Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Chương 58
Có lẽ thế gian này có quá nhiều phụ nữ cô đơn. Bởi vì phụ nữ bị tình cảm chi phối thân thể, còn đàn ông lại dùng thân thể để chi phối tình cảm —— vậy nên cuộc sống của phụ nữ nhất định sẽ khổ hơn đàn ông!
Một người phụ nữ cô đơn làm bạn với bạn, cũng giống như làm bạn với thú cưng vậy, không biết tôi may mắn hay bất hạnh nữa.
Nói chung, nghe xong chuyện xưa của chị, ngoại trừ bùi ngùi xúc động, cảm giác của tôi chính là như thế.
Tuy trong lòng có hơi mất mát, nhưng tôi cũng hiểu rất rõ. Nếu chị thật sự yêu tôi, bất luận đối với người nào cũng đều không có lợi. Tôi không thể đáp lại chị tình yêu tương ứng, vậy càng không công bằng với chị.
Chẳng qua, tôi thật sự rất không thích bị người khác coi như sản phẩm thay thế, hơn nữa sản phẩm được thay thế lại là một người đàn ông!
Tôi thật muốn lập tức nói với chị: “Em không muốn kiểu tình yêu như vậy!"
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn ấy, ai có thể nhẫn tâm nói ra khỏi miệng đây?
Có người từng nói: Tình yêu, đôi khi chính là tự yêu bản thân, không hề liên quan đến người kia.
Người nói lời đó ắt hẳn rất cô đơn. Giống như một rạn san hô lẻ loi giữa đại dương, chỉ có thể thương yêu bóng trăng vắng lặng, vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm tới phía chân trời xa xôi.
Đời này, tôi gặp phải hai người phụ nữ cô đơn, yêu một người, thương một người, nhưng họ cho tôi lại gì đây?
Tôi, có hay chăng chỉ là một người qua đường vô tình để lại dấu ấn trong cuộc sống của họ, giống như đã từng quen biết? Thậm chí chỉ là một sự an ủi lúc cô đơn? Hay một thứ thuốc đặc trị cô đơn?
A, hóa ra người đáng thương nhất chính là tôi ư?!
Nhớ tới S – bạn cùng phòng của tôi đã từng nói: “Phụ nữ như cậu, dù được gã đàn ông nào thầm yêu thích cũng không dám theo đuổi, trừ khi gã đó thuộc loại ngu đần mất cảm giác. Cậu rất thuần khiết, lạnh lùng, yên lặng, nhưng dường như hiểu rõ hết mọi chuyện. Cùng cậu yêu đương, không bằng nuôi dưỡng một con mèo." Tôi nghe xong cười ha ha, nhưng cũng không tỏ rõ ý kiến. Mặc kệ cậu ấy khen hay chê, tôi đều thích cách đánh giá này.
Đúng, tôi không có cách nào tự giải thoát chính mình. Loại người như tôi, trời sinh vô duyên với đàn ông, từ nhỏ đã bị phụ nữ hấp dẫn, bị phụ nữ mê hoặc rồi. Nhìn lý tính, thông minh vậy thôi, kì thực ngu không kể xiết. Biết rõ là luyện ngục, là tầng mười tám địa ngục, nhưng cũng không cách nào ngừng khắc cốt ghi tâm, yêu thương sâu sắc.
“Yêu cái gì, sẽ chết vì cái đó". Nhớ tới Dupree (1) đã dùng cả tính mạng diễn dịch cho đàn Violoncelle (2), là thành tựu của nghệ thuật hoàn mỹ. Còn tôi, chỉ sợ cũng phải dùng tính mạng soạn ra một bài tình ca, dù chỉ có mình tôi khẽ hát trong đêm.
(1) Emile Dupree: Mình google chỉ ra hình này. Chữ Emile Dupree khắc trên bow đàn Cello, nên mình đoán Emile Dupree là người chế tạo ra nó.
(2) Violoncelle: Cello (Xen-lô) hay Violoncelle (Vi-ô-lông-xen), còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.
Một người phụ nữ cô đơn làm bạn với bạn, cũng giống như làm bạn với thú cưng vậy, không biết tôi may mắn hay bất hạnh nữa.
Nói chung, nghe xong chuyện xưa của chị, ngoại trừ bùi ngùi xúc động, cảm giác của tôi chính là như thế.
Tuy trong lòng có hơi mất mát, nhưng tôi cũng hiểu rất rõ. Nếu chị thật sự yêu tôi, bất luận đối với người nào cũng đều không có lợi. Tôi không thể đáp lại chị tình yêu tương ứng, vậy càng không công bằng với chị.
Chẳng qua, tôi thật sự rất không thích bị người khác coi như sản phẩm thay thế, hơn nữa sản phẩm được thay thế lại là một người đàn ông!
Tôi thật muốn lập tức nói với chị: “Em không muốn kiểu tình yêu như vậy!"
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn ấy, ai có thể nhẫn tâm nói ra khỏi miệng đây?
Có người từng nói: Tình yêu, đôi khi chính là tự yêu bản thân, không hề liên quan đến người kia.
Người nói lời đó ắt hẳn rất cô đơn. Giống như một rạn san hô lẻ loi giữa đại dương, chỉ có thể thương yêu bóng trăng vắng lặng, vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm tới phía chân trời xa xôi.
Đời này, tôi gặp phải hai người phụ nữ cô đơn, yêu một người, thương một người, nhưng họ cho tôi lại gì đây?
Tôi, có hay chăng chỉ là một người qua đường vô tình để lại dấu ấn trong cuộc sống của họ, giống như đã từng quen biết? Thậm chí chỉ là một sự an ủi lúc cô đơn? Hay một thứ thuốc đặc trị cô đơn?
A, hóa ra người đáng thương nhất chính là tôi ư?!
Nhớ tới S – bạn cùng phòng của tôi đã từng nói: “Phụ nữ như cậu, dù được gã đàn ông nào thầm yêu thích cũng không dám theo đuổi, trừ khi gã đó thuộc loại ngu đần mất cảm giác. Cậu rất thuần khiết, lạnh lùng, yên lặng, nhưng dường như hiểu rõ hết mọi chuyện. Cùng cậu yêu đương, không bằng nuôi dưỡng một con mèo." Tôi nghe xong cười ha ha, nhưng cũng không tỏ rõ ý kiến. Mặc kệ cậu ấy khen hay chê, tôi đều thích cách đánh giá này.
Đúng, tôi không có cách nào tự giải thoát chính mình. Loại người như tôi, trời sinh vô duyên với đàn ông, từ nhỏ đã bị phụ nữ hấp dẫn, bị phụ nữ mê hoặc rồi. Nhìn lý tính, thông minh vậy thôi, kì thực ngu không kể xiết. Biết rõ là luyện ngục, là tầng mười tám địa ngục, nhưng cũng không cách nào ngừng khắc cốt ghi tâm, yêu thương sâu sắc.
“Yêu cái gì, sẽ chết vì cái đó". Nhớ tới Dupree (1) đã dùng cả tính mạng diễn dịch cho đàn Violoncelle (2), là thành tựu của nghệ thuật hoàn mỹ. Còn tôi, chỉ sợ cũng phải dùng tính mạng soạn ra một bài tình ca, dù chỉ có mình tôi khẽ hát trong đêm.
(1) Emile Dupree: Mình google chỉ ra hình này. Chữ Emile Dupree khắc trên bow đàn Cello, nên mình đoán Emile Dupree là người chế tạo ra nó.
(2) Violoncelle: Cello (Xen-lô) hay Violoncelle (Vi-ô-lông-xen), còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.
Tác giả :
Thỏ Con Kể Chuyện