Đường Lên Núi
Chương 29: Phiên ngoại 3
Tối nay, Thời Quang đã nói rất nhiều chuyện với Du Lượng. Hiện giờ họ đã mở lời với nhau nên cũng tiện nói luôn về những chuyện lúc trước. Nhưng Du Lượng nhận thấy Thời Quang luôn bỏ qua khoảng thời gian đầu tiên, cũng chính là hai ván cờ định mệnh khiến họ gặp nhau.
Từ lâu Du Lượng luôn cảm thấy có gì không đúng về hai ván cờ đó, nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện Thời Quang luôn tránh nói về chúng. Cậu vẫn cố nén ý định hỏi câu trả lời sau nhiều lần tự đoán, tự nhủ rằng nếu chưa rơi vào hoàn cảnh không thể làm gì khác, chỉ cần Thời Quang không nói, cậu sẽ không hỏi.
Dù sao thì cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước.
Cúp Bắc Đẩu nhanh chóng khởi tranh. Sau nhiều ngày chiến đấu quyết liệt, cuối cùng họ đã giành được giải quán quân.
Thời Quang nhận chiếc cúp từ khách mời, cười không khép miệng lại được, phấn khích ôm lấy Du Lượng “Đây là giải quán quân đầu tiên trong đời tôi!"
Du Lượng cũng mỉm cười, đang định trả lời thì Thời Quang còn ôm chiếc cúp trong lòng, vòng tay qua cổ kéo cậu lại gần rồi hôn lên mặt. Du Lượng mở to mắt, lời nói đến cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, tim đập loạn xạ. Trước khi cậu kịp phản ứng, Thời Quang đã buông cậu ra, quay sang ôm Phương Tự.
Du Lượng lắc đầu cười, cười bản thân dạo này ngày càng kỳ lạ.
Chiếc cúp luân phiên chuyển sang tay, nụ cười nở trên khuôn mặt mọi người. Niềm vui kéo dài trên cả hành trình quay về.
Vừa tới cửa ra, Thời Quang nhìn thấy Thẩm Nhất Lãng và Bạch Tiêu Tiêu tới đón máy bay, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, vẫy tay nhảy nhót rồi lao về phía họ. Thời Quang nhanh chóng bổ nhào lên người Thẩm Nhất Lãng. Nhất thời không đứng vững, Thẩm Nhất Lãng lùi lại vài bước, họ cười đùa vui vẻ.
Cười đủ rồi, Thời Quang xoay người vui vẻ đập tay với Bạch Tiêu Tiêu, hai người thay phiên nhau nói lời chúc mừng.
Du Lượng đi phía sau thấy hết những chuyện này, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không vui.
Thời Quang đối với tất cả bạn bè đều như thế.
Cùng một kiểu thân mật, cùng một kiểu niềm vui, cùng một dạng không hề phòng bị.
Cậu chỉ là một trong những người bạn được Thời Quang đối xử như nhau.
Sự buồn bực lập tức lớn dần rồi lan tràn trong lòng Du Lượng, miệng lưỡi như kiến cắn khó chịu vô cùng.
Du Lượng lại sửng sốt trước ý nghĩ không kìm được này. Thời Quang chỉ ăn mừng chiến thắng với bạn bè, cậu dựa vào đâu mà không vui chứ? Cậu khẽ lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ của mình.
Chúc mừng nhau xong, Thẩm Nhất Lãng mới tiếp tục “Hồng Hà nhờ anh chuyển câu chúc mừng tới cho em."
Thời Quang bỗng ngưng cười “Đúng rồi, anh ấy sao không tới, anh ấy đâu?"
Nỗi lo lắng thoáng hiện trên lông mày Thẩm Nhất Lãng “Bố cậu ấy vừa xuất viện, trong nhà ngoài xưởng không thể thiếu người. Cậu ấy không bỏ sót trận đấu nào của em, cũng biết em đoạt được quán quân, ghen tị chết đi được."
Trên mặt Thời Quang lại không có ý cười “Đưa em đi gặp anh ấy đi."
“Bây giờ, chúng ta tới đó chỉ thêm phiền thôi." Thẩm Nhất Lãng do dự.
“Không phải nhà anh ấy thiếu người à, chúng ta không phải người sao? Đi xem thử chúng ta có thể giúp được gì không?" Thời Quang hỏi ngược.
Du Lượng bước đến gần bọn họ, Thời Quang quay lại nói với cậu “Tôi không về viện cờ để ăn mừng đâu, cậu đại diện cho tôi tham gia đi, cậu giúp tôi nói với anh Tự một tiếng. Tôi về cất hành lý trước đã, rồi đến nhà Hồng Hà xem thử."
Du Lượng bình tĩnh suy nghĩ một chút “Thật ra, Nhất Lãng nói đúng, cậu đến nhà Hồng Hà, anh ấy sẽ phân tâm để tiếp đón cậu. Cậu không biết chăm sóc người bệnh, cũng không biết việc trong xưởng, cậu không giúp được lại còn gây thêm phiền phức."
Thời Quang đột nhiên buồn bực “Biết rõ bạn bè đang gặp khó khăn, có quan tâm còn hơn là không quan tâm! Sao cậu có thể thờ ơ như vậy! Aizz, không nói với cậu nữa." cậu quay đầu hỏi Thẩm Nhất Lãng với Bạch Tiêu Tiêu “Đi xem thử, lỡ như giúp được gì thì sao?"
Hai người suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Thời Quang vỗ vai họ, kéo hành lý bước về phía trước.
Cậu ấy thậm chí không quay đầu nhìn lại.
Du Lượng đang ở lối ra sân bay, nhìn bóng lưng của họ hồi lâu, trong đầu văng vẳng câu nói của Thời Quang.
Sao cậu có thể thờ ơ như vậy.
Suy nghĩ vấn đề một cách hợp lý, thì gọi là thờ ơ sao? Đột nhiên, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cho đến khi Phương Tự vỗ vai từ sau lưng “Sao vậy, đứng ngây ra đây làm gì? Thời Quang đâu?" Du Lượng mới tỉnh táo, đơn giản lặp lại câu nói xin nghỉ của Thời Quang.
“Được rồi, chúng ta đi trước." Phương Tự gật đầu, khoác vai sư đệ bước ra ngoài.
Sau khi cúp Bắc Đẩu kết thúc, khóa huấn luyện của đội tuyển trẻ Quốc gia tạm thời kết thúc, họ không cần thường xuyên đến viện cờ trừ khi có giải đấu chính thức. Du Lượng và Thời Quang thuộc hai đội cờ khác nhau, thường ngày sẽ tập luyện trong câu lạc bộ của đội cờ. Thế nên bây giờ chỉ cần họ không gọi cho nhau thì xem như không còn liên lạc.
Hơn một tuần, Thời Quang đã không liên lạc với Du Lượng.
Ban đầu cậu cảm thấy rất bình thường, bố mẹ về nhà, làm một buổi chúc mừng cho cậu. Sư huynh đệ trong Du sư môn tụ tập vài ngày ở câu lạc bộ Weida. Ồn ào náo nhiệt qua đi, Du Lượng về nhà, nhìn ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.
Bố mẹ ở nhà được mấy hôm, mẹ lại kiếm một chỗ non xanh nước biếc kéo bố đi du lịch nghỉ dưỡng. Ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh, Du Lượng vẫn như thường ngày ngồi một mình trước bàn cờ bày kỳ phổ.
Không ai nói chuyện.
Tiếng kim đồng hồ chuyển động đột nhiên rõ ràng lạ thường. Trước đây, cậu không thể nghe thấy gì khi chơi cờ.
Quá yên tĩnh rồi.
Trước đây, cậu không cảm thấy trong nhà có gì khác thường cả.
Nhưng bày cờ không thể bình tĩnh được nữa.
Du Lượng đứng dậy mở máy tính. Aizz, tìm không thấy người đấu cờ vẫn có thể lên mạng mà.
Đăng nhập tài khoản, xem danh sách bạn bè trước, ‘Quang Thần’ không online.
Vàn cờ bắt đầu. Thế cờ của đối phương không tệ, Du Lượng rốt cuộc cũng ổn định lại, nghiêm túc đối phó. Không biết từ lúc nào đã vào trung bàn, ngay lúc then chốt, bên kia lâm vào cuộc suy nghĩ kéo dài. Quả thật là một nước đi quan trọng, Du Lượng nhiều lần nghĩ xem đối phương sẽ đặt cờ thế nào.
Mười phút trôi qua, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh. Du Lượng cảm thấy có gì không ổn.
Đột nhiên, một hộp thoại hiện trên màn hình: Đối phương đã rớt mạng. Hệ thống quyết định tự động nhận thua.
Đột nhiên, trong đầu Du Lượng có một giọng nói “Du Lượng! Mạng nhà cậu tốt ghê đó!"
Âm thanh lặp lại nhiều lần, không biến mất được. Du Lượng đóng máy tính cái ‘cộp’.
Vào bếp mở tủ lạnh tìm thứ gì đó cho no bụng. Một giọng nói khác vang lên trong đầu “Du Lượng, tôi đói rồi! Hôm nay ăn gì vậy!" mắt cậu đảo qua mì trong tủ lạnh “Mì udon là mì sao? Là mì hả? Cậu đúng là nhỏ nhen!"
Du Lượng đóng tủ lạnh cái ‘cạch’, xoay người bước vào phòng ngủ.
“Du Lượng! Cứu tôi!"
“Chúng ta dùng Vĩnh Tử chơi một ván đi! Chỉ một ván thôi!"
“Lớn có nhỏ có, cũng phải mười mấy bức, trời ạ, cậu rảnh như vậy luôn!"
Từng câu nói lởn vởn trong tâm trí cậu. Còn có khẩu khí, giọng cười, mấy trò chơi xấu của cậu ấy.
Du Lượng mở tủ muốn lấy tranh ghép hình, ghép một lát để tĩnh tâm, nhưng lại thấy bộ cờ cũ.
“Chào cậu, mình tên là Thời Quang, hôm nay mình sẽ làm cho cậu trở thành bộ cờ hoàn chỉnh, có chịu không nè, không cần cảm ơn đâu!"
Du Lượng đóng tủ cái ‘rầm’ rồi ngồi tựa đầu vào thành giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Nhìn bóng của cậu đổ trên trần nhà, lại nhớ đến lúc có người không chịu thua khi tranh luận về hình cờ, vui sướng khi được khen ngợi, nghiêm túc nói tôi hứa với cậu, vui vẻ khi được làm chủ tướng.
Du Lượng hoàn toàn hiểu được, cậu đang nhớ cậu ấy.
Nỗi nhớ một khi xuất hiện, nó sẽ như một vụ nổ lớn bao phủ từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Đêm đã về khuya, nhớ nhung da diết.
Cậu cầm di động, dừng lại ngay số điện thoại của Thời Quang, muốn nhắn tin hỏi cậu ấy đang làm gì. Vừa mới bấm vào thì ngừng lại, một suy nghĩ khác nảy ra. Từ lúc này, cậu không biết nên đối mặt với Thời Quang như thế nào?
Du Lượng đặt di động xuống.
Cậu phải nghĩ kĩ đã, trước khi nghĩ xong, cậu sẽ không gặp Thời Quang.
Thực tế, lý trí không thể kiểm soát được tâm trạng. Trên thế giới này sẽ không có nhiều người thất vọng như thế nếu lý trí có tác dụng.
Trằn trọc một đêm, Du Lượng vẫn không thể tĩnh tâm mà chơi cờ trong ngôi nhà này được. Hôm sau là cuối tuần, cậu đến hội quán cờ ‘Hắc Bạch Vấn Đạo’, một nơi có thể khiến cậu tĩnh tâm từ lúc còn nhỏ.
Cậu cố ý không nhìn chiếc ghế tựa ngoài sân, đi thẳng vào cửa.
Những người bạn cờ quen thuộc đang giải thích các thế cờ cho bọn trẻ, Du Lượng nhẹ nhàng đến bên cạnh, không phát ra tiếng động.
“Nước cắt này là một nước cờ hay rất mạnh. Các em xem này, trước tiên cắt đôi quân trắng. Mặc dù chúng dường như vẫn liên kết với nhau, trên thực tế, những quân trắng ở giữa dù có đi thế nào cũng không thể thoát ra ngoài nữa! Chúng ta cùng xem lại lần nữa nào."
“Vậy tại sao gọi là Đoạn Tương Tư ạ?"
“Cắt nhưng không đứt, thì gọi là tương tư."
“Ồ …"
“Đây là nền móng của căn bản, phải luôn ghi nhớ."
“Ồ …"
Người bạn cờ cũ ở bàn bên kia kết thúc ván cờ, ngẩng đầu thấy Du Lượng đang xem người dạy cờ bên cạnh, liền mỉm cười chào “Yo! Sư phụ Tiểu Lượng, hôm nay sao có thời gian đến đây thế?"
Những đứa trẻ và người dạy cờ cũng ngước nhìn. “Chào anh Tiểu Lượng!" “Sư phụ Tiểu Lượng, thầy đến rồi! Hahaha!"
Du Lượng mỉm cười xoa tóc bọn trẻ.
“Anh Tiểu Lượng, kỳ thủ chuyên nghiệp như anh cũng dùng nước cờ cơ bản này trong lúc đấu cờ ạ?"
Du Lượng suy nghĩ một lúc “Học định thức, học nước cờ hay là để rèn luyện chúng thành phản xạ có điều kiện. Chúng cũng có một số thay đổi về hình dạng, nếu gặp chúng trong thực chiến cần phải phản ứng từ trong tiềm thức. Đây là kỹ năng cơ bản của một kỳ thủ chuyên nghiệp."
“Đoạn Tương Tư cũng vậy ạ?"
Du Lượng cười “Ừ."
“Ồ!" bọn trẻ lật một trang khác “Anh Tiểu Lượng hôm nay có rảnh không? Nói về cờ vây cho chúng em nghe đi!"
“Được rồi." Du Lượng mỉm cười đồng ý.
“Vừa hay ván của tôi cũng kết thúc rồi." ông nhanh chóng đứng dậy, nhường ghế cho Du Lượng rồi đi tìm bạn cờ khác.
Trở về với cờ vây, trái tim Du Lượng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng trong cờ vây, cậu vẫn không tìm được câu trả lời mà mình mong muốn.
Cậu quyết định tiếp tục suy nghĩ. Có thể trong lúc suy nghĩ trái tim bình thường đối với Thời Quang sẽ trở lại.
“Em tham gia giải Kỳ thánh thì cứ tham gia, được nghỉ sao lại không về?" Phương Tự ngồi sau bàn làm việc nhìn lịch thi đấu “Điểm tích lũy của em không đạt 2500, phải bắt đầu từ vòng sơ tuyển, vòng đấu bảng, vòng đấu loại trực tiếp, giữa các vòng sẽ được mấy ngày nghỉ, quay về một chuyến đi."
“Lãng phí thời gian lắm, dù sao trong khoảng thời gian này cũng không có Giải cờ vây hạng nhất. Em sẽ ở lại Bắc Kinh luyện cờ, chừng nào bị loại em sẽ về." Du Lượng cười nhẹ “Phải rồi, em muốn giúp Hồng Hà, nhưng em sắp tham gia giải đấu, sư huynh hãy giúp em một việc, xem giúp thế nào thì được." nói xong, cậu đặt một tấm thẻ lên bàn của Phương Tự.
“Nhắc đến chuyện này, viện cờ tỉnh cũng cho người đến tìm hiểu, cũng đã thảo luận riêng về vấn đề này, không biết có cần phải góp tiền không. Gần đây, hình như ngày nào Thời Quang cũng đến nhà cậu ấy giúp đỡ, em ấy có nói với em không?"
Du Lượng lắc đầu, trong lòng chợt có chút chua xót. Đến cả sư huynh cũng biết, nhưng cậu thì lại không biết Thời Quang đang làm gì.
“Được rồi, em tập trung thi đấu đi, tấm lòng của em anh sẽ nhận trước, xét tình hình cụ thể rồi xử lý."
Du Lượng ‘ừm’ một tiếng. Cậu vội vã rời văn phòng vì sợ sẽ lộ ra biểu hiện gì khác lạ.
Ngày hôm sau, Du Lượng bay từ Phương Viên đến Bắc Kinh. Cậu sống trong khách sạn để tham gia thi đấu, ở trong phòng chơi cờ online khi không có lịch đấu, hoặc gặp những kỳ thủ chuyên nghiệp mà cậu quen ở Bắc Kinh.
Cậu đã vượt qua vòng sơ tuyển, vòng đấu bảng, vòng đấu loại trực tiếp, đến vòng chung kết thì bị loại. Lúc Du Lượng lên máy bay về Phương Viên, đã gần hai tháng trôi qua.
Thi đấu, thắng cờ, luyện cờ, thi đấu, thắng cờ, luyện cờ … trong hai tháng này, cậu thấy mình dường như đã khôi phục lại trái tim bình thường, nhưng nghĩ đến Thời Quang, trái tim cậu không khỏi lỗi nhịp. Hay là, lúc về cứ liên lạc với Thời Quang, chắc không sao nhỉ.
Xe taxi dừng trước cửa nhà, Du Lượng mở cửa xuống xe, định đi tới cốp xe lấy hành lý, đột nhiên cả người cứng đờ.
Thời Quang ngồi bên bồn hoa trước cửa, nhìn về phía cậu.
Vui mừng với kinh ngạc đồng thời ập đến, lồng ngực cậu như vỡ tung ra mà không hề báo trước, Du Lượng cố gắng trụ vững mới có thể đè lại trái tim đang đập điên cuồng, để nhìn cậu như đang bình tĩnh lấy hành lý, bước đến trước mặt Thời Quang.
Cậu nhẹ nhàng hỏi “Sao cậu lại ở đây?"
Thời Quang đứng dậy “Tôi tìm anh Tự hỏi giờ chuyến bay về của cậu." nói một hồi, giọng cậu lộ ra chút tủi thân, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm hỏi “Cậu có phải đang giận không?"
Du Lượng nghi ngờ hỏi lại “Sao tôi lại giận?"
“Tôi …" Thời Quang do dự một hồi, cuối cùng nói “Tôi nói cậu thờ ơ, cậu có phải đang giận không?"
“Tôi không có giận." Du Lượng khó hiểu buồn cười “Vào đi." cậu lấy chìa khóa mở cửa, mới phát hiện không có ai ở nhà “Cậu ngồi bên ngoài bao lâu rồi?"
“Hai tiếng." Thời Quang lẩm bẩm, đi theo phía sau.
Không hiểu vì sao, Du Lượng cảm thấy nhói đau trong lòng.
Thời Quang theo sau nói “Cậu nhất định là giận rồi. Cậu lúc trước cũng từng thế này, một lời không vừa ý là tức giận, lạnh lùng không thèm để ý đến tôi. Tôi còn không biết người nhỏ nhen như cậu …" cậu đột nhiên dừng lại “Bỏ đi, tôi không nói cậu nữa, lúc đó chỉ là tôi hơi nhanh miệng, không có ý gì khác, đừng để trong lòng." giọng cậu lại trầm xuống “Xin lỗi mà, đừng mặc kệ tôi nữa."
Du Lượng càng nghe càng thấy tim cậu như bị bóp nghẹt đến khó thở. Hai người đã vào phòng khách, Du Lượng đặt vali xuống, xoay người tới trước mặt Thời Quang, cúi đầu nói “Tôi thật sự không có giận, cậu hiểu lầm rồi."
“Nhưng cậu mặc kệ tôi."
“Tôi …" Du Lượng không giải thích được lý do, cậu sợ sẽ không khống chế được tâm tư của mình, cậu chưa bao giờ mất kiểm soát, trước giờ cậu vô cùng lý trí, cậu chỉ muốn tìm một trạng thái mà cậu có thể kiểm soát mọi thứ. Cậu nhẹ giọng nói “Tôi bận chuẩn bị cho giải đấu, tôi đã nhờ sư huynh giúp tôi hỏi thăm tình hình của mọi người. Thế nào rồi? Nhà Hồng Hà đã bình thường trở lại chưa?"
“Ừ …" sắc mặt Thời Quang bình thường trở lại “Viện cờ đã giúp đỡ rất nhiều, thuê được một y tá rất tốt, số tiền quyên góp được cũng trả hết một phần nợ. Hồng Hà nói số tiền nợ mọi người, sau này kiếm được nhất định sẽ trả. Anh ấy đều trực tiếp cảm ơn từng người, chỉ còn mỗi cậu thôi, nhưng cậu không ở đây, nên đợi cậu quay lại. Trong danh sách, cậu với anh Tự là quyên góp nhiều nhất …"
“Không có gì, tôi đã biết tấm lòng của anh ấy rồi, sau này gặp mặt cũng đừng xem như người ngoài." Du Lượng nhẹ giọng nói.
“Ừm, để tôi nói với anh ấy." Thời Quang trả lời.
Đột nhiên cả hai im lặng.
Thời Quang vẫn không vui, một lúc lâu sau, vẫn không nhịn được nói “Lúc chuẩn bị thi đấu không thể gọi điện hay gửi tin nhắn à?"
Du Lượng cứng họng … cậu vẫn không giải thích được.
“Cho nên cậu vẫn là tức giận rồi." Thời Quang có hơi bực “Chính cậu tự nói muốn tin tôi! Ở bên tôi! Cậu lại mặc kệ tôi!" càng nói càng tức, nước mắt cũng dần ứa ra “Cậu sao lại như thế!"
“Tôi …" Du Lượng thật sự không giải thích được, đối mặt với Thời Quang lúc này càng thêm bối rối, phải liên tục nói “Tôi không có giận, tôi tin cậu, tôi thật sự không có giận, tôi rất tin cậu."
Thời Quang khó có thể xoa dịu lồng ngực đang nhấp nhô “Nhưng cậu không làm được!"
Du Lượng không nói nên lời, liền đổi đề tài “Cậu cũng đâu liên lạc với tôi."
“Tôi không nhận thức được thời gian, khi tôi nhận ra thì cậu đã một tuần không để ý đến tôi. Tôi càng tin chắc là cậu giận rồi, cậu không nhớ lúc trước cậu … bỏ đi …" Thời Quang thở dài nói “Tôi muốn hỏi, nhưng sợ cậu lạnh nhạt trả lời. Ngâm mãi, nghĩ mãi, gọi điện hay nhắn tin rất dễ hiểu lầm, nên mới chọn cách gặp mặt nói. Kết quả là cậu tham gia giải đấu, tôi sợ nói bậy bạ làm ảnh hưởng cậu thi đấu …" Thời Quang nói rất nhiều, như muốn dùng lời nói để che đậy lo lắng của cậu ấy.
Du Lượng không thể kìm nén được tình cảm trong lòng, cậu với tay muốn ôm nhưng cuối cùng chỉ đặt lên vai Thời Quang, nhẹ giọng nói “Dù sao thì tôi không có giận, cậu cũng phải tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ mặc kệ cậu, cả đời này cũng không, tôi xin lỗi vì thái độ trước đây của tôi."
Thời Quang ngẩng đầu, chậm rãi nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên “Ừ."
Du Lượng biết cậu không quay lại được nữa rồi.
Suốt quãng đời còn lại, cậu sẽ ngày càng trượt dài trên con đường mất kiểm soát, không thể quay lại. Không chỉ Thời Quang trói buộc không để cậu đi mà bản thân cậu vốn dĩ không đi được nữa.
“Chỉ một câu xin lỗi thôi hả?" Thời Quang quay đầu lại hỏi.
Du Lượng quay đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút “Chúng ta dùng Vĩnh Tử chơi cờ đi, cậu muốn chơi thế nào cũng được."
Thời Quang ngây ra, đột nhiên vui mừng khôn xiết “Được đó … như vậy còn được …" cậu cười ha ha rồi chạy vào phòng ngủ. Đối với cậu ấy, chuyện vui vẻ chỉ đơn giản vậy thôi, Du Lượng mỉm cười nhìn bóng lưng cậu ấy tung tăng chạy đi.
Hai người dùng Vĩnh Tử chơi cờ đến khuya, cho đến khi Thời Quang thấy mệt mới thôi. Trời cũng đã muộn, Thời Quang dứt khoát qua đêm ở nhà Du Lượng. Tối nay, cậu dùng Vĩnh Tử chơi đến mức thỏa mãn, ôm chăn bông ngủ mê mệt sau khi tắm rửa.
Du Lượng dựa một bên lặng lẽ nhìn nét mặt ngủ say của Thời Quang. Nhìn dáng ngủ quen thuộc, mùi hương sữa tắm thoảng bên mũi. Cậu muốn giữ cậu ấy bên cạnh mãi mãi.
Khó kìm nén cảm xúc trong lòng, Du Lượng cúi người, nhẹ nhàng cắn môi Thời Quang rồi rời đi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Là cậu không cho tôi đi, vậy cậu, cũng đừng đi.
Từ lâu Du Lượng luôn cảm thấy có gì không đúng về hai ván cờ đó, nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện Thời Quang luôn tránh nói về chúng. Cậu vẫn cố nén ý định hỏi câu trả lời sau nhiều lần tự đoán, tự nhủ rằng nếu chưa rơi vào hoàn cảnh không thể làm gì khác, chỉ cần Thời Quang không nói, cậu sẽ không hỏi.
Dù sao thì cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước.
Cúp Bắc Đẩu nhanh chóng khởi tranh. Sau nhiều ngày chiến đấu quyết liệt, cuối cùng họ đã giành được giải quán quân.
Thời Quang nhận chiếc cúp từ khách mời, cười không khép miệng lại được, phấn khích ôm lấy Du Lượng “Đây là giải quán quân đầu tiên trong đời tôi!"
Du Lượng cũng mỉm cười, đang định trả lời thì Thời Quang còn ôm chiếc cúp trong lòng, vòng tay qua cổ kéo cậu lại gần rồi hôn lên mặt. Du Lượng mở to mắt, lời nói đến cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, tim đập loạn xạ. Trước khi cậu kịp phản ứng, Thời Quang đã buông cậu ra, quay sang ôm Phương Tự.
Du Lượng lắc đầu cười, cười bản thân dạo này ngày càng kỳ lạ.
Chiếc cúp luân phiên chuyển sang tay, nụ cười nở trên khuôn mặt mọi người. Niềm vui kéo dài trên cả hành trình quay về.
Vừa tới cửa ra, Thời Quang nhìn thấy Thẩm Nhất Lãng và Bạch Tiêu Tiêu tới đón máy bay, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, vẫy tay nhảy nhót rồi lao về phía họ. Thời Quang nhanh chóng bổ nhào lên người Thẩm Nhất Lãng. Nhất thời không đứng vững, Thẩm Nhất Lãng lùi lại vài bước, họ cười đùa vui vẻ.
Cười đủ rồi, Thời Quang xoay người vui vẻ đập tay với Bạch Tiêu Tiêu, hai người thay phiên nhau nói lời chúc mừng.
Du Lượng đi phía sau thấy hết những chuyện này, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không vui.
Thời Quang đối với tất cả bạn bè đều như thế.
Cùng một kiểu thân mật, cùng một kiểu niềm vui, cùng một dạng không hề phòng bị.
Cậu chỉ là một trong những người bạn được Thời Quang đối xử như nhau.
Sự buồn bực lập tức lớn dần rồi lan tràn trong lòng Du Lượng, miệng lưỡi như kiến cắn khó chịu vô cùng.
Du Lượng lại sửng sốt trước ý nghĩ không kìm được này. Thời Quang chỉ ăn mừng chiến thắng với bạn bè, cậu dựa vào đâu mà không vui chứ? Cậu khẽ lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ của mình.
Chúc mừng nhau xong, Thẩm Nhất Lãng mới tiếp tục “Hồng Hà nhờ anh chuyển câu chúc mừng tới cho em."
Thời Quang bỗng ngưng cười “Đúng rồi, anh ấy sao không tới, anh ấy đâu?"
Nỗi lo lắng thoáng hiện trên lông mày Thẩm Nhất Lãng “Bố cậu ấy vừa xuất viện, trong nhà ngoài xưởng không thể thiếu người. Cậu ấy không bỏ sót trận đấu nào của em, cũng biết em đoạt được quán quân, ghen tị chết đi được."
Trên mặt Thời Quang lại không có ý cười “Đưa em đi gặp anh ấy đi."
“Bây giờ, chúng ta tới đó chỉ thêm phiền thôi." Thẩm Nhất Lãng do dự.
“Không phải nhà anh ấy thiếu người à, chúng ta không phải người sao? Đi xem thử chúng ta có thể giúp được gì không?" Thời Quang hỏi ngược.
Du Lượng bước đến gần bọn họ, Thời Quang quay lại nói với cậu “Tôi không về viện cờ để ăn mừng đâu, cậu đại diện cho tôi tham gia đi, cậu giúp tôi nói với anh Tự một tiếng. Tôi về cất hành lý trước đã, rồi đến nhà Hồng Hà xem thử."
Du Lượng bình tĩnh suy nghĩ một chút “Thật ra, Nhất Lãng nói đúng, cậu đến nhà Hồng Hà, anh ấy sẽ phân tâm để tiếp đón cậu. Cậu không biết chăm sóc người bệnh, cũng không biết việc trong xưởng, cậu không giúp được lại còn gây thêm phiền phức."
Thời Quang đột nhiên buồn bực “Biết rõ bạn bè đang gặp khó khăn, có quan tâm còn hơn là không quan tâm! Sao cậu có thể thờ ơ như vậy! Aizz, không nói với cậu nữa." cậu quay đầu hỏi Thẩm Nhất Lãng với Bạch Tiêu Tiêu “Đi xem thử, lỡ như giúp được gì thì sao?"
Hai người suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Thời Quang vỗ vai họ, kéo hành lý bước về phía trước.
Cậu ấy thậm chí không quay đầu nhìn lại.
Du Lượng đang ở lối ra sân bay, nhìn bóng lưng của họ hồi lâu, trong đầu văng vẳng câu nói của Thời Quang.
Sao cậu có thể thờ ơ như vậy.
Suy nghĩ vấn đề một cách hợp lý, thì gọi là thờ ơ sao? Đột nhiên, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cho đến khi Phương Tự vỗ vai từ sau lưng “Sao vậy, đứng ngây ra đây làm gì? Thời Quang đâu?" Du Lượng mới tỉnh táo, đơn giản lặp lại câu nói xin nghỉ của Thời Quang.
“Được rồi, chúng ta đi trước." Phương Tự gật đầu, khoác vai sư đệ bước ra ngoài.
Sau khi cúp Bắc Đẩu kết thúc, khóa huấn luyện của đội tuyển trẻ Quốc gia tạm thời kết thúc, họ không cần thường xuyên đến viện cờ trừ khi có giải đấu chính thức. Du Lượng và Thời Quang thuộc hai đội cờ khác nhau, thường ngày sẽ tập luyện trong câu lạc bộ của đội cờ. Thế nên bây giờ chỉ cần họ không gọi cho nhau thì xem như không còn liên lạc.
Hơn một tuần, Thời Quang đã không liên lạc với Du Lượng.
Ban đầu cậu cảm thấy rất bình thường, bố mẹ về nhà, làm một buổi chúc mừng cho cậu. Sư huynh đệ trong Du sư môn tụ tập vài ngày ở câu lạc bộ Weida. Ồn ào náo nhiệt qua đi, Du Lượng về nhà, nhìn ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.
Bố mẹ ở nhà được mấy hôm, mẹ lại kiếm một chỗ non xanh nước biếc kéo bố đi du lịch nghỉ dưỡng. Ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh, Du Lượng vẫn như thường ngày ngồi một mình trước bàn cờ bày kỳ phổ.
Không ai nói chuyện.
Tiếng kim đồng hồ chuyển động đột nhiên rõ ràng lạ thường. Trước đây, cậu không thể nghe thấy gì khi chơi cờ.
Quá yên tĩnh rồi.
Trước đây, cậu không cảm thấy trong nhà có gì khác thường cả.
Nhưng bày cờ không thể bình tĩnh được nữa.
Du Lượng đứng dậy mở máy tính. Aizz, tìm không thấy người đấu cờ vẫn có thể lên mạng mà.
Đăng nhập tài khoản, xem danh sách bạn bè trước, ‘Quang Thần’ không online.
Vàn cờ bắt đầu. Thế cờ của đối phương không tệ, Du Lượng rốt cuộc cũng ổn định lại, nghiêm túc đối phó. Không biết từ lúc nào đã vào trung bàn, ngay lúc then chốt, bên kia lâm vào cuộc suy nghĩ kéo dài. Quả thật là một nước đi quan trọng, Du Lượng nhiều lần nghĩ xem đối phương sẽ đặt cờ thế nào.
Mười phút trôi qua, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh. Du Lượng cảm thấy có gì không ổn.
Đột nhiên, một hộp thoại hiện trên màn hình: Đối phương đã rớt mạng. Hệ thống quyết định tự động nhận thua.
Đột nhiên, trong đầu Du Lượng có một giọng nói “Du Lượng! Mạng nhà cậu tốt ghê đó!"
Âm thanh lặp lại nhiều lần, không biến mất được. Du Lượng đóng máy tính cái ‘cộp’.
Vào bếp mở tủ lạnh tìm thứ gì đó cho no bụng. Một giọng nói khác vang lên trong đầu “Du Lượng, tôi đói rồi! Hôm nay ăn gì vậy!" mắt cậu đảo qua mì trong tủ lạnh “Mì udon là mì sao? Là mì hả? Cậu đúng là nhỏ nhen!"
Du Lượng đóng tủ lạnh cái ‘cạch’, xoay người bước vào phòng ngủ.
“Du Lượng! Cứu tôi!"
“Chúng ta dùng Vĩnh Tử chơi một ván đi! Chỉ một ván thôi!"
“Lớn có nhỏ có, cũng phải mười mấy bức, trời ạ, cậu rảnh như vậy luôn!"
Từng câu nói lởn vởn trong tâm trí cậu. Còn có khẩu khí, giọng cười, mấy trò chơi xấu của cậu ấy.
Du Lượng mở tủ muốn lấy tranh ghép hình, ghép một lát để tĩnh tâm, nhưng lại thấy bộ cờ cũ.
“Chào cậu, mình tên là Thời Quang, hôm nay mình sẽ làm cho cậu trở thành bộ cờ hoàn chỉnh, có chịu không nè, không cần cảm ơn đâu!"
Du Lượng đóng tủ cái ‘rầm’ rồi ngồi tựa đầu vào thành giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Nhìn bóng của cậu đổ trên trần nhà, lại nhớ đến lúc có người không chịu thua khi tranh luận về hình cờ, vui sướng khi được khen ngợi, nghiêm túc nói tôi hứa với cậu, vui vẻ khi được làm chủ tướng.
Du Lượng hoàn toàn hiểu được, cậu đang nhớ cậu ấy.
Nỗi nhớ một khi xuất hiện, nó sẽ như một vụ nổ lớn bao phủ từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Đêm đã về khuya, nhớ nhung da diết.
Cậu cầm di động, dừng lại ngay số điện thoại của Thời Quang, muốn nhắn tin hỏi cậu ấy đang làm gì. Vừa mới bấm vào thì ngừng lại, một suy nghĩ khác nảy ra. Từ lúc này, cậu không biết nên đối mặt với Thời Quang như thế nào?
Du Lượng đặt di động xuống.
Cậu phải nghĩ kĩ đã, trước khi nghĩ xong, cậu sẽ không gặp Thời Quang.
Thực tế, lý trí không thể kiểm soát được tâm trạng. Trên thế giới này sẽ không có nhiều người thất vọng như thế nếu lý trí có tác dụng.
Trằn trọc một đêm, Du Lượng vẫn không thể tĩnh tâm mà chơi cờ trong ngôi nhà này được. Hôm sau là cuối tuần, cậu đến hội quán cờ ‘Hắc Bạch Vấn Đạo’, một nơi có thể khiến cậu tĩnh tâm từ lúc còn nhỏ.
Cậu cố ý không nhìn chiếc ghế tựa ngoài sân, đi thẳng vào cửa.
Những người bạn cờ quen thuộc đang giải thích các thế cờ cho bọn trẻ, Du Lượng nhẹ nhàng đến bên cạnh, không phát ra tiếng động.
“Nước cắt này là một nước cờ hay rất mạnh. Các em xem này, trước tiên cắt đôi quân trắng. Mặc dù chúng dường như vẫn liên kết với nhau, trên thực tế, những quân trắng ở giữa dù có đi thế nào cũng không thể thoát ra ngoài nữa! Chúng ta cùng xem lại lần nữa nào."
“Vậy tại sao gọi là Đoạn Tương Tư ạ?"
“Cắt nhưng không đứt, thì gọi là tương tư."
“Ồ …"
“Đây là nền móng của căn bản, phải luôn ghi nhớ."
“Ồ …"
Người bạn cờ cũ ở bàn bên kia kết thúc ván cờ, ngẩng đầu thấy Du Lượng đang xem người dạy cờ bên cạnh, liền mỉm cười chào “Yo! Sư phụ Tiểu Lượng, hôm nay sao có thời gian đến đây thế?"
Những đứa trẻ và người dạy cờ cũng ngước nhìn. “Chào anh Tiểu Lượng!" “Sư phụ Tiểu Lượng, thầy đến rồi! Hahaha!"
Du Lượng mỉm cười xoa tóc bọn trẻ.
“Anh Tiểu Lượng, kỳ thủ chuyên nghiệp như anh cũng dùng nước cờ cơ bản này trong lúc đấu cờ ạ?"
Du Lượng suy nghĩ một lúc “Học định thức, học nước cờ hay là để rèn luyện chúng thành phản xạ có điều kiện. Chúng cũng có một số thay đổi về hình dạng, nếu gặp chúng trong thực chiến cần phải phản ứng từ trong tiềm thức. Đây là kỹ năng cơ bản của một kỳ thủ chuyên nghiệp."
“Đoạn Tương Tư cũng vậy ạ?"
Du Lượng cười “Ừ."
“Ồ!" bọn trẻ lật một trang khác “Anh Tiểu Lượng hôm nay có rảnh không? Nói về cờ vây cho chúng em nghe đi!"
“Được rồi." Du Lượng mỉm cười đồng ý.
“Vừa hay ván của tôi cũng kết thúc rồi." ông nhanh chóng đứng dậy, nhường ghế cho Du Lượng rồi đi tìm bạn cờ khác.
Trở về với cờ vây, trái tim Du Lượng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng trong cờ vây, cậu vẫn không tìm được câu trả lời mà mình mong muốn.
Cậu quyết định tiếp tục suy nghĩ. Có thể trong lúc suy nghĩ trái tim bình thường đối với Thời Quang sẽ trở lại.
“Em tham gia giải Kỳ thánh thì cứ tham gia, được nghỉ sao lại không về?" Phương Tự ngồi sau bàn làm việc nhìn lịch thi đấu “Điểm tích lũy của em không đạt 2500, phải bắt đầu từ vòng sơ tuyển, vòng đấu bảng, vòng đấu loại trực tiếp, giữa các vòng sẽ được mấy ngày nghỉ, quay về một chuyến đi."
“Lãng phí thời gian lắm, dù sao trong khoảng thời gian này cũng không có Giải cờ vây hạng nhất. Em sẽ ở lại Bắc Kinh luyện cờ, chừng nào bị loại em sẽ về." Du Lượng cười nhẹ “Phải rồi, em muốn giúp Hồng Hà, nhưng em sắp tham gia giải đấu, sư huynh hãy giúp em một việc, xem giúp thế nào thì được." nói xong, cậu đặt một tấm thẻ lên bàn của Phương Tự.
“Nhắc đến chuyện này, viện cờ tỉnh cũng cho người đến tìm hiểu, cũng đã thảo luận riêng về vấn đề này, không biết có cần phải góp tiền không. Gần đây, hình như ngày nào Thời Quang cũng đến nhà cậu ấy giúp đỡ, em ấy có nói với em không?"
Du Lượng lắc đầu, trong lòng chợt có chút chua xót. Đến cả sư huynh cũng biết, nhưng cậu thì lại không biết Thời Quang đang làm gì.
“Được rồi, em tập trung thi đấu đi, tấm lòng của em anh sẽ nhận trước, xét tình hình cụ thể rồi xử lý."
Du Lượng ‘ừm’ một tiếng. Cậu vội vã rời văn phòng vì sợ sẽ lộ ra biểu hiện gì khác lạ.
Ngày hôm sau, Du Lượng bay từ Phương Viên đến Bắc Kinh. Cậu sống trong khách sạn để tham gia thi đấu, ở trong phòng chơi cờ online khi không có lịch đấu, hoặc gặp những kỳ thủ chuyên nghiệp mà cậu quen ở Bắc Kinh.
Cậu đã vượt qua vòng sơ tuyển, vòng đấu bảng, vòng đấu loại trực tiếp, đến vòng chung kết thì bị loại. Lúc Du Lượng lên máy bay về Phương Viên, đã gần hai tháng trôi qua.
Thi đấu, thắng cờ, luyện cờ, thi đấu, thắng cờ, luyện cờ … trong hai tháng này, cậu thấy mình dường như đã khôi phục lại trái tim bình thường, nhưng nghĩ đến Thời Quang, trái tim cậu không khỏi lỗi nhịp. Hay là, lúc về cứ liên lạc với Thời Quang, chắc không sao nhỉ.
Xe taxi dừng trước cửa nhà, Du Lượng mở cửa xuống xe, định đi tới cốp xe lấy hành lý, đột nhiên cả người cứng đờ.
Thời Quang ngồi bên bồn hoa trước cửa, nhìn về phía cậu.
Vui mừng với kinh ngạc đồng thời ập đến, lồng ngực cậu như vỡ tung ra mà không hề báo trước, Du Lượng cố gắng trụ vững mới có thể đè lại trái tim đang đập điên cuồng, để nhìn cậu như đang bình tĩnh lấy hành lý, bước đến trước mặt Thời Quang.
Cậu nhẹ nhàng hỏi “Sao cậu lại ở đây?"
Thời Quang đứng dậy “Tôi tìm anh Tự hỏi giờ chuyến bay về của cậu." nói một hồi, giọng cậu lộ ra chút tủi thân, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm hỏi “Cậu có phải đang giận không?"
Du Lượng nghi ngờ hỏi lại “Sao tôi lại giận?"
“Tôi …" Thời Quang do dự một hồi, cuối cùng nói “Tôi nói cậu thờ ơ, cậu có phải đang giận không?"
“Tôi không có giận." Du Lượng khó hiểu buồn cười “Vào đi." cậu lấy chìa khóa mở cửa, mới phát hiện không có ai ở nhà “Cậu ngồi bên ngoài bao lâu rồi?"
“Hai tiếng." Thời Quang lẩm bẩm, đi theo phía sau.
Không hiểu vì sao, Du Lượng cảm thấy nhói đau trong lòng.
Thời Quang theo sau nói “Cậu nhất định là giận rồi. Cậu lúc trước cũng từng thế này, một lời không vừa ý là tức giận, lạnh lùng không thèm để ý đến tôi. Tôi còn không biết người nhỏ nhen như cậu …" cậu đột nhiên dừng lại “Bỏ đi, tôi không nói cậu nữa, lúc đó chỉ là tôi hơi nhanh miệng, không có ý gì khác, đừng để trong lòng." giọng cậu lại trầm xuống “Xin lỗi mà, đừng mặc kệ tôi nữa."
Du Lượng càng nghe càng thấy tim cậu như bị bóp nghẹt đến khó thở. Hai người đã vào phòng khách, Du Lượng đặt vali xuống, xoay người tới trước mặt Thời Quang, cúi đầu nói “Tôi thật sự không có giận, cậu hiểu lầm rồi."
“Nhưng cậu mặc kệ tôi."
“Tôi …" Du Lượng không giải thích được lý do, cậu sợ sẽ không khống chế được tâm tư của mình, cậu chưa bao giờ mất kiểm soát, trước giờ cậu vô cùng lý trí, cậu chỉ muốn tìm một trạng thái mà cậu có thể kiểm soát mọi thứ. Cậu nhẹ giọng nói “Tôi bận chuẩn bị cho giải đấu, tôi đã nhờ sư huynh giúp tôi hỏi thăm tình hình của mọi người. Thế nào rồi? Nhà Hồng Hà đã bình thường trở lại chưa?"
“Ừ …" sắc mặt Thời Quang bình thường trở lại “Viện cờ đã giúp đỡ rất nhiều, thuê được một y tá rất tốt, số tiền quyên góp được cũng trả hết một phần nợ. Hồng Hà nói số tiền nợ mọi người, sau này kiếm được nhất định sẽ trả. Anh ấy đều trực tiếp cảm ơn từng người, chỉ còn mỗi cậu thôi, nhưng cậu không ở đây, nên đợi cậu quay lại. Trong danh sách, cậu với anh Tự là quyên góp nhiều nhất …"
“Không có gì, tôi đã biết tấm lòng của anh ấy rồi, sau này gặp mặt cũng đừng xem như người ngoài." Du Lượng nhẹ giọng nói.
“Ừm, để tôi nói với anh ấy." Thời Quang trả lời.
Đột nhiên cả hai im lặng.
Thời Quang vẫn không vui, một lúc lâu sau, vẫn không nhịn được nói “Lúc chuẩn bị thi đấu không thể gọi điện hay gửi tin nhắn à?"
Du Lượng cứng họng … cậu vẫn không giải thích được.
“Cho nên cậu vẫn là tức giận rồi." Thời Quang có hơi bực “Chính cậu tự nói muốn tin tôi! Ở bên tôi! Cậu lại mặc kệ tôi!" càng nói càng tức, nước mắt cũng dần ứa ra “Cậu sao lại như thế!"
“Tôi …" Du Lượng thật sự không giải thích được, đối mặt với Thời Quang lúc này càng thêm bối rối, phải liên tục nói “Tôi không có giận, tôi tin cậu, tôi thật sự không có giận, tôi rất tin cậu."
Thời Quang khó có thể xoa dịu lồng ngực đang nhấp nhô “Nhưng cậu không làm được!"
Du Lượng không nói nên lời, liền đổi đề tài “Cậu cũng đâu liên lạc với tôi."
“Tôi không nhận thức được thời gian, khi tôi nhận ra thì cậu đã một tuần không để ý đến tôi. Tôi càng tin chắc là cậu giận rồi, cậu không nhớ lúc trước cậu … bỏ đi …" Thời Quang thở dài nói “Tôi muốn hỏi, nhưng sợ cậu lạnh nhạt trả lời. Ngâm mãi, nghĩ mãi, gọi điện hay nhắn tin rất dễ hiểu lầm, nên mới chọn cách gặp mặt nói. Kết quả là cậu tham gia giải đấu, tôi sợ nói bậy bạ làm ảnh hưởng cậu thi đấu …" Thời Quang nói rất nhiều, như muốn dùng lời nói để che đậy lo lắng của cậu ấy.
Du Lượng không thể kìm nén được tình cảm trong lòng, cậu với tay muốn ôm nhưng cuối cùng chỉ đặt lên vai Thời Quang, nhẹ giọng nói “Dù sao thì tôi không có giận, cậu cũng phải tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ mặc kệ cậu, cả đời này cũng không, tôi xin lỗi vì thái độ trước đây của tôi."
Thời Quang ngẩng đầu, chậm rãi nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên “Ừ."
Du Lượng biết cậu không quay lại được nữa rồi.
Suốt quãng đời còn lại, cậu sẽ ngày càng trượt dài trên con đường mất kiểm soát, không thể quay lại. Không chỉ Thời Quang trói buộc không để cậu đi mà bản thân cậu vốn dĩ không đi được nữa.
“Chỉ một câu xin lỗi thôi hả?" Thời Quang quay đầu lại hỏi.
Du Lượng quay đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút “Chúng ta dùng Vĩnh Tử chơi cờ đi, cậu muốn chơi thế nào cũng được."
Thời Quang ngây ra, đột nhiên vui mừng khôn xiết “Được đó … như vậy còn được …" cậu cười ha ha rồi chạy vào phòng ngủ. Đối với cậu ấy, chuyện vui vẻ chỉ đơn giản vậy thôi, Du Lượng mỉm cười nhìn bóng lưng cậu ấy tung tăng chạy đi.
Hai người dùng Vĩnh Tử chơi cờ đến khuya, cho đến khi Thời Quang thấy mệt mới thôi. Trời cũng đã muộn, Thời Quang dứt khoát qua đêm ở nhà Du Lượng. Tối nay, cậu dùng Vĩnh Tử chơi đến mức thỏa mãn, ôm chăn bông ngủ mê mệt sau khi tắm rửa.
Du Lượng dựa một bên lặng lẽ nhìn nét mặt ngủ say của Thời Quang. Nhìn dáng ngủ quen thuộc, mùi hương sữa tắm thoảng bên mũi. Cậu muốn giữ cậu ấy bên cạnh mãi mãi.
Khó kìm nén cảm xúc trong lòng, Du Lượng cúi người, nhẹ nhàng cắn môi Thời Quang rồi rời đi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Là cậu không cho tôi đi, vậy cậu, cũng đừng đi.
Tác giả :
Chử Châu