Dương Gian Phán Quan
Chương 347: Chung một chiến thuyền
Nghe xong Hồng Phi kể rõ tình hình cũng như phân tích kỹ càng cẩn thận, Cao Cường nhận thấy có rất nhiều lý do để không nên đi tìm gặp lại sáu người bọn họ.
Nói chung khi trước hắn suy nghĩ ngây thơ đến ngờ nghệch.
Để rồi không nhận ra hành trình của chính mình là hơi quá sức đối với bọn họ.
Aizz, thôi quên đi. Chỉ cần biết rằng mấy người hiện đang sống vui vẻ hạnh phúc thế là được rồi.
Cao Cường lần nữa phất phất tay, mười phần qua cầu rút ván nói:
“Hiện giờ tâm trạng của ta đang rất không tốt, đã kể hết chuyện rồi thì ngươi mau rời khỏi đi thôi"
“Ngừng xua đuổi được rồi đấy" – Hồng Phi ngồi im tại chỗ bĩu môi:
“Có hoa tiêu dẫn đường không thuận tiện hơn là ngươi cứ lãng phí thời gian mò mẫm à? Chưa kể tới một Địa Cấp Trận Sư như ta có thể giúp bận bịu được ối việc"
Không phải là Hoàng hay Huyền, mà là Địa Cấp Trận Sư? Chém gió hơi bị quá trớn rồi đây này.
Chức nghiệp nào cũng vậy, đều được phân cấp theo thứ tự Hoàng Huyền Địa Thiên Thánh..
Mỗi một cấp chia nhỏ gồm tam phẩm, có nghĩa Hồng Phi ít nhất là thất phẩm Trận Sư?
Trận pháp là môn ảo diệu đừng hỏi, mặt trông ngu thế này học nổi không?
Mà sư phụ là bát phẩm Luyện Khí Sư, nếu tính theo vai vế chức nghiệp thì Hồng Phi đã đủ tuổi ngồi chung mâm lão nhân gia, cái này con mẹ nó quá khó tin.
Thừa hiểu hắn đang nghĩ cái gì, Hồng Phi nhếch miệng cười nhạt:
“Điều khiến sư phụ tự hào nhất về ta không phải là phương diện đoán mệnh, mà là bởi đã kế thừa được toàn bộ bản lĩnh trận pháp của ngài. Hơn nữa đây cũng chính là nguyên nhân các vị thúc bá năm xưa chịu ra sức tìm kiếm tài bảo để ta đột phá kéo dài tuổi thọ"
Thế quỷ nào mà sư phụ lại giấu nhẹm đi cái nguyên nhân sâu xa này nhỉ?
Suy cho cùng Hồng Phi không thể nào chém gió lừa gạt linh tinh, thôi thì sao cũng được.
“Ngươi đã thành công khiến ta đổi ý" – Cao Cường bật ngón tay cái và nói:
“Nhưng hãy nhớ ta đây chúa ghét những kẻ thích áp đặt suy nghĩ lung tung. Đừng bao giờ phạm phải, kẻo đến lúc trở mặt thành thù là không được hay lắm đâu"
“Việc này khỏi cần bận tâm lo lắng" – Hồng Phi khẽ nhếch miệng cười khổ:
“Nhìn trộm thiên cơ chỉ tổ chết sớm chứ chẳng được ích lợi gì. Với lại cứ cố sức đoán mệnh của những kẻ như ngươi thì lại càng dễ dàng đi đời nhà ma hơn nữa"
Nghĩ thấy cũng phải.
Bản quan nắm giữ chức vụ to đùng to đoàng, phàm nhân sao đủ tuổi bóc phốt?
Bạn đồng hành nên gần gũi một chút, Cao Cường liền mỉm cười hỏi thẳng:
“Ta thực sự không hiểu nổi lý do ngươi cứ nhất quyết đòi đi theo là vì cái gì? Đáng lý ra tầm này ngươi nên tính đến chuyện cưới vợ sinh con nối dõi tông đường"
“Sao không dùng dao đâm ta một nhát?" – Hồng Phi buồn bực chép miệng:
“Ta nếu được mỹ nữ bu lại gạ gẫm giống như ngươi thì đã cưới vợ lâu rồi. Khổ nỗi vừa cười một cái là các nàng chạy mất dép, muốn tìm hiểu cũng không được"
Dịch dung chẳng phải sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề đó sao?
Nam thanh nữ tú bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ một cái là nổi như cồn đấy thôi.
Dám chắc vấn đề của mặt hàng này là hai chữ “vô duyên", căn bệnh y học không thể chữa nổi.
Cơ mà đánh trống lảng đấy à? Cao Cường liếc mắt nhìn sang, mỉm cười hỏi:
“Ngươi vẫn chưa trả lời lý do bám dính lấy ta là gì? Bởi bất tiện hay là không muốn thành thật?"
“Thực ra lo ngại ngươi hiểu lầm linh tinh" – Hồng Phi méo miệng cười khổ nói:
“Chung quy bởi đạo tâm chưa theo kịp tu vi Luyện Hư Viên Mãn hiện giờ, miễn cưỡng đột phá chắc chắn sẽ thất bại giống sư phụ năm xưa. Ta tính toán đợi chờ tới ngày ngươi tu vi cường đại hơn một chút nữa, xem thế nào rồi nhờ ngươi đứng ra tiếp nhận lôi kiếp dùm"
Ngươi nhìn kỹ lại xem mặt bản quan có điểm nào giống cái cột thu lôi không hả? Sao không bố trí xuống Địa Cấp Trận Pháp ngăn cản lôi kiếp cho nó nhanh gọn á?
Chưa gì đã thấy thiệt thòi to lớn rồi, Cao Cường ngồi nghĩ mà trên trán nổi đầy gân xanh.
Đánh hơi thấy mùi vị nguy hiểm, Hồng Phi lập tức vỗ lên thành ca nô, rồi nói:
“Ra tới Hải Vực là chiếc ca nô này không dùng được nữa đâu, kiểu gì cũng bị hải yêu tập kích liên tục. Ngồi chiến thuyền của ta thì sẽ được thoải mái hơn nhiều"
Dứt lời Hồng Phi liền mang theo Cao Cường với chiếc ca nô bay vọt lên bầu trời, sau đó khẽ phất tay ném ra chiến thuyền pháp bảo của mình xuống dưới biển.
Chỉ trong nháy mắt.
Chiến thuyền pháp bảo phóng to thành chiếc thuyền buồm đen kịt khổng lồ.
Ngón tay chỉ hướng những họng pháo to bự chảng, Hồng Phi đắc ý cười nói:
“Đại Thừa Kỳ cũng không tiếp nổi một phát pháo, ta còn đích thân bố trí Địa Cấp trận pháp phòng ngự. Tóm lại có thể ngồi thuyền của ta xông pha khắp Hải Vực"
Ngồi chiến thuyền siêu vip này thì khác nào đại gia cầm lái chiếc siêu xe Bugatti Veyron?
Vậy mà gái vẫn không chịu theo thì.. Hồng Phi phải “vô duyên" đến mức độ nào đây?
Câu hỏi này quá khó tìm ra câu trả lời, mà cái gì khó quá liền bỏ qua cho nhanh.
Dùng thần thức dò xét không đủ phê, phải lượn một vòng tận mắt thăm quan mới được. Nghĩ đến đây Cao Cường liền dẫn trước nhảy xuống dưới boong thuyền.
Diện tích bề mặt rộng khoảng hai ngàn mét vuông, nồng đậm hương vị của chiếc du thuyền sang chảnh. Có bể bơi mini tại boong mới kinh, biết chơi phết chứ đùa.
Còn trong khoang được chia làm hai tầng trên và dưới. Bên trên gồm phòng khách sa hoa lộng lẫy, phòng ăn kiểu quý tộc, phòng bếp cấp nhà hàng năm sao.
Bên dưới thì bao gồm một dãy hành lang với mười phòng ngủ có kèm theo phòng tắm riêng.
Nhìn cái kiểu phòng nào cũng đặt một chiếc giường công chúa, xin khẳng định mặt hàng này mơ mộng cưới mười cô vợ, ngặt nỗi ngay cả một cũng không thành.
Về phần mấy chục họng pháo bên ngoài hông với những cột trụ trận pháp thì ghim trong vỏ thân thuyền, sau cùng Cao Cường đành phải xem qua thần thức dò xét.
Sau khi hắn chọn bừa lấy gian phòng làm nơi ăn ngủ tu luyện, hai người liền quay trở lên phòng khách. Rồi ngồi xuống cùng nhau thảo luận định hướng tương lai.
Thực ra vốn luôn ẩn nấp theo sau Cao Cường từ rất rất rất lâu, Hồng Phi đương nhiên đã biết dự định dựng xây lại Hỏa Vân Các, có điều vẫn im lặng lắng nghe.
Đợi cho Cao Cường trình bày xong xuôi, Hồng Phi mới mỉm cười nói ra:
“Để xây dựng lên một thế lực cường đại, cần nhân lực là điều quá hiển nhiên. Nhưng để thu hút được nhân tài thì kẻ đứng đầu cần phải có được uy danh hiển hách. Trước tiên cẩn thận suy nghĩ thử xem, chứ chạy đông chạy tây chiêu mộ tới già cũng chả đủ đâu"
Giống như trong bộ môn bóng đá, câu lạc bộ nào giành nhiều cup vô địch, có danh tiếng to lớn là rất dễ ký được hợp đồng với đám cầu thủ có đẳng cấp tanh tưởi.
Vẫn có câu “đất lành chim đậu" đó thôi.
Không chút chần chừ suy nghĩ, Cao Cường thẳng thừng nói ra dự định:
“Ta tính xin gia nhập luyện khí sư công hội, dùng chú tạo luyện khí sư đánh ra danh tiếng. Ngoài cách này thì chỉ còn một nước đó là chạy đi giết người bừa bãi. Cứ nhè đầu đám con ông cháu cha mà chặt, khẳng định tên tuổi rất nhanh sẽ vang vọng khắp Hải Vực"
“Cả hai cách đều không ổn" – Hồng Phi lắc lắc ngón tay chỏ thở dài nói:
“Nếu gia nhập luyện khí sư công hội, người đời sẽ nghĩ nhờ có sự giáo dục của nơi đó thì ngươi mới thành tài, danh tiếng sẽ bị bọn họ hốt hết. Còn chém giết con ông cháu cha là chiêu năm xưa Nhàn thúc sử dụng rồi, tai tiếng có đầy chứ danh tiếng thì không hề"
Đó là Hồng Phi chưa muốn kể tới việc sẽ bị cha ông người ta truy sát quanh năm suốt tháng.
Còn sống được đến khi thành tài như Nhàn thúc hay không là chuyện cực kỳ khó đoán.
Giờ thì Cao Cường đã hiểu tại sao sư phụ đúc đống nhẫn xong lại bỏ dở kế hoạch. Là bởi hung danh sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực tới Hỏa Vân Các chứ còn gì nữa.
Tạm thời nước cờ có hơi bí, Cao Cường đành hướng Hồng Phi dò hỏi:
“Ngươi nếu có phương án thì nói ra thử xem?"
Hồng Phi lập tức lôi ra bản đồ, chỉ vào một hòn đảo rồi nghiêm túc nói:
“Hỏa Vân Đảo nằm ở vị trí rất gần khu vực Nội Hải, thế lực lớn mạnh nhất hiện giờ là Hỏa Vân Phong, cũng chính là nơi Hỏa Vân Các đã từng tọa lạc xưa kia. Ta kiến nghị gia nhập môn phái này, phục hưng chú tạo luyện khí sư, và cướp đoạt quyền chưởng khống"
Xây dựng lại trên chính đống tro tàn, nghe hay đấy.
Cơ mà..
“Đừng dùng câu cướp đoạt" – Cao Cường không vui liền nhíu mày nói:
“Làm như thế danh tiếng sẽ còn xấu xa hơn chạy đi chém giết linh tinh. Nếu bày ra được năng lực khiến người ta hai tay dâng tặng thì mới toàn vẹn cả đôi đường"
“Hắc.. Hắc.. Vậy cũng đúng" – Hồng Phi cười như nắc nẻ, gật đầu nói:
“Có điều muốn làm được việc cao sang đó thì ngươi cần thăng vài cấp luyện khí sư. Chứ tứ phẩm như hiện giờ là chưa đủ trình độ tham dự giải đấu do hiệp hội luyện khí sư tổ chức. Ta được biết tại giải đấu hai mươi năm trước có vài gã lục phẩm tranh đua đấu đá"
Danh tiếng chính là ở giải đấu này chứ đi nơi đâu tìm kiếm nữa?
Lục phẩm luyện khí sư sợ rằng vẫn chưa đủ..
“Còn bao lâu nữa?" – Cao Cường sắc mặc ngưng trọng, cẩn thận hỏi.
“Vậy mới đúng chứ" – Hồng Phi nguyên xi nụ cười ngốc nghếch trả lời:
“Vừa tròn mười năm nữa là giải đấu bắt đầu khởi tranh, trong khi đó còn phải lênh đênh ở trên biển mất hai năm mới tới được Hỏa Vân Đảo. Ngươi lựa căn phòng trống nào đó rồi tranh thủ nâng cao trình độ ngay đi, để qua tuổi sáu mươi sẽ không được dự thi nữa"
Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại, rồi cứ thế quay người mau chóng đi xuống tầng dưới.
Nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất bóng tại lối cầu thang, Hồng Phi cười càng thêm ngốc.
Hắn lúc này thật giống sau khi ăn một chưởng suýt chết tại sa mạc, có sức ép kèm với nuôi mộng báo thù là nỗ lực điên cuồng luôn và ngay. Hồng Phi ẩn nấp gần lâu đài Lufina nhìn hắn ba năm tiến hành đột phá liên tục mà vừa thấy ghen tị, vừa thấy sợ toát mồ hôi hột.
Có điều bây giờ đã là huynh đệ ngồi chung một chiến thuyền.
Dám chắc hắn sẽ không vì chút chuyện xưa mà tiếp tục thù hằn gì đó.
Tóm lại Hồng Phi mười phần vững tin khỏi cần phải thấp thỏm lo âu sợ hãi nữa.
Cúi xuống nhìn khối thiết bài vẫn luôn nắm chặt trong tay, nụ cười ngốc nghếch trên môi Hồng Phi chợt tan biến, ngay sau đó là những tiếng thở dài thườn thượt.
Sư phụ bởi vì hắn cái này đệ tử vô dụng mà cưỡng ép nhìn số mệnh của Cao Cường. Để rồi đại nạn sớm giáng xuống, phải liều tiến hành đột phá nhưng bất thành.
Vấn đề là sư phụ chẳng nhòm được cọng lông gì, thành ra hắn theo sau đánh trợ thủ cho Cao Cường là đúng hay sai, cái này chỉ có lão tặc thiên mới biết rõ ràng.
Nói chung khi trước hắn suy nghĩ ngây thơ đến ngờ nghệch.
Để rồi không nhận ra hành trình của chính mình là hơi quá sức đối với bọn họ.
Aizz, thôi quên đi. Chỉ cần biết rằng mấy người hiện đang sống vui vẻ hạnh phúc thế là được rồi.
Cao Cường lần nữa phất phất tay, mười phần qua cầu rút ván nói:
“Hiện giờ tâm trạng của ta đang rất không tốt, đã kể hết chuyện rồi thì ngươi mau rời khỏi đi thôi"
“Ngừng xua đuổi được rồi đấy" – Hồng Phi ngồi im tại chỗ bĩu môi:
“Có hoa tiêu dẫn đường không thuận tiện hơn là ngươi cứ lãng phí thời gian mò mẫm à? Chưa kể tới một Địa Cấp Trận Sư như ta có thể giúp bận bịu được ối việc"
Không phải là Hoàng hay Huyền, mà là Địa Cấp Trận Sư? Chém gió hơi bị quá trớn rồi đây này.
Chức nghiệp nào cũng vậy, đều được phân cấp theo thứ tự Hoàng Huyền Địa Thiên Thánh..
Mỗi một cấp chia nhỏ gồm tam phẩm, có nghĩa Hồng Phi ít nhất là thất phẩm Trận Sư?
Trận pháp là môn ảo diệu đừng hỏi, mặt trông ngu thế này học nổi không?
Mà sư phụ là bát phẩm Luyện Khí Sư, nếu tính theo vai vế chức nghiệp thì Hồng Phi đã đủ tuổi ngồi chung mâm lão nhân gia, cái này con mẹ nó quá khó tin.
Thừa hiểu hắn đang nghĩ cái gì, Hồng Phi nhếch miệng cười nhạt:
“Điều khiến sư phụ tự hào nhất về ta không phải là phương diện đoán mệnh, mà là bởi đã kế thừa được toàn bộ bản lĩnh trận pháp của ngài. Hơn nữa đây cũng chính là nguyên nhân các vị thúc bá năm xưa chịu ra sức tìm kiếm tài bảo để ta đột phá kéo dài tuổi thọ"
Thế quỷ nào mà sư phụ lại giấu nhẹm đi cái nguyên nhân sâu xa này nhỉ?
Suy cho cùng Hồng Phi không thể nào chém gió lừa gạt linh tinh, thôi thì sao cũng được.
“Ngươi đã thành công khiến ta đổi ý" – Cao Cường bật ngón tay cái và nói:
“Nhưng hãy nhớ ta đây chúa ghét những kẻ thích áp đặt suy nghĩ lung tung. Đừng bao giờ phạm phải, kẻo đến lúc trở mặt thành thù là không được hay lắm đâu"
“Việc này khỏi cần bận tâm lo lắng" – Hồng Phi khẽ nhếch miệng cười khổ:
“Nhìn trộm thiên cơ chỉ tổ chết sớm chứ chẳng được ích lợi gì. Với lại cứ cố sức đoán mệnh của những kẻ như ngươi thì lại càng dễ dàng đi đời nhà ma hơn nữa"
Nghĩ thấy cũng phải.
Bản quan nắm giữ chức vụ to đùng to đoàng, phàm nhân sao đủ tuổi bóc phốt?
Bạn đồng hành nên gần gũi một chút, Cao Cường liền mỉm cười hỏi thẳng:
“Ta thực sự không hiểu nổi lý do ngươi cứ nhất quyết đòi đi theo là vì cái gì? Đáng lý ra tầm này ngươi nên tính đến chuyện cưới vợ sinh con nối dõi tông đường"
“Sao không dùng dao đâm ta một nhát?" – Hồng Phi buồn bực chép miệng:
“Ta nếu được mỹ nữ bu lại gạ gẫm giống như ngươi thì đã cưới vợ lâu rồi. Khổ nỗi vừa cười một cái là các nàng chạy mất dép, muốn tìm hiểu cũng không được"
Dịch dung chẳng phải sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề đó sao?
Nam thanh nữ tú bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ một cái là nổi như cồn đấy thôi.
Dám chắc vấn đề của mặt hàng này là hai chữ “vô duyên", căn bệnh y học không thể chữa nổi.
Cơ mà đánh trống lảng đấy à? Cao Cường liếc mắt nhìn sang, mỉm cười hỏi:
“Ngươi vẫn chưa trả lời lý do bám dính lấy ta là gì? Bởi bất tiện hay là không muốn thành thật?"
“Thực ra lo ngại ngươi hiểu lầm linh tinh" – Hồng Phi méo miệng cười khổ nói:
“Chung quy bởi đạo tâm chưa theo kịp tu vi Luyện Hư Viên Mãn hiện giờ, miễn cưỡng đột phá chắc chắn sẽ thất bại giống sư phụ năm xưa. Ta tính toán đợi chờ tới ngày ngươi tu vi cường đại hơn một chút nữa, xem thế nào rồi nhờ ngươi đứng ra tiếp nhận lôi kiếp dùm"
Ngươi nhìn kỹ lại xem mặt bản quan có điểm nào giống cái cột thu lôi không hả? Sao không bố trí xuống Địa Cấp Trận Pháp ngăn cản lôi kiếp cho nó nhanh gọn á?
Chưa gì đã thấy thiệt thòi to lớn rồi, Cao Cường ngồi nghĩ mà trên trán nổi đầy gân xanh.
Đánh hơi thấy mùi vị nguy hiểm, Hồng Phi lập tức vỗ lên thành ca nô, rồi nói:
“Ra tới Hải Vực là chiếc ca nô này không dùng được nữa đâu, kiểu gì cũng bị hải yêu tập kích liên tục. Ngồi chiến thuyền của ta thì sẽ được thoải mái hơn nhiều"
Dứt lời Hồng Phi liền mang theo Cao Cường với chiếc ca nô bay vọt lên bầu trời, sau đó khẽ phất tay ném ra chiến thuyền pháp bảo của mình xuống dưới biển.
Chỉ trong nháy mắt.
Chiến thuyền pháp bảo phóng to thành chiếc thuyền buồm đen kịt khổng lồ.
Ngón tay chỉ hướng những họng pháo to bự chảng, Hồng Phi đắc ý cười nói:
“Đại Thừa Kỳ cũng không tiếp nổi một phát pháo, ta còn đích thân bố trí Địa Cấp trận pháp phòng ngự. Tóm lại có thể ngồi thuyền của ta xông pha khắp Hải Vực"
Ngồi chiến thuyền siêu vip này thì khác nào đại gia cầm lái chiếc siêu xe Bugatti Veyron?
Vậy mà gái vẫn không chịu theo thì.. Hồng Phi phải “vô duyên" đến mức độ nào đây?
Câu hỏi này quá khó tìm ra câu trả lời, mà cái gì khó quá liền bỏ qua cho nhanh.
Dùng thần thức dò xét không đủ phê, phải lượn một vòng tận mắt thăm quan mới được. Nghĩ đến đây Cao Cường liền dẫn trước nhảy xuống dưới boong thuyền.
Diện tích bề mặt rộng khoảng hai ngàn mét vuông, nồng đậm hương vị của chiếc du thuyền sang chảnh. Có bể bơi mini tại boong mới kinh, biết chơi phết chứ đùa.
Còn trong khoang được chia làm hai tầng trên và dưới. Bên trên gồm phòng khách sa hoa lộng lẫy, phòng ăn kiểu quý tộc, phòng bếp cấp nhà hàng năm sao.
Bên dưới thì bao gồm một dãy hành lang với mười phòng ngủ có kèm theo phòng tắm riêng.
Nhìn cái kiểu phòng nào cũng đặt một chiếc giường công chúa, xin khẳng định mặt hàng này mơ mộng cưới mười cô vợ, ngặt nỗi ngay cả một cũng không thành.
Về phần mấy chục họng pháo bên ngoài hông với những cột trụ trận pháp thì ghim trong vỏ thân thuyền, sau cùng Cao Cường đành phải xem qua thần thức dò xét.
Sau khi hắn chọn bừa lấy gian phòng làm nơi ăn ngủ tu luyện, hai người liền quay trở lên phòng khách. Rồi ngồi xuống cùng nhau thảo luận định hướng tương lai.
Thực ra vốn luôn ẩn nấp theo sau Cao Cường từ rất rất rất lâu, Hồng Phi đương nhiên đã biết dự định dựng xây lại Hỏa Vân Các, có điều vẫn im lặng lắng nghe.
Đợi cho Cao Cường trình bày xong xuôi, Hồng Phi mới mỉm cười nói ra:
“Để xây dựng lên một thế lực cường đại, cần nhân lực là điều quá hiển nhiên. Nhưng để thu hút được nhân tài thì kẻ đứng đầu cần phải có được uy danh hiển hách. Trước tiên cẩn thận suy nghĩ thử xem, chứ chạy đông chạy tây chiêu mộ tới già cũng chả đủ đâu"
Giống như trong bộ môn bóng đá, câu lạc bộ nào giành nhiều cup vô địch, có danh tiếng to lớn là rất dễ ký được hợp đồng với đám cầu thủ có đẳng cấp tanh tưởi.
Vẫn có câu “đất lành chim đậu" đó thôi.
Không chút chần chừ suy nghĩ, Cao Cường thẳng thừng nói ra dự định:
“Ta tính xin gia nhập luyện khí sư công hội, dùng chú tạo luyện khí sư đánh ra danh tiếng. Ngoài cách này thì chỉ còn một nước đó là chạy đi giết người bừa bãi. Cứ nhè đầu đám con ông cháu cha mà chặt, khẳng định tên tuổi rất nhanh sẽ vang vọng khắp Hải Vực"
“Cả hai cách đều không ổn" – Hồng Phi lắc lắc ngón tay chỏ thở dài nói:
“Nếu gia nhập luyện khí sư công hội, người đời sẽ nghĩ nhờ có sự giáo dục của nơi đó thì ngươi mới thành tài, danh tiếng sẽ bị bọn họ hốt hết. Còn chém giết con ông cháu cha là chiêu năm xưa Nhàn thúc sử dụng rồi, tai tiếng có đầy chứ danh tiếng thì không hề"
Đó là Hồng Phi chưa muốn kể tới việc sẽ bị cha ông người ta truy sát quanh năm suốt tháng.
Còn sống được đến khi thành tài như Nhàn thúc hay không là chuyện cực kỳ khó đoán.
Giờ thì Cao Cường đã hiểu tại sao sư phụ đúc đống nhẫn xong lại bỏ dở kế hoạch. Là bởi hung danh sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực tới Hỏa Vân Các chứ còn gì nữa.
Tạm thời nước cờ có hơi bí, Cao Cường đành hướng Hồng Phi dò hỏi:
“Ngươi nếu có phương án thì nói ra thử xem?"
Hồng Phi lập tức lôi ra bản đồ, chỉ vào một hòn đảo rồi nghiêm túc nói:
“Hỏa Vân Đảo nằm ở vị trí rất gần khu vực Nội Hải, thế lực lớn mạnh nhất hiện giờ là Hỏa Vân Phong, cũng chính là nơi Hỏa Vân Các đã từng tọa lạc xưa kia. Ta kiến nghị gia nhập môn phái này, phục hưng chú tạo luyện khí sư, và cướp đoạt quyền chưởng khống"
Xây dựng lại trên chính đống tro tàn, nghe hay đấy.
Cơ mà..
“Đừng dùng câu cướp đoạt" – Cao Cường không vui liền nhíu mày nói:
“Làm như thế danh tiếng sẽ còn xấu xa hơn chạy đi chém giết linh tinh. Nếu bày ra được năng lực khiến người ta hai tay dâng tặng thì mới toàn vẹn cả đôi đường"
“Hắc.. Hắc.. Vậy cũng đúng" – Hồng Phi cười như nắc nẻ, gật đầu nói:
“Có điều muốn làm được việc cao sang đó thì ngươi cần thăng vài cấp luyện khí sư. Chứ tứ phẩm như hiện giờ là chưa đủ trình độ tham dự giải đấu do hiệp hội luyện khí sư tổ chức. Ta được biết tại giải đấu hai mươi năm trước có vài gã lục phẩm tranh đua đấu đá"
Danh tiếng chính là ở giải đấu này chứ đi nơi đâu tìm kiếm nữa?
Lục phẩm luyện khí sư sợ rằng vẫn chưa đủ..
“Còn bao lâu nữa?" – Cao Cường sắc mặc ngưng trọng, cẩn thận hỏi.
“Vậy mới đúng chứ" – Hồng Phi nguyên xi nụ cười ngốc nghếch trả lời:
“Vừa tròn mười năm nữa là giải đấu bắt đầu khởi tranh, trong khi đó còn phải lênh đênh ở trên biển mất hai năm mới tới được Hỏa Vân Đảo. Ngươi lựa căn phòng trống nào đó rồi tranh thủ nâng cao trình độ ngay đi, để qua tuổi sáu mươi sẽ không được dự thi nữa"
Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại, rồi cứ thế quay người mau chóng đi xuống tầng dưới.
Nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất bóng tại lối cầu thang, Hồng Phi cười càng thêm ngốc.
Hắn lúc này thật giống sau khi ăn một chưởng suýt chết tại sa mạc, có sức ép kèm với nuôi mộng báo thù là nỗ lực điên cuồng luôn và ngay. Hồng Phi ẩn nấp gần lâu đài Lufina nhìn hắn ba năm tiến hành đột phá liên tục mà vừa thấy ghen tị, vừa thấy sợ toát mồ hôi hột.
Có điều bây giờ đã là huynh đệ ngồi chung một chiến thuyền.
Dám chắc hắn sẽ không vì chút chuyện xưa mà tiếp tục thù hằn gì đó.
Tóm lại Hồng Phi mười phần vững tin khỏi cần phải thấp thỏm lo âu sợ hãi nữa.
Cúi xuống nhìn khối thiết bài vẫn luôn nắm chặt trong tay, nụ cười ngốc nghếch trên môi Hồng Phi chợt tan biến, ngay sau đó là những tiếng thở dài thườn thượt.
Sư phụ bởi vì hắn cái này đệ tử vô dụng mà cưỡng ép nhìn số mệnh của Cao Cường. Để rồi đại nạn sớm giáng xuống, phải liều tiến hành đột phá nhưng bất thành.
Vấn đề là sư phụ chẳng nhòm được cọng lông gì, thành ra hắn theo sau đánh trợ thủ cho Cao Cường là đúng hay sai, cái này chỉ có lão tặc thiên mới biết rõ ràng.
Tác giả :
Quái Lão Ca