Dưỡng Quỷ
Chương 21: Xxxxx
Thời điểm mũi dao cắt vào da thịt, Thẩm Hạ Đông không có nửa điểm do dự, hắn dùng sức đâm xuyên qua. Lúc bắt đầu cảm thấy có chút bén nhọn đau đớn, nhưng lại không quá chua xót.
Một người đứng trước mặt hắn, bàn tay lãnh lẽo bắt lấy tay hắn,nhẹ nhàng chuyển động,rút lưỡi dao đang nằm trong ngực Thẩm Hạ Đông ra,Thẩm Hạ Đông đau đến vặn vẹo cả mặt.
Máu tươi nhiễm ướt cả áo, hắn nức nở một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặt đất.
Thẩm Thành từ trên cao nhìn hắn,đầu hơi hạ thấp, vẻ mặt vẫn không mang bất luận cảm xúc gì.
Sự xuất hiện của Thẩm Thành không hiểu sao lại làm Thẩm Hạ Đông thở ra một hơi, đồng thời lại cảm thấy bi ai,nó định tự tay giải quyết mình ư ?
_"Thẩm Thành." Thẩm Hạ Đông quỳ trên mặt đất, hàn khí theo đầu gối rót vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
_"Thực xin lỗi…" Trừ bỏ lời này ra, hắn thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ, nếu tồn tại một thứ có thể xóa đi cảm giác tội nghiệt đang ẩn sâu trong nội tâm của hắn, Thẩm Hạ Đông nhất định sẽ làm.
Thẩm Thành im lặng nhìn hắn,thân thể Thẩm Hạ Đông bởi vì bị thương mà có chút không vững, từng giọt máu chậm rãi rơi xuống sàn nhà, trong căn bếp nhỏ ,mỗi tiếng “tí tách" “tí tách" vang lên phá lệ chói tai.
Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Thẩm Thành hơi hơi cúi người, đôi mắt không hề gợn sóng quan sát vết thương của hắn.
Một đôi bàn tay nhợt nhạt thon dài đến trước mặt mình ,Thẩm Hạ Đông không dám thả lỏng hô hấp, hắn nghĩ có thể đôi tay kia lập tức sẽ nắm lấy cổ mình, từ từ bóp chết mình.
Nhưng đôi tay của Thẩm Thành lại dừng trước ngực Thẩm Hạ Đông, hắn nghiêng đầu nhìn máu tươi đang chậm rãi chảy xuống. Hai mắt hữu khí vô lực đóng mở, giống như tùy thời sẽ chìm vào giấc ngủ.
Càng im lặng lại càng đáng sợ, trên mặt Thẩm Hạ Đông dần dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Rốt cuộc, Thẩm Thành cứng ngắt giật giật, bàn tay chạm vào miệng vết thương trên ngực Thẩm Hạ Đông ,khiến cơ thể Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên,xúc cảm lạnh như băng kích thích làm cho hắn nổi cả da gà, mồ hôi hột che kín cái trán. Hắn giương miệng nhìn Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông thật sự không biết con trai của hắn đang muốn làm cái gì.
Đôi tay dính máu nhìn có vẻ phá lệ quỷ dị, giờ phút này hành động của Thẩm Thành tựa như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm hai tay mình, trong thả lay động, ngón tay ngón cong ngón duỗi, máu tươi dần dần nhiễm đỏ cả năm ngón, trong lòng bàn tay đều đọng lại một vũng máu nhỏ.
Một ngón tay chen vào cổ áo của Thẩm Hạ Đông, sao đó lại thêm một ngón chui vào, hai ngón tay nhẹ nhàng chia ra.
Tiếng xé mở quần áo nặng nề lên trong phòng bếp, dứt khoát đến tàn nhẫn..
Thẩm Hạ Đông trân trân nhìn Thẩm Thành xé nát áo của mình, miệng vết thương lập tức bị bại lộ giữa không khí, Thẩm Hạ Đông đau xót trừu rút một hơi, hai chân vẫn tiếp tục quỳ không dám nhúc nhích.
Thẩm Thành chậm rãi cúi người,hắn đến gần vết thương của Thẩm Hạ Đông, một lỗ thủng với huyết nhục mơ hồ hiện ra trong mắt hắn.
Thẩm Hạ Đông căng thẳng nhìn Thẩm Thành, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, ánh mắt Thẩm Thành vẫn nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn, không hề có ý định dời đi.
Trong mắt Thẩm Thành xuất hiện cái gì vậy,Thẩm Hạ Đông không rõ, hắn vô thức dời đầu qua, Thẩm Hạ Đông liền nhìn thấy vô số hình ảnh xuất hiện trong mắt Thẩm Thành.
Máu,cả mặt đất đều là máu,chiếc váy trắng dính đầy máu, những hình ảnh kinh khủng đó cứ liên tục chuyển động trong mắt Thẩm Thành.
Biểu tình của Thẩm Thành bắt đầu trở nên âm trầm,Thẩm Hạ Đông vội vàng lui về phía sau, nghiêng người làm cho miệng vết thương tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Thành, sau đó luống cuống lau đi vết máu dính trên mặt đất “Không phải…không phải…không phải là sự thật…"
Hoàn toàn không biết đang an ủi Thẩm Thành hay là an ủi chính mình,trong thanh âm đã có chút run run…
Thẩm Thành chuyển động con ngươi theo từng động tác của hắn. Thời điểm nhìn thấy tấm lưng xích lõa của Thẩm Hạ Đông, hai tròng mắt đỏ ngầu xuất hiện một loại dục vọng mãnh liệt.
Thẩm Hạ Đông đang khom người quỳ trên mặt đất bỗng cảm thấy một bàn tay lạnh buốt đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, hắn nao nao, không thể tin quay đầu lại.
Thẩm Thành không nhìn Thẩm Hạ Đông, hắn đang chăm chú nhìn xuống dưới thân Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông đột nhiên nhớ tới một đêm kia ở bệnh viện. Tối hôm ấy , quả thực là quá hoang đường, hắn bị ép buộc làm một việc mà hắn phải tự lùa gạt bản thân, cho đó chỉ là một giấc mộng hoang đường. Thẩm Hạ Đông thối lui về sau, “Thẩm Thành, đây là không đúng, không nên làm như vậy, ba là ba ba của con…"
Tiếng “ ba ba “ kia phát ra cực kì mỏng manh, Thẩm Hạ Đông cảm thấy xấu hổ, hắn không xứng làm một người cha.
Thẩm Thành vẫn không dừng lại, đôi mắt vô thần từng chút từng chút một dời xuống
Thẩm Hạ Đông từng nói, chỉ cần có thể bồi thường, bắt hắn làm cái gì hắn cũng đều nguyện ý, nhưng mà riêng chuyện này thì không được, bọn họ là cha con, nếu hôm nay bắt hắn làm như vậy, Thẩm Hạ Đông không thể chấp nhận, như vậy tội nghiệt sẽ càng chồng chất …
Giờ phút này, trái tim Thẩm Hạ Đông giống như một tảng đá nặng ngàn cân,đè ép khiến hắn không thể hô hấp,hắn kích động cầu xin “Không thể làm như vậy, không thể làm như vậy…Van cầu con, Thẩm Thành. Đừng đối xử với ba như vậy…Trừ cái này ra, con muốn làm gì ba cũng được, con có thể giết ta…Giết ta…Là ba sai, là lỗi của ba. Ba đáng chết…" Ba làm sai thật rồi,ba đã biến cho con thành một con quái vật…
Thẩm Hạ Đông khủng hoảng nhặt con dao lên, run rẩy đưa cho Thẩm Thành ,quỳ xuống trước mặt Thẩm Thành, mang theo ngữ khí cầu xin “Giết ta. Giết ta rồi thì mọi chuyện sẽ tốt. Làm ơn giết ta…"
Đến một ngày có thể hèn mọn đến loại trình độ này, ngay cả Thẩm Hạ Đông đều cảm thấy mình thật đáng xấu hổ.
Thẩm Thành thế nhưng xem nhẹ con dao kia, một bàn tay vòng qua lưng Thẩm Hạ Đông, tư thế hai người thật ái muội đến quỷ dị.
Tay còn lại thì nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông sợ hãi run rẩy, giống như cả thân thể đang bị bảo phủ bởi băng tuyết ,nội tạng của hắn đều nhanh bị đông lạnh.
_Van cầu con…van cầu con…Thẩm Thành, con không thể làm như vậy…
Thẩm Thành tựa hồ không nghe được lời hắn nói, từ lúc bắt đầu, hắn đều chìm đắp trong thế giới riêng của mình. Ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp là hắc ám vô tận, vô cảm vô thần.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy sợ hãi,da đầu run lên. Người này là con hắn, là đứa con trai ruột thịt, mà mình chính là cha của hắn.
Thời điểm đôi tay kia lần mò cởi đi thắt lưng của mình, Thẩm Hạ Đông đều đã khủng hoảng tột độ chỉ có thể khóc lóc nức nở van xin “Thẩm Thành…"
Nhưng sự cần xin tha thứ của hắn không được đáp lại, đôi tay kia vẫn tiếp tục làm việc của mình. Trên mặt Thẩm Thành rõ ràng thể hiện sự hưng phấn khi nhìn thấy Thẩm Hạ Đông sợ hãi…
Dây lưng cởi bỏ, đôi tay kia bắt đầu thâm nhập vào bên trong. Thẩm Hạ Đông run lẩy bẩy chụp lấy quần lót, hắn biết mình làm vậy cũng vô dụng, nhưng hắn sắp bị dọa điên rồi. Hắn quên không được cảm giác đau đớn đêm hôm đó, giống như muốn tra tấn hắn đến chết mới thôi.
Thẩm Thành rút một tay ra, bắt lấy hai tay Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông không tiếng động rơi nước mắt, hắn giơ lên con dao trong tay “Thẩm Thành, ngươi, ngươi không nên ép ta…"
Thẩm Thành dừng lại, nhưng chỉ một chút mà thôi, thản nhiên liếc mắt tàn nhẫn đập nát tia hy vọng duy nhất còn sót lại của Thẩm Hạ Đông.
Bởi vì Thẩm Thành đã muốn vươn tới, con dao kia xuyên thấu qua cơ thể hắn, Thẩm Hạ Đông lập tức bị một trận hàn khí dày đặc giam cầm.
Rõ ràng Thẩm Thành có thể chạm vào mình, nhưng tại sao mình lại không làm gì được hắn ?
Thẩm Hạ Đông lăng lăng nhìn Thẩm Thành kéo quần hắn xuống,chậm chạp từng chút từng chút một ,đến mắt cá chân, đôi tay kia nhẹ nhàng xé chiếc quần thành hai nửa,Thẩm Hạ Đông bây giờ chỉ mặc độc một cái quần lót lui trên mặt đất giống như một con cá chờ chết.
Lúc này Thẩm Thành mới ngừng tay, Thẩm Thành đứng trước mặt Thẩm Hạ Đông, làm cho hắn chứng kiến mình ung dung cởi sạch quần áo. Thân thể thiếu niên thon dài trắng nõn rất xinh đẹp, sợ là cả nam nhân cũng chịu không nổi hấp dẫn,nhưng ,Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy sợ hãi. Thẩm Hạ Đông nhìn hắn quỳ xuống,nhìn vật khí dưới thân trướng đại khiến cho hậu huyệt Thẩm Hạ Đông ẩn ẩn co rút, không hiểu đau đớn.
Thẩm Thành đưa tay vói vào quần lót,chậm rãi xoa nhẹ vật kia của Thẩm Hạ Đông, rõ ràng bàn tay không mang một chút độ ấm lại khiến cho hạ thân Thẩm Hạ Đông dưới sự cao thấp luật động run rẩy dựng thẳng lên. Thẩm Hạ Đông đã thật lâu không có giải quyết nhu cầu sinh lý, nhìn cái kia của mình dựng thẳng hắn không khỏi xấu hổ muốn đập đầu chết đi, hắn cảm thấy mình quá dơ bẩn rồi.
_"Thẩm Thành, ngươi không thể làm như vậy…" Thẩm Hạ Đông không còn biết đây là lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay mình mở miệng cầu xin tha thứ. Hắn căn bản không có khả năng phản kháng,hắn ngay cả việc chạm vào Thẩm Thành cũng không thể.
Thẩm Thành đột nhiên ngẩng đầu, thừa lúc Thẩm Hạ Đông không chú ý, thô bạo hôn môi hắn. Cắn, xâm lược, quấy phá.
Một loạt hành động điên cuồng mang theo giữ lấy dục, thân thể Thẩm Hạ Đông lung lay không vững, liền bị một bàn tay giữ lại.
Cái lưỡi lạnh như băng thâm nhập vào trong khoang miệng, không ngừng tham lam xâm lấn, lực đạo lớn đến kinh người. Thẩm Hạ Đông miệng bị ngăn chặn chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ vụn rên rỉ, dị vật liên tục xâm nhập vào sâu trong yết hầu khiến hắn chịu không nổi ,thiếu chút nữa muốn phun.
Thẩm Thành vẫn không buông tha hắn, một bàn tay không ngừng ở dưới thân Thẩm Hạ Đông luật động. Nam nhân đều là động vật sống nhờ nửa người dưới, Thẩm Hạ Đông cũng không ngoại lệ. Từng đợt từng đợt sóng mang theo khoái cảm không ngừng tập kích toàn bộ đại não của hắn, cả người như bị bao phủ bởi một biển dục vọng mênh mông, vô pháp kiềm chế.
Thẩm Hạ Đông nhắm chặt khi mắt ,không chú ý tới bàn tay đang đặt sau lưng hắn đã dời đi, di chuyển xuống hạ thân, kéo quần lót của hắn xuống. Bài khai hai mông cánh hoa, một ngón tay len lỏi vào sau huyệt, hậu huyệt khá chặt, thời điểm ngón tay chui vào bị gắt gao cắn trụ.
Thẩm Hạ Đông lập tức theo dục vọng bừng tỉnh,khi hắn ý thức được mình làm cái gì thì toàn bộ gương mặt đều ửng đỏ cả lên,nhưng lúc nhận ra hậu huyệt đang bị dị vật xâm nhập thì khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch. Thẩm Hạ Đông bắt đầu bài xích “Thẩm Thành! Van cần ngươi! Không thể làm như vậy! Không thể đi vào! Đi ra ngoài…Ba ba van cầu con…"
Thẩm Thành không chấp nhận việc Thẩm Hạ Đông phản kháng, lần thứ hai ngậm lấy miệng Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
Cả người Thẩm Hạ Đông bị đặt lên đùi Thẩm Thành, trên người bởi vì *** mà hưng phấn đến đỏ bừng,ma sát vào da thịt lạnh băng của Thẩm Thành khiến hắn không khỏi run rẩy. Nhưng lại bao hàm một cỗ không hiểu khoái cảm.
Khi hậu huyệt bị nhét vào ba ngón tay, Thẩm Hạ Đông cảm thấy ba ngón tay kia trừu sáp vài cái trong cơ thể mình liền đi ra. Chưa đầy hai giây sau, một cái cực đại vật cứng lập tức xâm nhập, Thẩm Hạ Đông đau xót , chỉ có thể phát ra tiếng thống khổ nức nở.
Vật kia hung hắn thống vào cơ thể mình, quá lớn vẫn chưa thể toàn bộ chui vào,hậu huyệt trướng đau cơ hồ khiến hắn choáng váng. Sau đó, Thẩm Thành buông tha đôi môi của hắn, Thẩm Hạ Đông lập tức phát ra tiếng thống khổ khàn khàn “Thẩm Thành, không được đi vào, ra mau. Ngô …cầu ngươi cầu ngươi…" Thẩm Hạ Đông khóc nức nở
Thẩm Thành tựa hồ càng hưng phấn, bất vi động sở.
Một tay vẫn nắm lấy hạ thân Thẩm Hạ Đông cao thấp luật động, tay kia đỡ lấy thắt lưng hắn, bắt đầu trừu sáp tàn phá. Thẩm Hạ Đông đau đến trắng bệch “Dừng lại…dừng lại…Van cầu ngươi…Ô..ô…"
Thẩm Thành đột nhiên đẩy hắn ngã xuống đất,xách lên hai chân Thẩm Hạ Đông, đặt trên vai mình, càng thêm cuồng dã xâm nhập, cắm sâu vào hậu huyệt Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy mình sắp chết rồi..
Hậu huyệt gắt gao giữ lấy vật cứng, theo mỗi lần trừu sáp, mép thịt đều bị lôi ra, nơi hai người chặt chẽ kết hợp dính đầy tơ máu…
_"A!" Thẩm Thành mãnh liệt tiến công khiến Thẩm Hạ Đông không khỏi kích động thét lớn"Thẩm Thành! Ba ba van cầu con! Đừng như vậy, đừng tiếp tục tra tấn ba ba nữa…A!"
Đáp lại hắn chỉ là một lần kịch liệt thống vào…
Tấm lưng Thẩm Hạ Đông dán chặt vào mặt sàn lạnh lẽo,thân thể lại Thẩm Thành kích thích…Hắn mơ mơ màng màng vô thức nhìn đến khuôn mặt của Thẩm Thành,đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy ***, dường như muốn nuốt cả mình vào bụng…
Trong sự dài dòng tra tấn, Thẩm Hạ Đông rốt cuộc bị ép buộc đến hôn mê, trên ngực hắn chảy đầy máu tươi, dưới thân còn bị người xâm phạm,tiếng trừu sáp *** mỹ vang lên khắp phòng bếp, hậu huyệt vẫn đang gắt gao nuốt lấy vật cứng ra vào, trong đêm tối tràn ngập một loại mỹ cảm khiến người ta hít thở không thông …
Mỗt hồi loạn luân tình ái vẫn còn đang tiếp tục…
Một người đứng trước mặt hắn, bàn tay lãnh lẽo bắt lấy tay hắn,nhẹ nhàng chuyển động,rút lưỡi dao đang nằm trong ngực Thẩm Hạ Đông ra,Thẩm Hạ Đông đau đến vặn vẹo cả mặt.
Máu tươi nhiễm ướt cả áo, hắn nức nở một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặt đất.
Thẩm Thành từ trên cao nhìn hắn,đầu hơi hạ thấp, vẻ mặt vẫn không mang bất luận cảm xúc gì.
Sự xuất hiện của Thẩm Thành không hiểu sao lại làm Thẩm Hạ Đông thở ra một hơi, đồng thời lại cảm thấy bi ai,nó định tự tay giải quyết mình ư ?
_"Thẩm Thành." Thẩm Hạ Đông quỳ trên mặt đất, hàn khí theo đầu gối rót vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
_"Thực xin lỗi…" Trừ bỏ lời này ra, hắn thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ, nếu tồn tại một thứ có thể xóa đi cảm giác tội nghiệt đang ẩn sâu trong nội tâm của hắn, Thẩm Hạ Đông nhất định sẽ làm.
Thẩm Thành im lặng nhìn hắn,thân thể Thẩm Hạ Đông bởi vì bị thương mà có chút không vững, từng giọt máu chậm rãi rơi xuống sàn nhà, trong căn bếp nhỏ ,mỗi tiếng “tí tách" “tí tách" vang lên phá lệ chói tai.
Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Thẩm Thành hơi hơi cúi người, đôi mắt không hề gợn sóng quan sát vết thương của hắn.
Một đôi bàn tay nhợt nhạt thon dài đến trước mặt mình ,Thẩm Hạ Đông không dám thả lỏng hô hấp, hắn nghĩ có thể đôi tay kia lập tức sẽ nắm lấy cổ mình, từ từ bóp chết mình.
Nhưng đôi tay của Thẩm Thành lại dừng trước ngực Thẩm Hạ Đông, hắn nghiêng đầu nhìn máu tươi đang chậm rãi chảy xuống. Hai mắt hữu khí vô lực đóng mở, giống như tùy thời sẽ chìm vào giấc ngủ.
Càng im lặng lại càng đáng sợ, trên mặt Thẩm Hạ Đông dần dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Rốt cuộc, Thẩm Thành cứng ngắt giật giật, bàn tay chạm vào miệng vết thương trên ngực Thẩm Hạ Đông ,khiến cơ thể Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên,xúc cảm lạnh như băng kích thích làm cho hắn nổi cả da gà, mồ hôi hột che kín cái trán. Hắn giương miệng nhìn Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông thật sự không biết con trai của hắn đang muốn làm cái gì.
Đôi tay dính máu nhìn có vẻ phá lệ quỷ dị, giờ phút này hành động của Thẩm Thành tựa như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm hai tay mình, trong thả lay động, ngón tay ngón cong ngón duỗi, máu tươi dần dần nhiễm đỏ cả năm ngón, trong lòng bàn tay đều đọng lại một vũng máu nhỏ.
Một ngón tay chen vào cổ áo của Thẩm Hạ Đông, sao đó lại thêm một ngón chui vào, hai ngón tay nhẹ nhàng chia ra.
Tiếng xé mở quần áo nặng nề lên trong phòng bếp, dứt khoát đến tàn nhẫn..
Thẩm Hạ Đông trân trân nhìn Thẩm Thành xé nát áo của mình, miệng vết thương lập tức bị bại lộ giữa không khí, Thẩm Hạ Đông đau xót trừu rút một hơi, hai chân vẫn tiếp tục quỳ không dám nhúc nhích.
Thẩm Thành chậm rãi cúi người,hắn đến gần vết thương của Thẩm Hạ Đông, một lỗ thủng với huyết nhục mơ hồ hiện ra trong mắt hắn.
Thẩm Hạ Đông căng thẳng nhìn Thẩm Thành, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, ánh mắt Thẩm Thành vẫn nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn, không hề có ý định dời đi.
Trong mắt Thẩm Thành xuất hiện cái gì vậy,Thẩm Hạ Đông không rõ, hắn vô thức dời đầu qua, Thẩm Hạ Đông liền nhìn thấy vô số hình ảnh xuất hiện trong mắt Thẩm Thành.
Máu,cả mặt đất đều là máu,chiếc váy trắng dính đầy máu, những hình ảnh kinh khủng đó cứ liên tục chuyển động trong mắt Thẩm Thành.
Biểu tình của Thẩm Thành bắt đầu trở nên âm trầm,Thẩm Hạ Đông vội vàng lui về phía sau, nghiêng người làm cho miệng vết thương tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Thành, sau đó luống cuống lau đi vết máu dính trên mặt đất “Không phải…không phải…không phải là sự thật…"
Hoàn toàn không biết đang an ủi Thẩm Thành hay là an ủi chính mình,trong thanh âm đã có chút run run…
Thẩm Thành chuyển động con ngươi theo từng động tác của hắn. Thời điểm nhìn thấy tấm lưng xích lõa của Thẩm Hạ Đông, hai tròng mắt đỏ ngầu xuất hiện một loại dục vọng mãnh liệt.
Thẩm Hạ Đông đang khom người quỳ trên mặt đất bỗng cảm thấy một bàn tay lạnh buốt đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, hắn nao nao, không thể tin quay đầu lại.
Thẩm Thành không nhìn Thẩm Hạ Đông, hắn đang chăm chú nhìn xuống dưới thân Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông đột nhiên nhớ tới một đêm kia ở bệnh viện. Tối hôm ấy , quả thực là quá hoang đường, hắn bị ép buộc làm một việc mà hắn phải tự lùa gạt bản thân, cho đó chỉ là một giấc mộng hoang đường. Thẩm Hạ Đông thối lui về sau, “Thẩm Thành, đây là không đúng, không nên làm như vậy, ba là ba ba của con…"
Tiếng “ ba ba “ kia phát ra cực kì mỏng manh, Thẩm Hạ Đông cảm thấy xấu hổ, hắn không xứng làm một người cha.
Thẩm Thành vẫn không dừng lại, đôi mắt vô thần từng chút từng chút một dời xuống
Thẩm Hạ Đông từng nói, chỉ cần có thể bồi thường, bắt hắn làm cái gì hắn cũng đều nguyện ý, nhưng mà riêng chuyện này thì không được, bọn họ là cha con, nếu hôm nay bắt hắn làm như vậy, Thẩm Hạ Đông không thể chấp nhận, như vậy tội nghiệt sẽ càng chồng chất …
Giờ phút này, trái tim Thẩm Hạ Đông giống như một tảng đá nặng ngàn cân,đè ép khiến hắn không thể hô hấp,hắn kích động cầu xin “Không thể làm như vậy, không thể làm như vậy…Van cầu con, Thẩm Thành. Đừng đối xử với ba như vậy…Trừ cái này ra, con muốn làm gì ba cũng được, con có thể giết ta…Giết ta…Là ba sai, là lỗi của ba. Ba đáng chết…" Ba làm sai thật rồi,ba đã biến cho con thành một con quái vật…
Thẩm Hạ Đông khủng hoảng nhặt con dao lên, run rẩy đưa cho Thẩm Thành ,quỳ xuống trước mặt Thẩm Thành, mang theo ngữ khí cầu xin “Giết ta. Giết ta rồi thì mọi chuyện sẽ tốt. Làm ơn giết ta…"
Đến một ngày có thể hèn mọn đến loại trình độ này, ngay cả Thẩm Hạ Đông đều cảm thấy mình thật đáng xấu hổ.
Thẩm Thành thế nhưng xem nhẹ con dao kia, một bàn tay vòng qua lưng Thẩm Hạ Đông, tư thế hai người thật ái muội đến quỷ dị.
Tay còn lại thì nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông sợ hãi run rẩy, giống như cả thân thể đang bị bảo phủ bởi băng tuyết ,nội tạng của hắn đều nhanh bị đông lạnh.
_Van cầu con…van cầu con…Thẩm Thành, con không thể làm như vậy…
Thẩm Thành tựa hồ không nghe được lời hắn nói, từ lúc bắt đầu, hắn đều chìm đắp trong thế giới riêng của mình. Ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp là hắc ám vô tận, vô cảm vô thần.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy sợ hãi,da đầu run lên. Người này là con hắn, là đứa con trai ruột thịt, mà mình chính là cha của hắn.
Thời điểm đôi tay kia lần mò cởi đi thắt lưng của mình, Thẩm Hạ Đông đều đã khủng hoảng tột độ chỉ có thể khóc lóc nức nở van xin “Thẩm Thành…"
Nhưng sự cần xin tha thứ của hắn không được đáp lại, đôi tay kia vẫn tiếp tục làm việc của mình. Trên mặt Thẩm Thành rõ ràng thể hiện sự hưng phấn khi nhìn thấy Thẩm Hạ Đông sợ hãi…
Dây lưng cởi bỏ, đôi tay kia bắt đầu thâm nhập vào bên trong. Thẩm Hạ Đông run lẩy bẩy chụp lấy quần lót, hắn biết mình làm vậy cũng vô dụng, nhưng hắn sắp bị dọa điên rồi. Hắn quên không được cảm giác đau đớn đêm hôm đó, giống như muốn tra tấn hắn đến chết mới thôi.
Thẩm Thành rút một tay ra, bắt lấy hai tay Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông không tiếng động rơi nước mắt, hắn giơ lên con dao trong tay “Thẩm Thành, ngươi, ngươi không nên ép ta…"
Thẩm Thành dừng lại, nhưng chỉ một chút mà thôi, thản nhiên liếc mắt tàn nhẫn đập nát tia hy vọng duy nhất còn sót lại của Thẩm Hạ Đông.
Bởi vì Thẩm Thành đã muốn vươn tới, con dao kia xuyên thấu qua cơ thể hắn, Thẩm Hạ Đông lập tức bị một trận hàn khí dày đặc giam cầm.
Rõ ràng Thẩm Thành có thể chạm vào mình, nhưng tại sao mình lại không làm gì được hắn ?
Thẩm Hạ Đông lăng lăng nhìn Thẩm Thành kéo quần hắn xuống,chậm chạp từng chút từng chút một ,đến mắt cá chân, đôi tay kia nhẹ nhàng xé chiếc quần thành hai nửa,Thẩm Hạ Đông bây giờ chỉ mặc độc một cái quần lót lui trên mặt đất giống như một con cá chờ chết.
Lúc này Thẩm Thành mới ngừng tay, Thẩm Thành đứng trước mặt Thẩm Hạ Đông, làm cho hắn chứng kiến mình ung dung cởi sạch quần áo. Thân thể thiếu niên thon dài trắng nõn rất xinh đẹp, sợ là cả nam nhân cũng chịu không nổi hấp dẫn,nhưng ,Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy sợ hãi. Thẩm Hạ Đông nhìn hắn quỳ xuống,nhìn vật khí dưới thân trướng đại khiến cho hậu huyệt Thẩm Hạ Đông ẩn ẩn co rút, không hiểu đau đớn.
Thẩm Thành đưa tay vói vào quần lót,chậm rãi xoa nhẹ vật kia của Thẩm Hạ Đông, rõ ràng bàn tay không mang một chút độ ấm lại khiến cho hạ thân Thẩm Hạ Đông dưới sự cao thấp luật động run rẩy dựng thẳng lên. Thẩm Hạ Đông đã thật lâu không có giải quyết nhu cầu sinh lý, nhìn cái kia của mình dựng thẳng hắn không khỏi xấu hổ muốn đập đầu chết đi, hắn cảm thấy mình quá dơ bẩn rồi.
_"Thẩm Thành, ngươi không thể làm như vậy…" Thẩm Hạ Đông không còn biết đây là lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay mình mở miệng cầu xin tha thứ. Hắn căn bản không có khả năng phản kháng,hắn ngay cả việc chạm vào Thẩm Thành cũng không thể.
Thẩm Thành đột nhiên ngẩng đầu, thừa lúc Thẩm Hạ Đông không chú ý, thô bạo hôn môi hắn. Cắn, xâm lược, quấy phá.
Một loạt hành động điên cuồng mang theo giữ lấy dục, thân thể Thẩm Hạ Đông lung lay không vững, liền bị một bàn tay giữ lại.
Cái lưỡi lạnh như băng thâm nhập vào trong khoang miệng, không ngừng tham lam xâm lấn, lực đạo lớn đến kinh người. Thẩm Hạ Đông miệng bị ngăn chặn chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ vụn rên rỉ, dị vật liên tục xâm nhập vào sâu trong yết hầu khiến hắn chịu không nổi ,thiếu chút nữa muốn phun.
Thẩm Thành vẫn không buông tha hắn, một bàn tay không ngừng ở dưới thân Thẩm Hạ Đông luật động. Nam nhân đều là động vật sống nhờ nửa người dưới, Thẩm Hạ Đông cũng không ngoại lệ. Từng đợt từng đợt sóng mang theo khoái cảm không ngừng tập kích toàn bộ đại não của hắn, cả người như bị bao phủ bởi một biển dục vọng mênh mông, vô pháp kiềm chế.
Thẩm Hạ Đông nhắm chặt khi mắt ,không chú ý tới bàn tay đang đặt sau lưng hắn đã dời đi, di chuyển xuống hạ thân, kéo quần lót của hắn xuống. Bài khai hai mông cánh hoa, một ngón tay len lỏi vào sau huyệt, hậu huyệt khá chặt, thời điểm ngón tay chui vào bị gắt gao cắn trụ.
Thẩm Hạ Đông lập tức theo dục vọng bừng tỉnh,khi hắn ý thức được mình làm cái gì thì toàn bộ gương mặt đều ửng đỏ cả lên,nhưng lúc nhận ra hậu huyệt đang bị dị vật xâm nhập thì khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch. Thẩm Hạ Đông bắt đầu bài xích “Thẩm Thành! Van cần ngươi! Không thể làm như vậy! Không thể đi vào! Đi ra ngoài…Ba ba van cầu con…"
Thẩm Thành không chấp nhận việc Thẩm Hạ Đông phản kháng, lần thứ hai ngậm lấy miệng Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
Cả người Thẩm Hạ Đông bị đặt lên đùi Thẩm Thành, trên người bởi vì *** mà hưng phấn đến đỏ bừng,ma sát vào da thịt lạnh băng của Thẩm Thành khiến hắn không khỏi run rẩy. Nhưng lại bao hàm một cỗ không hiểu khoái cảm.
Khi hậu huyệt bị nhét vào ba ngón tay, Thẩm Hạ Đông cảm thấy ba ngón tay kia trừu sáp vài cái trong cơ thể mình liền đi ra. Chưa đầy hai giây sau, một cái cực đại vật cứng lập tức xâm nhập, Thẩm Hạ Đông đau xót , chỉ có thể phát ra tiếng thống khổ nức nở.
Vật kia hung hắn thống vào cơ thể mình, quá lớn vẫn chưa thể toàn bộ chui vào,hậu huyệt trướng đau cơ hồ khiến hắn choáng váng. Sau đó, Thẩm Thành buông tha đôi môi của hắn, Thẩm Hạ Đông lập tức phát ra tiếng thống khổ khàn khàn “Thẩm Thành, không được đi vào, ra mau. Ngô …cầu ngươi cầu ngươi…" Thẩm Hạ Đông khóc nức nở
Thẩm Thành tựa hồ càng hưng phấn, bất vi động sở.
Một tay vẫn nắm lấy hạ thân Thẩm Hạ Đông cao thấp luật động, tay kia đỡ lấy thắt lưng hắn, bắt đầu trừu sáp tàn phá. Thẩm Hạ Đông đau đến trắng bệch “Dừng lại…dừng lại…Van cầu ngươi…Ô..ô…"
Thẩm Thành đột nhiên đẩy hắn ngã xuống đất,xách lên hai chân Thẩm Hạ Đông, đặt trên vai mình, càng thêm cuồng dã xâm nhập, cắm sâu vào hậu huyệt Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy mình sắp chết rồi..
Hậu huyệt gắt gao giữ lấy vật cứng, theo mỗi lần trừu sáp, mép thịt đều bị lôi ra, nơi hai người chặt chẽ kết hợp dính đầy tơ máu…
_"A!" Thẩm Thành mãnh liệt tiến công khiến Thẩm Hạ Đông không khỏi kích động thét lớn"Thẩm Thành! Ba ba van cầu con! Đừng như vậy, đừng tiếp tục tra tấn ba ba nữa…A!"
Đáp lại hắn chỉ là một lần kịch liệt thống vào…
Tấm lưng Thẩm Hạ Đông dán chặt vào mặt sàn lạnh lẽo,thân thể lại Thẩm Thành kích thích…Hắn mơ mơ màng màng vô thức nhìn đến khuôn mặt của Thẩm Thành,đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy ***, dường như muốn nuốt cả mình vào bụng…
Trong sự dài dòng tra tấn, Thẩm Hạ Đông rốt cuộc bị ép buộc đến hôn mê, trên ngực hắn chảy đầy máu tươi, dưới thân còn bị người xâm phạm,tiếng trừu sáp *** mỹ vang lên khắp phòng bếp, hậu huyệt vẫn đang gắt gao nuốt lấy vật cứng ra vào, trong đêm tối tràn ngập một loại mỹ cảm khiến người ta hít thở không thông …
Mỗt hồi loạn luân tình ái vẫn còn đang tiếp tục…
Tác giả :
Tạm Đao Gia Môn