Dường Như Cố Nhân Đến
Chương 7: Tương thủ
Hứa Đình ở trong bóng tối vô biên, khi tỉnh lại đã là ba ngày sau. Sau đầu truyền đến đau đớn, hắn chậm rãi mở hai mắt ra. Tầm mắt mơ hồ phút chốc, đập vào mắt là cảnh tượng quen thuộc. Hắn đang nằm trên giường tại gian phòng của mình, hắn thử đứng dậy. Tay trái chạm vào thứ ấm áp, là Giang Sở nằm úp sấp ở bên giường.
Hứa Đình khôi phục ký ức, nhớ lại chuyện đã trải qua mười ba năm trước cùng Giang Sở. Bọn họ bị bọn cướp bắt đi, từ trong tay bon cướp chạy trốn. Từng hứa về sau sẽ hội hợp, nhưng không ngờ trên đường Hứa Đình lại mất đi ký ức.
Hứa Đình ôn nhu sờ sờ đầu Giang Sở, Giang Sở giật giật, ngẩng đầu lên.
Giang Sở đầy mặt uể oải, trước mắt hiện ra màu xanh, khi thấy Hứa Đình đã tỉnh, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Ngươi đã tỉnh, như thế nào, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
Hứa Đình lắc lắc đầu, “Không có, ngươi có thể bị thương ở đâu không, ta hôn mê bao lâu rồi?"
“Vậy thì tốt, ta không có việc gì, ngươi hôn mê đã được ba ngày." Giang Sở cầm gối cúi người xuống để sau lưng Hứa Đình.
Hô hấp ấm áp phả vào cổ Hứa Đình, nhớ lại dáng dấp Giang Sở ngày ấy đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt sốt sắng đầy nước mắt, nhìn đỉnh đầu Giang Sở, tâm lý một mảnh mềm mại.
Giang Sở ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi mắt đen kịt sáng ngời của Hứa Đình, cặp mắt kia che kín cảm xúc phức tạp, không khỏi có chút hoảng hốt.
“Giang Sở, ngươi…" Hứa Đình do dự hỏi, “Ngươi còn nhớ chuyện mười ba năm trước sao? Chuyện ta cùng ngươi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc."
Giang Sở gật gật đầu, thấp giọng nói, “Ta còn nhớ, sau khi xuống núi ta một mực chờ đợi ngươi tìm đến ta."
“Sau khi ta với ngươi chia lìa, dẫn bọn cướp ra ta bị chấn thương đầu. Nửa năm sau lại nhà chúng ta liền chuyển lên phía bắc." Hứa Đình nhìn đau thương trong mắt y không khỏi có chút tự trách, “Là ta nuốt lời, lại đem ngươi quên mất, xin lỗi."
Giang Sở đột nhiên nở nụ cười, đầy mắt trêu tức, “Tên ngốc, ngươi mất trí nhớ cũng không có cách nào. Mười ba năm sau chúng ta lại gặp mặt, bây giờ còn là vợ chồng, điều này tỏ rõ chúng ta hữu duyên."
Nhìn hai mắt y đầy ý cười, tim Hứa Đình không khỏi đập nhanh thêm mấy phần, loại cảm giác không nói được lại tới nữa rồi, “Ngươi, ngày ấy nói yêu thích ta chính là thật sự?" Hỏi ra câu nói này sau hắn tỉ mỉ quan sát biểu tình Giang Sở, Giang Sở trầm mặc hồi lâu không lên tiếng. Hắn không khỏi có chút ảo não, tại sao lại hỏi vấn đề như vậy, Giang Sở ngày ấy nói e rằng chỉ là chuyện cười thôi. Lúc hắn chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên cảm giác trên môi một trận mềm mại.
Lúc Giang Sở hôn lên môi Hứa Đình cảm giác được thân thể người trước mặt cứng đờ, rời đôi môi Hứa Đình, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn cười nhẹ nói, “Ngươi nói xem."
Tai Hứa Đình đỏ lên thấy rõ, lại nghe được Giang Sở hỏi, “Tướng công hỏi như vậy, có thể là bởi vì yêu thích ta sao?"
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt Giang Sở,zf hắn như bị đầu độc bởi ánh mắt ôn nhu kia, mà gật gật đầu.
Hứa lão phu nhân biết tin Hứa Đình tỉnh ngay lập tức liền vào trong phòng Hứa Đình nhìn hắn, nàng lo âu hỏi Hứa Đình trên người có gì không khỏe. Hứa Đình nói không có gì đáng ngại, nàng vẫn để cho đại phu kiểm tra một phen.
Đại phu sau khi kiểm tra Hứa Đình xong, liền hướng Hứa phu nhân nói: “Lão phu nhân, thiếu gia thân thể khôi phục rất tốt, hảo hảo tu dưỡng ít ngày liền có thể khỏi hẳn."
Hứa lão phu nhân nghe đại phu nói như vậy, tâm treo lơ lửng đã lâu liền hạ xuống, “Đa tạ đại phu, ngươi đi lấy thuốc cùng Trương đại phu đi." Liền dặn dò hạ nhân tuỳ tùng đi lấy thuốc cùng đại phu.
“Đình a, ngươi lúc này có thể hù chết mẫu thân." Lão phu nhân ngậm lấy nước mắt nói.
Hứa Đình lòng tự trách, “Hài nhi bất hiếu, đã khiến mẫu mẫu thân lo lắng."
“Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt." Nói xong liền gọi Giang Sở đến trước giường, vỗ vỗ tay hắn, “Ngươi hôn mê mấy ngày nay, Giang Sở cả ngày lẫn đêm một khắc không rời mà chăm sóc ngươi, chúng ta Giang gia đã cưới một con dâu tốt. Cha ngươi ở trên trời có mắt, cũng sẽ thật cao hứng."
Lão phu nhân kéo tay Giang Sở bỏ vào tay Hứa Đình, “Các ngươi phải hảo hảo sinh sống. Ta không quấy rầy hai vợ chồng các ngươi, các ngươi cố gắng trò chuyện."
Hứa Đình gật gật đầu, Giang Sở đưa lão phu nhân đi ra ngoài.
“Mấy ngày nay cám ơn ngươi." Hứa Đình nhìn Giang Sở khép cửa phòng lại, hướng hắn đi tới.
“Đừng nói cái gì cám ơn với không cám ơn, ngươi là tướng công của ta." Giang Sở dùng đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi của hắn, “Huống hồ ta là cam tâm tình nguyện."
Nhìn Giang Sở như vậy, Hứa Đình chẳng biết vì sao trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, thật giống ăn một viên đường rất ngọt. Cảm giác ngọt ngào kia cũng khiến vết thương của hắn bớt đau.
Mấy bgayf Hứa Đình dưỡng thương, Giang Sở dốc lòng chăm sóc cho, hắn khôi phục rất tốt. Hai người sau ngày ấy nói ra, tình cảm của bọn họ từ từ ấm lên. Nhiều lần hạ nhân thấy bọn họ hôn môi, không khỏi cảm thán tình cảm của thiếu gia nhà mình cùng phu nhân thật tốt.
Tuy nói hai người tình đầu ý hợp, lúc cùng nhau cũng sẽ thân mật. Mà bơi vướng bởi vết thương cho Hứa Đình, Giang Sở lo lắng thân thể của hắn, nên vẫn không làm được đến bước cuối cùng.
Sau một tháng, một ngày bằng hữu tới cửa vấn an Hứa Đình. Vị bằng hữu này chính là người năm đó giớ thiệu Hứa Đình với Tô Hoài, hắn một năm trước đi Giang Nam, chỉ biết là đã Hứa Đình kết hôn, cũng không biết là tiểu thư nhà nào.
Lúc hắn trở về, mới biết là Giang Sở, đây thực sự là kinh sợ đến hắn. Không nghĩ tới hắn mới không ở đây có một năm, hai người này cư nhiên kết hôn, bọn họ không phải tình địch à.
“Lần này ta đi Giang Nam, có thể đã xảy ra rất nhiều chuyện a." Bằng hữu nhìn Giang Sở ngồi ở bên cạnh Hứa Đình, một bộ dáng vợ hiền, ánh mắt nhìn Hứa Đình ôn nhu đến có thể khiến người ta chết chìm.
Bằng hữu thất kinh, ánh mắt này người nào cũng nhìn ra được là y rất yêu Hứa Đình.
Tán gẫu một chút chuyễn lý thú đã trải qua, liền nhắc tới Tô công tử, hiện nay thê tử của hắn đã có thai, rất nhanh hắn sẽ làm cha. Bọn họ bởi vì nghe đàn mà quen biết, nhắc tới đàn, bằng hữu ánh mắt sáng lên: “Ta nhớ tới Giang huynh cũng biết đánh đàn, hơn nữa cầm kỹ cao siêu, không biết tại hạ có may mắn được nghe một khúc?"
Hứa Đình đang cầm sứ chén bỗng dừng lại, nhìn về phía Giang Sở: “Ngươi biết đánh đàn?"
Giang Sở gật gật đầu: “Chỉ là rất lâu rồi không đụng vào, có chút không quen tay, ngươi muốn nghe thì ta có thể đánh thử."
“Vậy liền thử xem đi." Hứa Đình cũng muốn nghe y đàn một chút, hắn cầm lấy chén sứ nhấp một miếng.
Sau khi hạ nhân lấy đàn, Giang Sở ngồi xuống trước đàn, gảy thử mấy lần. Sau đó một tiếng đàn quen thuộc truyền đến, như dòng suối nhỏ trong sơn cốc, róc rách lưu động. Hứa Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Sở đang đánh đàn, qua thật lâu cũng không dời mắt.
Ba năm trước vào đêm nguyên tiê ánh trăng thanh lãnh, thân ảnh cô đơn ở trên thuyền. Giang Sở cùng thân ảnh kia hòa làm một, thân ảnh làm hắn nhớ thương kia, lại là Giang Sở!
Tiếng đàn bởi vì âm thanh chén vỡ mà dừng lại, Giang Sở cùng bằng hữu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hứa Đình.
“Ngươi không sao chứ?" Giang Sở vội vàng đi tới trước mặt Hứa Đình, trong mắt tràn ngập nỗi lo lắng.
“Là ngươi!" Hứa Đình hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cái gì là ta?" Giang Sở nghi hoặc mà nhìn Hứa Đình.
“Đêm nguyên tiêu ba năm trước, ngươi… Ngươi có phải là ở trên thuyền của Tô Hoài. Ở trên thuyền của hắn đàn ca khúc này?" Âm thanh Hứa Đình mang theo lo lắng, lần đầu tiên Giang Sở nhìn thấy Hứa Đình như vậy. Gật đầu một cái nói: “Làm sao ngươi biết?"
Còn không đợi đến khi Hứa Đình trả lời, y liền bị Hứa Đình ôm vào trong ngực. Tuy nói mấy ngày này bọn họ còn có cả những động tác thân mật hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Đình làm vậy trước mặt người ngoài.
Đứng ở bên cạnh bằng hữu giật mình nhìn bọn họ, nghe bọn họ đối thoại, suy nghĩ thêm về tiếng đàn vừa rồi. Hắn cũng hồi tưởng lại đêm nguyên tiêu của ba năm trước, Hứa Đình chính là động tâm với người đàn ca khúc này. Không nghĩ tới người kia không phải là Tô Hoài đã kết hôn mà lại là Giang Sở.
Bằng hữu cười nhìn hai người đang ôm ấp, “Hứa huynh, ngươi có phải là nên hảo hảo cảm tạ ta. Nếu không phải hôm nay ta nhượng Giang huynh đánh đàn, ngươi cũng không biết phải bao lâu mới tìm được người hợp ý với ngươi."
Nghe bằng hữu nói, Hứa Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía bằng hữu, đôi đen kịt âm trầm, không nhìn ra đang suy nghĩ gì. Bằng hữu nhớ tới năm đó vì hắn nói đó là thuyền của Tô Hoài, mới ma xui quỷ khiến để cho Hứa Đình tìm sai người, tội lỗi quá tội lỗi quá. Hoàn hảo cuối cùng hai người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, nếu không hắn thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
“Ta đột nhiên nhớ trong nhà còn có việc, cáo từ trước." Bằng hữu cười khan hai tiếng, chạy trối chết.
Sau khi bằng hữu rời đi, Giang Sở biết đầu đuôi câu chuyện bất đắc dĩ cười nói, “Không nghĩ tới còn có chuyện này." Sau đó mắt y trầm xuống, “Cho nên nói, ngươi thật sự từng yêu thích Tô Hoài a."
“Không, ta chưa bao giờ yêu thích hắn. Sau khi biết hắn ta cũng chỉ coi hắn là bằng hữu, người ta thích vẫn luôn là ngươi, ngươi đừng hiểu lầm." Trong mắt Hứa Đình mang theo lo lắng.
“Đồ ngốc, sao ngươi lại dễ lừa như vậy." Giang Sở buồn cười nhìn hắn, sau đó liền nghiêng người phủ xuống môi Hứa Đình.
Hứa Đình ôm lấy Giang Sở, nắm chặt tay. Môi lưỡi dây dưa sau một hồi liền tách ra, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào Giang Sở, nhìn Giang Sở hai mắt thủy quang liễm diễm, nghiêm túc hỏi: “Có thể sao?"
Giang Sở ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nến làm cho y thoạt nhìn rất nhu hòa, trong mắt mang theo ý cười nói: “Phu quân muốn ta cởi áo ra sao? Ta…"
Câu nói này chính là đồng ý, Hứa Đình không chờ y nói xong, một lần nữa hôn lên môi của hắn. Đêm hoang đường đó hiện lên trong đầu, còn có hai mắt Giang Sở mê loạn che kín hơi nước.
Môi răng giao hòa, Hứa Đình phảng phất như thú hoang nhiều ngày chưa uống nước mà gặm nhấm mật đào tươi mới nhiều nước, ngọt ngào hương thơm, liền càng thêm dùng sức hút nước bọt y. Giang Sở nhất thời không chịu nổi môi lưỡi của hắn áp bức, phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Giữa lúc dây dưa, hai người bất tri bất giác cởi đi quần áo, Hứa Đình đem Giang Sở đặt ở dưới thân. Nhìn cặp mắt câu nhân che kín hơi nước. Giang Sở hai gò má ửng đỏ, môi sắc đỏ bừng, thủy nhuận nhiều nước.
Hứa Đình cảm giác một luồng tinh lực tràn vào hạ thân, Giang Sở vòng qua cổ Hứa Đình cổ, liếm liếm vành tai của hắn. Hứa Đình không ngừng hôn Giang Sở, Giang Sở nuốt không trôi nước bọt thuận khóe môi chảy xuống, tách ra mang theo chỉ bạc, dâm mỹ đến cực điểm.
Hứa Đình hai tay ôm eo Giang Sở, vòng eo tinh tế, cũng không mềm mại như nữ nhân. Giang Sở rất trắng, làn da xúc cảm ôn nhuận. Hứa Đình hôn cổ Giang Sở, cổ tinh tế trắng mịn giống như chỉ cần tay hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Hắn không ngừng hôn, lưu lại dấu vết của hắn trên người Giang Sở. Tay hắn không ngừng nắn bóp mông Giang Sở, một cái tay khác an ủi dương vật Giang Sở, ngón tay cái không ngừng vờn quanh đầu đỉnh mẫn cảm, khẽ xoa cái túi phía dưới. Giang Sở phát ra tiếng rên rỉ dụ người, Hứa Đình hôn lên điểm hồng trước ngực y, nơi đó có lẽ là chỗ mẫn cảm của Giang Sở, hơi nhíu mày, âm thanh Giang Sở trở nên lớn hơn.
Tiếng rên rỉ vụn vặn phát ra từ đôi môi đỏ nhuận của y: " không muốn… Ngươi đừng, nơi đó… A…", Hứa Đình tăng nhanh tốc độ an ủi, Giang Sở rung động mấy cái, tinh dịch trắng đục phun ra. Rơi vào trên đệm đỏ hiện ra dâm mỹ. Hứa Đình lấy chút tinh dịch thăm dò vào cái miệng nhỏ giữa khe mông Giang Sở, ngón tay không ngừng mở rộng cho y.
Khuếch trương hồi lâu, hắn cảm nhận được miệng huyệt trở nên xốp, liền đem hạ thân ưỡn một cái. Dương vật ngạnh nóng thẳng tiến tiểu huyệt, trong huyệt căng mịn, hắn nửa bước cũng khó dời đi. Hắn vỗ vỗ mông Giang Sở: “Thả lỏng chút."
Hắn cảm nhận được huyệt Giang Sở thanh tĩnh lại, liền bắt đầu chậm rãi chuyển động. Giang Sở cắn môi dưới, cảm nhận được đau đớn, nhẫn nhịn không kêu thành tiếng.
Hứa Đình hôn môi của y: “Đau không?" Dừng động tác dưới hạ thân.
Giang Sở ôn nhu nhìn hắn: “Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục."
Hứa Đình chậm rãi trừu động, sau hình như động vào một khối nhô ra trong huyệt. Giang Sở toàn thân đều căng thẳng, “A…" Cảm giác tê dại từ xương sống lan tràn đến toàn thân.
Hứa Đình cảm nhận được tiểu huyệt hơi co lại, phảng phất như có trăm nghìn cái miệng nhỏ hút vào dương vật của hắn. Hắn không ngừng va chạm chỗ nhô ra, Giang Sở cảm giác được một làn sóng rồi lại một làn sóng khoái cảm kéo tới, khoái cảm vĩnh viễn không có điểm dừng làm cho y nhất thời không tiếp thụ được. Y hé miệng định nói Hứa Đình chậm một chút, thế nhưng vừa lên tiếng tất cả đều là rên rỉ: “A… Tướng công… Ngươi chậm một chút… Ta không nhanh được… Ân…"
Hứa Đình hôn hắn, tiếng rên rỉ vụn vặn từ trong môi lưỡi tràn ra. Trên trán Giang Sở ra mồ hôi, Hứa Đình cúi người hôn trán của y. Tóc Giang Sở quấn lấy tóc của hắn, không biết tóc ai với ai.
Hứa Đình kéo tay Giang Sở, cùng y mười ngón đan nhau. Hắn vuốt ve tay Giang Sở bởi vì đánh đàn mà có vết chai, hôn môi y nói: “Ta yêu ngươi."
Nhớ lại thân ảnh cô đơn dưới ánh trăng thanh lãnh, hắn đem người trong lòng ôm chặt hơn, tương lai hắn sẽ không bao giờ quên người này.
Trong phòng truyền đến từng đợt tiếng nước dâm mỹ, kèm theo tiếng rên rỉ yếu ớt cùng tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân.
TOÀN VĂN HOÀN
Hứa Đình khôi phục ký ức, nhớ lại chuyện đã trải qua mười ba năm trước cùng Giang Sở. Bọn họ bị bọn cướp bắt đi, từ trong tay bon cướp chạy trốn. Từng hứa về sau sẽ hội hợp, nhưng không ngờ trên đường Hứa Đình lại mất đi ký ức.
Hứa Đình ôn nhu sờ sờ đầu Giang Sở, Giang Sở giật giật, ngẩng đầu lên.
Giang Sở đầy mặt uể oải, trước mắt hiện ra màu xanh, khi thấy Hứa Đình đã tỉnh, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Ngươi đã tỉnh, như thế nào, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
Hứa Đình lắc lắc đầu, “Không có, ngươi có thể bị thương ở đâu không, ta hôn mê bao lâu rồi?"
“Vậy thì tốt, ta không có việc gì, ngươi hôn mê đã được ba ngày." Giang Sở cầm gối cúi người xuống để sau lưng Hứa Đình.
Hô hấp ấm áp phả vào cổ Hứa Đình, nhớ lại dáng dấp Giang Sở ngày ấy đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt sốt sắng đầy nước mắt, nhìn đỉnh đầu Giang Sở, tâm lý một mảnh mềm mại.
Giang Sở ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi mắt đen kịt sáng ngời của Hứa Đình, cặp mắt kia che kín cảm xúc phức tạp, không khỏi có chút hoảng hốt.
“Giang Sở, ngươi…" Hứa Đình do dự hỏi, “Ngươi còn nhớ chuyện mười ba năm trước sao? Chuyện ta cùng ngươi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc."
Giang Sở gật gật đầu, thấp giọng nói, “Ta còn nhớ, sau khi xuống núi ta một mực chờ đợi ngươi tìm đến ta."
“Sau khi ta với ngươi chia lìa, dẫn bọn cướp ra ta bị chấn thương đầu. Nửa năm sau lại nhà chúng ta liền chuyển lên phía bắc." Hứa Đình nhìn đau thương trong mắt y không khỏi có chút tự trách, “Là ta nuốt lời, lại đem ngươi quên mất, xin lỗi."
Giang Sở đột nhiên nở nụ cười, đầy mắt trêu tức, “Tên ngốc, ngươi mất trí nhớ cũng không có cách nào. Mười ba năm sau chúng ta lại gặp mặt, bây giờ còn là vợ chồng, điều này tỏ rõ chúng ta hữu duyên."
Nhìn hai mắt y đầy ý cười, tim Hứa Đình không khỏi đập nhanh thêm mấy phần, loại cảm giác không nói được lại tới nữa rồi, “Ngươi, ngày ấy nói yêu thích ta chính là thật sự?" Hỏi ra câu nói này sau hắn tỉ mỉ quan sát biểu tình Giang Sở, Giang Sở trầm mặc hồi lâu không lên tiếng. Hắn không khỏi có chút ảo não, tại sao lại hỏi vấn đề như vậy, Giang Sở ngày ấy nói e rằng chỉ là chuyện cười thôi. Lúc hắn chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên cảm giác trên môi một trận mềm mại.
Lúc Giang Sở hôn lên môi Hứa Đình cảm giác được thân thể người trước mặt cứng đờ, rời đôi môi Hứa Đình, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn cười nhẹ nói, “Ngươi nói xem."
Tai Hứa Đình đỏ lên thấy rõ, lại nghe được Giang Sở hỏi, “Tướng công hỏi như vậy, có thể là bởi vì yêu thích ta sao?"
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt Giang Sở,zf hắn như bị đầu độc bởi ánh mắt ôn nhu kia, mà gật gật đầu.
Hứa lão phu nhân biết tin Hứa Đình tỉnh ngay lập tức liền vào trong phòng Hứa Đình nhìn hắn, nàng lo âu hỏi Hứa Đình trên người có gì không khỏe. Hứa Đình nói không có gì đáng ngại, nàng vẫn để cho đại phu kiểm tra một phen.
Đại phu sau khi kiểm tra Hứa Đình xong, liền hướng Hứa phu nhân nói: “Lão phu nhân, thiếu gia thân thể khôi phục rất tốt, hảo hảo tu dưỡng ít ngày liền có thể khỏi hẳn."
Hứa lão phu nhân nghe đại phu nói như vậy, tâm treo lơ lửng đã lâu liền hạ xuống, “Đa tạ đại phu, ngươi đi lấy thuốc cùng Trương đại phu đi." Liền dặn dò hạ nhân tuỳ tùng đi lấy thuốc cùng đại phu.
“Đình a, ngươi lúc này có thể hù chết mẫu thân." Lão phu nhân ngậm lấy nước mắt nói.
Hứa Đình lòng tự trách, “Hài nhi bất hiếu, đã khiến mẫu mẫu thân lo lắng."
“Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt." Nói xong liền gọi Giang Sở đến trước giường, vỗ vỗ tay hắn, “Ngươi hôn mê mấy ngày nay, Giang Sở cả ngày lẫn đêm một khắc không rời mà chăm sóc ngươi, chúng ta Giang gia đã cưới một con dâu tốt. Cha ngươi ở trên trời có mắt, cũng sẽ thật cao hứng."
Lão phu nhân kéo tay Giang Sở bỏ vào tay Hứa Đình, “Các ngươi phải hảo hảo sinh sống. Ta không quấy rầy hai vợ chồng các ngươi, các ngươi cố gắng trò chuyện."
Hứa Đình gật gật đầu, Giang Sở đưa lão phu nhân đi ra ngoài.
“Mấy ngày nay cám ơn ngươi." Hứa Đình nhìn Giang Sở khép cửa phòng lại, hướng hắn đi tới.
“Đừng nói cái gì cám ơn với không cám ơn, ngươi là tướng công của ta." Giang Sở dùng đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi của hắn, “Huống hồ ta là cam tâm tình nguyện."
Nhìn Giang Sở như vậy, Hứa Đình chẳng biết vì sao trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, thật giống ăn một viên đường rất ngọt. Cảm giác ngọt ngào kia cũng khiến vết thương của hắn bớt đau.
Mấy bgayf Hứa Đình dưỡng thương, Giang Sở dốc lòng chăm sóc cho, hắn khôi phục rất tốt. Hai người sau ngày ấy nói ra, tình cảm của bọn họ từ từ ấm lên. Nhiều lần hạ nhân thấy bọn họ hôn môi, không khỏi cảm thán tình cảm của thiếu gia nhà mình cùng phu nhân thật tốt.
Tuy nói hai người tình đầu ý hợp, lúc cùng nhau cũng sẽ thân mật. Mà bơi vướng bởi vết thương cho Hứa Đình, Giang Sở lo lắng thân thể của hắn, nên vẫn không làm được đến bước cuối cùng.
Sau một tháng, một ngày bằng hữu tới cửa vấn an Hứa Đình. Vị bằng hữu này chính là người năm đó giớ thiệu Hứa Đình với Tô Hoài, hắn một năm trước đi Giang Nam, chỉ biết là đã Hứa Đình kết hôn, cũng không biết là tiểu thư nhà nào.
Lúc hắn trở về, mới biết là Giang Sở, đây thực sự là kinh sợ đến hắn. Không nghĩ tới hắn mới không ở đây có một năm, hai người này cư nhiên kết hôn, bọn họ không phải tình địch à.
“Lần này ta đi Giang Nam, có thể đã xảy ra rất nhiều chuyện a." Bằng hữu nhìn Giang Sở ngồi ở bên cạnh Hứa Đình, một bộ dáng vợ hiền, ánh mắt nhìn Hứa Đình ôn nhu đến có thể khiến người ta chết chìm.
Bằng hữu thất kinh, ánh mắt này người nào cũng nhìn ra được là y rất yêu Hứa Đình.
Tán gẫu một chút chuyễn lý thú đã trải qua, liền nhắc tới Tô công tử, hiện nay thê tử của hắn đã có thai, rất nhanh hắn sẽ làm cha. Bọn họ bởi vì nghe đàn mà quen biết, nhắc tới đàn, bằng hữu ánh mắt sáng lên: “Ta nhớ tới Giang huynh cũng biết đánh đàn, hơn nữa cầm kỹ cao siêu, không biết tại hạ có may mắn được nghe một khúc?"
Hứa Đình đang cầm sứ chén bỗng dừng lại, nhìn về phía Giang Sở: “Ngươi biết đánh đàn?"
Giang Sở gật gật đầu: “Chỉ là rất lâu rồi không đụng vào, có chút không quen tay, ngươi muốn nghe thì ta có thể đánh thử."
“Vậy liền thử xem đi." Hứa Đình cũng muốn nghe y đàn một chút, hắn cầm lấy chén sứ nhấp một miếng.
Sau khi hạ nhân lấy đàn, Giang Sở ngồi xuống trước đàn, gảy thử mấy lần. Sau đó một tiếng đàn quen thuộc truyền đến, như dòng suối nhỏ trong sơn cốc, róc rách lưu động. Hứa Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Sở đang đánh đàn, qua thật lâu cũng không dời mắt.
Ba năm trước vào đêm nguyên tiê ánh trăng thanh lãnh, thân ảnh cô đơn ở trên thuyền. Giang Sở cùng thân ảnh kia hòa làm một, thân ảnh làm hắn nhớ thương kia, lại là Giang Sở!
Tiếng đàn bởi vì âm thanh chén vỡ mà dừng lại, Giang Sở cùng bằng hữu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hứa Đình.
“Ngươi không sao chứ?" Giang Sở vội vàng đi tới trước mặt Hứa Đình, trong mắt tràn ngập nỗi lo lắng.
“Là ngươi!" Hứa Đình hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cái gì là ta?" Giang Sở nghi hoặc mà nhìn Hứa Đình.
“Đêm nguyên tiêu ba năm trước, ngươi… Ngươi có phải là ở trên thuyền của Tô Hoài. Ở trên thuyền của hắn đàn ca khúc này?" Âm thanh Hứa Đình mang theo lo lắng, lần đầu tiên Giang Sở nhìn thấy Hứa Đình như vậy. Gật đầu một cái nói: “Làm sao ngươi biết?"
Còn không đợi đến khi Hứa Đình trả lời, y liền bị Hứa Đình ôm vào trong ngực. Tuy nói mấy ngày này bọn họ còn có cả những động tác thân mật hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Đình làm vậy trước mặt người ngoài.
Đứng ở bên cạnh bằng hữu giật mình nhìn bọn họ, nghe bọn họ đối thoại, suy nghĩ thêm về tiếng đàn vừa rồi. Hắn cũng hồi tưởng lại đêm nguyên tiêu của ba năm trước, Hứa Đình chính là động tâm với người đàn ca khúc này. Không nghĩ tới người kia không phải là Tô Hoài đã kết hôn mà lại là Giang Sở.
Bằng hữu cười nhìn hai người đang ôm ấp, “Hứa huynh, ngươi có phải là nên hảo hảo cảm tạ ta. Nếu không phải hôm nay ta nhượng Giang huynh đánh đàn, ngươi cũng không biết phải bao lâu mới tìm được người hợp ý với ngươi."
Nghe bằng hữu nói, Hứa Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía bằng hữu, đôi đen kịt âm trầm, không nhìn ra đang suy nghĩ gì. Bằng hữu nhớ tới năm đó vì hắn nói đó là thuyền của Tô Hoài, mới ma xui quỷ khiến để cho Hứa Đình tìm sai người, tội lỗi quá tội lỗi quá. Hoàn hảo cuối cùng hai người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, nếu không hắn thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
“Ta đột nhiên nhớ trong nhà còn có việc, cáo từ trước." Bằng hữu cười khan hai tiếng, chạy trối chết.
Sau khi bằng hữu rời đi, Giang Sở biết đầu đuôi câu chuyện bất đắc dĩ cười nói, “Không nghĩ tới còn có chuyện này." Sau đó mắt y trầm xuống, “Cho nên nói, ngươi thật sự từng yêu thích Tô Hoài a."
“Không, ta chưa bao giờ yêu thích hắn. Sau khi biết hắn ta cũng chỉ coi hắn là bằng hữu, người ta thích vẫn luôn là ngươi, ngươi đừng hiểu lầm." Trong mắt Hứa Đình mang theo lo lắng.
“Đồ ngốc, sao ngươi lại dễ lừa như vậy." Giang Sở buồn cười nhìn hắn, sau đó liền nghiêng người phủ xuống môi Hứa Đình.
Hứa Đình ôm lấy Giang Sở, nắm chặt tay. Môi lưỡi dây dưa sau một hồi liền tách ra, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào Giang Sở, nhìn Giang Sở hai mắt thủy quang liễm diễm, nghiêm túc hỏi: “Có thể sao?"
Giang Sở ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nến làm cho y thoạt nhìn rất nhu hòa, trong mắt mang theo ý cười nói: “Phu quân muốn ta cởi áo ra sao? Ta…"
Câu nói này chính là đồng ý, Hứa Đình không chờ y nói xong, một lần nữa hôn lên môi của hắn. Đêm hoang đường đó hiện lên trong đầu, còn có hai mắt Giang Sở mê loạn che kín hơi nước.
Môi răng giao hòa, Hứa Đình phảng phất như thú hoang nhiều ngày chưa uống nước mà gặm nhấm mật đào tươi mới nhiều nước, ngọt ngào hương thơm, liền càng thêm dùng sức hút nước bọt y. Giang Sở nhất thời không chịu nổi môi lưỡi của hắn áp bức, phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Giữa lúc dây dưa, hai người bất tri bất giác cởi đi quần áo, Hứa Đình đem Giang Sở đặt ở dưới thân. Nhìn cặp mắt câu nhân che kín hơi nước. Giang Sở hai gò má ửng đỏ, môi sắc đỏ bừng, thủy nhuận nhiều nước.
Hứa Đình cảm giác một luồng tinh lực tràn vào hạ thân, Giang Sở vòng qua cổ Hứa Đình cổ, liếm liếm vành tai của hắn. Hứa Đình không ngừng hôn Giang Sở, Giang Sở nuốt không trôi nước bọt thuận khóe môi chảy xuống, tách ra mang theo chỉ bạc, dâm mỹ đến cực điểm.
Hứa Đình hai tay ôm eo Giang Sở, vòng eo tinh tế, cũng không mềm mại như nữ nhân. Giang Sở rất trắng, làn da xúc cảm ôn nhuận. Hứa Đình hôn cổ Giang Sở, cổ tinh tế trắng mịn giống như chỉ cần tay hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Hắn không ngừng hôn, lưu lại dấu vết của hắn trên người Giang Sở. Tay hắn không ngừng nắn bóp mông Giang Sở, một cái tay khác an ủi dương vật Giang Sở, ngón tay cái không ngừng vờn quanh đầu đỉnh mẫn cảm, khẽ xoa cái túi phía dưới. Giang Sở phát ra tiếng rên rỉ dụ người, Hứa Đình hôn lên điểm hồng trước ngực y, nơi đó có lẽ là chỗ mẫn cảm của Giang Sở, hơi nhíu mày, âm thanh Giang Sở trở nên lớn hơn.
Tiếng rên rỉ vụn vặn phát ra từ đôi môi đỏ nhuận của y: " không muốn… Ngươi đừng, nơi đó… A…", Hứa Đình tăng nhanh tốc độ an ủi, Giang Sở rung động mấy cái, tinh dịch trắng đục phun ra. Rơi vào trên đệm đỏ hiện ra dâm mỹ. Hứa Đình lấy chút tinh dịch thăm dò vào cái miệng nhỏ giữa khe mông Giang Sở, ngón tay không ngừng mở rộng cho y.
Khuếch trương hồi lâu, hắn cảm nhận được miệng huyệt trở nên xốp, liền đem hạ thân ưỡn một cái. Dương vật ngạnh nóng thẳng tiến tiểu huyệt, trong huyệt căng mịn, hắn nửa bước cũng khó dời đi. Hắn vỗ vỗ mông Giang Sở: “Thả lỏng chút."
Hắn cảm nhận được huyệt Giang Sở thanh tĩnh lại, liền bắt đầu chậm rãi chuyển động. Giang Sở cắn môi dưới, cảm nhận được đau đớn, nhẫn nhịn không kêu thành tiếng.
Hứa Đình hôn môi của y: “Đau không?" Dừng động tác dưới hạ thân.
Giang Sở ôn nhu nhìn hắn: “Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục."
Hứa Đình chậm rãi trừu động, sau hình như động vào một khối nhô ra trong huyệt. Giang Sở toàn thân đều căng thẳng, “A…" Cảm giác tê dại từ xương sống lan tràn đến toàn thân.
Hứa Đình cảm nhận được tiểu huyệt hơi co lại, phảng phất như có trăm nghìn cái miệng nhỏ hút vào dương vật của hắn. Hắn không ngừng va chạm chỗ nhô ra, Giang Sở cảm giác được một làn sóng rồi lại một làn sóng khoái cảm kéo tới, khoái cảm vĩnh viễn không có điểm dừng làm cho y nhất thời không tiếp thụ được. Y hé miệng định nói Hứa Đình chậm một chút, thế nhưng vừa lên tiếng tất cả đều là rên rỉ: “A… Tướng công… Ngươi chậm một chút… Ta không nhanh được… Ân…"
Hứa Đình hôn hắn, tiếng rên rỉ vụn vặn từ trong môi lưỡi tràn ra. Trên trán Giang Sở ra mồ hôi, Hứa Đình cúi người hôn trán của y. Tóc Giang Sở quấn lấy tóc của hắn, không biết tóc ai với ai.
Hứa Đình kéo tay Giang Sở, cùng y mười ngón đan nhau. Hắn vuốt ve tay Giang Sở bởi vì đánh đàn mà có vết chai, hôn môi y nói: “Ta yêu ngươi."
Nhớ lại thân ảnh cô đơn dưới ánh trăng thanh lãnh, hắn đem người trong lòng ôm chặt hơn, tương lai hắn sẽ không bao giờ quên người này.
Trong phòng truyền đến từng đợt tiếng nước dâm mỹ, kèm theo tiếng rên rỉ yếu ớt cùng tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân.
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả :
Khốn Khốn Khốn A