Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 117: Tôi muốn khen ngợi cô một chút
Bởi vì chỉ điều chỉnh một mình Lạc Tiểu Thiến, tổng thể trình tự cũng không có thay đổi lớn, toàn bộ công tác chuẩn bị đều hoàn thành rất thuận lợi, sau đó bắt đầu diễn tập.
Sau khi một tổ nhạc cụ dân gian diễn tấu xong, Lạc Tiểu Thiến và Thẩm Tâm Di cùng ba người khác đi lên sân khấu.
"Cố lên, mày làm được!"
Đứng ở vị trí của mình bên cạnh Thẩm Tâm Di, Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong lòng tự động viên tinh thần chính mình.
Tiếng nhạc vang lên, cô nâng tay, nhấc chân, sau đó bắt đầu nhảy.
Tiến, lùi, nghiêng, nhảy...
Mỗi một động tác, cô đều cố gắng làm tốt hết mức có thể.
Giống như Lãnh Tử Mặc đã nói, tưởng tượng chính mình ngày sau biểu diễn, tưởng tượng có vô số người vì mình vỗ tay hò hét, tuy rằng dưới sân khấu không có lấy một bóng người, cô lại coi như mình đang thật sự biểu diễn.
Cuối cùng, xoay một vòng tuyệt đẹp, cô linh hoạt trình bày, cả bài nhảy, cô đều không sai một nhịp, hơn nữa động tác quyết đoán, bài bản có lớp có tầng.
"Rất tốt!"
Dưới sân khấu, Đồng Á cười vỗ tay.
Vừa rồi cô dẫn theo trợ lý đi chuẩn bị trang phục biểu diễn, mới đến chưa lâu, nhưng mà bài nhảy này cô cũng xem hết từ đầu tới cuối, cho dù là dưới cái nhìn của cô, biểu hiện lúc này của Lạc Tiểu Thiến có thể cho trên 90 điểm.
"Lạc Tiểu Thiến, tôi thích cô!"
Hứa Hạ cũng huýt sáo theo, không ít học viên đều vỗ tay cổ vũ.
Thẩm Tâm Di ở một bên nhìn Lạc Tiểu Thiến đứng thẳng thân người, hướng về phía dưới sân khấu cúi chào, ánh mắt liền lộ ra vẻ không cam lòng.
Bài nhảy này, tổng cộng có năm người biểu diễn, 3 nam 2 nữ.
Cô và Lạc Tiểu Thiến đứng cùng một chỗ, lúc nhảy, cô có thể thấy rõ ràng động tác của Lạc Tiểu Thiến, mặc dù Thẩm Tâm Di không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, biểu hiện của Lạc Tiểu Thiến thật sự rất tốt.
Bọn họ đi xuống sân khấu, nhóm tiếp theo tiếp tục, Đồng Á liền tiến tới, lập tức đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến, đưa ngón tay cái về phía cô.
"Lạc Tiểu Thiến, hôm nay, tôi muốn khen ngợi cô một chút!"
Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhập học, biểu hiện của Lạc Tiểu Thiến đã cho thấy, về mặt vũ đạo nền tảng của cô cực kỳ thấp.
Vẻ ngoài xấu xí có thể trang điểm để cứu vãn, hát không tốt có thể thu âm chỉnh sửa... Vấn đề nhảy múa, lại không có đường tắt nào để đi.
Lạc Tiểu Thiến hôm nay có thể làm được như vậy, nhất định là đã đổi bằng rất nhiều mồ hôi và nỗ lực, tuy rằng không ít truyền thông nhận xét Lạc Tiểu Thiến là cô gái vàng, Đồng Á mấy ngày nay tiếp xúc, cũng đã cảm giác được sự kiên trì nơi cô bé này.
Điểm này, cô thật sự rất thích!
"Cảm ơn tiền bối!"
Lạc Tiểu Thiến đưa tay lau mồ hôi trên trán, mồ hôi lăn vào miệng vết thương, nhói nhói đau.
Đối với cô mà nói, có thể có được sự thừa nhận của Đồng Á, cũng đã xem như thành công một nửa.
Đồng Á nhìn băng gạc trên trán cô, trong mắt liền hiện vẻ quan tâm, “Trán cô sao lại thành ra thế này?"
"Không có gì, chỉ là bất cẩn ngã một cú!" Lạc Tiểu Thiến cười giải thích.
"Tối ngày mai là thi đấu chính thức rồi, hai ngày này đừng tập luyện quá sức, chú ý kết hợp công việc và nghỉ ngơi hợp lý, tiêu hao thể lực quá nhiều, khi thật sự lên sân khấu sẽ không đủ tinh thần và thể lực!" Dặn dò cô một câu, Đồng Á xoay người rời khỏi, đi làm việc của mình.
Ở một bên, Thẩm Tâm Di ngồi trên ghế nghỉ ngơi, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán, lo lắng trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
Đối với vũ đạo, cô luôn luôn cực kỳ tự tin, theo cô thấy, hiện tại về mặt vũ đạo, cô chắc chắn biểu diễn tốt hơn so với Lạc Tiểu Thiến, nhưng cho dù như vậy vừa rồi Lạc Tiểu Thiến biểu diễn, vẫn được Đồng Á khích lệ, khiến cô cảm giác được một loại nguy cơ trước nay chưa từng có.
Sau khi một tổ nhạc cụ dân gian diễn tấu xong, Lạc Tiểu Thiến và Thẩm Tâm Di cùng ba người khác đi lên sân khấu.
"Cố lên, mày làm được!"
Đứng ở vị trí của mình bên cạnh Thẩm Tâm Di, Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong lòng tự động viên tinh thần chính mình.
Tiếng nhạc vang lên, cô nâng tay, nhấc chân, sau đó bắt đầu nhảy.
Tiến, lùi, nghiêng, nhảy...
Mỗi một động tác, cô đều cố gắng làm tốt hết mức có thể.
Giống như Lãnh Tử Mặc đã nói, tưởng tượng chính mình ngày sau biểu diễn, tưởng tượng có vô số người vì mình vỗ tay hò hét, tuy rằng dưới sân khấu không có lấy một bóng người, cô lại coi như mình đang thật sự biểu diễn.
Cuối cùng, xoay một vòng tuyệt đẹp, cô linh hoạt trình bày, cả bài nhảy, cô đều không sai một nhịp, hơn nữa động tác quyết đoán, bài bản có lớp có tầng.
"Rất tốt!"
Dưới sân khấu, Đồng Á cười vỗ tay.
Vừa rồi cô dẫn theo trợ lý đi chuẩn bị trang phục biểu diễn, mới đến chưa lâu, nhưng mà bài nhảy này cô cũng xem hết từ đầu tới cuối, cho dù là dưới cái nhìn của cô, biểu hiện lúc này của Lạc Tiểu Thiến có thể cho trên 90 điểm.
"Lạc Tiểu Thiến, tôi thích cô!"
Hứa Hạ cũng huýt sáo theo, không ít học viên đều vỗ tay cổ vũ.
Thẩm Tâm Di ở một bên nhìn Lạc Tiểu Thiến đứng thẳng thân người, hướng về phía dưới sân khấu cúi chào, ánh mắt liền lộ ra vẻ không cam lòng.
Bài nhảy này, tổng cộng có năm người biểu diễn, 3 nam 2 nữ.
Cô và Lạc Tiểu Thiến đứng cùng một chỗ, lúc nhảy, cô có thể thấy rõ ràng động tác của Lạc Tiểu Thiến, mặc dù Thẩm Tâm Di không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, biểu hiện của Lạc Tiểu Thiến thật sự rất tốt.
Bọn họ đi xuống sân khấu, nhóm tiếp theo tiếp tục, Đồng Á liền tiến tới, lập tức đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến, đưa ngón tay cái về phía cô.
"Lạc Tiểu Thiến, hôm nay, tôi muốn khen ngợi cô một chút!"
Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhập học, biểu hiện của Lạc Tiểu Thiến đã cho thấy, về mặt vũ đạo nền tảng của cô cực kỳ thấp.
Vẻ ngoài xấu xí có thể trang điểm để cứu vãn, hát không tốt có thể thu âm chỉnh sửa... Vấn đề nhảy múa, lại không có đường tắt nào để đi.
Lạc Tiểu Thiến hôm nay có thể làm được như vậy, nhất định là đã đổi bằng rất nhiều mồ hôi và nỗ lực, tuy rằng không ít truyền thông nhận xét Lạc Tiểu Thiến là cô gái vàng, Đồng Á mấy ngày nay tiếp xúc, cũng đã cảm giác được sự kiên trì nơi cô bé này.
Điểm này, cô thật sự rất thích!
"Cảm ơn tiền bối!"
Lạc Tiểu Thiến đưa tay lau mồ hôi trên trán, mồ hôi lăn vào miệng vết thương, nhói nhói đau.
Đối với cô mà nói, có thể có được sự thừa nhận của Đồng Á, cũng đã xem như thành công một nửa.
Đồng Á nhìn băng gạc trên trán cô, trong mắt liền hiện vẻ quan tâm, “Trán cô sao lại thành ra thế này?"
"Không có gì, chỉ là bất cẩn ngã một cú!" Lạc Tiểu Thiến cười giải thích.
"Tối ngày mai là thi đấu chính thức rồi, hai ngày này đừng tập luyện quá sức, chú ý kết hợp công việc và nghỉ ngơi hợp lý, tiêu hao thể lực quá nhiều, khi thật sự lên sân khấu sẽ không đủ tinh thần và thể lực!" Dặn dò cô một câu, Đồng Á xoay người rời khỏi, đi làm việc của mình.
Ở một bên, Thẩm Tâm Di ngồi trên ghế nghỉ ngơi, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán, lo lắng trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
Đối với vũ đạo, cô luôn luôn cực kỳ tự tin, theo cô thấy, hiện tại về mặt vũ đạo, cô chắc chắn biểu diễn tốt hơn so với Lạc Tiểu Thiến, nhưng cho dù như vậy vừa rồi Lạc Tiểu Thiến biểu diễn, vẫn được Đồng Á khích lệ, khiến cô cảm giác được một loại nguy cơ trước nay chưa từng có.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết