thanh đang nằm trên giường! Hắn đột nhiên ý thức được nguy hiểm, hắn trở nên hoảng loạn vội vàng bò đến chỗ Thẩm Thành “Ngươi đừng hại nó! Nó là em gái của ngươi mà!"
_Khi còn bé ba ba luôn ôm nó, cười với nó, cho nó tất cả gì nó muốn. Tại sao lại không làm vậy với ta ? Ta thích cái gì, ba ba như ngươi có biết không ?
_À…đúng rồi, mụ mụ từng nói, không thể tranh giành, không được tranh giành với nó…Chúng ta không có quyền đòi hỏi..
_"Ba ba ngươi có bao giờ để mắt tới hai mẹ con ta chưa…"Ngữ khí tựa hồ mang theo tiếng thở dài hòa lẫn với ý cười, âm trầm vang lên trên đỉnh đầu Thẩm Hạ Đông khiến hắn không khỏi run lên.
_"Ta biết, ta biết ngươi hận ta…Ngươi tìm ta,cứ giết ta,nhưng ngươi làm ơn đừng làm tổn thương em gái của ngươi." Thẩm Hạ Đông đứng dậy,giữ lấy bàn tay đang cầm dao của Thẩm Thành, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Thành nắm ngược lại,nhét con dao nhỏ vào tay hắn, ôm hắn vào lòng, làn da lạnh như băng dán vào gò má Thẩm Hạ Đông, ôn nhu nói với hắn “Giết nó đi, ta muốn các nàng đền mạng… Ngoan, giết nó, ta sẽ không bao giờ…trách ngươi nữa..Hai ra sẽ có một cuộc sống mới, cùng nhau..ngày qua ngày..Ngươi không phải đã nói sẽ bù đắp cho ta sao ? Vậy thì đây là lúc ngươi nên thực hiện hứa hẹn của mình rồi đó, bắt đầu lại từ đầu, ta và ngươi ai cũng không nợ ai, quên hết mọi chuyện, sống cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng ta thì tốt rồi.."
Hắn dùng mặt cọ cọ vào má Thẩm Hạ Đông,nước mặt Thẩm Hạ Đông không tiếng động rơi xuống,trong lòng một mảnh thê lương.
Thẩm Thanh nằm trên giường thật im lặng, không vì tiếng động lúc này mà bừng tỉnh, Thẩm Hạ Đông đã mất hết tất cả,nếu còn mất đi Thẩm Thanh thì hắn hoàn toàn trắng tay.
_"Ân.." Thẩm Thành cắn vào cổ Thẩm Hạ Đông,thoải mái phát ra những tiếng rên rỉ “Ta quá yêu ngươi,từ nhỏ mụ mụ đã dạy ta phải yêu ngươi, là nàng dạy ta làm cách nào để có được ngươi..Đáng tiếc nàng chết quá sớm,không kịp đợi ta trưởng thành đã chết,ngươi biết không ? Thời điểm đó, ta hận ngươi biết bao nhiêu,tại sao ngươi lại không chịu ở bên nàng, như vậy mụ mụ sẽ rất vui vẻ,ta cũng cao hứng…"
_Khi còn bé,ta hận không thể giết ngươi,sau khi chết ta lại hận không thể xâm phạm ngươi một lần lại một lần, cầm tù ngươi, tra tấn ngươi đến chết.
Cảm nhận được thân thể Thẩm Hạ Đông run rẩy, hắn ôm chặt Thẩm Hạ Đông “Đừng sợ, ba ba."
_Ta chỉ vì quá yêu ngươi mà thôi. Ngươi yên tâm,ta không phải mụ mụ, ta mới không ngu như nàng,ngươi là của ta, nhất định phải ở bên cạnh ta…
Hai mắt mê ly hàm chứa sủng nịnh như vậy thật xinh đẹp, hắn hôn lên chóp mũi Thẩm Hạ Đông, âu yếm như trân bảo, sợ mạnh tay sẽ hỏng mất,vẻ mặt tràn ngập nhu tình.
_"Giết nó, giết nó rồi ta sẽ không hận ngươi…Chúng ta sẽ được ở bên nhau…" Thẩm Thành ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nỉ non, dường như muốn thôi miên Thẩm Hạ Đông. Hai tay đang nắm con dao nhỏ của Thẩm Hạ Đông run rẩy lợi hại, ngay cả một tiếng động cũng không dám phát ra.
Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn tin lời Trương Mục nói, Thẩm Thành thật sự điên mất rồi.
Thẩm Thành chợt dừng lại,nhìn Thẩm Hạ Đông,nhu tình trong mắt dần dần biến mất,mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông, lạnh giọng hỏi “Vì cái gì lại không xuống tay ?"
_"Ngươi không hạ thủ được sao!!" Hắn hung hăng siết lấy cằm Thẩm Hạ Đông, vẻ mặt dữ tợn “Vì cái gì lại không xuống tay ??? Ngẫm lại đi, sao ngươi có thể đối xử tàn nhẫn với ta như vậy, tại sao lại không giết nó!!!"
_"Đừng ép ta, van cần ngươi.." Thẩm Hạ Đông run rẩy phe phẩy đầu, tùy thời có thể ngã xuống, hắn cảm thấy cả thân thể đều trở nên vô lực, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, bảo đảm rằng Thẩm Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thành đột nhiên thả Thẩm Hạ Đông ra, dùng ánh mắt vô tình nhìn hắn, đá Thẩm Hạ Đông một cước, tựa hồ rất tức giận, khiến Thẩm Hạ Đông hung hăng văng vào góc tường “Ngươi giết nó! Ngươi giết nó a!"
Những giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt trượt xuống, giờ phút này Thẩm Thành bất quá chỉ là một thiếu niên bị người yêu nhẫn tâm cự tuyệt, không cam lòng mà chất vấn “Ta sao lại không giết nó! Ngươi phải giết, giết nó đi!"
Thẩm Thành thật sự phát điên.
Thẩm Hạ Đông giãy dụa đứng dậy, lúc này cửa đột nhiên “Oanh!" một tiếng bật tung, hai thầy trò Trương Mục vội vàng lao vào.
Thẩm Hạ Đông tập tễnh đi đến chỗ Thẩm Thành, trong miệng không ngừng cầu xin Thẩm Thành “Làm ơn đừng làm hại em gái của con, cứ trả thù một mình ba là được rồi!"
_"Thẩm Hạ Đông! Ngươi tránh ra! Hắn rất nguy hiểm!" hai thầy trò Trương Mục đứng ở cửa,trong tay cầm một lá bùa, chỉ cần con quỷ trúng chiêu, thì dù nó có lợi hại tới mức nào, cũng sẽ mất đi hai hồn ba phách,sau đó liền dễ dàng đối phó.
_"Ba không muốn bọn họ làm tổn thương con…" Thẩm Hạ Đông ôm lấy Thẩm Thành, hắn hạ thấp giọng, thì thầm bên tai Thẩm Thành “Ba không tin con, nhưng ba vẫn luôn cảm thấy con không phải là một đứa trẻ hư , ba không muốn để cho bất luận kẻ nào làm hại con. Con không xấu, đều là lỗi của ba. Xin con ,đừng làm chuyện điên rồ nữa…"
Thẩm Hạ Đông chỉ biết ôm chặt Thẩm Thành, ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, hắn chỉ biết hắn thật sự không muốn làm tổn thương Thẩm Thành…
_Nếu có kiếp sau ba nhất định sẽ làm trân làm ngựa bù đắp cho con, đừng như vậy nữa được không ? Dừng tay đi, dừng tay , chúng ta lại là một gia đình.
_Bằng không…bằng không con giết ba, giết ba đi…
_Đừng làm hại những người khác…
Thẩm Thành không trả lời.
Sư phụ quát lớn “Ngươi đã chết hà cớ gì còn lưu luyến tại nhân gian, làm hại người khác! Đừng cố chấp nữa, buông tha hắn đi! Ta niệm tình ngươi đáng thương, có thể giúp ngươi siêu độ, cho ngươi đầu thai vào chỗ tốt. Bằng không đừng trách ta vô tình!"
Thẩm Thành nâng mắt nhìn hắn một cái, sau đó coi lời hắn như gió thoảng mây bay.
Hắn để mặc Thẩm Hạ Đông ôm mình, trên mặt không có biểu cảm “Đáng ra ngươi nên giết nó…"
_"Giết nó thì tốt rồi…" khóe miệng thong thả nhếch lên,vẻ mặt cực kì bi thương “Đáng ra ngươi nên giết nó…"
_Ta nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi nhất định không biết. Trần Đông là do ta giết, Trần Lệ cũng vậy, ta hận con đàn bà kia đến mức từ rất nhỏ ta đã muốn giết mụ ta rồi. Dùng một nhát đâm chết ả,tận mắt chứng kiến bộ dạng hấp hối của ả. Hung hăng tra tấn ả. Nhưng ta không thể, ta không thể để ả chết nhẹ nhàng như vậy,những đau đớn mà ta phải trải qua ,ta muốn đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần, ta muốn nàng phải sống trong thống khổ. Ngươi biết không, cái chết của ta cũng không phải thật sự do nàng gây ra, ta biết nàng đã lên kế hoạch diệt trừ ta, ta biết chiếc xe kia sẽ xông tới. Ta hoàn toàn có thể tránh, nhưng ta không làm. Biết tại sao không ?
Hắn tựa vào vai Thẩm Hạ Đông, thanh âm quá mức trấn định “Ta tin chắc rằng con người sau khi chết có thể biến thành quỷ,ta biết bản thân không đủ cường đại, chỉ có như vậy ta mới thực hiện được những gì mình muốn. Từ từ rồi cũng đến, ta không gấp, ta muốn nhìn bọn họ chết dần chết mòn."
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lặp lại câu kia “Tại sao lại không giết nó ?"
Hắn chỉ chính là Thẩm Thanh.
Hắn đẩy Thẩm Hạ Đông ra, chậm rãi đứng lên.
Sư phụ tay mắt lanh lẹ, ngay lúc đó tận dụng thời cơ cầm lá bùa vọt về phía Thẩm Thành,Thẩm Thành cũng không tránh né, hắn đứng ngẩn ra, chỉ khẽ nhíu mày, không đợi sư phụ ra tay liền biến mất.
_"Không thể để hắn chạy thoát! Đi tìm mau!" Sư phụ ra lệnh cho Trương Mục, Trương Mục nhìn Thẩm Hạ Đông đang quỳ trên mặt đất,đứng bất động.
_Còn đứng đó làm gì!!
_Sư phụ, chuyện này chúng ta không quản được đâu, bỏ đi.
_Ngươi đang nói mê sảng gì đó!! Hắn là quỷ!!
_"Là quỷ thì thế nào , có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Con người có chỗ nào tốt chứ ?" Trương Mục bỏ lại một câu liền bất động, ý bảo là “Ta mặc kệ." ( ta thích câu trên của anh Mục, chậc! =.=)
Sư phụ nhăn mặt thở dài.
****
Lúc này lão Trần cuối cùng cũng mở được đèn, phát hiện Thẩm Thanh đang thống khổ cuộn mình trên mặt đất rên rỉ,bên cạnh là người anh em “chuyên dụng" của hắn.
Lão Trần vội vàng chạy qua nâng nàng dậy, “Làm sao vậy! Không sao chứ ??"
Thẩm Thanh mở mắt nhìn hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ nàng cử động, liền phát hiện đầu đau đến mức khiến nàng nhịn không được khóc nấc lên,nàng nhăn nhó hô một tiếng “Đau…"
_"Xảy ra chuyện gì ?" Lão Trần khẩn trương hề hề nhìn ngó xung quanh “Con đừng, đừng sợ, có thúc thúc ở đây!Nói cho thúc thúc biết, đã xảy ra chuyện gì ?"
Thẩm Thanh khó hiểu nhìn lão Trần,liếc nhìn bên cạnh “Chuyện gì vậy ? Sao con lại ở chỗ này ? Không phải con đang ngủ sao ? Còn có thúc thúc, sao thúc lại ở đây ?"
Lão Trần vẫn duy trì cảnh giác,nhìn bộ dạng của Thẩm Thanh, hắn kết luận Thẩm Thanh nhất định là bị quỷ ám “Con đừng sợ!" lão Trần an ủi, trên thực tế hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ,tay chân nhịn không được phát run run,trong lòng có bao nhiêu sợ hãi thì chỉ có mình hắn biết. Ngay lúc Thẩm Thanh nghi hoặc vừa định hỏi hắn, lão Trần đột nhiên trợn trắng hai mắt, vẻ mặt mang kinh hãi nhìn phía sau Thẩm Thanh.
Trời ạ, hắn đã nhìn thấy cái gì. Hắn nhìn thấy một người đi xuyên tường,không, là quỷ. Là Thẩm Thành, Thẩm Thành đang đứng sau lưng Thẩm Thanh, phát hiện mình đang nhìn hắn,Thẩm Thành nâng mắt liếc hắn một cái,lão Trần há hốc mồm,hắn cũng muốn kêu la, nhưng bất đắc dĩ yết hầu giống như bị cái gì đó kháp trụ,không thể hô hấp. Sau đó, lão Trần ngất đi, mang theo sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành..
Thẩm Thanh bị phản ứng của lão Trần dọa sợ, nàng hoảng hốt quay đầu lại…không thấy gì cả.
****
Thẩm Hạ Đông nhào lên giường,vỗ vỗ mặt Thẩm Thanh “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, tỉnh tỉnh." Da thịt Thẩm Thanh lạnh lẽo một cách đáng sợ , Thẩm Hạ Đông bắt đầu luống cuống “Tiểu Thanh…" Thẩm Thanh dần dần trở nên trong suốt,chậm rãi biến mất khiến Thẩm Hạ Đông vô cùng hoảng sợ “Tiểu Thanh!?"
Sư phục nhíu mày đi tới nhìn thoáng qua “Đây không phải là con gái của ngươi, là thứ do hắn biến ra mà thôi." “Ba ba ? Xảy ra chuyện gì vậy ?" Lúc này Thẩm Thanh đứng ở cửa nhìn mọi người trong phòng. Thẩm Hạ Đông nhìn chằm chằm vào nàng, không trả lời.
Ngay cả hai thầy trò Trương Mục cũng không ngờ tới,vừa rồi nếu muốn trả thù Thẩm Thành hoàn toàn có thể giết chết Thẩm Thanh cùng Thẩm Hạ Đông. Nhưng tại sao hắn lại không hại bọn họ ? Hơn nữa lúc mình cầm lá bùa bay tới,hắn cũng không phản kích, chỉ thoát đi mà thôi. Vì cái gì Thẩm Thành lại làm như vậy ? Còn biến ra một “Thẩm Thanh" có ích lợi gì chứ ?
Sư phụ vô cùng rối rắm,hắn nhìn về phía Thẩm Hạ Đông,lúc này Thẩm Hạ Đông như người mất hồn,chỉ còn lại cái xác trống rỗng,biểu tình mất mác , thất thần ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Đông nghĩ gì, chỉ có mình hắn biết. Hắn nhớ tới câu nói cuối cùng của Thẩm Thành “Tại sao lại không giết nó?" Cố chấp lặp đi lặp lại những lời này làm gì chứ ? “Cái kia" vốn không phải là Tiểu Thanh, vì cái gì Thẩm Thành lại muốn mình giết Tiểu Thanh ? Sao lại phải làm thế ? “Giết nó thì tốt rồi…" “Đáng ra ngươi nên giết nó.." Mang theo thứ thanh âm cỡ nào tuyệt vọng…
Trongđêm tối, một bóng người thất tha thất thểu phiêu đãng trên đường,dưới ánh trăng mờ ảo, cái bóng kéo thật dài thật dài trên mặt đất,hệt như cái thế giới u ám của hắn vậy, lặng lẽ bị bóng tối nuốt chửng, không bao giờ xuất hiện nữa….
Tại sao lại không giết nàng ? Để chúng ta vĩnh viễn được ở bên nhau …thật khó đến thế sao ?
Vì cái gì hắn lại làm như vậy ? Không ai biết được.
_Ngay từ đầu, ngươi hẳn phải lựa chọn tin tưởng ta.
Con dao kia rời khỏi mặt hắn, Thẩm Thành nhẹ nhàng mơn trớn hai cánh môi của Thẩm Hạ Đông.
Sau đó xoay người đi đến bên giường.
Bởi vì đã thích ứng với tình cảnh như thế này, cho dù tầm mắt Thẩm Hạ Đông có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra.
Tiểu Thanh đang nằm trên giường! Hắn đột nhiên ý thức được nguy hiểm, hắn trở nên hoảng loạn vội vàng bò đến chỗ Thẩm Thành “Ngươi đừng hại nó! Nó là em gái của ngươi mà!"
_Khi còn bé ba ba luôn ôm nó, cười với nó, cho nó tất cả gì nó muốn. Tại sao lại không làm vậy với ta ? Ta thích cái gì, ba ba như ngươi có biết không ?
_À…đúng rồi, mụ mụ từng nói, không thể tranh giành, không được tranh giành với nó…Chúng ta không có quyền đòi hỏi..
_"Ba ba ngươi có bao giờ để mắt tới hai mẹ con ta chưa…"Ngữ khí tựa hồ mang theo tiếng thở dài hòa lẫn với ý cười, âm trầm vang lên trên đỉnh đầu Thẩm Hạ Đông khiến hắn không khỏi run lên.
_"Ta biết, ta biết ngươi hận ta…Ngươi tìm ta,cứ giết ta,nhưng ngươi làm ơn đừng làm tổn thương em gái của ngươi." Thẩm Hạ Đông đứng dậy,giữ lấy bàn tay đang cầm dao của Thẩm Thành, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Thành nắm ngược lại,nhét con dao nhỏ vào tay hắn, ôm hắn vào lòng, làn da lạnh như băng dán vào gò má Thẩm Hạ Đông, ôn nhu nói với hắn “Giết nó đi, ta muốn các nàng đền mạng… Ngoan, giết nó, ta sẽ không bao giờ…trách ngươi nữa..Hai ra sẽ có một cuộc sống mới, cùng nhau..ngày qua ngày..Ngươi không phải đã nói sẽ bù đắp cho ta sao ? Vậy thì đây là lúc ngươi nên thực hiện hứa hẹn của mình rồi đó, bắt đầu lại từ đầu, ta và ngươi ai cũng không nợ ai, quên hết mọi chuyện, sống cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng ta thì tốt rồi.."
Hắn dùng mặt cọ cọ vào má Thẩm Hạ Đông,nước mặt Thẩm Hạ Đông không tiếng động rơi xuống,trong lòng một mảnh thê lương.
Thẩm Thanh nằm trên giường thật im lặng, không vì tiếng động lúc này mà bừng tỉnh, Thẩm Hạ Đông đã mất hết tất cả,nếu còn mất đi Thẩm Thanh thì hắn hoàn toàn trắng tay.
_"Ân.." Thẩm Thành cắn vào cổ Thẩm Hạ Đông,thoải mái phát ra những tiếng rên rỉ “Ta quá yêu ngươi,từ nhỏ mụ mụ đã dạy ta phải yêu ngươi, là nàng dạy ta làm cách nào để có được ngươi..Đáng tiếc nàng chết quá sớm,không kịp đợi ta trưởng thành đã chết,ngươi biết không ? Thời điểm đó, ta hận ngươi biết bao nhiêu,tại sao ngươi lại không chịu ở bên nàng, như vậy mụ mụ sẽ rất vui vẻ,ta cũng cao hứng…"
_Khi còn bé,ta hận không thể giết ngươi,sau khi chết ta lại hận không thể xâm phạm ngươi một lần lại một lần, cầm tù ngươi, tra tấn ngươi đến chết.
Cảm nhận được thân thể Thẩm Hạ Đông run rẩy, hắn ôm chặt Thẩm Hạ Đông “Đừng sợ, ba ba."
_Ta chỉ vì quá yêu ngươi mà thôi. Ngươi yên tâm,ta không phải mụ mụ, ta mới không ngu như nàng,ngươi là của ta, nhất định phải ở bên cạnh ta…
Hai mắt mê ly hàm chứa sủng nịnh như vậy thật xinh đẹp, hắn hôn lên chóp mũi Thẩm Hạ Đông, âu yếm như trân bảo, sợ mạnh tay sẽ hỏng mất,vẻ mặt tràn ngập nhu tình.
_"Giết nó, giết nó rồi ta sẽ không hận ngươi…Chúng ta sẽ được ở bên nhau…" Thẩm Thành ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nỉ non, dường như muốn thôi miên Thẩm Hạ Đông. Hai tay đang nắm con dao nhỏ của Thẩm Hạ Đông run rẩy lợi hại, ngay cả một tiếng động cũng không dám phát ra.
Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn tin lời Trương Mục nói, Thẩm Thành thật sự điên mất rồi.
Thẩm Thành chợt dừng lại,nhìn Thẩm Hạ Đông,nhu tình trong mắt dần dần biến mất,mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông, lạnh giọng hỏi “Vì cái gì lại không xuống tay ?"
_"Ngươi không hạ thủ được sao!!" Hắn hung hăng siết lấy cằm Thẩm Hạ Đông, vẻ mặt dữ tợn “Vì cái gì lại không xuống tay ??? Ngẫm lại đi, sao ngươi có thể đối xử tàn nhẫn với ta như vậy, tại sao lại không giết nó!!!"
_"Đừng ép ta, van cần ngươi.." Thẩm Hạ Đông run rẩy phe phẩy đầu, tùy thời có thể ngã xuống, hắn cảm thấy cả thân thể đều trở nên vô lực, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, bảo đảm rằng Thẩm Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thành đột nhiên thả Thẩm Hạ Đông ra, dùng ánh mắt vô tình nhìn hắn, đá Thẩm Hạ Đông một cước, tựa hồ rất tức giận, khiến Thẩm Hạ Đông hung hăng văng vào góc tường “Ngươi giết nó! Ngươi giết nó a!"
Những giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt trượt xuống, giờ phút này Thẩm Thành bất quá chỉ là một thiếu niên bị người yêu nhẫn tâm cự tuyệt, không cam lòng mà chất vấn “Ta sao lại không giết nó! Ngươi phải giết, giết nó đi!"
Thẩm Thành thật sự phát điên.
Thẩm Hạ Đông giãy dụa đứng dậy, lúc này cửa đột nhiên “Oanh!" một tiếng bật tung, hai thầy trò Trương Mục vội vàng lao vào.
Thẩm Hạ Đông tập tễnh đi đến chỗ Thẩm Thành, trong miệng không ngừng cầu xin Thẩm Thành “Làm ơn đừng làm hại em gái của con, cứ trả thù một mình ba là được rồi!"
_"Thẩm Hạ Đông! Ngươi tránh ra! Hắn rất nguy hiểm!" hai thầy trò Trương Mục đứng ở cửa,trong tay cầm một lá bùa, chỉ cần con quỷ trúng chiêu, thì dù nó có lợi hại tới mức nào, cũng sẽ mất đi hai hồn ba phách,sau đó liền dễ dàng đối phó.
_"Ba không muốn bọn họ làm tổn thương con…" Thẩm Hạ Đông ôm lấy Thẩm Thành, hắn hạ thấp giọng, thì thầm bên tai Thẩm Thành “Ba không tin con, nhưng ba vẫn luôn cảm thấy con không phải là một đứa trẻ hư , ba không muốn để cho bất luận kẻ nào làm hại con. Con không xấu, đều là lỗi của ba. Xin con ,đừng làm chuyện điên rồ nữa…"
Thẩm Hạ Đông chỉ biết ôm chặt Thẩm Thành, ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, hắn chỉ biết hắn thật sự không muốn làm tổn thương Thẩm Thành…
_Nếu có kiếp sau ba nhất định sẽ làm trân làm ngựa bù đắp cho con, đừng như vậy nữa được không ? Dừng tay đi, dừng tay , chúng ta lại là một gia đình.
_Bằng không…bằng không con giết ba, giết ba đi…
_Đừng làm hại những người khác…
Thẩm Thành không trả lời.
Sư phụ quát lớn “Ngươi đã chết hà cớ gì còn lưu luyến tại nhân gian, làm hại người khác! Đừng cố chấp nữa, buông tha hắn đi! Ta niệm tình ngươi đáng thương, có thể giúp ngươi siêu độ, cho ngươi đầu thai vào chỗ tốt. Bằng không đừng trách ta vô tình!"
Thẩm Thành nâng mắt nhìn hắn một cái, sau đó coi lời hắn như gió thoảng mây bay.
Hắn để mặc Thẩm Hạ Đông ôm mình, trên mặt không có biểu cảm “Đáng ra ngươi nên giết nó…"
_"Giết nó thì tốt rồi…" khóe miệng thong thả nhếch lên,vẻ mặt cực kì bi thương “Đáng ra ngươi nên giết nó…"
_Ta nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi nhất định không biết. Trần Đông là do ta giết, Trần Lệ cũng vậy, ta hận con đàn bà kia đến mức từ rất nhỏ ta đã muốn giết mụ ta rồi. Dùng một nhát đâm chết ả,tận mắt chứng kiến bộ dạng hấp hối của ả. Hung hăng tra tấn ả. Nhưng ta không thể, ta không thể để ả chết nhẹ nhàng như vậy,những đau đớn mà ta phải trải qua ,ta muốn đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần, ta muốn nàng phải sống trong thống khổ. Ngươi biết không, cái chết của ta cũng không phải thật sự do nàng gây ra, ta biết nàng đã lên kế hoạch diệt trừ ta, ta biết chiếc xe kia sẽ xông tới. Ta hoàn toàn có thể tránh, nhưng ta không làm. Biết tại sao không ?
Hắn tựa vào vai Thẩm Hạ Đông, thanh âm quá mức trấn định “Ta tin chắc rằng con người sau khi chết có thể biến thành quỷ,ta biết bản thân không đủ cường đại, chỉ có như vậy ta mới thực hiện được những gì mình muốn. Từ từ rồi cũng đến, ta không gấp, ta muốn nhìn bọn họ chết dần chết mòn."
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lặp lại câu kia “Tại sao lại không giết nó ?"
Hắn chỉ chính là Thẩm Thanh.
Hắn đẩy Thẩm Hạ Đông ra, chậm rãi đứng lên.
Sư phụ tay mắt lanh lẹ, ngay lúc đó tận dụng thời cơ cầm lá bùa vọt về phía Thẩm Thành,Thẩm Thành cũng không tránh né, hắn đứng ngẩn ra, chỉ khẽ nhíu mày, không đợi sư phụ ra tay liền biến mất.
_"Không thể để hắn chạy thoát! Đi tìm mau!" Sư phụ ra lệnh cho Trương Mục, Trương Mục nhìn Thẩm Hạ Đông đang quỳ trên mặt đất,đứng bất động.
_Còn đứng đó làm gì!!
_Sư phụ, chuyện này chúng ta không quản được đâu, bỏ đi.
_Ngươi đang nói mê sảng gì đó!! Hắn là quỷ!!
_"Là quỷ thì thế nào , có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Con người có chỗ nào tốt chứ ?" Trương Mục bỏ lại một câu liền bất động, ý bảo là “Ta mặc kệ." ( ta thích câu trên của anh Mục, chậc! =.=)
Sư phụ nhăn mặt thở dài.
****
Lúc này lão Trần cuối cùng cũng mở được đèn, phát hiện Thẩm Thanh đang thống khổ cuộn mình trên mặt đất rên rỉ,bên cạnh là người anh em “chuyên dụng" của hắn.
Lão Trần vội vàng chạy qua nâng nàng dậy, “Làm sao vậy! Không sao chứ ??"
Thẩm Thanh mở mắt nhìn hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ nàng cử động, liền phát hiện đầu đau đến mức khiến nàng nhịn không được khóc nấc lên,nàng nhăn nhó hô một tiếng “Đau…"
_"Xảy ra chuyện gì ?" Lão Trần khẩn trương hề hề nhìn ngó xung quanh “Con đừng, đừng sợ, có thúc thúc ở đây!Nói cho thúc thúc biết, đã xảy ra chuyện gì ?"
Thẩm Thanh khó hiểu nhìn lão Trần,liếc nhìn bên cạnh “Chuyện gì vậy ? Sao con lại ở chỗ này ? Không phải con đang ngủ sao ? Còn có thúc thúc, sao thúc lại ở đây ?"
Lão Trần vẫn duy trì cảnh giác,nhìn bộ dạng của Thẩm Thanh, hắn kết luận Thẩm Thanh nhất định là bị quỷ ám “Con đừng sợ!" lão Trần an ủi, trên thực tế hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ,tay chân nhịn không được phát run run,trong lòng có bao nhiêu sợ hãi thì chỉ có mình hắn biết. Ngay lúc Thẩm Thanh nghi hoặc vừa định hỏi hắn, lão Trần đột nhiên trợn trắng hai mắt, vẻ mặt mang kinh hãi nhìn phía sau Thẩm Thanh.
Trời ạ, hắn đã nhìn thấy cái gì. Hắn nhìn thấy một người đi xuyên tường,không, là quỷ. Là Thẩm Thành, Thẩm Thành đang đứng sau lưng Thẩm Thanh, phát hiện mình đang nhìn hắn,Thẩm Thành nâng mắt liếc hắn một cái,lão Trần há hốc mồm,hắn cũng muốn kêu la, nhưng bất đắc dĩ yết hầu giống như bị cái gì đó kháp trụ,không thể hô hấp. Sau đó, lão Trần ngất đi, mang theo sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành..
Thẩm Thanh bị phản ứng của lão Trần dọa sợ, nàng hoảng hốt quay đầu lại…không thấy gì cả.
****
Thẩm Hạ Đông nhào lên giường,vỗ vỗ mặt Thẩm Thanh “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, tỉnh tỉnh." Da thịt Thẩm Thanh lạnh lẽo một cách đáng sợ , Thẩm Hạ Đông bắt đầu luống cuống “Tiểu Thanh…" Thẩm Thanh dần dần trở nên trong suốt,chậm rãi biến mất khiến Thẩm Hạ Đông vô cùng hoảng sợ “Tiểu Thanh!?"
Sư phục nhíu mày đi tới nhìn thoáng qua “Đây không phải là con gái của ngươi, là thứ do hắn biến ra mà thôi." “Ba ba ? Xảy ra chuyện gì vậy ?" Lúc này Thẩm Thanh đứng ở cửa nhìn mọi người trong phòng. Thẩm Hạ Đông nhìn chằm chằm vào nàng, không trả lời.
Ngay cả hai thầy trò Trương Mục cũng không ngờ tới,vừa rồi nếu muốn trả thù Thẩm Thành hoàn toàn có thể giết chết Thẩm Thanh cùng Thẩm Hạ Đông. Nhưng tại sao hắn lại không hại bọn họ ? Hơn nữa lúc mình cầm lá bùa bay tới,hắn cũng không phản kích, chỉ thoát đi mà thôi. Vì cái gì Thẩm Thành lại làm như vậy ? Còn biến ra một “Thẩm Thanh" có ích lợi gì chứ ?
Sư phụ vô cùng rối rắm,hắn nhìn về phía Thẩm Hạ Đông,lúc này Thẩm Hạ Đông như người mất hồn,chỉ còn lại cái xác trống rỗng,biểu tình mất mác , thất thần ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Đông nghĩ gì, chỉ có mình hắn biết. Hắn nhớ tới câu nói cuối cùng của Thẩm Thành “Tại sao lại không giết nó?" Cố chấp lặp đi lặp lại những lời này làm gì chứ ? “Cái kia" vốn không phải là Tiểu Thanh, vì cái gì Thẩm Thành lại muốn mình giết Tiểu Thanh ? Sao lại phải làm thế ? “Giết nó thì tốt rồi…" “Đáng ra ngươi nên giết nó.." Mang theo thứ thanh âm cỡ nào tuyệt vọng…
Trongđêm tối, một bóng người thất tha thất thểu phiêu đãng trên đường,dưới ánh trăng mờ ảo, cái bóng kéo thật dài thật dài trên mặt đất,hệt như cái thế giới u ám của hắn vậy, lặng lẽ bị bóng tối nuốt chửng, không bao giờ xuất hiện nữa….
Tại sao lại không giết nàng ? Để chúng ta vĩnh viễn được ở bên nhau …thật khó đến thế sao ?
Vì cái gì hắn lại làm như vậy ? Không ai biết được.
Tác giả :
Tạm Đao Gia Môn