Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 233: Ngài ghen là sắp có án mạng
“Vâng!" Lạc Tiểu Thiến hít hít mũi gật gật đầu.
“Ngoài ra, anh bạn gì đó!" Thẩm Nhất Chu đưa mắt liếc xéo Lãnh Tử Mặc, "Làm phiền anh sau này nếu có ghen thì làm ơn chú ý một chút, người ta ghen tuông thì ngồi sầu lo ủ rũ, ngài mà ghen là sắp có có án mạng. Và còn nữa, làm ơn thu dọn hết đống hoa ngoài hành lang giùm mình!"
Lãnh Tử Mặc nhận lấy khăn long từ tay của Lạc Tiểu Thiến, trực tiếp đáp lại anh ta một chữ, “Cút!"
Nắm chặt khăn lông, anh xoay người đi vào toilet.
Thẩm Nhất Chu liền đứng ở đầu giường, cười nhìn Lạc Tiểu Thiến: “Em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, để tôi sang kiểm tra các bệnh nhân khác, không cần lo lắng, loại bệnh dị ứng này dưới điều kiện bình thường thì sẽ không chết người đâu!"
“Cám ơn bác sĩ Thẩm!" Lạc Tiểu Thiến nhìn đống hoa ngoài cửa phòng bệnh, “Số hoa đó, làm phiền anh tìm người thu dọn giúp nhé?"
“Được!" Thẩm Nhất Chu cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Nơi xa, các cô hộ sĩ đang tò mò thò đầu ra nhìn, lại không dám tới đây.
Tính tình của Lãnh Tử Mặc, vài ngày nay các cô cũng đã sớm nghe nói đến, lại nhìn thấy vị này vừa ném áo khoác vừa đem hoa hất hết ra khỏi phòng bệnh, sợ đến mức muốn bỏ chạy, nào dám tới gần.
“Các cô đến đây thu dọn giúp đi, mang cho mỗi phòng bệnh một bó hoa, Lãnh tổng của chúng ta hôm nay tặng hoa cho tất cả bệnh nhân ở đây.
Các hộ sĩ nghe như thế lập tức chạy vội đến, thu dọn những bó hoa trên đất, Thẩm Nhất Chu khom người nhặt áo khoác của Lãnh Tử Mặc lên"Nếu như Giovanni Canali (*) biết cậu đối xử với Âu phục của bọn họ như thế, nhất định bọn họ sẽ hủy bỏ thành viên VIP của cậu!"
(một nhãn hiệu thời trang hàng đầu dành chon nam ở Italia)
Bên trong phòng bệnh.
Lãnh Tử Mặc một lần nữa từ toilet đi ra, lập tức liền từ hộp giữ ấm lấy ra bánh chẻo, cẩn thận đặt vào trong chén, đưa đến trước mặt cô.
Nhận lấy bánh chẻo và đũa, Lạc Tiểu Thiến lặng lẽ liếc anh một cái.
Vừa rồi Thẩm Nhất Chu nói anh đang ghen, chẳng lẽ hắn là bởi vì Tiêu Dương tặng hoa cho cô, nên anh mới mua thật nhiều hoa đến?
“Thêm dấm không?"
Lãnh Tử Mặc nhấc một cái bình nhỏ trong hộp giữ ấm lên.
“Không cần, để anh ăn đi!" Lạc Tiểu Thiến vội lắc đầu, lập tức lại sợ anh hiểu lầm, “Ý của em là dấm, để thêm vào bánh chẻo, chứ không phải nói anh đang ghen (*), em không có ý đó."
(Ghen và dấm trong tiếng trung là từ đồng âm)
Kết quả, càng giải thích càng loạn, ngay cả chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thật là tự tác nghiệt không thể sống, cái gì không ăn lại buột miệng nói muốn ăn bánh chẻo?
Thấy vẻ bối rối của cô, mặt của Lãnh Tử Mặc lại vô cùng cũng bình tĩnh đem bình nhỏ đưa tới, cẩn thận đem dấm bên trong rót vào trong chén của cô.
“Ăn đi!"
Lạc Tiểu Thiến không dám nói thêm gì nữa, lập tức vùi đầu ăn bánh chẻo.
“Em định khi nào sẽ mời Tiêu Dương ăn cơm?"
“Khụ..." Lạc Tiểu Thiến thiếu chút xíu nữa lại bị sặc, nhìn chòng chọc vào bánh chẻo trong chén, cô nhỏ giọng nói, “ Em vẫn chưa nghĩ ra."
“Anh sẽ đi cùng em!"
Giọng nói của anh hoàn toàn là khẳng định, cũng không có ý định cho người khác có cơ hội cực tuyệt
“Vâng!"
Bó tay, Lạc Tiểu Thiến đành phải đồng ý.
Đồng thời ở trong lòng liền âm thầm hạ quyết định, bữa cơm này cô nhất định phải kéo dài vô thời hạn.
Vừa rồi hai người đàn ông đó chỉ mới chạm mặt nhau mới có một lúc thôi, đã có cảm giác như giương cung rút kiếm, cô thực sự không muốn làm tấm bia đứng giữa chiến trường cho hai bên ngắm bắn.
...
...
Trải qua ba ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, vết thương ở chân của Lạc Tiểu Thiến rốt cục đã khỏi hẳn, cũng rốt cục được Thẩm Nhất Chu cho phép làm thủ tục xuất viện.
Cô vốn tưởng rằng Lãnh Tử Mặc sẽ đến, kết quả, lần này cô đã đoán sai, tới đón cô ra viện là Vu Đồng cùng tài xế Tiểu Đinh của Lãnh Tử Mặc, ngoài ra còn có hai nhân viên của công ty, Vu Đồng đặc biệt yêu cầu cô thay bộ y phục mà Tiểu Đinh mang tới giúp cô.
Lạc Tiểu Thiến thay xong y phục từ phòng vệ sinh bước ra, “Cũng không phải đi mở cuộc họp với ký giả, có cần thiết phải long trọng như vậy không?"
“Ngoài ra, anh bạn gì đó!" Thẩm Nhất Chu đưa mắt liếc xéo Lãnh Tử Mặc, "Làm phiền anh sau này nếu có ghen thì làm ơn chú ý một chút, người ta ghen tuông thì ngồi sầu lo ủ rũ, ngài mà ghen là sắp có có án mạng. Và còn nữa, làm ơn thu dọn hết đống hoa ngoài hành lang giùm mình!"
Lãnh Tử Mặc nhận lấy khăn long từ tay của Lạc Tiểu Thiến, trực tiếp đáp lại anh ta một chữ, “Cút!"
Nắm chặt khăn lông, anh xoay người đi vào toilet.
Thẩm Nhất Chu liền đứng ở đầu giường, cười nhìn Lạc Tiểu Thiến: “Em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, để tôi sang kiểm tra các bệnh nhân khác, không cần lo lắng, loại bệnh dị ứng này dưới điều kiện bình thường thì sẽ không chết người đâu!"
“Cám ơn bác sĩ Thẩm!" Lạc Tiểu Thiến nhìn đống hoa ngoài cửa phòng bệnh, “Số hoa đó, làm phiền anh tìm người thu dọn giúp nhé?"
“Được!" Thẩm Nhất Chu cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Nơi xa, các cô hộ sĩ đang tò mò thò đầu ra nhìn, lại không dám tới đây.
Tính tình của Lãnh Tử Mặc, vài ngày nay các cô cũng đã sớm nghe nói đến, lại nhìn thấy vị này vừa ném áo khoác vừa đem hoa hất hết ra khỏi phòng bệnh, sợ đến mức muốn bỏ chạy, nào dám tới gần.
“Các cô đến đây thu dọn giúp đi, mang cho mỗi phòng bệnh một bó hoa, Lãnh tổng của chúng ta hôm nay tặng hoa cho tất cả bệnh nhân ở đây.
Các hộ sĩ nghe như thế lập tức chạy vội đến, thu dọn những bó hoa trên đất, Thẩm Nhất Chu khom người nhặt áo khoác của Lãnh Tử Mặc lên"Nếu như Giovanni Canali (*) biết cậu đối xử với Âu phục của bọn họ như thế, nhất định bọn họ sẽ hủy bỏ thành viên VIP của cậu!"
(một nhãn hiệu thời trang hàng đầu dành chon nam ở Italia)
Bên trong phòng bệnh.
Lãnh Tử Mặc một lần nữa từ toilet đi ra, lập tức liền từ hộp giữ ấm lấy ra bánh chẻo, cẩn thận đặt vào trong chén, đưa đến trước mặt cô.
Nhận lấy bánh chẻo và đũa, Lạc Tiểu Thiến lặng lẽ liếc anh một cái.
Vừa rồi Thẩm Nhất Chu nói anh đang ghen, chẳng lẽ hắn là bởi vì Tiêu Dương tặng hoa cho cô, nên anh mới mua thật nhiều hoa đến?
“Thêm dấm không?"
Lãnh Tử Mặc nhấc một cái bình nhỏ trong hộp giữ ấm lên.
“Không cần, để anh ăn đi!" Lạc Tiểu Thiến vội lắc đầu, lập tức lại sợ anh hiểu lầm, “Ý của em là dấm, để thêm vào bánh chẻo, chứ không phải nói anh đang ghen (*), em không có ý đó."
(Ghen và dấm trong tiếng trung là từ đồng âm)
Kết quả, càng giải thích càng loạn, ngay cả chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thật là tự tác nghiệt không thể sống, cái gì không ăn lại buột miệng nói muốn ăn bánh chẻo?
Thấy vẻ bối rối của cô, mặt của Lãnh Tử Mặc lại vô cùng cũng bình tĩnh đem bình nhỏ đưa tới, cẩn thận đem dấm bên trong rót vào trong chén của cô.
“Ăn đi!"
Lạc Tiểu Thiến không dám nói thêm gì nữa, lập tức vùi đầu ăn bánh chẻo.
“Em định khi nào sẽ mời Tiêu Dương ăn cơm?"
“Khụ..." Lạc Tiểu Thiến thiếu chút xíu nữa lại bị sặc, nhìn chòng chọc vào bánh chẻo trong chén, cô nhỏ giọng nói, “ Em vẫn chưa nghĩ ra."
“Anh sẽ đi cùng em!"
Giọng nói của anh hoàn toàn là khẳng định, cũng không có ý định cho người khác có cơ hội cực tuyệt
“Vâng!"
Bó tay, Lạc Tiểu Thiến đành phải đồng ý.
Đồng thời ở trong lòng liền âm thầm hạ quyết định, bữa cơm này cô nhất định phải kéo dài vô thời hạn.
Vừa rồi hai người đàn ông đó chỉ mới chạm mặt nhau mới có một lúc thôi, đã có cảm giác như giương cung rút kiếm, cô thực sự không muốn làm tấm bia đứng giữa chiến trường cho hai bên ngắm bắn.
...
...
Trải qua ba ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, vết thương ở chân của Lạc Tiểu Thiến rốt cục đã khỏi hẳn, cũng rốt cục được Thẩm Nhất Chu cho phép làm thủ tục xuất viện.
Cô vốn tưởng rằng Lãnh Tử Mặc sẽ đến, kết quả, lần này cô đã đoán sai, tới đón cô ra viện là Vu Đồng cùng tài xế Tiểu Đinh của Lãnh Tử Mặc, ngoài ra còn có hai nhân viên của công ty, Vu Đồng đặc biệt yêu cầu cô thay bộ y phục mà Tiểu Đinh mang tới giúp cô.
Lạc Tiểu Thiến thay xong y phục từ phòng vệ sinh bước ra, “Cũng không phải đi mở cuộc họp với ký giả, có cần thiết phải long trọng như vậy không?"
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết