Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 35

chương sau là H. nhớ để lại mail nhé

———–

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

“Vị Nhiên." Phương Quân Dục khẽ gọi, trong ngữ khí mang theo một tia thả lỏng.

Tô Vị Nhiên rũ mắt, thấp giọng nói: “Đi thôi." Tuy Tô Vị Nhiên không nói thêm gì, nhưng áp suất cực thấp quanh người đã biểu hiện rõ tâm tình của hắn đang rất không tốt.

Trở lại biệt thự, Tô Vị Nhiên trực tiếp hướng tới phòng ngủ, đến tận giờ cơm tối cũng không xuất hiện.

Triệu quản gia lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tô Vị Nhiên: “Tô thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong."

Giọng nói lười biếng của Tô Vị Nhiên từ trong phòng truyền ra: “Đã biết" nhưng không mở cửa. Triệu quản gia đợi một lát, rồi mới rời đi.

Triệu quản gia xuống lầu, đem tình hình báo lại cho Phương Quân Dục.

Phương Quân Dục nhàn nhạt nở một nụ cười: “Tâm tình của cậu ta đang không tốt."

“Này …." Triệu quản gia có chút khó xử: “Chẳng lẽ không thể làm gì sao?"

Phương Quân Dục đứng lên: “Để cháu đi xem."

Phương Quân Dục lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Vị Nhiên, gõ ba tiếng. Nhưng bên kia cánh cửa không chút phản ứng, giống như bên trong hoàn toàn không có một ai.

Phương Quân Dục đẩy cửa bước vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì không khỏi ngẩn người một chút.

Tô Vị Nhiên nằm trên ghế dựa, áo sơmi màu trắng nửa mở lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp cùng xương quai xanh tinh xảo, hơi rũ mắt, hàng lông mi dài mảnh đổ bóng xuống mặt.

Nghe được tiếng đẩy cửa, Tô Vị Nhiên mở mắt, một nụ cười như có như không từ đôi môi mỏng của hắn tràn ra, hắn ngẩng đầu nói: “Phương Quân Dục " thanh âm mềm mại ôn nhu như tiếng tình nhân nỉ non bên tai.

Phương Quân Dục đến trước mặt Tô Vị Nhiên, lẳng lặng nhìn hắn. Tô Vị Nhiên không động, im lặng mặc hắn nhìn. Một lát sau, Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Nhìn đủ chưa?"

Phương Quân Dục nửa ngồi xuống, ngón tay khẽ chạm lên mặt Tô Vị Nhiên: “Chưa."

Tô Vị Nhiên nghiêng đầu, tránh khỏi tay Phương Quân Dục: “Chưa cũng cút cho tôi!"

Phương Quân Dục cúi đầu cười một tiếng: “Anh nhớ hồi trước em đâu có nói những lời thô tục này."

Tô Vị Nhiên liếc Phương Quân Dục, sau đó nửa ngồi dậy ôm cổ Phương Quân Dục, ghé vào tai hắn, hơi thở như một đoá lan đang nở rộ: “Vậy phải thế này sao, sau đó cởi sạch quần áo nằm trên giường, nói với anh ‘tôi muốn’ a?" Nói xong Tô Vị Nhiên đẩy Phương Quân Dục ra: “Thật xin lỗi, lúc này tôi không có tâm trạng chơi trò này."

Phương Quân Dục hiển nhiên đã có chuẩn bị, nên khi bị Tô Vị Nhiên đẩy ra, hắn vẫn bất động. Lúc Tô Vị Nhiên chuẩn bị rút tay về, hắn liền bắt lấy cổ tay y.

Tô Vị Nhiên tránh tránh một chút rồi thôi, không giãy giụa nữa, bộ dáng xa cách.

“Nói anh biết sao lại không vui?" Phương Quân Dục trầm giọng nói, con ngươi thâm thúy không chớp nhìn Tô Vị Nhiên, chuyên chú mà thâm tình.

Tô Vị Nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Phương Quân Dục: “Muốn biết?"

Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Dĩ nhiên."

“Đoán xem." Thanh âm của Tô Vị Nhiên mang theo thờ ơ và lấy lệ. Hai chữ này hiển nhiên mang theo ý nghĩa không muốn nói, người thường nghe thấy hai chữ này ắt phải đầu hàng ngay lập tức. Đoán suy nghĩ của một người rất khó, mà muốn đoán suy nghĩ của một người hay thay đổi như Tô Vị Nhiên thì đã khó lại càng khó.

Nhưng khi Phương Quân Dục nghe thấy hai chữ này, thì chỉ mỉm cười: “Là vì chuyện của Tô gia."

“Vô nghĩa." Tô Vị Nhiên lườm hắn một cái.

“Gần đây Tô gia không xảy ra nhiều chuyện lắm, chủ yếu vẫn là chuyện Tô Tuấn Vũ muốn tạo ra nội loạn ở Tô gia." Phương Quân Dục cười cười: “Nhưng chuyện đó đối với em cũng không tạo được rắc rối gì, đúng không? "

Tô Vị Nhiên miễn cưỡng nói: “Anh đúng là coi trọng tôi quá. Còn có…….." hắn nhìn Phương Quân Dục, khẽ cười nói: “Anh tính bao giờ mới buông tay tôi ra."

Phương Quân Dục cười ôn nhu, nhưng không có vẻ gì là muốn buông tay Tô Vị Nhiên ra. Tô Vị Nhiên giãy giụa cũng không thoát được: “Anh tính cầm tay tôi như vậy cả đời hả?"

Phương Quân Dục nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vị Nhiên, không cần phải ép chính mình như vậy."

Tô Vị Nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, giọng nói trầm thấp mang theo một tia âm lãnh: “Anh nói gì? Tôi không hiểu lắm."

Phương Quân Dục bỗng nhiên đứng lên, nhưng vẫn không buông tay Tô Vị Nhiên nên cả người Tô Vị Nhiên cũng bị kéo khỏi ghế nằm. Sau đó Phương Quân Dục vươn tay kia, ôm lấy Tô Vị Nhiên, hai cỗ thân thể cứ vậy dán chặt vào nhau. Môi Phương Quân Dục nhẹ nhàng lướt qua mặt Tô Vị Nhiên, mềm nhẹ như lông vũ: “Em không cần tự ép mình như vậy, kỳ thật thống khoái kết thúc tất cả cũng không có gì không tốt."

Phương Quân Dục không tính toán nhúng tay vào chuyện báo thù của Tô Vị Nhiên, chỉ cần Tô Vị Nhiên có thể buông bỏ là tốt rồi. Vô luận là muốn thống khoái kết thúc hay là tra tấn dài lâu, chỉ cần có thể đem tất cả những tích tụ của Tô Vị Nhiên cởi bỏ là được. Vốn tưởng rằng tất cả đều thuận lợi nhưng trên đường lại đâm phải một bức tường cả hai người đều không đoán trước được là Tô Lại Nam.

Từ lúc Tô Lại Nam nhúng tay vào chuyện Quan Triệu và Vệ gia, Phương Quân Dục cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Tô Lại Nam sủng ái Tô Vị Nhiên là chuyện tất cả mọi người đều biết. Từ nhỏ đến lớn, Tô Vị Nhiên ở Tô gia chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, những yêu cầu bốc đồng, thất thường của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam cũng đều giúp hắn thực hiện.

Nếu chỉ như vậy, có thể người khác sẽ cảm thấy Tô Lại Nam có ý muốn biến Tô Vị Nhiên thành một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng. Nhưng thực chất đối với việc giáo dục Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam cũng chưa từng buông lỏng, huấn luyện bồi dưỡng người thừa kế gia tộc một phần cũng không thiếu, còn vô cùng nghiêm khắc. Tô Vị Nhiên hoàn thành bài vở ở Thụy Sĩ, đến kỳ nghỉ về nước lại phải tiếp tục huấn luyện những mặt khác.

Trong chuyện Quan Triệu, Tô Lại Nam cũng không biết là Tô Vị Nhiên đứng sau lưng, nhưng việc hắn ra tay với Quan Triệu và Vệ gia cũng chứng minh hắn đang giúp Tô Sùng Hoa thu dọn tàn cục. Biết rõ dã tâm của Tô Sùng Hoa còn muốn giúp Tô Sùng Hoa thu dọn tàn cục, hành động như vậy rõ ràng có vấn đề.

Một đứa con nuôi lại có dã tâm lang sói, có thể uy hiếp người thừa kế chính thức, thông thường trong những gia tộc như bọn họ sẽ trực tiếp lựa chọn lập tức giải quyết để tránh lưu hậu hoạ. Tô Lại Nam cũng không phải loại người nhân từ, thậm chí còn có thể nói là một kẻ tâm ngoan thủ lạt lạnh nhạt vô tình.

Đủ loại dấu hiệu khiến Phương Quân Dục cảm thấy trong việc này có gì đó không thích hợp cho nên hắn liền phái người điều tra. Kết quả cũng làm cho hắn phải lấy làm kinh hãi. Tô Sùng Hoa không phải không có quan hệ huyết thống với Tô gia như Tô gia công bố với ngoại giới, hắn và Tô Lại Nam là cha con ruột, nói cách khác hắn là con riêng.

Bất quá nếu chỉ như vậy, cũng không thể khiến Phương Quân Dục cảnh giác. Bởi vì ở Tô gia con riêng không có quyền thừa kế, con nuôi và con riêng cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ là thuộc hạ của Tô gia mà thôi. Cho dù năm đó Tô lão gia tử sủng ái Tô Tuấn Vũ đến như vậy, không phải cuối cùng Tô Tuấn Vũ cũng không có quyền thừa kế đó sao.

Huống hồ Tô Lại Nam rõ ràng dùng tiêu chuẩn người thừa kế để bồi dưỡng Tô Vị Nhiên, dĩ nhiên sẽ không cho phép kẻ khác có dã tâm mơ ước. Nhưng đối với Tô Sùng Hoa Tô Lại Nam lại một lần rồi một lần như nhìn mà không thấy hành động thể hiện dã tâm của hắn, thậm chí còn giúp hắn thu dọn tàn cuộc. Rõ ràng không phải chỉ đơn giản vì hắn là cha ruột Tô Sùng Hoa. So với Tô Sùng Hoa, sủng ái và dung túng của Tô Lại Nam với Tô Vị Nhiên càng giống một người cha hơn.

Mà đối với Tô Sùng Hoa cũng không phải không sủng ái. Nghe nói năm đó Dung Uẩn không chấp nhận Tô Sùng Hoa, Tô Sùng Hoa chỉ có thể rời khỏi nhà lớn Tô gia. Cứ cách một khoảng thời gian nhất định Tô Lại Nam lại mang theo Tô Vị Nhiên đến thăm hắn.

Nhưng loại này sủng ái này và loại sủng ái dành cho Tô Vị Nhiên rõ ràng không giống nhau. Lúc trước không quá rõ, nhưng mấy năm gần đây lại càng ngày càng rõ. Rất không minh bạch, giống như lúc lạnh lúc nóng, mang theo hoài nghi và ám muội. Trước kia Phương Quân Dục không chút để ý, đối với chuyện riêng của Tô gia hắn hoàn toàn không hứng thú. Nhưng vì Tô Vị Nhiên, hắn cũng bắt đầu lưu ý tới Tô Sùng Hoa, rồi dính đến cả Tô Lại Nam. Nhớ lại trước kia, Phương Quân Dục rất dễ dàng có thể so sánh thái độ khác biệt của Tô Lại Nam dành cho hai người.

Nếu không phải vì là cha con ruột, vì sao Tô Lại Nam lại phải lưu lại đứa con riêng lòng lang dạ sói bên cạnh, bất chấp hắn có thể tạo thành uy hiếp với Tô Vị Nhiên? Thậm chí còn hết lần này tới lần khác giúp đứa con riêng này thu thập cục diện rắm rối.

Tô Lại Nam làm việc cẩn thận, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại. Trong khoảng thời gian này, Phương Quân Dục liên tục phái người điều tra. Cuối cùng sau khi sự tồn tại của mối tình đầu bị Tô Lại Nam che giấu bị phát giác thì tất cả cũng được tháo gỡ. Căn cứ đủ loại chứng cớ, thăm dò suy luận cẩn thận, cuối cùng Phương Quân Dục cũng đoán được nguyên nhân.

Hắn cũng không quá kinh ngạc. Trong loại đại gia tộc này, có là chuyện dơ bẩn hơn cũng không có gì lạ. (Cc: phụ tử văn?)( Tk: chắc thế rồi, mùi đậm thế cơ mà quạt quạt)(Cc: hem thix phụ tử này!!)

Khi đến đón Tô Vị Nhiên ở phi trường, cảm nhận được áp suất cực thấp của hắn, Phương Quân Dục đã đoán ra gì sao Tô Vị Nhiên lại buồn bực.

Thứ nhất là khó có thể chịu được hành vi hoang đường của cha mình. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, kẻ vốn có thể tùy ý hắn chà nặn bóp méo lại vì có cha hắn che chở mà trở nên khó xuống tay. Chỉ cần cha hắn còn sống, chuyện báo thù liền trở nên khó giải quyết. Nhưng Tô Vị Nhiên lại không thể xuống tay với cha hắn. Bởi vì vô luận Tô Lại Nam từng làm gì, hắn đều không bỏ rơi Tô Vị Nhiên.

Dày vò của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục hiểu nhất thanh nhị sở. Nên hắn mới nói với y: không cần tự ép chính mình.

Sau một lúc lâu, Tô Vị Nhiên khẽ bật cười: “Thống khoái kết thúc? Dựa vào cái gì tôi chết thống khổ như vậy, còn hắn lại có thể chết một cách nhẹ nhàng?" Vì cái gì khoan dung của hắn đổi lấy là vô tình và phản bội? Vì cái gì khi hắn bất lực nhất dù hắn biết rõ đó là ấm áp giả dối nhưng cũng không thể khiến hắn quay lưng?

Tiếng cười của Tô Vị Nhiên càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười lạnh: “Tôi thật muốn lột da hắn." Nhưng hiện giờ lại bởi vì cha mình, mà hắn không thể tùy ý xử trí Tô Sùng Hoa. Khi đó, hắn thật muốn cứ như vậy buông tay để Tô Lại Nam chết đi, nhưng là hắn vẫn cứu y. Muốn ám sát Tô Sùng Hoa rất dễ, nhưng hắn lại không cam lòng để kẻ đó chết thống khoái như vậy. Loại mâu thuẫn này kịch liệt đến mức làm hắn cảm thấy được lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, lớn đến mức khiến hắn khó chịu không thôi.

Trong mắt Phương Quân Dục mang theo ôn nhu và thương tiếc. Dày vò của Tô Vị Nhiên, hắn biết. Hắn không muốn nhìn Tô Vị Nhiên bởi vì loại chuyện này mà tự mình đau khổ. Hắn siết chặt eo Tô Vị Nhiên, ghé vào tai y nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cho người bắt Tô Sùng Hoa đến, em muốn làm gì cũng được. Không cần tiếp tục gượng ép chính mình."

Tô Vị Nhiên lạnh lùng cười: “Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay!" Hắn thở hổn hển, cố gắng bình ổn tâm tình bị khuấy động.

Phương Quân Dục nhìn trong con ngươi của Tô Vị Nhiên mơ hồ loé lên một tia huyết quang, không nói thêm cái gì nữa. Một tay hắn vòng qua eo Tô Vị Nhiên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của y.

Tô Vị Nhiên khẽ híp mắt, sau đó hung hăng kéo cổ áo Phương Quân Dục, ấn lên môi hắn. Phương Quân Dục không kinh ngạc cũng không chút do dự, cạy mở môi Tô Vị Nhiên, hôn nhau kịch liệt.

Nụ hôn mang theo cả mùi máu tươi nhàn nhạt.

—-

Tk: Đúng rồi, vì sao mình chết thống khổ mà nó lại được chết sung sướng. Bị phản bội, bị đâm một dao, bị người yêu quay lưng lấy người khác, vì sao lại phải tha thứ??? chỉ vì một câu “ Anh đã yêu em từ lâu nhưng anh ko biết " mà bắt thằng bé chịu đựng nữa sao, đúng trong bộ truyện này tội nghiệp nhất là Tô Vị Nhiên:v khổ bé

Cc: chương sau là H. mọi ng nhớ để mail lại nha

DNGPH – c36

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

Tô Vị Nhiên dùng sức xé rách áo sơ mi của Phương Quân Dục. Cúc áo đứt tung, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất thì vô lực ngừng lại. Nụ hôn cũng không dừng lại. Phương Quân Dục siết chặt eo Tô Vị Nhiên, khoảng cách giữa thân thể hai người lại càng gần, cơ hồ dán sát vào nhau.

Nụ hôn kịch liệt gần như làm người ta phải ngạt thở. Tô Vị Nhiên tựa trán vào vai Phương Quân Dục, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Sau đó, hắn giương mắt chậm rãi nhìn vào mắt Phương Quân Dục, từ trong mắt Phương Quân Dục hắn có thể thấy được chính mình.

Thân thể hai người vẫn gắt gao dán vào nhau. Hắn có thể xuyên qua quần áo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Quân Dục. Áo sơ mi bị xé rách mở rộng. Tô Vị Nhiên vươn tay, chậm rãi vuốt ve ***g ngực rắn chắc của Phương Quân Dục, khóe miệng khẽ cong lên: “Còn nhớ hứa hẹn lúc trước của anh không?"

Phương Quân Dục mỉm cười. Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận ***g ngực của hắn theo tiếng cười rất nhỏ này phập phồng lên xuống.

“Nhớ rõ. Mỗi một câu anh nói với em, anh đều nhớ rõ." Giọng nói của Phương Quân Dục tràn ngập hương vị liêu nhân, làm cho người khác không tự chủ được mà bị mê hoặc.

Tô Vị Nhiên nghe được câu trả lời của Phương Quân Dục, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười nói: “Nhớ là tốt rồi."

Tay Phương Quân Dục chậm rãi lướt qua mặt Tô Vị Nhiên, tinh tế vẽ theo dung nhan xinh đẹp của người mình yêu. Ánh mắt do dự dừng măt trên mặt Tô Vị Nhiên, mang theo yêu thương nồng đậm và say đắm không chút che dấu. Sau đó như thể không nhịn được lại chạm vào môi Tô Vị Nhiên, lần thứ hai hôn lên.

Tiếp theo, bàn tay ôm eo Tô Vị Nhiên của Phương Quân Dục men theo vạt áo sơmi vươn vào trong, từ xương cùng chậm rãi hướng lên trên. Thân thể Tô Vị Nhiên nháy mắt cứng đơ, nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hắn ghé vào tai Phương Quân Dục nhẹ nhàng thổi một hơi, khẽ cười nói: “Anh hi vọng bị tôi áp như vậy sao?"

Động tác trên tay Phương Quân Dục cũng không dừng lại, mỉm cười, nỉ non với Tô Vị Nhiên: “Vị Nhiên, anh yêu em "

“Nhưng tôi có thể nghĩ anh chỉ muốn cùng tôi lên giường thôi a?" Tô Vị Nhiên một bên vuốt ve ***g ngực của Phương Quân Dục, một bên nhẹ cắn lên vành tai hắn thì thầm. Khoé mắt hắn hơi đỏ ửng, mỗi khi tâm tình của Tô Vị Nhiên trở nên kịch liệt, khóe mắt đều xuất hiện màu hồng như vậy.

Tay Phương Quân Dục vòng quanh eo Tô Vị Nhiên, không tiếp tục đi lên. Hắn thản nhiên cười nói: “Anh yêu em, dĩ nhiên sẽ muốn lên giường cùng em."

“Anh rất thành thật." Tô Vị Nhiên gác cằm lên vai Phương Quân Dục, cúi đầu cười nói.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là dưới tình huống em nguyện ý." Phương Quân Dục vuốt ve làn da bên hông Tô Vị Nhiên, chậm rãi nói: “Mà hiện tại, là em muốn lên giường cùng anh, không phải sao?"

“Anh nói không sai." Tay lướt qua ngực Phương Quân Dục, đầu ngón tay bất chợt kẹp lấy nơi gồ lên ngay ngực, thấp giọng cười nói: “Cảm xúc kịch liệt là liều thuốc kích thích tốt nhất, mà dục vọng có thể giải phóng cảm xúc kịch liệt. Phương Quân Dục, trước khi vào phòng anh đã nghĩ tới chuyện này chưa?"

Phương Quân Dục nghe Tô Vị Nhiên hỏi, mỉm cười. Hắn không có trực tiếp trả lời, chỉ một lần lại một lần hôn nhẹ lên khoé miệng Tô Vị Nhiên, ôn nhu mà cường ngạnh.

“Anh rốt cuộc là đang khuyên tôi, hay đang kích động tôi vậy?" Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng há miệng ra, Phương Quân Dục nhanh chóng tiến vào. Đầu lưỡi hai người tựa như cá đang đùa giỡn, đụng chạm, quấn quýt. Sau đó Tô Vị Nhiên dùng sức cắn xuống, thẳng đến khi trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi. Sau đó, hắn rời khỏi môi Phương Quân Dục, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu trên môi, khoé miệng cong lên một tia cười nhạt.

“Đều có." Phương Quân Dục vẫn chỉ ôn hòa mỉm cười: “Tâm trạng của em cần nơi phát tiết. Nhưng trước mắt muốn phát tiết cũng không thể giết người, bởi vì vẫn chưa tới thời cơ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao em lại trở về." Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo mê hoặc: “Vị Nhiên, em cần anh "

Tô Vị Nhiên cúi đầu cười một tiếng. Sau đó tay hắn dùng sức, đẩy Phương Quân Dục xuống giường, ngồi trên người y: “Phương Quân Dục, không thể không nói anh đúng là một cao thủ tâm lý chuyên đùa bỡn người khác." Nói xong, lại dùng lực kéo áo Phương Quân Dục, sau đó phủ người, cắn xé lên môi Phương Quân Dục. Phương Quân Dục tuỳ Tô Vị Nhiên muốn làm gì thì làm, nét mặt dịu dàng, tựa như cưng chiều một đứa trẻ đang tức giận. Tay hắn vòng qua eo Tô Vị Nhiên, chậm rãi dùng sức.

Một lát sau, Phương Quân Dục vươn tay, cởi áo sơ mi của Tô Vị Nhiên. Ngực hai người gắt gao dán vào nhau, chậm rãi ma xát. Không còn gì ngăn cách, hai người có thể cảm thụ được nhũ châu của lẫn nhau đang dần cứng lên.

Tay Tô Vị Nhiên từ ngực Phương Quân Dục trượt xuống, chạm vào thắt lưng của Phương Quân Dục, đầu ngón tay linh hoạt động vài cái, thắt lưng liền tuột xuống. Tay Tô Vị Nhiên tiếp tục thăm dò xuống dưới, sau đó hắn mỉm cười ghé vào tai Phương Quân Dục thổi một hơi: “Anh cương…"

Phương Quân Dục mỉm cười: “Em chính là liều thuốc kích thích tốt nhất."

Tay Tô Vị Nhiên chậm rãi di chuyển, vuốt ve dục vọng của Phương Quân Dục. Sau đó Phương Quân Dục bỗng nhiên dùng sức, nháy mắt đem Tô Vị Nhiên trên người đặt dưới thân.

Tô Vị Nhiên nhíu mày: “Phương Quân Dục, anh đã nói không quên những gì đã nói với tôi."

Phương Quân Dục nhẹ hôn lên mặt Tô Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Anh nhất định sẽ làm được." Sau đó hắn cởi đai lưng của Tô Vị Nhiên, cầm dùng vọng của y bắt đầu động. Động tác kịch liệt, không cho người khác cơ hội phản kháng.

Khi khoái cảm to lớn ập đến, Tô Vị Nhiên chỉ có thể thở dốc, quên luôn cả động tác dưới tay. Bàn tay cầm dục vọng của Phương Quân Dục chậm rãi buông lỏng, trong mắt dần hiện lên một tầng hơi nước do ***, ***g ngực phập phồng cũng dần biến thành màu đỏ, ửng đỏ nơi khóe mắt lại càng diễm lệ.

Phương Quân Dục lại hôn môi Tô Vị Nhiên, dùng sức mút lấy. Mang theo sự bá đạo và kịch liệt đến mức làm Tô Vị Nhiên gần như ngạt thở. Chẳng mất chốc, từ khóe miệng Tô Vị Nhiên trượt xuống một sợi tơ bạc. Khi môi hai người tách ra, ***g ngực cả hai đều phập phồng kịch liệt.

Tô Vị Nhiên mở mắt, tự ép bản thân chống lại khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ hạ thân, cố gắng tìm về thần trí đã bị Phương Quân Dục đánh tan.

Phương Quân Dục đem toàn bộ biểu tình của Tô Vị Nhiên thu hết vào mắt, sau đó lại hôn xuống. Tô Vị Nhiên giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của Phương Quân Dục, hắn bắt lấy vai Phương Quân Dục, sau đó xoay người đè Phương Quân Dục xuống dưới thân. Nhưng dục vọng vẫn nằm trong tay Phương Quân Dục.

Phương Quân Dục mỉm cười, dưới tay tiếp tục dùng sức. Khoái cảm cuồn cuộn khiến Tô Vị Nhiên kìm không được mà rên rỉ. Tay hắn cũng từ vai trượt xuống ngực Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên ngồi trên người Phương Quân Dục, hai tay chống lên bờ ngực rắn chắc của y. Hắn muốn tính táo lại, nhưng Phương Quân Dục không để cho hắn bất cứ cơ hội nào. Một đợt rồi lại một đợt khoái cảm tập kích, không chừa chút khe hở để Tô Vị Nhiên có thể tìm lại lí trí.

“Anh… buông tôi ra…" Tô Vị Nhiên cắn răng đứt quãng nói, sau đó lại nhịn không được ngẩng đầu lên, ngâm một tiếng. Phương Quân Dục nhìn cần cổ trắng nõn của Tô Vị Nhiên, con ngươi vốn đã u ám lại càng tối sầm. Động tác trên tay càng lúc càng mãnh liệt. Tô Vị Nhiên thở hổn hển, hai tay cơ hồ đã không thể chống đỡ được thân thể. Hắn muốn rời khỏi người Phương Quân Dục, dùng đầu gối đẩy chân Phương Quân Dục. Nhưng thân thể vừa mới cử động, đã bị Phương Quân Dục kéo trở về, cả người đều dán vào người Phương Quân Dục.

“Không buông." Phương Quân Dục dán vào tai Tô Vị Nhiên, ôn nhu nhưng cũng mang theo một tia cường ngạnh: “Anh sẽ không buông em ra, vĩnh viễn… "

Nói xong, dùng sức ôm lấy Tô Vị Nhiên. Một bàn tay vẫn cầm dục vọng của Tô Vị Nhiên, một bàn tay thì men theo eo đi xuống, trượt tới cặp mông cũng đang run rẩy của Tô Vị Nhiên.

Tô Vị Nhiên nguyên bản đã từ bỏ chuyện chống lại dục vọng. Thế nhưng khi tay Phương Quân Dục trượt tới mông, thần trí của hắn đột nhiên thanh tỉnh lại. Câu nói của Tô Tuấn Vũ đột nhiên vang vọng trong đầu: bị Phương Quân Dục thao rất thích đi…

Giỡn chắc! Muốn làm cũng là hắn ở trên Phương Quân Dục! Tô Vị Nhiên dùng sức bắt lấy bàn tay tàn sát bừa bãi trước sau của Phương Quân Dục, cắn răng nói: “Đừng có đùa! Hôm nay tôi nhất định phải thượng anh!"

Sau đó hắn nhỏm dậy, dùng đầu gối tách hai chân Phương Quân Dục, thân thể chen vào giữa hai chân y. Tiếp đó hắn vươn tay hướng về phía hạ thân Phương Quân Dục. Nhưng còn chưa chạm vào mông Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Phương Quân Dục lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai một lần nữa đem Tô Vị Nhiên đặt dưới thân. Lần này không có cho hắn cơ hội giãy dụa, trực tiếp xoay lưng Tô Vị Nhiên lại.

Tay Phương Quân Dục dùng sức xoa nắn dục vọng đã cứng rắn đến phát đau của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên cố gắng giãy dụa trong biển dục vọng, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bản năng sinh lý. Theo một tia sáng loé lên, thần trí Tô Vị Nhiên trống rỗng, liền xuất ra trong tay Phương Quân Dục. Sau đó Tô Vị Nhiên thất thần thở từng ngụm từng ngụm, ánh mắt tan rã.

Phương Quân Dục tách mông Tô Vị Nhiên ra, nương theo dịch thể của Tô Vị Nhiên làm chất bôi trơn, chậm rãi đâm một ngón tay vào.

Đau nhức lập tức kéo thần trí Tô Vị Nhiên lại: “Phương Quân Dục, anh là vương bát đản, dừng tay lại cho tôi!" Tô Vị Nhiên gầm nhẹ nói. Hắn muốn tránh khỏi khống chế của Phương Quân Dục, nhưng vừa tiết một lần, khí lực của hắn vẫn chưa khôi phục.

Nguyên bản Tô Vị Nhiên cũng không ôm hi vọng gì, nhưng sau khi Phương Quân Dục nghe Tô Vị Nhiên nói lại thật sự dừng lại. Nhưng cũng chỉ là dừng lại mà thôi, ngón tay của hắn vẫn nằm trong thân thể Tô Vị Nhiên. Phương Quân Dục khẽ hôn lên lưng Tô Vị Nhiên, nồng đậm lưu luyến.

“Lấy tay ra!" Tô Vị Nhiên cả giận nói.

“Không." Phương Quân Dục ôn nhu cự tuyệt: “Anh dừng lại để em thích ứng thôi."

“Cút cho tôi!" Tô Vị Nhiên giãy dụa nói.

“Làm xong anh sẽ cút." Thanh âm của Phương Quân Dục rất ôn hòa, ngữ điệu chân thành tha thiết. (Tk: thế thì nói làm méo gì hả lật bàn)(Cc: bật ngón giữa)

Khi Tô Vị Nhiên đã bình ổn hơi thở, Phương Quân Dục lại nhét thêm một ngón tay. Tô Vị Nhiên nhíu mày, theo sự thích ứng của thân thể, Tô Vị Nhiên có thể cảm giác được đau đớn dần dần thối lui, sau đó là một khoái cảm quỷ dị từ từ khuyếch tán. Nhưng loại tư thế xấu hổ này vẫn làm Tô Vị Nhiên cảm thấy kháng cự, nên kiên quyết không thừa nhận khoái cảm đang sinh ra. Phương Quân Dục nhìn biến hoá của Tô Vị Nhiên, phỏng chừng người dưới thân đã có cảm giác, nên rất nhanh lại chen vào một ngón tay.

Cảm nhận được thân thể Tô Vị Nhiên dần thích ứng, Phương Quân Dục tiếp tục hôn lên lưng Tô Vị Nhiên, giúp y thả lỏng.

Sau đó hắn rút ngón tay ra, động một cái, tiến vào thân thể Tô Vị Nhiên. Mới đầu chỉ là chậm rãi di động, thẳng đến khi tiếng rên rỉ của Tô Vị Nhiên tràn khỏi khóe môi, động tác của Phương Quân Dục liền trở nên kịch liệt mà hung mãnh, giống như muốn đem người dưới thân hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình, vĩnh viễn cũng không tách ra.

Sau khi phóng thích, Phương Quân Dục ngừng lại một chút. Nhưng Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được dục vọng chôn trong thân thể hắn của Phương Quân Dục chẳng mấy chốc lại cứng lên.

Sau đó Phương Quân Dục bế Tô Vị Nhiên lên, để Tô Vị Nhiên dạng chân ngồi trên người hắn. Lúc này, Tô Vị Nhiên mới biết Phương Quân Dục muốn làm gì: “Phương Quân Dục, anh… "

Không đợi Tô Vị Nhiên mắng xong, Phương Quân Dục liền nâng eo Tô Vị Nhiên, sau đó nhắm ngay dục vọng của mình hung hăng ấn xuống. Tô Vị Nhiên cảm giác thân thể mình như bị chém thành hai nửa. Nhưng rất nhanh khoái cảm ngập trời lại nhấn chìm thần trí Tô Vị Nhiên. Thân thể bắt đầu khuất phục bản năng, Tô Vị Nhiên chống tay lên ngực Phương Quân Dục, thân thể theo động tác của Phương Quân Dục cao thấp di động. Tay Phương Quân Dục cũng từ phần eo mịn màng của Tô Vị Nhiên trượt tới mông, ngón tay dùng sức, để lại ấn ký thật sâu trên hai cánh mông tròn trịa.

Cơ hồ hai người đồng thời phóng thích, cả người Tô Vị Nhiên gục xuống người Phương Quân Dục. Phương Quân Dục ôm eo hắn, nhưng dục vọng vẫn chưa rút khỏi thân thể Tô Vị Nhiên. Hắn hôn nhẹ lên mắt Tô Vị Nhiên, ánh mắt quyến luyến dịu dàng.

Một lát sau, Tô Vị Nhiên đã khôi phục khí lực và thần trí liền đứng lên, đem dục vọng của Phương Quân Dục chậm rãi rút khỏi thân thể mình. Đợi cho thân thể hai người đã hoàn toàn tách ra, Tô Vị Nhiên hung hăng đấm một quyền vào bụng Phương Quân Dục, sau đó đi đến phòng tắm. Tuy rằng trong một khắc cửa phòng tắm đóng lại, chân và thắt lưng mềm nhũn thiếu chút té ngã, chỉ có thể vịn vào khung cửa duy trì cân bằng, nhưng Tô Vị Nhiên vẫn không cho phép Phương Quân Dục tiến vào phòng tắm giúp hắn rửa sạch. Phương Quân Dục đứng trước cửa phòng tắm, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tô Vị Nhiên mặc áo tắm đi ra, thấy Phương Quân Dục vẫn đứng ngoài cửa phòng tắm, tức giận mức đến gân xanh trên trán nhảy liên tục. Hắn đè lên huyệt Thái Dương, ổn định một chút cảm xúc, sau đó cười lạnh: “Tác dụng của anh chỉ đến thế thôi. Hiện giờ anh đã không còn giá trị lợi dụng, không cần ở lại phòng tôi làm gì."

Phương Quân Dục nhìn ***g ngực trắng nõn lộ khỏi áo tắm của Tô Vị Nhiên đều là dấu hôn, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý không đổi.

“Dùng xong liền ném, Vị Nhiên, em cũng vô tình thật."

“Cút!"

—————

Cc: đập bàn đập ghế ném ly chọi bát…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại