Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 315: Tấm hình ở đầu giường
Editor: Duyenktn1
Nghe thấy giọng nói của Lạc Tiểu Thiến, người hâm mộ đều lắng xuống.
Nhìn khắp bốn phía, nhìn vào những đôi mắt đang mong mỏi nhìn cô, Lạc Tiểu Thiến trong lòng tràn đầy cảm động, cô cũng đã từng là fan hâm mộ, tuy rằng không điên cuồng giống như những cô gái này, nhưng cũng có thể hiểu dược cảm giác của những người này khi được tiếp xúc với thần tượng của mình.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến đón tôi." cô khom người cúi xuống chào mọi người, "Tôi biết mọi người đã chờ rất lâu, nếu như tôi cứ như vậy rời khỏi nơi này, nhất định mọi người sẽ không cam lòng, không bằng tôi hát cho mọi người nghe một bài, sau đó chúng ta cùng trở về nhà có được không?"
"Được!"
Tức khắc, có một tràng pháo tay hoan hô.
một ca sĩ dưới tình trạng như thế này, hát cho người hâm mộ nghe, việc này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng nói, “Mấy ngày nay tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt lắm, nếu hát không được hay, mong mọi người thứ lỗi!"
Sau đó, cô cứ như vậy hát, không phải hát bài [điểm môi hồng], mà là bài [ cảm ơn].
"Cảm ơn anh đã sự ấm áp quay về,
Cảm ơn anh đã yêu em suốt cuộc đời,
...
Thời gian đã dạy cho em biết trân trọng" (Trích đoạn bài hát [cảm ơn bạn] của Trương Lương Dĩnh *)
không có nhạc đệm, không có dàn nhạc, không có sân khấu, thậm chí không có cả microphone... Chỉ có tiếng ồn và âm thanh phát ra từ loa phóng thanh trên tay cô, thế nhưng, sự chân thành của cô thì không có một ai đứng trên sân khấu có thể sánh nổi.
Cúi đầu chào, Lạc Tiểu Thiến chậm rãi đứng lên, tươi cười mọi người.
“Cám ơn mọi người, thời gian cũng đã muộn rồi, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?"
Vu Đồng cũng đi lên phía trước, cầm lấy loa phóng thanh trong tay cô, "Xin mọi người hãy giải tán, ngày mai Tiểu Thiến sẽ có mặt tại trung tâm sách báo Bắc Kinh để tổ chức ký tặng bán CD, mong mọi người lúc đó đến ủng hộ Tiểu Thiến!"
Lúc này, nhân viên công tác cũng đi tới, người hâm mộ cuối cùng cũng giải tán, Lạc Tiểu Thiến mới thuận lợi ngồi vào ghế sau xe ô tô đang chờ ngoài cửa.
Cách một lớp thủy tinh, nhìn thấy những người hâm mộ đã không đuổi theo cô nữa, Lạc Tiểu Thiến mới nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi ca sĩ đều cần có fan yêu thích, nhưng Lạc Tiểu Thiến cũng hi vọng bọn họ yêu thích âm nhạc của cô, cũng giống như cô thích âm nhạc Lãnh Tử Mặc, hãy lắng nghe âm nhạc của cô, mà không phải cực khổ đi theo cô như vậy.
trên đường trở về, đến khi cô về đến Thế Giới Thành, cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Kéo va ly lên tầng, nhập mật mã vào, cửa phòng mở ra, chào đón cô là ánh đèn phòng khách ấm áp.
Lãnh Tử Mặc không có ở trong phòng, là người phụ trách tập đoàn Đế Thị, anh so với cô còn bận rộn hơn, tới giờ này vẫn còn phải ở bên ngoài, lúc nào trở về thì cũng chưa biết được.
Ánh sáng này, rất rõ ràng vì cô mà được bật.
Đổi dép lê, đem va ly hành lý để ở cạnh cửa, Lạc Tiểu Thiến đi lên trên tầng.
đi vào phòng ngủ, cô liền thấy một khung hình đặt ở tủ đầu giường
Trong khung ảnh, cô cúi mặt, đang cẩn thận dè dặt giả vờ muốn hôn anh.
Liếc mắt một cái liền nhận ra đây là hình ảnh lấy ra từ video khi cô lẻn vào tòa nhà Thế giới lấy trộm bức ảnh, người kia đưa cái ảnh này để ở đầu giường, là cố ý muốn cô khó xử không phải sao?
Lạc Tiểu Thiến hơi xấu hổ.
“Lãnh Tử Mặc, anh lưu manh!"
cô vừa mắng nhỏ xong, điện thoại của Lãnh Tử Mặc đã gọi tới.
Điện thoại vừa thông, anh lập tức phun ra bốn chữ, “Hoan nghênh về nhà!"
“Vì sao anh lại đem tấm hình này để ở đầu giường?" Lạc Tiểu Thiến xấu hổ sẵng giọng.
Lãnh Tử Mặc đơn giản trả lời, “Bởi vì anh thích."
cô còn có thể nói cái gì, dùng ngón tay khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng nói của cô trở lên rất dịu dàng, “Công việc ở bên kia của anh thế nào rồi, có thuận lợi không?"
Nghe thấy giọng nói của Lạc Tiểu Thiến, người hâm mộ đều lắng xuống.
Nhìn khắp bốn phía, nhìn vào những đôi mắt đang mong mỏi nhìn cô, Lạc Tiểu Thiến trong lòng tràn đầy cảm động, cô cũng đã từng là fan hâm mộ, tuy rằng không điên cuồng giống như những cô gái này, nhưng cũng có thể hiểu dược cảm giác của những người này khi được tiếp xúc với thần tượng của mình.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến đón tôi." cô khom người cúi xuống chào mọi người, "Tôi biết mọi người đã chờ rất lâu, nếu như tôi cứ như vậy rời khỏi nơi này, nhất định mọi người sẽ không cam lòng, không bằng tôi hát cho mọi người nghe một bài, sau đó chúng ta cùng trở về nhà có được không?"
"Được!"
Tức khắc, có một tràng pháo tay hoan hô.
một ca sĩ dưới tình trạng như thế này, hát cho người hâm mộ nghe, việc này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng nói, “Mấy ngày nay tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt lắm, nếu hát không được hay, mong mọi người thứ lỗi!"
Sau đó, cô cứ như vậy hát, không phải hát bài [điểm môi hồng], mà là bài [ cảm ơn].
"Cảm ơn anh đã sự ấm áp quay về,
Cảm ơn anh đã yêu em suốt cuộc đời,
...
Thời gian đã dạy cho em biết trân trọng" (Trích đoạn bài hát [cảm ơn bạn] của Trương Lương Dĩnh *)
không có nhạc đệm, không có dàn nhạc, không có sân khấu, thậm chí không có cả microphone... Chỉ có tiếng ồn và âm thanh phát ra từ loa phóng thanh trên tay cô, thế nhưng, sự chân thành của cô thì không có một ai đứng trên sân khấu có thể sánh nổi.
Cúi đầu chào, Lạc Tiểu Thiến chậm rãi đứng lên, tươi cười mọi người.
“Cám ơn mọi người, thời gian cũng đã muộn rồi, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?"
Vu Đồng cũng đi lên phía trước, cầm lấy loa phóng thanh trong tay cô, "Xin mọi người hãy giải tán, ngày mai Tiểu Thiến sẽ có mặt tại trung tâm sách báo Bắc Kinh để tổ chức ký tặng bán CD, mong mọi người lúc đó đến ủng hộ Tiểu Thiến!"
Lúc này, nhân viên công tác cũng đi tới, người hâm mộ cuối cùng cũng giải tán, Lạc Tiểu Thiến mới thuận lợi ngồi vào ghế sau xe ô tô đang chờ ngoài cửa.
Cách một lớp thủy tinh, nhìn thấy những người hâm mộ đã không đuổi theo cô nữa, Lạc Tiểu Thiến mới nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi ca sĩ đều cần có fan yêu thích, nhưng Lạc Tiểu Thiến cũng hi vọng bọn họ yêu thích âm nhạc của cô, cũng giống như cô thích âm nhạc Lãnh Tử Mặc, hãy lắng nghe âm nhạc của cô, mà không phải cực khổ đi theo cô như vậy.
trên đường trở về, đến khi cô về đến Thế Giới Thành, cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Kéo va ly lên tầng, nhập mật mã vào, cửa phòng mở ra, chào đón cô là ánh đèn phòng khách ấm áp.
Lãnh Tử Mặc không có ở trong phòng, là người phụ trách tập đoàn Đế Thị, anh so với cô còn bận rộn hơn, tới giờ này vẫn còn phải ở bên ngoài, lúc nào trở về thì cũng chưa biết được.
Ánh sáng này, rất rõ ràng vì cô mà được bật.
Đổi dép lê, đem va ly hành lý để ở cạnh cửa, Lạc Tiểu Thiến đi lên trên tầng.
đi vào phòng ngủ, cô liền thấy một khung hình đặt ở tủ đầu giường
Trong khung ảnh, cô cúi mặt, đang cẩn thận dè dặt giả vờ muốn hôn anh.
Liếc mắt một cái liền nhận ra đây là hình ảnh lấy ra từ video khi cô lẻn vào tòa nhà Thế giới lấy trộm bức ảnh, người kia đưa cái ảnh này để ở đầu giường, là cố ý muốn cô khó xử không phải sao?
Lạc Tiểu Thiến hơi xấu hổ.
“Lãnh Tử Mặc, anh lưu manh!"
cô vừa mắng nhỏ xong, điện thoại của Lãnh Tử Mặc đã gọi tới.
Điện thoại vừa thông, anh lập tức phun ra bốn chữ, “Hoan nghênh về nhà!"
“Vì sao anh lại đem tấm hình này để ở đầu giường?" Lạc Tiểu Thiến xấu hổ sẵng giọng.
Lãnh Tử Mặc đơn giản trả lời, “Bởi vì anh thích."
cô còn có thể nói cái gì, dùng ngón tay khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng nói của cô trở lên rất dịu dàng, “Công việc ở bên kia của anh thế nào rồi, có thuận lợi không?"
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết