Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 73: Lấy tay ra
Thật muốn ăn!
Lạc Tiểu Thiến theo bản năng nuốt nước bọt xuống.
"Muốn ăn tôi sao?"
Giọng nói anh nhẹ nhang vang bên tai cô.
Độ tự luyến (Tự yêu vẻ đẹp của mình) của anh thật cao!
Lạc Tiểu Thiến bũi môi trong bóng tối, nhắm mắt lại.
Cô ngủ, ngủ!
Giả ngủ?
Lãnh Tử Mặc cũng không vạch trần, bàn tay liền từ hông cô đi lên, để tay lên chỗ mềm mại trước ngực cô.
Đầu óc Lạc Tiểu Thiến vo ve một chút, trong nháy mắt bản thân kéo căng ra.
"Tôi muốn đi ngủ, anh lấy tay ra!"
"Tôi thích như vậy!"
Giọng nói anh rất nhẹ nhưng vẫn bá đạo như cũ.
Giống như thân thể này là vật sở hữu của anh chứ không phải của cô!
Cô giãy dụa tránh người ra, nhưng không thể nào tránh khỏi tay anh,lại chẳng hề biết rằng cô hành động như vậy sẽ khiến anh chả kìm chế được.
"Nếu còn loạn nữa thì tự gánh lấy hậu quả!"
Giọng nói của anh mang mấy phần khác lạ, mà hai thân thể chỉ cách nhau có hai lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm thận sự biến hóa nơi nào đó trên cơ thể anh, không dám làm loạn nữa, bất động như con rối gỗ.
Cô thật sự sợ anh không kiềm chế nổi sẽ bắt cô dùng phương pháp khác giúp anh giải quyết.
Thấy cô không phản kháng nữa, tay Lãnh Tử Mặc rời khỏi ngực cô rồi để trên bụng cô.
Cô dựa vào trong lòng anh, đằng sau lưng cảm thấy thật ấm áp và cánh tay anh cũng vậy.
Căn bản bụng đang đau, dường như cảm nhận sự ấm áp này nên cũng thấy đỡ hơn nhiều.
Đã mệt mỏi cả ngày rồi, mới tiến vào lòng anh, không kiên trì được bao lâu liền ngủ say, Lãnh Tử Mặc ôm cô cũng bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ.
Đêm nay, hai người đều ngủ rất say.
Tinh thần Lạc Tiểu Thiến Luôn luôn suy yếu nên hay ác mộng, thế nhưng lại ngủ một mạch đến sáng.
Bị đồng hồ báo thức làm bừng tỉnh nên Lãnh Tử Mặc tắt đồng hồ báo thức đi, nhìn người đang ngủ không biết lúc nào đã nằm đối mặt anh, rụt vào lòng anh nữa, còn ôm lấy cánh tay anh như trẻ con bình thường được ngủ cực yên ổn cạnh người, khóe miệng rất tự nhiên giương lên.
Mới 6 rưỡi, còn có thể, nằm cũng cô một lúc.
Thiên vương tổng tài luôn đúng giờ chưa bao giờ ngủ nướng vậy mà lần này lại ngủ nướng.
Mượn nắng mặt trời buối sáng sớm, anh lẳng lặng nhìn cô.
Khuôn mặt cô còn chưa to bằng bàn tay anh, cằm nhọn lại càng khiến người ta thương tiếc
Lông mi dài cong như búp bê vậy...
Để ý thấy cô hơi cau mày, Lãnh Tử Mặc cũng khẽ nhíu mi lại.
Nâng tay, duỗi hai ngón tay ấn vào giữa lông mày cô, nhẹ nhàng đẩy lông mày nhăn ra.
Lạc Tiểu Thiến đẩy bàn tay anh ra, cánh tay ôm càng chặt cánh tay anh.
"Mẹ, đừng động... để con ngủ thêm một chút, chỉ 5 phút thôi... 5 phút..."
Nhìn bộ dáng dễ thương của cô, Lãnh Tử Mặc chỉ cười lắc đầu.
Không ngờ, vừa mới chui vào trong lòng anh, đột nhiên, cô bật dậy.
Mắt còn chưa mở to, liền trượt xuống giường.
"Cô đi chỗ nào vậy?" Lãnh Tử Mặc lắp bắp kinh hãi.
"Tôi đi nấu cơm cho mẹ, nếu không, sẽ muộn mất..." Lạc Tiểu Thiến theo bản năng trả lời, nói đến một nửa, đột nhiên giựt mình tỉnh lại, quay sang, con mắt mê mang nhìn Lãnh Tử Mặc, chăm chú nhìn anh một lúc, cô mới ý thức bây giờ đang ở nơi nào.
Nghĩ đến, mẹ rốt cuộc không cần cô rời giường làm bữa sáng nữa, ánh mắt cô lập tức có chút chua xót.
Đang là giữa xuân, buổi sáng ở Bắc Kinh vẫn lành lạnh, cô không đeo giày. Tuy đứng trên mặt đất, vẫn khống chế không nổi rùng mình một cái.
Lạc Tiểu Thiến theo bản năng nuốt nước bọt xuống.
"Muốn ăn tôi sao?"
Giọng nói anh nhẹ nhang vang bên tai cô.
Độ tự luyến (Tự yêu vẻ đẹp của mình) của anh thật cao!
Lạc Tiểu Thiến bũi môi trong bóng tối, nhắm mắt lại.
Cô ngủ, ngủ!
Giả ngủ?
Lãnh Tử Mặc cũng không vạch trần, bàn tay liền từ hông cô đi lên, để tay lên chỗ mềm mại trước ngực cô.
Đầu óc Lạc Tiểu Thiến vo ve một chút, trong nháy mắt bản thân kéo căng ra.
"Tôi muốn đi ngủ, anh lấy tay ra!"
"Tôi thích như vậy!"
Giọng nói anh rất nhẹ nhưng vẫn bá đạo như cũ.
Giống như thân thể này là vật sở hữu của anh chứ không phải của cô!
Cô giãy dụa tránh người ra, nhưng không thể nào tránh khỏi tay anh,lại chẳng hề biết rằng cô hành động như vậy sẽ khiến anh chả kìm chế được.
"Nếu còn loạn nữa thì tự gánh lấy hậu quả!"
Giọng nói của anh mang mấy phần khác lạ, mà hai thân thể chỉ cách nhau có hai lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm thận sự biến hóa nơi nào đó trên cơ thể anh, không dám làm loạn nữa, bất động như con rối gỗ.
Cô thật sự sợ anh không kiềm chế nổi sẽ bắt cô dùng phương pháp khác giúp anh giải quyết.
Thấy cô không phản kháng nữa, tay Lãnh Tử Mặc rời khỏi ngực cô rồi để trên bụng cô.
Cô dựa vào trong lòng anh, đằng sau lưng cảm thấy thật ấm áp và cánh tay anh cũng vậy.
Căn bản bụng đang đau, dường như cảm nhận sự ấm áp này nên cũng thấy đỡ hơn nhiều.
Đã mệt mỏi cả ngày rồi, mới tiến vào lòng anh, không kiên trì được bao lâu liền ngủ say, Lãnh Tử Mặc ôm cô cũng bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ.
Đêm nay, hai người đều ngủ rất say.
Tinh thần Lạc Tiểu Thiến Luôn luôn suy yếu nên hay ác mộng, thế nhưng lại ngủ một mạch đến sáng.
Bị đồng hồ báo thức làm bừng tỉnh nên Lãnh Tử Mặc tắt đồng hồ báo thức đi, nhìn người đang ngủ không biết lúc nào đã nằm đối mặt anh, rụt vào lòng anh nữa, còn ôm lấy cánh tay anh như trẻ con bình thường được ngủ cực yên ổn cạnh người, khóe miệng rất tự nhiên giương lên.
Mới 6 rưỡi, còn có thể, nằm cũng cô một lúc.
Thiên vương tổng tài luôn đúng giờ chưa bao giờ ngủ nướng vậy mà lần này lại ngủ nướng.
Mượn nắng mặt trời buối sáng sớm, anh lẳng lặng nhìn cô.
Khuôn mặt cô còn chưa to bằng bàn tay anh, cằm nhọn lại càng khiến người ta thương tiếc
Lông mi dài cong như búp bê vậy...
Để ý thấy cô hơi cau mày, Lãnh Tử Mặc cũng khẽ nhíu mi lại.
Nâng tay, duỗi hai ngón tay ấn vào giữa lông mày cô, nhẹ nhàng đẩy lông mày nhăn ra.
Lạc Tiểu Thiến đẩy bàn tay anh ra, cánh tay ôm càng chặt cánh tay anh.
"Mẹ, đừng động... để con ngủ thêm một chút, chỉ 5 phút thôi... 5 phút..."
Nhìn bộ dáng dễ thương của cô, Lãnh Tử Mặc chỉ cười lắc đầu.
Không ngờ, vừa mới chui vào trong lòng anh, đột nhiên, cô bật dậy.
Mắt còn chưa mở to, liền trượt xuống giường.
"Cô đi chỗ nào vậy?" Lãnh Tử Mặc lắp bắp kinh hãi.
"Tôi đi nấu cơm cho mẹ, nếu không, sẽ muộn mất..." Lạc Tiểu Thiến theo bản năng trả lời, nói đến một nửa, đột nhiên giựt mình tỉnh lại, quay sang, con mắt mê mang nhìn Lãnh Tử Mặc, chăm chú nhìn anh một lúc, cô mới ý thức bây giờ đang ở nơi nào.
Nghĩ đến, mẹ rốt cuộc không cần cô rời giường làm bữa sáng nữa, ánh mắt cô lập tức có chút chua xót.
Đang là giữa xuân, buổi sáng ở Bắc Kinh vẫn lành lạnh, cô không đeo giày. Tuy đứng trên mặt đất, vẫn khống chế không nổi rùng mình một cái.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết